Chàng Sói Hấp Dẫn
-
Chương 110: Số mệnh “Chân nhân”
**
Ngự Phong và Liễu Nha rời đi làm cho Dụ Thái Minh như tên Hòa thượng sờ tay không thấy đầu. Cô gái này có mấy phần giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống. Hắn vội vàng chạy ra phía sau hậu viện, mắt thấy phòng chứa củi vẫn khóa, mở cửa ra thì thấy hai cô gái vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng củi.
“Kỳ quái, ngươi không rời đi, mà bên Ngự kiếm sơn trang mang người đi không phải là ngươi sao?”
Nhắc tới Ngự Phong, sắc mặt Tố Cầm đại biến, hắn đã tới rồi sao? Nhưng hắn thật sự không mang nàng đi sao? Sự tuyệt vọng lần nữa ập tới thân thể yếu đuối của nàng, nàng đứng dậy, nhỏ giọng với Yến nhi: “Yến nhi, hiện tại chúng ta đi thôi!”
Yến nhi ngẩn ra, vui vẻ nói: “Tiểu thư muốn đi tìm thiếu gia sao?”
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta đi, rời xa nơi này, đi càng xa càng tốt!”
Nàng ở lại vì vẫn còn nuôi một chút hy vọng với Ngự Phong, Ngự kiếm sơn trang đối với nàng mà nói có ý nghĩa hết sức quan trọng, đó là nhà của nàng, là ngôi nhà từ nhỏ nàng đã lớn lên, nàng đã từng nói sẽ không trở về, nhưng trong lòng vẫn còn nuôi một ía hy vọng, hôm nay, tia hy vọng đó đã bị cắt đứt.
Nàng không có tư cách để oán hận ai, mọi chuyện hôm nay là do nàng tự làm tự chịu.
ở Uyển thành, nàng không còn hy vọng gì, đã như vậy, hãy để cho nàng biến mất, càng không dấu vết càng tốt.
Ngự Phong và Liễu Nha rời đi làm cho Dụ Thái Minh như tên Hòa thượng sờ tay không thấy đầu. Cô gái này có mấy phần giống nhau, nhưng không hoàn toàn giống. Hắn vội vàng chạy ra phía sau hậu viện, mắt thấy phòng chứa củi vẫn khóa, mở cửa ra thì thấy hai cô gái vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng củi.
“Kỳ quái, ngươi không rời đi, mà bên Ngự kiếm sơn trang mang người đi không phải là ngươi sao?”
Nhắc tới Ngự Phong, sắc mặt Tố Cầm đại biến, hắn đã tới rồi sao? Nhưng hắn thật sự không mang nàng đi sao? Sự tuyệt vọng lần nữa ập tới thân thể yếu đuối của nàng, nàng đứng dậy, nhỏ giọng với Yến nhi: “Yến nhi, hiện tại chúng ta đi thôi!”
Yến nhi ngẩn ra, vui vẻ nói: “Tiểu thư muốn đi tìm thiếu gia sao?”
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta đi, rời xa nơi này, đi càng xa càng tốt!”
Nàng ở lại vì vẫn còn nuôi một chút hy vọng với Ngự Phong, Ngự kiếm sơn trang đối với nàng mà nói có ý nghĩa hết sức quan trọng, đó là nhà của nàng, là ngôi nhà từ nhỏ nàng đã lớn lên, nàng đã từng nói sẽ không trở về, nhưng trong lòng vẫn còn nuôi một ía hy vọng, hôm nay, tia hy vọng đó đã bị cắt đứt.
Nàng không có tư cách để oán hận ai, mọi chuyện hôm nay là do nàng tự làm tự chịu.
ở Uyển thành, nàng không còn hy vọng gì, đã như vậy, hãy để cho nàng biến mất, càng không dấu vết càng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook