11.

Sau khi thi thể của tôi được phát hiện, Hứa Ngôn Tịnh đã cãi nhau với mẹ cô ta.

Bởi vì mẹ cô ta đã thương hại tôi, nói rằng tôi là một đứa trẻ thông minh, khi bà nhìn thấy tôi cách đây không lâu, tôi vẫn còn đang đứng bán bánh cho mẹ tôi.

Tinh thần của Hứa Ngôn Tịnh đã rất căng thẳng trong những ngày qua, và cô ta thấy khó chịu khi nghe đến điều này.

"Người đã chet rồi mà mẹ còn khen nữa, thật không hiểu nổi ai mới là con gái của mẹ!"
Mẹ cô ta - Liễu Phương Phương sững người một lúc rồi nhìn con gái mình với vẻ hoài nghi.

Bà liền nói rằng bạn học của con đã qua đời, con không buồn thì thôi, tại sao con lại thể hiện thái độ như vậy.

Hứa Ngôn Tịnh sững người, đến lúc này cô ta mới nhận ra mình vừa nói gì.

Cô ta hoảng loạn mà giải thích, cúi đầu lắp bắp rằng mình không có ý đó.

"Được rồi, không cần giải thích nữa.

"
Liễu Phương Phương liếc nhìn cô với vẻ mặt chán ghét,
“Điểm của con không bằng người ta, cũng không hiểu chuyện như người ta, mẹ không hiểu con lấy mặt mũi gì mà kiêu ngạo ở đây.


"Mẹ khen ngợi người khác bởi vì họ đáng được khen ngợi.

Chỉ cần con có thể xuất sắc như người ta, mẹ! "
"Phải! Lâm Ngữ cái gì cũng giỏi, còn con là một thứ rác rưởi!"
Trước khi đợi bà ta nói xong, Hứa Ngôn Tịnh đã không nhịn được.

Cô ta nói với mẹ mình cùng đôi mắt đỏ hoe, nói rằng Lâm Ngữ tốt, Lâm Ngữ hiểu chuyện và Lâm Ngữ rất ưu tú.

Vậy thì sao chứ, cô ta chẳng phải chet rồi hay sao.

.


"Cô ta chet đi thật tốt, cô ta đáng đời, loại rác rưởi như cô ta không nên sống trên đời này!"
Đôi mắt của Liễu Phương Phương mở to vì tức giận, và bà nghiêm khắc bảo con gái mình đừng nói nữa.

Nhìn khuôn mặt non nớt đang vặn vẹo đầy hung ác của Hứa Ngôn Tịnh, dường như bà đã nhận ra điều gì đó.

Giơ tay đóng cửa lại, bà ta vội vàng nắm lấy tay Hứa Ngôn Tịnh và hỏi cô ta rằng cái chet của tôi có liên quan gì đến cô ta không.

Chỉ một câu nói, liền đem Hứa Ngôn Tịnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Cô ta quá ngu ngốc, cũng kém bình tĩnh hơn nhiều so với Lộ Vũ Hạo.

Cuối cùng, cô ta đã suy sụp và khóc, sau đó kể hết với mẹ cô ta về việc đã bắt nạt tôi và còn để bọn lưu manh cưỡng hiếp tôi.

Nhưng cô ta không nói rằng cô ta và Lộ Vũ Hạo đã ấn đầu tôi xuống nước, chỉ nói rằng tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục nên đã tự sát.

Sau khi nghe điều này, mẹ cô ta đã rất sốc và tức giận, vì vậy bà đã tát cô ta.

Nhưng cô ta bướng bỉnh gầm lên, hỏi tại sao mẹ lại đánh mình.

"Đều bởi vì mẹ!
"Nếu không phải mẹ luôn ở trước mặt con nói cô ta hoàn hảo như nào, nếu không phải trong mắt mẹ chỉ có con nhà người ta, con cũng sẽ không càng ngày càng hận cô ta.


Liễu Phương Phương sửng sốt, nhất thời không nói nên lời.

Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng người phụ nữ này đã chọn đứng về phía con gái mình.

Bà ta cẩn thận mà dặn dò Hứa Ngôn Tịnh, dạy cô ta cách đối phó với các cuộc điều tra của cảnh sát, và dạy cô ta cách đẩy vấn đề đến tay tên lưu manh kia và Lộ Vũ Hạo.

Nhìn mặt hai mẹ con bọn họ mà tôi thấy buồn nôn.

Bên kia, Lộ Vũ Hạo đương nhiên cũng đã có biện pháp đối phó.

Khi tôi nhìn thấy anh ta lấy đoạn video tôi bị bọn côn đồ cưỡng hiếp ra, tâm hồn tôi run rẩy dữ dội.

Đó là sự bất lực, giận dữ và đau đớn tột cùng.

Những hình ảnh lúc tôi bị bọn chúng cưỡng hiếp dần hiện lên trong đầu tôi, và tôi nhớ đến cơ thể mình từng bước từng bước bị hành hạ, tra tấn.

Nghĩ đến chính mình đã bất lực vùng vẫy tuyệt vọng như thế nào.

Tôi đã rất sợ hãi đến mức không thể di chuyển.

Còn Lộ Vũ Hạo chỉ làm bộ làm tịch, mặt người dạ thú, nói rằng anh ta sẽ cho bố mẹ tôi xem video này.

“Tôi không tin là họ không quan tâm đến danh tiếng của con gái mình.


"Chỉ cần bọn họ thỏa hiệp thừa nhận Lâm Ngữ mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa tôi đã cho tên lưu manh kia số tiền không nhỏ, cuối cùng thì cảnh sát chắc chắn sẽ không nghi ngờ tôi! "
Ngay lập tức, tâm hồn tôi bùng lên phẫn nộ.

Súc sinh.

Súc sinh.

Tại sao cậu ta vẫn không buông tha cho tôi ngay cả khi tôi đã chet!?
Tại sao!!!
12.

Về phía cảnh sát, họ vẫn đang cố gắng moi thông tin từ bố mẹ tôi.

Nữ cảnh sát đã điều tra mọi thứ về tôi khi tôi còn đi học, bao gồm cả việc tôi đến bệnh xá bao nhiêu lần và tôi đã uống loại thuốc gì.


Người ta cho rằng tôi đã bị bắt nạt ở trường, vì vậy họ lại đến gặp bố mẹ tôi để hỏi.

"Hiện tại, Lâm Ngữ có khả năng đã bị bắt nạt ở trường, ông bà có nhận thấy điều này không?"
Bố tôi sững người lại khi nghe thấy điều này.

Đôi mắt ông đỏ ngầu, những nếp nhăn trên khuôn mặt run lên không kiểm soát được, đôi môi hé mở nhưng rồi lại khép lại.

Một lúc sau, ông nói ông không biết.

Cảnh sát vì thế nhìn mẹ tôi.

Mẹ tôi cũng sửng sốt.

Bà ấy nhớ lại rồi nói không nghe thấy tôi đề cập đến việc bị bắt nạt, bà chỉ nhớ rằng tôi có đề cập đến việc mâu thuẫn với bạn cùng lớp hai lần.

"Việc của chúng tôi quá bận rộn, con nhóc này có vấn đề gì cũng giữ trong lòng, chúng tôi cũng không biết làm gì! "
Nói rồi mẹ lại khóc một cách buồn bã.

"KHÔNG PHẢI.

"
Lúc này dì tôi đột nhiên lên tiếng.

Dì tôi nhìn bố mẹ tôi với đôi mắt đỏ hoe,
Nói Tiểu Ngữ có nói chuyện con bé đi học với các người.

Giáo sư khi dễ, bạn bè bắt nạt nhưng là các người không để tâm.

"Tiểu Ngữ đã nhiều lần nói với tôi về việc con bé bị bắt nạt, tại sao các người không chú ý?
"Nếu các người có thể quan tâm đến con bé sớm hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra với con bé cả!"
Cha mẹ tôi không nói nên lời, và có chút sững sờ tại chỗ.

Sau khi cảnh sát rời đi, dì tôi rốt cuộc không nhịn được mà khóc rống lên.

Bà khóc và trách bố mẹ tôi, nói rằng họ không xứng đáng làm bậc cha mẹ.

Tôi nhìn cơ thể run rẩy và nắm tay siết chặt của dì ấy, đột nhiên rất khó chịu.

Tôi nhỏ giọng gọi dì, dì dường như cảm nhận được điều gì đó nên liếc về phía sau.

Nhưng bà không hề nhìn thấy tôi!.

Mãi sau này tôi mới biết, sở dĩ dì hiểu tôi là vì dì cũng từng đau khổ như tôi.


Bà là con út trong gia đình, nhưng cũng là người ít được yêu mến nhất.

Vì sự ra đời của dì cũng biểu thị gia đình sẽ phải tăng thêm gánh nặng.

Bà đã không được quan tâm từ khi sinh ra, cũng thường xuyên bị bố mẹ phớt lờ và bị người khác bắt nạt.

Nhưng dù vậy, dì thậm chí còn trở nên kiên cường hơn.

Vì dì tôi còn phải bươn chải, phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ, còn phải đi làm kiếm tiền cưới vợ cho anh trai.

Dì ấy đau đớn như vậy, lại không dám chet.

May mắn thay, sau này dì tôi đã tìm thấy một người chồng yêu dì ấy rất nhiều!
Tôi thích dì rất nhiều, và tôi đã cố gắng tìm dì mỗi khi tôi thất vọng về bố mẹ mình.

Nhưng dì tôi cũng chỉ có thể giúp tôi một hoặc hai lần, nhưng sẽ không thể giúp tôi được mãi.

Hơn nữa, dì còn có một bà mẹ chồng rất khó tính.

Sau khi một lần lén nghe mẹ chồng dì tôi trách móc dì tôi quản tôi quá nhiều, tôi đã nao núng.

*
(*) nao núng: bắt đầu thấy lung lay, không còn vững vàng tinh thần nữa
Tôi không muốn dì, người duy nhất yêu thương tôi, phải chịu oan ức.

Dì ấy tốt như vậy, không nên bị tôi kéo xuống nước.

Có lẽ tôi chỉ cần chịu đựng lâu hơn một chút, trưởng thành hơn một chút và mạnh mẽ hơn một chút
Một ngày nào đó tôi sẽ có thể sống tốt như dì ấy.

Đáng tiếc.

Tôi đã thiếu một chút may mắn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương