Cháo Lạnh FULL
-
2: Giải Cứu Khỏi Bệnh Viện
Hôm đó, Lương Tiềm cho rằng bản thân có thể sống buông thả một ngày.
Kết quả mới sáng sớm đã bị Lương Tuyên Binh đánh thức, nói rằng mẹ hắn muốn đi thăm bệnh nhân tại một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô, bắt hắn phải đi cùng, thuận tiện quan sát một chút, gần đây nhà hắn có ý muốn thu mua cái bệnh viện kia.
Lương Tiềm đang ngủ ngon lành bị gọi dậy, khắp người khó chịu, nhưng sau khi nghe xong thì cơn giận cũng vơi bớt, đừng nói ba hắn, ngay cả hắn cũng không yên tâm để mẹ một mình đi đến chỗ kia.
Hắn một đường theo mẹ tới bệnh viện, cùng bà đi thăm bệnh nhân, lúc sau còn muốn cùng đi tìm người chị em của mẹ đang làm việc ở bệnh viện này, kết quả bị Hàn Lạc xua đi như đuổi ruồi.
Hai người đẹp trung niên ở trong văn phòng bác sĩ trò chuyện, thấy không có gì nguy hiểm, Lương Tiềm liền nhàm chán dạo quanh đại sảnh.
Tầng lầu này quá yên tĩnh, hành lang không một bóng người, nhiệt độ rất thấp, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, khiến Lương Tiềm không hiểu sao có chút hoảng sợ.
“Ting!” cửa thang máy mở ra, tiếng ròng rọc nhất thời vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
Lương Tiềm theo tiếng động nhìn qua, thấy một y tá nam đẩy một bệnh nhân nằm ngửa trên giường bệnh lướt qua, hắn tùy ý liếc mắt nhìn hai cái.
Người trên giường hơi thở gấp gáp, một cánh tay lộ ra ngoài gầy đến nỗi chỉ còn lại lớp da, hơi run rẩy, chăn mỏng màu trắng che nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to trống rỗng.
Lương Tiềm thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí.
Đi được hai bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, khẩn cấp nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy đôi mắt kia cực kì quen thuộc, chỉ chốc lát hắn đột nhiên quay đầu, xông lên ngăn lại nam y tá chuẩn bị rời đi.
Vị nam y tá này dáng vẻ không cao, so với Lương Tiềm thấp hơn rất nhiều, tuy nhiên thể trọng lại không nhẹ, vậy mà bị người đột ngột xuất hiện nhấc bổng lên, mũi chân chấm đất, cổ áo bị túm chặt, trong lòng sinh ra cảm giác áp bách đến nghẹt thở.
Bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt nam y tá đỏ bừng, cố sức giãy dụa nói: “Khụ khụ, ngươi mau buông tay! Chúng ta từ từ nói chuyện!”
Lương Tiềm buông cổ áo hắn ra, chuyển thành bóp chặt cánh tay hắn, cực lực đè xuống lửa giận ngập trời, “Mau mở cửa ra”.
Nam y tá cố chịu đựng đau nhức trên cánh tay, “Tôi không có quyền tự tiện mở cửa, nếu cậu muốn phải đến chỗ bác sĩ điều trị đăng ký, sau đó mới có thể vào thăm.”
“Thăm cái rắm! Lão tử đây muốn mang hắn đi, ai mẹ nó lại đem hắn nhốt ở chỗ này? Tụi tao làm bạn học lâu như vậy cũng chưa từng phát hiện cậu ta có bệnh tâm thần! Ở đây dám thu nhận người bình thường, các người không biết vậy là trái pháp luật sao!”
“Cậu ta là đồng tính luyến ái, bị cha mẹ đưa tới để điều trị, bản thân cậu ấy cũng tự nguyện.” Nam y tá vội vàng phủi sạch quan hệ.
Tự nguyện?
Nghe thấy hai chữ này, cơn giận của Lương Tiềm xông thẳng lên não, cả người như muốn bùng nổ.
Chu Mục Thâm làm sao có thể tự nguyện tới cái nơi quỷ quái này, cậu ta không ngốc, không cần nghĩ cũng biết đây tuyệt đối là bị ép buộc.
Lương Tiềm không biết sau khi Chu Mục Thâm tạm nghỉ học về nhà đã xảy ra chuyện gì, không biết cậu ngây người ở bệnh viện bao lâu, không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn dã man, rốt cuộc biến thành bộ dạng giống quỷ như bây giờ.
Những chuyện khác tạm thời không nghĩ đến, việc cần thiết nhất hiện tại là hắn phải mang Chu Mục Thâm rời khỏi nơi này.
Lương Tiềm đè nam y tá lên tường thủy tinh, muốn trực tiếp ra tay đoạt chìa khoá của hắn.
Hành lang có camera, Lương Tiềm lại gây ra ồn ào không nhỏ, chẳng mấy chốc, bác sĩ y tá phụ trách tầng lầu này đã tập trung lại, còn gọi theo hai nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ tiến lên muốn khống chế Lương Tiềm, lại bị hắn giành trước một bước thả nam y tá ra, nghiêng người đứng trước cửa phòng bệnh của Chu Mục Thâm, giống như một vị thần hộ mệnh uy nghiêm, ngăn cản ma quỷ ăn thịt người ở bên ngoài.
Lương Tiềm âm trầm nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ai là bác sĩ phụ trách của Chu Mục Thâm?”
Bác sĩ trung niên đứng ở cuối cùng, tay đỡ gọng kính màu vàng, nói: “Là tôi.”
“Cậu ấy muốn xuất viện cần những thủ tục gì?”
“Tình trạng của bệnh nhân hiện vẫn chưa được cải thiện, tạm thời không thể xuất viện.”
“Cậu ta có bệnh gì? Tôi hỏi ông cậu ta có bệnh gì? Đồng tính luyến ái mẹ nó là bệnh sao! Hôm nay tôi bất cứ giá nào cũng phải đưa cậu ta rời khỏi đây.”
“Đồng tính luyến ái không phải bệnh, nhưng người nhà mãnh liệt yêu cầu phải chữa trị khỏi hoàn toàn mới cho xuất viện, không có sự đồng ý của người giám hộ, chúng tôi không thể tự ý cấp giấy ra viện.
Hơn nữa, cậu là ai, lỡ như có ý đồ gì khác ……”
Lương Tiềm trực tiếp bật cười, “Tôi là ai, viện trưởng của mấy người đâu, đi hỏi ông ta xem có biết Lương Tuyên Binh hay không, tôi chính là con trai ông ấy Lương Tiềm.”
Có lẽ không một ai ở Tự Thành không biết Lương Tuyên Binh, đó là người đàn ông giàu nhất thành phố, đồng thời cũng là ông trùm bất động sản.
Gần đây bởi vì liên quan đến công việc của vợ, bắt đầu thương lượng thu mua lại các bệnh viện tâm thần tư nhân, bao gồm cả bệnh viện này, các bác sĩ y tá công tác ở đây đều biết.
Bác sĩ sửng sốt, nói “Xin chờ một lát”, rồi nhanh chóng gọi điện thoại cho viện trưởng hỏi thăm, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn thì có chút khó xử nói: “Bệnh nhân là trẻ vị thành niên, chưa có sự đồng ý của người giám hộ không thể tự ý xuất viện, hay là tôi giúp cậu liên hệ một chút?”
Rốt cục cũng nghe được một câu tiếng người, mùi thuốc súng trên người Lương Tiềm mới tiêu tán một chút, “Mở cửa cho tôi, mấy người có việc nên làm gì thì làm.”
“Cái này……”
Lương Tiềm quét mắt lia tới, đối phương nháy mắt im bặt, nhanh chóng chuyển đề tài, “Được được, bây giờ tôi đi liên hệ với người giám hộ, khi nào người tới sẽ đến báo cho cậu.”
—
Hành lang lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, cánh cửa đóng chặt đã được mở ra, nhưng Lương Tiềm lúc này lại có chút không dám bước vào, không biết vì cái gì, hắn có chút sợ hãi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Chu Mục Thâm.
Lương Tiềm vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Chu Mục Thâm.
Khi đó trường học đã khai giảng được vài ngày, Lương Tiềm mới từ nước ngoài trở về, tuy rằng trễ mấy ngày nhưng hắn rất có thành ý, chuyến bay mười mấy tiếng vừa đáp liền chạy đến trường học.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là do Lương Tiềm thích đi học, mà là do hắn muốn tránh né mắng chửi của Lương Tuyên Binh.
Lúc Lương Tiềm đến lớp đã hơn hai giờ chiều, tháng chín ở Tự Thành mùa hè vẫn chưa qua hết, không khí oi bức, rất dễ buồn ngủ, đa số học sinh tâm hồn vẫn còn lang thang trong kỳ nghỉ hè, ngẩn người ngồi trong lớp.
Trái ngược là, lại có một người đang đứng khoanh tay tại chỗ, cao giọng trả lời câu hỏi.
Vị trí của cậu ở gần cửa sổ, rèm cửa mở toang, nắng chiều lấp ló chiếu lên, một nửa gương mặt sáng bừng dưới ánh mặt trời, cậu nghiêm túc trả lời câu hỏi, trong mắt ánh lên vẻ tự tin không dễ nhận ra.
Có lẽ câu hỏi hơi khó, khiến giáo viên không nhịn được liên tục khen ngợi.
Lúc cậu ngồi xuống, môi mím chặt.
Mày trái Lương Tiềm nhướng lên, hắn nhìn thấy đối phương đang nhịn cười, cố duy trì bộ dáng vững vàng điềm tĩnh mà học bá nên có.
Chu Mục Thâm khi đó là dáng vẻ tươi trẻ sinh động, trên người lấp lánh ánh sáng.
Mà Chu Mục Thâm bây giờ lại thân mang bệnh trạng, ốm yếu gầy gò, cực kì thiếu sức sống.
—
Người trên giường nằm nghiêng quay mặt vào tường bất động, vừa rồi bên ngoài động tĩnh lớn như vậy cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến cậu, như thể bản thân cậu đã tạo ra một bức tường kiên cố, bất luận là ai hay bất kì âm thanh nào cũng không thể xuyên qua, không thể đến gần.
Nhưng lúc này Lương Tiềm lại càng muốn tiến gần đến vị chủ nhân bên trong bức tường kia, hắn bước thật nhẹ, chậm rãi đi đến mép giường, nhỏ giọng kêu: “Chu Mục Thâm?”
Người đưa lưng về phía hắn, thân thể gầy gò run rẩy nhưng không hề trả lời.
Lương Tiềm ở bên ngoài lớp chăn cẩn thận nhìn khắp một lượt, cho dù đã được một tầng chăn mỏng che lấp cũng có thể nhìn ra người đã gầy gò đến nỗi không ra hình dạng gì.
Lương Tiềm siết chặt nắm tay, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng lại không dám thở mạnh, sợ sẽ quấy nhiễu đối phương.
Hắn gắng sức bình tĩnh hỏi: “…… Cậu thế nào? Có khoẻ không?”
Người trên giường vẫn không nói lời nào, một lát sau chần chờ xoay người, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, do dự nhỏ giọng hỏi: “Cậu, cậu là ai?”
Bởi vì đã lâu chưa nói chuyện, giọng nói của cậu trở nên khô khốc, giống hệt lúc hắn đổ bệnh vào kì nghỉ hè năm trước, sau khi cùng Thư Việt đấu bóng rổ trên sân bóng cũ nát.
—
Vốn dĩ Lương Tiềm cùng đám bạn hẹn nhau chơi bóng rổ, không nghĩ tới đụng phải Thư Việt và Chu Mục Thâm.
Hắn cùng Thư Việt vốn trời sinh bất hoà, chạm mặt liền nhịn không được xỉa xói vài câu.
Trước đây hắn cũng từng nhiều lần gây hấn, Thư Việt vẫn không phản ứng, thế mà lần này lại ra tay trước.
Lương Tiềm vốn không đề phòng, bị Thư Việt đấm một quyền, nháy mắt đau đến nước mắt ròng ròng.
Trước mặt đám đàn em, lại thêm Chu Mục Thâm, Lương Tiềm chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ.
Vì vậy ngay sau đó hắn liền hạ chiến thư, cùng Thư Việt đánh cược.
Không đánh nhau, chỉ chơi bóng.
Hắn bảo rằng bản thân bị thương, ngoài miệng nói sẽ nhường Thư Việt cùng bạn trai nhỏ yếu ớt của cậu, thực tế nhóm của hắn lại là đội có thực lực rất mạnh.
Trận đấu bắt đầu, tiếng hoan hô cổ vũ từ ngoài sân vang lên, bên phía Thư Việt, Chu Mục Thâm quyết thua người không thua trận, lôi kéo dẫn dầu khàn giọng cổ vũ.
Lương Tiềm nghe được động tĩnh đi đến bên cạnh, nhìn Chu học bá vì cố sức la hét mà gương mặt đỏ bừng, câu cuối cùng thậm chí còn không phát ra tiếng.
Lại nhìn sang phía đối diện, một đám người điên cuồng cổ vũ hò hét rung trời, so với bên này đối lập dữ dội, khiến Lương Tiềm không nhịn được vì Chu Mục Thâm cảm khái vài câu.
Chu Mục Thâm nghiêng đầu ho khan hai tiếng.
Lương Tiềm mi tâm nhíu chặt, giọng đã khàn thành như vậy, còn mẹ nó đứng ở đó rống, đúng là một đứa ngốc.
Hai ngày trước Lương Tiềm có chút cảm mạo, bị mẹ Lương cưỡng ép nhốt ở nhà không cho ra ngoài, hôm nay bệnh gần như khỏi hẳn, hắn rốt cuộc mới tìm lại được tự do, trước khi ra cửa lại bị bảo mẫu cường ngạnh nhét cho một bình canh gừng, nói là mẹ hắn bắt hắn phải mang theo, buổi tối trở về mẹ hắn sẽ kiểm tra.
Hết cách, Lương Tiềm chỉ đành mang theo, vừa ra khỏi cửa liền ném cho đàn em cầm, một ngụm cũng chưa uống.
Hắn cực kì ghét mùi gừng, hiện tại lại có sẵn người thay hắn hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như không lãng phí tâm ý của mẹ hắn.
Lương Tiềm cầm lấy bình giữ nhiệt, đưa cho Chu Mục Thâm.
Chu Mục Thâm giơ tay nhận lấy, ngước mắt lên nhìn, vừa thấy rõ là ai liền theo bản năng lùi lại hai bước.
Lương Tiềm chú ý tới động tác của cậu, tiến lên hai bước, so với vừa nãy còn đến gần hơn, sắc mặt giận dữ, không buông tha nói: “Trốn cái gì? Tôi cũng không ăn thịt cậu.”
Hắn đem bình giữ ấm trong tay ném cho Chu Mục Thâm, cậu kinh hãi dùng hai tay ôm lấy, sợ tới mức suýt chút nữa không cầm được.
Chu Mục Thâm nhỏ giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Canh gừng, thấy cậu đáng thương, Tiềm ca thưởng cho cậu,” Lương Tiềm còn không quên bổ sung, “Yên tâm, cái này tôi còn chưa uống đâu.”
Chu Mục Thâm chần chờ một lát, dùng tay phải vặn nắp bình, cái nắp vẫn không nhúc nhích.
Lương Tiềm thấy vậy đoạt lấy, nhẹ nhàng mở ra, đưa cho Chu Mục Thâm, đồng thời mở miệng mắng: “Sức lực nhỏ như vậy, cậu là nữ sinh à, một cái nắp bình cũng không mở được, vô dụng.”
Chu Mục Thâm bị hắn mắng đến co rụt bả vai, nhịn không được muốn lùi ra sau, lại bị Lương Tiềm nhanh hơn tiến lại gần một bước, rồi thêm nửa bước, lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại nửa bước chân, “Không được nhúc nhích, mau uống nhanh cho tôi.”
Có lẽ vì bị hắn doạ sợ, Chu Mục Thâm liền cầm bình giữ nhiệt lên uống, lúc Lương Tiềm chưa kịp phản ứng cậu đã bị sặc, xoay người sang bên cạnh che mặt ho khan.
“Uống nước thôi cũng bị sặc, tôi phục cậu.” Ngoài miệng tuy lời lẽ khó nghe, nhưng hắn vẫn lấy ra một tờ khăn giấy, thô lỗ đưa tới bên miệng Chu Mục Thâm, tay còn lại đặt trên lưng cậu vỗ vỗ tượng trưng hai cái.
Chu Mục Thâm từ từ thuận khí, nhỏ giọng nói cảm ơn, một lần nữa cầm bình giữ nhiệt lên uống.
Trận đấu trong sân đã kết thúc, thế nhưng Lương Tiềm lại chưa từng xem qua, toàn bộ sự chú ý của hắn đều không tự chủ được dừng lại trên người bên cạnh.
“Còn chưa uống xong sao? Đã bao lâu rồi.”
Chu Mục Thâm nói: “Vẫn chưa.”
Lương Tiềm khêu mi, “Cậu không thể uống ngụm lớn được sao?”
Chu Mục Thâm đáp: “Sẽ sặc.”
Trong lòng Lương Tiềm cực kì đồng ý, hắn đứng bên cạnh mà còn có thể ngửi được mùi vị gay mũi kia, càng đừng nói đến Chu Mục Thâm phải trực tiếp uống vào.
Lương Tiềm không tiếp tục xóc xỉa nữa, thần sắc bực bội chuyển tầm mắt về phía sân bóng rổ, lúc này mới phát hiện trận đấu đã kết thúc.
Lương Tiềm không thèm quan tâm trong sân đang là tình huống gì, dặn dò Chu Mục Thâm, “Uống xong chưa? Để lại cho tôi một ngụm.” Một ngụm này là hắn chuẩn bị để khi về nhà vào cửa uống, tránh cho bị mẹ hắn phát hiện ra.
Chu Mục Thâm nghiêng bình uống một ngụm lớn, thừa lại vừa đủ một ngụm cuối cùng, đậy nắp bình lại đưa cho hắn.
Cậu uống xong một bình canh gừng ấm, cổ họng dễ chịu ít nhiều, lại lần nữa hướng hắn cảm ơn.
Lương Tiềm vẫn là kiểu nói chuyện thiếu đánh: “Cậu cảm ơn nhiều lần như vậy không mệt sao, ngậm miệng dưỡng giọng đi, khó nghe muốn chết, giống y như quạ kêu.”
—
Một mảnh ký ức, rõ ràng như chỉ mới hôm qua.
Đã lâu như thế, Lương Tiềm có chút ngoài ý muốn nhớ được hết thảy, nhưng người còn lại tựa hồ cái gì cũng đã quên.
Đối phương không nhớ rõ hắn là ai, đương nhiên cũng sẽ quên hết mọi chuyện về hắn.
Cơn tức giận chưa từng có dồn trong lồng ngực, Lương Tiềm hiện tại chỉ muốn ném xuống một trái bom đem bệnh viện này san bằng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Chu Mục Thông bỗng như thỏ con hoảng sợ, lôi kéo chăn, một lần nữa trốn vào bức tường của cậu.
Lương Tiềm hít sâu mấy hơi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy được mẹ hắn Hàn Lạc và bác sĩ phụ trách của Chu Mục Thâm.
Hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Trông thấy vị thiếu gia trước mặt tính tình tựa hồ không được tốt lắm, bác sĩ sợ hắn lại nổi giận, lúng túng giải thích: “Ba mẹ cậu ấy là giáo viên cấp hai, đều đang trong giờ lên lớp, thời điểm hiện tại đã gần kì thi tốt nghiệp nên không thể chậm trễ, họ dạy xong mới có thể đến đây, đoán chừng phải đến buổi chiều.”
Lương Tiềm tức giận đến mức bật cười, không thể chậm trễ?
Cút CMN không thể chậm trễ!
Con trai ruột của mình thì có thể cho hoãn học đưa đến bệnh viện tâm thần, bị tra tấn đến mẹ nó mất trí nhớ, hiện tại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Bọn họ cư nhiên vẫn còn mặt mũi nói không thể chậm trễ học sinh của mình.
Hàn Lạc thấy Lương Tiềm sắp nổi điên, nhanh chóng tiến lên vài bước vỗ nhẹ vào lưng hắn, ôn nhu hỏi: “Con trai, con bình tĩnh một chút, nói cho mẹ biết đây là xảy ra chuyện gì?”
Lương Tiềm kiềm chế hô hấp dồn dập, đầu óc hỗn loạn, đem mọi chuyện sơ lược tóm gọn kể lại cho mẹ hắn.
Hàn Lạc hiểu rõ sự tình, nhìn đứa nhỏ cuộn tròn trên giường xuyên qua tường kính trước mặt, đau lòng không thôi, một đứa trẻ ngoan ngoãn, tuổi thanh xuân tốt đẹp như vậy lại bị trì hoãn hoang phế mất nửa năm.
Trước khi Hàn Lạc đến, Lương Tiềm là một tên bạo chúa không sợ bất kì ai, hiện tại có mẹ bên cạnh, hắn lại biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hắn hoảng loạn vô thố mà nhìn Hàn Lạc nói: “Mẹ, chúng ta cứu cậu ấy được không? Con nhất định phải dẫn cậu ấy rời khỏi nơi này, nhất định phải đưa cậu ấy đi.”
Hàn Lạc vuốt vuốt bờ vai hắn, không chút do dự đáp ứng.
Lương Tuyên Binh quen biết hiệu trưởng trường cấp hai, đem chuyện này thuật lại, vị hiệu trưởng bên kia lập tức tạo áp lực, khiến vợ chồng Chu gia chưa tới một giờ đã có mặt tại bệnh viện.
Lương Tiềm kiềm nén xúc động muốn giết người, cưỡng ép bọn họ ký tên lên đơn xin xuất viện, từ đầu tới cuối chỉ nói với bọn họ hai câu: “Từ hôm nay trở đi, Chu Mục Thâm do tôi phụ trách.”
“Về phần hai vị nhà giáo nhân dân tận tâm này… Chờ tôi xử lý các người.”
Vợ chồng Chu gia ngây người, bất động đứng nguyên tại chỗ.
Giấu đi toàn thân địch ý, Lương Tiềm đến gần Chu Mục Thâm, hắn cong thắt lưng, dùng thanh âm hoàn hoàn trái ngược khi nãy nhẹ nhàng hỏi: “Chu Mục Thâm, có muốn rời khỏi nơi này không?”
“Tôi đưa cậu về nhà nhé?”
Rời khỏi nơi này?
Thật sự có thể ư?
Cậu… Còn có nhà sao?
Chu Mục Thâm kéo chăn che trên mặt xuống, nhìn người nói chuyện với mình chỉ cách khoảng hai tấc, dáng vẻ hắn có chút hung dữ, không rõ biểu tình, nhưng tựa hồ trong ánh mắt ẩn chứa một tia dịu dàng ôn nhu, khiến cậu không hề cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, cậu gom hết cam đảm còn sót lại của mình, dùng giọng nói khàn khàn đáp.
“…… Được.”
Hết chương 2Miêu tả về bệnh viện tâm thần đều là tưởng tượng của tác giả..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook