“Không mua thì không thể thử sao?”

Bùi Nguyên Minh bỗng nhiên bật cười, đây là lần đầu tiên anh gặp phải nhân viên kiểu này, mà lại là trong cửa hàng giày dép, không ướm thử thì biết thế nào mà mua đây?

Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng, rõ ràng là nhân viên này đang xem thường bọn họ. Nhưng thành thật mà nói, công ty của cô dạo này cũng gặp chút khó khăn, may mà có 18 tỷ do Bùi Nguyên Minh đầu tư, nên cũng coi như là miễn cưỡng duy trì được. Bây giờ lại bắt cô cầm một cục tiền hơn 350 triệu đi mua một đôi giày, cô quả thật không nỡ tiêu.

“Bùi Nguyên Minh, hay là mình đi thôi, đi chỗ khác xem…” Trịnh Tuyết Dương lúng túng nói.

Nhìn thấy phản ứng này của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu, dù sao thì khu thương mại này cũng có rất nhiều thương hiệu lớn, cửa hàng này thái độ phục vụ không tốt, thì ta đổi sang cửa hàng khác, có tiền thì sao phải lo không mua nổi một đôi giày.

Kết quả, ba người còn chưa kịp rời đi thì vừa lúc đó, một giọng nói của phụ nữ từ sau lưng truyền đến: “Này, cho tôi thử đôi giày đó!”

Đây là một cô gái rất xinh đẹp, vào cỡ khoảng 27, 28 tuổi, giờ phút đó, đang chỉ tay về phía đôi giày mà mấy người Trịnh Tuyết Dương ban nãy để ý. Mà cô gái này còn đi cùng một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, vừa hói vừa mập, đã thế trên cổ còn đeo một sợi xích bằng vàng rất lớn, thật chói mắt quá đi…

Mà lúc này, người đàn ông hói đầu chỉ mải nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp kia, hoàn toàn không quan tâm đến việc ví tiền của mình sẽ bị bòn rút hết, dựa vào điểm này, chắc chắn là một kẻ ngốc!

Nhìn thấy cảnh này, cô nhân viên lịch sử nói: “Người đẹp xin chờ một chút, tôi sẽ lấy nó xuống cho cô ngay, cô ngồi xuống đi, tôi rót cho cô một ly nước nhé?”

Chỉ có thể nói rằng, thái độ trước sau thay đổi quá lớn rồi… thật sự khiến người ta cảm thấy chán nản.

Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, cũng không nói gì. Ba năm nay, anh vốn đã không thèm quan tâm đến mấy chuyện này nữa rồi, mắt chó không biết cách nhìn người, việc này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.

Bùi Nguyên Minh không có ý định gây chuyện, nhưng bọn họ còn chưa rời đi, nhân viên bán hàng đã gỡ đôi giày xuống đưa cho cô gái, lấy lòng nói: “Cô gái, đôi giày này ấy… chính là làm ra để dành riêng cho cô… Đâu như ai kia, đã nghèo còn muốn giả làm đại gia, chỉ có đeo thử, chụp vài tấm ảnh, xong lại lên Shopee mua về mấy cái hàng nhái, rồi tự cho mình là người có tiền à?”

“Đã không có tiền còn muốn học trò ganh đua với người khác, loại người như vậy mà cũng dám bước vào đây thử đồ sao? Đúng là hài hước!”

Nhân viên này chẳng hề có ý định giấu giếm suy nghĩ của mình, giọng to như bắc loa vậy, giờ phút này, không ít khách hàng trong tiệm cũng đều quay đầu nhìn lại, chỉ trỏ về phía mấy người Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh vốn không để tâm tới, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Trịnh Tuyết Dương, anh lại không nhịn được mà quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cô cũng chỉ là một nhân viên làm công ăn lương trong cửa hàng giày dép mà thôi, dựa vào đâu mà ngạo mạn vậy? Cái tiệm này là của nhà cô à? Giả bộ cái gì mà giả bộ?”

“Tôi giả bộ?” Nhân viên bán hàng không ngờ được rằng Bùi Nguyên Minh lại dám lên tiếng tranh luận, bèn tỏ vẻ châm chọc nói: “Anh như vậy có thấy ghê tởm không? Không đủ tiền thì lần sau đừng có bước chân vào mấy cửa hàng cao cấp! Cầm theo điện thoại Nokia cục gạch, mặc vào mấy cái áo hơn trăm ngàn, mà cũng có mặt mũi đến chỗ này làm bộ à? Các người thử quần áo, thử giày dép, kết quả cũng không mua, lại phủi mông đi mất, đúng là làm mất thời gian của người ta! Ghét nhất là thể loại nghèo rớt mồng tơi như các người, đã không có tiền còn muốn giả vờ so đo.”

“Đúng vậy, con bé này nói không sai!” Lúc này, cô gái xinh đẹp kia thoáng liếc qua Trịnh Tuyết Dương một cái, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của cô, trong mắt lập tức ánh lên vẻ ganh tị, rất nhanh đã hùa vào giễu cợt: “Người ta làm nhân viên bán hàng vốn đã vất vả, họ ở đây đều là để phục vụ các khách hàng cao cấp, còn các người… tới đây xong cũng không mua gì, sao lại cứ phải làm mất thời gian của người ta? Theo tôi, mấy người nên đi đến mấy gian hàng ven đường ấy, chỗ đó hợp với các người hơn nhiều!”

“Bùi Nguyên Minh, chúng ta đi thôi!” Lúc này, Trịnh Tuyết Dương nhìn thấy người xung quanh ngày một nhiều, chịu không nổi bèn nhỏ giọng nói.

Kỳ thật, cô cũng biết rõ, Bùi Nguyên Minh vừa mới đi làm, trên người có được bao nhiêu tiền đâu? Chẳng qua là muốn trêu chọc anh một chút thôi, ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Không có việc gì, tôi mua đồ cho vợ, tiền không phải vấn đề…”

Trong lúc nói chuyện, anh ném thẻ ngân hàng của mình ra, lạnh lùng nói: “Không chỉ riêng đôi này, mà mọi kiểu dáng có trong tiệm của cô, tôi đều lấy một đôi.”

Cô nhân viên kia không nhịn được mà bật cười, nói: “Được, anh không phải rất giàu sao? Hôm nay tiệm của chúng tôi cũng không có nhiều mẫu mã, chỉ khoảng bốn mươi đôi thôi, cộng thêm một đôi ở đây nữa, tổng lại là hơn ba tỷ rưỡi, tôi sẽ làm tròn số lẻ cho anh, nhưng mà dựa vào những gì anh vừa nói, nếu như bây giờ trong thẻ này không có tiền, tôi sẽ lập tức gọi bảo vệ!”

Cái cô nhân viên này tuy ham mê vật chất nhưng suy nghĩ lại thiển cận, hoàn toàn không có mắt nhìn, sao có thể biết đến cái gì gọi là thẻ đen quyền lực.

Lúc này, cô ta mang theo vẻ mặt giễu cợt đến gần máy POS quẹt thẻ, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng “Tinh!”, thanh toán thành công!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!

Sau khi xuất hoá đơn, trên màn hình của máy quét còn hiển thị số dư trong thẻ, nhưng chỉ có nhân viên của cửa hàng có thể nhìn thấy được.

Giờ phút này, khi họ nhìn thấy chuỗi số 0 còn lại trong thè của anh, vẻ mặt ai cũng nghệt ra.

Hàng trăm, hàng ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu, trăm triệu, hàng tỷ, trăm tỷ…

Không đúng, nhiều số 0 quá, đầu óc không đủ dùng, không đếm nổi nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương