Editor: Bánh Trứng

Mộc Miên đi theo Lâm Mộ An hơn nửa tháng, lần nào cũng vậy, vẫn là cảnh một người trước một người sau, cả hai đều không nói câu nào. Chỉ là hôm nay anh có chút không đúng lắm. Sống lưng anh hơi cúi xuống, lông mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, bước chân cũng không trầm ổn như mọi khi.

Mộc Miên cẩn thận quan sát anh.

Trong mắt anh hiện lên vài tia máu, gò má nhàn nhạt đỏ ửng. Mấy ngày nay thay đổi thời tiết thất thường, Mộc Miên đoán có lẽ anh đã bị cảm lạnh, cô chạy đến gần, kéo lấy tay anh.

Bàn tay mềm mại như lụa, còn vô cùng ấm áp.

"Bỏ ra."

Anh gạt tay cô ra, trên mặt bày tỏ thái độ không kiên nhẫn. Mộc Miên cũng không giận, trực tiếp đưa tay lên sờ trán anh. Đúng như dự đoán, trán anh nóng bỏng, cô bình tĩnh lên tiếng, "Cậu bị sốt."

Đôi mắt anh thoáng qua một tia âm u, bờ môi mím chặt, băng qua cô đi thẳng.

Hai người lại duy trì khoảng cách như trước đây.

Mộc Miên đột ngột dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi im lặng quay đi. Nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng xa, Lâm Mộ An ngẩn ra, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

Lấy chìa khóa mở cửa ra, bên trong là không gian lạnh lẽo chống rỗng, cả phòng khách cũng chỉ có một chiếc salon cùng mảng tường trắng xóa như tuyết. Lâm Mộ An theo thói quen đóng cửa lại, đi về phòng rồi nằm phịch xuống giường.

Cơ thể mơ màng nặng nề, anh vô lực đặt tay lên trán, tay còn lại kéo chăn đắp qua loa lên người. Đầu óc anh rất mệt mỏi, ý thức mơ hồ nhẹ bẫng, đáy mắt anh nóng lên một chút.

Anh nghĩ, dù anh có chết đi thì cũng chẳng ai hay biết.

Có lẽ cứ chết đi, so với cuộc sống bây giờ còn sung sướng hơn.

Hay là... chết đi.

Anh cứ suy nghĩ miên man, đầu óc đã hoàn toàn hỗn loạn.

Không biết anh đã nằm như vậy bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng chuông sắc lạnh. Lâm Mộ An tỉnh lại từ trong mộng, khi mở mắt ra thì trong phòng đã tối om. Ánh đèn đường từ bên ngoài hắt vào, chiếu sáng hơn nửa căn phòng. Lâm Mộ An không muốn động đậy, nhưng người ngoài cửa có vẻ rất cố chấp.

Lâm Mộ An hít sâu một hơi, không cam lòng đứng dậy.

Anh bước đôi chân nặng trĩu ra mở cửa, đúng như anh đoán, dưới ánh đèn, gương mặt trắng hồng kia vẫn tỏ vẻ trầm tĩnh, đôi mắt ẫn ôn hòa. Nhưng Lâm Mộ An biết, ẩn sâu bên trong vẻ bề ngoài kìa là một tâm hồn vô cùng quật cường.

Anh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm, anh đang không mấy kiên nhẫn.

"Tớ mua thuốc hạ sốt với cháo rồi, cậu đợi một chút."

Mộc Miên làm như không nhìn thấy vẻ khó chịu của anh, vừa nói vừa đưa đồ trong tay cho anh, vẫn làm bộ bình tĩnh.

Lâm Mộ Anh không nói câu nào, nhận lấy túi đồ trong tay cô, sau đó đóng luôn cửa lại. -.-

Đối với cô, tốt hơn là cứ nghe theo chứ không nên phản kháng.

Anh sau khi đóng cửa lại liền tiện tay đặt túi đồ xuống mặt bàn rồi tiếp tục lên giường nằm, nhắm chặt mắt lại. Nhưng thế nào anh cũng không ngủ được, mà đầu còn đau đến muốn vỡ ra. Anh suy nghĩ trong giây lát, đứng dậy, mở cái túi vừa bị chính anh quăng lên mặt bàn ra.

Anh nhanh chóng đọc lướt qua hướng dẫn sử dụng, cầm một viên thuốc bỏ vào miệng. Lâm Mộ An đang định nằm xuống thì lại nhìn thấy cái hộp bên cạnh truyền ra một mùi thơm mê li, nhẹ nhàng luồn vào mũi anh, sau đó xộc thẳng vào dạ dày đang đói.

Nó y hệt như chủ nhân của nó vậy, chậm chạp mà êm ái lan tỏa vào cuộc sống của anh.

Anh do dự, hay là mở ra ăn nhỉ?

Mùi thơm bốc lên càng mãnh liệt, Lâm Mộ An mở hộp ra, cầm thìa khuấy khuấy hai cái. Cháo trắng cùng thịt nạc nấu sền sệt thơm nồng. Anh múc một thìa nhỏ, cho vào miệng nếm thử, nêm nếm vừa đủ, vị rất ngon.

Anh đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt, hộp cháo đầy cũng thấy đáy.

Sau khi làm vừa lòng cái dạ dày, thân thể anh cũng thoải mái hơn nhiều. Lâm Mộ An quyết định đi tắm, nước nóng làm cả người anh dễ chịu, cơn đau đầu cũng giảm đi, không còn đau nhói như trước nữa.

Mí mắt có chút nặng nề, Lâm Mộ An lại nằm lên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngon giấc không mơ mộng.

Ngày hôm sau thấy Mộc Miên đang vuốt vuốt quần áo ở trước cửa nhà, tự nhiên anh lại thấy cô thuận mắt hơn rất nhiều.

"Cậu đỡ hơn không?" Cô tự nhiên đến hỏi anh.

Đáy mắt Lâm Mộ An thoáng qua một cảm xúc ưu tư không biết tên, sau đó anh nhếch môi, đáp: "Khá hơn nhiều rồi."

Trán anh bất ngờ bị một bàn tay ấm áp mềm mại áp xuống, anh chưa kịp phản ứng lại thì cảm xúc kia đã rời đi. Lâm Mộ An khẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc khác thường.

"Ừ, đã hạ sốt rồi."

Mộc Miên nói xong cũng không động đậy, cứ đứng nhìn anh, không biết đang nghĩ cái gì. Lâm Mộ An đứng đợi mấy giây, đang định xoay người đi, bên tai lại truyền đến thanh âm của cô.

"Lâm Mộ An, bộ dạng này của cậu đặc biệt làm cho người khác phải đau lòng."

Đôi mắt cô đen nhánh trong suốt, không nhìn ra bất kì tạp chất nào, vô cùng đơn thuần nói ra những lời này. Lâm Mộ An cúi đầu nhìn vào mũi chân, đút tay vào túi quần, im lặng đi về trước.

Mộc Miên nói hết ra những lời đó mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Anh vừa mang bộ dạng đó, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc, mái tóc đen xơ xác tán loạn trên trán, ánh mắt đen tĩnh lạng, gò má như gầy đi, càng nhìn càng thấy tinh xảo xinh xắn. Sau khi khỏi ốm, anh giống như hoa ngọc lan bị mưa gió đánh đổ trong một đêm, vừa đẹp vừa mỏng manh khiến người khác thương xót.

"Hôm nay cậu không được ăn đồ có nhiều dầu mỡ, càng không được chạy ra ngoài hóng gió. Ăn cái gì thanh đạm một chút, bây giờ chỉ tạm thời hạ sốt mà thôi, không cẩn thận có thể sẽ bị sốt lại..."

Mộc Miên đi cạnh anh không ngừng lải nhải, so với lúc trước kiệm lời thì bây giờ có chút om sòm ồn ào, nhưng Lâm Mộ An cũng không cắt lời cô, cứ trầm mặc nghe. Cho đến khi bước vào lớp, Mộc Miên để lên bàn anh một túi đậu hũ hấp, thấp giọng dặn dò.

"Hôm nay không được uống sữa tươi, ăn cái này đi."

Nội tâm của anh khẽ nảy lên một cái, sau đó âm thanh vang lên nhỏ đến mức ít ai nghe thấy.

"Cảm ơn."

Bên cạnh đó, mấy người đều đã nghe thấy, người ngồi cùng bàn với anh kinh ngạc quay ra nhìn, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi. Mộc Miên hơi nhếch khóe miệng, chăm chú nhìn ánh mắt của anh, đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen tuyền kia.

"Không cần cảm ơn."

Vừa dứt lời, con người vừa mới ôn nhu kia liền lập tức ngẩng đầu lên, bất mãn cau mày nhìn cô như đang tố cáo cô được voi đòi tiên, lông mày lại quay về vẻ lạnh lùng.

Mộc Miên ngoác miệng ra cười, quay về vị trí của mình.

Buổi tối lúc đi về, Mộc Miên vẫn đi cùng anh, mặc kệ mọi người bàn tán ra sao. Cô nói chuyện với anh từ khi sáng sớm đến tận lúc tan học đi cùng đường về nhà.

Lúc đầu, Lâm Mộ An không nói gì, chỉ coi cô như không khí, chẳng qua bước chân của anh đi nhanh hơn, thời gian đi về nhà rút ngắn còn một nửa. Sau đó anh lấy chìa khóa, mở cửa rồi lập tức khép lại, bối rối vô lực dựa vào cánh cửa, cảm thấy bản thân như được giải thoát.

Lâm Mộ An từng xem qua Tây Du Ký, anh cảm thấy Đường Tăng trong đó cũng không đáng sợ bằng Mộc Miên.

Buổi đêm hôm đó anh gặp phải ác mộng. Trong mơ, anh thấy mình biến thành con khỉ Ngộ Không kia, Mộc Miên mặc áo cà sa đi trước mặt anh không ngừng lảm nhảm khiến vòng kim cô trên đầu ngày càng thít chặt lại, cuối cùng anh đau quá phải lăn lộn trên mặt đất, không thể thoát ra khỏi niệm chú của cô.

Lâm Mộ An bị dọa cho tỉnh lại.

Sau khi trở về nhà, Mộc Miên vô cùng kích động, cô quá là hưng phấn.

Giống như một vị khách lữ hành băng qua muôn trùng khó khăn, suốt ngày ôm một tảng đá lạnh như băng vượt qua sa mạc, mãi mãi không thấy lối ra. Kết quả là đột nhiên một ngày phát hiện ra, tảng đá kia là một quả trứng, bên trong có sức sống, có thể mang cô ra khỏi sa mạc.

Cô không thể kìm được mà nhớ lại lần nói chuyện duy nhất của cô với Lâm Mộ An ở đời trước.

Đó là một lần cãi vã kịch liệt.

Sau khi Từ Tĩnh tỏ tình được một tuần, thứ hai tuần sau liền nghỉ học.

Cô gọi Lâm Mộ An đến nơi vắng vẻ không có bóng người. Không khí như ngưng đọng, ánh mắt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn. Mộc Miên lấy hết dũng khí, mới dám nói ra vì sao cô gọi anh tới đây.

"Thư tình của Từ Tĩnh có phải do cậu dán lên bảng thông báo không?"

Không đợi anh trả lời, Mộc Miên tiếp tục bổ sung, ngữ khí kiên định.

"Tôi nhìn thấy rồi."

Cô nói không sai, chính cô đã thấy được, nhưng cô cũng chỉ thấy Lâm Mộ An cầm thư tỏ tình đi đến bảng thông báo mà thôi. Lúc đó, sự yêu thích và ái mộ cô dành cho Lâm Mộ An không đủ để phá vỡ sự kiêu ngạo của cô, cho nên cô mới theo dõi anh như vậy.

Sau đó Mộc Miên hối hận vô số lần, con mẹ nó kiêu ngạo nữa đi!

Cô mở to hai mắt, vừa thấp thỏm lại mong đợi anh trả lời, trong lòng rất mâu thuẫn nhưng lại có sự mừng rỡ lạ lùng.

Nhưng lời nói kế tiếp của anh đã phá vỡ mọi ảo tưởng cùng mong đợi của cô, xóa bỏ tia mừng rỡ trong mắt cô ngay tức khắc.

"Là tôi."

Thời điểm đó trông anh như thế nào? Mộc Miên nhớ rất rõ. Gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ thờ ơ hờ hững, coi đó như một điều hiển nhiên, không có bất kì tia áy náy hay chột dạ nào.

Cô tức muốn điên lên.

Cô không thể nào tưởng tượng ra cái người mình từng thầm mến mộ hai năm qua lại sẽ như thế này. Vì vậy cô nghĩ việc Từ Tĩnh nghỉ học là không đáng, cô ấy chỉ vì tình cảm chân thành này mà khổ sở. Mộc Miên tức giận, hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi chua xót.

"Tại sao cậu phải làm như vậy?!" Cô kích động chất vấn.

Anh không trả lời, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cô, đi thẳng đến phòng học.

"Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cậu!"

"Tôi sẽ để toàn trường biết cậu là người như thế nào!"

Sau lưng anh, Mộc Miên mất khống chế gầm gừ, nước mắt thành từng chuỗi rơi xuống. Lâm Mộ An tựa như dừng lại một chút, sau đó rời đi không lưu luyến. Mộc Miên tức điên lên, đuổi theo anh, hung hăng đụng vào vai anh một cái thật mạnh.

Bả vai cô bị đau, nhưng so với nỗi đau trong lòng thì không là gì cả.

Cô đẩy cửa phòng học, đứng lên bục giảng. Chuông vào lớp vừa reo lên, trong lớp đã đầy đủ học sinh nhưng thầy giáo vẫn chưa tới. Cô hướng về phía dưới lớp, khàn cả giọng hét lên.

"Thư tình của Từ Tĩnh là do Lâm Mộ An dán lên thông báo!"

"Cậu ta chính là một người khốn nạn!"

Chỉ một thoáng, cả lớp xôn xao. Có những nữ sinh vẫn luôn yêu thích anh giống như Mộc Miên tỏ vẻ không tin, kích động chất vấn:

"Không thể nào! Bằng chứng đâu?!"

"Cậu ta vừa tự thừa nhận!"

Mộc Miên chỉ tay vào Lâm Mộ An không biết đã đứng ở trước cửa khi nào, lặp lại từng từ: "Cậu ta vừa chính miệng thừa nhận!"

Trên mặt Lâm Mộ An vẫn vô cùng bình thản, anh hờ hững bước vào phòng học, ngồi vào vị trí của mình. Cả lớp yên lặng không một tiếng động. Trong chốc lát, bốn phương tám hướng xì xào bàn tán, ánh mắt của mọi người đều vô tình hay hữu ý đánh giá anh.

Trước giờ Lâm Mộ An là trung tâm của mọi bát quái, được đông đảo nữ sinh hâm mộ. Huống hồ mấy ngày trước Từ Tĩnh còn gây ra chuyện lớn như vậy, độ nổi tiếng của anh lại càng cao, nhưng kèm theo đó, đối tượng của sự chán ghét và bài xích lại chuyển thành Lâm Mộ An.

Trước kia có nhiều người yêu mến anh, bây giờ thì có nhiều người ghét bỏ anh.

Không một ai có thể chấp nhận bản thân lại đi thích một người như vậy, nhất là với vẻ ngoài của anh như này. Toàn bộ trường học đều sôi trào, thậm chí có những người trực tiếp đứng trước mặt anh mà mắng mỏ.

"Thật kinh khủng! Không nghĩ cậu lại là người như vậy."

"Cậu đối xử với người thích cậu như vậy hả?"

"Người như anh không đáng sống trên cõi đời này đâu."

Anh hoàn toàn yên lặng mà chống đỡ, giống như người mà các cô đang mắng không phải là anh vậy. Ngày nào cũng như ngày nào, anh cô đơn một mình, đi học rồi về nhà. Chỉ là đôi mắt trước giờ vốn ưu tư của anh cũng ngày càng trở nên trống rỗng, ngay cả sự lạnh lùng vốn có cũng dần biến thành thẫn thờ.

Cả người anh dường như không còn chút sức sống.

Một tuần sau, anh từ trên sân thượng của trường học nhảy xuống tự sát.

——————————

~Đôi lời từ editor: Đây là quà phúc lợi ngày Trung Thu cho những bạn nào đang ngồi nhà một mình như tớ nhé.:) ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương