Chàng Rể Tỷ Phú
Chương 1724

Nông Tuyền nói: “Con của cô bị người đàn bà âm độc kia đánh một chưởng, sinh mệnh nguy cơ sớm tối!”

“A! con của tôi...”

Người phụ nữ kích động, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mã Đại Lý giật mình kêu lên, tìm tòi hơi thở của cô ta, thấy vẫn còn bình thường, lúc này mới yên tâm lại.

Chạy về Ngũ Tộc Thôn xong, Nông Tuyền ôm đứa bé, vọt thẳng đến chỗ ở của Hoa Di.

“Hoa Di, Bác sĩ! Cứu người đi...”

Thanh âm của Nông Tuyền, tựa như là loa lớn.

Hoa Di chạy vội ra, thấy trong ngực Nông Tuyền ôm một đứa bé, hỏi thăm nói: “Nông Tuyền, đứa bé ở đâu ra thế?”

“Cái kia Thẩm... ông chủ Thẩm!” Nông Tuyền một đường phi nước đại, thanh âm có chút gấp gáp.

“Thẩm Đại Vĩ?”

Nông Tuyền nhẹ gật đầu.

Hoa Di để Nông Tuyền đem đứa bé đặt ngang ở trên giường.

Sau khi cô ta cởi áo của đứa bé ra, thấy trước ngực nó có một cái chưởng ấn bắt mắt màu đỏ thắm, không khỏi nhíu chặt lông mày lên.

Sau khi bắt mạch xong cho đứa bé, biểu lộ trên mặt Hoa Di trở nên càng ngày càng ngưng trọng.

Bên trong toàn bộ quá trình, Nông Tuyền thở mạnh cũng không dám.

Anh ta còn chưa hề khẩn trương như vậy, lại là một đứa bé chưa từng gặp mặt.

Nếu không phải đứa nhỏ này lên tiếng nhắc nhở Nông Tuyền, chỉ sợ Nông Tuyền đã bị người phụ nữ kia đánh lén thành công, bản thân cũng bị trọng thương.

Trần Văn Sơn cùng Trọng Ảnh, Tiết Ân, cũng nghe hỏi chạy tới.

Tất cả mọi người lẳng lặng ngừng thở, chờ đợi kết quả.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ khóc chạy vào.

“Con tôi! Con của tôi...”

Ở sau lưng cô ta, chính là Thẩm Đại Vĩ vừa được Hoa Di châm thiêu đốt trị liệu.

Trần Văn Sơn kéo vợ của Thẩm Đại Vĩ lại, nói: “Cô tỉnh táo chút, bác sĩ đang cứu con của cô.”

Thẩm Đại Vĩ là người đàn ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn ba mươi tuổi mới có con. Đồng thời, vợ ông ta cũng đã buộc ga-rô, đời này cũng không sinh thêm đứa nào nữa.

Thẩm Đại Vĩ an ủi vợ nói: “Ngâm Tú, Hoa Di y thuật cao minh, nhất định sẽ chữa khỏi cho Bình Minh.”

Người phụ nữ tên là Ngâm Tú, vụng trộm lau nước mắt, nhẹ gật đầu, im ắng đứng ở một bên.

Hoa Di lấy ra ngân châm, ở mấy chỗ huyệt vị trước ngực đâm mấy châm.

Thấy sắc mặt đứa bé hơi có chuyển biến tốt đẹp, mới thở dài một hơi.

Hoa Di đi tới chỗ đám người.

Thẩm Đại Vĩ lập tức tiến lên, cung kính hỏi Hoa Di: “Hoa Di, con trai tôi thế nào rồi?”

“Mạng sống đã được bảo vệ. Nhưng mà, một chưởng kia thương thế quá nặng. Nếu như không có nội lực cao thủ thay nó đưa nguyên khí vào, bảo vệ tâm mạch, tôi lại làm châm pháp Hoa Đà, chỉ sợ cả đời phải nằm ở trên giường.” Hoa Di lắc đầu, thở dài một cái.

‘Thùm thụp!’

Người phụ nữ Ngâm Tú quỳ gối trước mặt Hoa Di, khóc ròng ròng dập đầu Hoa Di, khẩn cầu nói: “Hoa Di, tôi van xin cô, nhất định phải cứu con của tôi! Nó chỉ mới mười tuổi thôi, nếu là cả một đời tê liệt trên giường, cái này có thể làm nó sống thế nào chứ?”

Thẩm Đại Vĩ cũng quỳ xuống trước mặt Hoa Di, nói: “Hoa Di, van cầu cô! Nhất định phải cứu lấy con của chúng tôi!”

Thẩm Đại Vĩ giơ tay đánh vào mặt của mình, một bên đánh, một bên nói: “Tôi không phải người! Đều tại tôi nhất thời hồ đồ, bị bọn hắn lợi dụng.”

Trần Văn Sơn cùng Hoa Di vội vàng đỡ vợ chồng Thẩm Đại Vĩ lên.

Hoa Di có thể hiểu được tình cảnh lúc ấy của Thẩm Đại Vĩ.

Ông ta chỉ là một người bình thường, thời điểm đối mặt sinh mệnh người nhà cùng sinh mệnh của mình nhận uy hiếp, hoàn toàn bất đắc dĩ, mới có thể lựa chọn con đường này. Thực chất bên trong, vẫn là người tốt!

Hoa Di thở dài, nói: “Không phải tôi không giúp các người, chỉ là ông cũng thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của đám người kia. Chỉ có cao thủ trước mười trở Địa Bảng lên, thay con của ông chuyển vận nguyên khí mới được. Nhưng bọn họ chuyển vận xong, muốn khôi phục trạng thái, chí ít cần thời gian nửa tháng. Chúng tôi đang cùng đám người kia có muốn đánh một trận ác chiến, nếu là bình thường, tôi tin tưởng bọn họ đều nguyện ý giúp các người.”

Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh cùng Tiết Ân sau khi nghe hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.

Không phải bọn họ không muốn hỗ trợ, mà là thâu phát nội lực cho đứa nhỏ này, nội lực của mình liền sẽ giảm bớt nhiều.

Nếu như bên trong nửa tháng này, cùng đám người Am Cẩu kia đánh nhau, chuyển vận nội lực cho đứa bé, liền mang ý nghĩa mình sẽ thêm một phần nguy hiểm.

Thẩm Đại Vĩ không phải người trong võ lâm, căn bản không biết cao thủ trước mười Địa Bảng, chỉ phải là cái gì?

“Hoa Di, vậy ai là cao thủ trước mười người Địa Bảng? Tôi đi cầu xin bọn họ. Có phải là chỉ cần bọn họ chịu ra tay chuyển vận nguyên khí thay con trai tôi, ngài ắt có niềm tin chữa khỏi cho nó đúng không?”

“Đúng vậy!” Hoa Di nhẹ gật đầu.

“Vậy ngài có thể chỉ cho tôi con đường sáng hay không, ai là cao thủ trước mười người của Địa Bảng?” Thẩm Đại Vĩ hỏi.

“Không cần tìm, chúng tôi đều là cao thủ trước mười!” Trần Văn Sơn nói.

Vợ chồng Thẩm Đại Vĩ sau khi nghe xong, hai người lại lần nữa quỳ rạp xuống trước mặt bọn người Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tiết Ân cùng Trọng Ảnh, nói: “Van cầu các anh, xuất thủ cứu cứu con của chúng tôi đi!”

Trần Văn Sơn thở dài: “Không phải chúng tôi không muốn cứu con của các người. Các người cũng nghe Hoa Di nói, nếu như thay các con trai các người chuyển vận nguyên khí, muốn khôi phục nội lực ít nhất phải nửa tháng. Một khi những người kia đánh tới, chúng tôi căn bản không có cách nào ứng đối.”

Vợ chồng Thẩm Đại Vĩ thấy Trần Văn Sơn không chịu xuất thủ cứu giúp, hai người dập đầu như giã tỏi, quỳ xuống đất khẩn cầu nói: “Mấy cậu! Nhìn các người có lòng từ bi, cứu lấy con trai của chúng tôi đi! Tôi có thể cho các người tiền trị liệu, cũng có thể giúp các người mua thuốc bổ. Van cầu các người mà!”

“Đây không phải chuyện tiền bạc!”

“Van cầu các người! Van cầu các người...”

Nhân tính bản thiện!

Nhìn thấy bộ thảm trạng này của vợ chồng Thẩm Đại Vĩ, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, Tiết Ân cùng Trọng Ảnh bên cạnh đều động ẩn tâm.

Nhưng tại thời gian Triệu Hùng bế quan trọng yếu này, ai cũng không dám tuỳ tiện lãng phí nội lực của mình.

Thực lực phe mình cường đại một phần, liền sẽ áp chế một phần lực lượng của Am Cẩu.

Hoa Di cùng Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng đều là vô kế khả thi, không biết làm thế nào mới tốt.

Nếu không phải đứa nhỏ này kịp thời lên tiếng nhắc nhở Nông Tuyền, Nông Tuyền liền có khả năng trúng đánh lén của người phụ nữ kia.

Nông Tuyền là người nhanh mồm nhanh miệng, dấu không được chuyện.

Anh ta cười toe toét miệng rộng vừa nói: “Tôi đây tới đi! Tôi đây tới thay đứa nhỏ này thâu phát nội lực. Cũng không thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ này tê liệt cả một đời.”

“Không thể!” Trần Văn Sơn lắc đầu, lên tiếng ngăn cản nói.

Những người Nông Tuyền là bọn hắn là chủ lực tuyệt đối, một khi Nông Tuyền tiêu hao nội công, chuyện này đối với bọn họ một phương này tới nói, quả thực là một cái tin dữ.

Cao thủ Thiên Bảng cùng cao thủ trước mười Địa Bảng, khác biệt vẫn là vô cùng lớn!

Trần Văn Sơn nói với Hoa Di: “Hoa Di, tôi đi tìm bọn họ triển khai cuộc họp. Xong rồi lại tới tìm các người!”

‘Ừ! Được.” Hoa Di nhẹ gật đầu.

Sau khi bọn người Trần Văn Sơn rời đi, Hoa Di nhìn qua vợ chồng Thẩm Đại Vĩ nói: “Các người cũng đừng trách bọn họ, chính vì bọn họ là người thiện lương, bọn họ mới đang nghĩ biện pháp cứu con trai của các người. Tại tình hình trọng yếu trước mắt, ai cũng không muốn lãng phí nội lực của mình. Một khi đem nội lực chuyển vận ra ngoài, đối với bọn họ mà nói, chẳng khác nào mình không có bảo hộ sinh mệnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương