Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 1112: Chuẩn bị trước khi rời đi

Thân hình nháy mắt phóng lên cao, thần uy cường đại phóng thích ra ngoài, giờ khắc này Diệp Dương Thành như cảm nhận được minh mẫn chưa từng có từ trước tới nay.

Đúng vậy, thần trí của hắn có chút hốt hoảng, cảm giác cường đại thình lình xảy đến làm cho hắn có chút khó thể phục hồi lại tinh thần, nhưng ở trong loại trạng thái hoảng hốt này, thế nhưng hắn giống như đã khám phá hồng trần, vạn vật rơi vào cảm giác của hắn đều bị phân giải thành trụ cột căn bản nhất.

Trong cảm giác của hắn, bất luận là vật gì, vô luận là nhân loại, động vật hay thực vật đều ngang hàng lẫn nhau, không phân chia với nhau.

Hết thảy giống như một bức tranh vẽ, mà hắn có thể tùy tiện xé nát hay hợp lại…chỉ cần hắn cảm thấy muốn làm như thế.

- Đây là ta sao?

Diệp Dương Thành không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng bao trùm vạn vật, xem thường hết thảy, hắn có thể dễ dàng thay đổi bất cứ chuyện gì hay đồ vật gì trên thế giới này.

Không biết qua bao lâu, Diệp Dương Thành đột nhiên nở nụ cười.

Hắn không cho rằng mình là người tốt, cũng không cho rằng mình là một thần minh đủ tư cách…nhưng những điều này đều không trọng yếu, quan trọng là…hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, hắn đã xác định rõ vị trí của mình!

- Như vậy là đủ rồi, không phải sao?

Trên mặt hắn hiện lên nụ cười sáng lạn.

Hai tay hắn vươn lên đỉnh đầu, bạch quang mông lung ngời sáng, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện tảng lớn mây đen, hết thảy đều vô cùng đột nhiên!

Cơ hồ một trận mưa to bao trùm khắp cả Vũ Không đại lục, mặt đất khô nứt trở nên ướt át, thực vật khô vàng dần dần toát ra chồi non mới, mọi người đang u sầu buồn bã cũng bị cảm giác mát mẻ bất thình lình cuốn đi bi thương cùng mê mang tương lai, tinh thần tỏa sáng, vẻ mặt tươi cười.

Dòng sông khô cạn lại chảy xiết, Vũ Không đại lục nhất thời rực rỡ hẳn lên!

Biển sâu đã khôi phục lại hình dáng ngày xưa của nó.

Cơn mưa trên đại lục rất nhanh đã tạnh, nhưng cơn mưa trên biển vẫn không ngừng đổ xuống như trút nước.

Mãi đến sáu ngày sau, biển khơi quay trở lại.

Diệp Dương Thành nhìn biển sâu có chút kỳ quái, hơi nước Vũ Không đại lục rốt cục đã đi nơi nào?

Ánh mắt hắn hoài nghi quét nhìn lên tầng lá chắn mềm mại vô hình, nhưng hắn không có ý nghĩ đi tra xét, bởi vì khi đầu óc hắn vừa chuyển, một luồng tinh thần lực quét nang giúp hắn giải đáp hết thảy chuyện này…

Trên đỉnh không trung Vũ Không đại lục có một hàng rào bích chướng như kẹo đường mềm mại, bích chướng này có thể hấp thu hơi nước, cho dù nước trong Vũ Không đại lục bốc hơi không còn, nó cũng có thể thu nhận toàn bộ!

Sau khi hấp thu hơi nước, nó sẽ ở một địa điểm hay một thời gian nào đó, hạ xuống một trận mưa lớn, đây đã là lệ thường trên Vũ Không đại lục.

- Toàn bộ thần vương cùng thần hoàng mời đến đường ven biển tam khu, ta có việc tuyên bố.

Giải quyết xong vấn đề khô hạn trên Vũ Không đại lục, thân hình Diệp Dương Thành nhoáng lên liền xuất hiện ở đường ven biển tam khu, trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, trong mắt lóe chút tinh quang.

Tuy thanh âm của hắn thật bình thường, nhưng đã truyền khắp Vũ Không đại lục, cơ hồ mỗi người đều nghe được những lời này.

Các thần vương cùng thần hoàng đều nghi hoặc, nhưng với địa vị tuyệt đối của Diệp Dương Thành hôm nay, cũng không có ai có chút nghi ngờ.

Vì thế mọi người mang theo nghi hoặc khởi hành chạy tới tụ tập tại đường ven biển tam khu.

Mãi đến tám giờ sau mọi người mới tập kết đầy đủ, nhưng trong quá trình này mọi người cũng không nhìn thấy tung tích Diệp Dương Thành.

Trong tám giờ này Diệp Dương Thành thật bận rộn, hắn khởi hành đi tới thư viên đế đô một quốc gia gần bên, lấy được vô số tư liệu khoa học kỹ thuật vô cùng trân quý đối với địa cầu.

Sau khi đem tư liệu cất giữ trong thứ nguyên không gian, hắn lại đi tới thư viện hoàng thất bài danh phía trước đại lục, cùng viện nghiên cứu các quốc gia, tóm lại những tài liệu kỹ thuật mà hắn cho rằng có ích cho địa cầu đều bị hắn vơ vét thu vào thứ nguyên không gian.

Thu xong thứ tốt, hắn đi tới võ đường học viện, đem thật nhiều tư liệu tu luyện chính xác lưu lại trong học viện, có thể tiếp tục cung cấp cho học sinh đời sau học tập, miễn cho hắn rời khỏi học viện sẽ bị đóng cửa…

- Chủ nhân, ngài đây là…đây là ý gì?

Mã Đinh Nội Tư đang kiểm tra trạng huống tư sản chúng thần chi quốc, từ khi dị thú bị giết, kế hoạch của chúng thần quốc gia cũng bị phá sản, hắn đang kiểm kê tài sản chuẩn bị dựa theo cổ phần bắt đầu chia cắt cho cổ đông.

Ngay lúc hắn đang tính toán, Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của hắn, trực tiếp đưa cho hắn tờ giấy rậm rạp chữ viết.

Ban đầu Mã Đinh Nội Tư còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi hắn nhìn thấy chữ viết trên giấy, sợ hãi bật dậy quỳ xuống đất:

- Nếu chủ nhân cảm thấy tiểu bộc không thể đảm nhiệm nhiệm vụ chủ nhân bố trí, tiểu bộc nhất định sửa theo ý tứ của chủ nhân…

- Không nghiêm trọng như vậy.

Diệp Dương Thành nói:

- Trên giấy viết đã rõ ràng, toàn bộ sản nghiệp của cải của ta trên Vũ Không đại lục, từ hôm nay đều thuộc về ngươi!

- Nhưng mà chủ nhân…

Mã Đinh Nội Tư hoảng sợ:

- Vì sao ngài phải làm như vậy?

Diệp Dương Thành cười cười, biến mất trong văn phòng:

- Tóm lại tài sản của ta đều là của ngươi, không cần hỏi nhiều làm gì.

- Ta…

Diệp Dương Thành đã đi, trong lòng Mã Đinh Nội Tư càng thêm kinh hãi, cũng không cảm giác mình đã làm gì sai lầm. Huống chi nếu hắn sai lầm, Diệp Dương Thành chẳng những không giết hắn, ngược lại còn cho hắn số tài sản lớn như vậy sao?

Hắn không biết, nguyên nhân chính là Diệp Dương Thành đang chuẩn bị rời khỏi Vũ Không đại lục…



- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ tới!

Nhóm thần vương cùng thần hoàng tụ tập nơi đường ven biển tam khu, tiếng ồn ào vang vọng cả trăm cây số, nhưng sau một tiếng hô to của một nữ thần vương, thanh âm ồn ào lập tức ngừng bặt.

Trên không trung, Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới, nhìn mọi người đứng bên dưới, khẽ cười nói:

- Mọi người không cần khẩn trương, hôm nay ta gọi mọi người đến, chủ yếu có một chuyện cần chính các ngươi làm quyết định.

- Hiện giờ toàn bộ dị thú trên Vũ Không đại lục đã bị tiêu diệt hoàn toàn, đao nhọn uy hiếp nhân loại mấy vạn năm đã bị nhổ sạch triệt để, ta muốn hỏi các ngươi, tiếp theo các ngươi có ý định làm như thế nào?

- Ách…

Mọi người nghe được nhất thời sững sờ, không biết nên làm sao trả lời.

Võ giả nhân loại trên Vũ Không đại lục bắt đầu từ mấy vạn năm trước, vừa ra đời đã được dạy dỗ ý chí chiến đấu cùng dị thú, rất nhiều người cố gắng cả đời chỉ vì mục tiêu này mà thôi.

Hiện giờ dị thú đã biến mất…bọn họ tiếp theo nên làm gì? Vấn đề này vừa hỏi ra, họ không biết trả lời như thế nào.

Nhìn mọi người, Diệp Dương Thành khẽ cười nói:

- Trong các ngươi có thật nhiều người có thể đều không biết, kỳ thật ta cũng không phải là người của Vũ Không đại lục.

- Vũ Không đại lục chỉ là một trong số hàng vạn hàng ngàn thế giới, mà ta đến từ bổn nguyên vũ trụ, đó là một thế giới vô biên vô hạn! Hiện giờ nguy cơ của Vũ Không đại lục đã giải trừ, cũng tới lúc ta nên rời đi…

- Lão sư!

Diệp Dương Thành vừa nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ liền hô tô một tiếng:

- Ta nghĩ cùng ngài rời đi! Ta muốn đi ra quan sát thế giới bên ngoài!

Tiếng hô to của Khải Lạc Khốc Kỳ làm mọi người hứng thú, có người hỏi:

- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, thế giới bên ngoài là như thế nào?

Vượt ngoài dự đoán của Diệp Dương Thành, mọi người không ai quan tâm lai lịch của hắn, làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Diệp Dương Thành nhẹ nhàng ho khan một tiếng, bắt đầu thuật lại tình huống của bổn nguyên vũ trụ, tận khả năng đem bổn nguyên vũ trụ miêu tả thật thần kỳ, rộng lớn, phấn kích, xinh đẹp…

Trong hốt hoảng, hắn cảm thấy mình thật giống như tiêu thụ viên, nhưng người ta giới thiệu chỉ là hàng hóa, mà hắn giới thiệu là một thế giới!

Theo tinh cầu giảng tới tinh hệ, từ tinh hệ giảng tới tinh vực, từ tinh vực giảng tới tinh khu…tình huống cơ bản của bổn nguyên vũ trụ không ngừng được hắn chi tiết kể ra.

Nhìn ánh mắt ngày càng sáng rực của mọi người, Diệp Dương Thành bình tĩnh tung ra đòn sát thủ…

- Toàn bộ thần vương cùng thần hoàng nguyện ý theo ta rời đi, đều có thể đạt được một mảnh thần cách vô giá…

Vì thế không khí nháy mắt sôi trào…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương