“Bốp…”

Đúng lúc này, một bàn tay ở bên cạnh đột nhiên duỗi ra, trực tiếp đập vào tay Lâm Trung Tiến. Bùi Nguyên Minh lúc này đang ăn cơm đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Trung Tiến.

Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, trong lòng Trịnh Tuyết Dương có chút vui mừng. Nhưng nhìn thấy lúc này Bùi Nguyên Minh chỉ đập vào tay đối phương, không có bất kỳ phản ứng nào khác, cô có phần hơi thất vọng.

“Yo? Người chồng vô dụng này cũng biết tức giận rồi sao?” Lâm Trung Tiến phấy tay, trên mặt mang theo ý cười: “Bị con ma nghèo đói đánh một cái, không biết tôi có bị xui xẻo không nữa.”

Trợ lý ở bên cạnh lúc này rống lên: “Nhóc con, từ đâu tới thì cút về chỗ đó cho tao. Dám làm phiền tổng giám đốc Tiến, có tin tao đánh gãy chân mày không!”

“Này này này, chúng ta là người văn minh, đừng như vậy, cũng có phải đang ở trên đường đâu.” Lâm Trung Tiến trừng mắt nhìn người trợ lý, sau đó vươn tay phải vỗ vỗ mặt Bùi Nguyên Minh hai cái, nở nụ cười: “Anh này, tôi có hứng thú với người phụ nữ của anh. Nếu anh thấy không sao thì bây giờ có thể cút về. Trong lúc tâm trạng tôi còn thoải mái, anh vẫn có thể kiếm được một ít tiền…”

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy ví của mình ra, rút ra một xấp tiền giấy đưa ra trước mặt Bùi Nguyên Minh, anh ta buông tay, hàng chục tờ tiền rơi xuống…

“Tới rồi! Tới rồi! Lại đến lúc tổng giám đốc Tiến khoe tiền rồi! Không biết người đàn ông này có thể chịu đựng được bao nhiêu lần?”

“Trước đây, có một người đàn ông bị tiền làm cho choáng váng, trực tiếp thuyết phục người phụ nữ của mình đi cùng tổng giám đốc Tiến một lần! Ha Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này mới thở dài. Hiếm

ha ha!”

khi Trịnh Tuyết Dương mời anh đi mua sắm, hai người cũng có thể vun đắp tình cảm, kết quả lại gặp phải kẻ ngốc như này…

Bùi Nguyên Minh lại thở dài một hơi, nhưng Lâm Trung Tiến lại nghĩ anh đang sợ hãi, lúc này mới nói tiếp: “Cậu không thể giữ được người phụ nữ xinh đẹp như vậy đâu. Cậu lúc này nên thức thời, biết chưa?”

Vừa nói, anh ta lại để lộ ra chìa khóa xe BMW trên tay.

Trợ lý bên cạnh lúc này cũng khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.

Cái tên tự nhiên xông ra này chắc là bị doạ sợ đến ngốc luôn rồi phải không? Đã nhìn thấy BMW bao giờ chưa? Chưa kể đến mấy tỷ, vấn đề là tên nghèo kiết xác này có nhịn ăn nhịn uống mười năm cũng chưa chắc đã mua được.

“Được rồi, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của tôi. Tôi sẽ cho cậu ba giây. Nếu cậu không đi, ở đây làm cản trở việc tốt của tôi, tôi sẽ không nói chuyện văn minh, lịch sự với cậu nữa.” Lúc này, vẻ mặt Lâm Trung Tiến hung hång, anh ta vốn là một người quen thói hung hăng, từ nãy đến giờ đã quá

kiên nhẫn rồi. Bùi Nguyên Minh cuối cùng cũng giương mắt lên nhìn anh ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh mắng tôi cũng không thành vấn đề, tát vào mặt tôi cũng không sao, nhưng mà anh làm cho vợ tôi sợ hãi, anh biết hậu quả là gì không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương