Chào Anh, Bác Sĩ Tần
-
Chương 74
Edit: melbournje
🤤
Con trai đặt tên là Tần Nhất, con gái liền gọi là Tần Y, biệt danh là Nhất Nhất.
Một tuần sau, bà dì của Lâm Vu không có tới đúng hẹn, làm bác sĩ khoa phụ sản, cô quá rõ ràng ý vị như thế nào.
Sau khi tan việc, cô đi mua sạch que thử thai ở hiệu thuôc, khi về nhà, kiểm tra kĩ càng, nhìn thấy hai vạch đỏ, tim đập của cô đột nhiên đập nhanh, rất khẩn trương.
Bạn Nhất Nhất đã đến báo danh rồi đây.
Tần Hành không sai lệch lắm chín giờ mới về nhà, vừa mở cửa, liền thấy trong phòng bật đèn ánh vàng, mỏi mệt quét sạch sành sanh. Anh thay dép lê, vào toilet rửa tay.
Bình thường lúc này, Lâm Vu đang ở thư phòng. Tối nay vào thư phòng đèn không có sáng, Tần Hành đi vào phòng ngủ.
Cô vậy mà ở trên giường ngủ thiếp đi, ở trong ngực còn cầm một quyển sách.
Tần Hành nhẹ nhàng rút quyển sách trên tay cô, Lâm Vu bừng tỉnh.
"Đánh thức em rồi?"
Lâm Vu xoa xoa con mắt, thanh âm mang theo vài phần lười biếng, "Em lại ngủ thiếp đi. Mấy giờ rồi?"
"Hơn chín giờ." Tần Hành nhìn qua cô, vừa tới mới đây, hai người đều thích nghi rất nhanh, cần nỗ lực rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, cô gầy đi không ít.
Lâm Vu nháy mắt mấy cái, hai mắt mở to, bỗng nhiên cười một tiếng. "Tần Hành —— "
Tần Hành ngây ra một lúc, khuôn mặt mộc mạc tràn đầy vui vẻ, anh thấy được khóe miệng cô đầy ý cười, "Thế nào?" Anh nắm chặt tay của cô, trong lòng run rẩy.
Ánh mắt Lâm Vu tràn đầy hưng phấn, so với cô từ trước đến nay hoàn toàn không giống.
Tần Hành trong nháy mắt liền đoán được, con mắt kích động khó nén, tim đập rộn lên. Tay của anh che ở trên bụng của cô, cực điểm ôn nhu.
Cổ của anh nhấp nhô, "Đến thật là nhanh! Con bé là cũng muốn tham dự hôn lễ của chúng ta đó."
Lâm Vu cười, "Đại khái là anh thúc thật chặt."
Tần Hành nhíu mày, "Em bây giờ cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Anh quên em là bác sĩ khoa sản à."
Tần Hành cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái bụng của cô. "Một năm này vất vả cho em rồi!" Bọn họ là bác sĩ, tự nhiên biết, người mẹ mang thai sinh đẻ không có dễ."
Lâm Vu sờ lấy bụng dưới, "Em nghĩ sau khi mang thai xong, về sau em sẽ càng có nhiều kinh nghiệm."
Tần Hành giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười, cô cũng có thời điểm ngây thơ như thế. "Nhất Nhất của em đã giúp em có thêm kinh nghiệm học tập đó."
Lâm Vu đưa tay sờ lấy tóc của anh, "Vâng."
Tối hôm đó, Tần Hành hưng phấn một buổi tối đều không có ngủ. Thỉnh thoảng sờ sờ bụng Lâm Vu, khóe miệng ngậm lấy ý cười.
Sáng ngày hôm sau, anh đi làm với hai hàng xanh dưới mắt.
Mấy bác sĩ nam đều trêu ghẹo anh. "Bác sĩ Tần, phải khắc chế chứ!"
Tần Hành hơi lườm bọn họ, tâm tình tốt nên cũng không để ý lắm.
Vào lúc tổi, hai người cùng nhau trở về nhà ba mẹ thông báo tin này.
Mẹ Tần nghe xong, Lâm Vu mang thai, cả người cao hứng không chịu được, dặn dò vạn lần dặn dò. Lại lo cho Lâm Vu ăn không ngon, chuẩn bị để dì giúp việc trong nhà qua đó nấu cơm
Tần Hành nhíu nhíu mày, "Mẹ, A Vu là bác sĩ khoa sản."
Mẹ Tần cười cười, "Mẹ quên. Mang thai có chút vất vả, con thiếu cái gì cùng mẹ nói. Tần Hành nó khả năng không hiểu nhiều."
Tần Hành: "Mẹ, con cũng từng làm ở khoa sản rồi."
Mẹ Tần: "Nhưng con chưa sinh con bao giờ, có giống nhau sao?"
Tần Hành: "..."
Ông Tần nhịn không được mà cười, "Tốt, em cũng đừng quá khẩn trương, em khẩn trương, bọn nó là người mới còn khẩn trương hơn."
Mẹ Tần cầm tay Lâm Vu, "Ngày mai mẹ dẫn con đi mua quần áo."
Lâm Vu: "Mẹ, không cần quá nhiều." Tâm ý của ba mẹ, cô đều hiểu, cũng ghi ở trong lòng.
Mẹ Tần: "Mẹ biết. Chuyện hôn lễ con cũng đừng lo."
Tiểu Dã chậm rãi ung dung đi đến, canh giữ ở bên người Lâm Vu.
Lâm Vu sờ sờ nó, Tiểu Dã nhìn qua cô, dường như có cảm ứng.
"Tiểu Dã, nhà tao đã có tiểu bảo bảo rồi, về sau mày phải chăm tiểu bảo bảo đó." Tần Hành nói với Tiểu Dã.
Tiểu Dã đã mười lăm tuổi, so với tuổi chó thì đã già rồi. Hiện tại người một nhà đều cẩn thận từng li từng tí chăm sóc nó.
Tất cả mọi người đều hiểu, sợ là Tiểu Dã cũng sẽ không sống được lâu nữa.
Tiểu Dã hừ hừ hai tiếng, giống như nghe hiểu. Chó thông minh, có đôi khi con người cũng không tưởng tượng được.
Tần Hành cùng Lâm Vu tổ chức hôn lễ định vào ngày 28 tháng 9.
Họ hàng nhà họ Lâm không nhiều, có thể mời đều mời tới. Lâm Vu cùng bà ngoại bên này cơ hồ không có liên lạc, nhà Tần hỏi thăm bọn họ muốn hay không gửi thiệp, mẹ Lâm lắc đầu. Người nhà cũng cần chú trọng duyên phận, Lâm Vu cùng bọn họ không có duyên phận, coi như người xa lạ đi.
Bất quá, người thân bên nội của Lâm Vu nói sẽ đến. Lúc trước Lâm Vu cùng Ô Nhiên gặp mặt xong, Ô Nhiên về sau liền dẫn cô đi qua nhà Ô, gặp các trưởng bối. Cô mang dòng máu nhà họ Ô, người nhà họ đương nhiên sẽ quan tâm.
Thế là hôn lễ của cô, nhà họ Ô cũng mang đến một phần quà cưới. Mặc dù biết cô cái gì cũng không thiếu, bất quá đến cùng là tâm ý của bọn họ.
Trước hôn lễ, bọn họ rất bận rộn.
Lâm Vu gầy đi mấy cân, khiến cho mẹ Tần lo lắng, bồi bổ cho cô, mỗi tuần đều cho cô ăn những món tốt nhất. Toàn bộ mọi người đều biết, mẹ chồng Lâm Vu có bao nhiêu phần thích cô.
Đám người không ngừng hâm mộ.
"Bác sĩ Lâm, có lẽ kiếp trước cô đã cứu cả giải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người mẹ chồng như vậy."
Lâm Vu đem hoa quả chia cho mọi người.
"Lâm Vu, hồi cấp ba cô thấy mẹ chồng rồi đúng không? Khi đó cảm giác gì?"
"Lần đầu tiên gặp, lúc ấy tôi cảm thấy bà ấy rất có khí chất." Cô cười cười, "Mẹ của bác sĩ Tần rất tốt."
"Ha ha ha —— "
"Bác sĩ Lâm, bên ngoài có người tìm cô." Một người hộ lý đẩy cửa ra thò đầu tiến đến, "Lại có đồ ăn nha!"
Lâm Vu cầm một quả cam cho cô, "Tôi đi ra ngoài một chút."
Lâm Vu đi ra hành lang, nhìn thấy Thẩm Nghi Đình đứng đó. "Nghi Đình —— "
Thẩm Nghi Đình quay người, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, yên lặng nhìn cô mấy giây.
Lâm Vu mở miệng nói: "Thế nào?"
Thẩm Nghi Đình khẽ thở dài một hơi, "Mẹ tôi muốn kiểm tra sức khoẻ, tôi hôm nay thuận tiện đưa bà ấy tới, vừa mới rồi bác sĩ nói không tốt lắm."
Lâm Vu sững sờ, "Đưa tôi kết quả xem?"
Thẩm Nghi Đình đem siêu âm đơn đưa cho cô.
Lâm Vu xem xét, tử cung có khối u, trong tử cung, chỉ là số lượng hơi nhiều. "Không cần quá lo lắng, hiện tại rất nhiều phụ nữ hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề về phụ khoa."
Thẩm Nghi Đình: "Không nghiêm trọng sao?"
Lâm Vu: "Ở bệnh viện phụ khoa thì đây là một vấn đề nhỏ, bất quá làm phụ nữ vẫn phải chú ý sức khỏe của mình một chút."
Thẩm Nghi Đình thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ tôi đều bị hù chết."
Lâm Vu cũng có chút lo lắng, "Tôi sẽ cùng dì nói một chút."
Thẩm Nghi Đình: "Vậy phiền cô rồi. Cô là bác sĩ, bà ấy chắc chắn sẽ nghe cô."
Lâm Vu ngây ra một lúc, Thẩm Nghi Đình tựa hồ rất ít khi nói chuyện khách khí như vậy với cô. "Không cần khách khí." Nhà Thẩm đối với cô chăm sóc nhiều, cô sẽ không quên. "Có việc gì cứ gọi cho tôi."
Thẩm Nghi Đình nói: "Được. Tôi đi về trước. Tối gặp."
Lâm Vu nhắn cho Tần Hành một tin, cô định chính mình đón xe tới. Kết quả Tần Hành đợi cô nửa giờ, anh cùng cô đi.
Hai người ở bên nhau, nhà Thẩm Tần không thân như trước lắm.
Tần Hành cố ý đi mua một chút quà, "Mặc kệ chúng ta thế nào, chú Thẩm dì Dương đều là trưởng bối."
Lâm Vu gật gật đầu, "Người làm ba rồi quả nhiên khác thật."
Tần Hành trừng mắt nhìn cô.
Lâm Vu tựa ở trên ghế, anh vừa mua gối eo, rất dễ chịu. Anh trước kia á, ngạo lên trời!
Tinh thần Dương Hi không tốt lắm, mấy ngày nay lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Vì bệnh, người kiên cường nữa cũng sẽ bàng hoàng chứ. Huống chi là Dương Hi. Nhìn thấy Lâm Vu, bà lộ ra mấy phần ý cười. "Tần Hành Lâm Vu tới rồi sao."
"Dì —— "
Dương Hi nhìn hai người, trong lòng tràn đầy cảm khái. "Đình Đình đi pha trà."
Tần Hành nói: "Không cần. A Vu mang thai, uống chút nước sôi là được."
Dương Hi cùng Thẩm Nghi Đình đều sửng sốt mấy giây.
Thẩm Nghi Đình: "Nhanh như vậy sao!" Vừa mới nói xong, cô lại cảm thấy có mấy phần không ổn, "Chúc mừng hai người!"
Tần Hành khóe miệng nhẹ cười, "Còn chưa có ba tháng, cha mẹ con nói, chưa ba tháng thì chưa nên nói với người ngoài."
Anh nói lời này, liền coi nhà họ Thẩm là người trong nhà.
Ánh mắt Dương Hi nhu nhu mà nhìn Lâm Vu, "Ba tháng này phải chú ý một chút, con ở bệnh viện công việc cũng không cần quá cực khổ."
"Dì, con biết rồi ạ." Lâm Vu cùng bà hàn huyên một hồi, an ủi bà, để bà không nên quá lo lắng.
Dương Hi gật gật đầu, "Nghe con nói như vậy dì cũng an tâm."
Lâm Vu: "Hai người tìm xong bệnh viện chưa ạ?"
Thẩm Nghi Đình: "Tôi hỏi thăm bạn bè một chút, biết được bác sĩ Vương. Đến lúc đó làm phiền cô giúp chúng tôi lên tiếng."
Lâm Vu gật gật đầu. Lấy quan hệ họ Thẩm, khẳng định cũng có thể nhờ người liên hệ với bác sĩ Vương.
Dương Hi tâm tình thư thản rất nhiều, cùng các cô nói rất nhiều. "Một cái chớp mắt, các con đều đã lớn rồi. Thật nhanh! Về sau nếu là có thời gian tới ngồi một chút."
Tần Hành nắm tay Lâm Vu, "Dì Dương, dì cũng thoải mái tinh thần đi ạ, tâm tình quan trọng nhất."
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Hi thở dài một hơi, đáy mắt đúng là đau lòng, tâm tư của con gái bà làm sao lại không biết đâu. "Đình Đình, con cũng nên buông xuống."
Thẩm Nghi Đình trầm mặc.
"Tần Hành cùng Lâm Vu kết hôn, Khuất Thần cũng chuẩn bị sang năm kết hôn. Đình Đình, thanh xuân con gái ngắn lắm."
"Mẹ, con biết. Vậy anh con đâu? Anh lớn hơn con đó, mẹ thúc anh trước đi."
Dương Hi lắc đầu.
Thẩm Nghi Đình kéo tay của bà, "Mẹ, con đã sớm buông. Trên đời này người tốt hơn Tần Hành còn đầy. Con trước kia nhỏ, liền là ếch ngồi đáy giếng. Con hiện tại vì sự nghiệp, Lâm Vu bọn họ hiện tại cũng ổn định, đến Khuất Thần cũng làm giám đốc. Mẹ cũng biết, cậu ấy trước kia học dốt mà."
Khuất Thần đang ở nhà xử lý công việc hắt xì một cái, bạn gái anh đi tới, "Chắc điều hòa lạnh quá hả."
Tần Hành cùng Lâm Vu từ Thẩm gia đi ra, hai người về luôn.
Phía trước có một ánh sáng chiếu đến, Tần Hành đưa tay che mắt Lâm Vu, đưa cô ôm ở trong ngực.
Một chiếc xe Audi màu đen ngừng lại, rất nhanh, đèn xe dập tắt, có người từ trên xe bước xuống.
Tần Hành híp mắt, thấy rõ người tới. "Trở về rồi sao."
Lâm Vu nhìn người đi qua, thì ra là Thẩm Nghi Hành trở về, sắc mặt cô vui mừng.
Thẩm Nghi Hành một tay cầm laptop, bước đi đến đây, anh đánh giá hai người, "Đã lâu không gặp." Thanh âm ôn nhu lại ổn trọng.
🤤
Con trai đặt tên là Tần Nhất, con gái liền gọi là Tần Y, biệt danh là Nhất Nhất.
Một tuần sau, bà dì của Lâm Vu không có tới đúng hẹn, làm bác sĩ khoa phụ sản, cô quá rõ ràng ý vị như thế nào.
Sau khi tan việc, cô đi mua sạch que thử thai ở hiệu thuôc, khi về nhà, kiểm tra kĩ càng, nhìn thấy hai vạch đỏ, tim đập của cô đột nhiên đập nhanh, rất khẩn trương.
Bạn Nhất Nhất đã đến báo danh rồi đây.
Tần Hành không sai lệch lắm chín giờ mới về nhà, vừa mở cửa, liền thấy trong phòng bật đèn ánh vàng, mỏi mệt quét sạch sành sanh. Anh thay dép lê, vào toilet rửa tay.
Bình thường lúc này, Lâm Vu đang ở thư phòng. Tối nay vào thư phòng đèn không có sáng, Tần Hành đi vào phòng ngủ.
Cô vậy mà ở trên giường ngủ thiếp đi, ở trong ngực còn cầm một quyển sách.
Tần Hành nhẹ nhàng rút quyển sách trên tay cô, Lâm Vu bừng tỉnh.
"Đánh thức em rồi?"
Lâm Vu xoa xoa con mắt, thanh âm mang theo vài phần lười biếng, "Em lại ngủ thiếp đi. Mấy giờ rồi?"
"Hơn chín giờ." Tần Hành nhìn qua cô, vừa tới mới đây, hai người đều thích nghi rất nhanh, cần nỗ lực rất nhiều. Trong khoảng thời gian này, cô gầy đi không ít.
Lâm Vu nháy mắt mấy cái, hai mắt mở to, bỗng nhiên cười một tiếng. "Tần Hành —— "
Tần Hành ngây ra một lúc, khuôn mặt mộc mạc tràn đầy vui vẻ, anh thấy được khóe miệng cô đầy ý cười, "Thế nào?" Anh nắm chặt tay của cô, trong lòng run rẩy.
Ánh mắt Lâm Vu tràn đầy hưng phấn, so với cô từ trước đến nay hoàn toàn không giống.
Tần Hành trong nháy mắt liền đoán được, con mắt kích động khó nén, tim đập rộn lên. Tay của anh che ở trên bụng của cô, cực điểm ôn nhu.
Cổ của anh nhấp nhô, "Đến thật là nhanh! Con bé là cũng muốn tham dự hôn lễ của chúng ta đó."
Lâm Vu cười, "Đại khái là anh thúc thật chặt."
Tần Hành nhíu mày, "Em bây giờ cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Anh quên em là bác sĩ khoa sản à."
Tần Hành cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái bụng của cô. "Một năm này vất vả cho em rồi!" Bọn họ là bác sĩ, tự nhiên biết, người mẹ mang thai sinh đẻ không có dễ."
Lâm Vu sờ lấy bụng dưới, "Em nghĩ sau khi mang thai xong, về sau em sẽ càng có nhiều kinh nghiệm."
Tần Hành giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười, cô cũng có thời điểm ngây thơ như thế. "Nhất Nhất của em đã giúp em có thêm kinh nghiệm học tập đó."
Lâm Vu đưa tay sờ lấy tóc của anh, "Vâng."
Tối hôm đó, Tần Hành hưng phấn một buổi tối đều không có ngủ. Thỉnh thoảng sờ sờ bụng Lâm Vu, khóe miệng ngậm lấy ý cười.
Sáng ngày hôm sau, anh đi làm với hai hàng xanh dưới mắt.
Mấy bác sĩ nam đều trêu ghẹo anh. "Bác sĩ Tần, phải khắc chế chứ!"
Tần Hành hơi lườm bọn họ, tâm tình tốt nên cũng không để ý lắm.
Vào lúc tổi, hai người cùng nhau trở về nhà ba mẹ thông báo tin này.
Mẹ Tần nghe xong, Lâm Vu mang thai, cả người cao hứng không chịu được, dặn dò vạn lần dặn dò. Lại lo cho Lâm Vu ăn không ngon, chuẩn bị để dì giúp việc trong nhà qua đó nấu cơm
Tần Hành nhíu nhíu mày, "Mẹ, A Vu là bác sĩ khoa sản."
Mẹ Tần cười cười, "Mẹ quên. Mang thai có chút vất vả, con thiếu cái gì cùng mẹ nói. Tần Hành nó khả năng không hiểu nhiều."
Tần Hành: "Mẹ, con cũng từng làm ở khoa sản rồi."
Mẹ Tần: "Nhưng con chưa sinh con bao giờ, có giống nhau sao?"
Tần Hành: "..."
Ông Tần nhịn không được mà cười, "Tốt, em cũng đừng quá khẩn trương, em khẩn trương, bọn nó là người mới còn khẩn trương hơn."
Mẹ Tần cầm tay Lâm Vu, "Ngày mai mẹ dẫn con đi mua quần áo."
Lâm Vu: "Mẹ, không cần quá nhiều." Tâm ý của ba mẹ, cô đều hiểu, cũng ghi ở trong lòng.
Mẹ Tần: "Mẹ biết. Chuyện hôn lễ con cũng đừng lo."
Tiểu Dã chậm rãi ung dung đi đến, canh giữ ở bên người Lâm Vu.
Lâm Vu sờ sờ nó, Tiểu Dã nhìn qua cô, dường như có cảm ứng.
"Tiểu Dã, nhà tao đã có tiểu bảo bảo rồi, về sau mày phải chăm tiểu bảo bảo đó." Tần Hành nói với Tiểu Dã.
Tiểu Dã đã mười lăm tuổi, so với tuổi chó thì đã già rồi. Hiện tại người một nhà đều cẩn thận từng li từng tí chăm sóc nó.
Tất cả mọi người đều hiểu, sợ là Tiểu Dã cũng sẽ không sống được lâu nữa.
Tiểu Dã hừ hừ hai tiếng, giống như nghe hiểu. Chó thông minh, có đôi khi con người cũng không tưởng tượng được.
Tần Hành cùng Lâm Vu tổ chức hôn lễ định vào ngày 28 tháng 9.
Họ hàng nhà họ Lâm không nhiều, có thể mời đều mời tới. Lâm Vu cùng bà ngoại bên này cơ hồ không có liên lạc, nhà Tần hỏi thăm bọn họ muốn hay không gửi thiệp, mẹ Lâm lắc đầu. Người nhà cũng cần chú trọng duyên phận, Lâm Vu cùng bọn họ không có duyên phận, coi như người xa lạ đi.
Bất quá, người thân bên nội của Lâm Vu nói sẽ đến. Lúc trước Lâm Vu cùng Ô Nhiên gặp mặt xong, Ô Nhiên về sau liền dẫn cô đi qua nhà Ô, gặp các trưởng bối. Cô mang dòng máu nhà họ Ô, người nhà họ đương nhiên sẽ quan tâm.
Thế là hôn lễ của cô, nhà họ Ô cũng mang đến một phần quà cưới. Mặc dù biết cô cái gì cũng không thiếu, bất quá đến cùng là tâm ý của bọn họ.
Trước hôn lễ, bọn họ rất bận rộn.
Lâm Vu gầy đi mấy cân, khiến cho mẹ Tần lo lắng, bồi bổ cho cô, mỗi tuần đều cho cô ăn những món tốt nhất. Toàn bộ mọi người đều biết, mẹ chồng Lâm Vu có bao nhiêu phần thích cô.
Đám người không ngừng hâm mộ.
"Bác sĩ Lâm, có lẽ kiếp trước cô đã cứu cả giải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người mẹ chồng như vậy."
Lâm Vu đem hoa quả chia cho mọi người.
"Lâm Vu, hồi cấp ba cô thấy mẹ chồng rồi đúng không? Khi đó cảm giác gì?"
"Lần đầu tiên gặp, lúc ấy tôi cảm thấy bà ấy rất có khí chất." Cô cười cười, "Mẹ của bác sĩ Tần rất tốt."
"Ha ha ha —— "
"Bác sĩ Lâm, bên ngoài có người tìm cô." Một người hộ lý đẩy cửa ra thò đầu tiến đến, "Lại có đồ ăn nha!"
Lâm Vu cầm một quả cam cho cô, "Tôi đi ra ngoài một chút."
Lâm Vu đi ra hành lang, nhìn thấy Thẩm Nghi Đình đứng đó. "Nghi Đình —— "
Thẩm Nghi Đình quay người, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, yên lặng nhìn cô mấy giây.
Lâm Vu mở miệng nói: "Thế nào?"
Thẩm Nghi Đình khẽ thở dài một hơi, "Mẹ tôi muốn kiểm tra sức khoẻ, tôi hôm nay thuận tiện đưa bà ấy tới, vừa mới rồi bác sĩ nói không tốt lắm."
Lâm Vu sững sờ, "Đưa tôi kết quả xem?"
Thẩm Nghi Đình đem siêu âm đơn đưa cho cô.
Lâm Vu xem xét, tử cung có khối u, trong tử cung, chỉ là số lượng hơi nhiều. "Không cần quá lo lắng, hiện tại rất nhiều phụ nữ hoặc ít hoặc nhiều đều có vấn đề về phụ khoa."
Thẩm Nghi Đình: "Không nghiêm trọng sao?"
Lâm Vu: "Ở bệnh viện phụ khoa thì đây là một vấn đề nhỏ, bất quá làm phụ nữ vẫn phải chú ý sức khỏe của mình một chút."
Thẩm Nghi Đình thở phào nhẹ nhõm, "Mẹ tôi đều bị hù chết."
Lâm Vu cũng có chút lo lắng, "Tôi sẽ cùng dì nói một chút."
Thẩm Nghi Đình: "Vậy phiền cô rồi. Cô là bác sĩ, bà ấy chắc chắn sẽ nghe cô."
Lâm Vu ngây ra một lúc, Thẩm Nghi Đình tựa hồ rất ít khi nói chuyện khách khí như vậy với cô. "Không cần khách khí." Nhà Thẩm đối với cô chăm sóc nhiều, cô sẽ không quên. "Có việc gì cứ gọi cho tôi."
Thẩm Nghi Đình nói: "Được. Tôi đi về trước. Tối gặp."
Lâm Vu nhắn cho Tần Hành một tin, cô định chính mình đón xe tới. Kết quả Tần Hành đợi cô nửa giờ, anh cùng cô đi.
Hai người ở bên nhau, nhà Thẩm Tần không thân như trước lắm.
Tần Hành cố ý đi mua một chút quà, "Mặc kệ chúng ta thế nào, chú Thẩm dì Dương đều là trưởng bối."
Lâm Vu gật gật đầu, "Người làm ba rồi quả nhiên khác thật."
Tần Hành trừng mắt nhìn cô.
Lâm Vu tựa ở trên ghế, anh vừa mua gối eo, rất dễ chịu. Anh trước kia á, ngạo lên trời!
Tinh thần Dương Hi không tốt lắm, mấy ngày nay lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Vì bệnh, người kiên cường nữa cũng sẽ bàng hoàng chứ. Huống chi là Dương Hi. Nhìn thấy Lâm Vu, bà lộ ra mấy phần ý cười. "Tần Hành Lâm Vu tới rồi sao."
"Dì —— "
Dương Hi nhìn hai người, trong lòng tràn đầy cảm khái. "Đình Đình đi pha trà."
Tần Hành nói: "Không cần. A Vu mang thai, uống chút nước sôi là được."
Dương Hi cùng Thẩm Nghi Đình đều sửng sốt mấy giây.
Thẩm Nghi Đình: "Nhanh như vậy sao!" Vừa mới nói xong, cô lại cảm thấy có mấy phần không ổn, "Chúc mừng hai người!"
Tần Hành khóe miệng nhẹ cười, "Còn chưa có ba tháng, cha mẹ con nói, chưa ba tháng thì chưa nên nói với người ngoài."
Anh nói lời này, liền coi nhà họ Thẩm là người trong nhà.
Ánh mắt Dương Hi nhu nhu mà nhìn Lâm Vu, "Ba tháng này phải chú ý một chút, con ở bệnh viện công việc cũng không cần quá cực khổ."
"Dì, con biết rồi ạ." Lâm Vu cùng bà hàn huyên một hồi, an ủi bà, để bà không nên quá lo lắng.
Dương Hi gật gật đầu, "Nghe con nói như vậy dì cũng an tâm."
Lâm Vu: "Hai người tìm xong bệnh viện chưa ạ?"
Thẩm Nghi Đình: "Tôi hỏi thăm bạn bè một chút, biết được bác sĩ Vương. Đến lúc đó làm phiền cô giúp chúng tôi lên tiếng."
Lâm Vu gật gật đầu. Lấy quan hệ họ Thẩm, khẳng định cũng có thể nhờ người liên hệ với bác sĩ Vương.
Dương Hi tâm tình thư thản rất nhiều, cùng các cô nói rất nhiều. "Một cái chớp mắt, các con đều đã lớn rồi. Thật nhanh! Về sau nếu là có thời gian tới ngồi một chút."
Tần Hành nắm tay Lâm Vu, "Dì Dương, dì cũng thoải mái tinh thần đi ạ, tâm tình quan trọng nhất."
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Hi thở dài một hơi, đáy mắt đúng là đau lòng, tâm tư của con gái bà làm sao lại không biết đâu. "Đình Đình, con cũng nên buông xuống."
Thẩm Nghi Đình trầm mặc.
"Tần Hành cùng Lâm Vu kết hôn, Khuất Thần cũng chuẩn bị sang năm kết hôn. Đình Đình, thanh xuân con gái ngắn lắm."
"Mẹ, con biết. Vậy anh con đâu? Anh lớn hơn con đó, mẹ thúc anh trước đi."
Dương Hi lắc đầu.
Thẩm Nghi Đình kéo tay của bà, "Mẹ, con đã sớm buông. Trên đời này người tốt hơn Tần Hành còn đầy. Con trước kia nhỏ, liền là ếch ngồi đáy giếng. Con hiện tại vì sự nghiệp, Lâm Vu bọn họ hiện tại cũng ổn định, đến Khuất Thần cũng làm giám đốc. Mẹ cũng biết, cậu ấy trước kia học dốt mà."
Khuất Thần đang ở nhà xử lý công việc hắt xì một cái, bạn gái anh đi tới, "Chắc điều hòa lạnh quá hả."
Tần Hành cùng Lâm Vu từ Thẩm gia đi ra, hai người về luôn.
Phía trước có một ánh sáng chiếu đến, Tần Hành đưa tay che mắt Lâm Vu, đưa cô ôm ở trong ngực.
Một chiếc xe Audi màu đen ngừng lại, rất nhanh, đèn xe dập tắt, có người từ trên xe bước xuống.
Tần Hành híp mắt, thấy rõ người tới. "Trở về rồi sao."
Lâm Vu nhìn người đi qua, thì ra là Thẩm Nghi Hành trở về, sắc mặt cô vui mừng.
Thẩm Nghi Hành một tay cầm laptop, bước đi đến đây, anh đánh giá hai người, "Đã lâu không gặp." Thanh âm ôn nhu lại ổn trọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook