Chàng Rể Vạn Người Mê
-
Chương 30: Tôi Chỉ Hỏi Một Câu Cuối Cùng
Lương Niệm Huyên vốn cho rằng Chu Chỉ Sâm chỉ đơn giản tìm cô ăn một bữa cơm.
Ai ngờ sau khi ăn xongChu Chỉ Sâm lại muốn kéo có đến Hội quân Minh Nhật gặp một người bạn.
"Niệm Huyền, anh muốn đưa em đi gặp ông chủ lớn của Kính Thiên bọn anh.
Anh ấy à, rất sảng khoái, lại quyết đoán, em không phải muốn thành lập công ty sao? Chỉ cần nói chuyện với tổng giám đốc bọn anh xong, ít nhất cũng có thể đầu tư vào công ty em dăm ba chục tỷ!" Chu Chi Sâm dùng giọng nói mê hoặc để dụ dỗ cô.
Lương Niệm Huyền vốn có ý từ chối, nhưng nghe tới tổng giám đốc Kính Thiên, hai mất bất giác sáng lên.
Hiện tại anh hai Lương Dĩ Thâm về nước, vị trí người thừa kế kia rõ ràng không tới lượt cô nữa, suy nghĩ đến việc phát triển trong tương lại, vị tổng giám đốc này vẫn phải nên gặp qua một chút.
Vì vậy cô không do dự đi cùng Chu Chỉ Sâm đến Hội quán Minh Nhật.
Hội quán Minh Nhật là tài sản dứng lên công ty Kinh Thiên, lúc Chu Chỉ Sâmmở cửa ra, trong phòng bao đang ca hát nhảy múa vui vẻ, mười mấy cô gái ăn mặc hở hang uốn éo gợi cảm trước mặt một người đàn ông to béo bụng phê tầm hơn bốn mươi tuổi, hoàn toàn không kiêng kỵ gì cả.
"Tổng giám đốc! Anh xem em dẫn ai đến gặp anh này?" Chu Chỉ Sâm đây Lương Niệm Huyêncười hi hi bước vào phòng bao.
Âm nhạc lập tức dừng lại, đoàn vũ nữ cũng lục tục đi hết ra ngoài.
Lập tức, Lâm Đại quay sang dùng ảnh mất hau hầu nhìn chòng chọc vào Lương Niệm Huyền.
Đẹp quát
Cô gái này bất kể là thân hình hay là khuôn mặt đều vô cùng xinh đẹp, hiếm có trên thế gian, tựa như một bức tượng được đẽo gọt tỉ mỉ tinh tế.
E là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không kèm nổi ham muốn đẻ cô dưới mình chơi đùa một phen.
Trước đây Lâm Đại từng có cơ hội nhìn thấy Lương Niệm Huyên một lần, tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng đã khiến hàn nhớ mãi không quên, những ấn tượng đó cử luôn quấn quanh trong đầu.
Từ lúc đó trở đi, Lâm Đại nhìn thấy người đàn bà nào cũng đều thấy vô vị, hơn nữa ý nghĩ phải chiếm người phụ nữ này làm của riêng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Hôm nay chính là cái bẫy mà hắn và Chu Chí Sâm cố tình tạo ra l "Chào em, Lương Niệm Huyền, anh đây ngưỡng mộ em đã lâu, mời ngồi." Lâm Đại nhiệt tình chào hỏi, vội vàng dời mồng sang một bên, biểu thị ý tứ muốn Lương Niệm Huyền ngồi bên cạnh mình.
"Chào Tổng giám đốc, hôm nay có thể gặp anh là vinh hạnh của tôi, anh quá khách sáo rồi!" Lương Niệm Huyên lễ phép mỉm cười, sau đó ngôi ở đối diện.
Chu Chí Sâmtim một vị trí ngồi xuống, đồng thời giao lưu ánh mắt với Lâm Đại một cái "Tổng giám đốc, Niệm Huyền chuẩn bị thành lập một công ty, lần này có thể đến được đây, cũng chỉ hy vọng nhận được sự ủng hộ của anh, Niệm Huyện có bao nhiêu bản lĩnh, em biết rất rõ, cũng mong anh nể mặt em một lần!" Chu Chỉ Sâm cười hạ hạ, chủ động bước qua rót rượu cho Lâm Đại.
Lương Niệm Huyênkhông khỏi cảm động trong lòng, không ngờ Chu Chỉ Sâm đối với việc của mình lại để tâm như vậy, để cập trực tiếp vào vấn đề đầu tư đối với Lâm Đại
Lâm Đại cười cười, nói: "Nói hay lắm nói hay lắm, năng lực của Lương Niệm Huyền anh đã biết rồi, hai năm qua Vân Quang phát triển rất mạnh trong tay em mà, chúng ta hôm nay cứ vui hết mình đi, chuyện đầu tư để ngày mai lên công ty rồi bàn bạc cụ thể sau "Đây có nghĩa là, tổng giám đốc, anh đồng ý rồi sao?" Lương Niệm Huyền sững người một lúc, không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Niệm Huyền, em đang nói gì thế" Chu Chỉ Sâm giả vờ tức giận nói: "Tổng giám đốc bọn anh nói lời nào là chắc như định đóng cột, nếu đã đồng ý đầu tư vào công ty em, thì chắc chắn không chạy đầu được, nào, mau mời tổng giám đốc một ly đi!" "Được, vậy...!Tổng giám đốc, em mời anh! Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ" Lương Niệm Huyên vội vàng nâng ly rượu lên, thật ra tửu lượng của cô không tệ, một ly vang đỏ không đủ quật ngã cô.
Chẳng qua, chỉ một ly rượu đó thôi, nhất thời lại khiến cô cảm thấy choáng váng.
Có điều cô không để ý, vẫn rất tự tin với tửu lượng của mình, nhưng sau đó bị Chu Chỉ Sâm và Lâm Đại năm lần bảy lượt mời uống, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng.
"Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút!" Lương Niệm Huyệnlảo đảo nhằm hướng nhà vệ sinh bước xiêu vẹo, đến nhà vệ sinh, cô cầm lấy điện thoại, gọi cho trợ lý Vũ Nguyệt.
"A lô, Nguyệt hả, tôi đang ở Hội quán Minh Nhật, có thể là uống hơi nhiều rồi, cô mau qua đây đón tôi về đi!" Sau khi gác máy, Lương Niệm Huyệnrửa mặt một chút rồi mới rời khỏi nhà vệ sinh.
Khi trở về phòng bao, cô chỉ thấy Chu Chỉ Sâm và Lâm Đại nhìn cô cười mà như không "Tổng giám đốc, hai người ...
Lời con chưa nói xong, Lương Niệm Huyệnliền cảm thấy đất trời đảo lộn, vội vàng vấp chân ngã xuống chiếc sofa kế bên, mơ mơ hồ hồ nghe hai người đối thoại với nhau.
"Anh Đại, xem ra thuốc có tác dụng rồi!" "Ha ha, không ngờ cô nàng này cũng uống khá đấy chứ, có điều uống tiếp nữa thì sao, còn không chịu gục xuống nữa sao? Đúng rồi, cậu trước đây nói cô ta còn là gái trình, chuyện này câu chắc không?" "Anh Đại, chuyện này em chắc chắn 100%, cô ta không có chút cảm tình gì với tên vô tích sự kia cả, đến bây giờ hai người đó cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!" "Ha ha ha, tốt, đợi lát nữa tìm được chỗ nào cảnh đẹp đẹp một chút, tôi hưởng trước, sau đó đến cậu, thế nào hả?" "Không ngờ anh Đại còn thích chơi dã chiến cơ à? Em phải học hỏi mới được!" "Ha ha ha!"
Lúc này ý thức của Lương Niệm Huyện vẫn còn cố gắng cầm cự, nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, liên cảm thấy da đầu tê dại, cả người như rơi xuống sông băng, vội vàng giãy giua muốn lấy điện thoại ra, lúc này đã không còn nhìn rõ màn hình điện thoại nữa, chỉ có thể vô thức mở nhật ký cuộc gọi bấm đại một con số...
Trong đầu toàn tiếng ong ong...
Lúc này trong biệt thự, Cổ Bách Thiên còn đang ngồi trên giường điều tức, đột nhiên có tiếng động làm hắn thức tỉnh, trên màn hình điện thoại hiện lên số của Lương Niệm Huyên gọi tới, Cổ Bách Thiên thở ra một hơi, lập tức ấn nút nghe.
Liền lúc đó, hãn nghe một giọng nói yếu ớt vọng ra trong điện thoại.
"Cứu, cứu tôi với, hội quán Minh Nhật.
Ngay sau đó lại vọng đến một tiếng chửi măng: "Đàn bà thổi, mày còn dám gọi điện thoại" "Mau cúp máy của nó!"
Tit tit tit....
Trong điện thoại chỉ còn tiếng tít tít truyền ra, hai mặt Cổ Bách Thiên biến sắc, đôi mày kiếm sắc lẻm đột nhiên dựng ngược.
Niệm Huyên gặp nguy hiểm.
Ngay lúc này, cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có xâm chiếm trái tim hắn.
Cho dù là trên chiến trường lúc đối mặt với kẻ thù, hay đối mặt trước họng súng, hắn vẫn chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như bây giờ!
Lòng như lửa đốt
Bich!
Một luồng kinh khi vô hình đột ngột trào lên, Cổ Bách Thiên trực tiếp đập vỡ cửa sổ nhảy xuống, vững vàng tiếp đất, đề máy xe, dùng tốc độ nhanh nhất chồm lên trong bóng tối, suốt quãng đường mắt hoàn toàn không để ý cái gì đèn đỏ đèn xanh, cứ lao nhanh trên đường, hơn mười phút sau, chiếc xe đỗ xích xuống trước tấm biển hội quán Minh Nhật.
"Cho dù máy là ai, tốt nhất đừng đụng chạm đến người phụ nữ cua tao, nếu không dù có phải lên trời xuống đất tao cũng phải bắt mày chém thành trăm mảnh!"
Lúc đó, bên trong hội quán Minh Nhật đèn đuốc sáng choang, Cổ Bách Thiên siết chặt năm đấm sải bước vào trong.
"Cổ Bách Thiên!"Còn chưa tới đại sảnh, có hai cô gái đang ngồi nói chuyện với nhau, một trong hai người gọi Cổ Bách Thiên, chính là trợ lý của Lương Niệm Huyên, Vũ Nguyệt.
"Niệm Huyền đâu?" Cổ Bách Thiên quát lớn hỏi, tuy không cố ý nổi giận, nhưng giọng của hắn vẫn không khác gì sư tử gầm, khiến Vũ Nguyệt giật mình cả kinh lui về sau một bước "Anh nói cái gì mà lớn tiếng vậy hả, bị điên à?" Vũ Nguyệt thẹn quá hóa giận gào lên, trên mặt không giấu vẻ khinh bỉ, dù sao trong mắt cô Cổ Bách Thiên bất quá chỉ là chàng rể vô tích sự của nhà họ Lương mà thôi, mỗi lần gặp ai cũng đều tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, cơ bản không xứng với hai chữ đàn ông.
"Niệm Huyện đâu?" Cổ Bách Thiên hỏi lại lần nữa, biểu cảm đã trở nên khiến người ta phát rét.
"Vũ Nguyệt, người này là ai, có phải bị bệnh thần kinh không?" Lúc này, cô gái trò chuyện với Vũ Nguyệt trước đó mở miệng hỏi, cô hơn 30tuổi, mặc một bộ đồ công sở bó sát, tưởng mạo quyến rũ, thân hình đầy đặn, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là trợ lý hay gì đó đại loại.
Cô là trợ lý của Chu Chỉ Sâm, Hồ Mai, Hồ Mai là cố ý bị sai ở bên ngoài để cầm chân Vũ Nguyệt, CHU CHỈ SÂM đã ra một mệnh lệnh sắt, hôm nay bất kể là ai cũng tuyệt đối không được cho vào trong nửa bước.
"Chị Mai, hãn à, là kẻ ăn bám của giám đốc nhà chúng tôi.
Vũ Nguyệt bĩu môi khinh bỉ.
"A? Thì ra hắn là người chồng vô tích sự xuất thân là lĩnh xuất ngũ của giám đốc nhà cô à?" Hồ Mai phút chốc lóe lên một tia khinh thường trong mắt, "Xin lỗi, cô Lương Niệm Huyền cùng phó tổng chúng tôi đang cùng tổng giám đốc bàn chuyện làm ăn, cho dù anh có là chồng của cô ấy cũng không được đi vào!" "Nói mau, phòng bao nào?" Cổ Bách Thiên hơi rũ đầu xuống, cả người dường như toát ra một hơi thở đầy sát khí khó mà che giấu, khiến cho Hồ Mai sợ hết hồn hết vía.
"Cổ Bách Thiên, anh không nghe chị Mai nói à, chị Niệm Huyện cùng phó tổng Chu Chỉ Sâm và tổng giám đốc Lâm Đại bàn chuyện làm ăn, anh không thấy tôi và chị Hồ Mai đang ngồi đây đợi hả? Dám quấy rối chuyện tốt của chị Niệm Huyện, anh...
Bop!
Lời còn chưa nói xong, một cái tát nổ đom đóm mắt liền đáp lên mặt Vũ Nguyệt, trên khuôn mặt mịn màng của Vũ Nguyệt lập tức xuất năm dấu ngón tay đỏ nhức mắt, cô nổi giận nhìn Cổ Bách Thiên: “Anh, anh dám đánh tôi?" "Không có não thì cút qua một bên!" Cổ Bách Thiên hung dữ quắc mắc nhìn cô, ánh mắt tựa hồ một thanh kiếm sắc, lập tức khiến Vũ Nguyệt im bặt, chỉ cảm thấy tim đập bình bịch vì "Anh dám làm càn? Anh có biết đây là đầu không hả? Đây là địa bàn của công ty Kinh Thiên! Anh dám ngang ngược ở đây à?" Hồ Mai gào lên, tuy nhiên cũng chỉ là loại miệng hùm gan sửa.
Rõ ràng là, cái tát vừa rồi của Cổ Bách Thiên dành cho Vũ Nguyệt đã có tác dụng giết gà dọa khỉ với cô ta.
"Người đâu, mau đến đây, ở đây có người động thủ đánh người!" Hồ Mai la lối om sòm kêu thêm viện binh.
Mà ngay lúc đó, Cổ Bách Thiên vẫn không hoảng không loạn, nhặt lên từ chiếc quầy bên cạnh một chai rượu vang đã uống hết, bịch một tiếng đập thẳng lên đầu Hồ Mai.
Tiếng kêu là om sòm bằng chốc ngừng bặt, Hồ Mai sở sở lên đầu mình, không biết là máu là rượu đỏ, nhất thời cảm thấy choáng váng, kết quả cô còn chưa kịp té xuống, một cánh tay to lớn liên thôn bạo túm lấy cổ áo cô, kéo cô đến trước mặt.
Thứ mà Hồ Mai nhìn thấy là một đôi mắt, đôi mắt lạnh như bằng giá ngàn năm, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào thuộc về nhân loại.
Sau đó cô lại nghe thấy một giọng nói âm u lạnh lẽo như vọng lên từ địa ngục.
"Tôi hỏi cô lần cuối, vợ tôi, ở đâu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook