Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 64: 64: Vương Khánh Sinh Xui Xẻo


"Trình Kiêu, anh đừng làm căng vậy được không?" Điểm Hương ở sau lưng lo lắng đầy mặt, không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ.
Điểm Thế Dạ và Lý Ny nhìn Trình Kiêu, cũng là đầy mặt bất đắc dĩ, nói sau lưng cũng thôi đi, giờ lại nói ở trước mặt người ta?
Cái này để mặt cậu cả Lôi ở đâu? Không phải đang buộc cậu cả Lôi nổi điên sao?
Vương Khánh Sinh càng thêm đắc ý trong lòng, hận không thể vỗ tay kêu hay vì Trình Kiêu: "Nhóc con này thật đúng là tên kì lạ, vậy mà ngông cuồng không biên giới! Ngay trước mặt cậu cả Lôi vậy mà không để cậu cả Lôi vào mắt.

Phóng mắt toàn bộ Hà Tây, xem như là Mã đại lão cũng không làm được!"
Vương Khánh Sinh quay đầu lớn tiếng nói với Lôi Hồng Húc: "Cậu cả Lôi, cậu nghe đi, nhóc con này thực sự quá càn rỡ, cậu nhất định phải dạy dỗ hắn ta một phen ra trò!"
Lôi Hồng Húc cắn răng ken két, đầy mặt cười xấu xa nói: "Ông nói không sai, đồ không có mắt, là nên hung hăng dạy dỗ!"
"Đúng!" Vương Khánh Sinh vội vàng lộ ra vẻ mặt tán đồng.
Sau đó, Lôi Hồng Húc một phát nắm tóc Vương Khánh Sinh, một quyền nện trên bụng của ông ta.
Một quyền này, đánh Vương Khánh Sinh gào lên thê thảm, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.
Tiếp đó, Lôi Hồng Húc dùng cả tay chân, cuồng ẩu một trận với Vương Khánh Sinh, vừa đánh vừa chửi.
"Lão già không có mắt, biết anh ấy là ai sao? Là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là thần tượng của tôi!"
"Ông lại bảo tôi đi đối phó thần tượng của tôi, đầu ông bị lừa đá rồi sao?"
Hai tên vệ sĩ thấy Lôi Hồng Húc hành hung Vương Khánh Sinh, đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám cử động.


Cậu cả Lôi Tập đoàn Chấn Vũ, bọn họ đắc tội không nổi.
Cả đám Điểm Thế Dạ trợn mắt hốc mồm, lúc đầu coi là cứu tinh của Vương Khánh Sinh đến, không ngờ lại là binh cứu viện của Trình Kiêu tới.
Chỉ là đám người không rõ, Trình Kiêu sao lại trở thành thần tượng của cậu cả Lôi?
Thần tượng của Cậu cả Lôi, sợ là toàn bộ Hà Tây đều không ai có thể làm được!
Tất cả mọi người nhìn về phía Trình Kiêu lần nữa đều tràn đầy tôn kính.
Thần tượng của cậu cả Lôi, khách quý của Mã đại lão, một thanh niên bề ngoài không nổi trội này, đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật không người biết?
Đám người Triệu Cao nhìn về phía Trình Kiêu, tựa như lần thứ nhất quen biết Trình Kiêu.

Thực sự không cách nào liên hệ Trình Kiêu uy phong tứ phía lúc này so với Trình Kiêu tính cách quái gở, bị thiệt cũng cắn răng chịu đựng trước kia.
Đánh một trận, Lôi Hồng Húc mệt mỏi trực tiếp ngồi dưới đất.
Vương Khánh Sinh đã bị đánh thành đầu heo, có điều đều là bị thương ngoài da, chỉ là bộ dáng nhìn hơi thảm thiết mà thôi.
Lôi Hồng Húc thở hồng hộc nói: "Lão già không có mắt nhà ông, nếu không phải dùng thuận tay, tôi đã sớm để ông xéo đi! Làm gì đến phiên ông làm chủ tịch tập đoàn Phúc Vượng?"
"Ông thì hay lắm, lại đem chủ ý tính đến trên đầu thần tượng của tôi! Nếu như hôm nay ông không làm hài lòng thần tượng của tôi, ông cũng không cần trở về nữa!"
Vương Khánh Sinh muốn chết, sao ông ta biết được Trình Kiêu vậy mà lại là người có ơn với cậu cả Lôi!

Nếu như Trình Kiêu nói sớm một chút, cho ông ta tám lá gan, ông ta cũng không dám đắc tội!
Thế nhưng là trong lòng ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như Trình Kiêu nói, ông ta chắc chắn sẽ không tin, sẽ còn chế giễu Trình Kiêu.
"Cậu cả Lôi, tôi sai rồi, xin ngài xem giao tình nhiều năm của tôi với ngài, tha cho tôi lần này đi! Nhiều năm như vậy, xem như tôi không có công lao cũng cũng có khổ lao! xin ngài cho tôi thêm một cơ hội!" Vương Khánh Sinh nằm rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi khóc kể lể.
Lôi Hồng Húc đạp ông ta đến một bên, mắng: "Đừng van xin tôi, chỉ cần thần tượng của tôi chịu tha thứ cho ông, tôi cũng không so đo với ông!"
Nói xong, Lôi Hồng Húc vui vẻ nhìn Trình Kiêu, nói: "Anh Trình, chuyện này không liên quan tôi nha! Đều là tên này không có mắt gây chuyện, anh đừng giận tôi đấy!"
Nhìn thấy Lôi Hồng Húc cẩn thận từng li từng tí cười hùa trước mặt Trình Kiêu, Vương Khánh Sinh hối hận thối ruột.
Khi Đao Ba Cường dập đầu Trình Kiêu cầu xin tha thứ, Vương Khánh Sinh còn cười nhạo Đao Ba Cường, cười hắn ta không có một chút khí phách.
Thế nhưng là, không nghĩ tới nhanh như vậy đến trên đầu ông ta.
Bây giờ tình cảnh của Vương Khánh Sinh còn không bằng Đao Ba Cường.

Mặc dù Anh Đao rất nghiêm khắc đối với Đao Ba Cường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra Anh Đao vẫn là có ý che chở Đao Ba Cường.
Nhưng là, nhìn cậu cả Lôi ngồi dưới đất, đầy mặt ghét bỏ.

Đoán chừng bây giờ, anh ta đang hận không thể phủi sạch quan hệ với Vương Khánh Sinh.

Mặc dù Vương Khánh Sinh là chủ tịch tập đoàn Phúc Vượng, nhưng tập đoàn Phúc Vượng lại là do Lôi Hồng Húc định đoạt.

Hiện tại giá trị bản thân ông ta hàng trăm tỷ, thế nhưng nếu như đắc tội Lôi Hồng Húc, ngày mai ông ta liền biến thành kẻ nghèo rách mồng tơi.
Vương Khánh Sinh cắn răng một cái, học Đao Ba Cường, bịch một tiếng quỳ gối trước Trình Kiêu.
"Anh Trình, Tôi biết sai rồi, xin Anh Trình tha thứ!"
Nói xong lại thấy Trình Kiêu không đáp lại, Vương Khánh Sinh đầy mặt cầu xin nhìn Điểm Thế Dạ: "Cậu em Điểm, mặc dù tôi không có giúp một tay về việc Đao Ba Cường.

Nhưng nhìn vào việc trong lúc cậu nguy cấp tôi có đứng ra, lần này cậu cũng nhất định phải giúp tôi xin Anh Trình tha thứ!"
Việc này đúng là sự thật, Vương Khánh Sinh ở vào lúc nguy nan lại vẫn trượng nghĩa, Điểm Thế Dạ phải ghi nhận phần nhân tình này.
Điểm Thế Dạ nhìn về phía Trình Kiêu, nói: "Trình Kiêu, có thể hay không nể mặt chú và dì, tha thứ vương đổng!"
Trình Kiêu nhìn vợ chồng Điểm Thế Dạ một chút, ánh mắt lại chuyển tới trên người Điểm Hương, hỏi: "Em thấy thế nào?"
Điểm Hương bỗng nhiên cảm giác nhịp tim đập hụt nửa nhịp, vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Mặc dù Vương đổng có lỗi, nhưng vừa rồi Cậu Lôi đã dạy dỗ ông ta.

Nói sao thì ông ta cũng có ân với nhà em, anh Trình Kiêu tha cho ông ta đi!"
"Cám ơn cô Điểm Hương!" Vương Khánh Sinh vui mừng nước mắt tuôn đầy mặt, không nghĩ tới lúc đó làm ra hành động do bị ép bất đắc dĩ, bây giờ lại giúp ông ta.
Trình Kiêu quét mắt nhìn Vương Khánh Sinh, thản nhiên nói: "Ông đi đi!"
Vương Khánh Sinh vui mừng: "Anh Trình chịu tha thứ cho tôi rồi?"
Trình Kiêu cất bước đi ra ngoài, lưu lại thanh âm bình thản: "Tôi chưa hề để ông ở trong mắt, nói gì mà tha thứ?"

Đám người kinh ngạc, nhìn bóng lưng Trình Kiêu, vậy mà cảm thấy như một ngọn núi lớn, nguy nga dốc đứng, cao không thể chạm!
"Tôi chưa hề để ông ở trong mắt, nói gì mà tha thứ?" Ha ha......!Vương Khánh Sinh trên mặt cười khổ: "Thì ra cậu ta vậy mà lơ đẹp tôi."
Lôi Hồng Húc vỗ tay phát ra tiếng, cảm thán nói: "Quả nhiên không hổ là thần tượng, ngay cả đả kích người ta đều cá tính như vậy!"
Trình Kiêu bàn giao với Điểm Hương, về sau có việc liền gọi điện thoại cho anh, sau đó rời đi.
Về phần việc sau khi rời đi, liền để bọn họ nói đi!
Trình Kiêu không đi phòng khám bệnh Tôn Thị, mà là trở về cư xá Nắng Vàng.
Ngay lúc Trình Kiêu vừa mới đến cửa cư xá, một chiếc xe việt dã màu dường như đã chờ đã lâu.
Vân Nguyệt mặc một thân váy ngắn tay ăn ngắn màu đỏ từ trên xe bước xuống, bước nhanh đi đến bên người Trình Kiêu, cung kính nói: "Anh Trình, chủ nhân nghe nói ngài luôn ở trong nhà ba vợ, đúng lúc gần Nguyệt Nha Hồ có một bộ biệt thự, để cho tôi chuyển tặng ngài, mong rằng anh không ghét bỏ!"
Trình Kiêu nhìn Vân Nguyệt, biết đây là Lôi nữ vương cố ý nối quan hệ với anh.
"Về sau tu luyện càng ngày càng khó, không có khả năng luôn phải ở cùng phòng Tôn Mạc, đúng là nên có một chỗ yên tĩnh để tu luyện."
Mặc dù Trình Kiêu không có gì hứng thú đối với quyền lợi và tiền tài thế tục, nhưng dù sao anh còn cần sinh sống một đoạn thời gian ở Địa Cầu, thân thích và bạn bè của anh cần những thứ này.
Cho nên, đối với việc kết giao với một đại nhân vật như Lôi nữ vương, Trình Kiêu cũng không bài xích.
"Để lại chìa khóa, thay tôi cám ơn Lôi nữ vương." Trình Kiêu thản nhiên nói.
Vân Nguyệt vui vẻ, cô còn sợ Trình Kiêu không nhận.
"Vâng, Vân Nguyệt nhất định chuyển lời lại!" Vân Nguyệt cúi đầu nói: "Đúng rồi, biệt thự mà chủ nhân tặng cho Anh Trình, chính là Vọng Nguyệt lâu ở nơi cao nhất của Nguyệt Nha hồ!"
"Biết rồi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương