Chàng Sói Hấp Dẫn
Chương 90: Lãnh đạm

Gió nhẹ nhàng thổi vào phòng, ánh trăng nhu hòa xuyên qua khung cửa số, xinh đẹp đến nỗi không nỡ dời tầm mắt.

Nam tử nắm chặt cánh tay Nha Nha, nhìn chằm chằm không nháy mắt, khuôn mặt hô hấp thở ra mùi hoa anh đào, hắn cắn chặt môi, đến gần nàng, lúc gần đến môi lại đột nhiên ngừng lại,hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cô gái, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mùi thơm bay vào chóp mũi, làm cho hắn chấn động đến thất thần.

Đôi mi dài run lên, chập chờn như cánh bướm muốn bay lên, hắn đưa mắt nhìn ra ánh trăng, nếu thời gian có thể ngừng lại như vậy, có thể để cho hắn cả đời ở bên cạnh cô gái, nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ bé này, hắn nguyện ý đánh đổi mọi thứ.

Trong mơ, cô gái cảm thấy lạnh, nhẹ nhàng đến gần hắn, cánh tay trắng nõn khoác lên người hắn, nam tử ngẩn ra, thân thể nằm nghiêng nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, vòng tay ra sau lưng che gió lạnh giúp nàng.

Sáng sớm, Liễu Nha mở mắt, nàng cảm nhận được nam tử đang ôm mình trong ngực, đột nhiên mở mắt ra, chống lại gương mặt đang ngủ say của nam tử, nàng nháy nháy mắt, quan sát gương mặt nam tử, nhìn lại tư thế ám muội của hai người, liền cười trộm một cái, một lát lại cắn môi, một lát lại vui mừng, lại có chút hao tổn tinh thần, nháy mắt ngắn ngủi, khuôn mặt lại ủ rũ hết sức.

“Rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì vậy?” Lời nói lạnh lùng của nam tử vang lên bên tai, Liễu Nha ngẩn ra, nháy nháy mắt lắc cái đầu nhỏ.

Nhất định nàng nghe nhầm, giọng nói của hắn sao lại lạnh lùng như vậy.

“Ngươi nói cái gì?” nam tử đưa lưng về phía nàng, bóng dáng hàm chứa sự tức giận: “Đêm qua rõ ràng Trẫm ở trong tẩm cung Xa Nguyệt điện, tại sao bây giờ lại ở Duẫn Thiên cung? Cái tên Kim Nhật này đang giở trò quỷ gì đây?” Hắn vừa nói vừa không kiên nhẫn đứng dậy.

Liễu Nha ngẩn ra, không hiểu hắn đang nói gì, không lẽ tối hôm qua Kim Nhật xuất hiện?

“Hôm này ngươi chuyển về Ngưng Hương cư đi, đây là tẩm cung của Trẫm!” Hắn lạnh lùng nói, vừa đưa hai tay ra để cho cung nữ thay quần áo cho hắn.

“Cái gì?” Liễu Nha lần nữa kinh ngạc, không kiên nhẫn nhìn hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Tại sao lại lúc nóng lúc lạnh.

“Minh? Kim Minh?” Liễu Nha để chân không leo xuống giường, chỉ có tiết khố và một cái áo ngực, đứng trên thảm hoa nhìn hắn đầy khó hiểu.

“Thanh phi to gan, ai cho phép ngươi tùy tiện gọi tên của Trẫm? Cho dù là Thái hậu cũng phải gọi Trẫm một tiếng Hoàng thượng!” Kim Minh lạnh lùng quát lớn.

Liễu Nha luống cuống cắn môi, không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn.

Tròng mắt xanh đen lạnh lùng vô tận, ánh sáng lưu chuyển giống như mặt hồ đóng băng vào mùa đông, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt lạnh nhạt, cao quý, giống như một vương giả chân chính, nhìn đầy tớ của hắn, phi tử của hắn.

Trong ánh mắt không còn chút tình yêu nào.

Thân thể Liễu Nha lảo đảo, trong nháy mắt nàng hiểu ý tứ trong ánh mắt của hắn, hắn muốn nàng rời đi, muốn nàng cút khỏi chỗ này, nàng giống như con mèo bị vứt bỏ, bị chủ nhân đuổi ra ngoài.

Nàng ủy khuất cắn môi, hai mắt nheo lại, kinh ngạc nhìn hắn, không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, làm cho hắn mới qua một đêm lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy, chẳng lẽ lang tính… Trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ đáng sợ, nàng vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh băng của nam tử, “Minh, Kim Minh, ngươi nói cho ta biết, ngươi là Kim Minh đúng không?”

Ánh mắt u oán của cô gái giống như thanh đao đâm sâu vào trong ngực nam tử, hắn nắm chặt tay, nhịn đi cảm xúc muốn tiến lên ôm cô gái vào ngực an ủi, hai tròng mắt hung hăng trừng nàng, một chút dịu dàng cũng không có, hắn cúi người sát bên tai nàng, đôi môi mở ra những lời uy hiếp tàn nhẫn: “Buông cánh tay của Trẫm ra, sau đó ngoan ngoãn trở về Ngưng Hương cư của ngươi, nếu không…” Hắn hừ lạnh một tiếng, Liễu Nha kinh ngạc nhìn khuôn mặt ác độc của nam tử, trong lòng mất mác, tức giận che hai mắt của mình, nàng xoay người chỉ một mạch ra ngoài.

Khí trời như con người, thay đổi thất thường, mới chỉ đầu tháng mười, khí lạnh đã tràn tới.

“Nương nương, nương nương!” Sau lưng, Nguyệt Mi vội vàng chạy lên trước, khoác áo lông lên người nàng.

Đi qua khúc quanh, nam tử từ bên cạnh xông tới, hắn đứng bên người nàng, nhìn bàn chân vì lạnh mà cứng đờ, khuôn mặt đỏ bứng nhíu mày, hắn không nói hai lời bế nàng lên, vội vàng chạy về Ngưng Hương cư.

Kim Minh đứng nhìn những bông tuyết đang rơi, buồn bã nhìn bóng dáng đã đi xa, ánh mắt như mặt hồ, đáy sâu ẩn chứa sự rét lạnh đến thấu xương. Cả người hắn đầy cô đơn tuyệt vọng.

Thanh Thanh… hắn khẽ gọi tên cô gái, sau đó hướng một đường ngược lại mà đi.

Nếu như hắn sẽ biến mất, hắn cũng sẽ không có chút nào lưu luyến mà rời đi.

Bên trong Ngưng Hương cư, Nguyệt Mi đưa thêm mấy lò than, dù cho nàng xoa tay xoa chân cho Liễu Nha như thế nào, thêm nhiều y phục như thế nào, Liễu Nha vẫn cảm thấy lạnh, nàng ôm lấy chiếc chăn lông ngỗng, chỉ lộ một cái đầu nhỉ, tức giận qua đi, nàng không hiểu chuyện gì hết, hai tròng mắt đen mơ hồ, còn có sự phiền muộn.

Rốt cuộc chuyền gì xảy ra? Là do Kim Lang ăn mòn hay sao? Nhưng tại sao lại nhanh như vậy, vội vã như vậy? Nếu không phải vậy, tại sao Kim Minh lại đối xử với nàng như vậy? Hôm qua Kim Nhật xuất hiện hay sao? Nhưng tại sao hắn không đánh thức nàng, hiện tại nàng có nhiều chuyện nàng muốn hỏi hắn.

“Nương nương, ngài cảm giác như thế nào? Còn lạnh không? Có muốn gọi thái y không, có thể do trời lạnh, không biết hôm nay trời như thế nào lại lạnh như vậy, tuyết cũng rơi!” Nguyệt My quan tâm tới chủ tử, không ngừng càu nhàu.

Kim Huy đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn bộ dạng của Liễu Nha, không kiên nhẫn cau mày, lạnh lùng mở miệng: “”Nguyệt Mi, ngươi lui ra trước đi!”

Nguyệt Mi ngẩn ra, nhanh chóng lui xuống.

Kim Huy tiến lên, ngồi trước giường, do dự hồi lâu, hắn mới nắm chặt bàn tay nàng.

Bàn tay nhỏ bé lạnh băng.

Chân mày nàng càng nhíu chặt hơn.

“Thanh Thanh, ngươi làm ta thật thất vọng, ngươi nhìn ngươi đi, bây giờ thành hình dạng gì? Tựa như một đứa ngốc!” Hắn cau mày lạnh lùng nói.

Liễu Nha hồi hồn, tức giận trừng mắt hắn: “Không sai, ta chính là như vậy, hiện tại ta không biết có chuyện gì xảy ra, người kia là Kim Minh sao?” Đầu tiên là tức giận, cuối cùng chỉ biết túm lấy áo Kim Huy, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt mở to, đáng thươn nhìn hắn.

Kim Huy gật đầu: “Ngươi không cần hoài nghi, hắn là Kim Minh, Kim Lang ăn mòn hắn một chút, nhưng sáng nay hẵn vẫn bình thường, ta cam đoan, hắn là Kim Minh!” Kim Huy mở miệng.

Liễu Nha vừa nghe chợt đứng dậy chân không chạy ra ngoài.

“Ngươi đi đâu!”” Kim Huy ngăn nàng lại.

“ Đi tìm hắn, hỏi rõ vì sao hắn lại như vậy…” Nàng cắn môi, không nói được gì, chút trí nhớ xinh đẹp xông trong đầu, càng lúc càng đau.

Kim Huy ngẩn ra, nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, tránh sang một bên.

Một thân áo màu hồng, áo khoác choàng màu đỏ, chiếc mũ lông thỏ màu trắng đội lên chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, rung động lòng người.

Ánh mắt nàng bất an, nàng biết, Kim Minh nhất định có chuyện gì giấu nàng, có lẽ, lúc nàng ngủ, có chuyện gì xảy ra mà nàng không biết!

Vội vã chạy tới Duẫn Thiên cung, lại thấy cung nữ báo Hoàng thượng đang ở Ngọc Hoa cung, Liễu Nha ngẩn ra vội vàng chạy tới Ngọc Hoa cung, một đường chạy thẳng để lại một đường dấu chân trên đường.

Ngọc Hoa cung, Trương Anh canh giữ bên ngoài, nói là Hoàng thượng có chỉ, một ngày hôm nay hắn ở Ngọc Hoa cung, ai cũng không gặp.

Liễu Nha đợi bên ngoài thật lâu, đột nhiên nhìn thấy Trương ngự y cùng các ngự y vội vàng chạy tới.

“Trương ngự y!” Liễu Nha tiến lên, ngăn hắn lại.

Trương ngự y ngẩn ra, vội vàng hành lễ.

“Trương ngự y, không biết trong đó xảy ra chuyện gì, vì sao lại vội vàng như vậy!”

“Nương nương không biết, Hoàng thượng hạ lệnh cho tất cả ngự ta phải chữa trị cho thái tử Tiên Vu, chúng thần…” Hắn thở dài một hơi, vội vã cáo biệt chạy vào Ngọc Hoa cung.

Liễu Nha cau mày, từ lúc nào mà Kim Minh lại đối xử tốt với Tiên Vu như vậy? Vừa muốn xoay người lại thấy hai cung nữ ở Ngọc Hoa cung cười nói đi ra.

“Ta thấy rốt cuộc nương nương của chúng ta rốt cuộc cũng có ngày trở mình, ngươi nhìn xem, sáng sớm Hoàng thượng đã tới, nói chuyện vui vẻ với nương nương!”

Người còn lại cũng phụ họa, “Đúng vậy, nghe nói hôm qua vừa mang Thanh phi từ Ngưng Hương cư về, bây giờ sáng sớm ngay cả y phục cũng không để cho mặc vào, thân thể trần truồng bị đuổi về Ngưng Hương cư, hì hì, nhìn nàng mà xem!” Tiểu cung nữ cười nói vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới sau lưng khuôn mặt Liễu Nha tái mét.

“Nô tài lớn mật, các ngươi đang nói gì vậy!” Không đợi Liễu Nha phát tiết, Nguyệt Mi xông lên phía trước, làm sao có chuyện nô tài nói chủ tử như vậy.

Hai gã cung nữ quay người, nhìn thấy Liễu Nha sắc mặt lúng túng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lập tức quỳ xuống.

“Nương nương tha tội, nô tỳ cũng là nghe nói như vậy!”

Liễu Nha thở ra, khoát tay kéo Nguyệt Mi rời khỏi.

“Nương nương, tại sao người không để nô tài dạy dỗ hai cung nữ không biết trời cao đất dày kia!” Nguyệt Mi tức giận bất bình.

“Các nàng là nô tỳ của công chúa Ngọc Triệt, trước mắt Đại Hách muốn gây chiến với Kim Lang, quan hệ Hoàng thượng với Thái tử Tiên Vu mới tốt lên một chút, chúng ta không bằng một chuyện bớt một chuyện!” Nàng lạnh nhạt mở miệng, tức giận một chút rốt cuộc cũng bình tĩnh.

“Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng ngài…” Nguyệt Mi không cam lòng.

“Kệ hắn đi, có lẽ đây là sách lược của hắn, lòng nam nhân, không ai hiểu được!” Liễu Nha mở miệng, lời nói tự nhiên như vậy nhưng vẫn còn tức giận Kim Minh, một ngày không ăn gì.

Chạng vạng, cho là Kim Minh phái người tới dò xét nàng, không nghĩ tới lại không có tin tức nào, nghe nói Kim Minh ở lại cả ngày ở Ngọc Hoa cung, buổi tối truyền ra tin tức, muốn ở lại Ngọc Hoa cung.

Liễu Nha đứng ngồi không yên, nàng cảm thấy giường như hắn có nỗi khổ tâm gì, trách là trách nàng, sáng nay vì tức giận, không hỏi rõ đã rời đi, hôm nay muốn gặp lại khó khăn như vậy.

“Nương nương, người nghe nô tỳ khuyện, không bằng người đi tìm Thái hậu, nghe nói tối hôm qua, Hoàng thượng muốn ở lại Xa Nguyệt điện, lại bị Thái hậu gọi về Duẫn Thiên cung, không biết…” Nguyệt Mi thấy nàng nóng lòng, cho rằng nàng sợ thất sủng, vì vậy vội vàng khuyên nàng.

Liễu Nha cau mày, bị lời nói của Nguyệt Mi làm cho xấu hổ, giống như nàng giành nam nhân với Ngọc Triệt, nhưng mà chuyện đêm qua một chút ấn tượng nàng cũng không có, có lẽ tìm được Thái hậu, hỏi cho rõ ràng, biết được một chút thông tin, cũng có thể tìm ra cách giải quyết.

“Nguyệt Mi, chúng ta tới Lưu ly cung!”

“Vâng!”

Lưu ly cung, cả ngày Thái hậu đều nằm trên giường, đến chạng vạng mới chịu ngồi dậy.

Đêm qua Kim Minh rời đi làm cho lòng nàng khó chịu, nhìn thấy thời gian khẩn cấp như vậy, đến lúc trăng tròn, nhờ sức mạnh của ánh trăng, Kim Lang cắn nuốt Kim Minh là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng mà… Nàng hít nhẹ một hơi.

“Thái hậu, có phải đêm qua dùng ít huân hương hay không? Bằng không tối nay chúng ta lại cho người bỏ thuốc, như vậy…” Ngư ma ma vội vàng đề nghị.

Thái hậu phất tay một cái, cưỡng bách cũng không phải là việc tốt, nhất định Kim Minh sẽ cảnh giác.

“Ngư ma ma, hôm nay Hoàng thượng có gì khác thường hay không?” Thái hậu ngước mắt nhìn nàng.

“Bẩm Thái hậu, ngài ngủ một ngày, nô tỳ không dám quấy rầy ngài, nghe nói sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng đuổi Thanh phi về Ngưng Hương cư, sau đó đến Ngọc Hoa cung, đến bây giờ còn chưa ra ngoài!”

“Cái gì?” Thái hậu cả kinh, bật dậy, chuyện lớn như vậy mà Kim Huy cũng không bẩm báo cho nàng.

“Hiện tại hắn vẫn còn ở Ngọc Hoa cung hay sao?”

“Vâng thưa Thái hậu!” Ngư ma ma lại tiến lên nói: “Có cần phải dùng chiêu cũ hay không ạ”

“Không cần”” Thái hậu lạnh lùng phất tay, ngày sinh tháng đẻ cũng Ngọc Triệt bình thường, không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến Kim Minh, nhưng mà tối nay, kế hoạch của nàng lại không thực hiện được.

Nàng thở dài một tiếng: “Mặc Thanh Thanh làm ta hết sức thất vọng!”

Lời nói chưa dứt, một cung nữ đi vào bẩm báo nói Thanh phi cầu kiến, nàng nhăn mặt không vui, phất tay một cái: “Không gặp, nói rằng Bổn cung tức giận, để cho nàng suy nghĩ cho kĩ rồi tới gặp Bổn cung!”

Cung nữ đi ra ngoài, bất chợt thân thể nàng cứng đờ, ánh mắt ngưng trọng dọa người: “Ngư ma ma, ngươi đi coi chừng bên ngoài, ai cũng không cho phép đi vào!”

“Vâng!” Ngư ma ma đáp lời liền ra khỏi tẩm cung. Thái hậu đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, ánh mắt liền nhìn vào cây đèn đầu giường, tiến lên xoay một cái, vách tường răng rắc mở ra.

Thì ra cánh cửa đã được thay đổi.

Nàng cảnh giác nhìn bốn phía, xé váy, lưu loát lách mình vào bên trong cửa ngầm, răng rắc, mọi thứ lại khôi phục bình thường.

Đi dọc theo bậc thang,đến tầng thấp nhất, đẩy cánh cửa ra, căn phòng không lớn, trong đó đã có mười mấy người tóc bạc, nhìn thấy nàng đi vào, trên mặt mọi người đều hi vọng, hi vọng nàng mang tin tức tốt đến cho họ.

Hoàng Phủ Tễ Tuyết lắc đầu, nhìn thấy sự thất vọng của mọi người liễn đưa mắt nhìn về một chỗ.

Hắn vẫn che mặt như cũ, một thân áo đen, an tĩnh ngồi ở vị trí chính.

“Các vị trưởng lão, ta có chuyện muốn thương lượng cùng với các vị, không biết…”

Lời nói của Hoàng Phủ Tễ Tuyết chưa dứt, những lão giả tựa như thần tiên lập tức đứng dậy nối đuôi nhau ra khỏi căn phòng.

Nữ nhân đưa mắt nhìn về phía Mặc Trạc đang ngồi yên lặng ở đó. Ánh nến chiếu rọi lên gương mặt hắn, hắn kinh ngạc nhìn nàng, dù không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt bên trong chứa đầy sự mệt mỏi.

“Thái hậu nương nương còn muốn phân phó điều gì sao?” Hắn mở miệng, giọng nói kính cẩn.

“Trạc nhi, không nên như vậy!” Nàng gọi nhũ danh của hắn, làm cho thân thể hắn cứng đờ, hắn đưa mắt nhìn lại, bên trong đôi mắt ướt át, nhưng nhanh chóng quay đầu đi.

“Ta thừa nhận mười mấy năm qua đã bạc đãi con, nhưng đối mặt với ánh mắt mong đợi của các vị trưởng lão, con cũng nên biết phải làm sao chứ!”

“Những lời này ngươi đã nói hàng vạn lần, hiện tại ta không nhúng tay vào chuyện của Thanh Thanh, chẳng lẽ ngươi còn chưa hài lòng sao?” Hắn không kiên nhẫn nhìn Hoàng Phủ Tễ Tuyết.

“Ta biết nói những lời như vậy là nhẫn tâm, nhưng ta không còn cách nào khác, đêm trăng tròn đã gần đến, ta sợ Kim Lang sẽ mượn ánh trăng để cắn trả Kim Minh, chúng ta đã không còn thời gian, cho nên con có thể…” Nàng do dự nhìn Mặc Trạc. “Con có thể khuyên nhủ Thanh Thanh… Hiện tại chỉ có nàng mới có thể cứu được Kim Lang vương triều!”

Mặc Trạc đứng dậy, “Ý của ngươi là muốn ta đem nữ nhân mình yêu cho nam nhân khác còn chưa đủ, còn phải đi cầu xin nàng hầu hạ nam nhân khác nữa hay sao?”

Sắc mặt Hoàng Phủ Tễ Tuyết tái nhợt, sau đó xanh mét.

“Ta không có ý này, con… hiểu nhầm rồi!” Nàng mở miệng, không còn là Thái hậu cao cao tại thượng mà ở trước mặt Mặc Trạc, nàng như một người mẹ thua thiệt.

“Hiểu lầm? Tốt nhất là như vậy, vậy ý của ngươi là gì?”

“…” Hoàng Phủ Tễ Tuyết cắn môi không nói được gì.

“Không có gì để nói phải không? Rất tốt, rất tốt!” Mặc Trạc cười lạnh: “Nếu không có gì để nói, ngài có thể trở về!”

Hoàng Phủ Tễ Tuyết ngước mắt nhìn hắn, hai tròng mắt buồn bã: “Trạc nhi, còn có thể trách mẫu thân, nhưng mà mọi chuyện đã đến nước này, con nhất định phải giúp mẫu thân, cũng coi như cứu vãn Kim Lang vương triều và Săn Lang tộc!”

Mặc Trạc quật cường mím môi không nói một lời.

“Thanh Thanh lớn lên cùng con, nàng sẽ nghe lời con nói, Mặc Trạc, không còn thời gian nữa, không lẽ con định trơ mắt nhìn ngàn vạn con dân Săn Lang tộc vĩnh viễn phải sống cuộc sống tăm tối không ánh mặt trời hay sao? Con nhìn các vị trưởng lão, tóc bọn họ đã bạc, sắc mặt xanh mét, không lẽ con muốn giống như bọn họ, vĩnh viễn không thể nhìn ánh mặt trời hay sao?”

Ánh mắt trong trẻo dịch chuyển, một lúc sau, sắc mặt nam tử mới dịu xuống, hắn khó khăn lên tiếng: “Mẫu thân, con chỉ có thể đồng ý với người sẽ không cưỡng cầu Thanh Thanh, nhưng muốn nàng hầu hạ nam nhân kia, con… không thể nói ra miệng, hơn nưã…” hắn ngừng lại, đột nhiên ngước mắt: “Thanh Thanh sẽ không nghe lời con, nàng thay đổi, khác rất nhiều, có lúc con hoài nghi nàng không phải là người lớn lên cùng con!”

“Con nói có ý gì?” Hoàng Phủ Tễ Tuyết cao giọng, nàng nhìn Mặc Trạc không hiểu.

“Người nhìn cái này!” Hắn lấy một tờ giấy trong ngực ra, nhẹ nhàng mở ra trước mặt Thái hậu: “Đây là chữ viết của Thanh Thanh, đây là tờ giấy lúc trước con dạy nàng học chữ để lại!” Hắn vừa nói vừa lấy một cuốn sách viết chữ.

“Chữ viết rõ ràng là của hai người, hơn nữa chữ viết bây giờ của nàng rất kỳ lạ!” Hắn mở miệng, ánh mắt mơ hồ.

“Ý con là có người giả mạo? Nhưng không thể nào, tuyệt đối không thể nào, trên người nàng có chiếc bớt của Mặc tộc, mọi chuyện không thể nào là giả!” Nàng lắc đầu không tin.

“Con biết rõ sẽ rất khó tin, nhưng từ lúc vào cung mọi chuyện nàng làm cho thấy nàng đã thay đổi, thậm chí…” Hắn do dự mở miệng: “Lần đầu tiên con cứu nàng ra khỏi cung, nàng đối với con hết sức xa lạ!”

“Điều này sao có thể? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Vẻ mặt Thái hậu kinh ngạc, cho tới nay nàng luôn cho rằng Mặc Thanh Thanh không muốn cùng phòng với Kim Minh là vì Mặc Trạc, bây giờ xem ra mọi chuyện thật đáng nghi ngờ.

“Cho nên con không thể khống chế nàng, bây giờ nàng tự do, không cái có thể cứu nàng, mọi chuyện đều do nàng tự nguyện!”

“Ngay cả con cũng không thể sao?” Trong lòng nàng cảm thấy vô lực.

“Không sai, mẫu thân, người trở về đi!” Mặc Trạc lạnh lùng xoay người đi, chỉ để lại bóng lưng trong trẻo lạnh lùng.

Sự mất mát dâng lên trong lòng cô gái, nàng gật đầu một cái, đi ra ngoài. Ánh nến chiếu rọi sau lưng nàng, nàng giống như đã già đi nhiều tuổi.

Nàng chờ đợi nửa vương triều, không lẽ sẽ bị hủy hoại bởi Kim Lang hay sao?

Ngọc Hoa cung, Ngọc Triệt cảm thấy kì lạ khi Kim Minh ở lại đây cả ngày.

“Hình như ngươi không hoan nghênh Trẫm?” Kim Minh lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi nhếch lên.

“Đúng vậy, không phải trong lòng Hoàng thượng cũng không muốn nhìn Ngọc Triệt hay sao?” Ngọc Triệt cười cười, lấy ra một bình trà bạch ngọc, pha một bình trà thật ngon.

Chân mày nhíu lại, Kim Minh lạnh lùng nhìn gò ám cô gái, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười yếu ớt, cô gái thông minh biết che giấu tình cảm của mình, nhưng nếu có thời cơ, sẽ giống như một móng vuốt sắc bén, không thể nghi ngờ nàng ta là một người thông minh.

“Ngươi nói sai rồi, Trẫm thích đến nhìn ngươi, bởi vì nhìn ngươi sẽ nhìn thấy bóng dáng trước kia của mình!” Hắn điềm đạm trả lời, nhận lấy ly trà từ tay cô gái, từ từ uống, sau đó than thở một tiếng: “Trà ngon!”

“Trà này lấy từ ngọn núi cao nhất ở Tiên Nô, cây trà trông trên núi cao, quanh năm sương mù bao phủ, nhận hết tinh hoa từ trời đất, mùa hái trà, các cô gái chưa đến mười bốn tuổi sẽ tự tay hái xuống, uống rất ngon, làm người ta yêu thích vô cùng, nếu Hoàng thượng thích, thì uống nhiều một chút!” Ngọc Triệt mím môi cười một tiếng.

Kim Minh híp mắt, từ từ uống trà, không cần nói nhiều, bây giờ hắn chỉ cần ngồi một chỗ, một nơi hắn có thể trốn tránh Liễu Nha.

Một lúc sau, hắn đưa mắt nhìn về phía Ngọc Triệt: “Thương thế của Tiên Vu như thế nào rồi? Có chuyển biến tốt không?” Hắn nhỏ giọng hỏi một câu, người không biết chuyện sẽ nghĩ rằng hắn đả thương Tiên Vu chẳng qua không phải là cố ý.

Sắc mặt Ngọc Triệt lạnh nhạt, nàng đua mắt nhìn, thấp giọng trả lời: “Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng, ngự y đã tới xem qua, không có chuyển biến tốt, nếu như Hoàng thương khai ân, nên chấp thuận cho Hoàng huynh về nước dưỡng thương!”

“Trở về nước?” Kim Minh lạnh lùng nhướng mày, “Nếu phải về cũng phải chờ vết thương tốt lên, còn bây giờ, hãy để ngự y bốc thuốc xem bệnh, nhất định phải chữa khỏi cho Thái tử!”

Đứng bên ngoài Lưu ly cung, Liễu Nha tràn đầy hy vọng. Tuyết ngừng rơi, trên đất không còn tuyết đọng, chỉ có chút bùn lầy. Trời càng ngày càng lạnh, nàng cùng Nguyệt Mi không ngừng xoa tay, giẫm giẫm bàn chân.

“Thanh phi nương nương, ngài trở về đi, Thái hậu nói không gặp ngài, bảo ngài trở về suy nghĩ cho kỹ rồi trở lại!”

Liễu Nha ngẩn ra, hiểu ý của Ngư ma ma, nàng xoay người trở về đột nhiên lại nhớ tới chuyện của Vẫn lệ.

“Ngư ma ma, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Ngư ma ma ngẩn ra, do dự giây lát cũng gật đầu một cái.

Cung đình tránh gió bên ngoài Lưu ly cung, tâm trạng Liễu Nha nặng nề nhìn bộ dạng phục tùng của Ngư ma ma.

“Xin hỏi, có phải tình cảm của Ma ma và Vẫn Lệ rất tốt phải không?”

Thân thể Ngư ma ma cứng đờ, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, sau đó ngước mắt nhìn nàng: “Thanh phi nương nương nói gì lão nô không hiểu?”

Liễu Nha cười khẽ một tiếng, giọng nói ấm áp: “Không hiểu? Ngư ma ma, năm đó ngươi nghe lời Thái hậu giết Vẫn Lệ diệt khẩu, chắc là đã hạ thủ lưu tình!””

Ngư ma ma quỳ xuống mặt đất, “Nương nương tha tội nô tỳ không biết ai là Vẫn Lệ, diệt khẩu ai?”

“Không nghĩ tới miệng ngươi rất cứng rắn, Vẫn Lệ đã tự mình thừa nhận, ngươi còn muốn cãi sao? Vị trí mật thất rất bí mật đấy!”

Thân thể ma ma cứng đờ, “Người biết được!”

“Ừ, hơn nữa thật tiếc phải nói cho ngươi biết mấy ngày trước Vẫn Lệ bị giết, bí mật trên người nàng có thể bị người khác biết được, cho nên…” Nàng tiến lên đỡ Ngư ma ma đứng dậy, “Hôm nay ta tới đây không phải để tố giác ngươi mà là nhờ người giúp đỡ, chỉ có sự giúp đỡ của ngươi, ta mới có thể bắt được người đứng đằng sau!”

Sắc mặt Ngư ma ma trắng bệch, “Người nói gì, nàng chết? Bị người khác giết chết?”

‘’Ừ!” Liễu Nha gật đầu một cái.

Nữ nhân đặt mông ngồi trên tảng đá, sắc mặt xanh mét, lẩm bẩm trong miệng: “Nàng chết thật, nếu sớm biết như vậy, nếu biết nàng không thể nhìn đến ngày đó, nô tỳ…”

“Thì ngươi sẽ không cứu nàng sao? Ngày kia là gì?”

“Ngày nhìn thấy người trong hoàng thất tử vong, nàng vẫn nói Kim Lang vương triều xong rồi, sắp bị diệt vong rồi, từ lần kinh sợ vẫn thần chí không rõ, Thái hậu sợ nàng nói bậy, cho nên mới sai nô tỳ giải quyết nàng, nhưng chúng ta là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên, chẳng qua chỉ làm bộ một chút, hủy dung của nàng, cũng không giết chết nàng!” Nữ nhân đau khổ lắc đầu một cái, lâm vào trí nhớ.

“Ngày đó nàng đẩy tiểu thư xuống hồ, thân thể tiểu thư không tốt, không thể chống đỡ được, cho nên… Nhưng Vẫn Lệ cố ý nói, là yêu nghiệt sai nàng, không phải nàng cố ý,…” Nữ nhân sợ sệt nhìn nàng một cái, “Hoàng thượng là yêu nghiệt, lúc ngài ấy ra đời, tiểu thư để cho nàng ấy về nhà thăm người thân, sau khi nàng trở về, ngày ngày nói sảng, tinh thần không tốt, sau khi tiểu thư gặp chuyện không may, nàng càng khẳng định, Thái hậu sợ nàng nói bậy, cho nên…”

Nàng vẫn gọi Hoàng Phủ Tễ Nguyệt là tiểu thư, mà Hoàng Phủ Tễ Tuyết là Thái hậu.

“Đào lý xuất thâm tỉnh, hoa diễm kinh thượng xuân. Nhất quý phục xuất tiện…… Là bài thơ này sao?” Liễu Nha đọc bài thơ.

Nữ nhân kinh ngạc nhìn nàng, đầy khiếp sợ, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Ngươi có biết, rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì không?”

Nữ nhân lắc đầu một cái, “Nàng chỉ nói đi nói lại yêu nghiệt, Hoàng thượng là yêu nghiệt!”

Liễu Nha có chút thất vọng, khẽ thở dài một hơi, cũng không hỏi được gì, không thể làm gì khác là để cho Ngư ma ma rời đi, cũng Nguyệt Mi trở về Ngưng Hương cư nhưng vô duyên vô cớ lại đến Ngọc Hoa cung.

Đứng bên ngoài Ngọc Hoa cung, nhìn ánh nến chập chờn ngoài cửa, nàng mới phản ứng lại, lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vừa muốn xoay người, sau lưng truyền đến tiếng cười quen thuộc, là tiếng rên rỉ của cô gái, sắc mặt nàng trắng bệch, hai môi run rẩy, không phát ra được lời nào.

Nàng dời mắt, nhìn chằm chằm hai người sau lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương