Chàng Sói Hấp Dẫn
-
Chương 4: Đêm trăng tròn
Trăng sáng treo thật cao trên bầu trời, trên xe có một người chết, hơn nữa còn do mình giết chết, Liễu Nha co rúc vào một góc cùng Lục Ánh sít chặt vào nhau. Lục Ánh nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nên tới, cuối cùng cũng phải tới!" Lời nói lẩm bẩm lộ ra vẻ quỷ dị làm người ta nhìn không thấu.
"Cái gì phải tới?" Liễu Nha chuyển con mắt nhìn nàng ta, ngũ quan kỳ dị khiến vẻ mặt nàng xem ra chẳng những mê mang hơn nữa giống như uất ức.
Ngay cả Lục Ánh khó bảo toàn bản thân thế mà vẫn bị gương mặt điềm đạm đáng yêu của Liễu Nha làm cho nổi lên lòng đồng cảm, nàng ta vươn tay ra kéo mạnh bả vai Liễu Nha qua: "Ngươi không cần sợ, sau khi vào cung ta sẽ nói rõ với quản sự, ngươi chỉ là nha hoàn, hắn sẽ đưa ngươi xuất cung!"
"Nhưng người do ta đánh chết!" Liễu Nha chỉ chỉ phu xe cường tráng, trên mặt duy trì vô tội.
"Có cái gì sẽ do ta gánh, dù sao. . . . . ." Lục Ánh vỗ vỗ bả vai của nàng, lông mi đen như cánh bướm vểnh lên từ từ hạ xuống che khuất đôi mắt nhanh nhạy buồn bã.
Liễu Nha nghe vậy thì cảm kích nhìn nàng ta một cái, nàng ta cũng không có nhìn nàng, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa bị gió nhẹ thổi bay, chiếu rọi ở trên mặt nàng ta, sáng tỏ như trăng, lạnh như tuyết trên núi, trên mặt nàng ta lan tràn tâm tình tuyệt vọng.
Liễu Nha bị cảm xúc trên mặt nàng ta lây nhiễm, không khỏi cũng che khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tỷ tỷ, chúng ta còn có cơ hội chạy trốn ra ngoài, ngươi không cần nản chí!"
Lục Ánh cười với nàng, nụ cười lại ảm đạm không ánh sáng: "Ngươi biết mới vừa rồi tại sao Tướng quân không có áp giải chúng ta đến quan phủ không?"
Liễu Nha lắc đầu một cái.
"Bởi vì chúng ta là kỹ nữ bị mang vào trong cung, sớm muộn gì cũng chết!" Nữ tử than thở.
"Chết?" Liễu Nha ngẩn ra, không khỏi toét miệng cười cười, nói thật, đối với cái chết, nàng đã không sợ, có lẽ chết ở triều đại này, linh hồn của nàng còn có thể xuyên về, nàng lại có thể nhìn thấy Khả Phong rồi!
Mặc dù là cười, nhưng vẻ mặt Liễu Nha xem ra vô cùng u oán, hoàn toàn nhờ khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ dị này ban tặng.
"Xem ra hôm nay không nên dẫn ngươi ra ngoài, nhưng mà ta lại sợ ta đi rồi một mình ngươi sẽ rơi vào trong tay Ngư mụ mụ, hay là ngươi muốn theo gót tỷ tỷ!" Nữ tử từ từ quan sát Liễu Nha, chậm rãi mở miệng.
"Tại sao vào cung chính là chết?" Liễu Nha theo sát không nghỉ, quan trọng nhất là tại sao Lục Ánh phải vào cung?
"Thật ra thì điều bí mật này không có bao nhiêu người biết, truyền thuyết bắt đầu từ khi Hoàng đế lên ngôi năm mười tám tuổi đã có quy định này, tất cả nữ tử thị tẩm vào đêm trăng tròn đều sẽ chết. . . . . . Vì vậy sẽ có người đưa những nữ tử tiện mệnh thanh lâu vào cung, cung Hoàng đế vào đêm trăng tròn sẽ dâm loạn. Vừa bắt đầu, bọn tỷ muội đều xung phong nhận mệnh, ai không muốn có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế chứ, nhưng. . . . . ." Nàng ta nghẹn ngào, thân thể không thể tự chủ run rẩy, "Tỷ muội lầu Hợp Hoan đã có mười người đi vào rồi, không có một ai còn sống xuất cung! Mặc dù Ngư mụ mụ không nói ra, nhưng mà ta lại biết, vào cung đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh, huống chi, chúng ta giết chết người của Huy vương gia!"
"Ngư mụ mụ còn muốn đưa các ngươi vào miệng hùm sao?" Liễu Nha căm giận, quả nhiên là xã hội phong kiến lạc hậu, gái thanh lâu cũng không phải là người sao? Nhiều người mất tích như vậy, sao không lập án điều tra chứ!
"Hết cách rồi, bởi vì mỗi lần đều là Huy vương gia ra mặt, chính là đệ đệ ruột của Hoàng đế, lời của hắn chính là thánh chỉ, Ngư mụ mụ nào dám cãi lời? Huống chi, Huy vương gia giúp chúng ta chuộc thân, sống hay chết, tất cả đều do một mình hắn thao túng!" Lục Ánh nắm chặt tay Liễu Nha.
Liễu Nha vừa nghe xong, lửa giận hừng hực xông lên trong lòng, ánh lửa lóe lên trong mắt nàng, chợt kéo váy Lục Ánh, cắn răng nghiến lợi nói: "Đây là cẩu Hoàng đế nào, cẩu Vương gia nào, vừa nghe chính là một bạo quân, một vương triều tàn bạo, quốc gia như vậy sớm nên diệt vong!"
Lục Ánh vội vàng muốn che cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Nha lại, nhưng đã không kịp.
"Thật sao?" Ngoài xe ngựa lạnh lùng truyền tới giọng nói của nam nhân, giọng nói kia âm sắc lạnh lùng, nghe na ná như lúc mài kim loại phát ra âm thanh bén nhọn, không có chút nhiệt độ.
Sắc mặt Lục Ánh tối sầm lại, đột nhiên nắm chặt tay Liễu Nha.
Không đợi Liễu Nha phản ứng kịp, màn xe đột nhiên bị mở ra, có hai người thị vệ tiến lên, thô lỗ lôi hai người từ trong xe ngựa ra ngoài. Liễu Nha bị ném ngã sấp, đang muốn nhếch nhác bò dậy, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của nam tử kia, "Đáng đời!"
Liễu Nha thở phì phò ngước mắt, xắn ống tay áo, xem xem kẻ nào dám cả gan cười nhạo nàng, nhưng mà sau khi trông thấy mặt nam tử, thế nhưng hơi ngẩn ra.
Cửa cung cao hơn ba thước, nam tử trẻ trung thúc ngựa mà đứng, mặc y phục cẩm y vệ, ánh trăng nhàn nhạt buộc vòng quanh bóng dáng của hắn, sáng sủa thanh liêm, tuấn dật tựa như trúc, da thịt trắng nõn như tuyết, tóc dài như mực xinh đẹp lại tà tính, một đôi mắt đen sáng như sao tràn ngập màu sắc ảm đạm, hòa quyện ở chung một chỗ làm người ta mê loạn cam tâm tình nguyện rơi xuống địa ngục. Nam tử lạnh lùng cười, bên môi mang theo nụ cười hồ ly, như có điều suy nghĩ quan sát Liễu Nha, nếu như không phải lời nói không có nhiệt độ vừa rồi, Liễu Nha nhất định sẽ cho là soái ca này là một người tốt.
Nếu là soái ca, nàng có thể suy tính không đánh người, nhưng Liễu Nha bị hắn ta quan sát đến không được tự nhiên, cuối cùng vẫn không nhịn được buồn bực mở miệng: "Ngươi là ai?" .
"Bổn vương chính là cẩu Vương gia trong miệng ngươi mắng!" Nam tử hừ nhẹ, nụ cười yếu ớt bên môi càng thêm mở rộng, mê hoặc lòng người.
Lục Ánh vừa nghe thì giật mình nhảy dựng, kéo Liễu Nha ra phía sau, cùng nhau quỳ xuống: "Xin Vương gia thứ tội, Thanh Thanh nàng ấy không phải người lầu Hợp Hoan, chỉ là muội muội của dân nữ mà thôi, xin Vương gia tha cho nàng ấy một lần, dân nữ nguyện ý đi theo Vương gia tiến cung!"
Trong lòng Liễu Nha không phục quỳ trên mặt đất, nghe Lục Ánh bảo vệ nàng, trong lòng nghi ngờ, không nhịn được kéo quần nàng ta: "Tỷ tỷ, tại sao ngươi phải bảo vệ ta?"
Lục Ánh mến yêu nàng tựa như vượt quá tình cảm tỷ muội.
"Thanh Thanh, ta từng đáp ứng với Mặc Trạc, dù liên lụy mạng của ta, ta cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn!" Lục Ánh nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Trời ơi, Mặc Trạc là ai? Liễu Nha nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng. Thật là phức tạp!
"Thật sao?" Nam tử mặc hoa phục khẽ mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo giống như bạch ngọc chạm khắc, thân hình bền chắc cao lớn ẩn chứa một cỗ lỗi lạc trầm ổn.
"Xin Vương gia bỏ qua cho Thanh Thanh, dân nữ nguyện ý theo vương gia tiến cung!" Lục Ánh thấy nam tử cười một tiếng, cho là có cơ hội, vì vậy càng thêm cao giọng van xin, cái trán dập mạnh trên đất.
Một thị vệ áo đen tiến lên, nói thật nhỏ cái gì đó, sắc mặt nam tử khẽ biến đổi: "Ngươi giết người của Bổn vương?" Giọng nói lãnh khốc khiến trong lòng Lục Ánh cảm thấy nặng nề.
"Không phải, không phải nàng giết, là ta, ngươi muốn giết thì cứ tìm ta là được!" Liễu Nha thật sự không ưa nam tử tự cao tự đại này, đẩy Lục Ánh sang một bên, dù sao, đây cũng không phải là triều đại nàng sống, nói không chừng chết rồi sẽ xuyên về!
"Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi đang làm gì đó?" Lục Ánh quýnh lên, không dám tin nhìn Liễu Nha. Bình thường Thanh Thanh nhát như chuột, lúc nào thì trở nên dũng cảm như vậy.
"Tỷ tỷ, ngươi không cần quan tâm đến ta, ngươi đi đi, yên tâm, ta không có việc gì!" Liễu Nha giống như kiên định chết một lần nữa, quyết tâm có thể xuyên trở về.
"Không cho cả hai đi!" Nam tử nhìn sang sắc trời, sắc mặt không nhịn được tối sầm lại, sẽ không tiếp tục nói nhảm nhiều cùng họ, chỉ lạnh lùng hừ khẽ, lạnh lùng vung tay lên, thị vệ tiến lên, xua đuổi Lục Ánh cùng Liễu Nha đi tới cửa cung.
"Ngươi. . . . . . Là ta giết người kia, ngươi bắt Lục Ánh làm cái gì?" Liễu Nha vẫn không phục, lời còn chưa dứt, trên cánh tay của nàng bị quất roi mạnh bạo, ống tay áo rách ra, vết máu thật dài lập tức hiện ra, da thịt nát bươm, nàng đột nhiên cảm thấy đau như kim châm muối xát.
Hoá ra nàng là sinh động, không đơn thuần là một linh hồn! Giờ khắc này đau đớn đánh tới, Liễu Nha mới hiểu được, nàng đã cùng cỗ thân thể này hợp hai làm một, nói một cách khác, nàng chính là Thanh Thanh, Thanh Thanh chính là nàng!
Như vậy nếu như nàng chết rồi, sẽ đau ư? Kiên định trong lòng nàng có chút dao động, có phải chết rồi, nàng có thể trở lại hiện đại hay không? Nếu như không thể quay về, đó không phải là chết lãng phí rồi sao? Liễu Nha có chút hối hận vì vừa rồi lỗ mãng!
Cửa cung màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, tiếng ken két chói tai phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, bóng vàng của ánh nến chiếu sáng đường dưới chân, từng viên đá chậm rãi kéo dài cung điện tối tăm dưới ánh trăng, trăng tròn như bao phủ cả tòa cung điện, một hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.
"Cái gì phải tới?" Liễu Nha chuyển con mắt nhìn nàng ta, ngũ quan kỳ dị khiến vẻ mặt nàng xem ra chẳng những mê mang hơn nữa giống như uất ức.
Ngay cả Lục Ánh khó bảo toàn bản thân thế mà vẫn bị gương mặt điềm đạm đáng yêu của Liễu Nha làm cho nổi lên lòng đồng cảm, nàng ta vươn tay ra kéo mạnh bả vai Liễu Nha qua: "Ngươi không cần sợ, sau khi vào cung ta sẽ nói rõ với quản sự, ngươi chỉ là nha hoàn, hắn sẽ đưa ngươi xuất cung!"
"Nhưng người do ta đánh chết!" Liễu Nha chỉ chỉ phu xe cường tráng, trên mặt duy trì vô tội.
"Có cái gì sẽ do ta gánh, dù sao. . . . . ." Lục Ánh vỗ vỗ bả vai của nàng, lông mi đen như cánh bướm vểnh lên từ từ hạ xuống che khuất đôi mắt nhanh nhạy buồn bã.
Liễu Nha nghe vậy thì cảm kích nhìn nàng ta một cái, nàng ta cũng không có nhìn nàng, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa bị gió nhẹ thổi bay, chiếu rọi ở trên mặt nàng ta, sáng tỏ như trăng, lạnh như tuyết trên núi, trên mặt nàng ta lan tràn tâm tình tuyệt vọng.
Liễu Nha bị cảm xúc trên mặt nàng ta lây nhiễm, không khỏi cũng che khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tỷ tỷ, chúng ta còn có cơ hội chạy trốn ra ngoài, ngươi không cần nản chí!"
Lục Ánh cười với nàng, nụ cười lại ảm đạm không ánh sáng: "Ngươi biết mới vừa rồi tại sao Tướng quân không có áp giải chúng ta đến quan phủ không?"
Liễu Nha lắc đầu một cái.
"Bởi vì chúng ta là kỹ nữ bị mang vào trong cung, sớm muộn gì cũng chết!" Nữ tử than thở.
"Chết?" Liễu Nha ngẩn ra, không khỏi toét miệng cười cười, nói thật, đối với cái chết, nàng đã không sợ, có lẽ chết ở triều đại này, linh hồn của nàng còn có thể xuyên về, nàng lại có thể nhìn thấy Khả Phong rồi!
Mặc dù là cười, nhưng vẻ mặt Liễu Nha xem ra vô cùng u oán, hoàn toàn nhờ khuôn mặt nhỏ nhắn kỳ dị này ban tặng.
"Xem ra hôm nay không nên dẫn ngươi ra ngoài, nhưng mà ta lại sợ ta đi rồi một mình ngươi sẽ rơi vào trong tay Ngư mụ mụ, hay là ngươi muốn theo gót tỷ tỷ!" Nữ tử từ từ quan sát Liễu Nha, chậm rãi mở miệng.
"Tại sao vào cung chính là chết?" Liễu Nha theo sát không nghỉ, quan trọng nhất là tại sao Lục Ánh phải vào cung?
"Thật ra thì điều bí mật này không có bao nhiêu người biết, truyền thuyết bắt đầu từ khi Hoàng đế lên ngôi năm mười tám tuổi đã có quy định này, tất cả nữ tử thị tẩm vào đêm trăng tròn đều sẽ chết. . . . . . Vì vậy sẽ có người đưa những nữ tử tiện mệnh thanh lâu vào cung, cung Hoàng đế vào đêm trăng tròn sẽ dâm loạn. Vừa bắt đầu, bọn tỷ muội đều xung phong nhận mệnh, ai không muốn có cơ hội dựa dẫm vào người có quyền thế chứ, nhưng. . . . . ." Nàng ta nghẹn ngào, thân thể không thể tự chủ run rẩy, "Tỷ muội lầu Hợp Hoan đã có mười người đi vào rồi, không có một ai còn sống xuất cung! Mặc dù Ngư mụ mụ không nói ra, nhưng mà ta lại biết, vào cung đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh, huống chi, chúng ta giết chết người của Huy vương gia!"
"Ngư mụ mụ còn muốn đưa các ngươi vào miệng hùm sao?" Liễu Nha căm giận, quả nhiên là xã hội phong kiến lạc hậu, gái thanh lâu cũng không phải là người sao? Nhiều người mất tích như vậy, sao không lập án điều tra chứ!
"Hết cách rồi, bởi vì mỗi lần đều là Huy vương gia ra mặt, chính là đệ đệ ruột của Hoàng đế, lời của hắn chính là thánh chỉ, Ngư mụ mụ nào dám cãi lời? Huống chi, Huy vương gia giúp chúng ta chuộc thân, sống hay chết, tất cả đều do một mình hắn thao túng!" Lục Ánh nắm chặt tay Liễu Nha.
Liễu Nha vừa nghe xong, lửa giận hừng hực xông lên trong lòng, ánh lửa lóe lên trong mắt nàng, chợt kéo váy Lục Ánh, cắn răng nghiến lợi nói: "Đây là cẩu Hoàng đế nào, cẩu Vương gia nào, vừa nghe chính là một bạo quân, một vương triều tàn bạo, quốc gia như vậy sớm nên diệt vong!"
Lục Ánh vội vàng muốn che cái miệng nhỏ nhắn của Liễu Nha lại, nhưng đã không kịp.
"Thật sao?" Ngoài xe ngựa lạnh lùng truyền tới giọng nói của nam nhân, giọng nói kia âm sắc lạnh lùng, nghe na ná như lúc mài kim loại phát ra âm thanh bén nhọn, không có chút nhiệt độ.
Sắc mặt Lục Ánh tối sầm lại, đột nhiên nắm chặt tay Liễu Nha.
Không đợi Liễu Nha phản ứng kịp, màn xe đột nhiên bị mở ra, có hai người thị vệ tiến lên, thô lỗ lôi hai người từ trong xe ngựa ra ngoài. Liễu Nha bị ném ngã sấp, đang muốn nhếch nhác bò dậy, chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của nam tử kia, "Đáng đời!"
Liễu Nha thở phì phò ngước mắt, xắn ống tay áo, xem xem kẻ nào dám cả gan cười nhạo nàng, nhưng mà sau khi trông thấy mặt nam tử, thế nhưng hơi ngẩn ra.
Cửa cung cao hơn ba thước, nam tử trẻ trung thúc ngựa mà đứng, mặc y phục cẩm y vệ, ánh trăng nhàn nhạt buộc vòng quanh bóng dáng của hắn, sáng sủa thanh liêm, tuấn dật tựa như trúc, da thịt trắng nõn như tuyết, tóc dài như mực xinh đẹp lại tà tính, một đôi mắt đen sáng như sao tràn ngập màu sắc ảm đạm, hòa quyện ở chung một chỗ làm người ta mê loạn cam tâm tình nguyện rơi xuống địa ngục. Nam tử lạnh lùng cười, bên môi mang theo nụ cười hồ ly, như có điều suy nghĩ quan sát Liễu Nha, nếu như không phải lời nói không có nhiệt độ vừa rồi, Liễu Nha nhất định sẽ cho là soái ca này là một người tốt.
Nếu là soái ca, nàng có thể suy tính không đánh người, nhưng Liễu Nha bị hắn ta quan sát đến không được tự nhiên, cuối cùng vẫn không nhịn được buồn bực mở miệng: "Ngươi là ai?" .
"Bổn vương chính là cẩu Vương gia trong miệng ngươi mắng!" Nam tử hừ nhẹ, nụ cười yếu ớt bên môi càng thêm mở rộng, mê hoặc lòng người.
Lục Ánh vừa nghe thì giật mình nhảy dựng, kéo Liễu Nha ra phía sau, cùng nhau quỳ xuống: "Xin Vương gia thứ tội, Thanh Thanh nàng ấy không phải người lầu Hợp Hoan, chỉ là muội muội của dân nữ mà thôi, xin Vương gia tha cho nàng ấy một lần, dân nữ nguyện ý đi theo Vương gia tiến cung!"
Trong lòng Liễu Nha không phục quỳ trên mặt đất, nghe Lục Ánh bảo vệ nàng, trong lòng nghi ngờ, không nhịn được kéo quần nàng ta: "Tỷ tỷ, tại sao ngươi phải bảo vệ ta?"
Lục Ánh mến yêu nàng tựa như vượt quá tình cảm tỷ muội.
"Thanh Thanh, ta từng đáp ứng với Mặc Trạc, dù liên lụy mạng của ta, ta cũng phải bảo vệ ngươi chu toàn!" Lục Ánh nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Trời ơi, Mặc Trạc là ai? Liễu Nha nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng. Thật là phức tạp!
"Thật sao?" Nam tử mặc hoa phục khẽ mỉm cười, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo giống như bạch ngọc chạm khắc, thân hình bền chắc cao lớn ẩn chứa một cỗ lỗi lạc trầm ổn.
"Xin Vương gia bỏ qua cho Thanh Thanh, dân nữ nguyện ý theo vương gia tiến cung!" Lục Ánh thấy nam tử cười một tiếng, cho là có cơ hội, vì vậy càng thêm cao giọng van xin, cái trán dập mạnh trên đất.
Một thị vệ áo đen tiến lên, nói thật nhỏ cái gì đó, sắc mặt nam tử khẽ biến đổi: "Ngươi giết người của Bổn vương?" Giọng nói lãnh khốc khiến trong lòng Lục Ánh cảm thấy nặng nề.
"Không phải, không phải nàng giết, là ta, ngươi muốn giết thì cứ tìm ta là được!" Liễu Nha thật sự không ưa nam tử tự cao tự đại này, đẩy Lục Ánh sang một bên, dù sao, đây cũng không phải là triều đại nàng sống, nói không chừng chết rồi sẽ xuyên về!
"Thanh Thanh, rốt cuộc ngươi đang làm gì đó?" Lục Ánh quýnh lên, không dám tin nhìn Liễu Nha. Bình thường Thanh Thanh nhát như chuột, lúc nào thì trở nên dũng cảm như vậy.
"Tỷ tỷ, ngươi không cần quan tâm đến ta, ngươi đi đi, yên tâm, ta không có việc gì!" Liễu Nha giống như kiên định chết một lần nữa, quyết tâm có thể xuyên trở về.
"Không cho cả hai đi!" Nam tử nhìn sang sắc trời, sắc mặt không nhịn được tối sầm lại, sẽ không tiếp tục nói nhảm nhiều cùng họ, chỉ lạnh lùng hừ khẽ, lạnh lùng vung tay lên, thị vệ tiến lên, xua đuổi Lục Ánh cùng Liễu Nha đi tới cửa cung.
"Ngươi. . . . . . Là ta giết người kia, ngươi bắt Lục Ánh làm cái gì?" Liễu Nha vẫn không phục, lời còn chưa dứt, trên cánh tay của nàng bị quất roi mạnh bạo, ống tay áo rách ra, vết máu thật dài lập tức hiện ra, da thịt nát bươm, nàng đột nhiên cảm thấy đau như kim châm muối xát.
Hoá ra nàng là sinh động, không đơn thuần là một linh hồn! Giờ khắc này đau đớn đánh tới, Liễu Nha mới hiểu được, nàng đã cùng cỗ thân thể này hợp hai làm một, nói một cách khác, nàng chính là Thanh Thanh, Thanh Thanh chính là nàng!
Như vậy nếu như nàng chết rồi, sẽ đau ư? Kiên định trong lòng nàng có chút dao động, có phải chết rồi, nàng có thể trở lại hiện đại hay không? Nếu như không thể quay về, đó không phải là chết lãng phí rồi sao? Liễu Nha có chút hối hận vì vừa rồi lỗ mãng!
Cửa cung màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, tiếng ken két chói tai phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, bóng vàng của ánh nến chiếu sáng đường dưới chân, từng viên đá chậm rãi kéo dài cung điện tối tăm dưới ánh trăng, trăng tròn như bao phủ cả tòa cung điện, một hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook