Chẳng Thể Nói Lời Yêu
-
Chương 5
Trừ sự kiện ngoài ý muốn kia, hai người không hề có bất cứ cử chỉ thân mật nào, không nắm tay, không một câu “chúc ngủ ngon”, không một câu “tan học tớ đợi cậu”. Cho dù Lập Hạ có tỏ ra chủ động và nhiệt tình đến đâu thì Chu Gia Ngôn cũng đều tránh né. Không phải Lập Hạ không cảm nhận được điều đó, chỉ là cô lựa chọn vờ như không biết. Đã rất nhiều lần cô nổi giận, muốn mắng chửi Chu Gia Ngôn, nhưng rồi cuối cùng cô cũng nhẫn nhịn được, cô chỉ muốn đối xử thật tốt với Chu Gia Ngôn, đáng tiếc cậu ta chẳng hề thích cái tốt ấy.
Đám người đứng trước bảng thông báo dần tản đi. Cố An Sênh và Hà Huân đi cùng nhau, chỉ còn lại Tô Mạch đứng lại với Chu Gia Ngôn. Những điều Lập Hạ muốn biết mà không dám lên tiếng hỏi, Tô Mạch muốn giúp cô ấy tìm hiểu cho rõ ràng. Nhưng hiện giờ cô cũng đã quên mất mình từng hỏi những gì, cô chỉ ngớ giọng nói trầm ấm của Chu Gia Ngôn ngày ấy.
“Tớ thích cậu ấy, nhưng mỗi người đều có con đường riêng của mình. Cậu ấy có ước mơ, tớ cũng có.”
….
“Hơn nữa, gia đình tớ chắc chắn sẽ không đồng ý cho tớ qua lại với con gái của một gia đình viên chức bình thường. Tô Mạch, những điều thực tế phũ phàng này, cậu chưa hiểu đâu.”
…
“Nếu đã không thể cho Lập Hạ thứ mà cậu ấy muốn thì không nên làm lỡ dở cuộc đời cậu ấy, đúng không?”
Tô Mạch không nói gì. Cô nghĩ, mình không có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Thủy tinh trong suốt bị nhiễm ánh hoàng hôn của mùa hạ, xung quanh tiếng nói cười vẫn vang lên giòn giã, ve trên cây không ngừng kêu, tựa như đang thay cô trả lời: biết rồi, biết rồi.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh, Chu Gia Ngôn cũng chào đón sinh nhật thứ mười tám của mình. Bố mẹ cậu ta vội vã từ thành phố B trở về, tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho con trai. Tô Mạch định về quê luôn thì bất ngờ nhận được thiệp mời của Chu Gia Ngôn. Nghe nói Cố An Sênh và Hà Huân cũng tham dự, cô rất muốn từ chối.
Chu Gia Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chầm chừ của Tô Mạch, bèn nói: “Coi như cậu đến cùng Lập Hạ đi, tớ mời cả cậu ấy nữa. Dù gì chúng ta cũng là “bộ tứ siêu đẳng”, bạn bè với nhau không thể nói bỏ là bỏ được, vì thế cả ba đứa đều phải có mặt. Hơn nữa, cậu mà không đến thì Lập Hạ sẽ giết tớ mất.”
Chu Gia Ngôn khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Tô Mạch cũng đồng ý.
Ngay sau hôm biết điểm thi đại học, Chu Gia Ngôn đã đi lấy visa. Trên đường về nhà, ngang qua con ngõ nhỏ quen thuộc kia, cậu liền kêu tài xế dừng xe. Cậu cảm thấy mình còn nợ Lập Hạ một lời giải thích.
Đứng ngoài cổng chần chừ một lúc lâu thì Chu Gia Ngôn trông thấy Lập Hạ ra ngoài đổ rác. Cô mặc chiếc áo phông cộc tay màu vàng, đằng trước có hình Doraemon đang nhếch môi cười. Lần đầu tiên cậu trông thấy cô mặc trang phục kiểu này, còn nhớ khi trời vừa sang hè, cậu đã pha trò trêu chọc cô: “Lập Hạ, ai không biết thì tưởng cậu còn trẻ con, nhưng thực ra cậu già đầu rồi mà còn thích cưa sừng làm nghé!”. Lúc ấy, Lập Hạ đã giơ chân lên định đạp cậu.
Trong ký ức, có vô số lần cô vờ như muốn đánh cậu nhưng thật sự xuống tay chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là cái tát ở quán ăn, sau đó là một buổi chiều tối, Lập Hạ quay lại lớp để lấy tập đề thi mẫu, vừa ra khỏi cổng trường thì trông thấy Chu Gia Ngôn đi cùng một đám du côn, trong tay cầm điếu thuốc đang hút dở. Hôm ấy, Lập Hạ thực sự đã nổi giận, hét lên một tiếng “Chu Gia Ngôn!” rồi lập tức lao đến định cướp điếu thuốc. Chu Gia Ngôn giật nảy mình, sau khi nhìn kỹ đối phương là ai, bèn giơ điếu thuốc lên cao. Lập Hạ cố gắng mấy lần không lấy được, tức giận muốn đánh người, nhưng Chu Gia Ngôn đã nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay cô. Điếu thuốc chọc vào da khiến Lập Hạ đau đớn kêu lên một tiếng. Chu Gia Ngôn hốt hoảng ném điếu thuốc đi, vô thức kéo cô vào lòng, lo lẳng hỏi: “Sao không? Sao không?”.
Đó là lần đầu tiên Lập Hạ cảm nhận được cái ôm ấm áp của Chu Gia Ngôn.
Lúc ấy, Chu Gia Ngôn kiên quyết muốn đưa cô tới bệnh viện xử lý vết bỏng, tránh để lại sẹo. Nhưng cô nói: “Thế càng tốt, sau này nếu cậu dám bắt nạt tớ, tớ sẽ dùng vết sẹo này đến tòa án tố cáo cậu tội ngược đãi.” Thấy Lập Hạ còn vui vẻ tranh cãi với mình như thế, cậu mới yên tâm phần nào.
Đang chìm đắm trong hồi ức, Chu Gia Ngôn không hề hay biết Lập Hạ đã đi tới trước mặt mình.
Hai người im lặng rất lâu, mãi đến khi tài xế ở đằng xa lên tiếng gọi: “Cậu chủ!”, Lập Hạ mới mở miệng: “Cậu tìm tớ?”.
Chu Gia Ngôn sững sờ một lát mới trả lời: “Ừ, tớ đến tìm cậu.”
Rồi sao nữa?
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Lập Hạ, không phải tớ thích cậu, cũng không phải tớ vô trách nhiệm muốn bỏ đi mà không nói một tiếng.”
Lập Hạ nhớ rõ ngày ấy, trong lúc nói chuyện, Chu Gia Ngôn bất giác liếc nhìn xuống tay cô, nơi có kiệt tác do cậu tạo ra.
Cuối cùng thì sao?
Thời gian như ngừng trôi. Rất lâu. Lâu như cả một thế kỷ đã đi qua. Đối phương dừng như sắp đưa ra một quyết định quan trọng, còn cô, đứng đó chờ tuyên án.
“Lập Hạ! Tớ…Hay là, tớ không đi nữa?”
Trong khoảnh khắc nhận thấy sự biến đổi trên nét mặt cô, Chu Gia Ngôn liền thay đổi quyết định. Cậu đột nhiên muốn dũng cảm một lần vì chính mình. Cậu không rõ bản thân thích cô gá này nhiều đến đâu, cũng không phải thiếu cô thì không sống nổi. Cậu chỉ đơn giản không muốn cuộc sống của mình thiếu vắng sự tồn tại của cô, bởi lẽ cậu đã quen thuộc với việc đấu khẩu cùng cô mỗi ngày.
Nói xong, Chu Gia Ngôn lấy tấm visa trong balô ra định xé, nhưng Lập Hạ đã kịp thời lao đến giữ tay cậu.
Cố gắng không cho ánh nhìn nhòe đi, trong đầu cô chợt xuất hiện câu nói kia: anh đưa tôi lên thiên đường, rồi lại khiến tôi rơi xuống địa ngục.
“Chu Gia Ngôn! Tớ có một câu hỏi.”
“Cậu hỏi đi!”
“Vì sao cậu làm như vậy?”
Không ngờ cô sẽ hỏi thế, Chu Gia Ngôn hơi ngây người. Nhưng một giây sau, cậu quay đầu đi, ngượng ngùng nói: “An Sênh nói, từ bỏ cậu, tớ sẽ hối hận. Tớ không muốn bản thân phải hối hận”.
Tâm tư của mình nhưng lại dùng lời người khác để làm cái cớ. Đây rõ ràng không phải đáp án mà Lập Hạ muốn nghe. Thế nhưng, ẩn ý trong đó, cô hoàn toàn hiểu được. Mấy chữ kia có nói ra hay không cũng đâu quan trọng? Chỉ cần cậu nguyện lòng bày tỏ để cô có thể hiểu.
Lần tiếp theo Tô Mạch gặp Lập Hạ chính là vào ngày sinh nhật của Chu Gia Ngôn.
Hôm đó, Lập Hạ chạy tới tìm cô hỏi về chuyện mặc gì đi dự tiệc. Những sự kiện kiểu này, chắc chắn mọi người đều sẽ ăn mặc rất đẹp, hai người không thể cứ mặc áo phông quần jean như thường ngày được. Đau đầu suy nghĩ một hồi, Tô Mạch chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lục tung tủ đồ lên tìm, may sao thấy được hai chiếc váy mà mẹ chuẩn bị cho cô từ khi cô chuyển tới trường Tường Long Thất, kiểu dáng khác nhau nhưng đều là màu đỏ thẫm. Một chiếc có ren ở vạt váy, dài ngắn không đồng đều, chiếc còn lại truyền thống hơn, bên hông có gắn nơ con bướm nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Vì màu sắc quá sặc sỡ nên Tô Mạch không có ý định dùng tới, thậm chí còn chẳng buồn lôi ra khỏi hòm. Nếu không phải đi dự sinh nhật Chu Gia Ngôn, e rằng cô đã quên mất sự tồn tại của chúng.
Lập Hạ vừa trông thấy chiếc váy gợi cảm kia, hai mắt sáng rực lên. Cô đứng trước gương mà ngắm nghía, miệng lẩm bẩm: “Tô Mạch, cậu dám cất giấu nhiều bảo bối thế này hả?”.
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Dưới sự quan sát của Tô Mạch, Lập Hạ vừa nỗ lực kéo chiếc khóe váy lên, vừa than thở: “Mẹ cậu hồi trẻ vóc dáng đẹp lắm phải không? Tớ thấy tớ không béo mà sao mặc không vừa thế này? Mau ra kéo giúp tớ!”.
Nếu có thể dùng độ nông sâu của thùng nước để hình dung việc thích một người thì ngay khi cảm nhận được sự lạnh lùng của Chu Gia Ngôn đối với mình, Lập Hạ đã vô cùng thất vọng, thùng nước ấy như bị rò rỉ, vơi đi từng chút, từng chút một. Nhưng lúc cậu ta xuất hiện trước mặt cô, nói với cô rằng: “Lập Hạ, tớ không đi nữa”, niềm hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng cô. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, sự thật vẫn là cậu ta vì cô mà quyết định, nghĩ vậy, Lập Hạ đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Còn điều gì cảm động hơn năm chữ “tôi cam lòng vì em”?
Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau tới nhà Chu Gia Ngôn, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, chuẩn bị vào nhà thì bắt gặp Cố An Sênh và Hà Huân. Hai người họ vừa đi vừa vui vẻ nói cười. Cố An Sênh mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng, Hà Huân tuy có trang điểm nhẹ nhưng cũng chỉ mặc rất đơn giản, áo tay lỡ phối với quần soóc, để lộ đôi chân dài xinh đẹp. Cô nàng thấp hơn Cố An Sênh nửa cái đầu, thoạt nhìn hai người họ đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Cố An Sênh mải nói chuyện với Hà Huân, suýt nữa đụng phải Lập Hạ và Tô Mạch. Anh đứng lại, ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua sự xấu hổ nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Hà Huân đứng bên cạnh liếc nhìn đi chỗ khác tỏ ý khinh miệt. Người khác có thể không nhận ra nhưng Tô Mạch thì thấy rất rõ ràng, bởi lẽ trong lòng cô vẫn đang âm thầm so sánh bản thân với Hà Huân.
Khuôn mặt? Ừ thì duyên hơn.
Vóc dáng? Cao như thế làm gì, cô không cần!
Làn da? Ngày nào cũng dùng sữa rửa mặt làm gì chứ?
Còn có, ánh mắt!
Cô ta cho rằng cô ta là ai mà dùng ánh mắt ấy nhìn mình chứ?
Lập Hạ cầm lấy tay Tô Mạch, cảm nhận được rõ ràng cơ thể bạn mình run lên. Cho rằng gặp Cố An Sênh ở đây khiến Tô Mạch căng thẳng, Lập Hạ liền kéo cô đi, miệng lẩm bẩm: “Có phải làm việc gì khuất tất không dám nhìn người khác đâu? Sao cậu phải sợ sệt như thế? Thật là phụ lòng bộ trang phục hôm nay. Không phải chỉ là một đôi nam nữ thôi sao? Đầy đường chỗ nào chẳng có, nếu gặp ai mà cậu cũng thế này, không sợ bản thân sẽ chết non à?”.
Tô Mạch chỉ càm thấy một đàn quạ đen vừa bay qua đầu, vội vàng kéo Lập Hạ chạy vào trong nhà.
Đám người đứng trước bảng thông báo dần tản đi. Cố An Sênh và Hà Huân đi cùng nhau, chỉ còn lại Tô Mạch đứng lại với Chu Gia Ngôn. Những điều Lập Hạ muốn biết mà không dám lên tiếng hỏi, Tô Mạch muốn giúp cô ấy tìm hiểu cho rõ ràng. Nhưng hiện giờ cô cũng đã quên mất mình từng hỏi những gì, cô chỉ ngớ giọng nói trầm ấm của Chu Gia Ngôn ngày ấy.
“Tớ thích cậu ấy, nhưng mỗi người đều có con đường riêng của mình. Cậu ấy có ước mơ, tớ cũng có.”
….
“Hơn nữa, gia đình tớ chắc chắn sẽ không đồng ý cho tớ qua lại với con gái của một gia đình viên chức bình thường. Tô Mạch, những điều thực tế phũ phàng này, cậu chưa hiểu đâu.”
…
“Nếu đã không thể cho Lập Hạ thứ mà cậu ấy muốn thì không nên làm lỡ dở cuộc đời cậu ấy, đúng không?”
Tô Mạch không nói gì. Cô nghĩ, mình không có tư cách lên tiếng trong chuyện này. Thủy tinh trong suốt bị nhiễm ánh hoàng hôn của mùa hạ, xung quanh tiếng nói cười vẫn vang lên giòn giã, ve trên cây không ngừng kêu, tựa như đang thay cô trả lời: biết rồi, biết rồi.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh, Chu Gia Ngôn cũng chào đón sinh nhật thứ mười tám của mình. Bố mẹ cậu ta vội vã từ thành phố B trở về, tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho con trai. Tô Mạch định về quê luôn thì bất ngờ nhận được thiệp mời của Chu Gia Ngôn. Nghe nói Cố An Sênh và Hà Huân cũng tham dự, cô rất muốn từ chối.
Chu Gia Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn ra sự chầm chừ của Tô Mạch, bèn nói: “Coi như cậu đến cùng Lập Hạ đi, tớ mời cả cậu ấy nữa. Dù gì chúng ta cũng là “bộ tứ siêu đẳng”, bạn bè với nhau không thể nói bỏ là bỏ được, vì thế cả ba đứa đều phải có mặt. Hơn nữa, cậu mà không đến thì Lập Hạ sẽ giết tớ mất.”
Chu Gia Ngôn khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Tô Mạch cũng đồng ý.
Ngay sau hôm biết điểm thi đại học, Chu Gia Ngôn đã đi lấy visa. Trên đường về nhà, ngang qua con ngõ nhỏ quen thuộc kia, cậu liền kêu tài xế dừng xe. Cậu cảm thấy mình còn nợ Lập Hạ một lời giải thích.
Đứng ngoài cổng chần chừ một lúc lâu thì Chu Gia Ngôn trông thấy Lập Hạ ra ngoài đổ rác. Cô mặc chiếc áo phông cộc tay màu vàng, đằng trước có hình Doraemon đang nhếch môi cười. Lần đầu tiên cậu trông thấy cô mặc trang phục kiểu này, còn nhớ khi trời vừa sang hè, cậu đã pha trò trêu chọc cô: “Lập Hạ, ai không biết thì tưởng cậu còn trẻ con, nhưng thực ra cậu già đầu rồi mà còn thích cưa sừng làm nghé!”. Lúc ấy, Lập Hạ đã giơ chân lên định đạp cậu.
Trong ký ức, có vô số lần cô vờ như muốn đánh cậu nhưng thật sự xuống tay chỉ có hai lần. Lần đầu tiên là cái tát ở quán ăn, sau đó là một buổi chiều tối, Lập Hạ quay lại lớp để lấy tập đề thi mẫu, vừa ra khỏi cổng trường thì trông thấy Chu Gia Ngôn đi cùng một đám du côn, trong tay cầm điếu thuốc đang hút dở. Hôm ấy, Lập Hạ thực sự đã nổi giận, hét lên một tiếng “Chu Gia Ngôn!” rồi lập tức lao đến định cướp điếu thuốc. Chu Gia Ngôn giật nảy mình, sau khi nhìn kỹ đối phương là ai, bèn giơ điếu thuốc lên cao. Lập Hạ cố gắng mấy lần không lấy được, tức giận muốn đánh người, nhưng Chu Gia Ngôn đã nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay cô. Điếu thuốc chọc vào da khiến Lập Hạ đau đớn kêu lên một tiếng. Chu Gia Ngôn hốt hoảng ném điếu thuốc đi, vô thức kéo cô vào lòng, lo lẳng hỏi: “Sao không? Sao không?”.
Đó là lần đầu tiên Lập Hạ cảm nhận được cái ôm ấm áp của Chu Gia Ngôn.
Lúc ấy, Chu Gia Ngôn kiên quyết muốn đưa cô tới bệnh viện xử lý vết bỏng, tránh để lại sẹo. Nhưng cô nói: “Thế càng tốt, sau này nếu cậu dám bắt nạt tớ, tớ sẽ dùng vết sẹo này đến tòa án tố cáo cậu tội ngược đãi.” Thấy Lập Hạ còn vui vẻ tranh cãi với mình như thế, cậu mới yên tâm phần nào.
Đang chìm đắm trong hồi ức, Chu Gia Ngôn không hề hay biết Lập Hạ đã đi tới trước mặt mình.
Hai người im lặng rất lâu, mãi đến khi tài xế ở đằng xa lên tiếng gọi: “Cậu chủ!”, Lập Hạ mới mở miệng: “Cậu tìm tớ?”.
Chu Gia Ngôn sững sờ một lát mới trả lời: “Ừ, tớ đến tìm cậu.”
Rồi sao nữa?
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
“Lập Hạ, không phải tớ thích cậu, cũng không phải tớ vô trách nhiệm muốn bỏ đi mà không nói một tiếng.”
Lập Hạ nhớ rõ ngày ấy, trong lúc nói chuyện, Chu Gia Ngôn bất giác liếc nhìn xuống tay cô, nơi có kiệt tác do cậu tạo ra.
Cuối cùng thì sao?
Thời gian như ngừng trôi. Rất lâu. Lâu như cả một thế kỷ đã đi qua. Đối phương dừng như sắp đưa ra một quyết định quan trọng, còn cô, đứng đó chờ tuyên án.
“Lập Hạ! Tớ…Hay là, tớ không đi nữa?”
Trong khoảnh khắc nhận thấy sự biến đổi trên nét mặt cô, Chu Gia Ngôn liền thay đổi quyết định. Cậu đột nhiên muốn dũng cảm một lần vì chính mình. Cậu không rõ bản thân thích cô gá này nhiều đến đâu, cũng không phải thiếu cô thì không sống nổi. Cậu chỉ đơn giản không muốn cuộc sống của mình thiếu vắng sự tồn tại của cô, bởi lẽ cậu đã quen thuộc với việc đấu khẩu cùng cô mỗi ngày.
Nói xong, Chu Gia Ngôn lấy tấm visa trong balô ra định xé, nhưng Lập Hạ đã kịp thời lao đến giữ tay cậu.
Cố gắng không cho ánh nhìn nhòe đi, trong đầu cô chợt xuất hiện câu nói kia: anh đưa tôi lên thiên đường, rồi lại khiến tôi rơi xuống địa ngục.
“Chu Gia Ngôn! Tớ có một câu hỏi.”
“Cậu hỏi đi!”
“Vì sao cậu làm như vậy?”
Không ngờ cô sẽ hỏi thế, Chu Gia Ngôn hơi ngây người. Nhưng một giây sau, cậu quay đầu đi, ngượng ngùng nói: “An Sênh nói, từ bỏ cậu, tớ sẽ hối hận. Tớ không muốn bản thân phải hối hận”.
Tâm tư của mình nhưng lại dùng lời người khác để làm cái cớ. Đây rõ ràng không phải đáp án mà Lập Hạ muốn nghe. Thế nhưng, ẩn ý trong đó, cô hoàn toàn hiểu được. Mấy chữ kia có nói ra hay không cũng đâu quan trọng? Chỉ cần cậu nguyện lòng bày tỏ để cô có thể hiểu.
Lần tiếp theo Tô Mạch gặp Lập Hạ chính là vào ngày sinh nhật của Chu Gia Ngôn.
Hôm đó, Lập Hạ chạy tới tìm cô hỏi về chuyện mặc gì đi dự tiệc. Những sự kiện kiểu này, chắc chắn mọi người đều sẽ ăn mặc rất đẹp, hai người không thể cứ mặc áo phông quần jean như thường ngày được. Đau đầu suy nghĩ một hồi, Tô Mạch chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lục tung tủ đồ lên tìm, may sao thấy được hai chiếc váy mà mẹ chuẩn bị cho cô từ khi cô chuyển tới trường Tường Long Thất, kiểu dáng khác nhau nhưng đều là màu đỏ thẫm. Một chiếc có ren ở vạt váy, dài ngắn không đồng đều, chiếc còn lại truyền thống hơn, bên hông có gắn nơ con bướm nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Vì màu sắc quá sặc sỡ nên Tô Mạch không có ý định dùng tới, thậm chí còn chẳng buồn lôi ra khỏi hòm. Nếu không phải đi dự sinh nhật Chu Gia Ngôn, e rằng cô đã quên mất sự tồn tại của chúng.
Lập Hạ vừa trông thấy chiếc váy gợi cảm kia, hai mắt sáng rực lên. Cô đứng trước gương mà ngắm nghía, miệng lẩm bẩm: “Tô Mạch, cậu dám cất giấu nhiều bảo bối thế này hả?”.
diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Dưới sự quan sát của Tô Mạch, Lập Hạ vừa nỗ lực kéo chiếc khóe váy lên, vừa than thở: “Mẹ cậu hồi trẻ vóc dáng đẹp lắm phải không? Tớ thấy tớ không béo mà sao mặc không vừa thế này? Mau ra kéo giúp tớ!”.
Nếu có thể dùng độ nông sâu của thùng nước để hình dung việc thích một người thì ngay khi cảm nhận được sự lạnh lùng của Chu Gia Ngôn đối với mình, Lập Hạ đã vô cùng thất vọng, thùng nước ấy như bị rò rỉ, vơi đi từng chút, từng chút một. Nhưng lúc cậu ta xuất hiện trước mặt cô, nói với cô rằng: “Lập Hạ, tớ không đi nữa”, niềm hạnh phúc lại ngập tràn trong lòng cô. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, sự thật vẫn là cậu ta vì cô mà quyết định, nghĩ vậy, Lập Hạ đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Còn điều gì cảm động hơn năm chữ “tôi cam lòng vì em”?
Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau tới nhà Chu Gia Ngôn, lúc đi qua vườn hoa nhỏ, chuẩn bị vào nhà thì bắt gặp Cố An Sênh và Hà Huân. Hai người họ vừa đi vừa vui vẻ nói cười. Cố An Sênh mặc áo sơ mi cộc tay màu trắng, Hà Huân tuy có trang điểm nhẹ nhưng cũng chỉ mặc rất đơn giản, áo tay lỡ phối với quần soóc, để lộ đôi chân dài xinh đẹp. Cô nàng thấp hơn Cố An Sênh nửa cái đầu, thoạt nhìn hai người họ đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Cố An Sênh mải nói chuyện với Hà Huân, suýt nữa đụng phải Lập Hạ và Tô Mạch. Anh đứng lại, ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua sự xấu hổ nhưng rất nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường.
Hà Huân đứng bên cạnh liếc nhìn đi chỗ khác tỏ ý khinh miệt. Người khác có thể không nhận ra nhưng Tô Mạch thì thấy rất rõ ràng, bởi lẽ trong lòng cô vẫn đang âm thầm so sánh bản thân với Hà Huân.
Khuôn mặt? Ừ thì duyên hơn.
Vóc dáng? Cao như thế làm gì, cô không cần!
Làn da? Ngày nào cũng dùng sữa rửa mặt làm gì chứ?
Còn có, ánh mắt!
Cô ta cho rằng cô ta là ai mà dùng ánh mắt ấy nhìn mình chứ?
Lập Hạ cầm lấy tay Tô Mạch, cảm nhận được rõ ràng cơ thể bạn mình run lên. Cho rằng gặp Cố An Sênh ở đây khiến Tô Mạch căng thẳng, Lập Hạ liền kéo cô đi, miệng lẩm bẩm: “Có phải làm việc gì khuất tất không dám nhìn người khác đâu? Sao cậu phải sợ sệt như thế? Thật là phụ lòng bộ trang phục hôm nay. Không phải chỉ là một đôi nam nữ thôi sao? Đầy đường chỗ nào chẳng có, nếu gặp ai mà cậu cũng thế này, không sợ bản thân sẽ chết non à?”.
Tô Mạch chỉ càm thấy một đàn quạ đen vừa bay qua đầu, vội vàng kéo Lập Hạ chạy vào trong nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook