Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)
Chương 4: Đúng là mặt dày

“Chủ tịch, sao… sao ngài lại đến đây”

Nhìn thấy Lương Mạnh Bắc tức giận đứng ngoài cửa, Lục Hiên sửng sốt, nhanh chóng đứng lên.

“Công ty Quốc tế Toàn cầu là của anh sao, tôi không thể đến à?”

Lương Mạnh Bắc vẻ mặt trầm xuống nhìn Lục Hiên.

“Không, không, chủ tịch, nghe tôi nói, tôi không có ý đó…”

Lục Hiên tái mặt vì sợ hãi, anh ta không hiểu tại sao chủ tịch lại tức giận như vậy.

“Vậy thì ý anh là gì? Vị này đến đây để ứng tuyển phải không? Thái độ làm việc của anh vừa rồi là gì?”

Lương Mạnh Bắc nghiêm khắc chất vấn Lục Hiên, và sau đó đến gần Hoàng Thiên.

Đây là cậu chủ nhà họ Hoàng đấy!

Trời ạ, cậu chủ đến đây muốn trải nghiệm cuộc sống ở tầng lớp dưới sao? Ăn mặc lại giản dị như vậy… Lương Mạnh Bắc thầm lấy làm lạ.

“Xin lỗi chủ tịch, vừa rồi tôi có thái độ không tốt…”

Lục Hiên không dám thở mạnh, lau mồ hôi lạnh.

Lương Mạnh Bắc muốn đánh Lục Hiên một trận, tên ngốc này, anh đừng hại chết tôi!

Nếu cậu chủ mà tức giận, tôi sẽ phải cút về nhà mớm cơm cho con đấy!

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Thiên, Lương Mạnh Bắc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Ông vốn muốn chào hỏi Hoàng Thiên, nhưng quản gia Trần đã giải thích rằng cậu chủ không muốn bị quấy rầy, vì vậy không được tiết lộ thân phận của cậu chủ.

“Vị này, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện, ngài đừng để tâm”

Lương Mạnh Bắc ngẩng mặt cười, cúi người nói với Hoàng Thiên.

Đột nhiên, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Lương Mạnh Bắc là ai?

Đó là chủ tịch của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, nhưng lại gật đầu và cúi đầu trước Hoàng Thiên… Hoàng Thiên cũng sửng sốt, không biết tại sao Lương Mạnh Bắc lại nể mặt anh như vậy.

Nhìn thấy Hoàng Thiên không nói gì, Lương Mạnh Bắc hoảng sợ.

“Anh đến đây xin lỗi ngài ấy đi!”

Lương Mạnh Bắc chỉ vào Lục Hiên và hét lên.

Cái gì?

Xin lỗi thằng nhóc này sao?

Lục Hiên cực kỳ không đồng ý, dù sao anh ta cũng là một giám đốc, là người có địa vị, sao có thể xin lỗi thằng nhóc nghèo hèn này được.

“Chủ tịch, việc này là không cần thiết.”

Lục Hiên nói một cách lo lắng.

“Nói vớ vẩn! Anh không muốn làm chức giám đốc này nữa đúng không!”

Lương Mạnh Bắc hoàn toàn tức giận.

Lục Hiên lập tức sững sờ, bước nhanh đến bên Hoàng Thiên.

“Thưa ngài, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không nên nói như vậy.”

Hoàng Thiên không thèm nhìn Lục Hiên này, anh đặt mắt nhìn Lương Mạnh Bắc, không biết Lương Mạnh Bắc đang giở trò gì.

Lương Mạnh Bắc thấy Hoàng Thiên nhìn ông ta, trong lòng có chút bất an.

Có vẻ như cậu chủ không chấp nhận lời xin lỗi!

Cậu chủ nhìn mình là ý gì?

Hiểu rồi, ý của cậu chủ là mình tự nhìn Tình hình mà làm việ!

c “Lục Hiên, anh đã bị đuổi việc.”

Lương Mạnh Bắc giơ tay vẫy vẫy với Lục Hiên, tỏ ý rằng anh ta có thể ra ngoài.

Lục Hiên gần như ngã quy xuống đất, hoàn toàn chết lặng.

Lương tháng của nhân viên của Tập đoàn quốc tế toàn cầu là tốt nhất thành phố, mất việc này sẽ ảnh hưởng đến Lục Hiên quá nhiều.

Lương Mạnh Bắc luôn nói được làm được, Lục Hiên biết rằng có cầu xin cũng vô ích.

Trịnh Hiếu Phong, m* m*y chứ, mày mang thần thánh phương nào đến, hại tao mất việc?

Lục Hiên tiếc đứt ruột, thầm nguyền rủa Trịnh Hiếu Phong rồi rời khỏi văn phòng.

Trịnh Hiếu Phong cũng hơi sững sờ, anh †a muốn sỉ nhục Hoàng Thiên trước mặt Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng, nhưng thay vào đó lại khiến Hoàng Thiên giả vờ vô dụng và bẫy Lục Hiên xuống hố.

“Chú Lương, chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà đuổi việc Lục Hiên thì không đáng.”

Trịnh Hiếu Phong ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại khá hoảng sợ.

Ngay cả cha anh ta nhìn thấy Lương Mạnh Bắc cũng phải dè chừng chứ đừng nói gì đến anh ta.

“Trịnh Hiếu Phong, tôi làm gì thì đến lượt anh quản sao?”

Lương Mạnh Bắc chế nhạo, không nhìn Trịnh Hiếu Phong chút nào.

“Tôi…”

Trịnh Hiếu Phong cứng họng, không dám tự phụ trước mặt Lương Mạnh Bắc nữa.

“Vị này, nhìn xem… như thế này ngài đã hài lòng chưa?”

Lương Mạnh Bắc nở một nụ cười nịnh nọt và kính cẩn hỏi Hoàng Thiên.



“Hài lòng rồi.”

Hoàng Thiên sắc mặt bình tĩnh, khẽ ậm ừ.

Nhưng đối với Lương Mạnh Bắc, đó chắc chắn là một sự yên tâm, nếu cậu chủ không trách mắng ông ra là tốt rồi.

Trương Lan Phượng ở một bên sững sờ, bà ta không biết làm sao, một người đàn ông như Lương Mạnh Bắc sao lại có thể nể mặt đứa con rể vô dụng của mình như vậy.

Lâm Ngọc An cũng có vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn Hoàng Thiên.

Lâm Huỳnh Mai càng không thể hiểu, làm sao mà anh rể vô dụng của cô ta lại có thể diện lớn như vậy?

“Hài lòng là tốt, hài lòng là tốt, ha ha..”

Lương Mạnh Bắc phấn khích giơ tay.

“Thưa ngài, ngài muốn ứng tuyển vào công việc gì?”

Lúc này, Lưu Nguyệt Hoa Hoa vặn eo đi tới chỗ Hoàng Thiên, nhẹ giọng hỏi.

Người phụ nữ này rất giỏi nắm bắt cơ hội, biết Hoàng Thiên là một cậu chủ giàu có, nếu được Hoàng Thiên nhìn trúng thì cô ta sẽ đổi đời.

“Ha ha, miễn là không dọn nhà vệ sinh là được.”

Hoàng Thiên cười nhạt.

“Nhìn dáng vẻ uy nghĩ chững chạc của ngài, làm một giám đốc cũng rất phù hợp.”

Ánh mắt Lưu Nguyệt Hoa lấp lánh, phóng điện với Hoàng Thiên, sau đó hỏi Lương Mạnh Bắc: “Đúng không chủ tịch?”

“Đúng vậy, đúng vậy, vì chuyện vừa rồi nên trống vị trí giám đốc nhân sự. Hay là ngài tạm thời làm giám đốc thử xem sao?”

Lương Mạnh Bắc lo lắng hỏi Hoàng Thiên, ông luôn nghĩ rằng Hoàng Thiên chỉ đi xin việc trong lúc buồn chán.

“Trời ạ, giám đốc?”

Trương Lan Phượng không khỏi phấn khích và nhìn chủ tịch Lương với vẻ không tin.

Bạn biết đấy, vị trí của con gái bà ta là Lâm Ngọc An chỉ ở cấp quản lý.

Thấy vậy, Lương Mạnh Bắc bị hiểu lầm, cho rằng Trương Lan Phượng không vừa lòng, vội vàng nói: “Để cho vị này làm giám đốc đã là lãng phí nhân tài rồi, hay là làm tổng giám đốc?”

“Tổng giám đốc I2”

Lần này Trương Lan Phượng và hai cô con gái của bà ta đồng thanh kêu lên.

Lương Mạnh Bắc toát mồ hôi hột, cậu chủ cũng không phát biểu ý kiến, chuyện này làm sao mới tốt đây!

“Hay là, tôi nghỉ việc rồi, để vị này làm chủ tịch thì sao?”

Lương Mạnh Bắc biểu cảm cay đắng, nói với Trương Lan Phượng.

Trương Lan Phượng trợn to hai mắt: “Chủ tịch, ông, ông uống nhầm thuốc à…”

“Chị lớn, chị nói đúng rồi đấy.”

Lương Mạnh Bắc cười khổ.

Trương Lan Phượng gần như ngã xuống sau khi nghe điều này, bà ta thực sự nghi ngờ liệu Lương Mạnh Bắc có bị điên hay không.

“Cậu hay lắm, còn quen biết chủ tịch lớn như vậy! Có phải đã sớm thông đồng đưa tiền cho ông ấy rồi hay không?”

Trương Lan Phượng chế nhạo quay lại hỏi Hoàng Thiên.

“Mẹ, con thực sự không biết ông ấy.”

Hoàng Thiên lắc đầu.

“Giỏi lắm, thế mà lại học được cách nói dối rồi đấy, đợi khi về nhà tôi sẽ thẩm vấn cậu.

Trương Lan Phượng khịt mũi.

“Này, làm chủ tịch thì hơi quá, anh muốn làm tổng giám đốc cũng được, ha ha.”

Lúc này, Lâm Ngọc An nói nhỏ với Hoàng Thiên.

“Đừng nói nhảm, người ta đang nói giỡn.”

Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An không nói chuyện, cô có chuyện muốn hỏi Hoàng Thiên.

“Thưa ngài, xem…”

Lương Mạnh Bắc lo lắng không yên đứng đó, đổ mồ hôi liên tục, chờ đợi chỉ thị từ Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy thế thì đã hiểu.

Khả năng cao là Lương Mạnh Bắc đã biết danh tính của mình, nếu không thì sẽ không bao giờ xảy ra trường hợp này.

“Tôi sẽ quay lại và suy nghĩ về nó một lần nữa.

Hoàng Thiên thẳng thừng nói với Lương Mạnh Bắc.

“Vậy cũng được, tôi sẽ ở đây chờ ngài đến. Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi. Hãy gọi cho tôi bất cứ khi nào ngài cần hỏi điều gì.”

Lương Mạnh Bắc lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙ và đưa cho Hoàng Thiên một cách kính cẩn.

“Còn có của tôi nữa.”

Lưu Nguyệt Hoa cũng lấy danh thϊế͙p͙ của mình ra, trực tiếp nhét vào tay Hoàng Thiên.

“Cũng đừng quên gọi cho tôi.”

Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên.

“Chúng tôi về đây.”

Lâm Ngọc An trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt Hoa, lôi kéo Hoàng Thiên cùng bước ra ngoài.



Lương Mạnh Bắc cùng với Lưu Nguyệt Hoa đưa mấy người Hoàng Thiên ra bên ngoài công ty, đứng quan sát từ xa.

Từ đầu đến cuối, Lương Mạnh Bắc thậm chí không thèm nhìn Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong tức giận đến mức nghiến răng ken két, cảm thấy rất mất mặt.

Anh ta cũng tự hỏi hôm nay Lương Mạnh Bắc uống nhầm thuốc gì vậy, tại sao ông ấy lại nâng Hoàng Thiên lên cao như vậy!

“Dì, Ngọc An, lên xe đi, con đưa hai người Trịnh Hiếu Phong gượng cười và nói một cách lịch sự.

“Không cần, chúng tôi sẽ bắt taxi về nhà.”

Lâm Ngọc An lạnh lùng nói, sau đó duỗi tay chặn một chiếc taxi.

“Ngọc An, nếu em đến công ty mà vẫn bị làm khó, chỉ cần nói với anh, anh đều có thể xử lý”

Trịnh Hiếu Phong nói với Lâm Ngọc An: Lâm Ngọc An coi như không nghe thấy, cùng Hoàng Thiên lên xe.

Nhìn thấy xe taxi đi xa, Trịnh Hiếu Phong cắn môi mạnh: “Phi! Con điếm này, giả bộ lạnh lùng cái gì, mấy ngày nữa tôi sẽ bắt cô quỳ xuống cầu xin tôi “chơi” cô!”

Sau khi về đến nhà, Hoàng Thiên đã bị Trương Lan Phượng chặn lại ngay khi anh ta chuẩn bị quay trở lại phòng.

“Hoàng Thiên, tôi hỏi cậy, tại sao cậu lại quen biết chủ tịch của Công ty Quốc tế Toàn cầu?”

“Mẹ, con thực sự không biết ông ấy.”

“Tôi không tin, nếu cậu không biết ông ấy, tại sao ông ấy lại sa thải giám đốc Lục vì cậu?”

Trương Lan Phượng nhìn chăm chằm vào Hoàng Thiên như thể đang thẩm vấn tù nhân.

“Mẹ tin hay không thì tùy.”

Hoàng Thiên giang hai tay, cũng lười giải thích, xoay người trở về phòng.

“Đây là thái độ gì vậy Trương Lan Phượng giận dữ dậm chân.

“Mẹ, sao anh ta có thể biết chủ tịch được? Người ta có thể sa thải giám đốc Lục chỉ để duy trì hình ảnh của công ty mà thôi.”

Lâm Huỳnh Mai khit mũi khinh thường.

“Sau đó để cậu ta làm tổng giám đốc, lại còn định nhường chức chủ tịch cho cậu ta, con giải thích thế nào đây?”

Trương Lan Phượng nghi ngờ hỏi Lâm Huỳnh Mai.

“Là người ta hài hước, muốn trêu chọc tên ngốc này thôi, ha ha”

Lâm Huỳnh Mai mỉm cười.

My# Trương Lan Phượng gật đầu, tỏ vẻ đột nhiên hiểu ra.

“Huỳnh Mai, dù sao anh ấy cũng là anh rể của em, cho nên em không được phép gọi anh ấy là rác rưởi nữa.”

Lâm Ngọc An nói với Lâm Huỳnh Mai.

“Quên đi.”

Lâm Huỳnh Mai không quan tâm, cô ta nằm trêи ghế sô pha và nghịch điện thoại di động.

Lâm Ngọc An khẽ thở dài rồi bước vào phòng của cô và Hoàng Thiên.

Phòng ngủ khá rộng rãi với một giường lớn ở trung tâm và một giường hẹp ở góc.

Hoàng Thiên nằm trêи chiếc giường nhỏ, anh đã kết hôn với Lâm Ngọc An hơn ba năm, nhưng chiếc giường lớn đó luôn là nơi anh cấm vào.

“Hoàng Thiên, tôi phát hiện càng ngày càng không hiểu anh.”

Lâm Ngọc An bước đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Sao lại không hiểu?”

Hoàng Thiên cười nhẹ ngồi dậy.

“Tôi có thể thấy Lương Mạnh Bắc trước mặt anh rất khiêm tốn, không phải giả bộ, bởi vì lúc đó tay của ông ta rất run!”

“Lương Mạnh Bắc là nhân vật quan trọng của thành phố Bắc Ninh, tại sao ông ta lại sợ anh như vậy?”

“Hoàn cảnh gia đình của anh quá tệ, cũng không có tài năng gì. Vậy rốt cuộc là tại sao?”

Lâm Ngọc An khó hiểu hỏi Hoàng Thiên.

“Ngọc An, đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên em nói nhiều như vậy với anh.”

Hoàng Thiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An giật mình, đột nhiên có cảm giác có lỗi một cách khó giải thích.

Cô rất ít nhìn người đàn ông mà cô đã coi thường suốt ba năm ở cự ly gần như bây giờ.

Bản năng của người phụ nữ mách bảo cô rằng người đàn ông này vẫn rất thích cô.

Nhưng ba năm nay cô vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.

“Tôi sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn trong tương lai.”

Lâm Ngọc An nhìn ra ngoài cửa sổ và nói nhỏ.

Hoàng Thiên không khỏi có chút xúc động khi nghe được điều này.

“Ngọc An, thực tế là anh không nghèo chút nào, càng không phải là kẻ vô dụng!

Chồng của em rất giàu, em không cần vì chuyện này mà cảm thấy xấu hổ…”

“Cái gì?”

Lâm Ngọc An giật mình.

Nhưng ngay sau đó, một dấu vết của sự chán nản hiện lên trong mắt cô.

“Hoàng Thiên, đừng nói khoác trước mặt tôi nữa, được không? Anh sẽ chỉ khiến tôi càng thêm coi thường anh mà thôi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương