Editor: Tiểu Anhh

Nằm trên ghế sofa, A Diêu vừa ngửa đầu nhìn Mạc Trăn chùi tóc, vừa bất mãn than phiền, “Ông chú đó thật đáng ghét, làm tôi giật cả mình, còn tưởng rằng lần này tôi chết chắc!”

Tay Mạc Trăn đang cầm khăn lông dừng lại, nhắc nhở: “Cô đã chết rồi.”

“Còn có thể hồn phi phách tán, không bao giờ được siêu sinh gì đó nữa mà.”

“... Cách theo đuổi của cô rất đặc biệt.” Mạc Trăn thuận tay bỏ khăn lên bàn trà trong phòng khách, xoay người đi lên tầng hai.

A Diêu thấy vậy vội vàng bay lên, vui vẻ đuổi theo, “Anh muốn đi ngủ?”

“Đi tắm.” Mạc Trăn trả lời cực dứt khoát. Con mắt A Diêu phát sáng, ân cần đi lên, “Cần giúp đỡ không? Cho dù là đấm bóp hay mát xa, thủ pháp của tôi đều là hạng nhất, hơn nữa đây là miễn phí.”

...

Mạc Trăn quay đầu nhìn cô, gật đầu cười, “Giúp tôi giữ cửa.”

“Không cần đâu.” A Diêu có phần không đồng ý, “Nơi này trừ tôi ra, sẽ không có người nhìn trộm anh tắm.”

Mạc Trăn: “...”

Thật ra thì có thể thản nhiên không biết xấu hổ như vậy, cũng là một loại tu vi.

Cuối cùng A Diêu cũng không dám vào nhìn lén Mạc Trăn tắm, lúc Mạc Trăn mang theo cả người đầy hơi nước đi ra, A Diêu giống như một hòn vọng phu trông mòn con mắt nhìn chòng chọc vào cửa phòng tắm.

Hương thơm đặc biệt của sữa tắm tràn ngập trong không khí, mùi hương quẩn quanh nơi chóp mũi như morphine khiến người ta lún sâu vào vũng lầy.

A Diêu ngẩn ngơ nhìn Mạc Trăn một lúc, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu, “Sao anh lại mặc quần áo đi ra?”

Mạc Trăn: “...”

Anh không muốn nói chuyện với cô.

Sấy tóc qua loa, Mạc Trăn trở lại tầng một, lục lọi trong tủ lạnh một lúc mới quyết định trước tiên phải giải quyết cơm tối nay.

A Diêu hóa thân thành keo 502, Mạc Trăn ở đâu liền dính ở đó. Tìm mấy thức ăn chín bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng, Mạc Trăn ngồi bên cạnh bàn ăn, “Người đưa cơm hộp hôm nay có làm cô bị thương không?”

A Diêu vô ý thức sờ trán mình, “Không có nha, tôi chuồn nhanh lắm.”

“Vậy sao tôi cảm thấy cô còn ngu xuẩn hơn trước kia?”

“... Cái này nhất định ảo giác của anh.”

Lò vi sóng “đinh” một tiếng, Mạc Trăn đứng dậy lấy đồ ăn ra, tiện tay rút một đôi đũa bên cạnh, “Ngày mai cô không cần đến studio với tôi.”

Tin dữ từ trên trời rơi xuống, A Diêu không thể chịu nổi một đòn nghiêm trọng này, “Tại sao QAQ?”

Cặp mắt to long lanh kia cực kỳ giống con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, Mạc Trăn "chậc" một tiếng, quả nhiên là ngây ngốc ở studio đã lâu quá? Kỹ xảo biểu diễn này nhất định là đột nhiên tăng mạnh.

“Người kia nói không chừng ngày mai còn đến, cô ở studio không an toàn.” Mạc Trăn cúi đầu, lặng lẽ gắp một miếng xương sườn.

“Nếu ông ta dám tới tôi sẽ làm thịt ông ta!” Lúc A Diêu nói lời này, ý chí chiến đấu trong mắt cũng đang bùng cháy.

Mạc Trăn ngước mắt liếc cô một cái, “Cô dùng cái gì làm thịt ông ta? Tay trái hay là tay phải?”

“... Dùng pháp thuật vô cùng thần kỳ của tôi.”

“Gió lớn thổi và vây khốn thang máy?”

“...”

Tại sao hai tuyệt kỹ của cô bị Mạc Trăn đặt một cái tên liền low nhiều vậy? Ít nhất phải gọi là gió lớn vô địch và vây khốn thang máy tuyệt mệnh chứ!

“Tóm lại gần đây cô cứ thành thành thật thật ở nhà, chờ tình thế qua rồi nói sau.”

A Diêu còn đang cố gắng nghĩ một cái tên thật chất, Mạc Trăn đã gõ một búa dứt khoát. A Diêu rất ưu thương, “Tại sao tôi cảm thấy mình giống như đã gia nhập vào một tổ chức không thể nói vậy?”

“Cái gì là tổ chức không thể nói?”

“Thì không thể nói á, anh không biết gần đây cả nước nghiêm trị tin đồn về Thần Châu sao?”

“...”

Kháng nghị của A Diêu cuối cùng bị bác bỏ. Việc của Mạc Trăn từ trước đến giờ đều do anh định đoạt, A Diêu là một nữ quỷ không có nhân quyền, cho nên việc của cô vẫn do Mạc Trăn định đoạt.

Ở trong phòng lêu lổng cả ngày, ngay cả trong tủ lạnh cũng đã đi qua, cuối cùng A Diêu cũng chờ được Mạc Trăn kết thúc công việc về nhà. Nghe thấy tiếng cửa mở, A Diêu không nói hai lời nhào tới, “Tiểu Trăn Trăn, anh không biết tôi đáng thương nhiều như thế nào đâu~~ một mình tôi trơ trọi ở nơi này, vừa trống không lại cô quạnh, vừa buồn chán lại khó chịu. Cái gọi là một ngày không thấy như cách ba thu, anh không thể ngược đãi tôi như vậy!”

Mạc Trăn: “...”

Nhìn con quỷ nhỏ mặt đầy oán hận, trong nháy mắt Mạc Trăn cảm thấy mình đã làm chuyện gì đó tội ác tày trời —— tuy anh vẫn cho rằng những lời cô vừa nói chả có logic gì cả.

Ngồi xuống trên ghế sofa, A Diêu vẫn còn đơn độc ở khúc quanh kể lể mình tràn đầy ủy khuất, Mạc Trăn dùng dư quang quan sát cô, thật là đáng tiếc, ánh mắt có thần lại đắn đo vừa phải như vậy, đạo diễn Thôi nhất định sẽ thích.

“Hôm nay cái người cơm hộp Vượng Vượng đó lại lẻn vào studio, cô vẫn ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Nhưng mà tôi rất chán đó!” Rốt cuộc A Diêu cũng nổi khùng, “Ti vi chẳng có cái gì đẹp mắt, ngay cả mạng cũng không thể lên!”

Mạc Trăn: “...”

Thật ra đây mới là mục đích của cô đi.

“Được rồi, cô có thể lên mạng, nhưng điều kiện tiên quyết là không cho phép nói bậy bạ thông tin của tôi lên mạng.”

Thấy Mạc Trăn nhả ra, A Diêu vội vàng rèn sắt khi còn nóng, “Có thật không? Vậy ba vòng của anh là bao nhiêu?”

Mạc Trăn: “...”

Anh hít một hơi, cười híp mắt nhìn A Diêu. A Diêu thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay dấu phía sau vặn xoắn hai cái, “Anh đừng nhìn tôi như vậy, ngại lắm.”

Mạc Trăn: “...”

Cô còn biết ngại ư? Da mặt tường thành của cô sẽ mặc cảm tự ti đó!

Mạc Trăn phỉ nhổ trong lòng xong, vừa mới hé miệng A Diêu đã vọt tới, “Không! Không cần nói cho tôi, để chính tôi đo!”

...

Mạc Trăn đang suy nghĩ, có lẽ để cho ông chú râu đó bắt cô cũng không tệ.

Anh đứng lên từ ghế sofa, sửa sang lại quần áo trên người, khó có khi thân sĩ hỏi: “Cô định đo thế nào?”

“Đương nhiên là dùng hai tay tôi đo.” A Diêu cười hê hê đến đê tiện, giang hai tay bay tới gần Mạc Trăn. Ánh mắt kia bỉ ổi khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, Mạc Trăn không đành lòng cúi đầu.

Thấy Mạc Trăn bày ra dáng vẻ buông tha chống cự, A Diêu không dám tin diễm phúc cứ như vậy rơi xuống đầu mình. Cô cảm thấy Mạc Trăn nhất định đầu óc phát ngốc một lát mới đưa ra quyết định này, cho nên cô phải tranh thủ trước khi anh đổi ý!

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của A Diêu chính xác vòng quanh eo Mạc Trăn, lại không dám ôm chặt, bởi cô sợ hơi dùng sức nữa, tay mình sẽ xuyên qua thân thể Mạc Trăn.

Cô không muốn thấy cảnh tượng như vậy, cái này giống như trần trụi nói với cô, cô không cùng một loại với tôi.

Mạc Trăn cũng không biết tại sao mình lại dung túng cho nữ quỷ này như thế, chẳng qua nhìn cô tựa vào trước ngực mình, anh cũng không thấy ghét.

A Diêu nghĩ cọ trước ngực Mạc Trăn, nhưng cuối cùng chỉ làm dáng thôi. Lỗ tai vừa dán vào ngực anh, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim anh đập.

Thình thịch, thình thịch.

A Diêu là một con quỷ, sẽ không có tim đập, nhưng vào thời khắc này cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực vậy.

“Cô đo xong chưa?”

Giọng nói nhàn nhạt của Mạc Trăn vang lên trên đỉnh đầu, giống như đã quấy rầy giấc mộng người khác, A Diêu bất mãn chu chu môi, “Còn chưa có.”

Đây rõ ràng là đang chơi xấu, Mạc Trăn cong cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng, “Lượng phối hợp hôm nay đã dùng hết rồi, lần sau mời đến sớm.”

Dứt lời, Mạc Trăn lùi về sau một bước, kéo khoảng cách với A Diêu.

Nhìn hai tay trống trơn, A Diêu "hừ" một tiếng, bĩu môi nói câu thật nhỏ mọn, lại không yên tâm hỏi: “Thật sự có lần sau ư?”

...

Mạc Trăn ho khan hai tiếng, nhìn trái phải nói chuyện khác, “Cô ước lượng được rồi à?”

“Chưa, không bằng chúng ta làm lại lần nữa đi!” A Diêu nói lên một đề nghị tốt đẹp.

Mạc Trăn im lặng nhìn cô một cái, mới bảo: “Thật ra thì mật khẩu không phải ba vòng của tôi.”

“A? Vậy chẳng lẽ là...” Mắt A Diêu lặng lẽ xê dịch xuống nửa người dưới Mạc Trăn.

Mạc Trăn: “...”

Nữ quỷ này trong đầu suốt ngày suy nghĩ cái khỉ gì vậy!

Hít một hơi, Mạc Trăn bình tĩnh nói: “Mật khẩu của tôi là 12345.”

A Diêu: “...”

Cô có cần phải lên núi đánh lão hổ không?

Cho dù như thế nào, biết mật khẩu máy tính cũng tốt rồi, A Diêu hào hứng chạy đi mở máy, quả nhiên Mạc Trăn không lừa cô, mật khẩu thật mẹ nó là 12345!

Bí mật rách nát này cô tiện tay thử một lần cũng có thể thử được á, nhưng cô lại bị lừa cấm lên mạng lâu như vậy!

A Diêu cảm thấy có một ngụm máu cứ lăn lộn trong cổ họng mình.

“Bây giờ không còn gì để oán trách chứ?” Mạc Trăn cởi chiếc cúc ở cổ áo, chuẩn bị đi tắm. Cả một ngày A Diêu đều ở trong phòng, ngay cả mặt trời hôm nay tròn hay dẹt cũng không nhìn thấy. Cô suy nghĩ một chút, chẳng biết xấu hổ cười với anh, “Trăn Trăn, không bằng chúng ta đi hẹn hò nhé.”

Mạc Trăn: “...”

Có thể không đem hai chữ "hẹn hò" này nói đúng lý hợp tình như vậy được không?

“Chúng ta đã có quan hệ như vậy, chẳng lẽ anh không định chịu trách nhiệm với tôi ư T^T?”

Mạc Trăn: “...”

Đây là dạng gì vậy hả! Còn có đừng cho là cô lấy biểu cảm đáng thương là cô liền có lý!

“Mỗi ngày anh đều ăn thực phẩm hâm trong lò vi sóng không tốt cho sức khỏe, chúng ta ra ngoài ăn đồ có dinh dưỡng đi!” A Diêu cũng không trêu chọc nữa, cấp một cái cớ.

Mạc Trăn nghiến răng, sau đó thản nhiên cười, “Được rồi, coi như là tôi dắt chó đi dạo.”

A Diêu: “...”

Mạc Trăn lái Land Rover, mùa hè ngày dài, mặc dù đã gần tám giờ, nhưng bên ngoài vẫn sáng rõ. Mạc Trăn vừa lái xe vừa chọn trong lòng tên nhà hàng, cuối cùng chọn một nhà hàng Tây vắng vẻ nhất.

Mặc dù là mình mặt dày quấn lấy Mạc Trăn ra ngoài, nhưng khi A Diêu bay theo Mạc Trăn vào nhà hàng Tây được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, nội tâm lại có chút lo lắng bất an, “Trăn Trăn, anh nói xem đề tài hot nhất Weibo hôm nay có phải sẽ là Mạc Thiên Vương lẻ loi ăn cơm Tây không?”

Mạc Trăn giật khóe miệng, “Yên tâm đi, khách khứa ở đây không bát quát như vậy. Còn có, đừng gọi tôi là Trăn Trăn.”

“Ớ, anh không thích cách xưng hô này? Vậy tôi gọi anh là Trăn Tử?”

“Cô có thể gọi tôi là chủ nhà đại nhân.”

“...”

Đây là thú vui quái ác bậc nào đó.

Nhân viên nhà hàng đi phía trước dẫn đường loáng thoáng nghe thấy Mạc Trăn lẩm bẩm, chẳng qua nội dung không rõ, cậu ta khẽ nhíu mày rồi không để ý nữa.

Nhân viên dẫn Mạc Trăn đến một góc khuất ngồi xuống, đây là chỗ anh hay ngồi. Ánh đèn trên đỉnh đầu đã trải qua điều chỉnh đặc biệt, không quá sáng cũng không thấy rõ người đối diện, giống như hoàng hôn mông lung, lãng mạn đến say lòng người.

A Diêu ngồi phía đối diện Mạc Trăn, ngẩng đầu nhìn bức tranh sơn dầu treo trên vách tường.

“Thế nào?” Mạc Trăn cũng nhìn bức tranh trên đỉnh đầu, người vẽ bức tranh này là một người bản xứ có chút danh tiếng, Mạc Trăn đã từng trông thấy cô ta hai lần, đều ở buổi tụ họp của công ty.

Anh không biết tại sao buổi tụ họp của Khải Hoàng lại mời người này, cũng không có hứng thú biết. Nhưng anh rất tò mò tại sao A Diêu lại cảm thấy cảm thấy hứng thú với bức tranh này như vậy.

“Ồ...” A Diêu nhíu mày, “Không có gì, chẳng qua tôi cứ luôn cảm thấy, hình như tôi đã tới nơi này rồi vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương