Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân
-
Chương 94
Chi tiết cụ thể của hôn lễ, cô cũng đã quên, chỉ nhớ rõ ngày đó giáo đường rất đẹp, Phó Tư Dịch rất tuấn tú, khi anh đeo nhẫn cho cô, vẫn luôn mỉm cười, cuối cùng còn thương tiếc hôn lên ngón áp út của cô một chút.
Chín tháng sau, Trầm Hoan sinh hạ con gái, mẹ con đều bình an.
Hôn lễ của bọn họ đã thành công giấu diếm được cánh truyền thông, khi sinh con lại càng không có tin tức, khi vừa mới sinh xong, Trầm Hoan và Phó Tư Dịch lại đặt mình ở trong tiêu điểm của công chúng.
Phó Tư Dịch đem con gái bảo hộ rất tốt, mới cho tới nay thôi, trên mạng không có một ảnh chụp nào của con gái, đến cả bóng dáng bị chụp được cũng đều rất ít.
Anh vốn chính một người lưu luyến gia đình, sau khi có con, lại càng nhiều hơn.
Nhoáng cái đã ba năm, chớp mắt qua đi, Phó Dao được sủng ái đến vô pháp vô thiên.
Trong lúc đó, mẹ của Phó Tư Dịch không ngừng hàm súc nhắc tới, hy vọng Trầm Hoan lại sinh thêm một đứa nữa, mỗi lần Phó Tư Dịch đều tránh nặng tìm nhẹ chắn trở về, bị nói đến nóng nảy, Phó Tư Dịch dứt khoát nói có Dao Dao là đủ rồi, không muốn sinh thêm đứa nữa.
Mẹ Phó Tư Dịch bực mình con trai dầu muối không ăn, liền nói bóng nói gió trước mặt Trầm Hoan, trước kia Trầm Hoan bởi vì Phó Dao còn nhỏ, hơn nữa vì nguyên nhân công việc, đều không có cẩn thận suy xét. Hiện tại Phó Dao càng ngày càng kiêu ngạo, Trầm Hoan rất sợ con một dễ dàng bị nuôi thành tính tình kiêu căng, cũng nghĩ sẽ lại sinh thêm để chơi cùng Phó Dao.
Trầm Hoan đem ý nghĩ của chính mình nói lại với Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch rất không để bụng, hoặc là nói, anh cũng không phải thực sự muốn có thêm một đứa nhỏ nữa.
Vì thế, Phó Tử Hi được sinh ra trong tình huống không có sự chờ mong của cha, ánh mắt cả nhà đều tập trung ở trên người Phó Tử Hi, Trầm Hoan sợ nên cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng cho Phó Dao trước khi con trai nhỏ được sinh ra, sợ hãi con gái sinh ra cảm xúc không tốt. Sauk hi sinh con trai nhỏ, Trầm Hoan còn chặt chẽ chú ý cảm xúc của Phó Dao, thường xuyên chủ động hướng dẫn Phó Dao thân cận với em trai. Dưới tất cả nỗ lực của cô, Phó Dao cùng ở chung cùng em trai mới sinh rất khá, tuy bé còn nhỏ, lại rất có ý thức của một người chị, khi Trầm Hoan cho em trai ăn, bé cũng sẽ chủ động tiến lên hỗ trợ, có đôi khi cũng sẽ hát cho em trai nghe.
Mỗi khi nghe thấy tiếng ca non nớt của con gái, Trầm Hoan thân là người mẹ cảm giác liền càng xúc động.
Một năm trước Hồ Tĩnh dọn đến gần nhà Trầm Hoan, hiện giờ hai nhà là hàng xóm, cuối tuần cũng sẽ cùng nhau tổ chức liên hoan, sau vài lần lui tới, Phó Dao liền quen thuộc với Triệu Kiêu Tuấn, tâm lý Phó Dao rất đơn giản, Triệu Kiêu Tuấn rất xinh đẹp, bé thích anh trai xinh đẹp này, nguyện ý cùng chơi với cậu bé, chẳng qua, có một chút thương tâm, anh trai xinh đẹp không thể chơi cưỡi ngựa cùng với bé giống như với cha bé.
Còn tất cả những mặt khác, Phó Dao vẫn là rất vừa lòng.
Khi cô đi công tác sẽ mang theo hai cái di động, để ngừa tình huống đột phát phát sinh, đây vẫn là yêu cầu của Phó Tư Dịch.
Trầm Hoan có một lần về nước trước dự kiến, nghĩ sẽ cho Phó Tư Dịch một kinh hỉ, sau đấy không ngờ lại là một hồi kinh hách.
Sau khi xuống máy bay, cô cũng không gọi điện thoại, cũng tự mình lái xe về nhà, sau khi về đến nhà, kết quả Phó Tư Dịch vốn nên ở nhà nghỉ ngơi lại không ở.
Cô đợi Phó Tư Dịch thật lâu, cũng không thấy anh trở về, liền đi tắm một cái.
Ra khỏi phòng tắm còn đang lau tóc, đối diện lại là bộ dáng chật vật của người kia.
Cô cũng chưa kịp nói cái gì, Phó Tư Dịch vẫn còn thờ hổn hển chặt chẽ ôm lấy, “Em đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại?”
Thanh âm Phó Tư Dịch rất trầm, ẩn ẩn mang theo nguy hiểm qua đi cùng với vui mừng.
“Di động của em hết pin, làm sao vậy?” Cô lại không biết chính mình là căn nguyên làm người kia lo lắng.
“Không có gì, không có gì, để anh ôm một chút.”
Trầm Hoan cảm thấy Phó Tư Dịch lúc này hết sức yếu ớt, nhất thời cô liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Trầm Hoan thật cẩn thận hỏi, “Anh đi tìm em?”
“Ừ.”
“Rất xin lỗi a, lần sau trở về trước tiên em sẽ thông báo cho anh,”
Phó Tư Dịch ôm cô không nói chuyện.
Anh gọi điện thoại cho Trần San, Trần San nói cô đã sớm nên trở về rồi, nhưng mà di động của cô vẫn tắt máy, Phó Tư Dịch còn vội vàng đi ra sân bay tìm, thậm chí còn dùng quan hệ để xem camera ở sân bay.
Anh thật là sắp điên rồi.
Cho dù bọn họ đã kết hôn, ở sâu trong nội tâm của Phó Tư Dịch vẫn luôn tiềm tàng sầu lo thật sâu, bình thường vô thanh vô tức, một khi đã chạm đến, liền sẽ vạch trần yếu ớt của anh.
Vận mệnh khó có thể ngăn cản trước mắt, tình yêu là gì, cho dù anh được sống lại, thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nửa đời trước, nhưng con đường phía trước, ai có thể biết được.
Điều anh có thể làm chính là nắm chặt tay cô, không buông ra, vẫn luôn đi về phía trước.
TOÀN VĂN HOÀN
Chín tháng sau, Trầm Hoan sinh hạ con gái, mẹ con đều bình an.
Hôn lễ của bọn họ đã thành công giấu diếm được cánh truyền thông, khi sinh con lại càng không có tin tức, khi vừa mới sinh xong, Trầm Hoan và Phó Tư Dịch lại đặt mình ở trong tiêu điểm của công chúng.
Phó Tư Dịch đem con gái bảo hộ rất tốt, mới cho tới nay thôi, trên mạng không có một ảnh chụp nào của con gái, đến cả bóng dáng bị chụp được cũng đều rất ít.
Anh vốn chính một người lưu luyến gia đình, sau khi có con, lại càng nhiều hơn.
Nhoáng cái đã ba năm, chớp mắt qua đi, Phó Dao được sủng ái đến vô pháp vô thiên.
Trong lúc đó, mẹ của Phó Tư Dịch không ngừng hàm súc nhắc tới, hy vọng Trầm Hoan lại sinh thêm một đứa nữa, mỗi lần Phó Tư Dịch đều tránh nặng tìm nhẹ chắn trở về, bị nói đến nóng nảy, Phó Tư Dịch dứt khoát nói có Dao Dao là đủ rồi, không muốn sinh thêm đứa nữa.
Mẹ Phó Tư Dịch bực mình con trai dầu muối không ăn, liền nói bóng nói gió trước mặt Trầm Hoan, trước kia Trầm Hoan bởi vì Phó Dao còn nhỏ, hơn nữa vì nguyên nhân công việc, đều không có cẩn thận suy xét. Hiện tại Phó Dao càng ngày càng kiêu ngạo, Trầm Hoan rất sợ con một dễ dàng bị nuôi thành tính tình kiêu căng, cũng nghĩ sẽ lại sinh thêm để chơi cùng Phó Dao.
Trầm Hoan đem ý nghĩ của chính mình nói lại với Phó Tư Dịch, Phó Tư Dịch rất không để bụng, hoặc là nói, anh cũng không phải thực sự muốn có thêm một đứa nhỏ nữa.
Vì thế, Phó Tử Hi được sinh ra trong tình huống không có sự chờ mong của cha, ánh mắt cả nhà đều tập trung ở trên người Phó Tử Hi, Trầm Hoan sợ nên cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng cho Phó Dao trước khi con trai nhỏ được sinh ra, sợ hãi con gái sinh ra cảm xúc không tốt. Sauk hi sinh con trai nhỏ, Trầm Hoan còn chặt chẽ chú ý cảm xúc của Phó Dao, thường xuyên chủ động hướng dẫn Phó Dao thân cận với em trai. Dưới tất cả nỗ lực của cô, Phó Dao cùng ở chung cùng em trai mới sinh rất khá, tuy bé còn nhỏ, lại rất có ý thức của một người chị, khi Trầm Hoan cho em trai ăn, bé cũng sẽ chủ động tiến lên hỗ trợ, có đôi khi cũng sẽ hát cho em trai nghe.
Mỗi khi nghe thấy tiếng ca non nớt của con gái, Trầm Hoan thân là người mẹ cảm giác liền càng xúc động.
Một năm trước Hồ Tĩnh dọn đến gần nhà Trầm Hoan, hiện giờ hai nhà là hàng xóm, cuối tuần cũng sẽ cùng nhau tổ chức liên hoan, sau vài lần lui tới, Phó Dao liền quen thuộc với Triệu Kiêu Tuấn, tâm lý Phó Dao rất đơn giản, Triệu Kiêu Tuấn rất xinh đẹp, bé thích anh trai xinh đẹp này, nguyện ý cùng chơi với cậu bé, chẳng qua, có một chút thương tâm, anh trai xinh đẹp không thể chơi cưỡi ngựa cùng với bé giống như với cha bé.
Còn tất cả những mặt khác, Phó Dao vẫn là rất vừa lòng.
Khi cô đi công tác sẽ mang theo hai cái di động, để ngừa tình huống đột phát phát sinh, đây vẫn là yêu cầu của Phó Tư Dịch.
Trầm Hoan có một lần về nước trước dự kiến, nghĩ sẽ cho Phó Tư Dịch một kinh hỉ, sau đấy không ngờ lại là một hồi kinh hách.
Sau khi xuống máy bay, cô cũng không gọi điện thoại, cũng tự mình lái xe về nhà, sau khi về đến nhà, kết quả Phó Tư Dịch vốn nên ở nhà nghỉ ngơi lại không ở.
Cô đợi Phó Tư Dịch thật lâu, cũng không thấy anh trở về, liền đi tắm một cái.
Ra khỏi phòng tắm còn đang lau tóc, đối diện lại là bộ dáng chật vật của người kia.
Cô cũng chưa kịp nói cái gì, Phó Tư Dịch vẫn còn thờ hổn hển chặt chẽ ôm lấy, “Em đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại?”
Thanh âm Phó Tư Dịch rất trầm, ẩn ẩn mang theo nguy hiểm qua đi cùng với vui mừng.
“Di động của em hết pin, làm sao vậy?” Cô lại không biết chính mình là căn nguyên làm người kia lo lắng.
“Không có gì, không có gì, để anh ôm một chút.”
Trầm Hoan cảm thấy Phó Tư Dịch lúc này hết sức yếu ớt, nhất thời cô liền hiểu rõ nguyên nhân trong đó, Trầm Hoan thật cẩn thận hỏi, “Anh đi tìm em?”
“Ừ.”
“Rất xin lỗi a, lần sau trở về trước tiên em sẽ thông báo cho anh,”
Phó Tư Dịch ôm cô không nói chuyện.
Anh gọi điện thoại cho Trần San, Trần San nói cô đã sớm nên trở về rồi, nhưng mà di động của cô vẫn tắt máy, Phó Tư Dịch còn vội vàng đi ra sân bay tìm, thậm chí còn dùng quan hệ để xem camera ở sân bay.
Anh thật là sắp điên rồi.
Cho dù bọn họ đã kết hôn, ở sâu trong nội tâm của Phó Tư Dịch vẫn luôn tiềm tàng sầu lo thật sâu, bình thường vô thanh vô tức, một khi đã chạm đến, liền sẽ vạch trần yếu ớt của anh.
Vận mệnh khó có thể ngăn cản trước mắt, tình yêu là gì, cho dù anh được sống lại, thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nửa đời trước, nhưng con đường phía trước, ai có thể biết được.
Điều anh có thể làm chính là nắm chặt tay cô, không buông ra, vẫn luôn đi về phía trước.
TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook