Chàng Trai Năm Ấy
-
Quyển 3 - Chương 3: Chúng ta có thể bắt đầu lại không ?
Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Có lẽ do mất máu, buổi tối hôm đó, Tịch Duệ Nam lại sốt nhẹ. Cả người anh cuộn trong chăn run bẩy, lúc mơ hồ, miệng cứ luôn lẩm bẩm nói.
Bạc Hà chỉnh nhiệt độ điều hoà cho ấm hơn, còn lấy chăn bông mùa đông ra đắp cho anh. Ngồi trong căn phòng ấm áp, không đầy hai phút cô đã toát mồ hôi, nhưng Tịch Duệ Nam nằm trong chăn vẫn lạnh run.
Bạc Hà hết cách, phương Nam bốn mùa như mùa xuân nên người ta không bán đệm sưởi, thêm vào đó lại đang vào giữa hè, cô muốn cũng chẳng có chỗ để mua. Cuối cùng cô nghĩ ra một cách, dùng chai pepsi lớn đựng nước nóng sáu, bảy mươi độ tạo thành bình sưởi rồi nhét vào trong chăn cho anh ôm.
Tịch Duệ Nam quấn chặt chăn, lúc cô thử kéo một góc chăn để nhét chai pepsi đựng nước nóng vào, anh mơ màng, nặng nề mở mắt, cả người co rúm lại như đang sợ hãi, càng ôm chăn chặt hơn, giọng nói yếu ớt: “Đừng… đừng đuổi tôi đi.”
Bạc Hà sững sờ, cô chỉ muốn cho anh một chai nước nóng nhưng trong lúc sốt đến mức mơ màng, anh lại cho rằng cô kéo chăn ra là muốn đuổi anh đi. Trước đây khi đối mặt với cô, anh luôn bày ra dáng vẻ vô lại “mời thần dễ tiễn thần khó” không chịu đi, lúc bệnh mới dỡ bỏ lớp nguỵ trang cứng rắn, để lộ ra nội tâm yếu đuối, không nơi nương tựa. Anh thực ra không có cảm giác an toàn, rất sợ cô đuổi anh đi.
Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, cô cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể, dịu dàng nói: “Tôi không phải muốn đuổi anh đi, tôi đã đựng một chai nước nóng cho anh, chẳng phải anh rất lạnh sao? Ôm lấy nó thì sẽ ấm hơn.”
Lúc này Tịch Duệ Nam mới thả lỏng bàn tay đang tóm chặt chăn ra, nhìn cô nhét chai nước nóng vào, rồi lại thay anh đem góc chăn, đôi mắt mơ màng của anh ươn ướt khác thường.
Nhìn mắt anh khiến lòng Bạc Hà cũng bất giác trở nên ướt át theo, không còn cứng rắn, lạnh lùng được nữa.
“Ngủ cho thật ngon đi, bây giờ chắc đỡ lạnh hơn rồi.”
Trong lời nói dịu dàng của cô, anh giống như một đứa trẻ nghe lời nhắm mắt lại. Chai nước nóng rất có tác dụng, anh không còn lạnh đến mức run bần bật nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm cô rón rén đi vào phòng xem mấy lần, dưới ánh đèn đầu giường mông lung, dáng vẻ ngủ say của anh rất yên tĩnh, khiến cô yên tâm.
Một đêm dăm lần bảy lượt tỉnh dậy kiểm tra, đương nhiên Bạc Hà ngủ không ngon, ngày hôm sau, hai mắt cô thâm quầng. Nhưng nhiệt độ cơ thể của Tịch Duệ Nam cũng đã bình thường trở lại. Chỉ có điều anh rất yếu ớt, nói một câu chuyện cũng chẳng có sức nhưng anh lại kiên trì muốn đi tắm rửa. Bởi vì hai ngày nay bị sốt khiến anh ra rất nhiều mồ hôi, anh cảm thấy từ đầu đến chân đều dính nhớp, vô cùng khó chịu.
Bạc Hà không thuyết phục nổi, khi anh trở nên cố chấp thì giống như đầu bò, cô đành phải nhượng bộ. “Nếu anh thực sự muốn tắm rửa, tôi gọi Quý Phong đến giúp anh nhé, tôi sợ một mình anh sẽ ngất trong nhà tắm mất.”
Cô chỉ có ý tốt nhưng Tịch Duệ Nam lại trưng khuôn mặt trắng bệch, lạnh lùng từ chối: “Tôi không phải là trẻ con, tôi không có thói quen tắm rửa cần người giúp đỡ.”
Bạc Hà tha thiết khuyên nhủ: “Nhưng anh là bệnh nhân, bây giờ anh rất yếu, một mình tắm rửa trong nhà vệ sinh rất dễ xảy ra chuyện. Hay là anh đừng tắm rửa nữa có được không? Tôi lấy chậu nước nóng đến giúp anh lau hết mồ hôi trên người, để hai ngày nữa khoẻ hơn rồi hãy tắm, anh thấy thế nào?”
Tịch Duệ Nam không phản đối, coi như là đồng ý. Cô đi lấy một chậu nước nóng, lần nữa lau người cho anh, giống như lần trước, ánh mắt suy tư dõi theo bàn tay cô, mím môi không nói tiếng nào. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, anh mới nhắm mắt, khe khẽ nói ra ba chữ: “Cảm ơn cô.”
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ1. Tuy Tịch Duệ Nam đã hạ sốt nhưng cả người suốt ngày vẫn ốm yếu mệt mỏi, mặt trắng xanh không có một chút sắc máu.
1. Ý nói bệnh đến bất ngờ, đột ngột nhưng lúc bình phục thì từ từ mới khoẻ.
Bạc Hà liền làm đồ ăn bổ máu cho anh, chỉ hận không thể lập tức bù lượng máu đã mất trờ về cơ thể anh. Nào cháo long nhãn, canh gan lợn, sâm táo hầm gà đen, vân vân và vân vân, nhưng anh lại chẳng có khẩu vị, chẳng buồn ăn cái gì cả, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng rồi lắc đầu không ăn nữa.
Cô khuyên anh ăn nhiều thêm một chút: “Anh phải ăn đi, không ăn nổi cũng phải cố mà ăn, thuốc bổ không bằng phẩm bổ, ăn nhiều vào mới mau khoẻ được.”
Cô vốn có lòng tốt, nhưng anh lại mẫm cảm nghĩ ngợi. “Tôi mau khoẻ hơn thì có thể nhanh chóng rời đi phải không?”
Bạc Hà ngẩn ra, có phải là người ăn nhờ ở đậu nào cũng mẫm cảm như thế này không? Chỉ tiện miệng nói một câu mà anh cũng có thể nghĩ ra dăm bảy ý. Nhưng cũng không trách được sự mẫm cảm của Tịch Duệ Nam, cô đã lạnh lùng đuổi anh đi hai lần rồi, anh làm sao có thể không suy nghĩ nhiều chứ?
“Tôi không có ý đó, có vài lời nói lúc tức giận, anh đừng coi là thật. Anh cứ yên tâm ở đây đi, kể cả khi anh khoẻ hẳn rồi, nếu như tạm thời không có chỗ đi, tôi cũng có thể để anh ở lại thêm một thời gian nữa.”
Tịch Duệ Nam là điển hình của loại người thích ăn mềm không ăn cứng, Bạc Hà vừa dịu giọng nói, anh cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, mà vô cùng phối hợp, từng miếng từng miếng ăn hết bát cháo long nhãn cô đút cho, mặc dù rất miễn cưỡng.
“Có phải anh không thích ăn món này không? Vậy anh thích ăn thứ gì, tôi sẽ làm cho anh.” Bạc Hà biết đa số bệnh nhân đều không có khẩu vị, nên muốn nấu món bình thường anh thích ăn để trợ giúp cho việc hồi phục của anh.
Anh nhìn lên trần nhà, đôi mắt đột nhiên như có sương mù che phủ. “Tôi muốn ăn mì trứng gà mẹ tôi nấu, tôi rất muốn ăn đồ mẹ tôi nấu…”
Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ, như tơ nhện đứt trong không trung, không để lại bất cứ dấu vết nào. Bờ môi mỏng không sắc máu hơi run run, chẳng nói thêm được lời nào nữa. Sương mù ngập tràn trong mắt nhanh chóng ngưng tụ thành lệ, trước khi giọt lệ kia rơi xuống, anh kéo chăn trùm kín đầu.
Anh khóc, giọt nước mắt hiếm thấy của người đàn ông trưởng thành, lại giống như thiên thạch va vào lòng Bạc Hà.
Buổi tối, Bạc Hà tận tâm nấu một bát mỳ trứng gà, làm theo đúng cách nấu thường ngày ở Thanh Châu. Sau khi mì được trần trong nước trắng thì vớt ra cho vào bát, lại làm canh riêng, đập một quả trứng gà cho vào chảo dầu rán vàng ươm, trứng rán xong cho vào nước nấu canh trứng, sau đó xếp thêm giá đỗ, xúc xích miếng và rau thơm vào bát. Canh nấu xong đổ vào trong bát mì, mì trứng gà đã đại công cáo thành. Vì đơn giản dễ làm lại có dinh dưỡng và ngon miệng, nên bữa sáng hoặc bữa đêm, người Thanh Châu thường nấu mì trứng gà.
Bạc Hà bưng bát mì nóng hổi đến trước mặt Tịch Duệ Nam. “Ăn đi, đương nhiên không ngon bằng mẹ anh làm nhưng mà, xét cho cùng thì mùi vị cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”
Tịch Duệ Nam ăn hết cả bát mì, đến canh cũng húp cạn sạch. Sau đó anh nhìn Bạc Hà, thái độ hết sức thân thiện, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. “Bạc Hà, cảm ơn cô.”
Sau trận ốm của Tịch Duệ Nam, quan hệ giữa Bạc Hà và anh cũng dần chuyển biến tốt hơn. Bọn họ không còn giống như trước đây, hoặc đối đầu mâu thuẫn, động một tí là cãi nhau; hoặc tương kính như bang, hai bên phớt lờ nhau. Bọn họ bắt đầu có giao tiếp bình thường, lúc cùng ngồi ăn cơm sẽ tuỳ ý nói vài ba câu, tuy chỉ là những câu nói rời rạc, nhưng giống như bụi hoa đào đôi nhánh nở1 lúc đầu xuân, phá vỡ bầu không khí đông cứng như mùa đông trong căn nhà trước đây.
1. Trúc ngoại hoa đào tam lưỡng chi. Đây là câu thơ đầu trong bài Huệ Sùng xuân giang vãn cảnh của tác giả Tô Thức thời Bắc Tống.
Lúc quan hệ của bọn họ được cải thiện, Phó Chính cũng có tin tức tốt, An Nhiên gọi điện thoại đến báo tin, giọng nói vui mừng như phát cuồng: “Phó Chính tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi!”
Bạc Hà không chậm trễ, đến bệnh viện ngay lập tức, vừa khéo Tịch Duệ Nam cũng phải đi kiểm tra lại, thế là bọn họ cũng xuất phát.
Trong phòng bệnh của Phó Chính đã đầy chật người, người có liên quan, người không liên quan cùng chen chúc trong một phòng, tất cả đều thăm người anh hùng vừa mới tỉnh lại. Bạc Hà không vào, chỉ gọi điện thoại bảo An Nhiên ra ngoài phòng bệnh.
Cô ấy mừng hớn hở chạy ra, nhìn thấy Tịch Duệ Nam cũng đến thì nhiệt tình hỏi thăm: “Tịch Duệ Nam, sức khoẻ cậu thế nào rồi?”
“Cảm ơn, tốt nhiều rồi.”
“Tốt nhiều rồi? Vì sao mình lại thấy tinh thần cậu không tốt lắm vậy? Hình như người gầy hơn, có phải là sống ở chỗ Bạc Hà, bị cô ấy ngược đãi không?”An Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi.
Bạc Hà dở khóc dở cười, vội chuyển đề tài. “Phó Chính vẫn tốt chứ?”
“Tốt, vô cùng tốt, sau khi anh ấy tỉnh lại không bị mất trí nhớ cũng không biến thành đần độn, cậu đoán xem câu đầu tiên anh ấy nói với mình là gì?”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói: “An Nhiên, anh biết em vẫn luôn túc trực bên cạnh anh.”Thấy chưa, mình đã nói là anh ấy có cảm giác mà.”An Nhiên nói, mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt vừa vui mừng pha lẫn chút xấu hổ.
Nhớ lại cuộc đối thoại lần trước, An Nhiên nói “có phản ứng chứng tỏ là có cảm giác”, Bạc Hà rất hiểu cảm giác vừa thẹn thùng vừa vui mừng của cô ấy lúc này. Cô liếc mắt nhìn Tịch Duệ Nam đứng bên cạnh, không tiếp lời cô ấy, dù sao có người khác giới ở đây, nói ra những điều này cũng không tiện lắm.
Sau khi rời khỏi chỗ Phó Chính, Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đi kiểm tra lại. Khi anh cởi khuy áo sơ mi để bác sĩ kiểm tra tình trạng khép miệng của vết mổ, vừa nhìn thấy khuôn ngực rất đàn ông kia của anh, mặt cô tức khắc lại đỏ hồng lên. Cô vội cúi đầu cụp mắt, đi ra khỏi phòng khám. “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Sau khi Bạc Hà đợi bên ngoài một lúc, Tịch Duệ Nam đi ra. Mày anh nhíu lại, bộ dạng lo lắng suy tư.
“Làm sao vậy? Bác sĩ nói hồi phục có tốt không?”
“Cũng tạm được, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một, hai tuần nữa là tương đối ổn rồi, có thể quay lại làm việc bình thường. Nhưng trong vòng ba tháng vẫn phải chú ý nhiều,, hơn nữa trong vòng nửa năm không thể làm công việc chân tay nặng nhọc.”
“Đương nhiên không thể đi làm công việc chân tay nặng nhọc nữa, anh phải tìm công việc khác thích hợp hơn. Đúng rồi, giấy tờ của anh mất lâu như vậy, đã nhờ ai làm lại chưa? Khi nào có thể lấy được?”
Tịch Duệ Nam trầm mặc, như thể Bạc Hà nhắc đến một câu hỏi rất khó trả lời. Cô không muốn làm anh khó xử, vội nói: “Giấy tờ chưa làm lại được cũng không sao cả, Quý Phong sẽ có cách, tôi bảo anh ấy giúp anh tìm một công việc thích hợp trước, giấy tớ bằng cấp có thể nộp sau.”
Vì muốn nhờ Quý Phong giúp đỡ tìm việc làm nên khi Hà Uyển gọi điện bảo Bạc Hà đưa Tịch Duệ Nam cùng đến Quý gia ăn cơm, cô liền đồng ý ngay.
Tịch Duệ Nam cũng không từ chối, bây giờ biểu hiện của anh thực sự có thể dùng từ “ngoan ngoãn” để hình dung, Bạc Hà nói sao thì chính là vậy, anh đều nghe lời làm theo.
Ở Quý gia, Tịch Duệ Nam nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Hà Uyển và Quý Trạch Đồng rất nhiệt tình với anh, giống hệt như đối xử với con rể. Quý Vân thì ỷ nhỏ làm bừa, chuyển cách xưng hô “thầy giáo Tịch” thành “Tịch đại ca”, sau đó lại hỏi anh vấn đề lần trước hỏi Bạc Hà nhưng không có được đáp án.
“Tịch đại ca, anh có phải là mối tình đầu thời cấp ba của chị gái em không?”
Bạc Hà đang ăn hoa quả, nghe thấy liền suýt chết nghẹn. “Vân Vân, đi làm bài tập của em đi.”
Quý Vân không chịu nghe theo, vênh khuôn mặt nhỏ lên, lý lẽ hùng hồn: “Em có quyền hiểu rõ chuyện này, như vậy em mới có thể phán đoán được mục đích lúc đầu chị lừa em, rốt cuộc là đơn thuần hay không đơn thuần.”
Trẻ con bây giờ thật lợi hại, phản bác đến mức Bạc Hà nửa ngày không nói nên lời. Tịch Duệ Nam chầm chậm lên tiếng: “Cứ coi… là phải đi.”
Anh vừa nói vừa bất giác nhìn sang Bạc Hà, trong mắt có chút hoang mang và đau thương nhàn nhạt.
Quý Vân không hiểu. “Phải là phải, không phải là không phải, sao lại bảo “cứ coi là phải đi”?”
Trước câu hỏi này, Bạc Hà và Tịch Duệ Nam cùng im lặng, Quý Vân ngẫm nghĩ, lại đổi sang câu hỏi khác: “Tịch đại ca, vậy tại sao anh lại thích chị gái của em?”
Tịch Duệ Nam hơi chấn động, ánh mắt vô thức liếc sang Bạc Hà, rơi lên trước ngực cô. Cùng lúc, Bạc Hà cũng vô thức nâng tay chỉnh lại cổ áo phông của mình, kéo lên xong mới phát hiện ra động tác của mình thật dư thừa, cho đến giờ áo cô mặc đều không phải loại cổ áo hở rộng, cổ áo bó sát lấy phần cổ dưới, cắt đứt toàn bộ nguy cơ “lộ hàng” ở bất cứ tư thế nào.
Vấn đề này lại không nhận được lời giải đáp của họ, Quý Vân vô cùng chán nản. “Cái này cũng không thể nói, cái kia cũng chẳng thể nói, quá khứ của hai người thật bí ẩn.”
Cuối cùng Tịch Duệ Nam mở miệng. “Khi đó anh thích Bạc Hà là bởi cô ấy khiến anh lần đầu nhận thức được con gái đẹp đẽ biết nhường nào.”
Lần này đến lượt Bạc Hà chấn động. Từ trước đến nay, cái nhìn trộm của cậu con trai bằng tuổi trên xà đơn kai, cô cố chấp nhận định là một sự mạo phạm và thiếu tôn trọng. Nhưng trong mắt cậu, cô lại đại diện cho tri thức và toàn bộ cảm nhận đẹp đẽ của cậu đối với con gái.
Quý Vân mở to cặp mắt hiếu kỳ. “Chị ấy làm thế nào mà khiến anh nhận thức được?”
Cô bé nhận được câu trả lời cực kỳ đơn giản của Tịch Duệ Nam: “Bí mật.”
Hà Uyển ngồi bên cạnh nghe cả nửa ngày, thấy Quý Vân chẳng hỏi được thông tin có giá trị gì, liền mỉm cười kết thúc buổi nói chuyện có mục đích dò hỏi gốc rễ này. “Được rồi, đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, sang phòng ăn thôi.”
Quý Vân vẫn chưa hết thắc mắc. “Mẹ, anh con vẫn chưa về nhà mà, không đợi anh ấy sao?”
“Quý Phong gọi điện về nói có việc bận, sẽ về nhà muộn, bảo chúng ta không cần đợi cơm.”
Bạc Hà vừa nghe thấy thì vội vàng hỏi: “Quý Phong có nói khi nào về nhà không ạ? Con muốn tìm anh ấy nói chút chuyện nữa.”
“Nó không nói, con có chuyện gấp tìm nó sao? Hay là gọi điện thoại cho nó đi.”
“Cũng không cần đâu ạ, ăn cơm xong con đợi một chút là được.”
Bàn ăn vô cùng thịnh soạn, Hà Uyển ân cần gắp thức ăn cho Tịch Duệ Nam, Quý Trạch Đồng thì hỏi anh muốn uống rượu gì. Anh lập tức lắc đầu. “Cảm ơn bác, cháu không uống rượu.”
“Ồ, không động vào giọt rượu nào sao?”
“Vâng, một chút cũng không uống.”
Bạc Hà hơi ngạc nhiên, nhìn Tịch Duệ Nam một cái. Bây giờ anh không uống rượu nữa? Vừa khéo bắt gặp ánh mắt anh, hai ánh mắt vừa chạm nhau rồi nhanh chóng dời đi ngay. Bọn họ đồng thời nhớ lại chuyện xảy ra ở đầu đường trong đêm đông tại Thanh Châu vào chín năm trước, đêm đó Tịch Duệ Nam uống rất nhiều rượu.
Sau bữa tối, chẳng mấy chốc, Quý Phong đã về nhà. Bạc Hà kéo anh sang một bên nhắc lại chuyện cũ. Anh ngẫm nghĩ, nói: “Bạc Hà, so với tìm người nhờ giúp đỡ, chẳng bằng bảo Tịch Duệ Nam đến công ty chúng ta làm việc tạm thời đi. Đương nhiên nông trường không có việc phù hợp với chuyên ngành của cậu ấy nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời, đợi cậu ấy làm lại giấy tờ xong thì đi tìm một công việc tốt hơn.”
Bạc Hà chần chừ. “Không biết anh ấy có đồng ý không, để em hỏi ý kiến của anh ấy trước nhé.”
“Cũng được, em hỏi cậu ấy trước đi. Đãi ngộ của công ty chúng ta khá tốt, có tiền lương, có tiền thưởng, bao ăn bao ở, nếu như cậu ấy đồng ý đến, em có thể trở lại cuộc sống một mình tự do tự tại rồi.”
Đúng vậy, nếu như Tịch Duệ Nam tìm được một công việc có bao ăn bao ở thì có thể chuyển khỏi chỗ của Bạc Hà. Cô cũng không phải hằng ngày dậy sớm đi mua thức ăn, một ngày đều đặn làm cơm ba bữa nữa, lại có thể quay về cuộc sống tuỳ tâm sở dục giống như trước đây. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện Tịch Duệ Nam đi rồi, trong lòng Bạc Hà lại có cảm giác mất mát.
Buổi tối, sau khi về đến nhà, Bạc Hà không nhắc đến chuyện này với Tịch Duệ Nam. Cô cảm thấy không tiện mở miệng, một là chuyên ngành không đúng, hai là sợ anh mẫn cảm cho rằng cô đang khéo léo muốn đuổi anh đi; ba là, không biết vì cớ gì cô lại không muốn nói.
Cô không nói, anh lại chủ động hỏi: “Vừa rồi ở Quý gia, có phải cô đã nhờ Quý Phong tìm việc cho tôi không?”
Bạc Hà lúc này mới kể lại sơ qua cuộc nói chuyện của cô với Quý Phong cho anh nghe, sau khi trầm mặc một hồi, anh đồng ý. “Được, khi nào có thể đi làm?”
Không hiểu sao, Bạc Hà cảm thấy đằng sau câu đồng ý sảng khoái của anh có mấy phần giận dỗi, vội vàng nói: “Không cần gấp như vậy, anh cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi.”
“Không cần nghỉ nữa, tôi đã gần khỏi hẳn rồi, tiếp tục ở đây tôi sợ cô cho rằng tôi muốn ỷ lại vào cô. Tôi về phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ rời đi. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, tiền nợ cô, tôi sẽ gắng hết sức để sớm trả lại, xin cô cứ yên tâm.”
Lời lẽ lịch sự, khách sáo nhưng sự giận dỗi càng lúc càng rõ ràng. Bạc Hà cuống quýt đi theo anh vào phòng, nhìn thấy anh cầm túi đựng hành lý ra sắp xếp đồ đạc, cô liền nói thẳng: “Tịch Duệ Nam, có phải anh cảm thấy tôi đang đuổi anh đi không, lần này tôi thực sự không có ý đuổi anh đi đâu.”
Tịch Duệ Nam chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, chỉ cúi đầu nhét bừa quần áo vào trong túi, giọng nói mang theo mùi vị cay đắng: “Bất luận là cô có đuổi hay không, tôi cũng nên đi rồi. Tôi cơ bản đã khoẻ rồi, không có lý gì lại tiếp tục ở lại đây ăn trắng mặc trơn. Hơn nữa cô còn có lòng tốt giúp tôi tìm việc, tuy là làm ở nông trường nhưng cũng tốt hơn nhiều so với công trường xây dựng, tôi có lý do kén cá chọn canh nói không đi sao?”
Bạc Hà hít sâu một hơi. “Bất luận nông trường hay là công trường đều không phù hợp với chuyên ngành của anh, nếu như anh thực sự không muốn đi thì đừng đi, đợi làm xong giấy tờ rồi đi tìm công việc thích hợp là được. Tôi không để ý nếu anh ở thêm một thời gian đâu.”
Những lời cô nói thành tâm thành ý khiến Tịch Duệ Nam dừng tay. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, muốn nói lại thôi. Cô biết anh nhất định cảm thấy rất ngại, vội cắt ngang: “Được rồi, anh đừng nói gì nữa, chuyện này tôi sẽ trả lời Quý Phong.”
Cứ như thế, sau khi vết thương khỏi hẳn, Tịch Duệ Nam vẫn tiếp tục sống ở chỗ Bạc Hà. Cô nhìn thấy anh nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm một bộ máy tính cũ bỏ xó đã lâu để anh sửa. “Xem anh sửa được không, nếu sửa được thì chiếc máy tính này sẽ là của anh.”
Kết quả anh thực sự có bản lĩnh, sau khi giày vò chiếc máy đó hồi lâu, màn hình máy tính tối sẫm cả năm lại sáng lên. Sau khi có máy tính, anh và Bạc Hà giống hệt nhau, cả ngày nhốt mình trong phòng ngồi trước máy tính, cũng không biết là chơi game hay là chat. Nhưng một hôm, anh đột nhiên chạy đến gõ cửa phòng Bạc Hà, hỏi mượn số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng.
“Anh cần số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng của tôi làm gì?”
“Tôi cần rút một khoản thanh toán qua ngân hàng, nhưng cô biết đó, chứng minh thư và thẻ ngân hàng của tôi đều đã bị trộm rồi, cho nên đành mượn dùng của cô.”
“Ai muốn thanh toán cho anh?”
“Mấy ngày trước tôi nhận thiết kế một trang web mẫu ở mạng Witkey, bây giờ công việc hoàn thành rồi, có thể lấy được ba trăm tệ tiền công. Nhưng phía bên trang web yêu cầu cung cấp số chứng minh thư và tên thật đế xác nhận trước, rồi mới thanh toán qua tài khoản ngân hàng có tên tương ứng.”
Mắt Bạc Hà sáng lên, đây đúng là một biện pháp hay, trước khi giấy tờ của anh được làm lại, cứ tạm thời nhận công việc liên quan tới chuyên ngành trên mạng Witkey, việc này còn tốt hơn chục lần so với thời gian lăn lộn ở nông trường.
“Được, không vấn đề.” Bạc Hà đưa số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng của mình cho anh, không quên dặn dò một câu: “Giấy tờ của anh cũng phải nhanh chóng làm đi, đặc biệt là chứng minh thư, ngộ nhỡ hôm nào bị cảnh sát kiểm tra mà anh không có thì rất phiền phức đấy.”
“Tôi cũng muốn làm nhanh, nhưng mà…” Tịch Duệ Nam ngừng lại.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà làm chứng minh thư rất phiền phức, người ta nói là ít nhất phải ba tháng, có lúc cần đến nửa năm.”
Bạc Hà đành cười khổ, lắc đầu.
Trang web chuyển tiền vào tài khoản rất đúng hẹn, Bạc Hà đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu cho Tịch Duệ Nam, bảo anh tự ra cây ATM rút tiền. “Cô… để tôi tự đi rút à?”
“Tiền của anh, anh không đi rút, lẽ nào còn phải để tôi đi thay anh.”
“Nhưng đây là thẻ của cô, bên trong còn có tiền của cô, cô không sợ tôi rút hết tiền rồi chạy mất sao?”
Nụ cười của Bạc Hà tắt ngấm. “Trong thẻ của tôi chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có mấy nghìn tệ thôi. Anh cũng chẳng phải người chưa từng nhìn tiền, không đến mức suy nghĩ nông cạn cầm chút tiền như vậy bỏ chạy mất chứ?”
Khoé môi Tịch Duệ Nam hơi nhếch lên. “Điều đó cũng chưa chắc, bây giờ tôi rất nghèo, chưa biết chừng là người nghèo chí ngắn đó.”
“Không đâu, tôi tin anh sẽ không để mất phẩm giá như vậy. Mau đi đi!”
Tịch Duệ Nam nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, khoé môi cong lên càng rõ ràng hơn. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là nụ cười đầu tiên của anh.
Sau khi Tịch Duệ Nam rút tiền, còn tiện đường mua một con vịt nướng về ăn. Bạc Hà cũng xuống bếp xào mấy món, bữa tối rất thịnh soạn. Hai người vừa ngồi xuống bên bàn ăn, không may lại mất điện, chẳng có cách nào, đành lục tìm một bọc nến thắp lên để tiếp tục ăn cơm.
Bọc nến đó chắc là nến từ hồi sinh nhật Quý Vân còn thừa lại, cây nến nhỏ nên phải đốt rất nhiều mới có thể khiến bàn ăn không đến nỗi quá tối. Cùng với Tịch Duệ Nam ngồi ăn trong ánh nến như những vì sao nhỏ bé đang nhấp nháy, bầu không khí có vẻ không bình thường lắm, Bạc Hà bất giác liên tưởng đến bốn chữ “bữa tối dưới nến”, có một chút ám muội như có như không, giống như gợn sóng vô hình đang chầm chậm lan toả trong không khí.
Cô đỏ ửng mặt, vội vàng cúi đầu xuống ăn từng miếng lớn. Anh cũng cúi đầu ăn cơm mà không nói gì, hai người như thể đang thi xem ai ăn nhiều, ăn nhanh hơn, chẳng ai nói gì.
Ăn một mạch xong bữa tối, Bạc Hà mới giật mình nhận ra mình ăn nhanh quá, buông bát cơm xuống, cô cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Vịt quay hôm nay anh mua rất ngon!”
Tịch Duệ Nam ngước khuôn mặt vẫn đang cắm cúi vào bát cơm lên, nhanh chóng liếc cô một cái, rồi lại cúi xuống, sau một hồi ngập ngừng mới khẽ nói: “Tôi không chỉ mua vịt quay, còn mua cả một ít hoa quả tươi để trong tủ lạnh.”
“Anh mua hoa quả làm gì? Quý gia có nông trường, cứ cách vài ba ngày, Quý Phong lại mang hoa quả đến, ăn không hết. Ngày mai đi bệnh viện thăm Phó Chính và An Nhiên thì xách đi cho bọn họ một túi.”
Trước lời nói chẳng buồn để tâm của Bạc Hà, Tịch Duệ Nam không lên tiếng, ăn cơm xong anh liền quay về phòng, bước chân có chút vội vàng. Bạc Hà rửa bát xong, theo thói quen đi đến tủ lạnh tìm hoa quả ăn tráng miệng, vừa mở tủ lạnh, một làn hương thơm mát mang theo vị ngòn ngọt chua chua phả vào mặt – là hương quýt, hương quýt tươi mới chín.
Cô nhìn một hàng quýt vỏ xanh được xếp ngay ngắn trong tủ lạnh mà sững sờ, đây là lứa quýt đầu tiên được bán ngoài chợ trong năm nay đúng không? Nó mang đến hương quýt ngon, thanh mát nhất, tươi mát nhất. Hương thơm đó giống như ngón tay vô hình, nhanh chóng vén mở tấm màn ký ức. Bất giác cô nhớ đến khu vườn sau trường Thanh Châu nhất trung chín năm trước, mùa quýt chín, trong ngăn bàn học lặng lẽ xuất hiện trái quýt xanh…
Đến hôm nay, lại là một mùa quýt nữa.
Rất lâu, Bạc Hà mới duỗi tay ra, cầm một quả quýt, chầm chậm bóc vỏ ăn. Quýt mới chín, không đủ ngọt, rất chua, còn hơi đắng. Cô nhai thật kĩ múi quýt, giống như nhai tháng năm tươi mát cay nồng đã trải qua, có ngọt, có chua, có cay, có đắng. Bỗng nhiên, cô muốn thở dài.
Cửa phòng ngủ cho khách có tiếng động, cô ngước lên nhìn, thấy Tịch Duệ Nam lặng lẽ đứng sau cánh cửa hé mở, đôi mắt thuần khiết sáng rõ. Anh không lên tiếng, cũng không đi ra khỏi cửa, chỉ đứng sau cánh cửa hé mở chăm chú nhìn cô, trong mắt giống như có nghìn vạn lời muốn nói nhưng bờ môi mỏng lại mím chặt, im lặng không lên tiếng.
Bạc Hà bỗng thấy trái tim như ngừng một nhịp, cố hết sức để tỏ ra tự nhiên. “Quýt… rất ngon, anh có muốn ăn một quả không?”
Tịch Duệ Nam lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Không cần đâu, tôi mua riêng cho cô ăn. Bạc Hà, tôi…
Tịch Duệ Nam không nói hết câu, chữ “tôi” cuối tùng kia nhẹ như bụi trần, tan biến trong không khí chẳng lưu lại dấu vết. Bờ môi mỏng lại lần nữa mím chặt, anh lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa.
Bạc Hà đờ đẫn hồi lâu trước cánh cửa đóng chặt, hương quýt trong vòm miệng chầm chậm lan toả.
Hôm sau, Bạc Hà xách hoa quả đến bệnh viện thăm Phó Chính, đúng lúc có mấy cảnh sát đang vây quanh giường bệnh. An Nhiên giới thiệu cho Bạc Hà đồng nghiệp trong đội cảnh sát tuần tra của Phó Chính và bạn học cũ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát cùng khoá với anh hiện giờ làm cảnh sát hộ tịch.
Nhớ đến chuyện làm lại chứng minh thư của Tịch Duệ Nam, Bạc Hà liền trêu đùa anh cảnh sát hộ tịch, nói rằng hiệu suất làm chứng minh thư sao lại thấp như thế, thực nghi ngờ không biết các anh có sao nhãng nhiệm vụ hay không. Anh ta trợn tròn mắt. “Không thể nào, nhà nước quy định công dân làm lại chứng minh thư bắt buộc phải làm xong trong vòng sáu mươi ngày, sao có thể kéo dài đến ba tháng thậm chí nửa năm chứ? Hơn nữa anh ta có thể làm chứng minh thư tạm thời trước, chỉ trong một ngày là có thể lấy được, khi chứng minh thư chính thức chưa được phát trả thì chứng minh thư tạm thời có thể dùng y như chứng minh thư chính thức. Anh ta không làm sao?”
Bạc Hà sững sờ, chưa từng nghe Tịch Duệ Nam nhắc đến chuyện làm chứng minh tạm thời, anh chỉ nói đã nhờ người đi làm lại hộ giấy tờ, không biết chứng minh thư có thể nhờ người khác làm hộ không, thế là cô lại hỏi: “Nếu một người sống ở nơi khác bị mất chứng minh thư, có cần đích thân quay về quê để làm lại không? Nếu không về được thì có thể nhờ người nhà đi làm giúp được không?”
“Đối với người không thể quay về quê làm các thủ tục bổ sung, chỉ cần trong hệ thống máy tính có lưu trữ ảnh chân dung chuẩn của anh ta thì không cần chụp lại ảnh nữa và có thể uỷ thác cho người than mang sổ hộ khẩu, thư uỷ thác đến phòng hộ tịch của sở công an nơi đó làm thay.”
Có thể nhờ người thân cầm sổ hộ khẩu đi làm lại thay, sổ hộ khẩu thông thường do người lớn trong nhà cất giữ, mẹ của Tịch Duệ Nam đã qua đời, vậy thì tất nhiên chỉ có thể bảo bố anh đi làm thay. Nhưng Tịch Duệ Nam nhất định không nhắc đến bố, không biết chuyện làm hộ giấy tờ này có được thuận lợi không? Nếu không thì làm lại chứng minh thư thông thường cũng không mất thời gian quá hai tháng.
Bạc Hà có cảm giác là việc làm lại chứng minh thư của Tịch Duệ Nam gặp phiền phức gì đó. Cô đang suy đoán thì An Nhiên vỗ vai ra hiệu cho cô ra ngoài.
“Cậu đọc nhật báo hôm nay chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy, trên báo có tin quan trọng gì à?”
An Nhiên giở một tờ báo giấy ra cho cô xem, ban đầu cô đọc tiêu đề lớn ở trên cùng, lúc lướt đến phần tin tức ở dưới cùng, ánh mắt cô đột ngột dừng lại. Ở một mục tìm người rất nổi bật, rõ ràng có in ảnh của Tịch Duệ Nam.
“Phát hiện trọng đại lúc A Mạn đọc báo đấy, cô ấy lập tức báo cho mình biết. Mình đang định gọi điện cho cậu thì cậu lại đến đây. Đây là tin bố Tịch Duệ Nam đăng tìm cậu ấy đúng không? Hoá ra cậu ấy bỏ nhà đi, vì sao thế nhỉ? Thà làm culi ở công trường xây dựng cũng không chịu quay về, cậu ấy và bố đã xảy ra chuyện gì, chắc không phải vì bố cậu ấy vẫn bao nuôi phụ nữ bên ngoài chứ? Vậy thì mẹ cậu ấy đáng thương quá!”
Bạc Hà thở dài. “Mẹ anh ấy qua đời rồi.”
“Hả… Chẳng trách cậu ấy chẳng nói gì mà bỏ nhà đi. Mẹ cậu ấy qua đời thì cậu ấy chẳng còn quyến luyến gì với gia đình nữa. Nhưng bố cậu ấy vẫn không lỡ nỏ cậu ấy, xem tin tìm người này là biết, không tiếc bỏ ra khoản tiền lớn để tìm con trai về, chỉ cần cung cấp được đầu mối là đã có thể nhận hậu tạ một vạn tệ rồi. Chúng ta có cần nói cho Tịch Duệ Nam biết chuyện này không?”
Bạc Hà cuộn tờ báo lại. “Để mình suy nghĩ một chút đã, anh ấy nhất định không chịu nói về chuyện gia đình, đặt biệt là không nhắc đến bố. Muốn dò hỏi thế nào cần phải cân nhắc kĩ, đột ngột hỏi thẳng chắc chắn là không được.”
“Mấy ngày nữa là Phó Chính có thể ra viện rồi, hay là đến lúc đó chúng ta rủ cậu ấy ra ngoài ăn cơm, từ từ hỏi thì thế nào?”
“Cũng được. Phó Chính đã có thể xuất viện rồi à?”
“Ừ, vốn dĩ vết thương nghiêm trọng nhất của anh ấy là chấn thương sọ não, giờ thì tỉnh lại rồi thì không trở ngại gì lớn nữa. Nằm ở viện cũng chỉ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mẹ anh ấy muốn đón anh ấy về nhà chăm sóc.”
“Anh ấy về nhà nghỉ ngơi, vậy còn cậu?”
“Nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi, tiếp tục quay lại vị trí biên tập của mình thôi.”
“Không phải chứ, cứ như thế là xong sao? Cậu chăm sóc anh ấy nhiều ngày như vậy chỉ vì học theo tinh thần Lôi Phong thôi à?”
An Nhiên đột nhiên cười. “Mình vốn đĩ chỉ muốn học theo Lôi Phong làm người tốt, nhưng mà Phó Chính lại ăn vạ mình. Nói là mình đã nhìn thấy hết của anh ấy rồi, anh ấy đã là người của mình rồi, mình phải có trách nhiệm với anh ấy. Bố mẹ anh ấy cũng nói chuyện với mình, ám chỉ bọn mình mau chóng kết hôn đi.”
Một tràng kể lể của An Nhiên nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao lại toát ra sự hài lòng thoả mãn, khiến Bạc Hà không kìm được bật cười. “Thật chẳng thể ngờ, Phó Chính cũng có lúc biết giở trò cơ đấy. Xem ra anh ấy định ăn vạ cậu thật rồi, cậu có tiền đồ trở thành một “chị dâu cảnh sát” đấy.”
Trên đường về nhà, Bạc Hà suy nghĩ xem phải nói đến chuyện tìm người trên báo với Tịch Duệ Nam như thế nào. Thử khéo léo thăm dò, phải làm cho có vẻ tự nhiên nhất. Cô đang cân nhắc thì điện thoại đổ chuông, là số máy lạ, cô nghi hoặc nhận điện. “Xin chào, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên chín chắn, cũng mang theo sự nghi hoặc giống như vậy. “Cháu là… Bạc Hà?”
“Là cháu, xin hỏi bác là ai?”
Giọng người đàn ông trong điện thoại ngừng một lát. “Bác là bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm, chúng ta có thể gặp để nói chuyện một chút không?”
Bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm – bước chân vội vàng của Bạc Hà đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn sững sờ. Mới nhìn thấy tin tìm người của Tịch Văn Khiêm đăng trên báo, vì sao nhanh như vậy đã tìm đến chỗ cô rồi? Ông ấy làm thế nào mà biết được số điện thoại liên lạc của cô, làm thế nào mà tìm ra cô?
Họ hẹn gặp ở một quán trả. Chín năm không gặp, Tịch Văn Khiêm có vẻ chẳng già đi chút nào, chỉ có màu tóc đã ngả thành màu nâu, tông màu nằm giữa đen và trắng, ông không giống một số người trung niên khác nhuộm lại tóc cho đen sì, điều này khiến Bạc Hà cảm thấy có thiện cảm hơn.
Trong khi Bạc Hà đánh giá Tịch Văn Khiêm, ông cũng không rời mắt khỏi cô. “Bạc Hà, thật không ngờ Nam Nam bây giờ ở cùng cháu.”
Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Bạc Hà vẫn khách sáo gọi ông ta một tiếng bác Tịch. “Bác làm thế nào biết được cháu và anh ấy ở cùng nhau? Rồi lại biết được cả số điện thoại của cháu nữa?”
“Bác đăng báo tìm thằng bé ở thành phố này, sau khi có người đọc báo thấy ảnh nó đã cung cấp đầu mối. Cậu ta nói mình từng làm hộ lý trong bệnh viện cho Nam Nam, một người tên là Bạc Hà đã thuê cậu ta.”
Bạc Hà nhớ ra, sau khi Tịch Duệ Nam phẫu thuật, cô từng mời một hộ lý nam đến chăm sóc. Anh ta chẳng chịu làm gì, chỉ đọc báo và tạp chí, xem ra sau khi anh ta nhìn thấy thông báo tìm người đã lập tức báo ngay cho Tịch Văn Khiêm, để kiếm khoản tiền cung cấp đầu mối kia. Anh ta có số điện thoại của cô, khi đó cô đã cho anh ta, dặn dò nếu ở bệnh viện có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Không đợi Bạc Hà ngồi ấm chỗ, Tịch Văn Khiêm đã khẩn thiết hỏi: “Cậu ta nói tháng trước Nam Nam làm phẫu thuật mở lồng ngực, vì sao lại như vậy? Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạc Hà kể tóm tắt toàn bộ câu chuyện, nghe đến chỗ con trai vì mất hết giấy tờ nên bất đắc dĩ phải đến công trường xây dựng làm culi, không cẩn thận bị gãy xương, xuất huyết máu lồng ngực nên phải phẫu thuật, Tịch Văn Khiêm nhíu chặt mày, vừa đau lòng vừa bất lực thở dài. “Thằng bé này, xảy ra chuyện như vậy cũng không chịu tìm bác, tính khí thật là…”
“Vì sao Tịch Duệ Nam phải bỏ nhà ra đi ạ?”
Nét mặt Tịch Văn Khiêm khổ sở, đưa tay day mi tâm, hình như ông không biết nên mở lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Thằng bé không chấp nhận chuyện tái hôn của bác.”
Một câu nói vô cùng đơn gian nhưng đối với Bạc Hà, người hiểu rõ chuyện trong gia đình và mâu thuẫn giữa hai bố con họ, thì thế là đã đầy đủ rồi.
Bạc Hà thầm thở dài, chẳng trách Tịch Duệ Nam không bao giờ nhắc đến bố, anh luôn coi chuyện tái hôn của bố chính là phản bội mẹ. Năm đó, vì bảo vệ mẹ, đối diện với việc ngoại tình của bố, Tịch Duệ Nam đã dám liều mình để vãn hồi một gia đình trọn vẹn. Có thể thấy anh yêu mẹ và coi trọng gia đình như thế nào. Bây giờ tuy mẹ đã qua đời nhưng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện tái hôn của bố. Thực ra chuyện này vốn là chuyện riêng của bố anh, là con trai cũng không thể quản được, nhưng anh lại vẫn cứ đối đầu như vậy, bố anh tất nhiên sẽ cảm thấy khó xử và đau đầu vì việc này.
Đây là chuyện riêng của hai bố con họ, Bạc Hà không tiện hỏi nhiều nên cô chuyển sang chủ đề khác: “Sao bác lại biết để đăng tin tìm người ở thành phố này?”
Tịch Văn Khiêm tỉ mỉ kể lại. Mấy tháng đầu, sau khi Tịch Duệ Nam bỏ nhà đi, ông không mấy lo lắng, cũng không có ý đi tìm. Bởi vì tuy con trai giận dỗi bỏ đi nhưng dù sao anh cũng đã lớn rồi, ông nghĩ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều nữa. Thậm chí còn hy vọng sau khi anh sống một mình ở bên ngoài sẽ hiểu được vai trò không thể thiếu của gia đình, từ đó hồi tâm chuyển ý, quay lại chấp nhận chuyện ông tái hôn.
Nhưng hai ngày trước, khi ông có việc quay về nhà cũ, một người bảo vệ nói là đã thay ông nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ gần hai tháng trước. Sau khi ông mở ra xem thì thấy đó là toàn bộ giấy tờ của Tịch Duệ Nam. Người gửi thư tự giới thiệu là nhân viên dọn vệ sinh, nhặt được những giấy tờ này ở thùng giác nên có lòng tốt gửi trả theo địa chỉ ghi trên chứng minh thư. Nhìn bức thư này, ông mới bắt đầu sốt ruột, bởi vì ông biết, mất những giấy tờ này, Tịch Duệ Nam sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng anh vẫn không quay về tìm ông lấy sổ hộ khẩu để làm lại giấy tờ, cũng không gọi điện cho ông nhờ giúp đỡ càng khiến ông lo lắng không yên. Mất giấy tờ còn ngoan cố sống vất vưởng bên ngoài, ông thực sự sợ con trai thà chịu chết sống cũng không quay về gặp ông, thế là ông dựa theo địa chỉ của người gửi đến thành phố này đăng tin tìm người.
Bạc Hà vừa bất ngờ lại vừa vui mừng. “Hoá ra giấy tờ bị mất đã được người tốt bụng nhặt được và gửi trả về nhà, như vậy sẽ bớt được những rắc rối khi làm lại giấy tờ. Bác có mang theo giấy tờ của anh ấy chứ, không có giấy tờ thực sự rất phiền phức, đặc biệt là chứng minh thư.”
“Đương nhiên là bác có mang đến, bây giờ thằng bé ở đâu? Nó làm phẫu thuật xong, sức khoẻ đã hồi phục chưa? Đúng rồi, bác nghe nói tiền phẫu thuật là cháu giúp nó trả, cảm ơn cháu, bác sẽ gửi lại tiền cho cháu.”
“Không có gì ạ, anh ấy đã hồi phục tương đối. Bởi vì… anh ấy nhất thời không có chỗ để đi, cho nên sau khi xuất viện tạm thời đến ở chỗ cháu.”
“Nam Nam sống ở chỗ cháu?”Tịch Văn Khiêm ngạc nhiên nhìn Bạc Hà, đột nhiên ông cười, trong nụ cười mang theo sự vui mừng thấy rõ.
“Xem ra cháu không còn trách nó nữa. Như thế thì tốt, sự việc năm đó tuy Nam Nam có sai nhưng chuyện cũng có nguyên nhân. Khi đó nó ở tuổi mới lớn, tính khí mạnh mẽ dễ kích động, thêm vào đó lại uống rất nhiều rượu. Người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ, huống hồ là trẻ con. Bố cháu khi đó… Đúng rồi, bố cháu vẫn khoẻ chứ?”
Bạc Hà chăm chú nhìn ông. “Bố cháu năm ngoái bị bệnh qua đời rồi.”
“Lái xe Bạc qua đời rồi?”Tịch Văn Khiêm rõ ràng rất kinh ngạc. “Thực sự không ngờ, ông ấy nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh, bố cháu bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư ạ.”
“Bây giờ người mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều, chắc do môi trường ngày càng bị ô nhiễm…”
Bạc Hà cắt ngang lời nói quá xa chủ đề của ông. “Vừa rồi bác định nói bố cháu làm sao cơ?”
“Không có gì, bác chỉ muốn hỏi thăm bố cháu có khoẻ không?”
“Không đúng, bác đang nói câu “người lón uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ”, rồi nói đến bố cháu, rốt cuộc bác muốn nói điều gì?”
Tịch Văn Khiêm phủ nhận: “Không nói gì, thật sự không có gì.”
“Bác đừng lừa cháu, cháu không phải là trẻ con, cháu biết nghe lời hiểu ý, trong lời bác vừa nói có ý khác.”
Tịch Văn Khiêm không ngờ vừa rồi nhất thời lỡ lời, cho dù kịp thời sửa lại nhưng vẫn bị Bạc Hà nhạy bén nắm bắt được, truy vấn đến cùng. Chần chừ hồi lâu, ông cẩn thận lên tiếng: “Bạc Hà, bố cháu đã không còn nữa, có vài chuyện vốn dĩ không nên nhắc đến nhưng cháu nằng nặc muốn hỏi, bác đành nói cho cháu vậy.”
Hơi ngập ngừng, ông cẩn thận lựa chọn từ ngữ, tiếp tục nói: “Cháu có biết năm đó, vì sao bố cháu phải rời khỏi công ty của bác không? Bởi vì có một đêm, sau bữa cơm liên hoan của đồng hương trong công ty, bác bảo ông ấy đưa mấy nữ đồng nghiệp về nhà. Lúc ông ấy đưa cô nhân viên văn phòng cuối cùng, có thể bởi vì trước đó uống rượu, mượn men rượu ông ấy đột nhiên ôm lấy cô ấy hôn. Cô nhân viên văn phòng trẻ tuổi vô cùng kinh hãi thét lên, bỏ chạy xuống xe thu hút sự chú ý của hai viên cảnh sát, họ bắt bố cháu đến đồn công an. Sự viện làm ầm lên, ông ấy cũng bị doạ cho tỉnh rượu. Lúc bác đến đồn cảnh sát, ông ấy lặp đi lặp lại giải thích với bác rằng ông ấy không cố ý xâm phạm cô gái kia, chỉ vì dáng vẻ của cô ấy có phần giống người vợ cũ nên ông ấy mới nhất thời bị ma xui quỷ khiến làm như thế. Bác biết ông ấy vốn là người thật thà, lần này nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy nên đã làm người trung gian thay ông ấy hoà giải chuyện này. Chỉ có điều, ông ấy không thích hợp tiếp tục ở lại công ty làm việc nữa.”
Bạc Hà nghe chuyện mà thẫn thờ, năm đó bố cô cũng không kiểm soát được hành vi của mình sau khi uống rượu ư? Cô không muốn tin, nhưng ngẫm lại chuyện cũ lại không thể không tin. Chẳng trách lúc đầu rõ ràng bố cô đã đồng ý với cô nhất định sẽ tố cáo Tịch Duệ Nam, nhưng sau khi gặp Tịch Văn Khiêm thì lại không giữ lời nữa. Tịch Văn Khiêm từng giúp ông giải quyết vấn đề tương tự như vậy, làm sao ông có thể tố cáo con trai của ông ấy chứ? Cho nên, bố cô chỉ vừa cay đắng vừa lúng túng, dỗ dàng cô bỏ qua sự việc lần đó.
“Bạc Hà,hy vọng chuyện bác kể sẽ không phá hoại hình tượng của bố trong lòng cháu. Thực ra hành vi năm đó của ông ấy có thể hiểu và tha thứ được, là người đàn ông đã ly dị, gà trống nuôi con nhỏ rất vất vả, nhưng còn khó chịu đựng hơn là sự cô đơn. Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy vẫn gian nan khắc phục để nuôi con, mãi cho đến khi gặp cô gái hao hao giống với người vợ cũ, trong tình huống uống say mới có hành vi đi quá chừng mực. Điều này tuyệt đối không thể coi là xấu xa, là hạ lưu, cháu nói xem có đúng không?
Bạc Hà nhắm mắt lại, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng đột ngột đứng dậy. “Cháu có việc xing phép đi trước ạ.”
Tịch Văn Khiêm cũng vội vàng đứng dậy theo. “Bạc Hà… cháu có thể đưa bác đi gặp Nam Nam không?”
Cô đột nhiên không muốn để tâm đến ông nữa, lạnh nhạt nói: “Bác muốn gặp nhưng anh ấy chưa chắc muốn gặp bác đâu. Vẫn nên đợi cháu về nhà thử hỏi ý kiến của anh ấy trước đã.”
”Nếu cháu hỏi, nó sẽ nhất định không muốn gặp bác, nhưng bác rất muốn gặp nó, xin cháu thấu hiểu tấm lòng lo lắng của người làm bố được không?”
Nhìn ánh mắt ưu tư vô hạn của Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà không nói lời từ chối được nữa.
Lúc Bạc Hà gõ cửa phòng của Tịch Duệ Nam, bảo anh buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm, anh hơi kinh ngạc. “Sao phải ra ngoài ăn? Chẳng phải cô đã mua rất nhiều đồ ăn rồi còn gì?”
“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, anh chuẩn bị nhanh lên chút.”
Tịch Duệ Nam không hỏi thêm điều gì nữa, nghe lời thay giầy cùng Bạc Hà ra phố. Cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp có thể ngắm cảnh biển lại ở trung tâm thành phố. Tịch Văn Khiêm đã đặt chỗ, đang đợi ở đây. Khi bọn họ đi vào, phòng ăn đã không còn chỗ trống. Cô tiếp tân tươi cười chào đón và ngọt ngào hỏi han: “Chào anh chị, xin hỏi anh chị có đặt chỗ trước hay không ạ?”
Bạc Hà trả lời: “Đặt rồi, xin hỏi bàn số 12 ở đâu?”
“Bàn số 12 phải không? Mời đi bên này.”
Sau khi cùng cô tiếp tân đi được bảy, tám mét, Bạc Hà thuận theo hướng cánh tay cô ấy chỉ nhìn thấy bàn số 12 gần cửa sổ. Tịch Văn Khiêm ngồi ngay ngắn trên bàn, ngoài ra còn có một người thanh niên đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói với ông. Cô sững sờ, người thanh niên đó chẳng phải là Quý Phong sao, vì sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại nói chuyện với Tịch Duệ Nam? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trong lúc đầu óc Bạc Hà xuất hiện hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, vừa khéo Quý Phong ngẩng lên nhìn thấy cô, sau khi hơi sững sờ, anh lịch sự vẫy tay, mỉm cười với cô. “Hi, Bạc Hà.”
Cùng với giọng nói của anh, Tịch Văn Khiêm cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của ông chăm chú nhìn Tịch Duệ Nam, vẻ mặt kích động, vội vàng đứng dậy. “Nam Nam.”
Tịch Duệ Nam bị chấn động, đột nhiên lùi một bước dài. Ánh mắt anh quét nhìn từ bố mình sang Quý Phong, rồi đóng đinh trên mặt Bạc Hà, ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn giống như chiếc búa phá băng, lực sát thương vô hạn.
Bạc Hà sớm đã đoán được Tịch Duệ Nam không muốn gặp bố anh, nhưng không ngờ phản ứng của anh còn gay gắt hơn cô tưởng rất nhiều, anh dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Bạc Hà theo bản năng giải thích: “Tịch Duệ Nam, bố anh, ông ấy…”
Anh không cho cô cơ hội nói hết đã xoay người rất nhanh, xông ra khỏi nhà hàng. Bạc Hà va Tịch Văn Khiêm một trước một sau đuổi theo ra ngoài cũng không kịp. trước cửa nhà hàng là con đường tấp nập, trên đường lớn người xe như nước, một người giống như giọt nước hoà tan vào trong đó, vô hình vô bóng, rất khó tìm kiếm.
Bạc Hà xua tay, chán nản nói với Tịch Văn Khiêm: “Cháu đã nói anh ấy không muốn gặp bác mà, cháu có năn nỉ anh ấy cũng vô dụng, anh ấy không gặp là không gặp, vừa thấy bác đã quay người chạy rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt, đứa con trai này thật sự là ngoan cố sắt đá. Lúc đầu, ông còn hy vọng anh ra ngoài va chạm xã hội rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ mới biết cách nghĩ của mình thật quá lạc quan, anh thậm chí đến một câu cũng chẳng muốn nói với ông.
Quý Phong cũng vội bám theo sau ra ngoài, mặt đầy vẻ thắc mắc. “Bạc Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạc Hà cũng muốn hỏi anh: “Quý Phong, sao anh lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam?”
Mặt anh đầy khó hiểu. “Anh làm sao lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam được chứ, ông ấy là ai?”
Nhưng vừa mới nói ra khỏi miệng, anh liền nhìn sang Tịch Văn Khiêm, đột nhiên ngộ ra. “Bác chính là bố của Tịch Duệ Nam à? Bác Tịch, chào bác, cháu là anh trai của Bạc Hà – Quý Phong.”
Tịch Văn Khiêm ngơ ngác. “Bạc Hà, cháu có anh trai sao? Lão Bạc, ông ấy chẳng phải chỉ có một đứa con gái là cháu à?”
Bạc Hà đành giải thích: “Quý Phong là con trai của người chồng mà mẹ cháu tái hôn, chúng cháu là anh em trên danh nghĩa.”
“Ồ, vậy à.”Tịch Văn Khiêm nghiêm túc nhìn Quý Phong, nhận ra quan hệ của anh và Bạc Hà rất hoà hợp, chẳng hề có vẻ mâu thuẫn kiểu con riêng của chồng hay vợ. Bất giác ông thầm thở dài, người ta tái hôn, ông cũng tái hôn, vì sao con trai người ta có thể bình thản tiếp nhận một gia đình mới, trong khi con trai của ông lại không chịu hiểu cho ông.
“Quý Phong, anh không quen biết bác Tịch, vừa rồi sao hai người lại nói chuyện với nhau?”
“Vừa nãy anh hỏi bác ấy có thể đổi chỗ cho anh được không. Anh vừa mới hẹn một khách hàng đến đây ăn cơm, anh ta luôn thích ngồi ở bàn số 12 gần cửa sổ, nhưng không may lúc anh đến thì bàn số 12 đã được đặt trước mất rồi, cho nên anh mới hỏi bác Tịch xem có thể nhường cho anh được không. Thật không ngờ trái đất lại nhỏ như vậy, xoay một vòng mọi người đều là người quen của nhau.”
Tịch Văn Khiêm nhường lại bàn 12 cho Quý Phong tiếp đãi khách hàng, ông cũng chẳng còn tâm tư ngồi trong nhà hàng ăn cơm nữa. Bạc Hà cũng chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm, cô muốn mau chóng về nhà, không biết Tịch Duệ Nam có về chỗ của cô nữa không. Chắc là có, nếu anh muốn đi, cũng cần quay về thu dọn đồ đạc của anh trước.
Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà lập tức gọi một chiếc taxi. Tịch Văn Khiêm muốn đi cùng với cô nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. “Bác thực sự không nên bất ngờ xuất hiện nữa, cứ đợi điện thoại của cháu trước đã.”
Tịch Văn Khiêm ngẫm nghĩ rồi không cố nài nữa, chỉ dặn đi dặn lại: “Bạc Hà, xin cháu nhanh chóng gọi điện cho bác sớm nhất có thể nhé, cảm ơn cháu!”
Bạc Hà cuống cuồng trở về, đứng dưới chân toà chung cư ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sổ tối om, cô biết Tịch Duệ Nam chưa về. Là chưa quay lại hay là đã rời đi rồi? Cô chạy một mạch lên lầu, mở cửa vào nhà kiểm tra. Đồ đạc của anh vẫn còn, xem ra anh chưa quay lại.
Vô thức, cô thở phào một hơi. Anh vẫn chưa đi, anh vẫn còn phải quay lại lấy đồ nữa. Như để chứng thực cho suy đoán của cô, cửa lớn nhẹ nhàng được mở ra, Tịch Duệ Nam xuất hiện trước khung cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Bởi vì giấu diếm đưa Tịch Duệ Nam đi gặp bố mà không hỏi trước ý của anh, nên trước mặt anh, Bạc Hà có phần lúng túng. “Anh… vì sao giờ mới quay về, tôi còn tưởng anh sẽ về trước tôi cơ.”
Giọng nói của anh khô khốc. “Tôi đã về dưới lầu từ lâu rồi, chỉ không lên ngay, tôi lánh trong bóng cây, đợi xem cô có đưa Tịch Văn Khiêm đến đây không. Nếu như cô đưa ông ấy đến, tôi sẽ không lên lầu nữa.”
Bạc Hà biết quyết định không đưa Tịch Văn Khiêm về cùng là đúng, thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: “Hai người dù sao cũng là bố con, hà tất phải làm ra thế này?”
Tịch Duệ Nam đột nhiên nổi cơn giận dữ. “Chúng tôi đã không còn là bố con nữa rồi, lúc mới đầu, tôi đã nói rất rõ ràng với ông ấy, nếu như ông ấy kiên quyết kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là tôi nữa.”
Bạc Hà trợn mắt kinh ngạc, đối tượng tái hôn của Tịch Văn Khiêm hoá ra vẫn là Phạm Na.Cô đột nhiên hiểu vì sao Tịch Duệ Nam lại phản đối quyết định tái hôn của bố mình. Theo cảm nhận của Tịch Duệ Nam, lúc mẹ anh còn sống đã phải chịu đủ ấm ức và sỉ nhục do người phụ nữ này mang đến, sau khi mẹ mất cô ta lại có thể đường hoàng bước vào Tịch gia trở thành mẹ kế của anh, đây là chuyện không giờ anh có thể chấp nhận.
Bạc Hà sững sờ nửa ngày mới lí nhí nói: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ sự tình là như thế này. Bố anh nói với tôi, ông ấy thực sự rất muốn gặp anh, cho nên tôi mới...”
“Thôi không cần nói nữa, tôi rất mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Tịch Duệ Nam lạnh nhạt đi vào phòng ngủ cho khách, lời Bạc Hà muốn giải thích bị chặn lại trong cổ họng khiến cô vô cùng khó chịu, buồn bực.
Trong lòng đang khó chịu, Tịch Văn Khiêm lại nông nóng gọi điện đến, hỏi Tịch Duệ Nam đã quay về chưa, cô sợ Tịch Duệ Nam nghe thấy sẽ không vui nên cố ý tránh ra ngoài ban công để nghe. Bởi vì đã biết đối tượng tái hôn của ông là ai, cô chẳng thân thiện nữa. “Cá và tay gấu không thể có được cả hai, giữa con trai và người tình, bác đã lựa chọn người tình rồi, vậy còn quan tâm đến con trai làm gì nữa?”
Tịch Văn Khiêm im lặng một hồi lâu mới nói: “Bạc Hà, Nam Nam đã nói hết cho cháu rồi ư?”
“Tịch Duệ Nam đã kể rằng anh ấy từng đưa ra cho bác một sự lựa chọn, nếu như bác chọn kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là anh ấy nữa. Rất dễ thấy, sự lựa chọn của bác là vứt bỏ con trai rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt. “Bạc Hà, thực sự bác cũng chẳng có cách nào, bác nợ Phạm Na quá nhiều. Mẹ của Nam Nam gặp tai nạn xe qua đời lúc nó đang học năm hai đại học, bác đợi đến khi nó tốt nghiệp đại học mới thử thương lượng với nó chuyện bác muốn tái hôn. Nó nói có thể, nhưng với điều kiện, bác lấy bất cứ người phụ nữ nào cũng được, chỉ không thể lấy Phạm Na, nếu không nó sẽ không nhận người bố là bác nữa. Bác chẳng biết làm thế nào, đành tạm gác chuyện tái hôn lại. Cho đến cuối năm ngoái, bác kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người có tế bào ung thư, tin đó như sấm nổ ngang tai, bác còn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, may mà cuối cùng kiểm tra lại mới biết kết quả ban đầu bị làm sai. Trận báo động giả này khiến bác hiểu qua rằng cuộc sống rất vô thường, bất cứ lúc nào tử thần cũng có thể tìm đến, mà bác còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Thế là, bác quyết tâm giấu Nam Nam đi đăng ký kết hôn với Phạm Na. Trong mắt các cháu, bác và cô ấy có thể là quan hệ dơ bẩn, nhưng bác thật lòng với cô ấy, cô ấy cũng thật lòng với bác, chúng ta rất hy vọng có thể danh chính ngôn thuận kết hôn. Bác không chỉ là một người bố, bác còn là một người đàn ông độc lập, bác cần có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ vì con trai mà sống. Cháu có cảm thấy bác sai không?”
Bạc Hà trầm mặc rất lâu. “Những lời này bác nên nói với con trai của bác ấy, nói với cháu cũng vô dụng.”
“Nam Nam nghe không lọt tai, sau khi vô tình phát hiện bác và Phạm Na đã âm thầm đăng ký kết hôn, nó gần như đập phá hết cả nhà. Cháu cũng biết, tính cách của nó lúc kích động sẽ kịch liệt như thế nào rồi. Khi bác về nhà phát hiện ra căn nhà bừa bộn, nó đã thu dọn vài thứ đồ đạc đơn giản bỏ đi rồi. một chữ cũng không để lại cho bác.”
Bạc Hà im lặng thở dài, ngoài thở dài ra, cô thực sự không biết nên nói gì.
“Bạc Hà, nếu như có thể, xin cháu hãy giúp bác khuyên nó nhé.”
“Cháu khuyên anh ấy thế nào, lời của cháu, anh ấy cũng không thích nghe.”
“Làm sao có thể, bây giờ nó vẫn chịu quay lại chỗ cháu, chứng tỏ nó không giận cháu. Bác nghĩ chắc là nó vẫn giống như năm đó, trong lòng còn thích cháu.”
Tim Bạc Hà rung lên. “Cái gì cơ ạ?”
Tịch Văn Khiêm nói rất chân thành: “Bạc Hà, thực ra năm đó Nam Nam thật sự rất thích cháu, chứ không phải như cháu tưởng xuất phát từ sự thôi thúc tình dục của tuổi thiếu niên đâu. Khi đó nó đã nói với bác về cháu…”
Một cuộc điện thoại rất dài, nói chuyện lâu đến mức di động của Bạc Hà gần cạn pin mới thôi. Cô chăm chú nghe Tịch Văn Khiêm kể lại tâm sự về mối tình đầu mà năm đó Tịch Duệ Nam thổ lộ với bố mình, gò má nóng lên, trong lòng chua xót, không cầm được nước mắt. Hoá ra khi đó anh thật sự thích cô, thích rất thật lòng, nhưng vì sự kích động và lỗ mãng của anh, thêm vào cái nhìn thiên kiến cố chấp của cô, hai người bọn họ dễ dàng đi đến cực đoan, cùng nhau phá huỷ tình yêu ngây thơ, thuần khiết và mong manh đó.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà đứng ngoài ban công thất thần rất lâu. Tâm trạng của cô giống như một dải đồng hoang cỏ xanh um tùm, nhìn có vẻ bình yên, thực ra khi gió nhẹ khẽ lướt qua, mỗi cọng cỏ đều khe khẽ run rẩy…
Tiếng chuông cửa phá tan trạng thái thất thần của Bạc Hà, cô vội chạy ra mở cửa. Quý Phong cách một hộp đồ ăn đứng ở ngoài. Cô sững sờ. “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến xem em xử lý xong chưa? Tịch Duệ Nam…”
Giọng Quý Phong nói sang sảng, Bạc Hà cuống quýt giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi, vì Tịch Duệ Nam chắc chắn không muốn nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Anh hiểu ý cô, hạ thấp giọng, hỏi: “Tịch Duệ Nam quay lại rồi à?” Bạc Hà gật đầu.
“Quay lại là tốt, cậu ấy vừa nhìn thấy bố mình liền quay đầu đi, cứ như là oan gia gặp nhau, thật không thể hiểu nổi.”
Quý Phong nói xong, thấy Bạc Hà có vẻ không muốn nói nhiều nên cũng không nói thêm nữa. Đặt hộp cơm trong tay xuống bàn ăn. “Anh bảo người ta đóng hộp đồ ăn mang đến, tối nay bọn em chắc là vẫn chưa ăn uống gì phải không?”
Bạc Hà lúc này mới giật mình cảm thấy dạ dày đang kêu réo, vừa cảm ơn Quý Phong, cô vừa đi gõ cửa phòng ngủ cho khách: “Tịch Duệ Nam, ra ăn cơm thôi.”
Anh không mở cửa, chỉ nói vọng ra: “Tôi không đói.”
Quý Phong không ở lại lâu, Quý Vân đi xem phim với bạn học, vừa gọi điện thoại bảo anh đi đón, trước khi vội vàng rời đi, anh không quên dặn dò: “Bạc Hà, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Quý Phong đi chưa được bao lâu, Tịch Duệ Nam mở cửa phòng, tay cầm quần áo, mặt mũi lạnh tanh, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa. Anh vừa đóng cửa lại, Bạc Hà đột ngột nhớ ra, lấy chiếc ba lô treo bên ngoài, lôi ra một chai dầu gội đầu, chạy ra gõ cửa.
“Tịch Duệ Nam, dầu gội đầu hết rồi, hôm nay mua chai mới, anh mở cửa cầm lấy này.”
Cửa mở, Tịch Duệ Nam đứng liếc nhìn chai dầu gội đầu trong tay cô, không đón lấy mà ngước mắt lên đăm đăm nhìn cô. Ánh mắt anh rất kỳ quái, vừa nóng bỏng như lửa thiêu lại vừa lạnh giá như băng tuyết khiến người ta không hiểu được.
Tay Bạc Hà đang cầm chai dầu gội hơi cứng lại, cô bước vào phòng vệ sinh, đặt chai dầu gội lên bệ bồn rửa mặt. Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, Tịch Duệ Nam duỗi một cánh tay chống lên thành cửa, ngăn cản đường đi của cô. Anh hơi khom người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô. “Bạc Hà, cô không thể lừa dối tôi như thế này.”
Ngữ khí của anh bình thản, như là một câu trần thuật bình thường, nhưng mỗi chữ lại giống như thấm qua nước hoàng liên đắng chát.
Bạc Hà trợn tròn mắt. “Tôi… tôi không phải muốn lừa anh… bởi vì bố anh, ông ấy…”
Lời Bạc Hà vẫn chưa nói xong đã bị Tịch Duệ Nam cắt ngang. “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi đã không có bố nữa rồi, tôi coi mình là cô nhi, cô nhi mẹ chết, bố cũng không cần.”
Từ “cô nhi” này khiến trái tim Bạc Hà mềm nhũn. “Được, tôi không nhắc đến ông ấy, anh… cũng đừng có quá buồn bã nữa.”
Anh càng cúi gần cô hơn, ánh mắt sâu thẳm. “Cô đang an ủi tôi? Cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Khoảng cách giữa hai bọn họ rất gần, cô có thể ngửi được hơi thở trong miệng anh khi nói chuyện, có sự tươi mát giống như hương bạc hà, đó là hơi thở chỉ riêng anh mới có. Đột nhiên, cô nhớ đến tiết hoá học của chín năm trước, bọn họ cũng kề sát nhau như thế này, gần như đến mức có thể cảm thấy được hơi thở khe khẽ của đối phương. Thời khắc đó, trong không khí phảng phất như có tia lửa điện trong suốt loé qua.
Dường như có hồi tưởng y hệt cô, Tịch Duệ Nam đột nhiên khẽ hỏi: “Bạc Hà, vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?
Bạc Hà hoảng loạn cúi đầu, muốn chui qua dưới cánh tay anh để ra ngoài. “Anh tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước đây.”
Nhưng cô bị anh dùng tay kia ấn vai lên cánh cửa, không động đậy được, mắt anh cố chấp bắt giữ ánh mắt tránh né của cô, lặp lại câu hỏi: “Vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?”
Đoạn tình yêu đơn thuần thời niên thiếu đó thực sự quá ngắn ngủi, cách qua dòng sông thời gian quay đầu nhìn lại, có cảm giác hoảng hốt như trong mơ, khiến người ta nghi hoặc không biết có phải nó đã thực sự xảy ra. Sự nghi hoặc Tịch Duệ Nam chôn giấu nhiều năm trong lòng, giờ này phút này, anh bất chấp tất cả muốn đòi cô đáp án bằng được. Dáng vẻ cố chấp truy vấn của anh toát lên mấy phần non nớt như thời niên thiếu, khiến trái tim cô đột nhiên có cảm giác đau đớn giằng xé, cuối cùng, cô khẽ gật đầu một cái.
Hai bàn tay anh khẽ qun rẩy di chuyển hướng lên trên, từ bả vai cô chuyển đến dưới cần cổ cô.
Bạc Hà vô thức nhắm mắt lại, toàn thân bỗng cứng đờ, các giác quan lại trở nên nhạy bén chưa từng có. Cảm nhận bờ môi mềm mại của anh mơn man trên môi cô, ấm áp mà ẩm ướt, mang theo vị mặt chát – anh khóc trong lúc hôn cô.
Nước mắt của cô bất giác cũng trào ra, cả trái tim bị một sự thương cảm và đau đớn bao trọn lấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Có lẽ do mất máu, buổi tối hôm đó, Tịch Duệ Nam lại sốt nhẹ. Cả người anh cuộn trong chăn run bẩy, lúc mơ hồ, miệng cứ luôn lẩm bẩm nói.
Bạc Hà chỉnh nhiệt độ điều hoà cho ấm hơn, còn lấy chăn bông mùa đông ra đắp cho anh. Ngồi trong căn phòng ấm áp, không đầy hai phút cô đã toát mồ hôi, nhưng Tịch Duệ Nam nằm trong chăn vẫn lạnh run.
Bạc Hà hết cách, phương Nam bốn mùa như mùa xuân nên người ta không bán đệm sưởi, thêm vào đó lại đang vào giữa hè, cô muốn cũng chẳng có chỗ để mua. Cuối cùng cô nghĩ ra một cách, dùng chai pepsi lớn đựng nước nóng sáu, bảy mươi độ tạo thành bình sưởi rồi nhét vào trong chăn cho anh ôm.
Tịch Duệ Nam quấn chặt chăn, lúc cô thử kéo một góc chăn để nhét chai pepsi đựng nước nóng vào, anh mơ màng, nặng nề mở mắt, cả người co rúm lại như đang sợ hãi, càng ôm chăn chặt hơn, giọng nói yếu ớt: “Đừng… đừng đuổi tôi đi.”
Bạc Hà sững sờ, cô chỉ muốn cho anh một chai nước nóng nhưng trong lúc sốt đến mức mơ màng, anh lại cho rằng cô kéo chăn ra là muốn đuổi anh đi. Trước đây khi đối mặt với cô, anh luôn bày ra dáng vẻ vô lại “mời thần dễ tiễn thần khó” không chịu đi, lúc bệnh mới dỡ bỏ lớp nguỵ trang cứng rắn, để lộ ra nội tâm yếu đuối, không nơi nương tựa. Anh thực ra không có cảm giác an toàn, rất sợ cô đuổi anh đi.
Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, cô cố gắng để giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể, dịu dàng nói: “Tôi không phải muốn đuổi anh đi, tôi đã đựng một chai nước nóng cho anh, chẳng phải anh rất lạnh sao? Ôm lấy nó thì sẽ ấm hơn.”
Lúc này Tịch Duệ Nam mới thả lỏng bàn tay đang tóm chặt chăn ra, nhìn cô nhét chai nước nóng vào, rồi lại thay anh đem góc chăn, đôi mắt mơ màng của anh ươn ướt khác thường.
Nhìn mắt anh khiến lòng Bạc Hà cũng bất giác trở nên ướt át theo, không còn cứng rắn, lạnh lùng được nữa.
“Ngủ cho thật ngon đi, bây giờ chắc đỡ lạnh hơn rồi.”
Trong lời nói dịu dàng của cô, anh giống như một đứa trẻ nghe lời nhắm mắt lại. Chai nước nóng rất có tác dụng, anh không còn lạnh đến mức run bần bật nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm cô rón rén đi vào phòng xem mấy lần, dưới ánh đèn đầu giường mông lung, dáng vẻ ngủ say của anh rất yên tĩnh, khiến cô yên tâm.
Một đêm dăm lần bảy lượt tỉnh dậy kiểm tra, đương nhiên Bạc Hà ngủ không ngon, ngày hôm sau, hai mắt cô thâm quầng. Nhưng nhiệt độ cơ thể của Tịch Duệ Nam cũng đã bình thường trở lại. Chỉ có điều anh rất yếu ớt, nói một câu chuyện cũng chẳng có sức nhưng anh lại kiên trì muốn đi tắm rửa. Bởi vì hai ngày nay bị sốt khiến anh ra rất nhiều mồ hôi, anh cảm thấy từ đầu đến chân đều dính nhớp, vô cùng khó chịu.
Bạc Hà không thuyết phục nổi, khi anh trở nên cố chấp thì giống như đầu bò, cô đành phải nhượng bộ. “Nếu anh thực sự muốn tắm rửa, tôi gọi Quý Phong đến giúp anh nhé, tôi sợ một mình anh sẽ ngất trong nhà tắm mất.”
Cô chỉ có ý tốt nhưng Tịch Duệ Nam lại trưng khuôn mặt trắng bệch, lạnh lùng từ chối: “Tôi không phải là trẻ con, tôi không có thói quen tắm rửa cần người giúp đỡ.”
Bạc Hà tha thiết khuyên nhủ: “Nhưng anh là bệnh nhân, bây giờ anh rất yếu, một mình tắm rửa trong nhà vệ sinh rất dễ xảy ra chuyện. Hay là anh đừng tắm rửa nữa có được không? Tôi lấy chậu nước nóng đến giúp anh lau hết mồ hôi trên người, để hai ngày nữa khoẻ hơn rồi hãy tắm, anh thấy thế nào?”
Tịch Duệ Nam không phản đối, coi như là đồng ý. Cô đi lấy một chậu nước nóng, lần nữa lau người cho anh, giống như lần trước, ánh mắt suy tư dõi theo bàn tay cô, mím môi không nói tiếng nào. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, anh mới nhắm mắt, khe khẽ nói ra ba chữ: “Cảm ơn cô.”
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ1. Tuy Tịch Duệ Nam đã hạ sốt nhưng cả người suốt ngày vẫn ốm yếu mệt mỏi, mặt trắng xanh không có một chút sắc máu.
1. Ý nói bệnh đến bất ngờ, đột ngột nhưng lúc bình phục thì từ từ mới khoẻ.
Bạc Hà liền làm đồ ăn bổ máu cho anh, chỉ hận không thể lập tức bù lượng máu đã mất trờ về cơ thể anh. Nào cháo long nhãn, canh gan lợn, sâm táo hầm gà đen, vân vân và vân vân, nhưng anh lại chẳng có khẩu vị, chẳng buồn ăn cái gì cả, chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng rồi lắc đầu không ăn nữa.
Cô khuyên anh ăn nhiều thêm một chút: “Anh phải ăn đi, không ăn nổi cũng phải cố mà ăn, thuốc bổ không bằng phẩm bổ, ăn nhiều vào mới mau khoẻ được.”
Cô vốn có lòng tốt, nhưng anh lại mẫm cảm nghĩ ngợi. “Tôi mau khoẻ hơn thì có thể nhanh chóng rời đi phải không?”
Bạc Hà ngẩn ra, có phải là người ăn nhờ ở đậu nào cũng mẫm cảm như thế này không? Chỉ tiện miệng nói một câu mà anh cũng có thể nghĩ ra dăm bảy ý. Nhưng cũng không trách được sự mẫm cảm của Tịch Duệ Nam, cô đã lạnh lùng đuổi anh đi hai lần rồi, anh làm sao có thể không suy nghĩ nhiều chứ?
“Tôi không có ý đó, có vài lời nói lúc tức giận, anh đừng coi là thật. Anh cứ yên tâm ở đây đi, kể cả khi anh khoẻ hẳn rồi, nếu như tạm thời không có chỗ đi, tôi cũng có thể để anh ở lại thêm một thời gian nữa.”
Tịch Duệ Nam là điển hình của loại người thích ăn mềm không ăn cứng, Bạc Hà vừa dịu giọng nói, anh cũng không cứng đầu cứng cổ nữa, mà vô cùng phối hợp, từng miếng từng miếng ăn hết bát cháo long nhãn cô đút cho, mặc dù rất miễn cưỡng.
“Có phải anh không thích ăn món này không? Vậy anh thích ăn thứ gì, tôi sẽ làm cho anh.” Bạc Hà biết đa số bệnh nhân đều không có khẩu vị, nên muốn nấu món bình thường anh thích ăn để trợ giúp cho việc hồi phục của anh.
Anh nhìn lên trần nhà, đôi mắt đột nhiên như có sương mù che phủ. “Tôi muốn ăn mì trứng gà mẹ tôi nấu, tôi rất muốn ăn đồ mẹ tôi nấu…”
Giọng nói của anh càng lúc càng nhẹ, như tơ nhện đứt trong không trung, không để lại bất cứ dấu vết nào. Bờ môi mỏng không sắc máu hơi run run, chẳng nói thêm được lời nào nữa. Sương mù ngập tràn trong mắt nhanh chóng ngưng tụ thành lệ, trước khi giọt lệ kia rơi xuống, anh kéo chăn trùm kín đầu.
Anh khóc, giọt nước mắt hiếm thấy của người đàn ông trưởng thành, lại giống như thiên thạch va vào lòng Bạc Hà.
Buổi tối, Bạc Hà tận tâm nấu một bát mỳ trứng gà, làm theo đúng cách nấu thường ngày ở Thanh Châu. Sau khi mì được trần trong nước trắng thì vớt ra cho vào bát, lại làm canh riêng, đập một quả trứng gà cho vào chảo dầu rán vàng ươm, trứng rán xong cho vào nước nấu canh trứng, sau đó xếp thêm giá đỗ, xúc xích miếng và rau thơm vào bát. Canh nấu xong đổ vào trong bát mì, mì trứng gà đã đại công cáo thành. Vì đơn giản dễ làm lại có dinh dưỡng và ngon miệng, nên bữa sáng hoặc bữa đêm, người Thanh Châu thường nấu mì trứng gà.
Bạc Hà bưng bát mì nóng hổi đến trước mặt Tịch Duệ Nam. “Ăn đi, đương nhiên không ngon bằng mẹ anh làm nhưng mà, xét cho cùng thì mùi vị cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.”
Tịch Duệ Nam ăn hết cả bát mì, đến canh cũng húp cạn sạch. Sau đó anh nhìn Bạc Hà, thái độ hết sức thân thiện, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. “Bạc Hà, cảm ơn cô.”
Sau trận ốm của Tịch Duệ Nam, quan hệ giữa Bạc Hà và anh cũng dần chuyển biến tốt hơn. Bọn họ không còn giống như trước đây, hoặc đối đầu mâu thuẫn, động một tí là cãi nhau; hoặc tương kính như bang, hai bên phớt lờ nhau. Bọn họ bắt đầu có giao tiếp bình thường, lúc cùng ngồi ăn cơm sẽ tuỳ ý nói vài ba câu, tuy chỉ là những câu nói rời rạc, nhưng giống như bụi hoa đào đôi nhánh nở1 lúc đầu xuân, phá vỡ bầu không khí đông cứng như mùa đông trong căn nhà trước đây.
1. Trúc ngoại hoa đào tam lưỡng chi. Đây là câu thơ đầu trong bài Huệ Sùng xuân giang vãn cảnh của tác giả Tô Thức thời Bắc Tống.
Lúc quan hệ của bọn họ được cải thiện, Phó Chính cũng có tin tức tốt, An Nhiên gọi điện thoại đến báo tin, giọng nói vui mừng như phát cuồng: “Phó Chính tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi!”
Bạc Hà không chậm trễ, đến bệnh viện ngay lập tức, vừa khéo Tịch Duệ Nam cũng phải đi kiểm tra lại, thế là bọn họ cũng xuất phát.
Trong phòng bệnh của Phó Chính đã đầy chật người, người có liên quan, người không liên quan cùng chen chúc trong một phòng, tất cả đều thăm người anh hùng vừa mới tỉnh lại. Bạc Hà không vào, chỉ gọi điện thoại bảo An Nhiên ra ngoài phòng bệnh.
Cô ấy mừng hớn hở chạy ra, nhìn thấy Tịch Duệ Nam cũng đến thì nhiệt tình hỏi thăm: “Tịch Duệ Nam, sức khoẻ cậu thế nào rồi?”
“Cảm ơn, tốt nhiều rồi.”
“Tốt nhiều rồi? Vì sao mình lại thấy tinh thần cậu không tốt lắm vậy? Hình như người gầy hơn, có phải là sống ở chỗ Bạc Hà, bị cô ấy ngược đãi không?”An Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi.
Bạc Hà dở khóc dở cười, vội chuyển đề tài. “Phó Chính vẫn tốt chứ?”
“Tốt, vô cùng tốt, sau khi anh ấy tỉnh lại không bị mất trí nhớ cũng không biến thành đần độn, cậu đoán xem câu đầu tiên anh ấy nói với mình là gì?”
“Anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói: “An Nhiên, anh biết em vẫn luôn túc trực bên cạnh anh.”Thấy chưa, mình đã nói là anh ấy có cảm giác mà.”An Nhiên nói, mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt vừa vui mừng pha lẫn chút xấu hổ.
Nhớ lại cuộc đối thoại lần trước, An Nhiên nói “có phản ứng chứng tỏ là có cảm giác”, Bạc Hà rất hiểu cảm giác vừa thẹn thùng vừa vui mừng của cô ấy lúc này. Cô liếc mắt nhìn Tịch Duệ Nam đứng bên cạnh, không tiếp lời cô ấy, dù sao có người khác giới ở đây, nói ra những điều này cũng không tiện lắm.
Sau khi rời khỏi chỗ Phó Chính, Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đi kiểm tra lại. Khi anh cởi khuy áo sơ mi để bác sĩ kiểm tra tình trạng khép miệng của vết mổ, vừa nhìn thấy khuôn ngực rất đàn ông kia của anh, mặt cô tức khắc lại đỏ hồng lên. Cô vội cúi đầu cụp mắt, đi ra khỏi phòng khám. “Tôi đợi anh ở bên ngoài.”
Sau khi Bạc Hà đợi bên ngoài một lúc, Tịch Duệ Nam đi ra. Mày anh nhíu lại, bộ dạng lo lắng suy tư.
“Làm sao vậy? Bác sĩ nói hồi phục có tốt không?”
“Cũng tạm được, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một, hai tuần nữa là tương đối ổn rồi, có thể quay lại làm việc bình thường. Nhưng trong vòng ba tháng vẫn phải chú ý nhiều,, hơn nữa trong vòng nửa năm không thể làm công việc chân tay nặng nhọc.”
“Đương nhiên không thể đi làm công việc chân tay nặng nhọc nữa, anh phải tìm công việc khác thích hợp hơn. Đúng rồi, giấy tờ của anh mất lâu như vậy, đã nhờ ai làm lại chưa? Khi nào có thể lấy được?”
Tịch Duệ Nam trầm mặc, như thể Bạc Hà nhắc đến một câu hỏi rất khó trả lời. Cô không muốn làm anh khó xử, vội nói: “Giấy tờ chưa làm lại được cũng không sao cả, Quý Phong sẽ có cách, tôi bảo anh ấy giúp anh tìm một công việc thích hợp trước, giấy tớ bằng cấp có thể nộp sau.”
Vì muốn nhờ Quý Phong giúp đỡ tìm việc làm nên khi Hà Uyển gọi điện bảo Bạc Hà đưa Tịch Duệ Nam cùng đến Quý gia ăn cơm, cô liền đồng ý ngay.
Tịch Duệ Nam cũng không từ chối, bây giờ biểu hiện của anh thực sự có thể dùng từ “ngoan ngoãn” để hình dung, Bạc Hà nói sao thì chính là vậy, anh đều nghe lời làm theo.
Ở Quý gia, Tịch Duệ Nam nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Hà Uyển và Quý Trạch Đồng rất nhiệt tình với anh, giống hệt như đối xử với con rể. Quý Vân thì ỷ nhỏ làm bừa, chuyển cách xưng hô “thầy giáo Tịch” thành “Tịch đại ca”, sau đó lại hỏi anh vấn đề lần trước hỏi Bạc Hà nhưng không có được đáp án.
“Tịch đại ca, anh có phải là mối tình đầu thời cấp ba của chị gái em không?”
Bạc Hà đang ăn hoa quả, nghe thấy liền suýt chết nghẹn. “Vân Vân, đi làm bài tập của em đi.”
Quý Vân không chịu nghe theo, vênh khuôn mặt nhỏ lên, lý lẽ hùng hồn: “Em có quyền hiểu rõ chuyện này, như vậy em mới có thể phán đoán được mục đích lúc đầu chị lừa em, rốt cuộc là đơn thuần hay không đơn thuần.”
Trẻ con bây giờ thật lợi hại, phản bác đến mức Bạc Hà nửa ngày không nói nên lời. Tịch Duệ Nam chầm chậm lên tiếng: “Cứ coi… là phải đi.”
Anh vừa nói vừa bất giác nhìn sang Bạc Hà, trong mắt có chút hoang mang và đau thương nhàn nhạt.
Quý Vân không hiểu. “Phải là phải, không phải là không phải, sao lại bảo “cứ coi là phải đi”?”
Trước câu hỏi này, Bạc Hà và Tịch Duệ Nam cùng im lặng, Quý Vân ngẫm nghĩ, lại đổi sang câu hỏi khác: “Tịch đại ca, vậy tại sao anh lại thích chị gái của em?”
Tịch Duệ Nam hơi chấn động, ánh mắt vô thức liếc sang Bạc Hà, rơi lên trước ngực cô. Cùng lúc, Bạc Hà cũng vô thức nâng tay chỉnh lại cổ áo phông của mình, kéo lên xong mới phát hiện ra động tác của mình thật dư thừa, cho đến giờ áo cô mặc đều không phải loại cổ áo hở rộng, cổ áo bó sát lấy phần cổ dưới, cắt đứt toàn bộ nguy cơ “lộ hàng” ở bất cứ tư thế nào.
Vấn đề này lại không nhận được lời giải đáp của họ, Quý Vân vô cùng chán nản. “Cái này cũng không thể nói, cái kia cũng chẳng thể nói, quá khứ của hai người thật bí ẩn.”
Cuối cùng Tịch Duệ Nam mở miệng. “Khi đó anh thích Bạc Hà là bởi cô ấy khiến anh lần đầu nhận thức được con gái đẹp đẽ biết nhường nào.”
Lần này đến lượt Bạc Hà chấn động. Từ trước đến nay, cái nhìn trộm của cậu con trai bằng tuổi trên xà đơn kai, cô cố chấp nhận định là một sự mạo phạm và thiếu tôn trọng. Nhưng trong mắt cậu, cô lại đại diện cho tri thức và toàn bộ cảm nhận đẹp đẽ của cậu đối với con gái.
Quý Vân mở to cặp mắt hiếu kỳ. “Chị ấy làm thế nào mà khiến anh nhận thức được?”
Cô bé nhận được câu trả lời cực kỳ đơn giản của Tịch Duệ Nam: “Bí mật.”
Hà Uyển ngồi bên cạnh nghe cả nửa ngày, thấy Quý Vân chẳng hỏi được thông tin có giá trị gì, liền mỉm cười kết thúc buổi nói chuyện có mục đích dò hỏi gốc rễ này. “Được rồi, đồ ăn đã chuẩn bị gần xong, sang phòng ăn thôi.”
Quý Vân vẫn chưa hết thắc mắc. “Mẹ, anh con vẫn chưa về nhà mà, không đợi anh ấy sao?”
“Quý Phong gọi điện về nói có việc bận, sẽ về nhà muộn, bảo chúng ta không cần đợi cơm.”
Bạc Hà vừa nghe thấy thì vội vàng hỏi: “Quý Phong có nói khi nào về nhà không ạ? Con muốn tìm anh ấy nói chút chuyện nữa.”
“Nó không nói, con có chuyện gấp tìm nó sao? Hay là gọi điện thoại cho nó đi.”
“Cũng không cần đâu ạ, ăn cơm xong con đợi một chút là được.”
Bàn ăn vô cùng thịnh soạn, Hà Uyển ân cần gắp thức ăn cho Tịch Duệ Nam, Quý Trạch Đồng thì hỏi anh muốn uống rượu gì. Anh lập tức lắc đầu. “Cảm ơn bác, cháu không uống rượu.”
“Ồ, không động vào giọt rượu nào sao?”
“Vâng, một chút cũng không uống.”
Bạc Hà hơi ngạc nhiên, nhìn Tịch Duệ Nam một cái. Bây giờ anh không uống rượu nữa? Vừa khéo bắt gặp ánh mắt anh, hai ánh mắt vừa chạm nhau rồi nhanh chóng dời đi ngay. Bọn họ đồng thời nhớ lại chuyện xảy ra ở đầu đường trong đêm đông tại Thanh Châu vào chín năm trước, đêm đó Tịch Duệ Nam uống rất nhiều rượu.
Sau bữa tối, chẳng mấy chốc, Quý Phong đã về nhà. Bạc Hà kéo anh sang một bên nhắc lại chuyện cũ. Anh ngẫm nghĩ, nói: “Bạc Hà, so với tìm người nhờ giúp đỡ, chẳng bằng bảo Tịch Duệ Nam đến công ty chúng ta làm việc tạm thời đi. Đương nhiên nông trường không có việc phù hợp với chuyên ngành của cậu ấy nhưng dù sao cũng chỉ là tạm thời, đợi cậu ấy làm lại giấy tờ xong thì đi tìm một công việc tốt hơn.”
Bạc Hà chần chừ. “Không biết anh ấy có đồng ý không, để em hỏi ý kiến của anh ấy trước nhé.”
“Cũng được, em hỏi cậu ấy trước đi. Đãi ngộ của công ty chúng ta khá tốt, có tiền lương, có tiền thưởng, bao ăn bao ở, nếu như cậu ấy đồng ý đến, em có thể trở lại cuộc sống một mình tự do tự tại rồi.”
Đúng vậy, nếu như Tịch Duệ Nam tìm được một công việc có bao ăn bao ở thì có thể chuyển khỏi chỗ của Bạc Hà. Cô cũng không phải hằng ngày dậy sớm đi mua thức ăn, một ngày đều đặn làm cơm ba bữa nữa, lại có thể quay về cuộc sống tuỳ tâm sở dục giống như trước đây. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện Tịch Duệ Nam đi rồi, trong lòng Bạc Hà lại có cảm giác mất mát.
Buổi tối, sau khi về đến nhà, Bạc Hà không nhắc đến chuyện này với Tịch Duệ Nam. Cô cảm thấy không tiện mở miệng, một là chuyên ngành không đúng, hai là sợ anh mẫn cảm cho rằng cô đang khéo léo muốn đuổi anh đi; ba là, không biết vì cớ gì cô lại không muốn nói.
Cô không nói, anh lại chủ động hỏi: “Vừa rồi ở Quý gia, có phải cô đã nhờ Quý Phong tìm việc cho tôi không?”
Bạc Hà lúc này mới kể lại sơ qua cuộc nói chuyện của cô với Quý Phong cho anh nghe, sau khi trầm mặc một hồi, anh đồng ý. “Được, khi nào có thể đi làm?”
Không hiểu sao, Bạc Hà cảm thấy đằng sau câu đồng ý sảng khoái của anh có mấy phần giận dỗi, vội vàng nói: “Không cần gấp như vậy, anh cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi.”
“Không cần nghỉ nữa, tôi đã gần khỏi hẳn rồi, tiếp tục ở đây tôi sợ cô cho rằng tôi muốn ỷ lại vào cô. Tôi về phòng thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ rời đi. Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, tiền nợ cô, tôi sẽ gắng hết sức để sớm trả lại, xin cô cứ yên tâm.”
Lời lẽ lịch sự, khách sáo nhưng sự giận dỗi càng lúc càng rõ ràng. Bạc Hà cuống quýt đi theo anh vào phòng, nhìn thấy anh cầm túi đựng hành lý ra sắp xếp đồ đạc, cô liền nói thẳng: “Tịch Duệ Nam, có phải anh cảm thấy tôi đang đuổi anh đi không, lần này tôi thực sự không có ý đuổi anh đi đâu.”
Tịch Duệ Nam chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, chỉ cúi đầu nhét bừa quần áo vào trong túi, giọng nói mang theo mùi vị cay đắng: “Bất luận là cô có đuổi hay không, tôi cũng nên đi rồi. Tôi cơ bản đã khoẻ rồi, không có lý gì lại tiếp tục ở lại đây ăn trắng mặc trơn. Hơn nữa cô còn có lòng tốt giúp tôi tìm việc, tuy là làm ở nông trường nhưng cũng tốt hơn nhiều so với công trường xây dựng, tôi có lý do kén cá chọn canh nói không đi sao?”
Bạc Hà hít sâu một hơi. “Bất luận nông trường hay là công trường đều không phù hợp với chuyên ngành của anh, nếu như anh thực sự không muốn đi thì đừng đi, đợi làm xong giấy tờ rồi đi tìm công việc thích hợp là được. Tôi không để ý nếu anh ở thêm một thời gian đâu.”
Những lời cô nói thành tâm thành ý khiến Tịch Duệ Nam dừng tay. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, muốn nói lại thôi. Cô biết anh nhất định cảm thấy rất ngại, vội cắt ngang: “Được rồi, anh đừng nói gì nữa, chuyện này tôi sẽ trả lời Quý Phong.”
Cứ như thế, sau khi vết thương khỏi hẳn, Tịch Duệ Nam vẫn tiếp tục sống ở chỗ Bạc Hà. Cô nhìn thấy anh nhàn rỗi không có việc gì làm liền tìm một bộ máy tính cũ bỏ xó đã lâu để anh sửa. “Xem anh sửa được không, nếu sửa được thì chiếc máy tính này sẽ là của anh.”
Kết quả anh thực sự có bản lĩnh, sau khi giày vò chiếc máy đó hồi lâu, màn hình máy tính tối sẫm cả năm lại sáng lên. Sau khi có máy tính, anh và Bạc Hà giống hệt nhau, cả ngày nhốt mình trong phòng ngồi trước máy tính, cũng không biết là chơi game hay là chat. Nhưng một hôm, anh đột nhiên chạy đến gõ cửa phòng Bạc Hà, hỏi mượn số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng.
“Anh cần số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng của tôi làm gì?”
“Tôi cần rút một khoản thanh toán qua ngân hàng, nhưng cô biết đó, chứng minh thư và thẻ ngân hàng của tôi đều đã bị trộm rồi, cho nên đành mượn dùng của cô.”
“Ai muốn thanh toán cho anh?”
“Mấy ngày trước tôi nhận thiết kế một trang web mẫu ở mạng Witkey, bây giờ công việc hoàn thành rồi, có thể lấy được ba trăm tệ tiền công. Nhưng phía bên trang web yêu cầu cung cấp số chứng minh thư và tên thật đế xác nhận trước, rồi mới thanh toán qua tài khoản ngân hàng có tên tương ứng.”
Mắt Bạc Hà sáng lên, đây đúng là một biện pháp hay, trước khi giấy tờ của anh được làm lại, cứ tạm thời nhận công việc liên quan tới chuyên ngành trên mạng Witkey, việc này còn tốt hơn chục lần so với thời gian lăn lộn ở nông trường.
“Được, không vấn đề.” Bạc Hà đưa số chứng minh thư và số tài khoản ngân hàng của mình cho anh, không quên dặn dò một câu: “Giấy tờ của anh cũng phải nhanh chóng làm đi, đặc biệt là chứng minh thư, ngộ nhỡ hôm nào bị cảnh sát kiểm tra mà anh không có thì rất phiền phức đấy.”
“Tôi cũng muốn làm nhanh, nhưng mà…” Tịch Duệ Nam ngừng lại.
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà làm chứng minh thư rất phiền phức, người ta nói là ít nhất phải ba tháng, có lúc cần đến nửa năm.”
Bạc Hà đành cười khổ, lắc đầu.
Trang web chuyển tiền vào tài khoản rất đúng hẹn, Bạc Hà đưa thẻ ngân hàng và mật khẩu cho Tịch Duệ Nam, bảo anh tự ra cây ATM rút tiền. “Cô… để tôi tự đi rút à?”
“Tiền của anh, anh không đi rút, lẽ nào còn phải để tôi đi thay anh.”
“Nhưng đây là thẻ của cô, bên trong còn có tiền của cô, cô không sợ tôi rút hết tiền rồi chạy mất sao?”
Nụ cười của Bạc Hà tắt ngấm. “Trong thẻ của tôi chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có mấy nghìn tệ thôi. Anh cũng chẳng phải người chưa từng nhìn tiền, không đến mức suy nghĩ nông cạn cầm chút tiền như vậy bỏ chạy mất chứ?”
Khoé môi Tịch Duệ Nam hơi nhếch lên. “Điều đó cũng chưa chắc, bây giờ tôi rất nghèo, chưa biết chừng là người nghèo chí ngắn đó.”
“Không đâu, tôi tin anh sẽ không để mất phẩm giá như vậy. Mau đi đi!”
Tịch Duệ Nam nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, khoé môi cong lên càng rõ ràng hơn. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là nụ cười đầu tiên của anh.
Sau khi Tịch Duệ Nam rút tiền, còn tiện đường mua một con vịt nướng về ăn. Bạc Hà cũng xuống bếp xào mấy món, bữa tối rất thịnh soạn. Hai người vừa ngồi xuống bên bàn ăn, không may lại mất điện, chẳng có cách nào, đành lục tìm một bọc nến thắp lên để tiếp tục ăn cơm.
Bọc nến đó chắc là nến từ hồi sinh nhật Quý Vân còn thừa lại, cây nến nhỏ nên phải đốt rất nhiều mới có thể khiến bàn ăn không đến nỗi quá tối. Cùng với Tịch Duệ Nam ngồi ăn trong ánh nến như những vì sao nhỏ bé đang nhấp nháy, bầu không khí có vẻ không bình thường lắm, Bạc Hà bất giác liên tưởng đến bốn chữ “bữa tối dưới nến”, có một chút ám muội như có như không, giống như gợn sóng vô hình đang chầm chậm lan toả trong không khí.
Cô đỏ ửng mặt, vội vàng cúi đầu xuống ăn từng miếng lớn. Anh cũng cúi đầu ăn cơm mà không nói gì, hai người như thể đang thi xem ai ăn nhiều, ăn nhanh hơn, chẳng ai nói gì.
Ăn một mạch xong bữa tối, Bạc Hà mới giật mình nhận ra mình ăn nhanh quá, buông bát cơm xuống, cô cố gắng tỏ ra tự nhiên. “Vịt quay hôm nay anh mua rất ngon!”
Tịch Duệ Nam ngước khuôn mặt vẫn đang cắm cúi vào bát cơm lên, nhanh chóng liếc cô một cái, rồi lại cúi xuống, sau một hồi ngập ngừng mới khẽ nói: “Tôi không chỉ mua vịt quay, còn mua cả một ít hoa quả tươi để trong tủ lạnh.”
“Anh mua hoa quả làm gì? Quý gia có nông trường, cứ cách vài ba ngày, Quý Phong lại mang hoa quả đến, ăn không hết. Ngày mai đi bệnh viện thăm Phó Chính và An Nhiên thì xách đi cho bọn họ một túi.”
Trước lời nói chẳng buồn để tâm của Bạc Hà, Tịch Duệ Nam không lên tiếng, ăn cơm xong anh liền quay về phòng, bước chân có chút vội vàng. Bạc Hà rửa bát xong, theo thói quen đi đến tủ lạnh tìm hoa quả ăn tráng miệng, vừa mở tủ lạnh, một làn hương thơm mát mang theo vị ngòn ngọt chua chua phả vào mặt – là hương quýt, hương quýt tươi mới chín.
Cô nhìn một hàng quýt vỏ xanh được xếp ngay ngắn trong tủ lạnh mà sững sờ, đây là lứa quýt đầu tiên được bán ngoài chợ trong năm nay đúng không? Nó mang đến hương quýt ngon, thanh mát nhất, tươi mát nhất. Hương thơm đó giống như ngón tay vô hình, nhanh chóng vén mở tấm màn ký ức. Bất giác cô nhớ đến khu vườn sau trường Thanh Châu nhất trung chín năm trước, mùa quýt chín, trong ngăn bàn học lặng lẽ xuất hiện trái quýt xanh…
Đến hôm nay, lại là một mùa quýt nữa.
Rất lâu, Bạc Hà mới duỗi tay ra, cầm một quả quýt, chầm chậm bóc vỏ ăn. Quýt mới chín, không đủ ngọt, rất chua, còn hơi đắng. Cô nhai thật kĩ múi quýt, giống như nhai tháng năm tươi mát cay nồng đã trải qua, có ngọt, có chua, có cay, có đắng. Bỗng nhiên, cô muốn thở dài.
Cửa phòng ngủ cho khách có tiếng động, cô ngước lên nhìn, thấy Tịch Duệ Nam lặng lẽ đứng sau cánh cửa hé mở, đôi mắt thuần khiết sáng rõ. Anh không lên tiếng, cũng không đi ra khỏi cửa, chỉ đứng sau cánh cửa hé mở chăm chú nhìn cô, trong mắt giống như có nghìn vạn lời muốn nói nhưng bờ môi mỏng lại mím chặt, im lặng không lên tiếng.
Bạc Hà bỗng thấy trái tim như ngừng một nhịp, cố hết sức để tỏ ra tự nhiên. “Quýt… rất ngon, anh có muốn ăn một quả không?”
Tịch Duệ Nam lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Không cần đâu, tôi mua riêng cho cô ăn. Bạc Hà, tôi…
Tịch Duệ Nam không nói hết câu, chữ “tôi” cuối tùng kia nhẹ như bụi trần, tan biến trong không khí chẳng lưu lại dấu vết. Bờ môi mỏng lại lần nữa mím chặt, anh lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng đóng cửa.
Bạc Hà đờ đẫn hồi lâu trước cánh cửa đóng chặt, hương quýt trong vòm miệng chầm chậm lan toả.
Hôm sau, Bạc Hà xách hoa quả đến bệnh viện thăm Phó Chính, đúng lúc có mấy cảnh sát đang vây quanh giường bệnh. An Nhiên giới thiệu cho Bạc Hà đồng nghiệp trong đội cảnh sát tuần tra của Phó Chính và bạn học cũ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát cùng khoá với anh hiện giờ làm cảnh sát hộ tịch.
Nhớ đến chuyện làm lại chứng minh thư của Tịch Duệ Nam, Bạc Hà liền trêu đùa anh cảnh sát hộ tịch, nói rằng hiệu suất làm chứng minh thư sao lại thấp như thế, thực nghi ngờ không biết các anh có sao nhãng nhiệm vụ hay không. Anh ta trợn tròn mắt. “Không thể nào, nhà nước quy định công dân làm lại chứng minh thư bắt buộc phải làm xong trong vòng sáu mươi ngày, sao có thể kéo dài đến ba tháng thậm chí nửa năm chứ? Hơn nữa anh ta có thể làm chứng minh thư tạm thời trước, chỉ trong một ngày là có thể lấy được, khi chứng minh thư chính thức chưa được phát trả thì chứng minh thư tạm thời có thể dùng y như chứng minh thư chính thức. Anh ta không làm sao?”
Bạc Hà sững sờ, chưa từng nghe Tịch Duệ Nam nhắc đến chuyện làm chứng minh tạm thời, anh chỉ nói đã nhờ người đi làm lại hộ giấy tờ, không biết chứng minh thư có thể nhờ người khác làm hộ không, thế là cô lại hỏi: “Nếu một người sống ở nơi khác bị mất chứng minh thư, có cần đích thân quay về quê để làm lại không? Nếu không về được thì có thể nhờ người nhà đi làm giúp được không?”
“Đối với người không thể quay về quê làm các thủ tục bổ sung, chỉ cần trong hệ thống máy tính có lưu trữ ảnh chân dung chuẩn của anh ta thì không cần chụp lại ảnh nữa và có thể uỷ thác cho người than mang sổ hộ khẩu, thư uỷ thác đến phòng hộ tịch của sở công an nơi đó làm thay.”
Có thể nhờ người thân cầm sổ hộ khẩu đi làm lại thay, sổ hộ khẩu thông thường do người lớn trong nhà cất giữ, mẹ của Tịch Duệ Nam đã qua đời, vậy thì tất nhiên chỉ có thể bảo bố anh đi làm thay. Nhưng Tịch Duệ Nam nhất định không nhắc đến bố, không biết chuyện làm hộ giấy tờ này có được thuận lợi không? Nếu không thì làm lại chứng minh thư thông thường cũng không mất thời gian quá hai tháng.
Bạc Hà có cảm giác là việc làm lại chứng minh thư của Tịch Duệ Nam gặp phiền phức gì đó. Cô đang suy đoán thì An Nhiên vỗ vai ra hiệu cho cô ra ngoài.
“Cậu đọc nhật báo hôm nay chưa?”
“Vẫn chưa, sao vậy, trên báo có tin quan trọng gì à?”
An Nhiên giở một tờ báo giấy ra cho cô xem, ban đầu cô đọc tiêu đề lớn ở trên cùng, lúc lướt đến phần tin tức ở dưới cùng, ánh mắt cô đột ngột dừng lại. Ở một mục tìm người rất nổi bật, rõ ràng có in ảnh của Tịch Duệ Nam.
“Phát hiện trọng đại lúc A Mạn đọc báo đấy, cô ấy lập tức báo cho mình biết. Mình đang định gọi điện cho cậu thì cậu lại đến đây. Đây là tin bố Tịch Duệ Nam đăng tìm cậu ấy đúng không? Hoá ra cậu ấy bỏ nhà đi, vì sao thế nhỉ? Thà làm culi ở công trường xây dựng cũng không chịu quay về, cậu ấy và bố đã xảy ra chuyện gì, chắc không phải vì bố cậu ấy vẫn bao nuôi phụ nữ bên ngoài chứ? Vậy thì mẹ cậu ấy đáng thương quá!”
Bạc Hà thở dài. “Mẹ anh ấy qua đời rồi.”
“Hả… Chẳng trách cậu ấy chẳng nói gì mà bỏ nhà đi. Mẹ cậu ấy qua đời thì cậu ấy chẳng còn quyến luyến gì với gia đình nữa. Nhưng bố cậu ấy vẫn không lỡ nỏ cậu ấy, xem tin tìm người này là biết, không tiếc bỏ ra khoản tiền lớn để tìm con trai về, chỉ cần cung cấp được đầu mối là đã có thể nhận hậu tạ một vạn tệ rồi. Chúng ta có cần nói cho Tịch Duệ Nam biết chuyện này không?”
Bạc Hà cuộn tờ báo lại. “Để mình suy nghĩ một chút đã, anh ấy nhất định không chịu nói về chuyện gia đình, đặt biệt là không nhắc đến bố. Muốn dò hỏi thế nào cần phải cân nhắc kĩ, đột ngột hỏi thẳng chắc chắn là không được.”
“Mấy ngày nữa là Phó Chính có thể ra viện rồi, hay là đến lúc đó chúng ta rủ cậu ấy ra ngoài ăn cơm, từ từ hỏi thì thế nào?”
“Cũng được. Phó Chính đã có thể xuất viện rồi à?”
“Ừ, vốn dĩ vết thương nghiêm trọng nhất của anh ấy là chấn thương sọ não, giờ thì tỉnh lại rồi thì không trở ngại gì lớn nữa. Nằm ở viện cũng chỉ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, mẹ anh ấy muốn đón anh ấy về nhà chăm sóc.”
“Anh ấy về nhà nghỉ ngơi, vậy còn cậu?”
“Nhiệm vụ của mình hoàn thành rồi, tiếp tục quay lại vị trí biên tập của mình thôi.”
“Không phải chứ, cứ như thế là xong sao? Cậu chăm sóc anh ấy nhiều ngày như vậy chỉ vì học theo tinh thần Lôi Phong thôi à?”
An Nhiên đột nhiên cười. “Mình vốn đĩ chỉ muốn học theo Lôi Phong làm người tốt, nhưng mà Phó Chính lại ăn vạ mình. Nói là mình đã nhìn thấy hết của anh ấy rồi, anh ấy đã là người của mình rồi, mình phải có trách nhiệm với anh ấy. Bố mẹ anh ấy cũng nói chuyện với mình, ám chỉ bọn mình mau chóng kết hôn đi.”
Một tràng kể lể của An Nhiên nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao lại toát ra sự hài lòng thoả mãn, khiến Bạc Hà không kìm được bật cười. “Thật chẳng thể ngờ, Phó Chính cũng có lúc biết giở trò cơ đấy. Xem ra anh ấy định ăn vạ cậu thật rồi, cậu có tiền đồ trở thành một “chị dâu cảnh sát” đấy.”
Trên đường về nhà, Bạc Hà suy nghĩ xem phải nói đến chuyện tìm người trên báo với Tịch Duệ Nam như thế nào. Thử khéo léo thăm dò, phải làm cho có vẻ tự nhiên nhất. Cô đang cân nhắc thì điện thoại đổ chuông, là số máy lạ, cô nghi hoặc nhận điện. “Xin chào, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên chín chắn, cũng mang theo sự nghi hoặc giống như vậy. “Cháu là… Bạc Hà?”
“Là cháu, xin hỏi bác là ai?”
Giọng người đàn ông trong điện thoại ngừng một lát. “Bác là bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm, chúng ta có thể gặp để nói chuyện một chút không?”
Bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm – bước chân vội vàng của Bạc Hà đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn sững sờ. Mới nhìn thấy tin tìm người của Tịch Văn Khiêm đăng trên báo, vì sao nhanh như vậy đã tìm đến chỗ cô rồi? Ông ấy làm thế nào mà biết được số điện thoại liên lạc của cô, làm thế nào mà tìm ra cô?
Họ hẹn gặp ở một quán trả. Chín năm không gặp, Tịch Văn Khiêm có vẻ chẳng già đi chút nào, chỉ có màu tóc đã ngả thành màu nâu, tông màu nằm giữa đen và trắng, ông không giống một số người trung niên khác nhuộm lại tóc cho đen sì, điều này khiến Bạc Hà cảm thấy có thiện cảm hơn.
Trong khi Bạc Hà đánh giá Tịch Văn Khiêm, ông cũng không rời mắt khỏi cô. “Bạc Hà, thật không ngờ Nam Nam bây giờ ở cùng cháu.”
Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Bạc Hà vẫn khách sáo gọi ông ta một tiếng bác Tịch. “Bác làm thế nào biết được cháu và anh ấy ở cùng nhau? Rồi lại biết được cả số điện thoại của cháu nữa?”
“Bác đăng báo tìm thằng bé ở thành phố này, sau khi có người đọc báo thấy ảnh nó đã cung cấp đầu mối. Cậu ta nói mình từng làm hộ lý trong bệnh viện cho Nam Nam, một người tên là Bạc Hà đã thuê cậu ta.”
Bạc Hà nhớ ra, sau khi Tịch Duệ Nam phẫu thuật, cô từng mời một hộ lý nam đến chăm sóc. Anh ta chẳng chịu làm gì, chỉ đọc báo và tạp chí, xem ra sau khi anh ta nhìn thấy thông báo tìm người đã lập tức báo ngay cho Tịch Văn Khiêm, để kiếm khoản tiền cung cấp đầu mối kia. Anh ta có số điện thoại của cô, khi đó cô đã cho anh ta, dặn dò nếu ở bệnh viện có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Không đợi Bạc Hà ngồi ấm chỗ, Tịch Văn Khiêm đã khẩn thiết hỏi: “Cậu ta nói tháng trước Nam Nam làm phẫu thuật mở lồng ngực, vì sao lại như vậy? Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạc Hà kể tóm tắt toàn bộ câu chuyện, nghe đến chỗ con trai vì mất hết giấy tờ nên bất đắc dĩ phải đến công trường xây dựng làm culi, không cẩn thận bị gãy xương, xuất huyết máu lồng ngực nên phải phẫu thuật, Tịch Văn Khiêm nhíu chặt mày, vừa đau lòng vừa bất lực thở dài. “Thằng bé này, xảy ra chuyện như vậy cũng không chịu tìm bác, tính khí thật là…”
“Vì sao Tịch Duệ Nam phải bỏ nhà ra đi ạ?”
Nét mặt Tịch Văn Khiêm khổ sở, đưa tay day mi tâm, hình như ông không biết nên mở lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Thằng bé không chấp nhận chuyện tái hôn của bác.”
Một câu nói vô cùng đơn gian nhưng đối với Bạc Hà, người hiểu rõ chuyện trong gia đình và mâu thuẫn giữa hai bố con họ, thì thế là đã đầy đủ rồi.
Bạc Hà thầm thở dài, chẳng trách Tịch Duệ Nam không bao giờ nhắc đến bố, anh luôn coi chuyện tái hôn của bố chính là phản bội mẹ. Năm đó, vì bảo vệ mẹ, đối diện với việc ngoại tình của bố, Tịch Duệ Nam đã dám liều mình để vãn hồi một gia đình trọn vẹn. Có thể thấy anh yêu mẹ và coi trọng gia đình như thế nào. Bây giờ tuy mẹ đã qua đời nhưng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện tái hôn của bố. Thực ra chuyện này vốn là chuyện riêng của bố anh, là con trai cũng không thể quản được, nhưng anh lại vẫn cứ đối đầu như vậy, bố anh tất nhiên sẽ cảm thấy khó xử và đau đầu vì việc này.
Đây là chuyện riêng của hai bố con họ, Bạc Hà không tiện hỏi nhiều nên cô chuyển sang chủ đề khác: “Sao bác lại biết để đăng tin tìm người ở thành phố này?”
Tịch Văn Khiêm tỉ mỉ kể lại. Mấy tháng đầu, sau khi Tịch Duệ Nam bỏ nhà đi, ông không mấy lo lắng, cũng không có ý đi tìm. Bởi vì tuy con trai giận dỗi bỏ đi nhưng dù sao anh cũng đã lớn rồi, ông nghĩ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều nữa. Thậm chí còn hy vọng sau khi anh sống một mình ở bên ngoài sẽ hiểu được vai trò không thể thiếu của gia đình, từ đó hồi tâm chuyển ý, quay lại chấp nhận chuyện ông tái hôn.
Nhưng hai ngày trước, khi ông có việc quay về nhà cũ, một người bảo vệ nói là đã thay ông nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ gần hai tháng trước. Sau khi ông mở ra xem thì thấy đó là toàn bộ giấy tờ của Tịch Duệ Nam. Người gửi thư tự giới thiệu là nhân viên dọn vệ sinh, nhặt được những giấy tờ này ở thùng giác nên có lòng tốt gửi trả theo địa chỉ ghi trên chứng minh thư. Nhìn bức thư này, ông mới bắt đầu sốt ruột, bởi vì ông biết, mất những giấy tờ này, Tịch Duệ Nam sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng anh vẫn không quay về tìm ông lấy sổ hộ khẩu để làm lại giấy tờ, cũng không gọi điện cho ông nhờ giúp đỡ càng khiến ông lo lắng không yên. Mất giấy tờ còn ngoan cố sống vất vưởng bên ngoài, ông thực sự sợ con trai thà chịu chết sống cũng không quay về gặp ông, thế là ông dựa theo địa chỉ của người gửi đến thành phố này đăng tin tìm người.
Bạc Hà vừa bất ngờ lại vừa vui mừng. “Hoá ra giấy tờ bị mất đã được người tốt bụng nhặt được và gửi trả về nhà, như vậy sẽ bớt được những rắc rối khi làm lại giấy tờ. Bác có mang theo giấy tờ của anh ấy chứ, không có giấy tờ thực sự rất phiền phức, đặc biệt là chứng minh thư.”
“Đương nhiên là bác có mang đến, bây giờ thằng bé ở đâu? Nó làm phẫu thuật xong, sức khoẻ đã hồi phục chưa? Đúng rồi, bác nghe nói tiền phẫu thuật là cháu giúp nó trả, cảm ơn cháu, bác sẽ gửi lại tiền cho cháu.”
“Không có gì ạ, anh ấy đã hồi phục tương đối. Bởi vì… anh ấy nhất thời không có chỗ để đi, cho nên sau khi xuất viện tạm thời đến ở chỗ cháu.”
“Nam Nam sống ở chỗ cháu?”Tịch Văn Khiêm ngạc nhiên nhìn Bạc Hà, đột nhiên ông cười, trong nụ cười mang theo sự vui mừng thấy rõ.
“Xem ra cháu không còn trách nó nữa. Như thế thì tốt, sự việc năm đó tuy Nam Nam có sai nhưng chuyện cũng có nguyên nhân. Khi đó nó ở tuổi mới lớn, tính khí mạnh mẽ dễ kích động, thêm vào đó lại uống rất nhiều rượu. Người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ, huống hồ là trẻ con. Bố cháu khi đó… Đúng rồi, bố cháu vẫn khoẻ chứ?”
Bạc Hà chăm chú nhìn ông. “Bố cháu năm ngoái bị bệnh qua đời rồi.”
“Lái xe Bạc qua đời rồi?”Tịch Văn Khiêm rõ ràng rất kinh ngạc. “Thực sự không ngờ, ông ấy nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh, bố cháu bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư ạ.”
“Bây giờ người mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều, chắc do môi trường ngày càng bị ô nhiễm…”
Bạc Hà cắt ngang lời nói quá xa chủ đề của ông. “Vừa rồi bác định nói bố cháu làm sao cơ?”
“Không có gì, bác chỉ muốn hỏi thăm bố cháu có khoẻ không?”
“Không đúng, bác đang nói câu “người lón uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ”, rồi nói đến bố cháu, rốt cuộc bác muốn nói điều gì?”
Tịch Văn Khiêm phủ nhận: “Không nói gì, thật sự không có gì.”
“Bác đừng lừa cháu, cháu không phải là trẻ con, cháu biết nghe lời hiểu ý, trong lời bác vừa nói có ý khác.”
Tịch Văn Khiêm không ngờ vừa rồi nhất thời lỡ lời, cho dù kịp thời sửa lại nhưng vẫn bị Bạc Hà nhạy bén nắm bắt được, truy vấn đến cùng. Chần chừ hồi lâu, ông cẩn thận lên tiếng: “Bạc Hà, bố cháu đã không còn nữa, có vài chuyện vốn dĩ không nên nhắc đến nhưng cháu nằng nặc muốn hỏi, bác đành nói cho cháu vậy.”
Hơi ngập ngừng, ông cẩn thận lựa chọn từ ngữ, tiếp tục nói: “Cháu có biết năm đó, vì sao bố cháu phải rời khỏi công ty của bác không? Bởi vì có một đêm, sau bữa cơm liên hoan của đồng hương trong công ty, bác bảo ông ấy đưa mấy nữ đồng nghiệp về nhà. Lúc ông ấy đưa cô nhân viên văn phòng cuối cùng, có thể bởi vì trước đó uống rượu, mượn men rượu ông ấy đột nhiên ôm lấy cô ấy hôn. Cô nhân viên văn phòng trẻ tuổi vô cùng kinh hãi thét lên, bỏ chạy xuống xe thu hút sự chú ý của hai viên cảnh sát, họ bắt bố cháu đến đồn công an. Sự viện làm ầm lên, ông ấy cũng bị doạ cho tỉnh rượu. Lúc bác đến đồn cảnh sát, ông ấy lặp đi lặp lại giải thích với bác rằng ông ấy không cố ý xâm phạm cô gái kia, chỉ vì dáng vẻ của cô ấy có phần giống người vợ cũ nên ông ấy mới nhất thời bị ma xui quỷ khiến làm như thế. Bác biết ông ấy vốn là người thật thà, lần này nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy nên đã làm người trung gian thay ông ấy hoà giải chuyện này. Chỉ có điều, ông ấy không thích hợp tiếp tục ở lại công ty làm việc nữa.”
Bạc Hà nghe chuyện mà thẫn thờ, năm đó bố cô cũng không kiểm soát được hành vi của mình sau khi uống rượu ư? Cô không muốn tin, nhưng ngẫm lại chuyện cũ lại không thể không tin. Chẳng trách lúc đầu rõ ràng bố cô đã đồng ý với cô nhất định sẽ tố cáo Tịch Duệ Nam, nhưng sau khi gặp Tịch Văn Khiêm thì lại không giữ lời nữa. Tịch Văn Khiêm từng giúp ông giải quyết vấn đề tương tự như vậy, làm sao ông có thể tố cáo con trai của ông ấy chứ? Cho nên, bố cô chỉ vừa cay đắng vừa lúng túng, dỗ dàng cô bỏ qua sự việc lần đó.
“Bạc Hà,hy vọng chuyện bác kể sẽ không phá hoại hình tượng của bố trong lòng cháu. Thực ra hành vi năm đó của ông ấy có thể hiểu và tha thứ được, là người đàn ông đã ly dị, gà trống nuôi con nhỏ rất vất vả, nhưng còn khó chịu đựng hơn là sự cô đơn. Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy vẫn gian nan khắc phục để nuôi con, mãi cho đến khi gặp cô gái hao hao giống với người vợ cũ, trong tình huống uống say mới có hành vi đi quá chừng mực. Điều này tuyệt đối không thể coi là xấu xa, là hạ lưu, cháu nói xem có đúng không?
Bạc Hà nhắm mắt lại, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng đột ngột đứng dậy. “Cháu có việc xing phép đi trước ạ.”
Tịch Văn Khiêm cũng vội vàng đứng dậy theo. “Bạc Hà… cháu có thể đưa bác đi gặp Nam Nam không?”
Cô đột nhiên không muốn để tâm đến ông nữa, lạnh nhạt nói: “Bác muốn gặp nhưng anh ấy chưa chắc muốn gặp bác đâu. Vẫn nên đợi cháu về nhà thử hỏi ý kiến của anh ấy trước đã.”
”Nếu cháu hỏi, nó sẽ nhất định không muốn gặp bác, nhưng bác rất muốn gặp nó, xin cháu thấu hiểu tấm lòng lo lắng của người làm bố được không?”
Nhìn ánh mắt ưu tư vô hạn của Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà không nói lời từ chối được nữa.
Lúc Bạc Hà gõ cửa phòng của Tịch Duệ Nam, bảo anh buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm, anh hơi kinh ngạc. “Sao phải ra ngoài ăn? Chẳng phải cô đã mua rất nhiều đồ ăn rồi còn gì?”
“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, anh chuẩn bị nhanh lên chút.”
Tịch Duệ Nam không hỏi thêm điều gì nữa, nghe lời thay giầy cùng Bạc Hà ra phố. Cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp có thể ngắm cảnh biển lại ở trung tâm thành phố. Tịch Văn Khiêm đã đặt chỗ, đang đợi ở đây. Khi bọn họ đi vào, phòng ăn đã không còn chỗ trống. Cô tiếp tân tươi cười chào đón và ngọt ngào hỏi han: “Chào anh chị, xin hỏi anh chị có đặt chỗ trước hay không ạ?”
Bạc Hà trả lời: “Đặt rồi, xin hỏi bàn số 12 ở đâu?”
“Bàn số 12 phải không? Mời đi bên này.”
Sau khi cùng cô tiếp tân đi được bảy, tám mét, Bạc Hà thuận theo hướng cánh tay cô ấy chỉ nhìn thấy bàn số 12 gần cửa sổ. Tịch Văn Khiêm ngồi ngay ngắn trên bàn, ngoài ra còn có một người thanh niên đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói với ông. Cô sững sờ, người thanh niên đó chẳng phải là Quý Phong sao, vì sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại nói chuyện với Tịch Duệ Nam? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trong lúc đầu óc Bạc Hà xuất hiện hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, vừa khéo Quý Phong ngẩng lên nhìn thấy cô, sau khi hơi sững sờ, anh lịch sự vẫy tay, mỉm cười với cô. “Hi, Bạc Hà.”
Cùng với giọng nói của anh, Tịch Văn Khiêm cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của ông chăm chú nhìn Tịch Duệ Nam, vẻ mặt kích động, vội vàng đứng dậy. “Nam Nam.”
Tịch Duệ Nam bị chấn động, đột nhiên lùi một bước dài. Ánh mắt anh quét nhìn từ bố mình sang Quý Phong, rồi đóng đinh trên mặt Bạc Hà, ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn giống như chiếc búa phá băng, lực sát thương vô hạn.
Bạc Hà sớm đã đoán được Tịch Duệ Nam không muốn gặp bố anh, nhưng không ngờ phản ứng của anh còn gay gắt hơn cô tưởng rất nhiều, anh dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Bạc Hà theo bản năng giải thích: “Tịch Duệ Nam, bố anh, ông ấy…”
Anh không cho cô cơ hội nói hết đã xoay người rất nhanh, xông ra khỏi nhà hàng. Bạc Hà va Tịch Văn Khiêm một trước một sau đuổi theo ra ngoài cũng không kịp. trước cửa nhà hàng là con đường tấp nập, trên đường lớn người xe như nước, một người giống như giọt nước hoà tan vào trong đó, vô hình vô bóng, rất khó tìm kiếm.
Bạc Hà xua tay, chán nản nói với Tịch Văn Khiêm: “Cháu đã nói anh ấy không muốn gặp bác mà, cháu có năn nỉ anh ấy cũng vô dụng, anh ấy không gặp là không gặp, vừa thấy bác đã quay người chạy rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt, đứa con trai này thật sự là ngoan cố sắt đá. Lúc đầu, ông còn hy vọng anh ra ngoài va chạm xã hội rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ mới biết cách nghĩ của mình thật quá lạc quan, anh thậm chí đến một câu cũng chẳng muốn nói với ông.
Quý Phong cũng vội bám theo sau ra ngoài, mặt đầy vẻ thắc mắc. “Bạc Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạc Hà cũng muốn hỏi anh: “Quý Phong, sao anh lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam?”
Mặt anh đầy khó hiểu. “Anh làm sao lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam được chứ, ông ấy là ai?”
Nhưng vừa mới nói ra khỏi miệng, anh liền nhìn sang Tịch Văn Khiêm, đột nhiên ngộ ra. “Bác chính là bố của Tịch Duệ Nam à? Bác Tịch, chào bác, cháu là anh trai của Bạc Hà – Quý Phong.”
Tịch Văn Khiêm ngơ ngác. “Bạc Hà, cháu có anh trai sao? Lão Bạc, ông ấy chẳng phải chỉ có một đứa con gái là cháu à?”
Bạc Hà đành giải thích: “Quý Phong là con trai của người chồng mà mẹ cháu tái hôn, chúng cháu là anh em trên danh nghĩa.”
“Ồ, vậy à.”Tịch Văn Khiêm nghiêm túc nhìn Quý Phong, nhận ra quan hệ của anh và Bạc Hà rất hoà hợp, chẳng hề có vẻ mâu thuẫn kiểu con riêng của chồng hay vợ. Bất giác ông thầm thở dài, người ta tái hôn, ông cũng tái hôn, vì sao con trai người ta có thể bình thản tiếp nhận một gia đình mới, trong khi con trai của ông lại không chịu hiểu cho ông.
“Quý Phong, anh không quen biết bác Tịch, vừa rồi sao hai người lại nói chuyện với nhau?”
“Vừa nãy anh hỏi bác ấy có thể đổi chỗ cho anh được không. Anh vừa mới hẹn một khách hàng đến đây ăn cơm, anh ta luôn thích ngồi ở bàn số 12 gần cửa sổ, nhưng không may lúc anh đến thì bàn số 12 đã được đặt trước mất rồi, cho nên anh mới hỏi bác Tịch xem có thể nhường cho anh được không. Thật không ngờ trái đất lại nhỏ như vậy, xoay một vòng mọi người đều là người quen của nhau.”
Tịch Văn Khiêm nhường lại bàn 12 cho Quý Phong tiếp đãi khách hàng, ông cũng chẳng còn tâm tư ngồi trong nhà hàng ăn cơm nữa. Bạc Hà cũng chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm, cô muốn mau chóng về nhà, không biết Tịch Duệ Nam có về chỗ của cô nữa không. Chắc là có, nếu anh muốn đi, cũng cần quay về thu dọn đồ đạc của anh trước.
Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà lập tức gọi một chiếc taxi. Tịch Văn Khiêm muốn đi cùng với cô nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. “Bác thực sự không nên bất ngờ xuất hiện nữa, cứ đợi điện thoại của cháu trước đã.”
Tịch Văn Khiêm ngẫm nghĩ rồi không cố nài nữa, chỉ dặn đi dặn lại: “Bạc Hà, xin cháu nhanh chóng gọi điện cho bác sớm nhất có thể nhé, cảm ơn cháu!”
Bạc Hà cuống cuồng trở về, đứng dưới chân toà chung cư ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sổ tối om, cô biết Tịch Duệ Nam chưa về. Là chưa quay lại hay là đã rời đi rồi? Cô chạy một mạch lên lầu, mở cửa vào nhà kiểm tra. Đồ đạc của anh vẫn còn, xem ra anh chưa quay lại.
Vô thức, cô thở phào một hơi. Anh vẫn chưa đi, anh vẫn còn phải quay lại lấy đồ nữa. Như để chứng thực cho suy đoán của cô, cửa lớn nhẹ nhàng được mở ra, Tịch Duệ Nam xuất hiện trước khung cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Bởi vì giấu diếm đưa Tịch Duệ Nam đi gặp bố mà không hỏi trước ý của anh, nên trước mặt anh, Bạc Hà có phần lúng túng. “Anh… vì sao giờ mới quay về, tôi còn tưởng anh sẽ về trước tôi cơ.”
Giọng nói của anh khô khốc. “Tôi đã về dưới lầu từ lâu rồi, chỉ không lên ngay, tôi lánh trong bóng cây, đợi xem cô có đưa Tịch Văn Khiêm đến đây không. Nếu như cô đưa ông ấy đến, tôi sẽ không lên lầu nữa.”
Bạc Hà biết quyết định không đưa Tịch Văn Khiêm về cùng là đúng, thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: “Hai người dù sao cũng là bố con, hà tất phải làm ra thế này?”
Tịch Duệ Nam đột nhiên nổi cơn giận dữ. “Chúng tôi đã không còn là bố con nữa rồi, lúc mới đầu, tôi đã nói rất rõ ràng với ông ấy, nếu như ông ấy kiên quyết kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là tôi nữa.”
Bạc Hà trợn mắt kinh ngạc, đối tượng tái hôn của Tịch Văn Khiêm hoá ra vẫn là Phạm Na.Cô đột nhiên hiểu vì sao Tịch Duệ Nam lại phản đối quyết định tái hôn của bố mình. Theo cảm nhận của Tịch Duệ Nam, lúc mẹ anh còn sống đã phải chịu đủ ấm ức và sỉ nhục do người phụ nữ này mang đến, sau khi mẹ mất cô ta lại có thể đường hoàng bước vào Tịch gia trở thành mẹ kế của anh, đây là chuyện không giờ anh có thể chấp nhận.
Bạc Hà sững sờ nửa ngày mới lí nhí nói: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ sự tình là như thế này. Bố anh nói với tôi, ông ấy thực sự rất muốn gặp anh, cho nên tôi mới...”
“Thôi không cần nói nữa, tôi rất mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Tịch Duệ Nam lạnh nhạt đi vào phòng ngủ cho khách, lời Bạc Hà muốn giải thích bị chặn lại trong cổ họng khiến cô vô cùng khó chịu, buồn bực.
Trong lòng đang khó chịu, Tịch Văn Khiêm lại nông nóng gọi điện đến, hỏi Tịch Duệ Nam đã quay về chưa, cô sợ Tịch Duệ Nam nghe thấy sẽ không vui nên cố ý tránh ra ngoài ban công để nghe. Bởi vì đã biết đối tượng tái hôn của ông là ai, cô chẳng thân thiện nữa. “Cá và tay gấu không thể có được cả hai, giữa con trai và người tình, bác đã lựa chọn người tình rồi, vậy còn quan tâm đến con trai làm gì nữa?”
Tịch Văn Khiêm im lặng một hồi lâu mới nói: “Bạc Hà, Nam Nam đã nói hết cho cháu rồi ư?”
“Tịch Duệ Nam đã kể rằng anh ấy từng đưa ra cho bác một sự lựa chọn, nếu như bác chọn kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là anh ấy nữa. Rất dễ thấy, sự lựa chọn của bác là vứt bỏ con trai rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt. “Bạc Hà, thực sự bác cũng chẳng có cách nào, bác nợ Phạm Na quá nhiều. Mẹ của Nam Nam gặp tai nạn xe qua đời lúc nó đang học năm hai đại học, bác đợi đến khi nó tốt nghiệp đại học mới thử thương lượng với nó chuyện bác muốn tái hôn. Nó nói có thể, nhưng với điều kiện, bác lấy bất cứ người phụ nữ nào cũng được, chỉ không thể lấy Phạm Na, nếu không nó sẽ không nhận người bố là bác nữa. Bác chẳng biết làm thế nào, đành tạm gác chuyện tái hôn lại. Cho đến cuối năm ngoái, bác kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người có tế bào ung thư, tin đó như sấm nổ ngang tai, bác còn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, may mà cuối cùng kiểm tra lại mới biết kết quả ban đầu bị làm sai. Trận báo động giả này khiến bác hiểu qua rằng cuộc sống rất vô thường, bất cứ lúc nào tử thần cũng có thể tìm đến, mà bác còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Thế là, bác quyết tâm giấu Nam Nam đi đăng ký kết hôn với Phạm Na. Trong mắt các cháu, bác và cô ấy có thể là quan hệ dơ bẩn, nhưng bác thật lòng với cô ấy, cô ấy cũng thật lòng với bác, chúng ta rất hy vọng có thể danh chính ngôn thuận kết hôn. Bác không chỉ là một người bố, bác còn là một người đàn ông độc lập, bác cần có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ vì con trai mà sống. Cháu có cảm thấy bác sai không?”
Bạc Hà trầm mặc rất lâu. “Những lời này bác nên nói với con trai của bác ấy, nói với cháu cũng vô dụng.”
“Nam Nam nghe không lọt tai, sau khi vô tình phát hiện bác và Phạm Na đã âm thầm đăng ký kết hôn, nó gần như đập phá hết cả nhà. Cháu cũng biết, tính cách của nó lúc kích động sẽ kịch liệt như thế nào rồi. Khi bác về nhà phát hiện ra căn nhà bừa bộn, nó đã thu dọn vài thứ đồ đạc đơn giản bỏ đi rồi. một chữ cũng không để lại cho bác.”
Bạc Hà im lặng thở dài, ngoài thở dài ra, cô thực sự không biết nên nói gì.
“Bạc Hà, nếu như có thể, xin cháu hãy giúp bác khuyên nó nhé.”
“Cháu khuyên anh ấy thế nào, lời của cháu, anh ấy cũng không thích nghe.”
“Làm sao có thể, bây giờ nó vẫn chịu quay lại chỗ cháu, chứng tỏ nó không giận cháu. Bác nghĩ chắc là nó vẫn giống như năm đó, trong lòng còn thích cháu.”
Tim Bạc Hà rung lên. “Cái gì cơ ạ?”
Tịch Văn Khiêm nói rất chân thành: “Bạc Hà, thực ra năm đó Nam Nam thật sự rất thích cháu, chứ không phải như cháu tưởng xuất phát từ sự thôi thúc tình dục của tuổi thiếu niên đâu. Khi đó nó đã nói với bác về cháu…”
Một cuộc điện thoại rất dài, nói chuyện lâu đến mức di động của Bạc Hà gần cạn pin mới thôi. Cô chăm chú nghe Tịch Văn Khiêm kể lại tâm sự về mối tình đầu mà năm đó Tịch Duệ Nam thổ lộ với bố mình, gò má nóng lên, trong lòng chua xót, không cầm được nước mắt. Hoá ra khi đó anh thật sự thích cô, thích rất thật lòng, nhưng vì sự kích động và lỗ mãng của anh, thêm vào cái nhìn thiên kiến cố chấp của cô, hai người bọn họ dễ dàng đi đến cực đoan, cùng nhau phá huỷ tình yêu ngây thơ, thuần khiết và mong manh đó.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà đứng ngoài ban công thất thần rất lâu. Tâm trạng của cô giống như một dải đồng hoang cỏ xanh um tùm, nhìn có vẻ bình yên, thực ra khi gió nhẹ khẽ lướt qua, mỗi cọng cỏ đều khe khẽ run rẩy…
Tiếng chuông cửa phá tan trạng thái thất thần của Bạc Hà, cô vội chạy ra mở cửa. Quý Phong cách một hộp đồ ăn đứng ở ngoài. Cô sững sờ. “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến xem em xử lý xong chưa? Tịch Duệ Nam…”
Giọng Quý Phong nói sang sảng, Bạc Hà cuống quýt giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi, vì Tịch Duệ Nam chắc chắn không muốn nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Anh hiểu ý cô, hạ thấp giọng, hỏi: “Tịch Duệ Nam quay lại rồi à?” Bạc Hà gật đầu.
“Quay lại là tốt, cậu ấy vừa nhìn thấy bố mình liền quay đầu đi, cứ như là oan gia gặp nhau, thật không thể hiểu nổi.”
Quý Phong nói xong, thấy Bạc Hà có vẻ không muốn nói nhiều nên cũng không nói thêm nữa. Đặt hộp cơm trong tay xuống bàn ăn. “Anh bảo người ta đóng hộp đồ ăn mang đến, tối nay bọn em chắc là vẫn chưa ăn uống gì phải không?”
Bạc Hà lúc này mới giật mình cảm thấy dạ dày đang kêu réo, vừa cảm ơn Quý Phong, cô vừa đi gõ cửa phòng ngủ cho khách: “Tịch Duệ Nam, ra ăn cơm thôi.”
Anh không mở cửa, chỉ nói vọng ra: “Tôi không đói.”
Quý Phong không ở lại lâu, Quý Vân đi xem phim với bạn học, vừa gọi điện thoại bảo anh đi đón, trước khi vội vàng rời đi, anh không quên dặn dò: “Bạc Hà, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Quý Phong đi chưa được bao lâu, Tịch Duệ Nam mở cửa phòng, tay cầm quần áo, mặt mũi lạnh tanh, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa. Anh vừa đóng cửa lại, Bạc Hà đột ngột nhớ ra, lấy chiếc ba lô treo bên ngoài, lôi ra một chai dầu gội đầu, chạy ra gõ cửa.
“Tịch Duệ Nam, dầu gội đầu hết rồi, hôm nay mua chai mới, anh mở cửa cầm lấy này.”
Cửa mở, Tịch Duệ Nam đứng liếc nhìn chai dầu gội đầu trong tay cô, không đón lấy mà ngước mắt lên đăm đăm nhìn cô. Ánh mắt anh rất kỳ quái, vừa nóng bỏng như lửa thiêu lại vừa lạnh giá như băng tuyết khiến người ta không hiểu được.
Tay Bạc Hà đang cầm chai dầu gội hơi cứng lại, cô bước vào phòng vệ sinh, đặt chai dầu gội lên bệ bồn rửa mặt. Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, Tịch Duệ Nam duỗi một cánh tay chống lên thành cửa, ngăn cản đường đi của cô. Anh hơi khom người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô. “Bạc Hà, cô không thể lừa dối tôi như thế này.”
Ngữ khí của anh bình thản, như là một câu trần thuật bình thường, nhưng mỗi chữ lại giống như thấm qua nước hoàng liên đắng chát.
Bạc Hà trợn tròn mắt. “Tôi… tôi không phải muốn lừa anh… bởi vì bố anh, ông ấy…”
Lời Bạc Hà vẫn chưa nói xong đã bị Tịch Duệ Nam cắt ngang. “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi đã không có bố nữa rồi, tôi coi mình là cô nhi, cô nhi mẹ chết, bố cũng không cần.”
Từ “cô nhi” này khiến trái tim Bạc Hà mềm nhũn. “Được, tôi không nhắc đến ông ấy, anh… cũng đừng có quá buồn bã nữa.”
Anh càng cúi gần cô hơn, ánh mắt sâu thẳm. “Cô đang an ủi tôi? Cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Khoảng cách giữa hai bọn họ rất gần, cô có thể ngửi được hơi thở trong miệng anh khi nói chuyện, có sự tươi mát giống như hương bạc hà, đó là hơi thở chỉ riêng anh mới có. Đột nhiên, cô nhớ đến tiết hoá học của chín năm trước, bọn họ cũng kề sát nhau như thế này, gần như đến mức có thể cảm thấy được hơi thở khe khẽ của đối phương. Thời khắc đó, trong không khí phảng phất như có tia lửa điện trong suốt loé qua.
Dường như có hồi tưởng y hệt cô, Tịch Duệ Nam đột nhiên khẽ hỏi: “Bạc Hà, vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?
Bạc Hà hoảng loạn cúi đầu, muốn chui qua dưới cánh tay anh để ra ngoài. “Anh tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước đây.”
Nhưng cô bị anh dùng tay kia ấn vai lên cánh cửa, không động đậy được, mắt anh cố chấp bắt giữ ánh mắt tránh né của cô, lặp lại câu hỏi: “Vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?”
Đoạn tình yêu đơn thuần thời niên thiếu đó thực sự quá ngắn ngủi, cách qua dòng sông thời gian quay đầu nhìn lại, có cảm giác hoảng hốt như trong mơ, khiến người ta nghi hoặc không biết có phải nó đã thực sự xảy ra. Sự nghi hoặc Tịch Duệ Nam chôn giấu nhiều năm trong lòng, giờ này phút này, anh bất chấp tất cả muốn đòi cô đáp án bằng được. Dáng vẻ cố chấp truy vấn của anh toát lên mấy phần non nớt như thời niên thiếu, khiến trái tim cô đột nhiên có cảm giác đau đớn giằng xé, cuối cùng, cô khẽ gật đầu một cái.
Hai bàn tay anh khẽ qun rẩy di chuyển hướng lên trên, từ bả vai cô chuyển đến dưới cần cổ cô.
Bạc Hà vô thức nhắm mắt lại, toàn thân bỗng cứng đờ, các giác quan lại trở nên nhạy bén chưa từng có. Cảm nhận bờ môi mềm mại của anh mơn man trên môi cô, ấm áp mà ẩm ướt, mang theo vị mặt chát – anh khóc trong lúc hôn cô.
Nước mắt của cô bất giác cũng trào ra, cả trái tim bị một sự thương cảm và đau đớn bao trọn lấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook