Chàng Rể Quyền Thế
-
Chương 85
“Không phải anh muốn bỏ một tay của tôi sao?” Lâm Trung Tiến bình tĩnh nói.
“Tôi hiểu rồi” Lâm Trung Tiến cũng là một người tàn nhắn, ngay sau đó, gã ta nhặt một con dao tây trên mặt đất, đâm mạnh vào lòng bàn tay trái của mình.
“A.
Tiếng kêu thám thiết truyền đến, nhưng Lâm Trung Tiến cũng không dám giãy dụa, mà cả người đều toát mồ hôi lạnh quỳ gối lên mặt đất. Làm như vậy, vị tổng giám đốc mới nhậm chức này hắn là hài lòng đúng không?
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi đứng lên, giơ tay vỗ vỗ lên mặt Lâm Trung Tiến hai cái, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng.
Thấy thế, Lâm Trung Tiến run rẩy đứng lên, mà nhìn vào lai lịch của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt gã lại hiện lên sợ hãi. Từ hôm nay trở đi, vị tổng giám đốc trước mặt này chính là cơn ác mộng cả đời của hẳn.
Đợi cho Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi nhà hàng, hai viên cảnh sát đã tới đây.
“Chồng!” Trịnh Tuyết Dương từ xa chạy lại, vô thức nắm chặt lấy tay Bủi Nguyên Minh, nói: “Anh không sao, thực sự tốt quá rồi”
“Đương nhiên anh không sao rồi” Bùi Nguyên Minh mim cười.
“Hừ! Bùi Nguyên Minh, anh rõ là vô dụng, còn không mau cảm ơn bà xã của anh đi. Nếu không phải cỏ ấy gọi cảnh sát, anh cho rằng Lâm Trung Tiến sẽ buông tha cho anh sao?” Triệu Lan Hương ở bên cạnh cười lạnh nói.
Giang Văn Huy ở một bên cũng trầm mặc, không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại không xảy ra việc gì.
Giờ phút này mọi người đều cho rằng, Bùi Nguyên Minh không có việc gì là do cảnh sát đã tới đây.
“Vợ à, sao em lại gọi cảnh sát?” Bùi Nguyên Minh cười khổ, hướng về phía hai viên cảnh sát nói: “Cảm ơn hai người đã tới đây, ở đây chỉ xảy ra một chút hiểu lầm mà thôi. Không có việc gì, không có việc gì”
Hai viên cảnh sát đến không có gì nên cũng định rời đi.
“Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là ăn hại. Mau ly hôn đi, ngay cả vợ mình cũng bảo vệ không nổi, còn làm được gì” Giang Văn Huy ở bên cạnh măng.
“Giang Văn Huy, cho dù tôi có sai cũng tốt hơn con rùa rụt cổ như anh” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Giang Văn Huy mở miệng nói.
“Anh!” Giang Văn Huy giận tím mặt, anh ta đương nhiên biết Bùi Nguyên Minh nói về việc anh ta lúng túng vừa rồi.
Lúc này anh ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Bùi Nguyên Minh một cái, xoay người rời đi.
Đột nhiên chuông điện thoại của Trịnh Tuyết Dương vang lên, ông cụ Triệu gọi cô quay về.
“Để anh đưa em đi, chắc là vì chuyện Công ty Đầu tư Bùi thị, đừng quá lo lắng, không phải chúng ta đã nói qua rồi sao?” Bùi Nguyên Minh nói, không hề bàn đến chuyện vừa rồi.
“Tôi hiểu rồi” Lâm Trung Tiến cũng là một người tàn nhắn, ngay sau đó, gã ta nhặt một con dao tây trên mặt đất, đâm mạnh vào lòng bàn tay trái của mình.
“A.
Tiếng kêu thám thiết truyền đến, nhưng Lâm Trung Tiến cũng không dám giãy dụa, mà cả người đều toát mồ hôi lạnh quỳ gối lên mặt đất. Làm như vậy, vị tổng giám đốc mới nhậm chức này hắn là hài lòng đúng không?
Nhìn thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi đứng lên, giơ tay vỗ vỗ lên mặt Lâm Trung Tiến hai cái, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng.
Thấy thế, Lâm Trung Tiến run rẩy đứng lên, mà nhìn vào lai lịch của Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt gã lại hiện lên sợ hãi. Từ hôm nay trở đi, vị tổng giám đốc trước mặt này chính là cơn ác mộng cả đời của hẳn.
Đợi cho Bùi Nguyên Minh đi ra khỏi nhà hàng, hai viên cảnh sát đã tới đây.
“Chồng!” Trịnh Tuyết Dương từ xa chạy lại, vô thức nắm chặt lấy tay Bủi Nguyên Minh, nói: “Anh không sao, thực sự tốt quá rồi”
“Đương nhiên anh không sao rồi” Bùi Nguyên Minh mim cười.
“Hừ! Bùi Nguyên Minh, anh rõ là vô dụng, còn không mau cảm ơn bà xã của anh đi. Nếu không phải cỏ ấy gọi cảnh sát, anh cho rằng Lâm Trung Tiến sẽ buông tha cho anh sao?” Triệu Lan Hương ở bên cạnh cười lạnh nói.
Giang Văn Huy ở một bên cũng trầm mặc, không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại không xảy ra việc gì.
Giờ phút này mọi người đều cho rằng, Bùi Nguyên Minh không có việc gì là do cảnh sát đã tới đây.
“Vợ à, sao em lại gọi cảnh sát?” Bùi Nguyên Minh cười khổ, hướng về phía hai viên cảnh sát nói: “Cảm ơn hai người đã tới đây, ở đây chỉ xảy ra một chút hiểu lầm mà thôi. Không có việc gì, không có việc gì”
Hai viên cảnh sát đến không có gì nên cũng định rời đi.
“Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là ăn hại. Mau ly hôn đi, ngay cả vợ mình cũng bảo vệ không nổi, còn làm được gì” Giang Văn Huy ở bên cạnh măng.
“Giang Văn Huy, cho dù tôi có sai cũng tốt hơn con rùa rụt cổ như anh” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Giang Văn Huy mở miệng nói.
“Anh!” Giang Văn Huy giận tím mặt, anh ta đương nhiên biết Bùi Nguyên Minh nói về việc anh ta lúng túng vừa rồi.
Lúc này anh ta nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng Bùi Nguyên Minh một cái, xoay người rời đi.
Đột nhiên chuông điện thoại của Trịnh Tuyết Dương vang lên, ông cụ Triệu gọi cô quay về.
“Để anh đưa em đi, chắc là vì chuyện Công ty Đầu tư Bùi thị, đừng quá lo lắng, không phải chúng ta đã nói qua rồi sao?” Bùi Nguyên Minh nói, không hề bàn đến chuyện vừa rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook