Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng FULL
-
Chương 87
Khi Tiêu Mạn Xu mười lăm tuổi, đây là lần đầu tiên nàng biết trái tim mình rung động như thế nào.
Nhưng hiện tại, chàng và nàng đều không tệ như vậy, thậm chí còn tốt hơn.
“Xin lỗi, nàng đứng dậy trước được không?”
Nhìn xem, người có khuôn mặt ưa nhìn, thậm chí còn có giọng nói truyền cảm như vậy.
Tiêu Mạn Xu thu ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình lại, đỏ mặt, đứng dậy từ phía chàng.
Vừa rồi, khi nàng đi ngang qua cây cầu nhỏ bên ngoài Du Đình, nàng thấy một nam nhân hiền lành đi tới trước mặt.
Nàng ôm ngực đứng tại chỗ, nhìn đối phương từng bước đến gần.
Nàng cảm thấy lòng mình giống như có một cú đá của hàng chục con thỏ, trái tim của nàng giống như pháo hoa nổ, nàng cảm thấy rằng tình yêu của nàng đã đến.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng để tỳ nữ cùng tiểu thái bên cạnh ở lại tại chỗ, tự mình đi lên trêu chọc nam nhân.
Tiêu Mạn Xu hắng giọng, bước đi tao nhã mười phần đi về phía chàng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Càng gần, càng nghẹt thở, người này sao có thể đẹp như vậy!
Tuy nhiên, khi người kia đi đến trước mặt nàng, nghiêng người để nàng đi trước, nàng giẫm lên mặt cầu bằng gỗ, nghiêng người, đập về phía nam nhân bên cạnh.
Đường Kỳ Nguyên không hề phòng bị, bị đụng vào trong lòng, giữa ánh đèn và lửa, chàng theo bản năng ôm lấy nàng, khép hai tay lại, không để nàng bị thương.
Tiêu Mạn Xu cuống quít đứng lên, vẫn nhìn trộm biểu tình của nam nhân.
Áo choàng trắng của chàng bị nhiễm bẩn, nhưng biểu hiện của chàng dường như không có gì thay đổi từ đầu đến cuối, lạnh lùng và nhạt nhẽo, giống như nàng đi đến chùa mỗi năm để cầu nguyện, nhìn thấy Phật tổ, buồn bã, cầu phúc.
strawberry b
“Công chúa, thất lễ.”
Đường Kỳ Nguyên cung kính hành lễ, sau đó vẫn cúi đầu, không nhìn lung tung nữa.
Tiêu Mạn Xu không suy nghĩ sâu xa vì sao đối phương nhận ra mình, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy bên hông có chút đau, lực đạo vừa rồi chàng nắm ở trên có chút mạnh.
“Tên ngươi là gì?” Nàng nâng cằm của mình, giọng điệu kiêu ngạo, nhưng vành tai đỏ cho thấy sự ngang ngược của nàng.
“Đường Kỳ Nguyên.”
“Ồ, cảm ơn! Ngươi đã cứu ta, ngươi, một lát nữa đi nhận thưởng đi!”
Cung nữ bên người phía sau yên lặng che mặt lại.
Điều này thực sự quá tệ, công chúa, đây có phải là dạy người ta làm người sao?
Đường Kỳ Nguyên không phản ứng gì nhiều, chỉ cúi đầu lần nữa, “Vâng.”
Tiêu Mạn Xu nhìn mọi người rời đi, trong lòng thầm nghĩ, mình nên bị chàng dụ dỗ mới đúng? Rốt cuộc thì chàng ấy thật đáng yêu!
Lỗ tai đỏ bừng, nhảy đến bên cạnh cung nhân.
Nàng cao hứng: “Vừa rồi công chúa ta xử sự như thế nào? Quá tốt đúng không?”
“…….Tốt ạ[1].” như một cái búa.
[1] Tốt: Từ này trong tiếng Trung là từ “Bổng”, có nghĩa là cây gậy, còn có nghĩa là lớn, tốt. Ở đây, theo mình hiểu, ý của cung nhân là tốt đến mức như dùng búa đập vào đầu của người khác.
Nếu sai thì nhắc mình nha!!!
Tiêu Mạn Xu nhìn ra biểu tình một lời khó nói của cung nhân, khóe miệng tươi cười liền cứng đờ.
Nàng cười gượng hai tiếng, “Có phải đã làm hỏng chuyện không?”
“A sao như vậy được… A...!…” Nàng bĩu môi và khóc.
Hôm nay là thi hội, mới vừa rồi Đường Thời Ngữ cùng Cố Từ Uyên rời đi, Đường Kỳ Nguyên đợi một lúc lâu không thấy hai người trở về, vì thế ra ngoài tìm người, không nghĩ tới gặp phải chuyện ngoài ý muốn này.
Hắn đã quay lại như cũ nhưng hơi lơ đãng, nhìn thấy đệ đệ và muội muội của mình từ xa.
Trên người hắn có hơi bẩn, quả nhiên Đường Thời Ngữ hỏi.
Trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác đó thoáng qua, hắn chưa kịp nhận ra dấu vết của nó thì nó đã biến mất nên dứt khoát từ bỏ.
dzitconlonton
Đường Kỳ Nguyên mặt không đổi sắc phủi cỏ dại trên ống tay áo, không chút chật vật, bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, không cẩn thận ngã một cái.”
Đường Thời Ngữ không tin.
“Đừng nhìn huynh như vậy, huynh không bị khi dễ.”
Đường Kỳ Nguyên bất đắc dĩ cười, khép tay áo lại.
Hắn đi thẳng về phía trước, nhớ lại cái chạm giữa hai lòng bàn tay, đôi tai hắn lại nóng lên.
Tâm trạng tuy không còn bình lặng như lúc mới bắt đầu nhưng cũng không quá tệ.
*
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy giống như một viên sỏi nhỏ ném vào biển cả mênh mông, chỉ văng vẳng trong chốc lát, chốc chốc lại trở về bình lặng.
Cuộc gặp thứ hai là ở Minh vương phủ, ngày sinh nhật của Minh Vương phi, nàng đã nhìn thấy hắn tại bữa tiệc.
Bước chân của hắn vội vã, giống như đang vội vã gặp ai đó, nàng vui mừng, xách váy đuổi theo hắn ở phía sau.
Nhưng chân hắn quá dài, làn váy của nàng quá phức tạp, không phù hợp để chạy không nhanh.
Mắt thấy hắn sắp biến mất trong tầm mắt của mình, trong lòng khẩn trương, vành mắt đỏ lên.
Hiếm khi nhìn thấy hắn một lần, hắn vội vã đi qua thế giới của nàng.
Giống như trong lòng có linh cảm, Đường Kỳ Nguyên dừng bước ở góc đường, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt của Tiêu Mạn Xu trong nháy mắt lóe lên ánh sáng, “Đường công tử! Ngươi chờ ta một chút!”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng lảo đảo chạy về phía hắn, khi cách hắn vài bước chân, một con mèo trắng từ bụi cỏ làm nàng giật mình, nàng vô thức mở mắt ra, sau đó giẫm lên một đám cỏ xanh trơn trượt và trượt chân.
strawberryb
Trong lòng của Tiêu Mạn Muội gần như sụp đổ! Ông trời dường như luôn luôn chống lại nàng.
Trước lạ sau quen, Đường Kỳ Nguyên rất bình tĩnh tiến lên nửa bước, bảo vệ nàng vào trong ngực, lực tác động rất mạnh, hắn ôm nàng, còn lưng mình đụng vào cột trụ phía sau.
Khi đầu của Tiêu Mạn Xu đập vào ngực của nam nhân, mùi trà trên người hắn lại vây quanh nàng.
Nàng đỏ mặt nhảy ra khỏi lòng nam nhân, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Đường Kỳ Nguyên, khóc không ra nước mắt.
Nghĩ rằng hắn đã tức giận, vội vàng giải thích.
“Đường công tử không phải ta cố ý đâu! Ta thực sự không phải là những nữ nhân trong thoại bản, không cố ý sử dụng cách này để thu hút sự chú ý của ngươi! Ta thực sự không có ý quyến rũ ngươi! Thật sự chỉ là trùng hợp thôi!”
“Đường công tử ngươi ngàn vạn lần vạn lần đừng hiểu lầm nha!”
Tiêu Mạn Xu cuống quít vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé.
Không biết tại sao, trước mặt hắn, nàng luôn vô thức hạ thấp tư thế của mình.
Rõ ràng nàng là công chúa cao cao tại thượng, nàng làm cái gì thì hắn cũng sẽ không dám có bất kỳ dị nghị nào.
Đường Kỳ Nguyên mặt không gợn sóng, trầm mặc chắp tay ở phía sau, nắm đấm hơi khép lại, cố gắng bỏ qua nhiệt độ còn sót lại trên đầu ngón tay, “Công chúa cẩn thận một chút, đừng chạy.”
“Ừm!” Tiêu Mạn Xu chớp chớp mắt, vẻ mặt nhu thuận nhìn hắn.
Đường Kỳ Nguyên không biết nàng muốn làm gì, cũng không biết giờ phút này nên nói cái gì, hắn còn đang rất vội.
“Gặp lại.”
“Ừm ừm??” Tiêu Mạn Xu ngơ ngác nhìn hắn đi xa, “Đường công tử!”
Nàng đuổi theo một lần nữa.
Đường Kỳ Nguyên nghe được tiếng bước chân, ma xui quỷ khiến lại dừng lại.
Tiêu Mạn Xu không dừng kịp thời, sững sờ đụng vào lưng hắn, đẩy người ra ngoài.
Sau đó Đường Kỳ Nguyên ngã xuống đất.
Trên mặt hắn luôn luôn xuất hiện biểu tình khiếp sợ giống như Cổ Tỉnh Vô Ba[2], chỉ là cảm xúc vẫn rất nhạt.
Sau đó, trời đổ mưa.
Tiêu Mạn Xu: “…….”
Cung nữ: “...
Đường Kỳ Nguyên: “….
Ai.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiêu Mạn Xu nhăn lại thành một đoàn, giống như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu, nàng muốn đi qua đỡ người dậy, nhưng lại bị Đường Kỳ Nguyên ngăn lại.
“Ngài vẫn không nên đụng vào ta.”
Chạm vào hắn một lần nữa, có lẽ sẽ mất mạng.
Đường Kỳ Nguyên đứng lên, nhìn những vết lầy lội trên áo trắng, có chút bối rối.
“Ngài còn có việc gì không?”
Cung nữ vừa cầm ô lên, vừa xúc động thấy Đường công tử thật sự là tốt bụng, bị giày vò thành như vậy mà không tức giận, lời nói vẫn ôn nhu hòa nhã.
dzitconlonton
Tiêu Mạn Xu cúi đầu, “Thực xin lỗi….”
“Không có gì đáng ngại, không có việc gì, thần cáo lui trước.”
Đường Kỳ Nguyên toàn thân đều ướt đẫm, từ chối lời mời của Tiêu Mạn Xu rồi làm một động tác mời, “Ngài trở lại bên cạnh Thái tử, đây chính là phần thưởng lớn nhất đối với thần.”
Tiêu Mạn Xu nghe hiểu sự ghét bỏ của hắn, vẻ mặt áy náy đuổi theo phía sau hắn, vẫn đi theo cách hắn vài bước, không ngừng xin lỗi.
Sau đó bọn họ gặp tỳ nữ của Hầu phủ, Tiêu Mạn Xu ngại mặt mũi, không muốn để cho người khác chê cười nên mới không tình nguyện im miệng.
Vân Hương nhìn thấy Đường Kỳ Nguyên từ trước đến nay thanh tâm quả dục, lãnh đạm cổ hủ hiếm khi lộ ra vẻ kiềm chế, hơn nữa hắn luôn yêu sạch sẽ mà lúc này cả người đầy bùn, cực kỳ chật vật.
“Đại công tử, ngài…….”
Tiêu Mạn Xu sợ Đường Kỳ Nguyên nói ra điều gì đó đau lòng nên nhướng cổ, hất cằm lên, giọng nói nũng nịu còn có chút run rẩy.
Nàng đòn phủ đầu, nói: “Công tử Đường, hai lần này thực sự thực sự xin lỗi….
Ta… Chúng ta còn có thể gặp lại!”
Đường Kỳ Nguyên lại đang suy nghĩ, vẫn nhắc nhở có lần sau.
Mặc dù giọng điệu của Tiêu Mạn Xu ngạo mạn kiêu ngạo nuông chiều, nhưng vẫn có thể nghe thấy một loại bản lĩnh, giống như một con hổ giấy.
Đường Kỳ Nguyên từ trước đến nay mặt không chút thay đổi lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Công chúa nên mau hồi cung thôi.”
“Vậy, Đường công tử……… Tạm biệt[3].”
[3] Tạm biệt ở đây là “Tái kiến”, có nghĩa là tạm biệt và hẹn gặp lại.
Đường Kỳ Nguyên thản nhiên gật đầu.
Không nghĩ tới thật sự lại nhìn thấy một cách nhanh chóng như vậy.
Khoảnh khắc Đường Kỳ Nguyên nhìn vào mắt nàng, liền nhận ra.
Nàng trốn đằng sau một ngọn núi giả và nhìn trộm hắn.
Hắn không thể biết được đó là cảm giác gì, trong lòng có chút ngứa ngáy, có chút kỳ lạ, tầm mắt không khống chế được muốn nhìn về phía nàng, nhưng lại cảm thấy không hợp quy củ.
Ngay khi hắn cảnh báo bản thân phải chú ý đến chừng mực thì một tiếng nổ lớn phát ra.
Khi Đường Kỳ Nguyên ngước mắt lên nhìn lại, chỉ kịp bắt được góc váy màu vàng sáng lóe lên.
Nhìn vào những tảng đá bị vỡ thành nhiều mảnh, hắn gần như hiểu những gì đã xảy ra trong nháy mắt, cúi đầu và mỉm cười bất lực.
Lúc đó hắn thật sự căng thẳng trong giây lát.
Trên người nàng có rất nhiều “Trùng hợp ngẫu nhiên”, có thể bình an lớn lên quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tiêu Mạn Xu nhìn người Đường gia rời đi, che đi sự mất mát trong mắt.
Sau đó, Thái tử bắt đầu thường xuyên triệu Đường Kỳ Nguyên vào cung, số lần hắn và Tiêu Mạn Xu gặp nhau nhiều hơn.
Nàng không không ngang ngược kiều diễm như vẻ bề ngoài, nàng luôn cố gắng chống đỡ biểu cảm cao cao tại thượng của mình, nhưng lại không biết thái độ kiều diễm như vậy không có sức uy hiếp nào trong mắt hắn, ngược lại có chút đáng yêu.
Đường Kỳ Nguyên ban đầu cũng không muốn hiểu tại sao Thái tử lại đối xử hậu hĩnh với hắn như vậy, cho đến khi Tứ công chúa đến yến tiệc, Thái tử gọi hắn một mình vào trong phòng, thăm dò thái độ của hắn đối với Tiêu Mạn Xu.
Sau khi Đường Kỳ Nguyên ở hộ tự, liền mờ mờ có thể cảm thấy được Tiêu Mạn Xu ở trong lòng hắn có sự khác biệt, vì thế hắn rất thẳng thắn thừa nhận.
Trong mắt Thái tử có một nụ cười hài lòng, vỗ vai hắn, để hắn về nhà chờ tin tức.
Quả nhiên, một tháng sau, thánh chỉ tứ hôn đưa đến Xương Ninh Hầu phủ.
Đêm trước khi thành thân, Tiêu Mạn Xu lén đi tìm Đường Kỳ Nguyên.
Nàng mỉm cười, đắc ý khoe với hắn một lần nữa chạy trốn thành công, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Kỳ Nguyên lạnh mặt.
vườn dâu của b
Hắn không bao giờ tức giận, chỉ lạnh lùng và nói chuyện với ngươi một cách nghiêm túc.
“Những gì thần đã nói với ngài trước đây, đừng lén lút làm những điều như vậy.”
“Ngài thật là không hiểu chuyện, Thái tử và Hoàng hậu nương nương đều rất lo lắng.”
“Công chúa không nên thiếu chừng mực như vậy, ngài một mình từ trong cung chạy ra chính là chuyện rất nguy hiểm, huống chi Phụng Kinh gần đây cũng không yên ổn.”
Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Hắn không dám nghĩ, vừa nghĩ đến chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra thì ngực liền bị rách đến đau đớn.
Đường Kỳ Nguyên nghiêm túc giảng rất nhiều đạo lý, nhưng nàng lại không nghe được một câu nào.
Mỗi một câu trách cứ của hắn đều giống như là dao đâm vào lòng nàng.
Nàng nghĩ về hắn, nghĩ rất nhiều, không thể chịu đựng được nữa nên mới chạy ra ngoài.
Tiêu Mạn Xu cúi đầu xuống, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Đường Kỳ Nguyên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng, cho rằng nàng không biết hối cải, giọng điệu càng thêm nghiêm túc.
Nàng rất tủi thân, muốn nói với hắn rằng nàng đã không phạm sai lầm gì kể từ khi hắn nói, không một lần nào hết.
Lúc này thật sự là nhịn không được.
Nàng đã không nhìn thấy hắn trong suốt hai tháng, mỗi đêm bị nổi khổ tương tư giày vò, không biết ướt bao nhiêu cái gối rồi.
Hôm nay đến gặp hắn một lần, chỉ cần nhìn một cái, chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Tại sao hắn luôn phải dùng lý trí để nói chuyện với nàng, tại sao hắn luôn không thể bận tâm đến cảm xúc của mình?
“Ta đã rất ngoan….
…”
Đường Kỳ Nguyên giật mình.
Cô nghẹn ngào, từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, khóc không nói nên lời, “Đường Kỳ Nguyên, lời của ngươi nói ta đều nhớ, ta biết ngươi thích nữ nhân dịu dàng, ta cũng đang cố gắng.
Nhưng ta thực sự nhớ ngươi nên mới không thể không đến thăm ngươi, không cố ý làm trái với mong muốn của ngươi.
Nếu ta biết điều này, ta sẽ không đến đây.”
Nàng là một công chúa, nàng không chịu quá buồn bực cho dù chỉ một chút.
Chỉ có hắn, chỉ có hắn mới có thể nói với nàng mà không kiêng nể như vậy.
Tiêu Mạn Xu trở về, không bao giờ đến Hầu phủ tìm hắn nữa.
Đường Kỳ Nguyên nhiều lần tiến cung, cũng không gặp lại nàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nhìn vào tòa đình mà họ thường gặp, nơi đó trống không, không có bóng dáng của nàng.
Cảm giác như một góc trái tim bị khoét một góc, có hơi đau đớn một chút.
Càng về khuya, hắn bắt đầu mất ngủ vì nhớ nàng.
Dường như hắn đã hiểu được phần nào tâm tình của nàng.
Mấy ngày trước khi thành thân, Tiêu Mạn Xu mượn miệng Thái tử gọi Đường Kỳ Nguyên đến cung.
Bọn họ đã không nhìn thấy nhau trong một thời gian dài, nàng dường như gầy hơn và cao hơn một chút, đẹp hơn bao giờ hết.
Nàng không cười, chỉ hỏi hắn một câu: “Thành thân với ta, chàng có tự nguyện không?” Đường Kỳ Nguyên không rõ nguyên nhân, thành thật gật đầu.
Nàng thở phào nhẹ nhõm và cuối cùng cũng mỉm cười.
Sau đại hôn, cuộc sống rất bình thường.
Tương kính như tân qua hai tháng, sau khi Đường Kỳ Nguyên nhận ra rằng nàng đã lâu không vui vẻ cười to.
Hắn hiếm khi làm những việc vượt quá khoảng cách với nàng, ngay cả trên giường cũng kiềm chế thủ lễ.
Hắn luôn tuân thủ bổn phận của mình, không bắt nạt nàng, cố gắng hết sức đồng ý yêu cầu của nàng, giống như lần đầu tiên gặp nhau, vẫn ôn hòa như mọi khi, chưa bao giờ mất kiểm soát, chưa từng chật vật.
Cho đến một ngày, Tiêu Mạn Xu để lại một lá thư và rời khỏi nhà.
Không viết rõ mình sẽ đi đâu, chỉ nói rằng nàng muốn giải sầu.
Trái tim Đường Kỳ Nguyên cuối cùng cũng hỗn loạn.
Lúc tìm được Tiêu Mạn Xu, đã là năm ngày sau.
Nàng ở ngoài cửa Yến vương phủ nhìn thấy Đường Kỳ Nguyên y phục lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy.
Đường Kỳ Nguyên phát hỏa rất lớn, hắn khiển trách Đường Thời Ngữ một trận, trách cứ nàng giấu diếm hành tung của Tiêu Mạn Xu, cũng may Cố Từ Uyên kịp thời chạy về, bảo vệ Đường Thời Ngữ ở phía sau.
Đường Kỳ Nguyên nắm chặt cổ tay của Tiêu Mạn Xu, siết chặt đến nỗi nàng đau đớn, cổ tay bị bóp có một vòng vết đỏ.
Hắn lôi kéo người một đường nhanh chóng rời khỏi vương phủ, Tiêu Mạn Xu lải nhải lải nhải đi theo phía sau hắn.
Xe ngựa đến bên ngoài phủ công chúa, hắn bất chấp sự giãy giụa của nàng, khiêng người lên vai và bế nàng trở về phòng.
“Tại sao lại rời bỏ ta?”
“Nàng không thích ta sao?”
“Là ta làm gì không tốt, khiến nàng chán ghét ta?”
Lần đầu tiên hắn đỏ mắt và mất chừng mực.
Hắn không chú ý đến lực khống chế nữa, đè nàng lên bàn hung hăng đòi một lần, rồi ôm lên giường phát tiết sự nôn nóng bất an mấy ngày nay.
Tiêu Mạn Xu không rảnh trả lời câu hỏi của hắn, đắm chìm trong từng đợt thủy triều đầy tình cảm.
Hắn chưa bao giờ thái quá như vậy.
Đang lúc đang miên man liều chết thì nàng khóc nức nở.
Đường Kỳ Nguyên ánh mắt trầm xuống, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Giọng khàn khàn, áp lực: “Tại sao rời đi.”
Nàng bắt đầu phàn nàn về sự bất bình.
Nàng không thích cách hắn luôn bình thản như thể chưa bao giờ để nàng vào trong lòng.
Nàng không thể không suy nghĩ, thành hôn với nàng có phải là do hắn tự nguyện hay không, mà rốt cuộc đáy lòng hắn có nàng hay không.
strawberry b
Nàng không thích việc hắn luôn có nguyên tắc, luôn luôn lý luận với nàng, luôn luôn dạy nàng những thứ không nên làm và những gì không hợp quy tắc.
Mỗi lần hắn chỉ ra sai lầm của mình, nàng sẽ cảm thấy rằng hắn không yêu nàng một chút nào, trong mắt hắn nàng thật là vô dụng.
Mỗi lần hắn nói chuyện với nàng một cách nghiêm túc, đó là lúc nàng sợ nhất.
Nghe nàng vừa khóc vừa nói những lời này, trái tim của Đường Kỳ Nguyên bị ai túm lấy, cuống quít hôn lên nước mắt đang rơi của nàng.
“Ta đã không cảm thấy nàng vô dụng, cũng không phải là không yêu nàng...”
Nếu hắn thật sự cho rằng nàng không chịu nổi như thế, làm sao có thể cam tâm tình nguyện cưới nàng? Trong trái tim hắn, nàng dễ thương hơn những nữ nhân khác.
Nhưng những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng, hắn không thể nói ra.
“Ta không tin.”
Đường Kỳ Nguyên khàn giọng.
“Ta thích cách chàng mất kiểm soát cơ, giống như lúc nãy chàng vừa làm, sẽ ôm ta chặt hơn, hôn cơ thể của ta, xé y phục của ta, sẽ nhìn ta thất thần, làm cho ta cảm thấy hấp dẫn trong mắt chàng.”
Đường Kỳ Nguyên ngạc nhiên nhìn nàng.
“Phụ hoàng chưa từng trách cứ ta như vậy, vì sao chàng luôn ghét bỏ ta?” Nàng càng khóc càng lớn.
Đường Kỳ Nguyên luống cuống tay chân, vụng về ôm chặt lấy nàng, nhớ lại những gì nàng nói cùng dáng vẻ vừa rồi.
“Đừng, đừng khóc… Ta đã sai…”
“Sau khi ta rời đi, chàng có ăn uống mỗi ngày không? Nhất định là có! A Ngữ từng nói, chàng luôn chưa bao giờ hoang mang, chuyện khẩn cấp đến đâu chàng cũng không thèm để ý, cũng đúng, lúc trước chính ta bị chàng hấp dẫn…”
Nàng khóc đến ra nước mắt nước mũi, dùng sức vào nắm đấm đập vào ngực của nam nhân, “Nhưng ta không thể tưởng tượng được, chàng thật sự lúc nào cũng là bộ dáng cổ tỉnh vô ba, bình tĩnh đến mức ta không cảm nhận được chút tình cảm nào trên người chàng!”
“Chàng chưa bao giờ nói thích ta, chàng luôn tranh cãi đúng sai với ta, chỉ nói ta làm chỗ nào không tốt, chàng còn hà khắc hơn Thái Phó nữa.”
Đường Kỳ Nguyên ôm chặt người, mím môi không nói lời nào.
Chờ nàng phát tiết xong, rồi mệt đến ngủ thiếp đi, Đường Kỳ Nguyên cũng không buông người ra.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lại rằng hắn có thực sự quá mức như nàng nói không.
Hắn chỉ không giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra thôi, nhưng hắn thực sự yêu nàng, không nỡ dùng sức với nàng, sợ nàng đau, sợ nàng khóc, nhưng không nghĩ rằng nàng lại thích hắn thô bạo.
Vành tai của Đường Kỳ Nguyên ửng đỏ.
Hắn rõ ràng, nhịn cũng rất vất vả mà.
Hắn thực sự là một người rất có nguyên tắc, đôi khi hắn có thuyết giáo với nàng, hóa ra nó đã làm tổn thương nàng rất nhiều….
Đường Kỳ Nguyên suy nghĩ cả đêm, cuối cùng lúc bình minh thì đã trở nên sáng sủa hơn.
Hắn là trượng phu của nàng, là người yêu của nàng, nên phải biết học cách bao dung.
Hắn nghĩ hắn biết phải làm gì.
Tiêu Mạn Xu tỉnh lại lần nữa, lại bị người hôn tiếp.
Nàng hơi choáng.
Đường Kỳ Nguyên làm việc và nghỉ ngơi luôn rất nghiêm khắc.
Khi nàng tỉnh thì đã không còn ai bên gối nữa.
Nụ hôn dài nóng bỏng kéo dài trong một thời gian dài, khiến nàng suýt nghẹt thở giữa chừng.
Đường Kỳ Nguyên buông người ra, thấp giọng cười bảo nàng hô hấp, sau đó lại hôn xuống.
Sau đó, một cơn bộc phát không thể ngăn chặn, nhiệt tình thực hiện một cuộc vận động vào buổi sáng.
Thay vì kiềm chế, không còn tuân thủ các lễ nghi, hắn đã hoàn toàn nuông chiều bản thân và để cho mình chìm đắm.
Gần trưa, hắn mới thức dậy.
Tiêu Mạn Xu quấn chăn lại, run rẩy mở miệng: “Chàng làm sao vậy? Đột nhiên giống như một người khác thế.”
Đường Kỳ Nguyên cười cười, “Trước kia để nàng chịu oan ức rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Ăn tủy biết vị[4].
[4] Ăn tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Ánh mắt của hắn nặng nề, nhìn những dấu vết màu đỏ trên vai trắng nõn của nàng, chật vật dời tầm mắt, tự giễu thì thào: “Ban đầu quả nhiên là do ánh sáng quá mờ….”
Sau bữa trưa, Đường Kỳ Nguyên ngồi ngay ngắn trước bàn, tay cầm một quyển sử thư, rũ mắt xuống, ngưng thần nhìn.
Tiêu Mạn Xu tựa vào nhuyễn tháp cách đó không xa, ngơ ngác nhìn hắn xuất thần.
Hắn trông không khác gì bình thường, mặc áo choàng trắng trên người, ăn mặc chỉnh tề và bình tĩnh.
Nhưng hành vi của hắn rất kỳ lạ, rất lạ từ sáng sớm.
Thông thường khi hắn đọc sách, hắn không cho nàng vào thư phòng, nói rằng nàng quá xúc động, sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của hắn, bình thường không nhún nhường để nàng vô tư ở đây.
Hôm nay không chỉ kiên quyết bế nàng vào thư phòng, mà còn để nàng nằm nghỉ ngơi ở đây.
Nàng hỏi lý do không rõ ràng, nhưng hắn mỉm cười và nói, “Nàng mệt rồi, nên để nghỉ ngơi cho tốt.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Nhưng ta về phòng nghỉ ngơi cũng giống nhau mà.”
Trên mặt Đường Kỳ Nguyên nổi lên ửng đỏ khả nghi, hắn ho một tiếng, nghiêng đầu, giống như lời tiếp theo rất khó mở miệng vậy.
Hắn căng thẳng nắm chặt tay, vẻ mặt không thoải mái, cuối cùng vẫn nhìn về phía ánh mắt của nàng, nghiêm túc nói: “Ta muốn ngẩng đầu lên là để có thể nhìn thấy nàng.”
Tiêu Mạn Xu cũng đỏ mặt.
Nàng nói một cách khô khan, “Ồ.”
Đường Kỳ Nguyên đang nói về chuyện tình cảm sao? Hắn thế mà lại đang nói lời tình cảm! Trời ơi!! Tiêu Mạn Xu sớm đã đắm chìm trong hoảng hốt, không phát hiện tốc độ đọc sách của Đường Kỳ Nguyên trở nên vô cùng chậm chạp, thậm chí đã có mấy lần hắn nhìn trộm nàng.
Vào lúc hoàng hôn, tì nữ đến gõ cửa.
Tiêu Mạn Xu đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của nam nhân.
“Chàng, chàng đang nhìn ta.”
Nàng nhìn hắn một cách nhút nhát.
Hắn không né tránh, rất thẳng thắn thừa nhận: “Có.”
Tiêu Mạn Xu: Nàng xoay người lại, vùi đầu vào chăn.
Đêm đó, Đường Kỳ Nguyên lại thay đổi tính tình ôn nhu ngày xưa, lôi kéo nàng tùy ý phóng túng.
Liên tiếp hai ngày, Tiêu Mạn Xu có chút chịu không nổi, đêm thứ ba kiên quyết đẩy người ra xa, còn bản thân mình buồn bực lui vào trong góc ngủ.
Đường Kỳ Nguyên bất đắc dĩ nhìn bóng lưng nàng, thở dài.
Khi đã ngủ say, hắn ôm nàng vào vòng tay từ phía sau.
Hắn nhìn vào màn đêm tối tăm, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hai ngày qua, hắn đã có một thời gian thoải mái và hạnh phúc.
Đây mới là mô hình phu thê ân ái nên có chăng.
Không quá mấy ngày nữa là sinh nhật Đường Kỳ Nguyên, Tiêu Mạn Xu muốn cho hắn vui vẻ, thừa dịp hắn ra ngoài, lén chuẩn bị lễ vật sinh nhật, tự tay nấu đồ ăn mà hắn thích nhất.
Khi Đường Kỳ Nguyên trở về, trong phủ yên tĩnh kỳ lạ, mí mắt hắn giật giật, nhất thời có dự cảm không tốt.
“Công chúa đâu?”
“Công chúa… Trong phòng.”
Đường Kỳ Nguyên nhíu mày đến trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Tiêu Mạn Xu bất ngờ đứng lên, cười xán lạn với hắn, “Chàng về rồi!”
“Đây là…”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía bữa ăn thịnh soạn.
“Tất cả đều do ta làm đấy!”
Tiêu Mạn Xu kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Đường Kỳ Nguyên hơi giật mình, bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu.
Một lúc lâu sau——
“Nàng… Nàng làm?”
“Ừm!”
Nàng mỉm cười ngượng ngùng, “Hôm nay sinh nhật của chàng, ta muốn tặng chàng một bất ngờ, chàng có thích không?”
Đường Kỳ Nguyên không nói gì, nhìn thức ăn trên bàn, thẳng tắp đi về phía nàng.
“?!!”
Hắn hôn rất gấp, dữ dội như thể hắn sẽ ăn nàng vậy.
Với quan sát của nàng trong khoảng thời gian này, đây có lẽ là khúc dạo đầu cho việc hắn chuẩn bị “ăn cơm”.
Tiêu Mạn Xu vội vàng đẩy hắn, nhưng vì đụng phải tay nên hừ đau một tiếng.
Đường Kỳ Nguyên thở hổn hển buông nàng ra, khi nhìn thấy bàn tay nàng nắm lại như bánh chưng thì sắc mặt trầm xuống.
Tiêu Mạn Xu sợ nhất ánh mắt này của hắn, căng thẳng nuốt nước bọt, luống cuống giải thích: “Xin lỗi, ta, ta vô tình cắt vào tay…Chàng, chàng đừng tức giận được không….
Cũng đừng mắng ta.”
Đường Kỳ Nguyên ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nàng càng sợ hãi hơn, sợ hãi đến mức sắp khóc và liên tục nói xin lỗi.
Đường Kỳ Nguyên giờ phút này mới giật mình nhận ra, hắn quả thật không phải là đồ vật.
Hắn ôm chặt người vào trong ngực, cơ thể của nữ tử hơi cứng đờ.
Hắn thì thầm bên tai nàng: “Ta không tốt.”
Nàng đường đường là công chúa, nhưng nàng lại rất khiêm tốn trước mặt hắn.
Hắn thực sự đối xử tệ với nàng.
“Xu nhi, trước kia là ta đối với nàng quá nghiêm khắc, nàng tha thứ cho ta được không? Sau này ta sẽ không hung dữ như vậy, nàng cũng không cần phải sợ ta nữa, nàng có thể muốn làm gì thì làm, cũng có thể đánh ta mắng ta, ta là phu quân của nàng, nên phải tận tâm chăm sóc nàng, yêu thương nàng.”
“Ta thích sự phô trương của nàng, thích nụ cười tươi sáng của nàng, thích nàng ra vẻ kiêu ngạo, trong khi dáng vẻ lại là khẩu thị tâm phi, nàng là nữ hài tử đáng yêu nhất mà ta từng thấy, nàng rất tốt, chỉ là ta không tốt, ta làm tổn thương bạn, nàng đánh ta, được không?”
Tiêu Mạn Xu khóc, vùi đầu vào lòng hắn, bả vai nhún nhún.
Cho tới bây giờ, Đường Kỳ Nguyên chưa từng nói nhiều với nàng như vậy, huống chi còn là những lời tình cảm.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hóa ra không khó để nói ra tất cả những điều trong lòng.
Hắn áy náy hôn lên sườn mặt nàng, thử mổ lấy tấm lòng chân thành của mình cho nàng xem.
“Vừa rồi không phải ta muốn hung dữ với nàng, nhìn thấy nàng bị thương, ta rất đau lòng, ta không thích nhìn thấy nàng bị thương, huống chi còn là vì làm cho ta vui vẻ mà bị thương.”
“Xu nhi, ta chưa bao giờ cảm thấy mãnh liệt như vậy, ta thật sự không xứng với nàng.”
Nàng ngẩng đầu lên từ vòng tay của hắn, nhìn đôi mắt dịu dàng của hắc rồi lắc đầu lắc đầu.
“Nàng đã cho ta một bất ngờ, ta rất thích nó, nhưng sau này nàng không được bị thương nữa, đừng làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa, nếu không ta sẽ đau lòng.”
Hắn một hơi nói ra hết lời thật lòng bị nghẹn ở trong lòng, thoải mái thở phào nhẹ nhõm, “Cực kỳ cực kỳ đau lòng.”
“Đừng khóc, được chứ?”
Khuôn mặt của nàng đầy nước mắt, gật đầu liên tục.
Đường Kỳ Nguyên muốn hôn nàng, nhưng nàng lại ôm mặt trốn về phía sau.
Hắn thấu hiểu tâm tư của nàng, thì thầm cười, “Không xấu xí, không ghét bỏ, vẫn rất đẹp.”
Tiêu Mạn Xu mở ngón tay ra, ánh mắt nhìn hắn từ trong kẽ ngón tay ra ngoài, “Thật sao?”
Hắn mỉm cười và gật đầu.
Nàng không hề tránh cái ôm, tùy ý cho hắn hôn nhẹ nhàng.
Sau đó, Đường Kỳ Nguyên sợ nàng lại bị thương, tìm mọi cách dặn dò nàng đừng làm những chuyện này cho hắn nữa, chỉ tiếc là Tiêu Mạn Xu không còn sợ hắn nữa.
Vâng lời là không có khả năng vâng lời, mỗi năm vào ngày sinh nhật của mình, nàng tiếp tục chuẩn bị bữa ăn cho hắn.
Cho đến năm đó, phòng ăn bị sụp.
Đường Kỳ Nguyên vội vàng chạy về nhà từ Yến vương phủ, nhìn thấy gương mặt xám xịt, đáng thương của ái thê đang ôm đầu gối, ngồi xổm bên cạnh phế tích, sự lo lắng tràn đầy hóa thành bất đắc dĩ.
“Nàng đấy.”
Hắn chọc vào trán nàng, không biết phải nói gì.
Tiêu Mạn Xu cười hì hì nhào vào trong ngực hắn, làm nũng, việc này đã kết thúc như vậy.
Hắn đã từ bỏ các nguyên tắc của mình vì nàng, chịu đựng những thói quen xấu mà hắn chán ghét nhất, học cách dỗ dành để nàng vui, học cách thông cảm với cảm xúc của nàng.
Nàng vì hắn mà thu lại tính tình thích chơi bời của mình, cố gắng trở nên chững chạc hơn, không còn liều lĩnh nữa.
Trong tình yêu, tất cả bọn họ đều trở nên phiên bản tốt nhất để khiến cả hai có thể phù hợp nhất với nhau..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook