Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 1752

Quỷ Y thấy Triệu Khang thật sự li3m chân thối của mình, không khỏi nhíu mày.

Vốn trước đó, ông ta chỉ cảm thấy Triệu Khang là người của nhà họ Triệu, muốn đùa giỡn một phen mà thôi. Lại không ngờ rằng, cậu ta là một cậu ấm nhà giàu, mặc nhiên có thể buông bỏ liêm sỉ cùng tôn nghiêm, có thể làm đồng ý làm những chuyện như loại "nô tài" này.

Triệu Khang trong lòng một trận buồn nôn, mấy lần muốn nôn mửa ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được!

Anh ta sẽ trả thù! Muốn báo thù nhà họ Triệu!

Ta trước giờ vẫn cho rằng, Triệu Khang hắn bất luận là làm chuyện gì, đều kém Triệu Hùng. Hắn không muốn cả đời, đều sống dưới cái bóng của Triệu Hùng.

Li3m được một lúc, Quỷ Y nói: "Được rồi! Giúp tôi mang vớ vào.”

Triệu Khang Như trút được gánh nặng, vội vàng đem vớ và giày của Quỷ Y mang vào lại.

Dạ dày như muốn dời non lấp biển vậy, không ngừng cồn cào mà muốn ói mửa.

Cái mùi vị này quả thực quá là cao cấp rồi!

Quỷ Y nói với Triệu Khang: "Nhìn thấy cậu một cậu ấm như vậy mà có thể hạ mình li3m chân của ta, chuyện cậu muốn bái sư ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.’

Triệu Khang nghe như vậy xong thì rất đỗi vui mừng: "Cảm ơn Quỷ Y tiền bối!”

“Đừng nhịn nữa! Đi nôn ra đi.” Quỷ Y nói.

Những lời này đối với Triệu Khang mà nói, giống như lệnh ân xá vậy. Anh ta chạy vội đến bên đường, thân thể còn chưa đứng vững liền "Oẹ ọe!" nôn thốc nôn tháo.

Sau khi rời khỏi nhà, Triệu Khang gặp phải những khó khăn mà người bình thường không thể tưởng tượng được. Đó chính là vì niềm tin phục thù, thứ khiến cậu ta kiên định tối như vậy.

Ông trời dường như chơi đùa anh ta một vố đau.

Anh ta là công tử của một gia đình giàu có, sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã sống trong cảnh vàng ngọc lụa là, ăn mặc không lo, cuộc sống cơm đến tận miệng, quần áo chỉ cần duỗi tay. Nhưng từ khi xảy ra chuyện Triệu Khải Nhân phản bội gia tộc, bị gia tộc trừng phạt theo tộc quy, Triệu Khang đã thay đổi tất cả.

Trong vài tháng ngắn ngủi này, anh ta cảm nhận được gian khổ của người bình thường, thậm chí sống một cuộc sống mà còn tệ hơn cả người bình thường nữa.

Anh ta sẽ trả thù!

Nhưng Triệu Khang võ công thấp kém, căn bản không cách nào đối mặt với Triệu Hùng võ công cao cường, và nhà họ Triệu thực lực hùng mạnh. Cho nên anh ta muốn mượn tay kẻ thù báo thù. Cuối cùng, dưới sự trùng hợp ngẫu nhiên lại lòi ra cơ hội, bái lạy trước cửa "Thiên Thủ Nhân Đồ". Sau khi biết được "Thiên Thủ Nhân Đồ" là người của Hoàng Long, càng làm cho Triệu Khang trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng giúp anh ta tìm được cơ hội báo thù!

Cho đến khi gặp "Quỷ Y", Triệu Khang mới hiểu rõ, anh ta cần tìm chỗ dựa mạnh mẽ hơn.

Sau khi dùng khăn giấy lau miệng, Triệu Khang vẫn cảm thấy ghê tởm, lại khom lưng nôn mửa một lần nữa, nôn đến mức dịch mật cũng muốn đi ra theo.

Sau khi hoàn thành xong việc, Triệu Khang đi đến gần "Quỷ Y", cung kính nói: "Quỷ Y tiền bối, tôi..."

"Bình thường, nếu anh không nôn thì mới gọi là kỳ quái." Quỷ Y nói với một nụ cười nham hiểm.

Triệu Khang mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, thật lo sợ rằng Quỷ Y sẽ cự tuyệt mình.

Lập tức chuyển đề tài, nói: "Quỷ Y tiền bối, người còn muốn đi Ngũ Tộc Thôn kia sao? Trong Ngũ Tộc Thôn đó có cao thủ Thần Bảng.”

“Thần bảng cao thủ?” Quỷ Y trợn to mắt tam giác, nhìn Triệu Khang hỏi: "Cao thủ thần bảng nào?”

"Chính là người đứng đầu của Thiên Bảng, Khổng Côn Bằng, ông ta đã được xếp hạng trong số các cao thủ thần bảng. Ngoài ra, Triệu Hùng thủ hạ có thể dị sĩ đông đảo, lung lạc một đám thiên bảng cao thủ không nói, những cao thủ địa bảng kia, ai nấy đều là một người tài giỏi. Hơn nữa, trong Ngũ Tộc Thôn có kỳ môn ám cọc, tùy tiện đi xông vào, rất có thể là cái bẫy của họ.”

"Như vậy thì...”

Quỷ Y hướng đôi mắt tam giác trừng lên nhìn trời, trầm ngâm một lúc, nói: "Quỷ Y ta không phải sợ bọn họ, nhưng cậu nói có vài phần đạo lý. Nếu đã tới đây rồi, hơn kém một hai ngày cũng không phải vấn đề gì to tát, hãy để ta nuôi dưỡng tinh thần tốt sau đó lại đối phó với nhà họ Triệu. Quay lại đi!”

"Ai dà!"

Triệu Khang thấy Quỷ Y nghe theo đề nghị của mình, chủ động mở cửa xe, để Quỷ Y ngồi vào sau đó lái xe, quay trở lại "Khách sạn Thiên Phát.”

Mặt Nạ, Ông Tựu và Thiên Thủ Nhân Đồ đang ở trong phòng nghị sự, chờ tin tức từ phía Triệu Khang.

Khi nghe thủ hạ báo cáo, "Quỷ Y" và Triệu Khang trở về, ba người vội vàng ra nghênh đón.

Quỷ Y liếc nhìn "Mặt Nạ" một cái, nói: "Hôm khác tìm bọn họ để tính sổ, hôm nay chưa đi được! Lấy cho tôi ít thịt chó, lát nữa tôi sẽ uống rượu với tên hòa thượng béo.”

Mặt nạ không dám đắc tội với Quỷ Y, vội vàng đáp ứng.

Một bên sắp xếp phòng cho "Quỷ Y", vừa phái người ra ngoài mua thịt chó.

Triệu Khang nói với Mặt Nạ: "Mặt Nạ đại nhân, tôi biết thành phố Hải Phòng có một nơi có thịt chó ngon, chờ lát để tôi đi mua cho.”

"Cậu tự đi một mình được chứ?"

“Ông yên tâm!” Triệu Khang tự tin đáp.

Mặt nạ gật đầu một cái rồi nói: "Được, vậy cậu đi đi!”

Triệu Khang tự mình đưa "Quỷ Y" đến chỗ ở, đeo tóc giả và kính râm, lái xe đến thành phố Hải Phòng.

Dù sao huyện Thạch Điền đến thành phố Hải Phòng, lái xe cũng chỉ mất có hai ba mươi phút.

Đầu tiên anh ta đến một quán thịt chó, đóng gói hai kg rưỡi thịt chó. Sau đó đi đến một cửa hàng quần áo, mua cho Quỷ Y hai bộ đồ mới toanh.

Lúc Triệu Khang rời khỏi nhà đi, trong thẻ ngân hàng có không ít tiền, lại từ nhà họ Triệu lấy được mấy trăm triệu, căn bản không quan tâm chút tiền lặt vặt này.

Sau khi trở về "Khách sạn Thiên Phát" ở huyện Thạch Điền, việc đầu tiên anh ta cầm thịt chó và quần áo mang đến cho Quỷ Y.

Quỷ Y vừa ngửi thấy mùi thịt, đã kiềm chế không được bản thân, cầm lấy một miếng thịt chó, miệng nhai chóp chép, liên tục khen ngợi, nói: "Ngon! Ngon quá!”

Thấy Quỷ Y rất hài lòng, trong lòng Triệu Khang không cần hỏi cũng biết là đang rất vui.

Triệu Khang nhân cơ hội này nói: "Quỷ Y tiền bối, đây là một quán thịt chó lâu năm, nghe bà chủ nói đã mở hơn mười năm rồi. Sau này, nếu ông muốn ăn, tôi sẽ mua nó cho ông! Nhân tiện, tôi đã mua cho ông hai bộ quần áo mới, bớt thời gian thay nó thử xem, xem nó có hợp với ông không.”

Quỷ Y là một người rất biết hưởng thụ thức ăn ngon, đối với ăn mặc ngược lại không thèm để ý. Nhưng Triệu Khang so với đồ đệ đã chết của ông ta là "Tà Y", còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thật sự làm cho người ta thích thú.

Không thể không nói, mắt thẩm mỹ của Triệu Khang chọn quần áo cũng không tệ lắm. Chọn hai bộ quần áo này cho Quỷ Y, cũng không phải là hàng hiệu gì, nhưng rất chi là hợp thân.

Quỷ Y lau sạch bàn tay đầy dầu mỡ, sau khi thay quần áo, khá hài lòng nói: "Bộ quần áo này rất vừa vặn!" Thằng nhóc, cậu lát nữa gọi đại hòa thượng Phiên Tăng tới, bảo ông ấy tới đây uống rượu với ta.”

“Được, tôi đi ngay đây.”

“Không cần vội!” Quỷ Y lên tiếng hoãn Triệu Khang lại.

Ông xoa xoa cái mũi rượu, liếc nhìn Triệu Khang và nói: "Thằng nhóc nhà cậu không tệ lắm, nhưng so với tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của ta, thì vẫn còn khoảng cách khá xa!”

Triệu Khang nói: "Quỷ Y tiền bối, tôi cũng không dám hy vọng xa vời, có thể bái nhập môn hạ của ông. Thực ra chỉ có thể thường xuyên ở bên cạnh ông là tốt rồi.”

“Ồ?”

“Bởi vì cha tôi đã qua đời rồi, việc tôi cùng nhà họ Triệu xé rách da mặt là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra. Trên thế giới này, tôi không có bất kỳ người thân nào nữa. Vì vậy, khi tôi nhìn thấy ông một lão nhân gia, tôi có một cảm giác thân thuộc không thể giải thích. Tôi muốn nhận ông làm bố nuôi, không biết có vinh hạnh này hay không?”

Quỷ Y hơi giật mình, hỏi: "Cậu  muốn nhận ta làm bố nuôi sao?...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương