Chào Anh, Bác Sĩ Tần
Chương 82: Ngoại truyện

Edit: melbournje

🤤

Trong quá trình trưởng thành của Tần Y, Chu Tư Mộ đóng một vai trò rất quan trọng.

Từ khi cô có kí ức đến nay, mọi sinh hoạt đều đầy ắp Chu Tư Mộ.

Cô tập tễnh tập đi, anh là người dắt tay cô.

Cô bi bô tập nói, là anh một lần lại một lần dạy cô gọi anh.

Mỗi lần cô đi thi, đều là anh kiên nhẫn giúp cô ôn tập.

...

Anh tốt như vậy, đến cùng thích dạng con gái gì? Tần Y trong lòng hiếu kì lại lo lắng bất an.

Chu Tư Mộ từ lúc học tiểu học đã nhận được đống giấy, đến cấp hai cấp ba càng thêm tấp nập.

Tần Y còn trong lúc vô tình đọc được thư người ta viết cho anh.

Đó cũng là lần đầu tiên cô biết phải biểu đạt "Thích" như nào?

"Bạn học Chu Tư Mộ, chào cậu, tớ là XXX. Từ lớp 10 đến 11, mỗi lần tập thể dục, tớ cũng sẽ ở trong đám người tìm bóng dáng cậu. Ba năm qua, tớ một mực yên lặng chú ý cậu, chú ý của kiểu tóc, giày của cậu, mỗi lần cậu thi thứ tự như nào tớ đều yên lặng nhớ kỹ. Tớ lấy cậu làm mục tiêu, một mực cố gắng làm tốt nhất có thể. Hôm nay tớ muốn nói cho cậu, Chu Tư Mộ, tớ thích cậu..."

Tần Y mặt đỏ tới mang tai xem xong, Chu Tư Mộ cầm một cốc nước trái cây đi tới. "Y Y —— "

Tần Y bị bắt quả tang, trong lòng bịch bịch nhảy, "Em —— cái này ——" cô lúng túng không biết nên giải thích thế nào.

Chu Tư Mộ nhìn lướt qua đồ vật trong tay của cô, chậm rãi đi qua, đem nước trái cây bỏ lên trên bàn. Anh nhíu nhíu mày, từ trong tay cô rút lấy tờ thư.

"Em không phải cố ý nhìn lén. Em vừa rồi là hiếu kì." Tần Y quẫn bách.

Chu Tư Mộ trầm mặc, quyết định nhân cơ hội này giáo dục cô.

"Nếu em biết đây là thư tình người khác viết cho anh, em nhất định không xem." Tần Y một lần nữa cường điệu.

Chu Tư Mộ lấy mắt nhìn cô.

Tần Y nuốt một cái yết hầu, "Chu Tư Mộ, lớp 12 là thời kì quan trọng, phải chăm chú học tập."

Đôi mắt của Chu Tư Mộ hiện lên một chút ý cười, "Anh học tập tốt như vậy, có cái gì có thể ảnh hưởng?"

Tần Y mở to hai mắt nhìn, "Chẳng lẽ anh thích XXX? Anh đồng ý rồi sao?"

Chu Tư Mộ mím khóe miệng, nhìn bộ dáng cô tức giận. Anh hỏi: "Em cảm thấy XXX thế nào?"

Tần Y đột nhiên liền khó chịu. "Không phải nói hiệu trưởng Hách của Nhất Trung rất ghét yêu sớm sao? Vì sao không bắt được bọn họ chứ?" Đáng ghét!

Chu Tư Mộ đem nước trái cây đưa đến trong tay cô, "Cấp ba anh sẽ không yêu, lên đại học cũng thế."

Tần Y nháy mắt, "Vì cái gì chứ? Đại học hẳn là có thể yêu đương rồi."

Chu Tư Mộ nhíu mày, "Được rồi, vậy thì lúc đại học..."

Tần Y lập tức che khóe miệng của anh, "Em cảm thấy anh nói đúng, đại học đừng nói yêu đương. Học tập cho giỏi, không phụ kì vọng ba mẹ."

Chu Tư Mộ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Đây cũng là ý anh muốn nói với em. Về sau nam sinh khác đưa thư tình cho em cũng không nên nhận."

Tần Y: "Em có thể học tập cách viết không?"

Chu Tư Mộ: "Ờ —— em cũng muốn học? Sau đó viết cho ai?"

Tần Y cười một tiếng, nói thầm trong lòng, đương nhiên là viết cho anh.

Vậy sau này, Tần Y một mực tuân thủ quy củ của Chu Tư Mộ, kiên quyết không đọc thư tình người khã viết cho mình. Hiện tại cô lớp 10, anh học đại học năm ba.

Cô thật rất hiếu kì, anh đến cùng thích người con gái như nào?

Chu Tư Mộ nhẹ nhàng cười một tiếng, "Anh thích con gái không cần đặc biệt thông minh."

Tần Y: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Chu Tư Mộ: "Vậy em muốn như thế nào?"

Tần Y: "Tỉ như, thân thể của cô ấy? Tính cách của cô ấy? Năng khiếu? Biết khiêu vũ, biết —— đánh đàn?"

Chu Tư Mộ: "Ừm. Biết cái này cũng rất tốt, về sau em có thể giới thiệu cho anh người con gái như vậy."

Tần Y cắn răng. Thật là xấu xa!

Chu Tư Mộ cầm gấu bông nhẹ nhàng điểm điểm đầu của cô, "Chuyện của anh chính anh có sắp xếp. Em bây giờ học tập cho giỏi!"

Tần Y, "Anh liền thích trông coi em."

Chu Tư Mộ đưa cô về nhà, đúng lúc Tần Hành cùng Lâm Vu đều ở nhà.

"Chú, dì ——" anh tự nhiên hào phóng chào hỏi.

Lâm Vu nhìn qua anh, cậu bé đã trưởng thành. "Lần này về mấy ngày?"

"Một tuần ạ."

"Bận học sao?"

"Cũng tạm ạ."

"Con muốn ở lại trong nước học nghiên cứu rồi?"

"Đúng thế."

Lâm Vu hé miệng cười một tiếng, đứa nhỏ này làm cái gì đều bày mưu nghĩ kế bên trong. Sự an bài của vận mệnh thật kỳ diệu. Khương Hiểu tính cách tùy tiện, sinh ra đứa con tính cách như này. Mà cô cùng Tần Hành tính cách trầm ổn, tính cách con gái lại không giống hai người bọn họ, ngược lại là có chút giống Khương Hiểu.

"Y Y, con phải học tập anh Tư Mộ."

Tần Y lên tiếng, "Vâng ạ!"

Tần Hành lại nói: "Y Y, hãy cứ là chính mình. A Vu, chúng ta không thể có tư tưởng rất bảo thủ mục nát."

Chu Tư Mộ mở miệng: "Chú, con cũng đồng ý ý kiến của chú. Y Y có thiên phú âm nhạc, đúng là khó có được."

Tần Y hé miệng cười, cô bị khen có chút ngượng ngùng. "Không có lợi hại như vậy, chỉ là hơn so với người bình thường một chút."

Chu Tư Mộ nhìn cô, ánh mắt ôn nhu mang theo vài phần cưng chiều.

Tần Hành ho khan vài tiếng.

Chu Tư Mộ liễm liễm thần sắc, "Thời gian không còn sớm, con về nhà trước. Hôm nào tới thăm hai người. Chú, dì, hẹn gặp lại."

Lâm Vu: "Đi đường cẩn thận."

Tần Y nhìn bóng lưng anh, cô yếu ớt thở dài, ôm gấu bông, "Cha mẹ, con đi tắm trước."

Tần Hành nhìn về phía Lâm Vu, "Chu Tư Mộ có một chút rất giống Khương Hiểu."

"Cái gì?"

"Kiên trì." Tần Hành cười, "Đứa trẻ trưởng thành sớm không dễ dàng, chờ đi."

Lâm Vu hiểu ý anh. "Đúng vậy nhỉ. Y Y mới lớp 10, lấy tính cách của Tư Mộ. Y Y chưa tốt nghiệp cấp ba, nó hẳn không dám thổ lộ tâm ý."

Tần Hành không cảm thấy có cái gì. "Điểm ấy nó cũng không tệ, rất có phong phạm của anh năm đó."

Lâm Vu: "..."

Tần Y tắm rửa xong, lại lấy mặt nạ của Lâm Vu, dán trên mặt.

Tần Hành nhìn thấy, sửng sốt một chút. "Y Y, con còn nhỏ, không nên dùng sớm."

"Ba ba, con đen sì rồi, phải mau xinh đẹp trở lại thôi. Tư Mộ nói con đen! Ai! Nam sinh đều thích con gái da trắng."

Tần Hành: "..."

Tần Y: "Ba ba, mẹ con làm sao trắng như vậy chứ?"

Tần Hành: "Mẹ con trời sinh đã trắng. Y Y à ——" anh dừng lại.

"Ba ba, chuyện gì?"

Tần Hành nghĩ đi nghĩ lại, "Không có việc gì. Uống nước chanh cũng trắng da."

"Ngày mai con liền uống!"

Tần Hành buồn khổ rời đi.

Chu Tư Mộ về đến nhà, cha mẹ anh cũng đều trở về. Nhiều năm như vậy, ân ái của cha mẹ có thừa, cũng chưa từng che giấu.

"Từ nhà Tần trở về?" Chu Tu Lâm hỏi.

"Đúng thế. Mang Y Y đi ăn cơm."

Khương Hiểu cười, "Tâm tình chú Tần của con có tốt chứ?"

Chu Tư Mộ sờ mũi một cái, "Mỗi lần cũng không quá tốt."

Khương Hiểu thần sắc nghiêm túc mấy phần, "Tư Mộ, Y Y còn nhỏ, con cũng không cần quá gấp."

Chu Tu Lâm khoan thai uống một hớp nước, "Nếu anh là Tần Hành, đoán chừng anh cũng tấm tắc. Con gái bảo bối nhà mình bị đứa khác cướp đi mất."

Khương Hiểu liếc anh một chút, "Thật có lỗi à, Chu tiên sinh, đáng tiếc anh không có thể như vậy được rồi."

Chu Tư Mộ bất đắc dĩ cười một tiếng.

Còn nhiều thời gian, cũng chỉ là ba năm nữa. Anh chờ đợi vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương