Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
-
Chương 48: 48: Có Cách
Nghe được năm chữ tình thương của người mẹ, ba đứa trẻ lộ ra vẻ thương tâm.
Hai cô gái hơi lớn tuổi càng thêm khắc sâu đối với hai chữ này, lúc bấy giờ đã không nhịn được ghé vào trước giường của bệnh nhân nữ khóc nức nở.
"Mẹ, nhiều năm như vậy, mẹ cực khổ rồi!"
"Hiện tại con gái đã lớn, có thể kiếm tiền, sau này hãy để con gái hiếu kính mẹ thật tốt!"
Nói xong, cô gái đeo kính râm đột nhiên đứng lên, tháo kính mát xuống trịnh trọng nhìn Trình Kiêu.
"Cô là đại minh tinh Dương Oánh!" Ninh Cát Sơn vừa nhìn đã nhận ra ngay, ông kinh hô một tiếng.
Dương Oánh là một nữ ngôi sao bỗng nhiên nổi như cồn trong thời gian gần đây, bởi vì cô mang hình tượng ngọc nữ thanh thuần nên được coi là nữ thần trong mộng của các fan hâm mộ.
Thế nhưng thân phận của Dương Oánh lại vô cùng thần bí, không ngờ tuổi thơ của cô lại thê thảm như vậy.
Thảo nào người một nhà cô trước đây sinh sống cực kỳ gian khổ, mà hiện tại lại có thể vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Kiếp trước Trình Kiêu cũng rất thích Dương Oánh, bởi vì cô vẫn luôn duy trì hình tượng, không có bất cứ scandal nào truyền ra, đời tư cực kỳ sạch sẽ.
Trình Kiêu được cha mẹ ruột đón về, sau đó trở thành phú nhị đại.
Anh còn tỏ tình với Dương Oánh mấy lần, chỉ là đều bị cô cự tuyệt.
Không nghĩ tới kiếp này bởi vì anh giúp đỡ Tôn Mạc cứu đứa trẻ kia, nhờ đó sinh ra hiệu ứng cánh bướm, quỹ tích vận mệnh đã phát sinh thay đổi, để anh sớm gặp được Dương Oánh.
Dương Oánh cúi người thật sâu trước mặt Trình Kiêu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ khẩn cầu: "Bác sĩ, cầu xin anh hãy cứu lấy mẹ tôi, tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận!"
Mấy chuyên gia vẫn không tin Trình Kiêu như trước, chuyên gia họ Mã lập tức khuyên nhủ: "Cô Dương, cô đừng để cậu ta lừa gạt.
Cái gì mà âm khí thấu xương chứ, đều là bịa đặt bậy bạ!"
"Còn chuyện cậu ta có thể nói ra hoàn cảnh nơi ở của mẹ cô, khẳng định đều do sớm điều tra qua.
Dù sao cô cũng là ngôi sao lớn vạn người chú ý, biết được những chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
"Bệnh của mẹ cô, tôi nghĩ phải đưa ra thủ đô hoặc là nước ngoài chữa trị mới đúng đắn."
Trên mặt Dương Oánh lộ ra sự do dự, cô đưa mắt nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, khổ sở nói: "Tôi cũng định đi tới thủ đô hoặc là nước ngoài, thế nhưng tình huống hiện tại của mẹ tôi căn bản không chịu nổi lặn lội đường xa."
"Bác sĩ, nếu anh có thể nhìn ra mẹ tôi bị bệnh gì, vậy thì anh nhất định có biện pháp trị liệu đúng không?"
"Anh nói đi, tốn bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý.
Trước đây trong nhà không có tiền, mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ba chị em chúng tôi thành người, hiện tại nên là lúc chúng tôi báo đáp bà ấy."
Chuyên gia họ Mã vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: "Cô Dương, quan tâm quá sẽ bị loạn, cô không thể vì lo lắng cho bệnh tình của mẹ mà đi tin tưởng một tên bói toán bịp bợm!"
Ninh Cát Sơn nghe không nổi nữa, nhìn chuyên gia họ Mã hỏi: "Mã chuyên gia có biện pháp nào tốt hơn sao?"
Mã chuyên gia nhất thời nghẹn lời, mặt lạnh cãi cùn: "Tuy tôi không có biện pháp gì nhưng ít nhất tôi sẽ không gạt người!"
"Ông chưa thử qua, làm sao biết Trình thần y gạt người?" Trong lòng Ninh Cát Sơn đang rất tức giận, giọng nói cũng không kìm được cất cao.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa!" Vương Nguyên Bồi quát lớn một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Kiêu, hỏi: "Nếu theo như lời cậu nói, cậu có bao nhiêu tỷ lệ chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh này?"
Nhất thời toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người Trình Kiêu.
Trình Kiêu không trả lời ngay, loại bệnh này không phải bị tà khí xâm lấn, cũng không phải nội thương, mà là tích lũy ngày này qua tháng nọ rồi sinh bệnh.
Bác sĩ có thể trị bệnh, nhưng không có cách nào trì hoãn được sự xói mòn của tuổi thọ.
Dù cho kiếp trước tu vi của Trình Kiêu có thể đạt đến Tiên Đế cảnh, anh cũng không có cách nào nắm được thời gian và sinh tử trong tay.
Bệnh nhân bị âm khí tập kích vài chục năm, từ lâu đã thấm sâu vào tận xương tủy.
Đây cũng không phải một căn bệnh bình thường, mà thuộc về loại bệnh xói mòn thọ mệnh, nghiêng về phạm trù sinh tử luân hồi của vạn vật trên thế gian.
Hơn nữa hiện tại Trình Kiêu chỉ có tu vi Trúc Cơ tiền kỳ, muốn chữa khỏi chứng bệnh này thì có chút trắc trở.
Dương Oánh mong đợi nhìn Trình Kiêu, lên tiếng hỏi: "Bác sĩ, anh có biện pháp nào không?"
Ninh Cát Sơn cũng ở bên cạnh ngưng trọng nói: "Trình thần y, chúng tôi đã từng mời chuyên gia thủ đô gọi video để hội chẩn, nhưng cũng không có đối sách."
"Hôm nay chúng tôi còn thương lượng từ sáng sớm cho tới tận buổi trưa, cũng đều bó tay chịu trói.
Nếu như cậu có biện pháp, mặc kệ là hy vọng mong manh, cậu cũng nhất định phải nói ra."
Dương Oánh nôn nóng gật đầu nói: "Viện trưởng Ninh nói rất đúng, dù chỉ có một chút xíu hy vọng, tôi cũng tình nguyện thử một lần!"
Trình Kiêu nhìn Dương Oánh nói: "Có lẽ có một phương pháp có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cô."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Vẻ mặt Dương Oánh hết sức mừng rỡ.
"Viện trưởng Ninh, ông lập tức đi tìm thợ mộc tốt nhất, tôi cần chế tác một ít công cụ." Trình Kiêu xoay người nói với Ninh Cát Sơn.
"Tôi sẽ lập tức đi tìm!" Ninh Cát Sơn hưng phấn nói.
Vương Nguyên Bồi có chút hoài nghi.
Ông ta nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt trịnh trọng hỏi: "Cậu thật sự nắm chắc sao?"
Trình Kiêu nhìn Vương Nguyên Bồi, nghiêm túc đáp: "Có."
"Được!" Vương Nguyên Bồi gật đầu, lựa chọn tin tưởng Trình Kiêu.
Tôn Đại Hải lại đột nhiên lên tiếng, ông ta nhìn Trình Kiêu nói: "Trình Kiêu, cậu đi theo tôi!"
Tuy rằng Trình Kiêu không thích Tôn Đại Hải, nhưng dù sao ông ta cũng là ba vợ trên danh nghĩa của anh.
Trình Kiêu đi theo Tôn Đại Hải ra ngoài phòng bệnh.
Thừa dịp bốn phía không có ai, Tôn Đại Hải thấp giọng nói: "Trình Kiêu, cậu đừng quậy phá nữa! Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với y học, làm sao có thể chữa bệnh?"
"Ngày hôm nay hầu như các bác sĩ có chút danh khí trên toàn bộ Hà Tây đều có mặt, cậu có thể gạt được bọn họ một chút, nhưng rất nhanh bọn họ sẽ phản ứng lại."
"Thừa dịp bây giờ còn chưa xảy ra chuyện gì, cậu mau về nhà đi!"
Nói xong, Tôn Đại Hải chuẩn bị cưỡng ép kéo Trình Kiêu rời đi.
Thế nhưng Trình Kiêu lại chẳng suy suyển chút nào.
Chút khí lực của Tôn Đại Hải làm sao có thể đả động được anh.
"Chú Tôn, chú cảm thấy chú rất hiểu tôi sao?" Trình Kiêu nhìn Tôn Đại Hải, thản nhiên hỏi ngược lại.
Tôn Đại Hải cả giận nói: "Tôi nuôi cậu từ nhỏ đến lớn, tôi còn không hiểu cậu thì ai hiểu! Đừng có ở đây bô lô ba la nữa, nhanh theo tôi về nhà!"
"Vậy chú có biết tôi là người từ đâu tới, cha mẹ ruột của tôi là ai không?" Ánh mắt Trình Kiêu vẫn bình thản, anh tiếp tục hỏi ông ta.
Tôn Đại Hải bị chặn họng, nói không nổi một lời.
"Xem ra chú cũng không biết chuyện này, cho nên chú còn chưa đủ hiểu tôi.
Bản lĩnh của tôi căn bản không phải người như chú có khả năng tưởng tượng."
Nói xong, Trình Kiêu bình tĩnh tiêu sái trở về phòng bệnh trước vẻ mặt sững sờ của Tôn Đại Hải.
Thấy Trình Kiêu trở về, Dương Oánh lo lắng hỏi: "Bác sĩ, bất luận như thế nào, anh cũng nhất định phải cứu mẹ tôi!"
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Cô yên tâm, chờ dụng cụ tôi cần làm xong, tôi sẽ lập tức cứu mẹ cô."
"Hừ, chúng tôi sẽ ở đây nhìn xem cậu ta dùng cách gì để trị liệu căn bệnh mà ngay cả các chuyên gia thủ đô cũng bó tay chịu trói!" Mã chuyên gia hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Vương Nguyên Bồi kín đáo nhìn Trình Kiêu một cái, sau đó cũng rời đi.
Tôn Đại Hải trừng mắt nhìn Trình Kiêu.
Ông ta hết sức tức giận, vừa nãy ông ta mới phản ứng được Trình Kiêu nói lời đó với mình là có ý gì.
Ông ta vậy mà lại bị Trình Kiêu khinh thường.
Điều này làm cho Tôn Đại Hải vừa thẹn vừa giận.
"Hừ, mày đã thích cậy mạnh như thế thì tao đây nhắc nhở mày một câu, nếu như mày thất bại, kết cục nhất định sẽ rất khó coi!"
Nói xong, Tôn Đại Hải cũng xoay người bỏ đi thẳng.
Trình Kiêu nhìn Dương Oánh rồi rời khỏi phòng bệnh.
Kiếp trước anh có chút hảo cảm đối với Dương Oánh, thôi thì kiếp này tiện tay giúp cô ấy một lần vậy!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook