Chấp Chưởng Thần Quyền
-
Chương 1098: Đả thảo kinh xà
- Hiện tại đã bắt đầu trị liệu?
Nhìn thấy Diệp Dương Thành lấy ra một chiếc kính màu bạc nhỏ cỡ lòng bàn tay, mười hai vị nghị sĩ nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn chiếc kính trong tay Diệp Dương Thành, Khắc Lai Mạn Đình chần chờ nói:
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ…ngài xác định hiện tại liền bắt đầu trị liệu, không cần phải chuẩn bị thêm cái gì sao?
- Phải, không cần.
Diệp Dương Thành lắc lắc Quang Minh Kính, lộ ra ý cười:
- Thương thế của các ngươi thật lâu vẫn chưa thể khỏi hẳn, nguyên nhân mấu chốt là ngoại trừ các ngươi từng bị trọng thương ra, còn có một bộ phận nguyên nhân là đã kéo dài quá nhiều năm, muốn trị liệu tổn thương cho các ngươi, là phải làm dịu thân thể, chỉ cần tẩm bổ đầy đủ, tổn thương sẽ lành.
Khắc Lai Mạn Đình cùng An Na Bối Nhi liếc nhìn nhau, An Na Bối Nhi lên tiếng:
- Đạo lý này chúng ta cũng biết, nhưng qua nhiều năm dùng vô số thú hạch trị liệu cũng không trị được…Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, ngài cũng nên chuẩn bị một chút…
Diệp Dương Thành lộ nụ cười cổ quái, cầm Quang Minh Kính huy huy, nói:
- Không cần lo lắng, chiếc kính này không phải đơn giản, các ngươi còn nhớ lúc ta bị trọng thương sau đó khỏi hẳn hay không?
- Ah…
An Na Bối Nhi ngẩn người, sau đó kinh ngạc nhìn Quang Minh Kính:
- Ý của ngài là chiếc kính này đã trị liệu thương thế cho ngài?
Lần trước Diệp Dương Thành đại chiến cùng Tất Tất Lạp, tuy giết hắn nhưng cũng bị thương nặng, ngay lúc mọi người đều nghĩ hắn sẽ bước theo đường cũ của mười vị thần hoàng tối cường, hắn lại đột nhiên khôi phục thương thế, hơn nữa càng đánh càng mạnh…Lần đó bọn họ đều động tâm, chẳng qua Diệp Dương Thành không chủ động nhắc tới chuyện kia cho nên họ cũng ngượng ngùng truy hỏi nhiều mà thôi.
Giờ khắc này nghe được lời của hắn, trong lòng họ giảm bớt lo lắng, Diệp Dương Thành tổn thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể trị liệu, chẳng lẽ không trị được cho họ sao?
An Na Bối Nhi thoáng do dự, bước tới nói:
- Một khi đã như vậy, mời ngài bắt đầu trị liệu!
Ý của nàng là muốn làm chim đầu đàn, Diệp Dương Thành cười cười lắc đầu nói:
- Chữa từng người quá phiền toái, các ngươi cùng nhau đi.
- Cùng nhau?
Mọi người sửng sốt.
Diệp Dương Thành ném Quang Minh Kính lên giữa không trung, truyền vào một trăm vạn điểm thần nguyên.
Quang Minh Kính nhất thời tản ra bạch quang dịu dàng, trướng lên thật lớn, sau đó bạch quang từ không trung bắn xuống, đem mười thần hoàng tối cường bao phủ bên trong.
Từng trận bạch quang giống như nước suối mát mẻ thổi quét toàn thân bọn họ, bất tri bất giác bọn họ bắt đầu rên rỉ lên…
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, bọn hắn đây là…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cùng Mã Nhĩ Khắc Thác trợn tròn mắt, sao nói trị liệu liền trị liệu đây? Hai người họ còn nhiều sự tình chưa thương nghị xong!
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi nóng nảy, do dự nói:
- Ngài có thể nói cho ta biết, bọn họ bao lâu mới trị liệu xong không?
- Đại khái chừng hai ba giờ.
Diệp Dương Thành tính toán tốc độ tiêu hao thần nguyên, trả lời một câu, sau đó hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
- Ân, có…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi nhanh chóng gật đầu, nói thẳng:
- Còn có hai chuyện ta muốn thương nghị rồi quyết định.
- Hai chuyện?
Diệp Dương Thành nhướng mày:
- Chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất có quan hệ tới ngài.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cười khan, nói:
- Ngài cho ta một phần danh sách, cần ta đi xác minh…hiện tại đã có kết quả, có điểm…ân, có điểm ngoài dự đoán mọi người…
- Nga?
Diệp Dương Thành kinh ngạc.
Phần danh sách kia có một bộ phận là Ngả Nặc Tư Đinh điều tra, có một bộ phận suy đoán, thậm chí còn liên lụy tới một cường giả thần hoàng.
Cuộc chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú sắp bùng nổ, Diệp Dương Thành phải tranh thủ trước khi khai chiến đem chó săn phản đồ ẩn núp trong nhân loại bắt giữ, tránh ngày sau gây mầm tai vạ.
Nguyên bản hắn không ôm hi vọng quá lớn, ngoại trừ một ít tay sai dị thú đã lộ diện, những đối tượng hoài nghi còn lại căn bản không tìm được bằng chứng liên quan.
Không nghĩ tới động tác của Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thật nhanh, không bao lâu đã điều tra ra kết quả?
Nghĩ tới đây, hắn hỏi:
- Kết quả thế nào?
- Là như vậy.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi lên tiếng:
- Sau khi lấy được danh sách, ta lập tức tổ chức tâm phúc điều tra mục tiêu hoài nghi, kết quả trăm phần trăm đối tượng trong danh sách đều có một chút hành động dị thường.
- Sau đó…sau đó ta an bài nhân thủ xâm nhập tìm bằng chứng, nhưng không nghĩ tới không biết vì sao tin tức tiết lộ ra ngoài, những thần vương thần hoàng bị điều tra…phản ứng có chút kịch liệt, ân, thật kịch liệt.
Vẻ mặt Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thật ngượng ngùng nói.
- Lộ tin tức sao?
Diệp Dương Thành trợn mắt:
- Trên thế gian này không có vách tường nào không lọt gió, cũng không phải chuyện lớn gì…những người đó phản ứng kịch liệt thế nào?
- Bọn hắn…bọn hắn liên thủ lại.
Sắc mặt Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi tuôn mồ hôi:
- Ta đả thảo kinh xà, hiện tại bọn hắn đều chạy tới Khải Khắc vương quốc.
- Đi đâu?
Khải Lạc Khốc Kỳ vẫn luôn im lặng, nghe được bốn chữ này thân hình run lên, hỏi:
- Vương quốc Khải Khắc?
- Ah, ân…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi không còn nhận ra được Khải Lạc Khốc Kỳ, nhưng hắn cảm ứng được đây là một thần hoàng, hơn nữa do Diệp Dương Thành đưa vào nên không hỏi thêm lời gì, chỉ có chút không vui nói:
- Hiện tại Khải Khắc vương quốc đã hỗn loạn, chúng ta đang thương lượng có nên bao vây tiễu trừ hay không…
Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua Khải Lạc Khốc Kỳ có chút kích động, ngắt lời hỏi:
- Chuyện thứ hai là gì?
- Chuyện thứ hai liên quan thật lớn với chuyện thứ nhất.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cười khan, nói:
- Địa vị của thần vương cùng thần hoàng trong Vũ Không đại lục không ai bằng, bọn hắn cũng là tinh thần cột trụ của vạn triệu dân chúng trên đại lục…về tin tức bọn hắn làm phản, chúng ta không biết có nên tiến hành công bố hay không.
- Còn có vấn đề…nếu không công bố, chúng ta lấy lý do gì đi bao vây tiễu trừ bọn hắn? Vô cớ xuất binh cũng không phải là biện pháp tốt…
Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, theo bản năng nhìn thoáng qua Khải Lạc Khốc Kỳ, nói:
- Tổng cộng có bao nhiêu thần vương thần hoàng?
- Trước mắt có hai mươi bốn thần vương, một thần hoàng đứng đầu bọn họ.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi lập tức đáp:
- Đều xây dựng cơ sở tạm thời trong Khải Khắc vương quốc, hỗ trợ lẫn nhau.
Diệp Dương Thành còn đang tự hỏi, Khải Lạc Khốc Kỳ không nhịn được hỏi:
- Vương thất Khải Khắc vương quốc…không xảy ra sự tình gì đi?
Lúc này Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nói:
- Đúng rồi, ngài không phải còn một đệ tử là đại vương tử của Khải Khắc vương quốc sao?
- Phải, làm sao vậy?
Diệp Dương Thành ngạc nhiên hỏi.
- Là như vậy.
- Hai mươi bốn thần vương cùng một thần hoàng đi vào Khải Khắc vương quốc, đã huyết tẩy vương thất Khải Khắc vương quốc cùng phủ đệ các đại thần, chúng ta…
- Lão sư, ta cần trở về một chuyến.
Không đợi hắn nói hết lời, Khải Lạc Khốc Kỳ bước tới quỳ xuống:
- Xin ngài phê chuẩn!
- Ah…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi trợn tròn mắt, người này là ai vậy?
- Muốn về thì cứ về.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, nhóm người kia cũng không phải đối thủ của Khải Lạc Khốc Kỳ, nên không cần lo lắng.
Được hắn cho phép, Khải Lạc Khốc Kỳ lập tức dập đầu, đứng dậy sải bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi ngây người, hỏi:
- Thần hoàng bệ hạ, đây…đây là học sinh ngài mới thu nhận sao?
- Mới thu nhận? Hắn là Khải Lạc Khốc Kỳ.
Diệp Dương Thành bật cười nói:
- Cũng là Khải Thánh Lực Ba Long, chính là đại vương tử Khải Khắc vương quốc mà ngươi nói.
- A?
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thở nhẹ một tiếng, nói:
- Hắn…sao lại thay đổi bộ dáng đây?
Diệp Dương Thành không trả lời, đưa mắt nhìn mười vị thần hoàng tối cường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bạch quang chậm rãi yếu bớt, hơi thở của bọn họ cũng dần ổn định lại.
Thẳng đến gần ba giờ sau, mười người mở mắt, sắc mặt tràn ngập vui mừng.
Mọi người cùng cúi mình thật sâu, kêu lên:
- Đa tạ Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ!
- Ha ha, tổn thương đều tốt rồi?
Diệp Dương Thành cười nhẹ gật gật đầu, thản nhiên nhận lấy lòng biết ơn của họ, hắn đã hao tổn trăm vạn thần nguyên, thu chút lời cảm tạ có đáng gì?
- Đều tốt lắm.
An Na Bối Nhi gật đầu trước tiên, trên mặt hiện vẻ vui mừng, nói:
- Ngài quả thật rất thần, ta cảm giác giống như quay về thời khắc đỉnh phong hơn bốn ngàn năm trước…loại cảm giác này ta đã không hưởng thụ qua suốt mấy ngàn năm!
- Đúng vậy.
Khắc Lai Mạn Đình tiếp lời nói:
- Chẳng những thương thế lành hẳn, ngay cả kinh mạch bị thương tổn lúc dưỡng thương cũng khỏe lại…
Mọi người liên tục tán thán cảm tạ không ngừng.
Diệp Dương Thành ho khan một tiếng cắt đứt lời nói của mọi người, bước tới trước:
- Nếu mọi người đã khỏe lại, như vậy chúng ta nên làm chuyện kế tiếp đi?
- Trong vòng hai ngày ta tận khả năng truyền thụ càng nhiều pháp thuật cho các ngươi, chờ khi các ngươi học được, là lúc chúng ta xuất phát!
- Được!
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Với ánh mắt Diệp Dương Thành hiện tại, chỉ đặt trên thân ba đầu hằng cổ dị thú, nếu…ân, nếu có thể thành công giết chết chúng, có phải ý nghĩa trước khi hắn rời khỏi Vũ Không đại lục, đã đạt tới chủ thần bổn nguyên vũ trụ?
- Mọi người ngồi xếp bằng, ta trước tiên dạy các ngươi phương pháp sử dụng tinh thần lực!
Diệp Dương Thành mỉm cười nói.
Nhìn thấy Diệp Dương Thành lấy ra một chiếc kính màu bạc nhỏ cỡ lòng bàn tay, mười hai vị nghị sĩ nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn chiếc kính trong tay Diệp Dương Thành, Khắc Lai Mạn Đình chần chờ nói:
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ…ngài xác định hiện tại liền bắt đầu trị liệu, không cần phải chuẩn bị thêm cái gì sao?
- Phải, không cần.
Diệp Dương Thành lắc lắc Quang Minh Kính, lộ ra ý cười:
- Thương thế của các ngươi thật lâu vẫn chưa thể khỏi hẳn, nguyên nhân mấu chốt là ngoại trừ các ngươi từng bị trọng thương ra, còn có một bộ phận nguyên nhân là đã kéo dài quá nhiều năm, muốn trị liệu tổn thương cho các ngươi, là phải làm dịu thân thể, chỉ cần tẩm bổ đầy đủ, tổn thương sẽ lành.
Khắc Lai Mạn Đình cùng An Na Bối Nhi liếc nhìn nhau, An Na Bối Nhi lên tiếng:
- Đạo lý này chúng ta cũng biết, nhưng qua nhiều năm dùng vô số thú hạch trị liệu cũng không trị được…Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, ngài cũng nên chuẩn bị một chút…
Diệp Dương Thành lộ nụ cười cổ quái, cầm Quang Minh Kính huy huy, nói:
- Không cần lo lắng, chiếc kính này không phải đơn giản, các ngươi còn nhớ lúc ta bị trọng thương sau đó khỏi hẳn hay không?
- Ah…
An Na Bối Nhi ngẩn người, sau đó kinh ngạc nhìn Quang Minh Kính:
- Ý của ngài là chiếc kính này đã trị liệu thương thế cho ngài?
Lần trước Diệp Dương Thành đại chiến cùng Tất Tất Lạp, tuy giết hắn nhưng cũng bị thương nặng, ngay lúc mọi người đều nghĩ hắn sẽ bước theo đường cũ của mười vị thần hoàng tối cường, hắn lại đột nhiên khôi phục thương thế, hơn nữa càng đánh càng mạnh…Lần đó bọn họ đều động tâm, chẳng qua Diệp Dương Thành không chủ động nhắc tới chuyện kia cho nên họ cũng ngượng ngùng truy hỏi nhiều mà thôi.
Giờ khắc này nghe được lời của hắn, trong lòng họ giảm bớt lo lắng, Diệp Dương Thành tổn thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể trị liệu, chẳng lẽ không trị được cho họ sao?
An Na Bối Nhi thoáng do dự, bước tới nói:
- Một khi đã như vậy, mời ngài bắt đầu trị liệu!
Ý của nàng là muốn làm chim đầu đàn, Diệp Dương Thành cười cười lắc đầu nói:
- Chữa từng người quá phiền toái, các ngươi cùng nhau đi.
- Cùng nhau?
Mọi người sửng sốt.
Diệp Dương Thành ném Quang Minh Kính lên giữa không trung, truyền vào một trăm vạn điểm thần nguyên.
Quang Minh Kính nhất thời tản ra bạch quang dịu dàng, trướng lên thật lớn, sau đó bạch quang từ không trung bắn xuống, đem mười thần hoàng tối cường bao phủ bên trong.
Từng trận bạch quang giống như nước suối mát mẻ thổi quét toàn thân bọn họ, bất tri bất giác bọn họ bắt đầu rên rỉ lên…
- Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ, bọn hắn đây là…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cùng Mã Nhĩ Khắc Thác trợn tròn mắt, sao nói trị liệu liền trị liệu đây? Hai người họ còn nhiều sự tình chưa thương nghị xong!
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi nóng nảy, do dự nói:
- Ngài có thể nói cho ta biết, bọn họ bao lâu mới trị liệu xong không?
- Đại khái chừng hai ba giờ.
Diệp Dương Thành tính toán tốc độ tiêu hao thần nguyên, trả lời một câu, sau đó hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì sao?
- Ân, có…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi nhanh chóng gật đầu, nói thẳng:
- Còn có hai chuyện ta muốn thương nghị rồi quyết định.
- Hai chuyện?
Diệp Dương Thành nhướng mày:
- Chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất có quan hệ tới ngài.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cười khan, nói:
- Ngài cho ta một phần danh sách, cần ta đi xác minh…hiện tại đã có kết quả, có điểm…ân, có điểm ngoài dự đoán mọi người…
- Nga?
Diệp Dương Thành kinh ngạc.
Phần danh sách kia có một bộ phận là Ngả Nặc Tư Đinh điều tra, có một bộ phận suy đoán, thậm chí còn liên lụy tới một cường giả thần hoàng.
Cuộc chiến tranh giữa nhân loại cùng dị thú sắp bùng nổ, Diệp Dương Thành phải tranh thủ trước khi khai chiến đem chó săn phản đồ ẩn núp trong nhân loại bắt giữ, tránh ngày sau gây mầm tai vạ.
Nguyên bản hắn không ôm hi vọng quá lớn, ngoại trừ một ít tay sai dị thú đã lộ diện, những đối tượng hoài nghi còn lại căn bản không tìm được bằng chứng liên quan.
Không nghĩ tới động tác của Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thật nhanh, không bao lâu đã điều tra ra kết quả?
Nghĩ tới đây, hắn hỏi:
- Kết quả thế nào?
- Là như vậy.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi lên tiếng:
- Sau khi lấy được danh sách, ta lập tức tổ chức tâm phúc điều tra mục tiêu hoài nghi, kết quả trăm phần trăm đối tượng trong danh sách đều có một chút hành động dị thường.
- Sau đó…sau đó ta an bài nhân thủ xâm nhập tìm bằng chứng, nhưng không nghĩ tới không biết vì sao tin tức tiết lộ ra ngoài, những thần vương thần hoàng bị điều tra…phản ứng có chút kịch liệt, ân, thật kịch liệt.
Vẻ mặt Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thật ngượng ngùng nói.
- Lộ tin tức sao?
Diệp Dương Thành trợn mắt:
- Trên thế gian này không có vách tường nào không lọt gió, cũng không phải chuyện lớn gì…những người đó phản ứng kịch liệt thế nào?
- Bọn hắn…bọn hắn liên thủ lại.
Sắc mặt Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi tuôn mồ hôi:
- Ta đả thảo kinh xà, hiện tại bọn hắn đều chạy tới Khải Khắc vương quốc.
- Đi đâu?
Khải Lạc Khốc Kỳ vẫn luôn im lặng, nghe được bốn chữ này thân hình run lên, hỏi:
- Vương quốc Khải Khắc?
- Ah, ân…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi không còn nhận ra được Khải Lạc Khốc Kỳ, nhưng hắn cảm ứng được đây là một thần hoàng, hơn nữa do Diệp Dương Thành đưa vào nên không hỏi thêm lời gì, chỉ có chút không vui nói:
- Hiện tại Khải Khắc vương quốc đã hỗn loạn, chúng ta đang thương lượng có nên bao vây tiễu trừ hay không…
Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua Khải Lạc Khốc Kỳ có chút kích động, ngắt lời hỏi:
- Chuyện thứ hai là gì?
- Chuyện thứ hai liên quan thật lớn với chuyện thứ nhất.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi cười khan, nói:
- Địa vị của thần vương cùng thần hoàng trong Vũ Không đại lục không ai bằng, bọn hắn cũng là tinh thần cột trụ của vạn triệu dân chúng trên đại lục…về tin tức bọn hắn làm phản, chúng ta không biết có nên tiến hành công bố hay không.
- Còn có vấn đề…nếu không công bố, chúng ta lấy lý do gì đi bao vây tiễu trừ bọn hắn? Vô cớ xuất binh cũng không phải là biện pháp tốt…
Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, theo bản năng nhìn thoáng qua Khải Lạc Khốc Kỳ, nói:
- Tổng cộng có bao nhiêu thần vương thần hoàng?
- Trước mắt có hai mươi bốn thần vương, một thần hoàng đứng đầu bọn họ.
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi lập tức đáp:
- Đều xây dựng cơ sở tạm thời trong Khải Khắc vương quốc, hỗ trợ lẫn nhau.
Diệp Dương Thành còn đang tự hỏi, Khải Lạc Khốc Kỳ không nhịn được hỏi:
- Vương thất Khải Khắc vương quốc…không xảy ra sự tình gì đi?
Lúc này Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nói:
- Đúng rồi, ngài không phải còn một đệ tử là đại vương tử của Khải Khắc vương quốc sao?
- Phải, làm sao vậy?
Diệp Dương Thành ngạc nhiên hỏi.
- Là như vậy.
- Hai mươi bốn thần vương cùng một thần hoàng đi vào Khải Khắc vương quốc, đã huyết tẩy vương thất Khải Khắc vương quốc cùng phủ đệ các đại thần, chúng ta…
- Lão sư, ta cần trở về một chuyến.
Không đợi hắn nói hết lời, Khải Lạc Khốc Kỳ bước tới quỳ xuống:
- Xin ngài phê chuẩn!
- Ah…
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi trợn tròn mắt, người này là ai vậy?
- Muốn về thì cứ về.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ, nhóm người kia cũng không phải đối thủ của Khải Lạc Khốc Kỳ, nên không cần lo lắng.
Được hắn cho phép, Khải Lạc Khốc Kỳ lập tức dập đầu, đứng dậy sải bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi ngây người, hỏi:
- Thần hoàng bệ hạ, đây…đây là học sinh ngài mới thu nhận sao?
- Mới thu nhận? Hắn là Khải Lạc Khốc Kỳ.
Diệp Dương Thành bật cười nói:
- Cũng là Khải Thánh Lực Ba Long, chính là đại vương tử Khải Khắc vương quốc mà ngươi nói.
- A?
Tạp Nỗ Bỉ Tát Lợi thở nhẹ một tiếng, nói:
- Hắn…sao lại thay đổi bộ dáng đây?
Diệp Dương Thành không trả lời, đưa mắt nhìn mười vị thần hoàng tối cường.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bạch quang chậm rãi yếu bớt, hơi thở của bọn họ cũng dần ổn định lại.
Thẳng đến gần ba giờ sau, mười người mở mắt, sắc mặt tràn ngập vui mừng.
Mọi người cùng cúi mình thật sâu, kêu lên:
- Đa tạ Diệp Dương Thành thần hoàng bệ hạ!
- Ha ha, tổn thương đều tốt rồi?
Diệp Dương Thành cười nhẹ gật gật đầu, thản nhiên nhận lấy lòng biết ơn của họ, hắn đã hao tổn trăm vạn thần nguyên, thu chút lời cảm tạ có đáng gì?
- Đều tốt lắm.
An Na Bối Nhi gật đầu trước tiên, trên mặt hiện vẻ vui mừng, nói:
- Ngài quả thật rất thần, ta cảm giác giống như quay về thời khắc đỉnh phong hơn bốn ngàn năm trước…loại cảm giác này ta đã không hưởng thụ qua suốt mấy ngàn năm!
- Đúng vậy.
Khắc Lai Mạn Đình tiếp lời nói:
- Chẳng những thương thế lành hẳn, ngay cả kinh mạch bị thương tổn lúc dưỡng thương cũng khỏe lại…
Mọi người liên tục tán thán cảm tạ không ngừng.
Diệp Dương Thành ho khan một tiếng cắt đứt lời nói của mọi người, bước tới trước:
- Nếu mọi người đã khỏe lại, như vậy chúng ta nên làm chuyện kế tiếp đi?
- Trong vòng hai ngày ta tận khả năng truyền thụ càng nhiều pháp thuật cho các ngươi, chờ khi các ngươi học được, là lúc chúng ta xuất phát!
- Được!
Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Với ánh mắt Diệp Dương Thành hiện tại, chỉ đặt trên thân ba đầu hằng cổ dị thú, nếu…ân, nếu có thể thành công giết chết chúng, có phải ý nghĩa trước khi hắn rời khỏi Vũ Không đại lục, đã đạt tới chủ thần bổn nguyên vũ trụ?
- Mọi người ngồi xếp bằng, ta trước tiên dạy các ngươi phương pháp sử dụng tinh thần lực!
Diệp Dương Thành mỉm cười nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook