Đường Thời Ngữ luôn cảm thấy những lời của Vân Hương có ý gì đó.
Không phải nàng coi trọng A Uyên còn nhỏ sao…
Rất hiếm khi lương tâm được phục hồi trong chốc lát, nhưng vẫn không kéo dài quá lâu, khoảnh khắc Cố Từ Uyên mặc huyền y tu thân bước vào phòng nàng, cảm giác áy náy của trâu già gặm cỏ non đã biến mất.
Mặt trời chiếu ra phía sau thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú của hắn từ mờ ảo chuyển sang trong trẻo, thân hình hắn cao lớn, bước chân vững vàng, mỗi một bước đi đều tiến thêm một bước về phía tim nàng.
Đôi mắt hoa đào của thiếu niên híp lại, tiểu răng nanh lộ ra ngoài, là bộ dáng quen thuộc nhất của Đường Thời Ngữ.
Ánh mắt trong suốt, nụ cười sạch sẽ, toàn thân tràn ngập sức sống của thiếu niên.
Đường Thời Ngữ nương theo động tác cúi đầu uống nước, thu liễm kinh diễm trong mắt xuống.
Sao không thể ăn cỏ non?
Thật tuyệt vời!
“Tỷ tỷ dậy thật muộn.” Hắn cười.
Tóc hắn buộc bằng dây gấm màu đen, ước chừng là vừa mới vận động, cơ thể tràn đầy tinh thần phấn chấn và sức sống làm cho Đường Thời Ngữ nhìn thế nào cũng nhìn không chán.
Xiêm y cũng vừa mới làm, vừa nhìn đã biết là cố ý mặc.
Cố Từ Uyên vén áo choàng ngồi đối diện Đường Thời Ngữ, tay cầm một cái bánh bao trên đĩa nhét vào trong miệng.
“Sao không thấy đệ mặc y bào này?”
Có vẻ như bộ y phục này làm giảm bớt vẻ trẻ trung của thiếu niên, tăng thêm sự trầm ổn cùng gò bó trên người hắn, đây là phong cách mà các cô nương thích ngoại trừ công tử dịu dàng ra.
Thiếu niên nhai bánh bao thịt, húp một ngụm cháo trắng lớn, từ trong cổ họng vắt ra một cái “Ừ” mơ hồ.
Đường Thời Ngữ dừng tay cầm thìa sứ, khó hiểu nhìn hắn một cái, rồi rũ mắt xuống, nhìn cháo thuốc trong chén.
Thìa sứ xoay vài vòng trong bát, cháo bị lật nhiều lần.
Cùm cụp một tiếng, nàng đặt cái bát lên bàn.
Cố Từ Uyên từ trong chén cơm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ăn no rồi?”
Đường Thời Ngữ mím môi không nói lời nào.
Cố Từ Uyên nhíu mày, “Ăn thêm một chút, tỷ ăn quá ít.”
Nàng không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt do dự đảo qua khuôn mặt hắn, lông mày khẽ nhíu lại.
Cố Từ Uyên ngây ngẩn cả người, sờ sờ mặt, cũng không thấy mặt dính gì, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Đường Thời Ngữ đánh giá một hồi, do dự một lúc lâu, chua xót nói: “Đệ mặc đẹp như vậy, là muốn làm cái gì?”
Chẳng lẽ là biết hôm nay có rất nhiều cô nương sẽ đến, cho nên cố ý ăn mặc…
Bình thường Cố Từ Uyên rất nhạy cảm, lúc này không biết là cố ý giả ngu hay là thực sự đang căng thẳng, đúng là không nhận ra sự khác thường trong lời nói của nàng.
Hắn nhếch miệng cười, “Không phải là đi dự tiệc sao? Đẹp là được.”
Đẹp là có thể so sánh đám nam tử bên cạnh, để cho nàng biết ai mới là người tốt nhất.
Tâm trạng của Đường Thời Ngữ phức tạp, cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Hay là hắn vừa ý cô nương nào?
Không nên… Mỗi ngày hắn đều chạy theo sau mông mình, cũng không thấy nói chuyện với cô nương nào.
Có lẽ là muốn quen biết nhiều cô nương khác…
Trong lòng chua xót, càng nghĩ càng khó chịu.
Hai người đều mang ý xấu ăn cơm, không ai nói gì nữa.
Qua một hồi, trong lòng Đường Thời Ngữ thật sự phiền não, đứng dậy, không để ý tới hắn, chuẩn bị xuất phát.
Cố Từ Uyên hoảng sợ, thấy nàng đi mà không quay đầu lại, chính mình vội vàng nuốt bánh bao trong miệng rồi đuổi theo, chạy ra ngoài hai bước lại gấp trở về, từ trong ngực lấy ra một cái khăn gấm, gói lại mấy món điểm tâm trên bàn.
Cố Từ Uyên chạy rất nhanh, lúc đuổi theo tới thì Đường Thời Ngữ đang chờ ở dưới tàng cây đào ngoài viện.
Hắn tươi cười chói mắt, lộ ra răng nanh nhỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng ngời, “A Ngữ, đang chờ ta sao?”
“…… Ta không có.”
“A, được, không chờ ta.” Thiếu niên không thèm để ý đến sự phủ nhận của nàng, chỉ cười một mực, “Chúng ta đi sao?”
“…… Đi thôi.”
Lần này ngoại trừ Đường Thời Ngữ ba người bọn họ, còn có hai cô nương của nhị phòng bên kia, Đường Thời Uyển và Đường Thời Cẩn cũng đi theo.
Không thể ngồi chung mộ chiếc xe ngựa nên nam nữ được chia ngồi ở hai xe, Đường Kỳ Nguyên bằng mọi cách dẫn Cố Từ Uyên không tình nguyên đi về phía xe ngựa phía sau.
Đường Thời Ngữ được Vân Hương dìu lên xe ngựa, Cố Từ Uyên đột nhiên chạy tới.
“A Ngữ!”
Cơ thể Đường Thời Ngữ đang đi lên xe ngựa dừng lại, quay đầu nhìn.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong mắt thiếu niên nổi lên nhu quang, hắn cẩn thận lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ngực, bóp bóp, không vỡ, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhếch môi cười, đưa khăn mang điểm tâm qua, “Buổi sáng tỷ không ăn nhiều, cầm cái này, trên đường đói bụng thì ăn.” Hắn hạ thấp âm thanh, giống như đang làm kẻ trộm vậy, “Chỉ mỗi mình tỷ được ăn, không được cho người khác.”
Tổng cộng không có mấy món, nếu chia thức ăn thì không đủ ăn.
Hắn nói một cách nghiêm túc, cầm món ăn trông như đang bồng con vô cùng đáng yêu.
Trong lòng của Đường Thời Ngữ chảy xuống một dòng nước ấm áp, nàng thuận theo gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nghe A Uyên.”
Cố Từ Uyên hơi sửng sốt, nhìn nàng xoay người đi vào xe ngựa, trong lòng vui vẻ nở hoa.
Rất nhanh, hai chiếc xe ngựa đến Minh vương phủ.
Đoàn người của Đường gia được ma ma vương phủ dẫn vào, Đường Thời Ngữ đi theo phía sau mẫu thân, không chớp mắt.
Đường Thời Uyển đi phía sau hai bước, ánh mắt nhìn xung quanh trạch viện xa hoa, âm thầm líu lưỡi, không hổ là vương phủ.

Đường Thời Cẩn đi theo bên cạnh nàng, không dám nhìn lung tung, chỉ một mực vùi đầu đi.
Cố Từ Uyên lười biếng đi theo phía sau Đường Kỳ Nguyên, ánh mắt vẫn dừng ở trên người thiếu nữ phía trước.
Hôm nay nàng mặc một thân váy đỏ, màu này đậm rực rỡ đến ngứa ngáy lòng người.
Từ sáng khi dùng bữa, nàng vẫn ở trước mắt hắn, đến rối loạn lòng người.
Nhưng hắn lại không biết, sự xuất hiện của hắn rơi vào mắt người khác, cũng trở thành người được chú ý.
Đường Kỳ Nguyên vốn là tiêu điểm, hôm nay bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu niên tuấn mỹ một thân y phục màu đen, hắn có vẻ ngoài không hề thua kém Đường Kỳ Nguyên, khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Hai người một trắng một đen, một văn nhã một lười biếng, khác biệt rõ ràng.
Đường Kỳ Nguyên đã sớm thích ứng với ánh mắt như vậy, trên mặt không hề gợn sóng, mà Cố Từ Uyên lại không thèm để ý chút nào, tâm tư của hắn đều nhào vào tia đỏ phía trước.
“Yến tiệc hôm nay cũng có rất nhiều khách đến, cho nên khách nam khách nữ sẽ tách ra ngồi để tránh phiền phức.

Đợi các công tử cô nương dùng bữa trưa xong thì mọi người có thể cùng nhau đi hoa viên ngắm hoa ngắm cảnh.

Trong phủ còn sắp xếp mấy gian phòng, nếu các phu nhân cô nương cảm thấy mệt mỏi thì cũng có thể nghỉ ngơi một lát, chờ nắng ít đi một chút thì có thể rời khỏi phủ.” Ma ma cười giới thiệu cho Đường mẫu, Đường mẫu ngẫu nhiên hỏi hai câu, ma ma cũng trả lời từng câu một.
“Hai người các con đi theo ma ma đến nam khách bên kia đi, nhớ kỹ ta nói, chớ gây chuyện.” Đường mẫu dặn dò Đường Kỳ Nguyên và Cố Từ Uyên.
Đường Kỳ Nguyên cung kính đáp dạ, Cố Từ Uyên thì nhìn về phía Đường Thời Ngữ, thấy nàng gật đầu, hắn liền đồng ý.
Động tác nhỏ của hai người bọn họ tất nhiên không có giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh* của Tĩnh Ninh quận chúa, nàng cười cười, mang theo ba cô nương xoay người tiến vào viện.
* Hỏa Nhãn Kim Tinh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương