Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 44: Cậu chủ cũng là người tàn nhân

Trịnh Hiếu Phong không kịp trở tay, bị đánh “oa” một tiếng, cái mũi thiếu chút nữa lệch đi.

Ông Kha Phù tức tới mức ra tay đánh người, đường đường là lão đại trong tỉnh, phóng tầm mắt cả tỉnh, có ai dám bất kính với ông ta?

Nhưng tên rác rưởi như Trịnh Hiếu Phong, vậy mà dám nói năng lỗ mang với ông ta, ông ta có thể nhịn sao?

“Bốp bốp bốp.”

Lại là ba quyền, đánh Trịnh Hiếu Phong rơi vào trạng thái sốc.

“Rầm” một tiếng, Trịnh Hiếu Phong đã bị đánh choáng váng giống như một con chó chết, ngã thằng xuống đất.

“Ông, ông Kha Phù.”

Tôn mắt to sắp bị dọa khóc, hai cái chân không nghe sai bảo, miễn cưỡng đi tới.

Ở thành phố Vân Nam, anh ta là lấy thúng úp voi, nhưng so với lão đại hô mưa gọi gió ở tỉnh thành như ông Kha Phù, anh ta chỉ là một con kiến mà thôi.

Nhìn thoáng qua Hoàng Thiên nhìn có vẻ là người thường, Tôn mắt to không ngừng kêu khổ.

Xong rồi, lần này gặp phải tấm sắt rồi.

Ông Kha Phù không thèm nhìn Tôn mắt to một cái, ông ta vội vàng đi tới trước mặt Hoàng Thiên, khom lưng cười nói: “Cậu Hoàng, thật sự không phải, ở địa bàn của tôi còn để cậu gặp phải loại chuyện này.

Hoàng Thiên giang hai tay, anh luôn bình tĩnh tự nhiên như vậy.

Nhìn thoáng qua ông Kha Phù, Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Chuyện của tôi lát nữa hãy nói, vợ con Lã Việt bị Tôn mắt to bắt lấy, ông xem rồi làm đi.”

Lã Việt đang lo lắng cho vợ con, nghe thấy lời Hoàng Thiên nói, ông ta vô cùng cảm kϊƈɦ nhìn Hoàng Thiên.

Ông Kha Phù vội vàng gật đầu, xoay người lại trừng Tôn mắt to: “Tôn mắt to, cậu lại đây.”

Tôn mắt to sắp bị dọa đái ra quần, đối với anh ta mà nói, ông Kha Phù giống như là diêm vương.

Mẹ nó, rốt cuộc là tên Hoàng Thiên này có thân phận gì? Sao anh lại quen ông Kha Phù?

Tôn mắt to nghĩ mãi không ra, run rầy nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt ông Kha Phù.

“Ông Kha Phù, tôi sẽ lập tức thả người nhà của Lã Việt.”

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp.”

Ông Kha Phù không khách sáo chút nào, lập tức tát vào mặt Tôn mắt to 109 cái.

Không có ai ở đây không sợ, ngầm cảm thán ông Kha Phù đúng là mạnh mã.

Ngay cả Hoàng Thiên đều hơi giật mình, nhìn bộ dạng của ông Kha Phù thật sự rất khó thở, tát như vậy không đau sao?

Ông Kha Phù tát không đau được sao?

Tát cũng dùng lực mạnh, tát hơn một trăm cái xong, tay ông Kha Phù không chịu nổi mới dừng lại.

“Tôn mắt to, cậu có để tôi vào mắt không?”

Ông Kha Phù chỉ vào Tôn mắt to rống.

Tôn mắt to sắp ngất xỉu tới nơi, lại nhìn mặt ông ta, còn sưng to hơn Trịnh Hiếu Phong không ít.

“Phịch.”

Tôn mắt to sợ tới mức quỳ gối dưới chân ông Kha Phù: “Ông Kha Phù tha mạng, tôi không biết cậu Hoàng quen ông, tôi không phải người, tôi được vợ nhỏ bao nuôi.”

Tôn mắt to vừa nói vừa tát mình, lúc này anh ta chẳng quan tâm có đau không, thực sự sợ ông Kha Phù sẽ ra tay với mình.

Hiện giờ ông Kha Phù thật sự tức giận rồi, ước gì có thể nịnh bợ cậu chủ trước mặt, đâu có ý nghĩ giúp đám người này.

“Lập tức thả người nhà của Lã Việt.”

“Dạ dạ dạ, tôi lập tức thả ngay.”

Tôn mắt to đồng ý, vội vàng gọi điện thoại cho thuộc hạ thả người.

“Không không không, tôi xứng làm cháu cậu sao? Tôi nói tôi không phải người.” Tôn mắt to vội vàng giải thích.

Giết người chỉ cần một cái gật đầu, thái độ nhận sai của Tôn mắt to cũng tạm, Hoàng Thiên không để ý tới anh ta nữa.

Nhưng ánh mắt Hoàng Thiên nhìn về phía Trịnh Minh Nghĩa.

Khiến Trịnh Minh Nghĩa sợ tới mức khẽ run rầy, không dám nhìn thằng vào Hoàng Thiên.



Họ Hoàng này có bối cảnh cứng tới cỡ nào? Ngay cả ông Kha Phù cũng phải cúi đầu trước mặt anh?

Trong lòng Trịnh Minh Nghĩa hoảng sợ, không dám lên tiếng.

“Anh lại đây.”

Hoàng Thiên vẫy tay với Trịnh Minh Nghĩa.

Trịnh Minh Nghĩa đâu dám không nghe, trong lòng run sợ đi tới trước mặt Hoàng Thiên.

“Cậu Hoàng, cậu có gì dặn dò.”

“Tôi cho anh bảy tỷ, anh dám lấy không?”

Hoàng Thiên vỗ mặt Trịnh Minh Nghĩa, mỉm cười hỏi.

Trịnh Minh Nghĩa trực tiếp quỳ xuống: “Cậu Hoàng cậu nói đùa rồi, cho tôi tám lá gan, tôi cũng không dám lấy.”

“Bốp.”

Hoàng Thiên dùng lực tát mạnh vào mặt Trịnh Minh Nghĩa.

Lại nhìn Trịnh Minh Nghĩa, răng bay ra một cái, miệng đầy máu.

Có thể thấy cái tát này của Hoàng Thiên, sử dụng lực mạnh cỡ nào.

“Cái miệng nhỏ này rất biết cách ăn nói đấy, nào nào, quỳ hẳn hoi lần nữa di.”

Hoàng Thiên chỉ một bên bảo Trịnh Minh Nghĩa quỳ.

Trái tim của Trịnh Minh Nghĩa đang nhỏ máu, trong lòng hận Hoàng Thiên thấu xương, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, kìm nén khó chịu.

“Ông nội, tôi không quỳ.”

“Bốp bốp.”

Hoàng Thiên lại tát hai cái.

“Phịch” một tiếng, Trịnh Minh Nghĩa bị tát tới choáng váng, nằm ở trêи đất.

Khiến ông Kha Phù và Lã Việt thấy mà trợn mắt há miệng, nghĩ thầm rằng không nhìn ra, cậu cả nhà họ Hoàng cũng là một người tàn nhẫn?

Hoàng Thiên nhìn Tôn mắt to một lát, bình thản nói: “Tôn mắt to, sau này không cho phép anh và người của anh tiến vào thành phố Bắc Ninh, nếu không thì đều đánh gãy chân.”

“Dạ dạ dạ, tôi đã biết ông nội Hoàng.”

Tôn mắt to gật đầu như gà con mổ thóc, đâu dám nói chữ không?

Lăng Thanh Trúc sớm bị Hoàng Thiên hù sợ, lúc này lấy hết can đảm vặn vẹo eo đi tới trước mặt Hoàng Thiên: “Anh Hoàng, nề mặt em, tạm tha cho hai bọn họ đi.”

“Cô có mặt mũi rắm gì?”

Hoàng Thiên hỏi lại Lăng Thanh Trúc.

“Tôi…”

Lăng Thanh Trúc vô cùng xấu hổ, gương mặt đầy son phấn lập tức đỏ lên.

“Cô cút sang một bên, ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?”

Ông Kha Phù tức tới mức trừng Lăn: Thanh Trúc một cái, sau đó cười nói với Hoàng Thiên: “Cậu Hoàng, cô ấy không hiểu chuyện, cậu đừng trách tội cô ấy.”

Hoàng Thiên không nói gì, lúc này nhìn Trịnh Hiếu Phong ngã xuống đất ngất di.

Vừa rồi Trịnh Hiếu Phong đá Hoàng Thiên một cái, Hoàng Thiên có thể tha cho anh ta sao?

Đi tới gần Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên đá một cái vào bụng anh ta.

“Qạ”

Trịnh Hiếu Phong phát ra tiếng tru, bị đau mà tỉnh dậy.

“Tên phế vật này, còn dám đá tôi sao?”

Câu này vừa mới nói xong, sắc mặt ông Kha Phù và Lã Việt cùng với mọi người đều thay đổi.

Hai nhân vật từng trải qua vô số sóng to gió lớn, đều ngầm bội phục dũng khí của Trịnh Hiếu Phong, còn dám mắng cậu Hoàng sao?

“Đồ khốn nạn, cậu đúng là muốn chết mà.



Ông Kha Phù giận dữ, muốn tiến lên thu thập Trịnh Hiếu Phong.

“Ông Kha Phù ông Kha Phù, cầu xin anh đừng đánh, anh xem cậu ta bị đánh thành dạng gì rồi?”

Lăng Thanh Trúc khổ sở cầu xin ông Kha Phù.

Thực ra ông Kha Phù rất cưng chiều Lăng Thanh Trúc, ông ta cũng biết Trịnh Hiếu Phong là cháu của Lăng Thanh Trúc, đương nhiên là không muốn làm khó Trịnh Hiếu Phong.

Nhưng Trịnh Hiếu Phong tự mình tìm đường chết mà. Ngay cả cậu chủ nhà họ Hoàng mà cũng dám mắng, đây không phải là chê sống lâu thì là gì?

“Thanh Trúc em đừng ngăn cản, để anh xé nát miệng cậu ta ra.” Ông Kha Phù nổi giận đùng đùng trừng Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong khẽ trừng mắt, mắng ông Kha Phù: “Con mẹ nó. Ông là tên mập ngốc chết bầm.”

Chuyện này… Mọi người ở đây đều mơ hồ, lá gan của Trịnh Hiếu Phong cũng quá lớn rồi? Ngay cả ông Kha Phù mà cũng dám mắng?

Ngay cả Hoàng Thiên đều bị Trịnh Hiếu Phong làm cho rung động, cậu chủ Trịnh đúng là trâu bò.

Ông Kha Phù có thể chịu được sao?

Ông ta đã lấy dao ra rồi.

Trịnh Hiếu Phong không có ngốc, vừa thấy mọi chuyện không ổn, đột nhiên nhanh chân bỏ chạy, chạy ra khỏi kho hàng.

Ông Kha Phù tức giận nồi trận lôi đình, đòi làm thịt tên Trịnh Hiếu Phong kia.

Lăng Thanh Trúc vội vàng khuyên ngăn, cục diện vô cùng hỗn loạn.

Hoàng Thiên thật sự có chút dở khóc dở cười, lúc này không nói gì, bước ra khỏi kho hàng.

Mới lái xe ra khỏi khu công nghiệp Xa La, lập tức gặp Lâm Ngọc An ở cửa.

Hóa ra Lâm Ngọc An lo lắng cho Hoàng Thiên, vẫn luôn không rời đi.

Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai cũng không về nhà, bọn họ sợ Lâm Ngọc An xảy ra chuyện gì đó, cho nên ở đây đợi cô.

Lúc này Trịnh Hiếu Phong bị Lâm Ngọc An chặn lại: “Cậu chủ Trịnh, Hoàng Thiên đâu?”

“Đúng vậy cậu chủ Trịnh, sao tên phế vật kia không đi ra cùng anh?” Lâm Huỳnh Mai cũng hỏi.

Trương Lan Phượng kéo cánh tay Trịnh Hiếu Phong: “Cậu chủ Trịnh, không phải là cháu đồng ý cứu Hoàng Thiên ra sao? Anh họ cháu không gây khó dễ cho cháu chứ?”

Trịnh Hiếu Phong vốn định nói khoác dát thϊế͙p͙ vàng lên mặt mình, nhưng anh ta sợ ông Kha Phù đuổi theo ra đánh anh ta.

“Dì à, Ngọc An, cháu đã đưa Hoàng Thiên ra rồi, mọi người cứ yên tâm.”

Trịnh Hiếu Phong ra vẻ bình tĩnh nói, sau đó chỉ Hoàng Thiên đang lái xe tới: “Nhìn xem, anh ta không sao rồi. Không cần cảm ơn cháu. Cháu không vì tên phế vật này, cháu chỉ nề mặt Ngọc An thôi.”

“Ôi trời cậu chủ Trịnh, cháu quá lợi hại rồi. Vừa rồi có rất nhiều xe lái vào, dì còn tưởng rằng Hoàng Thiên sẽ bị đánh chết ở bên trong.” Trương Lan Phượng vô cùng cảm động, cảm ơn Trịnh Hiếu Phong.

“Không nói nữa dì, dì nhanh đưa tên phế vật kia về đi, tính tình anh họ cháu rất kỳ lạ, lát nữa thay đổi thì sẽ gặp phiền phức.”

Trịnh Hiếu Phong lừa dối xong, lập tức nhanh chóng lên xe rời đi.

Hoàng Thiên lái xe tới, xuống xe nói: “Mẹ à, sao mọi người không trở về đi?”

“Hừ, còn không phải vì cứu tên sao chổi cậu?” Trương Lan Phượng trợn mắt.

“Mẹ, con không sao rồi.”

“Tôi còn không biết cậu không sao à?

Lần này may mà có cậu chủ Trịnh cứu cậu, nếu không thì cậu sẽ phải chết ở đây.”

Trương Lan Phượng tức giận nói.

Sao chuyện này lại liên quan tới tên kia?

Hoàng Thiên thật sự bội phục, con bê Trịnh Hiếu Phong kia cứu anh sao? Có thể đừng nói khoác như vậy được không.

“Mẹ à, Trịnh Hiếu Phong đâu có ý tốt như thế, mẹ nghe ai nói anh ta cứu con?”

Hoàng Thiên bất đắc dĩ nói.

Trương Lan Phượng vừa nghe thấy vậy thì tức điên lên, dùng ngón tay chọc vào trán Hoàng Thiên: “Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao? Cậu chủ Trịnh cứu cậu một mạng, cậu còn chết cũng không thừa nhận à?”

“Lập tức đi theo tôi, đi mua quà trước, sau đó tới cửa cảm ơn cậu chủ Trịnh đỉ.”

Chàng rể vô địch

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương