Chàng Rể Tỷ Phú
-
Chương 1769
Mặt Nạ, ông Tựu cùng Thiên Thủ Nhân Đồ thấy ba người của Hoàng Long đều đi rồi, bọn họ sao dám lưu lại nơi này, nhao nhao theo mấy người kia bỏ chạy.
Ở trận chiến lần này, các cao thủ của Ngũ Tộc Thôn mặc dù tất thảy đều bị thương, thủ hạ cũng chết đi không ít, nhưng chung quy đạt được thắng lợi. Cũng may, tất cả những người Mặt Nạ dẫn tới đều bị đánh cho tan tác, chỉ còn lại mấy kẻ cầm đầu rồi cũng chạy trốn. Hơn nữa còn giết được cao thủ Thần Bảng Phiên Tăng, coi như là một trận đại thắng.
Diêm bà nhìn về phía đám người Hắc Bào Diện Tráo Nhân tháo chạy, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là ông ta?”
“Chắc không phải!” Diêm Bà lắc đầu, nói: "Hẳn là đồ đệ của ông ta.”
Diêm Bà bình thần trở lại, nhìn về phía Triệu Hùng đang ẩn thân hét to: "Các hạ là cao nhân phương nào, đa tạ ném kiếm tương trợ!”
Triệu Hùng cởi bỏ Áo choàng tàng hình, lộ rõ bộ mặt nguyên dạng.
Triệu Hùng cầm Áo choàng tàng hình sau khi đã gấp gọn, chầm chậm bước về phía của Diêm Bà.
Sau khi Triệu Hùng xuất hiện thì khiến cho những người biết mặt anh ta ở hiện trường vô cùng bất ngờ.
Những cao thủ ở đây đa số đều biết việc Triệu Hùng bế quan, không ngờ được rằng anh dã âm thầm xuất quan.
Diêm Bà thấy bộ dạng ôn văn nho nhã của Triệu Hùng, có khí chất của một người đọc sách, thoạt nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi đời. Nhưng một cơ thể với nội công dồi dào, rõ ràng là một hậu bối không hề tầm thường.
Triệu Hùng chắp tay cung kính chào hỏi Diêm Bà: "Vãn bối Triệu Hùng, rất hân hạnh gặp được bà ạ!”
Thường Đức vội vàng giới thiệu qua với Diêm Bà: "Lão tổ tông, người này là người kiến tạo nên Ngũ Tộc Thôn, cậu ta là hậu nhân của nhà họ Triệu.”
Diêm Bà mắt lộ rõ vẻ thích thú, gật gật đầu rồi nói: "Còn nhỏ tuổi như vậy mà tu vi võ công đã như vậy, tiền đồ không thể tiên lượng!”
“Cảm ơn bà ạ! Nếu như không phải là bà ra tay kịp thời tương trợ, Ngũ Tộc Thôn của tôi đã lâm nguy rồi.” Triệu Hùng nói lời cảm tạ với Diêm Bà.
Diêm Bà khua tay: "Ta nghe Thường Đức nói qua về những việc của cậu, nhà họ Triệu có một hậu bối như cậu, đúng là hạnh vận. À chuyện lúc nãy là sao? Tại sao chúng tôi không thể thấy được cậu?”
“À! Trên người tôi có một món bảo bối.” Triệu Hùng không giải thích nhiều.
“Bảo bối? Diêm Bà chau nhẹ mày hỏi: "Bảo bối đó đúng là thứ dùng được đấy! Tuyệt đối phải giữ cho tốt, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, thì là đại họa.”
“Đa tạ Thái bà dặn dò!” Triệu Hùng khom người đáp lời.
Nông Tuyền vừa trông thấyvTriệu Hùng, lập tức tinh thần chấn động, ngay cả thương thế trên người cũng quên mất. Chạy đến bên cạnh Triệu Hùng, ngây thơ nói: "Cậu chủ, hóa ra là người à! Tôi còn cho rằng có ma cơ đấy. Phiên Tăng đó là người giết phải không?”
“Không phải là ta thì là cậu giết hắn chắc?”
Nông Tuyền sắc mặt tỏ vẻ xấu hổ, lúng túng gãi đầu.
Triệu Hùng cười phá lên vỗ vai Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu thường tự cho rằng bản lãnh của bạn thân là cao. Đến hôm nay thì mở mang tầm mắt rồi chứ, hãy nhớ núi này cao còn có núi khác cao hơn!”
Nông Tuyền “Dạ!” một tiếng, đoạn nói tiếp: "Đứng trước Thần bảng cao thủ chúng tôi chỉ là hạng tép riu mà thôi, đúng là danh bất hư truyền. Tôi không thể đối được Quỷ Y mười chiêu.”
Ông ta là đại Chủ xưởng của Hoàng Long, võ công rõ là lợi hại.
“Không phải như vậy!” Diêm Bà đột nhiên chen vào, bà tiếp tục: "Cái người che mặt nạ tới sau cùng, võ công ông ta mới là lợi hại. Nếu như ta đoán không lầm, ông ta chính là người đứng đầu Thần bảng, Kiếm thần. Cái tên Hắc Bào Diện Tráo Nhân kia cũng là cao thủ Thần bảng, võ công không hề thấp. Còn hai tên kia, một gầy và một mập mạp kia chỉ là thuộc dạng bán thần mà thôi.
“Người đứng đầu cao thủ Thần bảng?” Triệu Hùng kinh ngạc tột độ.
Khổng Côn Bằng và Thường Đức cũng không tránh khỏi kinh sợ.
Không thể ngờ được rằng thực lực của Hoàng Long lại lớn mạnh đến như vậy.
Có tới mấy cao thủ Thần bảng không nói, một trong số đó lại có thể là cao thủ đứng đầu Thần bản.
Triệu Hùng không hiểu mà hỏi: "Thái bà, thế nào gọi là người của bán thần chi cảnh ạ?”
Diêm Bà đáp: "Một số người mặc dù có tu vi Thiên Bảng, nhưng một đời không đủ, cũng không có cách nào đột phá đến cảnh giới Thần bảng. Cuối cùng bị khai trừ khỏi Võ thần bảng, liền lưu lạc thành Bán thần chi cảnh. Bởi vì họ chỉ có một nửa tu vi võ công của Thần Bảng. Mà cũng có người thiên phú dị bẩm, hoặc cũng có người có đại cơ duyên thì mới có thể có cơ may trở thành người của Thần bảng.”
“Ý Thái bà là hai tên Nhị Chủ xưởng và Tam Chủ xưởng của Hoàng Long, họ là Bán thần chi cảnh phải không ạ?”
“Đúng thế!” Thái bà gật đầu.
Khổng Côn Bằng chen lời: "Trừ hai người đó ra, còn có Mặt Nạ của Tập đoàn Thiên Thanh cũng là người của Bán thần chi cảnh. Cao thủ thực sự của Thần bảng, chỉ có người đeo mặt nạ tới sau cùng, Hắc Bào Diện Tráo Nhân, Quỷ Y, và Phiên Tăng. Có điều, các người không nên coi thường người của Bán thần chi cảnh Công lực tích lũy nhiều năm, ắt không phải thứ có thể đùa giỡn.
Triệu Hùng thấy Ngũ Tộc Thôn bây giờ một đống lộn xộn, liền phân phó cho Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu dẫn theo người của Đao Ngô Tranh bảo họ thu dọn chiến trường đi! Những huynh đệ đã chết của chúng ta, hãy chôn cất họ cẩn thận. Còn anh em nào bị thương, đưa chi phí thuốc thang cho họ. Anh em bên Trung Sân đường bị giết, cũng chôn cất cho tử tế. Mấy người bị thường các cậu, tập trung lại cùng nhau dưỡng thương đi. Dự là người của Am Cẩu trong thời gian ngắn không thể lại tới đâu.”
“Vâng thưa cậu chủ!” Trần Văn Sơn gật đầu nhận lệnh.
Trần Văn Sơn lễ phép nói với Diêm Bà: "Thái bà! Hiếm khi người đại giá quang lâm đ ến thăm Ngũ Tộc Thôn, xin vui lòng đến nhà chúng tôi để nghỉ ngơi!”
"Được rồi!” Diêm Bà gật đầu, mang Ngư trường kiếm trả lại cho Triệu Hùng rồi nói: "Lúc nãy cảm ơn cậu!”
“Thái bà khách sáo quá rồi!” Triệu Hùng nhanh nhảu, nhận lại Ngư trường kiếm, quay sang nói với Khổng Côn Bằng và Thường Đức: "Ông cụ Thường, Khổng lão ca, cùng nhau vào trong ngồi một chút!”
Hai người họ gật đầu.
Triệu Hùng lại tiếp tục nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu trước tiên đi sắp xếp người bên Trung Sân đường, dẫn họ cùng nhau qua đây đi!”
“Vâng. Cậu chủ!” Trần Văn Sơn đáp ứng.
Nông Tuyền đi cạnh Triệu Hùng vào trong, một tấc không rời.
Đã một tháng không gặp Triệu Hùng rồi, điều này làm Nông Tuyền vô cùng nhớ Triệu Hùng.
Sau khi về tới nhà, Triệu Hùng bảo Nông Tuyền tới mật thất gọi mấy người Lý Thanh Tịnh ra.
Triệu Hùng vừa nói chuyện với Thái bà, Khổng Côn Bằng, Thường Đức vừa trông ngóng vợ của anh ta, Lý Thanh Tịnh.
Một chốc sau, dưới sự hướng dẫn của Nông Tuyền, Lý Thanh Tịnh cùng người nhà nhà họ Triệu xuất hiện.
Vừa thấy Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh không khỏi ngạc nhiên, buột miệng hỏi: "Triệu Hùng, sao anh lại ra đây rồi?”
Triệu Hùng cười cười, nói: "Hôm nay Ngũ Tộc Thôn lâm cảnh hung hiểm, anh nhất định phải xuất quan. Tuy nhiên, miễn là anh không bị thương, anh sẽ không phải trì hoãn hiệu quả của việc bế quan. Khi trời sáng, anh sẽ quay lại và tiếp tục bế quan.”
"Tiểu Dĩnh, đi giúp ta pha một bình trà." Triệu Hùng đối với bảo mẫu Chu Dĩnh phân phó nói.
Chu Dĩnh đáp một tiếng, vội vàng pha trà đi.
"Bố ơi!"
“Sư phụ!”
Dao Châu cùng Văn Hải đồng thời chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, giới thiệu Diêm Bà với Dao Châu và Văn Hải: "Gọi là bà cố Thường!”
Dao Châu cùng Văn Hải thấy Diêm bà dáng vẻ lão thái thái, đồng thanh kêu lên: "Bà cố Thường!”
“Vị này là ông nội Thường!”
“Ông nội Thường!”
Thường Đức cười cười, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, đây đều là con của cậu sao?”
"Không phải! Một là con gái tôi, đứa còn lại là đồ đệ của tôi.”
Thường Đức liếc nhìn Dao Châu và Văn Hải một cái, khóe miệng mỉm cười gật đầu nói: "Con gái thông minh đáng yêu, đồ đệ tư chất không tệ. Thằng nhóc nhà anh đã nhặt được kho báu rồi!”
Triệu Hùng cười cười, nói với Dao Châu và Văn Hải: "Mau về phòng ngủ đi! Bố muốn nói chuyện với mọi người.”
Ở trận chiến lần này, các cao thủ của Ngũ Tộc Thôn mặc dù tất thảy đều bị thương, thủ hạ cũng chết đi không ít, nhưng chung quy đạt được thắng lợi. Cũng may, tất cả những người Mặt Nạ dẫn tới đều bị đánh cho tan tác, chỉ còn lại mấy kẻ cầm đầu rồi cũng chạy trốn. Hơn nữa còn giết được cao thủ Thần Bảng Phiên Tăng, coi như là một trận đại thắng.
Diêm bà nhìn về phía đám người Hắc Bào Diện Tráo Nhân tháo chạy, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là ông ta?”
“Chắc không phải!” Diêm Bà lắc đầu, nói: "Hẳn là đồ đệ của ông ta.”
Diêm Bà bình thần trở lại, nhìn về phía Triệu Hùng đang ẩn thân hét to: "Các hạ là cao nhân phương nào, đa tạ ném kiếm tương trợ!”
Triệu Hùng cởi bỏ Áo choàng tàng hình, lộ rõ bộ mặt nguyên dạng.
Triệu Hùng cầm Áo choàng tàng hình sau khi đã gấp gọn, chầm chậm bước về phía của Diêm Bà.
Sau khi Triệu Hùng xuất hiện thì khiến cho những người biết mặt anh ta ở hiện trường vô cùng bất ngờ.
Những cao thủ ở đây đa số đều biết việc Triệu Hùng bế quan, không ngờ được rằng anh dã âm thầm xuất quan.
Diêm Bà thấy bộ dạng ôn văn nho nhã của Triệu Hùng, có khí chất của một người đọc sách, thoạt nhìn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi đời. Nhưng một cơ thể với nội công dồi dào, rõ ràng là một hậu bối không hề tầm thường.
Triệu Hùng chắp tay cung kính chào hỏi Diêm Bà: "Vãn bối Triệu Hùng, rất hân hạnh gặp được bà ạ!”
Thường Đức vội vàng giới thiệu qua với Diêm Bà: "Lão tổ tông, người này là người kiến tạo nên Ngũ Tộc Thôn, cậu ta là hậu nhân của nhà họ Triệu.”
Diêm Bà mắt lộ rõ vẻ thích thú, gật gật đầu rồi nói: "Còn nhỏ tuổi như vậy mà tu vi võ công đã như vậy, tiền đồ không thể tiên lượng!”
“Cảm ơn bà ạ! Nếu như không phải là bà ra tay kịp thời tương trợ, Ngũ Tộc Thôn của tôi đã lâm nguy rồi.” Triệu Hùng nói lời cảm tạ với Diêm Bà.
Diêm Bà khua tay: "Ta nghe Thường Đức nói qua về những việc của cậu, nhà họ Triệu có một hậu bối như cậu, đúng là hạnh vận. À chuyện lúc nãy là sao? Tại sao chúng tôi không thể thấy được cậu?”
“À! Trên người tôi có một món bảo bối.” Triệu Hùng không giải thích nhiều.
“Bảo bối? Diêm Bà chau nhẹ mày hỏi: "Bảo bối đó đúng là thứ dùng được đấy! Tuyệt đối phải giữ cho tốt, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu, thì là đại họa.”
“Đa tạ Thái bà dặn dò!” Triệu Hùng khom người đáp lời.
Nông Tuyền vừa trông thấyvTriệu Hùng, lập tức tinh thần chấn động, ngay cả thương thế trên người cũng quên mất. Chạy đến bên cạnh Triệu Hùng, ngây thơ nói: "Cậu chủ, hóa ra là người à! Tôi còn cho rằng có ma cơ đấy. Phiên Tăng đó là người giết phải không?”
“Không phải là ta thì là cậu giết hắn chắc?”
Nông Tuyền sắc mặt tỏ vẻ xấu hổ, lúng túng gãi đầu.
Triệu Hùng cười phá lên vỗ vai Nông Tuyền: "Nông Tuyền, cậu thường tự cho rằng bản lãnh của bạn thân là cao. Đến hôm nay thì mở mang tầm mắt rồi chứ, hãy nhớ núi này cao còn có núi khác cao hơn!”
Nông Tuyền “Dạ!” một tiếng, đoạn nói tiếp: "Đứng trước Thần bảng cao thủ chúng tôi chỉ là hạng tép riu mà thôi, đúng là danh bất hư truyền. Tôi không thể đối được Quỷ Y mười chiêu.”
Ông ta là đại Chủ xưởng của Hoàng Long, võ công rõ là lợi hại.
“Không phải như vậy!” Diêm Bà đột nhiên chen vào, bà tiếp tục: "Cái người che mặt nạ tới sau cùng, võ công ông ta mới là lợi hại. Nếu như ta đoán không lầm, ông ta chính là người đứng đầu Thần bảng, Kiếm thần. Cái tên Hắc Bào Diện Tráo Nhân kia cũng là cao thủ Thần bảng, võ công không hề thấp. Còn hai tên kia, một gầy và một mập mạp kia chỉ là thuộc dạng bán thần mà thôi.
“Người đứng đầu cao thủ Thần bảng?” Triệu Hùng kinh ngạc tột độ.
Khổng Côn Bằng và Thường Đức cũng không tránh khỏi kinh sợ.
Không thể ngờ được rằng thực lực của Hoàng Long lại lớn mạnh đến như vậy.
Có tới mấy cao thủ Thần bảng không nói, một trong số đó lại có thể là cao thủ đứng đầu Thần bản.
Triệu Hùng không hiểu mà hỏi: "Thái bà, thế nào gọi là người của bán thần chi cảnh ạ?”
Diêm Bà đáp: "Một số người mặc dù có tu vi Thiên Bảng, nhưng một đời không đủ, cũng không có cách nào đột phá đến cảnh giới Thần bảng. Cuối cùng bị khai trừ khỏi Võ thần bảng, liền lưu lạc thành Bán thần chi cảnh. Bởi vì họ chỉ có một nửa tu vi võ công của Thần Bảng. Mà cũng có người thiên phú dị bẩm, hoặc cũng có người có đại cơ duyên thì mới có thể có cơ may trở thành người của Thần bảng.”
“Ý Thái bà là hai tên Nhị Chủ xưởng và Tam Chủ xưởng của Hoàng Long, họ là Bán thần chi cảnh phải không ạ?”
“Đúng thế!” Thái bà gật đầu.
Khổng Côn Bằng chen lời: "Trừ hai người đó ra, còn có Mặt Nạ của Tập đoàn Thiên Thanh cũng là người của Bán thần chi cảnh. Cao thủ thực sự của Thần bảng, chỉ có người đeo mặt nạ tới sau cùng, Hắc Bào Diện Tráo Nhân, Quỷ Y, và Phiên Tăng. Có điều, các người không nên coi thường người của Bán thần chi cảnh Công lực tích lũy nhiều năm, ắt không phải thứ có thể đùa giỡn.
Triệu Hùng thấy Ngũ Tộc Thôn bây giờ một đống lộn xộn, liền phân phó cho Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu dẫn theo người của Đao Ngô Tranh bảo họ thu dọn chiến trường đi! Những huynh đệ đã chết của chúng ta, hãy chôn cất họ cẩn thận. Còn anh em nào bị thương, đưa chi phí thuốc thang cho họ. Anh em bên Trung Sân đường bị giết, cũng chôn cất cho tử tế. Mấy người bị thường các cậu, tập trung lại cùng nhau dưỡng thương đi. Dự là người của Am Cẩu trong thời gian ngắn không thể lại tới đâu.”
“Vâng thưa cậu chủ!” Trần Văn Sơn gật đầu nhận lệnh.
Trần Văn Sơn lễ phép nói với Diêm Bà: "Thái bà! Hiếm khi người đại giá quang lâm đ ến thăm Ngũ Tộc Thôn, xin vui lòng đến nhà chúng tôi để nghỉ ngơi!”
"Được rồi!” Diêm Bà gật đầu, mang Ngư trường kiếm trả lại cho Triệu Hùng rồi nói: "Lúc nãy cảm ơn cậu!”
“Thái bà khách sáo quá rồi!” Triệu Hùng nhanh nhảu, nhận lại Ngư trường kiếm, quay sang nói với Khổng Côn Bằng và Thường Đức: "Ông cụ Thường, Khổng lão ca, cùng nhau vào trong ngồi một chút!”
Hai người họ gật đầu.
Triệu Hùng lại tiếp tục nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu trước tiên đi sắp xếp người bên Trung Sân đường, dẫn họ cùng nhau qua đây đi!”
“Vâng. Cậu chủ!” Trần Văn Sơn đáp ứng.
Nông Tuyền đi cạnh Triệu Hùng vào trong, một tấc không rời.
Đã một tháng không gặp Triệu Hùng rồi, điều này làm Nông Tuyền vô cùng nhớ Triệu Hùng.
Sau khi về tới nhà, Triệu Hùng bảo Nông Tuyền tới mật thất gọi mấy người Lý Thanh Tịnh ra.
Triệu Hùng vừa nói chuyện với Thái bà, Khổng Côn Bằng, Thường Đức vừa trông ngóng vợ của anh ta, Lý Thanh Tịnh.
Một chốc sau, dưới sự hướng dẫn của Nông Tuyền, Lý Thanh Tịnh cùng người nhà nhà họ Triệu xuất hiện.
Vừa thấy Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh không khỏi ngạc nhiên, buột miệng hỏi: "Triệu Hùng, sao anh lại ra đây rồi?”
Triệu Hùng cười cười, nói: "Hôm nay Ngũ Tộc Thôn lâm cảnh hung hiểm, anh nhất định phải xuất quan. Tuy nhiên, miễn là anh không bị thương, anh sẽ không phải trì hoãn hiệu quả của việc bế quan. Khi trời sáng, anh sẽ quay lại và tiếp tục bế quan.”
"Tiểu Dĩnh, đi giúp ta pha một bình trà." Triệu Hùng đối với bảo mẫu Chu Dĩnh phân phó nói.
Chu Dĩnh đáp một tiếng, vội vàng pha trà đi.
"Bố ơi!"
“Sư phụ!”
Dao Châu cùng Văn Hải đồng thời chào hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng gật đầu, giới thiệu Diêm Bà với Dao Châu và Văn Hải: "Gọi là bà cố Thường!”
Dao Châu cùng Văn Hải thấy Diêm bà dáng vẻ lão thái thái, đồng thanh kêu lên: "Bà cố Thường!”
“Vị này là ông nội Thường!”
“Ông nội Thường!”
Thường Đức cười cười, hỏi Triệu Hùng: "Triệu Hùng, đây đều là con của cậu sao?”
"Không phải! Một là con gái tôi, đứa còn lại là đồ đệ của tôi.”
Thường Đức liếc nhìn Dao Châu và Văn Hải một cái, khóe miệng mỉm cười gật đầu nói: "Con gái thông minh đáng yêu, đồ đệ tư chất không tệ. Thằng nhóc nhà anh đã nhặt được kho báu rồi!”
Triệu Hùng cười cười, nói với Dao Châu và Văn Hải: "Mau về phòng ngủ đi! Bố muốn nói chuyện với mọi người.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook