Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
-
Chương 30: 30: Cho Anh
Lôi Hồng Húc không hiểu nhìn Trình Kiêu hỏi: "Vì sao? Đây chính là nguyên thạch mà cả Bao thần thám và Tôn bán tiên đều nhìn trúng đấy!"
Lôi Hồng Húc cho rằng Trình Kiêu chưa từng nghe qua uy danh của hai người này, lại bổ sung một câu: "Hai người bọn họ đều là cao nhân trong giới đổ thạch, ánh mắt hết sức chuẩn xác.
Nguyên thạch bọn họ nhìn trúng chỉ có lời chứ không lỗ!"
Trình Kiêu không dao động chút nào, vẫn bình thản nói: "Nếu như tin tưởng tôi thì đừng tăng thêm!"
Lôi Hồng Húc nhìn khối nguyên thạch mặt ngoài hiện lên màu xanh lục kia, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Kiêu một chút.
Cuối cùng, Lôi Hồng Húc lựa chọn tin tưởng Trình Kiêu: "Được, anh là thần tượng của tôi, tôi tin tưởng anh!"
"Nhưng mà… cũng không thể để cho cái thằng ngu Lý Ngôn đó nhặt được tiện nghi!" Thực ra trong tiềm thức Lôi Hồng Húc vẫn tương đối tin tưởng Bao thần thám và Tôn bán tiên hơn.
Về phần nghe theo lời Trình Kiêu chẳng qua là vì tình cảnh Trình Kiêu đánh bài trước đó đã khiến Lôi Hồng Húc quá mức chấn động mà thôi.
Khuôn mặt Trình Kiêu lạnh nhạt vô cảm, bình tĩnh nhìn khối nguyên thạch kia.
Tuy anh không hiểu mấy về đổ thạch, nhưng bằng vào cảm ứng của người tu tiên đối với nguyên khí trong thiên địa, Trình Kiêu có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa trong khối đá kia rất yếu ớt.
Ngược lại trong số nguyên thạch được trưng bày ở bên ngoài có tới mấy khối nguyên khí thiên địa rất nồng đậm.
Trình Kiêu phán đoán như thế này.
Nếu là bảo thạch cực phẩm thì chắc hẳn bên trong sẽ ẩn chứa nhiều nguyên khí thiên địa.
Chỉ có điều bởi vì thuộc tính bất đồng nên hình thái hiện ra cũng không giống nhau.
Tỷ như thuộc tính hỏa, đó chính là ru-bi.
Thuộc tính mộc, đó chính là đế vương lục, vân vân.
Mà nhìn từ bề ngoài thì khối nguyên thạch chẳng khác nào hòn đá bình thường là mấy, không có ánh xanh nên mới không được coi trọng.
Giả sử bên trong một khối nguyên thạch cất giấu bảo thạch đế vương lục, thế thì đáng nhẽ tầng ngoài phải xuất hiện ánh xanh mới đúng.
Đây chính là tiêu chuẩn định giá nguyên thạch của phần đông mọi người.
Đương nhiên, cũng có những cao thủ có thể dựa vào chất liệu để phán đoán, nhưng những người như thế thực sự quá ít, hơn nữa họ cũng sẽ không đổ thạch ở một địa phương nhỏ như thế này.
Đa phần đều sẽ đến những nơi có tỷ lệ khai thác nguyên thạch cắt được bảo thạch cao.
Đám Lý Ngôn vẫn còn tiếp tục tăng giá, đảo mắt giá của khối nguyên thạch đã tăng đến 18,9 tỷ.
Nhưng nếu thật sự có thể cắt được bảo thạch cực phẩm, giá trị sẽ lập tức vọt lên mấy chục tỷ, thậm chí là hơn trăm tỷ.
Cho nên khối nguyên thạch này vẫn còn có thể tăng giá.
Bao thần thám giơ tay lên tiếp tục báo giá: "19,5 tỷ!"
Tôn bán tiên trừng mắt nhìn ông ta, hừ lạnh nói: "Giá trị của khối nguyên thạch này nhiều nhất cũng chỉ 21 tỷ, nếu như mạo hiểm quá lớn, lỡ chỉ là một khối phế liệu thì lại mất cả chì lẫn chài."
"Tôi ra 19,8 tỷ!"
Bao thần thám lắc đầu nói: "Quan điểm của tôi và ông không giống nhau, đổ thạch chính là dựa vào đánh cược.
Nếu thật sự cắt được đế vương lục, vậy chẳng phải lời lớn rồi sao?"
"Nhưng nhiều lắm tôi chỉ tăng thêm 300 triệu thôi, 20,1 tỷ!"
Tôn bán tiên nói: "Hừ, tặng cho ông đó, phía sau khẳng định còn có nguyên thạch tốt hơn!"
Lý Ngôn nhìn về phía Lưu Tào Khang, hỏi: "Cậu Lưu, anh cảm thấy có thể tăng giá nữa không?"
Lưu Tào Khang nhìn khối nguyên thạch kia một chút, trầm tư vài giây rồi nói: "Nếu đã cược thì tất nhiên phải mạnh tay chơi lớn một trận, hơn nữa mấy vòng đấu giá vừa rồi Lôi Hồng Húc cũng không hé răng, tôi đoán nhất định là anh ta muốn đợi đến phút cuối cùng, giải quyết dứt khoát đi!"
Lý Ngôn gật đầu, giơ tay lên hô: "Tôi ra 20,4 tỷ!"
Những người xung quanh liếc mắt nhìn Lý Ngôn, có vài người lắc đầu, vài người khác thở dài, hiển nhiên là dự định từ bỏ.
Bao thần thám và Tôn bán tiên cũng từ bỏ.
"20,4 tỷ lần đầu tiên, 20,4 tỷ lần thứ hai, có người nào ra giá nữa không?"
Lúc này, khóe môi Lôi Hồng Húc chợt lộ ra một nụ cười xấu xa, đột nhiên giơ tay lên, lười biếng nói: "21 tỷ!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Lôi Hồng Húc, có người nhận ra thân phận của anh.
"Đây không phải là đại thiếu nhà họ Lôi sao? Con trai Lôi Chấn Vũ quả nhiên nhiều tiền chịu chơi!"
"21 tỷ, nếu như không cắt được đế vương lục thì anh ta lỗ lớn!"
"Ha ha, 21 tỷ đối với người khác mà nói đã thương gân động cốt rồi, thế nhưng đối với Cậu cả Lôi người ta thì chẳng đáng kể chút nào.
Lỗ thì lỗ thôi, người ta căn bản không quan tâm!"
Sắc mặt Lý Ngôn hết sức khó coi, anh ta tức tối trừng mắt nhìn Lôi Hồng Húc.
Khả năng khối nguyên thạch này cắt được bảo thạch cực phẩm là rất lớn.
Thế nhưng, tỷ lệ thua lỗ cũng không nhỏ.
"Cậu Lưu, làm sao bây giờ?" Lý Ngôn không muốn buông tha khối nguyên thạch này, nhất là phải nhận thua Lôi Hồng Húc.
Lưu Tào Khang vuốt cằm, ánh mắt chăm chú nhìn khối nguyên thạch kia, nói: "Không thể từ bỏ khối nguyên thạch này, nhưng tăng giá cũng phải để ý sách lược."
"Nếu như mỗi lần cậu chỉ tăng 300 triệu, Lôi Hồng Húc nhất định cũng sẽ tăng 300 triệu theo, như vậy sẽ kéo giá trị nguyên thạch càng ngày càng cao!"
Lý Ngôn liếc nhìn vẻ mặt khiêu khích của Lôi Hồng Húc ở phía đối diện, sốt ruột nói: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Rõ ràng là Lôi dở hơi muốn tranh với chúng ta đến cùng!"
Lưu Tào Khang nói: "Cậu trực tiếp tăng giá đến 24 tỷ, một lần lên thẳng 3 tỷ, cho dù là Lôi dở hơi muốn tăng thì cũng phải suy nghĩ một chút."
Lý Ngôn hỏi: "Nếu như Lôi Hồng Húc vẫn tiếp tục tăng giá thì sao?"
"Thì để lại cho anh ta!"
Lý Ngôn gật đầu, biện pháp này nghe cũng ổn đấy.
Ở phía đối diện, Lôi Hồng Húc nhìn Lý Ngôn, vẻ mặt phách lối kêu: "Lý Ngôn, tăng giá đi.
Mặc kệ anh tăng bao nhiêu, tôi đều sẽ ra giá cao hơn.
Tôi chính là muốn chèn ép anh đấy!"
Lý Ngôn lạnh lùng cười, giơ tay lên hô: "24 tỷ!"
Cái gì!
Thằng nhóc này điên rồi hay là choáng váng rồi? Một lần tăng tận 3 tỷ!
Từ đầu tới giờ cũng không có người nào tăng giá kinh khủng như thế!
Cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lý Ngôn hơi đắc ý, nhìn Lôi Hồng Húc cười lạnh nói: "Cậu cả Lôi, nếu như anh tiếp tục tăng giá, tôi nhường anh!"
Không ngờ Lôi Hồng Húc lại cười ha ha một tiếng, đảo tròng mắt nói: "Chỉ có đồ ngu mới đi mua một khối phế liệu, tôi chỉ muốn bẫy anh một chút thôi! Ha ha ha..."
"Anh..." Lúc này Lý Ngôn mới hiểu ra mình đã bị lừa, Lôi Hồng Húc căn bản không có ý định mua khối nguyên thạch này.
Cho dù anh ta chỉ tăng 300 triệu, Lôi Hồng Húc cũng sẽ không theo.
Thế là anh ta bị hại lỗ hơn 3 tỷ!
Lý Ngôn tức muốn ói máu.
Sắc mặt Lưu Tào Khang đỏ lên, lần này anh ta tính sai rồi.
Nhưng dựa theo sự hiểu biết của anh ta đối với Lôi Hồng Húc, Lôi Hồng Húc nhất định sẽ chơi tới bến với Lý Ngôn luôn mà, vì sao hôm nay lại tự dưng đổi tính?
Lưu Tào Khang liếc nhìn Trình Kiêu ngồi bên cạnh Lôi Hồng Húc, đáy mắt lộ ra nét âm trầm.
Nhất định là Trình Kiêu đã nói gì đó nên Lôi Hồng Húc mới thay đổi ý định, làm cho anh ta phán đoán sai lầm.
Lý Ngôn nhìn Lưu Tào Khang, vẻ mặt tủi tủi nói: "Cậu Lưu, Lôi dở hơi khinh người quá đáng!"
Lưu Tào Khang trầm giọng nói: "Đừng quá ấm ức, để cắt ra xem thế nào! Nếu như có thể cắt được bảo thạch cực phẩm, vừa hay có thể khiến bọn họ hối hận!"
"Đúng! Cắt đá!" Lý Ngôn nặng nề gật đầu.
Vương Hiểu Hi xem xong cảnh tượng này, Cô ta khiếp sợ thè lưỡi, lôi kéo tay Tôn Mạc nói: "Một tảng đá xấu xí mà có giá tới 24 tỷ?"
Trong lòng Tôn Mạc cũng không thể bình tĩnh nổi, đây là lần đầu tiên Cô ta tới xem đổ thạch, sự khiếp sợ không hề ít hơn Vương Hiểu Hi.
"Xem tiếp đi, mặt kệ tốn bao nhiêu tiền vốn, chỉ cần có thể kiếm lại là được."
Tuy rằng Y Linh cũng rất khiếp sợ, nhưng tâm tư của cô có một nửa đều đặt ở trên người Trình Kiêu, cô cảm thấy rất hứng thú với những động thái của người này.
"Anh ta thật sự là một người bí ẩn.
Rõ ràng chỉ là người bình thường, vậy mà đối mặt với giao dịch gần cả chục tỷ, anh ta lại chẳng có vẻ gì là kinh ngạc!"
"Nhìn thái độ bình thản pha chút khinh thường nhàn nhạt trên mặt anh ta, cứ như thể tất cả mọi thứ trên thế gian này đều khó có thể lọt vào mắt của anh ta vậy.
Cái biểu cảm đó tuyệt đối không thể giả vờ được."
"Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook