Chàng Sói Hấp Dẫn
-
Chương 46: Ta thích
Hôn sự giữa Tiên Nô và Kim Lang Vương triều nhanh chóng được ấn định xuống, Thái tử nước Đại Hách xấu xa cường hãn đã dùng hết mọi thủ đoạn, kết quả gạo không thể nấu thành cơm, hơn nữa còn làm Ngọc Triệt chán ghét hắn ta hơn.
Hắn ta không biết đáp án câu hỏi, dù có biết, cũng chỉ phí công. Bởi vì trong lòng Ngọc Triệt đã sớm cho rằng người nhìn thoáng qua đêm đó là Kim Nhật, chỉ liếc mắt một cái, nàng ta đã xác định cả đời mình rồi.
Hách Diệp phái người lén trộm đáp án câu hỏi từ trên tay Ngọc Triệt, hắn ta dĩ nhiên không biết được bốn chữ to như gà bới nghĩa là gì, nhưng chính bởi vì như vậy mà ôm hận thật sâu đối với Tiên Nô và Kim Lang Vương triều.
Ngày kết thân ấn định vào đầu tháng mười, thời gian rất gấp gáp, nhưng Ngọc Triệt lại thích.
Lúc chạng vạng, đoàn người đi ra khỏi nguồn gió, mà Liễu Nha đang ngồi ở trên càng xe sắp biến thành pho tượng, khuôn mặt và cái trán đau rát.
"Dẫn tấu. . . . . ." Kim Huy có chuyện cần bẩm báo, chỉ mới nói nửa câu, lập tức nhìn chằm chằm "Pho tượng" cứng đờ trước mặt.
Khó khăn chuyển động đôi mắt, Liễu Nha nhẹ nhàng nâng đôi tay lên vuốt gương mặt sưng đỏ, không kiên nhẫn trừng hắn ta.
"Ngươi. . . . . ." Trên mặt Kim Huy hiện ra vẻ buồn cười, hôm nay gió lớn hiếm thấy, dù là nam nhân cũng không chịu đựng nổi bão cát xâm nhập mà dùng khăn đen che mặt, nhưng không nghĩ đến, Liễu Nha là một nữ nhân vậy mà trải qua một ngày như vậy.
"Cười cái gì mà cười?" Liễu Nha tức giận trừng qua, khẽ động khóe môi, mặt rát đến đau, bây giờ nàng thật sự muốn một chiếc gương, xem xem mặt của nàng đến tột cùng biến thành hình dáng gì.
"Không phải. . . . . . Ngươi có thể phái người tìm ta!" Kim Huy buông tay, trong lời nói có chút tiếc hận.
Liễu Nha căm phẫn trợn mắt nhìn xe ngựa một cái, im lặng không nói lời nào.
Nàng chỉ quật cường mà thôi, dùng hành động của mình chống cự lời nói tổn thương của nam nhân kia.
Chim sẻ muốn biến thành Phượng Hoàng? Nàng mới không phải là chim sẻ!
"Có chuyện liền tấu!" Lời nói lạnh lẽo khôn cùng phát ra từ bên trong vải mành sau lưng Liễu Nha. Kim Huy trước mặt rùng mình, cũng không dám đùa giỡn nữa, ôm quyền Dẫn tấu nói: "Hoàng thượng, sắc trời đã tối, phía trước vừa hay có khách điếm. . . . . ."
"Nghỉ ngơi đi!" Âm thanh giống như ma chú từ từ vang lên lần nữa, vào giờ phút này, Liễu Nha bỗng thở phào nhẹ nhõm. Hông của nàng đã thẳng, còn ngồi nữa, không thể không hóa đá.
Khách điếm rất nhỏ, tọa lạc bên cạnh thanh sơn lục thủy, xây dựng ở thiên nhiên đất đá, tường vây quét bùn, mặc dù thô ráp, lại tăng thêm tư vị điền viên sơn thủy. Ông chủ khách điếm là một ông lão tuổi gần năm mươi, một thân sam xanh sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, đi bộ một bước nửa thước, không có một chút dáng vẻ lão già.
Thấy khách quý vào cửa, ông lão liên tục tiến lên nghênh đón, nhưng trận thế đại đội nhân mã lại dọa lão ta sợ hết hồn, điếm nhỏ này của ông ta, nhiều lắm chỉ chứa được mười người dừng chân, hơn một trăm binh lính chỉ có thể ngủ ngoài đồng, sân bùn nho nhỏ cũng không chứa nổi.
"Ngươi không cần phải khó xử, chỉ cần có canh nóng cơm nóng hầu hạ là tốt rồi, trong khách điếm này chỉ có mười người chúng ta!" Vẻ mặt Kim Huy ôn hòa tiến lên, đưa một thỏi bạc lớn đặt ở trong tay ông lão.
Ông lão gật đầu, vừa dặn dò phòng bếp nhóm lửa, vừa ra sức lau bàn gỗ vuông.
"Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ!" Kim Huy nhàn nhạt mở miệng lần nữa, trên mặt mặc dù có nụ cười, nhưng giọng nói không cho hoài nghi. Ông lão kia lập tức lui xuống.
Xe ngựa từ từ vào viện, Liễu Nha trèo xuống xe ngựa, hoạt động cánh tay cứng ngắc một chút. Mạc Thương sau lưng hạ nửa người ngồi xuống, lấy sống lưng làm thang, Kim Minh lạnh lùng mở màn che, lộ ra gương mặt.
Tóc vàng xinh đẹp buộc lỏng ở sau gáy, hắn giẫm lên sống lưng của Mạc Thương đi xuống xe, khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái ngạo nghễ ưu nhã. Hắn lướt qua Liễu Nha, lạnh lùng bước vào điếm nhỏ, dừng chân nghiêng đầu liếc nhìn, tư thái anh tuấn mà hoa lệ, trong nháy mắt, ngay cả điếm nhỏ xây dựng trên núi, dường như cũng trở nên sáng rõ.
Liễu Nha bẩn thỉu đứng ở sau lưng hắn, giống như là bình hoa xinh đẹp đứng bên cạnh khăn lau, ý nghĩa vô cùng châm chọc.
Nam tử ngồi xuống trước cái bàn gỗ đơn sơ, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh trong trẻo lạnh lùng cùng với dư âm của mặt trời lặn phiêu tán ở cuối chân trời.
Kim Minh một mình một bàn, Kim Huy thì ngồi xuống bên cạnh, Liễu Nha đứng ở đằng kia đứng ngồi không yên, cảm thấy rất lúng túng.
Trên mặt đau rát khiến cho lòng của nàng chìm xuống, chẳng lẽ chỉ bởi vì một tiếng Thanh phi, một khắc trước Kim Minh còn dùng vẻ mặt ôn hòa với nàng ngoảnh lại đã dùng mắt lạnh đỗi đãi?
Thanh phi. . . . . . Đây cũng chỉ là cái cớ nàng lừa gạt Tiên Vu mà thôi, ai thích đâu!
"Thanh cô nương, lại đây ngồi đi!" Rốt cuộc cũng có người gọi nàng, không ngờ lại là Nhung Thiên, hắn ta cùng với Mạc Thương ngồi ở bàn vuông trong góc, thức ăn đơn giản đã lên bàn, nóng hổi, đối với Liễu Nha chịu đựng khổ sở một đường bão cát mà nói, quả thực là dẫn dụ trí mạng.
Kim Minh lạnh lùng hạ tầm mắt, cài cằm gầy gò cau có không vui, một câu cũng không nói. Mặc dù Kim Huy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng âm thầm nháy mắt với nàng.
Lúc tự tôn và khát vọng giao chiến xong xuôi, bước chân của Liễu Nha rốt cuộc dời đi, nàng chuyển qua trong góc, ngồi cùng Mạc Thương và Nhung Thiên.
Từ đầu đến cuối Kim Minh cũng không có mở miệng, cánh môi mỏng manh khêu gợi mím thật chặt, trong mắt xanh u ám có chút gì đó nhẹ nhàng di động.
Bên trong phòng hướng Tây của khách điếm, Liễu Nha lăn qua lộn lại khó ngủ, chăn bông đắp ở trên người phát ra mùi nấm mốc khó ngửi, khiến nàng cau mày liên tục. Nàng ngồi dậy, nghĩ rằng đốt hương nhang là tốt nhất, vì vậy không kiềm hãm được chân không xuống giường, nhẹ nhàng mở hộp quý năm màu.
Làn khói lượn lờ từ từ tỏa ra, hòa tan mùi nấm mốc trong phòng, Liễu Nha vẫn ung dung ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt mặt. Ách, lên tiếng cười khẽ, may mà không có để lại vết sẹo nào, nếu không, nàng nhất định hận chết cái tên Kim Minh biến thái kia!
"Cốc cốc!" Cửa phòng được ai đó dịu dàng gõ vang, Liễu Nha ngước mắt nhìn ánh trăng, mờ mịt một mảnh, có lẽ là cát bụi cản trở ánh trăng sáng chói lọi, mặc dù cổ đại không có đồng hồ báo thức, nhưng nhìn sắc trời hẳn là không còn sớm, người tới lúc này, tiếng gõ cửa dịu dàng như vậy, ánh mắt của nàng đột nhiên thoáng qua hi vọng.
"Kim Nhật?" Nàng chợt kéo cửa phòng ra, đập vào tầm mắt lại là nụ cười dịu dàng của Kim Huy, tròng mắt lóe lên, cười nhẹ nhìn nàng, "Nhìn thấy ta có phải có chút thất vọng hay không?" Hắn ta giống như là vì kiêng dè, cũng không đi vào, chỉ lười biếng tựa trên khung cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha ngượng ngùng không kiềm hãm được, sao nàng lại quên mất, mỗi lần Kim Nhật xuất hiện đều lén lút, sao hắn ta lại gõ cửa cơ chứ!
"Ừ, mùi hương rất tuyệt, quả nhiên là trầm hương cực phẩm của nước Tiên Nô, dù cách một căn phòng, ta cũng không nhịn được rục rịch!" Kim Huy cười nói, hít một hơi thật sâu.
Liễu Nha bước vào gian phòng ngồi ở trước bàn tròn, giơ khuỷu tay lên, nhàm chán chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tìm ta có việc à?"
Kim Huy ngẩn ra, không kiềm hãm được cười cong mắt: "Ngươi có biết, ngươi là người đầu tiên dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với Bổn vương gia hay không!"
". . . . . . Thật xin lỗi, ta quen rồi!" Liễu Nha ngẩn ra, lúng túng mở miệng. Đúng vậy, thói quen người Xã hội Chủ nghĩa mọi người bình đẳng, thế nhưng quên mất, đứng ở trước mặt nàng là Huy vương gia dưới một người trên vạn người, mà nàng, chỉ là một gái thanh lâu nhỏ nhoi mà thôi!
"Đừng bảo là thật xin lỗi, thật ra thì. . . . . . Ta thích như vậy!" Nam tử cười không ăn nhập gì, nụ cười ấm áp mê người giống như Tường vi màu trắng nở rộ, lòng của Liễu Nha không nhịn được rung động.
Thích. . . . . . Kim Huy này, lại muốn làm cho người ta hiểu lầm!
"Có thể nói cho ta biết ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?" Kim Huy chỉ chừa cho mình càn rỡ trong nháy mắt, lời nói chuyển một cái, giọng điệu của hắn ta khôi phục yên tĩnh.
Liễu Nha thở dài, khái quát đơn giản chuyện mấy ngày trước gặp phải Tiên Vu Thái tử, giải thích nguyên nhân vì sao Tiên Vu Thái tử kêu mình là Thanh phi.
"Là U Tướng quân?" Kim Huy hơi quay đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giác không dễ phát giác.
"Lúc ấy cũng là tình thế cấp bách, U Tướng quân không cố ý!" Liễu Nha nghe giọng hắn ta khác thường, trong lòng không khỏi khẩn trương lên. U Dạ La làm vậy cũng coi là khi quân bưng bít người trên!
"Ngươi không cần lo lắng, ta không phải hoàng huynh, sẽ không câu lệ tiểu tiết, ta cảm thấy hứng thú là, U Tướng quân cứu ngươi ra từ trong tay người y phục áo đen như thế nào?" Kim Huy khoát khoát tay, dịu dàng cười một tiếng.
Trái tim Liễu Nha từ từ để xuống. "Ta cũng không biết, có điều bị người áo đen đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại, U Tướng quân đang ở trước mắt rồi!" Chẳng biết tại sao, Liễu Nha len lén tóm tắt toàn bộ sự việc.
"Oh. . . . . ." Kim Huy kéo âm thật dài, giống như là có điều suy nghĩ. "Như vậy, ngươi đi ra khỏi hoàng cung như thế nào cũng không biết?" Hắn ta cười tà nghễ, trong giọng nói đột nhiên có chút nhạo báng.
"Đúng!" Liễu Nha hít một hơi thật sâu.
"Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi đi!" Kim Huy đứng dậy, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng đáy mắt lại không kiềm hãm được mãnh liệt hơn.
Ánh mắt mãnh liệt này khiến Liễu Nha có chút luống cuống, chẳng lẽ là lời của nàng có chỗ sơ hở ư?
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Liễu Nha dựa thân thể vào cửa, khẽ thở dài một hơi.
Không phải là nàng không muốn nói, chỉ là, Mặc Trạc. . . . . . Nàng lắc đầu một cái, không biết tại sao hắn lại đánh nàng ngất. Còn có một chút duyên phận với Thái hậu, mật đạo thông hướng bên ngoài cung lại ở ngay dưới giường của nàng ta, càng thêm khả nghi!
Keng keng, khi qua canh hai thì vang lên tiếng gõ, chưởng quầy lặng lẽ mở ra một khe hẹp, giữa ban ngày chưởng quầy cúi người gật đầu bước đi như bay lên nóc nhà.
Ánh trăng mù mịt, cách đó không xa truyền đến mấy tiếng lang hú, càng thêm tăng thêm đêm tối ma mị.
Hắn ta không biết đáp án câu hỏi, dù có biết, cũng chỉ phí công. Bởi vì trong lòng Ngọc Triệt đã sớm cho rằng người nhìn thoáng qua đêm đó là Kim Nhật, chỉ liếc mắt một cái, nàng ta đã xác định cả đời mình rồi.
Hách Diệp phái người lén trộm đáp án câu hỏi từ trên tay Ngọc Triệt, hắn ta dĩ nhiên không biết được bốn chữ to như gà bới nghĩa là gì, nhưng chính bởi vì như vậy mà ôm hận thật sâu đối với Tiên Nô và Kim Lang Vương triều.
Ngày kết thân ấn định vào đầu tháng mười, thời gian rất gấp gáp, nhưng Ngọc Triệt lại thích.
Lúc chạng vạng, đoàn người đi ra khỏi nguồn gió, mà Liễu Nha đang ngồi ở trên càng xe sắp biến thành pho tượng, khuôn mặt và cái trán đau rát.
"Dẫn tấu. . . . . ." Kim Huy có chuyện cần bẩm báo, chỉ mới nói nửa câu, lập tức nhìn chằm chằm "Pho tượng" cứng đờ trước mặt.
Khó khăn chuyển động đôi mắt, Liễu Nha nhẹ nhàng nâng đôi tay lên vuốt gương mặt sưng đỏ, không kiên nhẫn trừng hắn ta.
"Ngươi. . . . . ." Trên mặt Kim Huy hiện ra vẻ buồn cười, hôm nay gió lớn hiếm thấy, dù là nam nhân cũng không chịu đựng nổi bão cát xâm nhập mà dùng khăn đen che mặt, nhưng không nghĩ đến, Liễu Nha là một nữ nhân vậy mà trải qua một ngày như vậy.
"Cười cái gì mà cười?" Liễu Nha tức giận trừng qua, khẽ động khóe môi, mặt rát đến đau, bây giờ nàng thật sự muốn một chiếc gương, xem xem mặt của nàng đến tột cùng biến thành hình dáng gì.
"Không phải. . . . . . Ngươi có thể phái người tìm ta!" Kim Huy buông tay, trong lời nói có chút tiếc hận.
Liễu Nha căm phẫn trợn mắt nhìn xe ngựa một cái, im lặng không nói lời nào.
Nàng chỉ quật cường mà thôi, dùng hành động của mình chống cự lời nói tổn thương của nam nhân kia.
Chim sẻ muốn biến thành Phượng Hoàng? Nàng mới không phải là chim sẻ!
"Có chuyện liền tấu!" Lời nói lạnh lẽo khôn cùng phát ra từ bên trong vải mành sau lưng Liễu Nha. Kim Huy trước mặt rùng mình, cũng không dám đùa giỡn nữa, ôm quyền Dẫn tấu nói: "Hoàng thượng, sắc trời đã tối, phía trước vừa hay có khách điếm. . . . . ."
"Nghỉ ngơi đi!" Âm thanh giống như ma chú từ từ vang lên lần nữa, vào giờ phút này, Liễu Nha bỗng thở phào nhẹ nhõm. Hông của nàng đã thẳng, còn ngồi nữa, không thể không hóa đá.
Khách điếm rất nhỏ, tọa lạc bên cạnh thanh sơn lục thủy, xây dựng ở thiên nhiên đất đá, tường vây quét bùn, mặc dù thô ráp, lại tăng thêm tư vị điền viên sơn thủy. Ông chủ khách điếm là một ông lão tuổi gần năm mươi, một thân sam xanh sạch sẽ, tinh thần phấn chấn, đi bộ một bước nửa thước, không có một chút dáng vẻ lão già.
Thấy khách quý vào cửa, ông lão liên tục tiến lên nghênh đón, nhưng trận thế đại đội nhân mã lại dọa lão ta sợ hết hồn, điếm nhỏ này của ông ta, nhiều lắm chỉ chứa được mười người dừng chân, hơn một trăm binh lính chỉ có thể ngủ ngoài đồng, sân bùn nho nhỏ cũng không chứa nổi.
"Ngươi không cần phải khó xử, chỉ cần có canh nóng cơm nóng hầu hạ là tốt rồi, trong khách điếm này chỉ có mười người chúng ta!" Vẻ mặt Kim Huy ôn hòa tiến lên, đưa một thỏi bạc lớn đặt ở trong tay ông lão.
Ông lão gật đầu, vừa dặn dò phòng bếp nhóm lửa, vừa ra sức lau bàn gỗ vuông.
"Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ!" Kim Huy nhàn nhạt mở miệng lần nữa, trên mặt mặc dù có nụ cười, nhưng giọng nói không cho hoài nghi. Ông lão kia lập tức lui xuống.
Xe ngựa từ từ vào viện, Liễu Nha trèo xuống xe ngựa, hoạt động cánh tay cứng ngắc một chút. Mạc Thương sau lưng hạ nửa người ngồi xuống, lấy sống lưng làm thang, Kim Minh lạnh lùng mở màn che, lộ ra gương mặt.
Tóc vàng xinh đẹp buộc lỏng ở sau gáy, hắn giẫm lên sống lưng của Mạc Thương đi xuống xe, khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái ngạo nghễ ưu nhã. Hắn lướt qua Liễu Nha, lạnh lùng bước vào điếm nhỏ, dừng chân nghiêng đầu liếc nhìn, tư thái anh tuấn mà hoa lệ, trong nháy mắt, ngay cả điếm nhỏ xây dựng trên núi, dường như cũng trở nên sáng rõ.
Liễu Nha bẩn thỉu đứng ở sau lưng hắn, giống như là bình hoa xinh đẹp đứng bên cạnh khăn lau, ý nghĩa vô cùng châm chọc.
Nam tử ngồi xuống trước cái bàn gỗ đơn sơ, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh trong trẻo lạnh lùng cùng với dư âm của mặt trời lặn phiêu tán ở cuối chân trời.
Kim Minh một mình một bàn, Kim Huy thì ngồi xuống bên cạnh, Liễu Nha đứng ở đằng kia đứng ngồi không yên, cảm thấy rất lúng túng.
Trên mặt đau rát khiến cho lòng của nàng chìm xuống, chẳng lẽ chỉ bởi vì một tiếng Thanh phi, một khắc trước Kim Minh còn dùng vẻ mặt ôn hòa với nàng ngoảnh lại đã dùng mắt lạnh đỗi đãi?
Thanh phi. . . . . . Đây cũng chỉ là cái cớ nàng lừa gạt Tiên Vu mà thôi, ai thích đâu!
"Thanh cô nương, lại đây ngồi đi!" Rốt cuộc cũng có người gọi nàng, không ngờ lại là Nhung Thiên, hắn ta cùng với Mạc Thương ngồi ở bàn vuông trong góc, thức ăn đơn giản đã lên bàn, nóng hổi, đối với Liễu Nha chịu đựng khổ sở một đường bão cát mà nói, quả thực là dẫn dụ trí mạng.
Kim Minh lạnh lùng hạ tầm mắt, cài cằm gầy gò cau có không vui, một câu cũng không nói. Mặc dù Kim Huy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng âm thầm nháy mắt với nàng.
Lúc tự tôn và khát vọng giao chiến xong xuôi, bước chân của Liễu Nha rốt cuộc dời đi, nàng chuyển qua trong góc, ngồi cùng Mạc Thương và Nhung Thiên.
Từ đầu đến cuối Kim Minh cũng không có mở miệng, cánh môi mỏng manh khêu gợi mím thật chặt, trong mắt xanh u ám có chút gì đó nhẹ nhàng di động.
Bên trong phòng hướng Tây của khách điếm, Liễu Nha lăn qua lộn lại khó ngủ, chăn bông đắp ở trên người phát ra mùi nấm mốc khó ngửi, khiến nàng cau mày liên tục. Nàng ngồi dậy, nghĩ rằng đốt hương nhang là tốt nhất, vì vậy không kiềm hãm được chân không xuống giường, nhẹ nhàng mở hộp quý năm màu.
Làn khói lượn lờ từ từ tỏa ra, hòa tan mùi nấm mốc trong phòng, Liễu Nha vẫn ung dung ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt mặt. Ách, lên tiếng cười khẽ, may mà không có để lại vết sẹo nào, nếu không, nàng nhất định hận chết cái tên Kim Minh biến thái kia!
"Cốc cốc!" Cửa phòng được ai đó dịu dàng gõ vang, Liễu Nha ngước mắt nhìn ánh trăng, mờ mịt một mảnh, có lẽ là cát bụi cản trở ánh trăng sáng chói lọi, mặc dù cổ đại không có đồng hồ báo thức, nhưng nhìn sắc trời hẳn là không còn sớm, người tới lúc này, tiếng gõ cửa dịu dàng như vậy, ánh mắt của nàng đột nhiên thoáng qua hi vọng.
"Kim Nhật?" Nàng chợt kéo cửa phòng ra, đập vào tầm mắt lại là nụ cười dịu dàng của Kim Huy, tròng mắt lóe lên, cười nhẹ nhìn nàng, "Nhìn thấy ta có phải có chút thất vọng hay không?" Hắn ta giống như là vì kiêng dè, cũng không đi vào, chỉ lười biếng tựa trên khung cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nha ngượng ngùng không kiềm hãm được, sao nàng lại quên mất, mỗi lần Kim Nhật xuất hiện đều lén lút, sao hắn ta lại gõ cửa cơ chứ!
"Ừ, mùi hương rất tuyệt, quả nhiên là trầm hương cực phẩm của nước Tiên Nô, dù cách một căn phòng, ta cũng không nhịn được rục rịch!" Kim Huy cười nói, hít một hơi thật sâu.
Liễu Nha bước vào gian phòng ngồi ở trước bàn tròn, giơ khuỷu tay lên, nhàm chán chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tìm ta có việc à?"
Kim Huy ngẩn ra, không kiềm hãm được cười cong mắt: "Ngươi có biết, ngươi là người đầu tiên dám dùng loại giọng nói này nói chuyện với Bổn vương gia hay không!"
". . . . . . Thật xin lỗi, ta quen rồi!" Liễu Nha ngẩn ra, lúng túng mở miệng. Đúng vậy, thói quen người Xã hội Chủ nghĩa mọi người bình đẳng, thế nhưng quên mất, đứng ở trước mặt nàng là Huy vương gia dưới một người trên vạn người, mà nàng, chỉ là một gái thanh lâu nhỏ nhoi mà thôi!
"Đừng bảo là thật xin lỗi, thật ra thì. . . . . . Ta thích như vậy!" Nam tử cười không ăn nhập gì, nụ cười ấm áp mê người giống như Tường vi màu trắng nở rộ, lòng của Liễu Nha không nhịn được rung động.
Thích. . . . . . Kim Huy này, lại muốn làm cho người ta hiểu lầm!
"Có thể nói cho ta biết ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?" Kim Huy chỉ chừa cho mình càn rỡ trong nháy mắt, lời nói chuyển một cái, giọng điệu của hắn ta khôi phục yên tĩnh.
Liễu Nha thở dài, khái quát đơn giản chuyện mấy ngày trước gặp phải Tiên Vu Thái tử, giải thích nguyên nhân vì sao Tiên Vu Thái tử kêu mình là Thanh phi.
"Là U Tướng quân?" Kim Huy hơi quay đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia cảnh giác không dễ phát giác.
"Lúc ấy cũng là tình thế cấp bách, U Tướng quân không cố ý!" Liễu Nha nghe giọng hắn ta khác thường, trong lòng không khỏi khẩn trương lên. U Dạ La làm vậy cũng coi là khi quân bưng bít người trên!
"Ngươi không cần lo lắng, ta không phải hoàng huynh, sẽ không câu lệ tiểu tiết, ta cảm thấy hứng thú là, U Tướng quân cứu ngươi ra từ trong tay người y phục áo đen như thế nào?" Kim Huy khoát khoát tay, dịu dàng cười một tiếng.
Trái tim Liễu Nha từ từ để xuống. "Ta cũng không biết, có điều bị người áo đen đánh ngất xỉu, khi tỉnh lại, U Tướng quân đang ở trước mắt rồi!" Chẳng biết tại sao, Liễu Nha len lén tóm tắt toàn bộ sự việc.
"Oh. . . . . ." Kim Huy kéo âm thật dài, giống như là có điều suy nghĩ. "Như vậy, ngươi đi ra khỏi hoàng cung như thế nào cũng không biết?" Hắn ta cười tà nghễ, trong giọng nói đột nhiên có chút nhạo báng.
"Đúng!" Liễu Nha hít một hơi thật sâu.
"Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi đi!" Kim Huy đứng dậy, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng đáy mắt lại không kiềm hãm được mãnh liệt hơn.
Ánh mắt mãnh liệt này khiến Liễu Nha có chút luống cuống, chẳng lẽ là lời của nàng có chỗ sơ hở ư?
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Liễu Nha dựa thân thể vào cửa, khẽ thở dài một hơi.
Không phải là nàng không muốn nói, chỉ là, Mặc Trạc. . . . . . Nàng lắc đầu một cái, không biết tại sao hắn lại đánh nàng ngất. Còn có một chút duyên phận với Thái hậu, mật đạo thông hướng bên ngoài cung lại ở ngay dưới giường của nàng ta, càng thêm khả nghi!
Keng keng, khi qua canh hai thì vang lên tiếng gõ, chưởng quầy lặng lẽ mở ra một khe hẹp, giữa ban ngày chưởng quầy cúi người gật đầu bước đi như bay lên nóc nhà.
Ánh trăng mù mịt, cách đó không xa truyền đến mấy tiếng lang hú, càng thêm tăng thêm đêm tối ma mị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook