Chào Buổi Sáng Phòng Chính Đại Nhân
Chương 2: Đồng gia tiểu thư

Đồng Uyển Nhu đi theo sau mẫu thân Ô thị, dung mạo của nàng đoan chính, ngũ quan vô cùng trong sáng, tuy rằng dung mạo vẫn còn mang theo nét trẻ con, nhưng dung mạo khuynh thành cũng đã bắt đầu hiện ra, chỉ thấy nàng mặc một thân sườn xám màu xanh ngọc, không quá hoa lệ, lại cũng không quá trắng trong thuần khiết, vì tuổi nàng còn nhỏ nên mang theo một đóa hoa, lại không mất đi uẩn ý mà tiểu thư khuê các nên có, đi lại tao nhã, dè dặt cẩn trọng đi từng bước.

"Năm nay "kiến cung" sở dĩ mang theo ngươi, cũng là muốn cho ngươi được thêm kiến thức, nhưng ngươi cùng thái phi nhiều năm không gặp mặt, cũng không thể biểu lộ nhiều, trong cung nhiều người nhiều miệng, đi sai một bước, nhầm một bước, đều sẽ bị người lấy ra để mở đầu câu chuyện, biết không?" Ô thị không phải mệnh phụ, cũng không có phẩm cấp, cho nên trên người không có ngọc chuỗi cùng chỉ sáo, chỉ được mặc một thân áo dài màu xanh, cổ áo và cổ tay được thêu hoa văn hình mây, thoạt nhìn mặc dù không quý giá, nhưng cũng không mất đi đoan trang.

"Đã biết." Đồng Uyển Nhu nhìn không chớp mắt đáp lại lời cảnh báo của mẫu thân, giọng nói như hoàng anh xuất cốc.

"Kiến cung" là trong một năm các nữ nhân trong hậu cung có một lần duy nhất có thể nhìn thấy người thân của mình, tỷ tỷ của Đồng Uyển Nhu Đồng Ngọc Ngu vào Ung Chính năm thứ bảy vào cung là quý nhân của tiên đế, sau khi tiên đế băng hà, phi tử hậu cung đều được thăng lên một phẩm, Đồng Ngọc Nhu Đồng quý nhân biến thành Đồng thái phi.

Đồng Uyển Nhu nhớ đại tỷ năm nay chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi xuân, lại nhất định phải sống trong nhà giam tơ vàng hậu cung này, nghĩ cũng không khác gì so với ngồi tù. Nhưng mà nàng biết, phụ mẫu nhà mình không cho là vậy, bọn họ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống này của tỷ tỷ, chính là thể hiện tài năng vinh quang gia tộc.

Nhưng mà, Đồng Uyển Nhu lại cảm thấy, cuộc sống như vậy thật sự vô cùng đáng sợ, chỉ cần tưởng tượng đến thôi nàng đã cảm thấy không ngừng e ngại.

Thời gian kiến cung quá ngắn, dù Ô thị nhét nhiều bạc cho ma ma quản sự cũng không thể cùng đại tỷ của Đồng Uyển Nhu nói thêm mấy câu, chỉ có thể hỏi tình hình gần đây và sức khỏe thế nào, rồi ma ma quản sự sẽ uyển chuyển mời các nàng quay về, bởi vì hôm nay người kiến cung thật sự rất nhiều.

Ô thị gần như là hoảng hốt nhìn một thân áo trắng của Đồng Ngọc Nhu nói: "Đã chuẩn bị cho con vài thức, đều đã đặt ở phủ nội vụ, sau này bọn họ sẽ đưa đồ tới cho con."

Đồng Ngọc Nhu cũng không thể hiện cảm xúc gì quá lớn, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dưới sự chỉ dẫn của ma ma quản sự, xoay người rời đi, Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở.

Trên đường xuất cung, Ô thị lại lấy chuyện Đồng Ngọc Nhu ra để thuyết giáo Đồng Uyển Nhu, Đồng Uyển Nhu lẳng lặng nhìn phong cảnh bốn phía, đối với lời của Ô thị vào tai trái ra tai phải, mẫu thân nàng nói đi nói lại cũng chỉ là mệnh nàng không tốt, đúng lúc lớn lên xinh đẹp, lại đụng phải hoàng thượng không tuyển tú, bằng không cũng có thể giống như tỷ tỷ của nàng, vào cung hưởng phúc.

Ra khỏi cửa Đồng Hoa, các nàng đang muốn ngồi lên xe ngựa của phủ An Bình công, lại nghe thấy phía sau có tiếng thở, chỉ thấy một nô bộc thở hổn hển chạy về phía bọn họ, cung kính nói:

"Phu nhân, xin dừng bước, phu nhân nhà ta cùng trắc phu nhân đang ở phía sau, họ muốn cùng ngài cùng quay về."

Ô thị nhận ra nô bộc này là ai, người làm trong nhà Phú Sát đều được mặc quần áo hoa lệ hơn người khác một chút, phu nhân trong miệng hắn chính là Qua Nhĩ giai thị, trước đây từng nghe diễn cùng nhau, hai người đều là chính phu nhân thế gia, cho nên quan hệ cũng coi như là gần gũi.

Ô thị liền đứng ở trước xe chờ một lát, chỉ thấy Qua Nhĩ giai thị thoạt nhìn cũng hơi có tuổi, một thân sườn xám hoa lệ, bước đến nắm lấy tay Ô thị, hai người chào nhau một cái, Ô thị dẫn đầu khách khí nói:

"Vì sao hôm nay phu nhân lại tới vậy?"

Qua Nhĩ giai thị tùy ý chỉ Lý trắc phi một thân quần áo đơn thuần bên cạnh, giọng điệu khinh thường nói:

"Còn không phải là hộ tống kiến cung sao."

Ô thị lúc này mới nhớ đến, nhà Phú Sát hình như cũng có một thứ nữ được gả cho tứ hoàng tử của Càn Long làm cách cách, hiện giờ cũng là đi theo vào cung làm quý nhân, Qua Nhĩ giai thị chính là cùng trắc phu nhân vào tiến cung.

Ánh mắt của hai vị phu nhân trao đổi qua lại, liền hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, chỉ thấy ánh mắt Qua Nhĩ giai thị lướt qua người Đồng Uyển Nhu đứng bên yên một bên vài lần, sau đó mới thâm ý lôi kéo tay Ô thị, đi đến một bên nói nhỏ.

Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng của hai người áp tai với nhau trao đổi, không tiếng động thở dài, đang chuẩn bị cúi đầu nghịch hạt châu trên quần áo, lại đột nhiên thấy từ bên cạnh đưa tới một cái khăn sạch sẽ, trên khăn là mấy miếng mứt hoa quả, thoạt nhìn rất mê người.

Đồng Uyển Nhu ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc khăn -- trắc phu nhân Phú Sát gia mặt mang ý cười, đôi mắt từ ái kia so với chính phu nhân còn đẹp hơn nhiều, chỉ thấy Lý thị nói với nàng:

"Đã sắp quá nửa trưa, chắc là cũng đói bụng rồi."

Đồng Uyển Nhu cắn cắn môi, nhớ đến lời mẫu thân căn dặn, bất cứ lúc nào tiểu thư khuê các cũng phải bảo trì dáng vẻ, nhưng mà, Lý thị cười thật sự rất ôn nhu, thế cho nên Đồng Uyển Nhu căn bản không chịu được thế công nhu tình của nàng, bất tri bất giác liền gật đầu.

"Ăn hai miếng đi, đều là mua từ tiệm Phúc Sơn."

Mứt dưa và mứt hoa quả ở tiệm Phúc Sơn chính là tiệm mứt ngon nhất kinh thành, các cô nương trong kinh thành không có việc gì đều thích mua một chút về làm đồ ăn vặt, Đồng Uyển Nhu cũng thường xuyên kêu nha hoàn Hi Bảo vụng trộm đi mua về giấu dưới gối, ban đêm vụng trộm ăn.

Lý thị nhiệt tình mới, Đồng Uyển Nhu cũng không từ chối nữa, cầm một viên, liền hạ người hành lễ với Lý thị.

"Đa tạ phu nhân."

Nói xong lời cảm ơn, Đồng Uyển Nhu cũng không khách khí, đêm miếng mứt hoa quả đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy vị chua ngọt ngon miệng, quả thật ăn ngon vô cùng, âm thầm ghi nhớ loại mứt này, lần tới bảo Hi Bảo đi mua.

Lý thị đem khăn tay đặt vào trong tay Đồng Uyển Nhu, tán thưởng nhìn gương mặt có chút ngại ngùng của Đồng Uyển Nhu, ôn hòa hỏi:

"Tiểu thư là đứng thứ mấy trong nhà Đồng Giai vậy?"

Đồng Uyển Nhu nghe bà hỏi, liền ôn nhu uyển chuyển hàm xúc nói: "Hồi phu nhân, ta ở nhà đứng thứ sáu."

Lý thị gật đầu: "À, thì ra là lục tiểu thư, đã gả cho ai chưa?"

Mặt Đồng Uyển Nhu hơi phiếm hồng, cười nhẹ một cái rồi lắc đầu. Lý thị thấy vậy, trong mắt lộ ra kinh hỉ, lại dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá nàng từ cao đến thấp, rồi mới chuyển ánh mắt đi.

"Lục tiểu thư tính cách ấm áp lại tốt bụng, dung mạo đoan trang tú lệ, nhất định có thể tìm được người trong sạch."

Đồng Uyển Nhu còn là cô nương chưa gả, chợt nghe Lý thị nói, cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng là biết Lý thị không có ác ý, liền dịu dàng phúc thân với Lý thị, nhẹ giọng nói:

"Cảm tạ lời chúc của phu nhân."

Thấy Đồng Uyển Nhu tự nhiên thoải mái, ánh mắt Lý thị nhìn nàng lại càng thêm yêu thích, đang muốn hỏi thêm một chút, phía bên kia, Ô thị cùng Qua Nhĩ giai thị cũng đã trở lại, hai người phảng phất như đã định ra chuyện gì đó, đi qua cùng nhau, ánh mắt một lần nữa tương giao, sau đó mới tự ngồi lên xe nhà mình, xuất cung.

Trên xe ngựa, Ô thị thấy trong tay Đồng Uyển Nhu cầm một cái khăn, không khỏi hỏi:

"Lúc nãy ta thấy con cùng Lý thị nói chuyện, nói cái gì vậy?"

Đồng Uyển Nhu đang ngẩn người, nghe thấy câu hỏi của mẫu thân, liền ngồi nghiêm chỉnh, trả lời: "Không nói cái gì cả."

Ô thị thấy con gái nhìn chằm chằm khăn tay, bên trong hơi phồng lên, thở dài, nói với nàng: "Dù là nói cái gì, con tốt nhất là nhanh chóng quên đi, nàng ta chẳng qua cũng là một người hán, còn là tiểu thiếp, loại nữ nhân này, nhiều tâm cơ."

Đồng Uyển Nhu cúi đầu, nhớ đến dáng vẻ ôn nhu như nước của Lý thị, không khỏi nói thay nàng mấy câu: "Nhưng mà, con gái cảm thấy Lý thị không giống người xấu."

Ít nhất nhìn qua so với vị chính phu nhân Qua Nhĩ giai thị kia thì hiền lành hơn. Mà những lời này, Đồng Uyển Nhu vẫn chưa dám nói ra.

Ô thị đối với việc con gái cãi lại có chút không vui, nhíu mày lạnh nhạt nói: "Lòng người khó dò, con có biết trong lòng nàng nghĩ thế nào không?"

Đồng Uyển Nhu còn muốn nói gì, lại bị Ô thị đánh gãy.

"Được rồi, đừng nói nữa. Nhớ kỹ lời ngạch nương nói, lần tới không được cùng nàng ta nói chuyện nữa." Thấy Đồng Uyển Nhu trước sau như một cúi đầu, Ô thị mới thả lỏng lại nói: "Đúng rồi, tháng sau hoàng gia tổ chức vây săn ở ngoại ô phía tây, cũng mời đệ tử các thế gia, ta đi nói với cha còn vài câu, bảo ông ấy dẫn ca ca và con cùng đi, lúc nào về đến nhà, sẽ để ca ca con dạy con cưỡi ngựa, cũng không thể ngồi mãi trong xe ngựa."

Đồng Uyển Nhu trừng to hai mắt nhìn Ô thị, kinh ngạc nói không ra lời.

Vây săn...ngoại ô phía tây? Ngạch nương, người đang đùa phải không?"

***

Trong sân viện đông sương phòng tại Phú Sát gia, một thiếu niên cao to đang ở trong sân tắm cho ngựa, nhìn thoáng qua Phó Hằng có chút gầy yếu, nhưng lại rất cao, mặc một thân quần áo màu xanh, không thể nghi ngờ càng làm nổi bật lên đôi chân dài. Chỉ thấy ngũ quan của hắn tuấn mỹ, ngay cả bộ dạng tắm cho ngựa cũng có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Lý thị ở trong phòng thay thường phục, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy con trai đang tắm cho ngựa, liền gọi một tiếng:

"Hằng nhi, tới đây một chút."

Lý thị nói xong, còn vẫy tay với con trai, bản thân liền xoay người đi vào nhà.

Phó Hằng buông bàn chải ngựa xuống, cầm lấy khăn lông sạch sẽ trong tay gã sai vặt, lau đi cánh tay ướt sũng, đi vào trong nhà, liền thấy Lý thị thần bí trừng mắt nhìn hắn, sau đó vẫy tay bảo hắn đi đến ngồi bên cạnh nàng.

Sau khi ngồi xuống, Lý thị liền cầm lấy tay hắn hỏi:

"Lần trước con nói con thích một cô nương, đó là tiểu như nhà ai vậy?"

Phó Hằng không hiểu vì sao mẫu thân lại hỏi chuyện này, không khỏi có chút thất thần, đứng lên muốn đi, lại bị Lý thị đánh đòn phủ đầu kéo lại, Phó Hằng bất đắc dĩ nói:

"Con thích thì có ích gì? Người ta là dòng chính nữ, còn con chỉ là thứ tử, thân phân cách xa như vậy, dù thích cũng có ích lợi gì đâu?"

Lý thị đột nhiên cười hì hì nói với Phó Hằng: "Có phải là Đồng gia Lục tiểu thư không?"

Lý thị hiểu ý con trai của mình, các đại thế gia ở kinh thành tất nhiên cũng có quy tắc, tuy rằng không ai định ra quy định dòng chính nữ không thể gả cho thứ tử, con trai trưởng không thể cưới thứ nữ làm chính thê, nhưng đây cũng là chuyện mọi người tự hiểu trong lòng không nói ra, nếu nhà ai phá vỡ quy tắc này, chắc chắn sẽ bị người chê trách, dòng chính sẽ cảm thấy chịu thiệt, dòng thứ lại cảm thấy dòng chính hèn hạ, hai nhà như vậy, cho dù miễn cưỡng kết hợp, cuối cùng cũng sẽ tan rã trong không vui.

Vốn là ban đầu Lý thị cũng lo lắng điều này, nhưng mà, từ sau khi gặp cô nương kia, lại chẳng cảm thấy như vậy nữa. Vị tiểu thư này không giống những tiểu thư thế gia lông bông khác, đối với một trắc phu nhân như nàng cũng rất kính lễ, làm người ung dung bình thản, cũng không vì thân phận của bà mà không muốn giao tiếp, tính cách thuần phác, vô cùng đơn thuần, cùng với tính cách của con trai bà vừa vặn bù đắp lại..

Phó Hằng nghe mẫu thân nhắc tới cô nương này, mặt ửng hồng lên, lại cũng không phủ nhận: "Người biết rồi còn hỏi con làm gì?"

"Vì nương cũng đã gặp qua vị tiểu thư này, là một người đôn hậu lễ phép." Lý thị đối với ánh mắt nhìn người của con trai rất an tâm.

Phó Hằng nghe mẫu thân nói người trong lòng như vậy, tất nhiên là vui vẻ, chỉ là nghĩ đến thân phận của hai người, dù thế nào cũng không vui vẻ được.

Lý thị thấy con trai như vậy, không khỏi cười nói: "Ta chỉ là muốn hỏi, con có muốn cưới vị tiểu này không? Mặc kệ vấn đề thân phận, con muốn hay không muốn?"

Phó Hằng gần như không chút do dự, liền trịnh trọng gật đầu: "Muốn! Đương nhiên muốn! Nằm mơ cũng muốn!"

Lý thị gật đầu, có những lời này của con trai bà cũng yên tâm. Nói nhỏ bên tai hắn vài câu, Phó Hằng có chút kinh ngạc nhìn mẫu thân của mình, chỉ cảm thấy nữ nhân ôn như này, hình như cũng không nhu nhược như trong tưởng tượng của hắn.

"Nhưng phải nhớ kỹ, lần vây săn ngoại ô phía tây lần này là cơ hội biểu hiện duy nhất của con, cho dù con dùng cách gì, cũng phải hoàn thành chuyện này." Thái độ của Lý thị kiên định nói với con trai: "Chỗ a mã của con, ta sẽ tự nói, chỉ cần ta mở miệng, a mã của con cũng đồng ý. Ngàn vạn lần không thể để cho Phó Tân đứng thứ nhất, chúng ta đã làm thì phải làm cho tốt, những cái khác ta không tranh với bọn họ thì thôi, nhưng chỗ nàng dâu này ta không thể không tranh."

Lời nói của Lý thị vẫn còn vang bên tai Phó Hằng, hắn nghĩ nghĩ rồi mới trịnh trọng gật đầu, đáp ứng mẫu thân: "Vâng ạ."

Mẫu thân nói đúng, những cái khác hắn sẽ không đi tranh, nhưng mà nữ nhân hắn yêu mến, mặc kệ  trước đây hắn như thế nào, đều phải thả tay một lần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương