Chàng Trai Hướng Dương Năm Ấy
-
Chương 2
Hà Du Đồng hồi hộp bám chắc yên xe, mà trong lòng lại có một loại cảm giác rung động khác với lúc ở cạnh tất cả các bạn nam khác, trái tim cũng vô thức không khống chế được mà gia tăng tốc độ nhịp đập. Cô biết, cô đã hoàn toàn thích người con trai trầm tĩnh này mất rồi.
“Nhà cậu ở đâu?” Hai người đồng thanh nói.
Khi ấy, bầu không khí hồi hộp và ám muội giữa hai người chậm rãi sinh ra.
Qua một hồi im lặng, Hà Du Đồng bắt đầu thoải mái cười tươi, tiếng cười trong trẻo êm tai như tiếng chuông bạc, lay động xúc cảm.
Không hiểu sao Lục Tề thấy Hà Du Đông cười như vậy, cũng rất tự nhiên cười lên theo.
Giai đoạn hồn nhiên chân thật, quãng thời gian tuổi trẻ đều vô tư như vậy đó.
“Không nhìn ra đấy, thì ra cậu còn biết cười như vậy nữa!” Hà Du Đồng cười nhìn Lục Tề vui vẻ nói.
Lục Tề gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Thực ra mình vẫn rất thích cười, chẳng qua bình thường không hay cười mà thôi.”
Hà Du Đồng khó hiểu, hỏi: “Sao lại không hay cười! Vì không được vui sao? Mình hy vọng Lục Tề mãi mãi vui vẻ, luôn luôn giữ trên môi nụ cười.”
Lục Tề vui vẻ gật đầu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua vậy. Từ nhỏ vẫn luôn bị bố mẹ quản thúc, xưa nay cũng chẳng có ai bảo cậu hãy giữ nụ cười trên môi cả. Cậu đã quen với thế giới chỉ có một mình rồi. Nhưng không ngờ từ sau khi Hà Du Đồng xuất hiện lại thay đổi cả thế giới của cậu, sưởi ấm cuộc đời cậu.
Trong lúc Lục Tề đang mải mê nghĩ ngợi nên không hề chú ý tới con dốc phía trước, chiếc xe đạp bắt đầu bị mất kiểm soát, lao nhanh xuống phía dưới.
Vì Hà Du Đồng bị động, vội vàng ôm thất chặt lấy eo Lục Tề, đầu nép sát vào lưng cậu, đôi mắt to lấp lánh nhắm chặt lại.
Trên tấm lưng dài của Lục Tề như có dòng nước ấm, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng ngọt như mật. Cậu thuần thục khống chế lại ghi-đông xe đạp, vững vàng xuống khỏi dốc.
Sau khi ổn định lại Hà Du Đồng từ từ mở mắt ra, thấy hai tay mình đang ôm lấy eo của Tề Lục, mặt bắt đầu nóng bừng lên, vội vàng buông hai tay ra.
Lục Tề dừng một chút, rối rắm suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng hỏi: “Cậu cảm thấy mình là người thế nào?”
Cô suy nghĩ kỹ lại một chút, nghiêm túc trả lời: “Hừm, cậu rất tốt, rất thẳng thắn. Có điều có lúc sẽ thấy hơi khó ở chung.”
Khó ở chung? Rốt cuộc là cậu đã sai ở đâu nhỉ? Lục Tề không nghĩ ra.
Lục Tề dừng xe, Hà Du Đồng cố gắng hết sức tự mình xuống xe.
“Hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu.” Hà Du Đồng nói với cậu.
Lục Tề gãi gãi đầu, cười có chút mất tự nhiên nói: “Đừng khách sáo, thực ra cũng có gì mà.”
Hà Du Đồng hơi cúi thấp đầu, khẽ nói: “Này? Cậu thích cô gái như thế nào?”
Lục Tề sửng sốt, ngây ngẩn người đáp: “Ừm, không biết nữa.”
Hà Du Đồng xoay người vẫy tay với cậu, có phần mất mát nói: “Ừm, vậy hẹn mai gặp lại.”
Lục Tề ở phía sau cô, lấy hết can đảm nói to: “Thực ra mình rất thích kiểu con gái giống như cậu.”
Hà Du Đồng quay lại đối diện với cậu, dẩu môi nói: “Chỉ là thích kiểu con gái giống mình thôi chứ gì?”
Lục Tề căng thẳng đến mặt khẽ ửng đỏ, hồi hộp nói: “Thực ra mình thích…”
Hà Du Đồng mỉm cười, có phần trêu đùa nói: “Hả, tiếng nhỏ quá, mình không nghe thấy, thích ai cơ?”
Sắc đỏ trên mặt Lục Tề càng xuất hiện rõ ràng hơn, cậu nói to: “Mình thích cậu. Mình thích cậu, Hà Du Đồng.”
Hà Du Đồng ngọt ngào nở nụ cười, như một cô bé ngượng ngùng nói: “Ừm, mình cũng thích cậu.”
Ánh chiều tà rực rỡ, Lục Tề nho nhã tuấn tú đứng dưới ánh tịch dương, tựa như ôm một bó hoa hướng dương lớn vậy. Cậu cười lên nhìn giống như bông hoa hướng dương dịu dàng ban sớm, sưởi ấm trái tim nhạt nhẽo của cô đến tận cùng, dẫu rằng bông hướng dương này là đau buồn.
Tình yêu tuổi học trò của hai người khi ấy được xác lập như thế đó, tuổi 18 là chặng cuối của quãng đường tuổi học trò, ngắn ngủi mau qua. Tựa như nốt nhạc cuối cùng của khúc nhạc dạo đàn dương cầm, cho dù âm điệu cao thế nào chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ hết, sẽ biến mất, thế nhưng khúc nhạc dạo luôn rất hay, rất đẹp.
Từ hôm ấy, Lục Tề bắt đầu đần dần mở rộng lòng mình hơn, làm theo lời Hà Du Đồng nói, mỗi ngày đều giữ nụ cười trên môi.
Mỗi ngày của Hà Du Đồng đều luôn rất vui vẻ.
Cuối tuần bọn họ cùng đi xem phim, cùng chơi game, uống chung một cốc trà sữa, ăn chung một gói bỏng ngô, mặc đồ tình nhân giống hệt nhau.
Mỗi tối sẽ lén lút gọi điện thoại cho nhau, nói dối bố mẹ là thảo luận bài học với bạn. Hai người cứ như hai đứa trẻ vậy, cả cõi lòng vui sướng cảm nhận mùi vị tuổi trẻ đẹp đẽ sục sôi, hàng ngày đều đắm mình trong vui vẻ.
Lớp 12 là khoảng thời gian rất quan trọng, khó khăn lắm mới có thể chịu được đến lúc các thầy cô chấm dứt việc khuyên nhủ bọn họ được một chút thì lại bắt đầu phải chiến đấu với kỳ thi đại học.
“Lục Tề, cậu định thi vào trường nào?” Hà Du Đồng kéo cái đầu nhỏ rồi hỏi Lục Tề.
“Ừm, trường Đại học Phục Đán.” Lục Tề quả quyết nói.
“Sao lại là Phục Đán chứ?” Hà Du Đồng bất mãn nói.
“Bố mẹ mình muốn vậy.” Lục Tề áy náy.
“Không được, thi vào Hạ Môn đi. Mình thích Hạ Môn cơ.” Lần đầu tiên Hà Du Đồng có thái độ cứng rắn như vậy.
“Ừ! Nghe lời Du Đồng.” Lục Tề nhéo mũi cô, dỗ dành nói.
Trước kỳ thi Đại học một ngày, Lục Tề hẹn Hà Du Đồng ra ngoài, mang theo một chiếc lắc tay bạc được chế tạo vô cùng khéo léo, đưa cho cô.
Trên chiếc lắc bạc ấy có một hình trái tim, trên trái tim có khắc: Lục Tề yêu Hà Du Đồng.
Lục Tề cầm chiếc lắc tay chân thành, thâm tình nói: “Chiếc lắc tay này thay cho lời hứa hẹn một đời của mình với cậu. Đến một ngày nào đó chiếc lắc tay này sẽ trở thành chiếc nhẫn kim cương cùng với một đời hạnh phúc. Vì thế, mình mong rằng cậu sẽ mãi yêu mình, và mình tin rằng sẽ có một ngày, chiếc lắc tay này sẽ chứng minh việc chúng mình ở bên nhau đến già.”
Hà Du Đồng gật đầu một cái, khóe hơi đỏ lên nói: “Đợi bọn mình lên Đại học rồi, mình sẽ đưa cậu ra mắt bố mẹ mình. Mình sẽ nói với họ rằng, cậu là người mà Hà Du Đồng muốn yêu trọn cuộc đời này. Vì thế, sau khi tốt nghiệp, mình sẽ chờ cậu cầm chiếc nhẫn kim cương tới gặp mình, được không?”
Lục Tề có chút muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Du Đồng, chầm chậm nói: “Mình sẽ cho cậu được hạnh phúc suốt đời, cậu nhất định yêu mình mãi nhé.”
Lúc điền nguyện vọng, cả hai lần lượt ghi tên trường Đại học vào.
Thực ra điền tên trường Đại học nào đi nữa thì cũng không quan trọng với Lục Tề. Bố mẹ cậu đã sớm sắp xếp xong xuôi để cậu đi Mỹ học tập và phát triển sự nghiệp rồi.
Cậu không từ chối, cũng không một lời oán thán, ngược lại, cậu hoàn toàn tiếp nhận, đồng ý với sự sắp xếp của bố mẹ.
Trong lòng cậu cho rằng yêu là trách nhiệm cả một đời, mà tiền đề của trách nhiệm cũng chính là tiền tài và quyền lực.
Cậu muốn chờ sau khi mình phát triển sự nghiệp ổn rồi mới đi hoàn thiện tình yêu của mình. Tình yêu của cậu dành cho Hà Du Đồng nghe thật lớn lao, lớn lao mà có phần xa xôi, xa xôi tới mức cậu có thể ích kỷ rời xa thành phố này, bỏ lại người yêu cậu một mình bồi hồi chờ đợi. Chẳng qua cậu chính là một người vì giang sơn mà khuynh đảo, chứ không vì mĩ nhân mà rơi lệ.
Nhiệt huyết tuổi trẻ lại tựa như sóng biển sục sôi, có lúc một trận bão táp sẽ đánh bạn rơi vào đáy vực sâu, bạn không có dũng khí để bẻ đi đôi cánh đã bị thương, cũng chẳng bay được đến bất cứ nào khác nữa.
“Nhà cậu ở đâu?” Hai người đồng thanh nói.
Khi ấy, bầu không khí hồi hộp và ám muội giữa hai người chậm rãi sinh ra.
Qua một hồi im lặng, Hà Du Đồng bắt đầu thoải mái cười tươi, tiếng cười trong trẻo êm tai như tiếng chuông bạc, lay động xúc cảm.
Không hiểu sao Lục Tề thấy Hà Du Đông cười như vậy, cũng rất tự nhiên cười lên theo.
Giai đoạn hồn nhiên chân thật, quãng thời gian tuổi trẻ đều vô tư như vậy đó.
“Không nhìn ra đấy, thì ra cậu còn biết cười như vậy nữa!” Hà Du Đồng cười nhìn Lục Tề vui vẻ nói.
Lục Tề gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Thực ra mình vẫn rất thích cười, chẳng qua bình thường không hay cười mà thôi.”
Hà Du Đồng khó hiểu, hỏi: “Sao lại không hay cười! Vì không được vui sao? Mình hy vọng Lục Tề mãi mãi vui vẻ, luôn luôn giữ trên môi nụ cười.”
Lục Tề vui vẻ gật đầu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua vậy. Từ nhỏ vẫn luôn bị bố mẹ quản thúc, xưa nay cũng chẳng có ai bảo cậu hãy giữ nụ cười trên môi cả. Cậu đã quen với thế giới chỉ có một mình rồi. Nhưng không ngờ từ sau khi Hà Du Đồng xuất hiện lại thay đổi cả thế giới của cậu, sưởi ấm cuộc đời cậu.
Trong lúc Lục Tề đang mải mê nghĩ ngợi nên không hề chú ý tới con dốc phía trước, chiếc xe đạp bắt đầu bị mất kiểm soát, lao nhanh xuống phía dưới.
Vì Hà Du Đồng bị động, vội vàng ôm thất chặt lấy eo Lục Tề, đầu nép sát vào lưng cậu, đôi mắt to lấp lánh nhắm chặt lại.
Trên tấm lưng dài của Lục Tề như có dòng nước ấm, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng ngọt như mật. Cậu thuần thục khống chế lại ghi-đông xe đạp, vững vàng xuống khỏi dốc.
Sau khi ổn định lại Hà Du Đồng từ từ mở mắt ra, thấy hai tay mình đang ôm lấy eo của Tề Lục, mặt bắt đầu nóng bừng lên, vội vàng buông hai tay ra.
Lục Tề dừng một chút, rối rắm suy nghĩ một chút rồi ngượng ngùng hỏi: “Cậu cảm thấy mình là người thế nào?”
Cô suy nghĩ kỹ lại một chút, nghiêm túc trả lời: “Hừm, cậu rất tốt, rất thẳng thắn. Có điều có lúc sẽ thấy hơi khó ở chung.”
Khó ở chung? Rốt cuộc là cậu đã sai ở đâu nhỉ? Lục Tề không nghĩ ra.
Lục Tề dừng xe, Hà Du Đồng cố gắng hết sức tự mình xuống xe.
“Hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu.” Hà Du Đồng nói với cậu.
Lục Tề gãi gãi đầu, cười có chút mất tự nhiên nói: “Đừng khách sáo, thực ra cũng có gì mà.”
Hà Du Đồng hơi cúi thấp đầu, khẽ nói: “Này? Cậu thích cô gái như thế nào?”
Lục Tề sửng sốt, ngây ngẩn người đáp: “Ừm, không biết nữa.”
Hà Du Đồng xoay người vẫy tay với cậu, có phần mất mát nói: “Ừm, vậy hẹn mai gặp lại.”
Lục Tề ở phía sau cô, lấy hết can đảm nói to: “Thực ra mình rất thích kiểu con gái giống như cậu.”
Hà Du Đồng quay lại đối diện với cậu, dẩu môi nói: “Chỉ là thích kiểu con gái giống mình thôi chứ gì?”
Lục Tề căng thẳng đến mặt khẽ ửng đỏ, hồi hộp nói: “Thực ra mình thích…”
Hà Du Đồng mỉm cười, có phần trêu đùa nói: “Hả, tiếng nhỏ quá, mình không nghe thấy, thích ai cơ?”
Sắc đỏ trên mặt Lục Tề càng xuất hiện rõ ràng hơn, cậu nói to: “Mình thích cậu. Mình thích cậu, Hà Du Đồng.”
Hà Du Đồng ngọt ngào nở nụ cười, như một cô bé ngượng ngùng nói: “Ừm, mình cũng thích cậu.”
Ánh chiều tà rực rỡ, Lục Tề nho nhã tuấn tú đứng dưới ánh tịch dương, tựa như ôm một bó hoa hướng dương lớn vậy. Cậu cười lên nhìn giống như bông hoa hướng dương dịu dàng ban sớm, sưởi ấm trái tim nhạt nhẽo của cô đến tận cùng, dẫu rằng bông hướng dương này là đau buồn.
Tình yêu tuổi học trò của hai người khi ấy được xác lập như thế đó, tuổi 18 là chặng cuối của quãng đường tuổi học trò, ngắn ngủi mau qua. Tựa như nốt nhạc cuối cùng của khúc nhạc dạo đàn dương cầm, cho dù âm điệu cao thế nào chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ hết, sẽ biến mất, thế nhưng khúc nhạc dạo luôn rất hay, rất đẹp.
Từ hôm ấy, Lục Tề bắt đầu đần dần mở rộng lòng mình hơn, làm theo lời Hà Du Đồng nói, mỗi ngày đều giữ nụ cười trên môi.
Mỗi ngày của Hà Du Đồng đều luôn rất vui vẻ.
Cuối tuần bọn họ cùng đi xem phim, cùng chơi game, uống chung một cốc trà sữa, ăn chung một gói bỏng ngô, mặc đồ tình nhân giống hệt nhau.
Mỗi tối sẽ lén lút gọi điện thoại cho nhau, nói dối bố mẹ là thảo luận bài học với bạn. Hai người cứ như hai đứa trẻ vậy, cả cõi lòng vui sướng cảm nhận mùi vị tuổi trẻ đẹp đẽ sục sôi, hàng ngày đều đắm mình trong vui vẻ.
Lớp 12 là khoảng thời gian rất quan trọng, khó khăn lắm mới có thể chịu được đến lúc các thầy cô chấm dứt việc khuyên nhủ bọn họ được một chút thì lại bắt đầu phải chiến đấu với kỳ thi đại học.
“Lục Tề, cậu định thi vào trường nào?” Hà Du Đồng kéo cái đầu nhỏ rồi hỏi Lục Tề.
“Ừm, trường Đại học Phục Đán.” Lục Tề quả quyết nói.
“Sao lại là Phục Đán chứ?” Hà Du Đồng bất mãn nói.
“Bố mẹ mình muốn vậy.” Lục Tề áy náy.
“Không được, thi vào Hạ Môn đi. Mình thích Hạ Môn cơ.” Lần đầu tiên Hà Du Đồng có thái độ cứng rắn như vậy.
“Ừ! Nghe lời Du Đồng.” Lục Tề nhéo mũi cô, dỗ dành nói.
Trước kỳ thi Đại học một ngày, Lục Tề hẹn Hà Du Đồng ra ngoài, mang theo một chiếc lắc tay bạc được chế tạo vô cùng khéo léo, đưa cho cô.
Trên chiếc lắc bạc ấy có một hình trái tim, trên trái tim có khắc: Lục Tề yêu Hà Du Đồng.
Lục Tề cầm chiếc lắc tay chân thành, thâm tình nói: “Chiếc lắc tay này thay cho lời hứa hẹn một đời của mình với cậu. Đến một ngày nào đó chiếc lắc tay này sẽ trở thành chiếc nhẫn kim cương cùng với một đời hạnh phúc. Vì thế, mình mong rằng cậu sẽ mãi yêu mình, và mình tin rằng sẽ có một ngày, chiếc lắc tay này sẽ chứng minh việc chúng mình ở bên nhau đến già.”
Hà Du Đồng gật đầu một cái, khóe hơi đỏ lên nói: “Đợi bọn mình lên Đại học rồi, mình sẽ đưa cậu ra mắt bố mẹ mình. Mình sẽ nói với họ rằng, cậu là người mà Hà Du Đồng muốn yêu trọn cuộc đời này. Vì thế, sau khi tốt nghiệp, mình sẽ chờ cậu cầm chiếc nhẫn kim cương tới gặp mình, được không?”
Lục Tề có chút muốn nói lại thôi, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Du Đồng, chầm chậm nói: “Mình sẽ cho cậu được hạnh phúc suốt đời, cậu nhất định yêu mình mãi nhé.”
Lúc điền nguyện vọng, cả hai lần lượt ghi tên trường Đại học vào.
Thực ra điền tên trường Đại học nào đi nữa thì cũng không quan trọng với Lục Tề. Bố mẹ cậu đã sớm sắp xếp xong xuôi để cậu đi Mỹ học tập và phát triển sự nghiệp rồi.
Cậu không từ chối, cũng không một lời oán thán, ngược lại, cậu hoàn toàn tiếp nhận, đồng ý với sự sắp xếp của bố mẹ.
Trong lòng cậu cho rằng yêu là trách nhiệm cả một đời, mà tiền đề của trách nhiệm cũng chính là tiền tài và quyền lực.
Cậu muốn chờ sau khi mình phát triển sự nghiệp ổn rồi mới đi hoàn thiện tình yêu của mình. Tình yêu của cậu dành cho Hà Du Đồng nghe thật lớn lao, lớn lao mà có phần xa xôi, xa xôi tới mức cậu có thể ích kỷ rời xa thành phố này, bỏ lại người yêu cậu một mình bồi hồi chờ đợi. Chẳng qua cậu chính là một người vì giang sơn mà khuynh đảo, chứ không vì mĩ nhân mà rơi lệ.
Nhiệt huyết tuổi trẻ lại tựa như sóng biển sục sôi, có lúc một trận bão táp sẽ đánh bạn rơi vào đáy vực sâu, bạn không có dũng khí để bẻ đi đôi cánh đã bị thương, cũng chẳng bay được đến bất cứ nào khác nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook