Chiếc ô tô trong thành phố xe hơi này là thứ mà đồ bỏ đi như anh ta có thể mua được sao?

“Thưa anh, theo mắt nhìn của tôi thì chỉ có chiếc xe này mới xứng với khí chất của anh đó ạ.” Cô nhân viên bán hàng nhìn Bùi Nguyên Minh, chỉ tay về phía chiếc Porsche Panamera ở cách đó không xa, mỉm cười: “Có thể nói thế này, nếu anh lái chiếc xe này ra ngoài, nếu trong phạm vi 500 mét không có cô gái nào nhảy lên xe của anh thì anh sẽ phải nghĩ lại về vẻ bề ngoài của mình đó ạ.”

Bùi Nguyên Minh bị chọc cười, anh đi qua quan sát một hồi, rồi nói: “Cũng được, nhưng đã lâu rồi tôi không lái xe, nếu không thì cô sắp xếp để tôi lái thử một chút, nếu vừa ý thì tôi mua.”

“Lái thử? Anh sao ạ?”

Nhân viên bật cười ra tiếng, cô ta thực sự không ngờ lại có người vô liêm sỉ đến mức này, chiếc xe trị giá cả chục tỉ bạc mà cũng dám đòi lái thử.

“Mời anh đi cho, nơi này không chào đón anh đâu, nếu anh muốn làm trò cười thì xin anh hãy đổi địa điểm khác được không?”

Bùi Nguyên Minh hơi sửng sốt, gì đây, muốn đuổi khách à? Thái độ như thế này còn muốn tôi đầu tư cho các người sao?

Bùi Nguyên Minh đang muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thấy có một đôi nam nữ tiến lại gần, ngay lúc nhìn thấy người phụ nữ kia, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Trịnh Tuyết Dương?

Ha ha, anh đây vừa mới cho cô gần hai mươi tỉ để giải quyết vấn đề, giờ bên cạnh cô đã có thêm một anh vệ tinh khác rồi à?

Người đàn ông đi bên cạnh Trịnh Tuyết Dương kia, đầu tóc được cắt tỉa gọn gàng không hề lộn xộn, mặc âu phục đi giày da, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ mạ vàng sáng chói mắt, cử chỉ đúng mực, hơn nữa còn đẹp trai.

Trên gương mặt Trịnh Tuyết Dương vẫn có một chút không tình nguyện, nhưng vẫn nở một nụ cười khách sáo tiêu chuẩn, tuy vậy lúc này cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên.

Người tên An Minh Khải này là anh họ của cô bạn thân An Diệu Linh của cô, có thể coi là một người đàn ông thành đạt, cũng là người con rể tốt nhất trong suy nghĩ của Thanh Linh.

Như lời Thanh Linh nói, thì những người theo đuổi Trịnh Tuyết Dương xếp hàng dài từ cổng công ty đến tận Pháp, nhưng người tên An Minh Khải này lại là người khiến bà ta hài lòng nhất.

Ngoài vẻ tuấn tú lịch sự ra, An Minh Khải còn là giám đốc của thành phố xe hơi này, có thể nói là sở hữu một nguồn tài nguyên tương đối khả quan, không chỉ môn đăng hộ đối với con gái mình, mà những tài nguyên kia cũng sẽ có phần của nhà họ Trịnh. Không như Bùi Nguyên Minh, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy như con gà rù.

“Tổng giám đốc Khải!”

Lúc này, người quản lý vốn đang đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, gương mặt đang đắc ý lại thay đổi thành nụ cười nịnh nọt, nhanh chóng tiến lên đón tiếp, cất tiếng chào hỏi vô cùng cung kính.

Thái độ này, khác một trời một vực với khi tiếp đãi Bùi Nguyên Minh.

An Minh Khải gật đầu hỏi: “Vừa nãy thư ký của Công ty Đầu tư Bùi thị có gọi đến, nói tổng giám đốc của bọn họ sẽ đến đây khảo sát một lượt, đã đón tiếp người đó chưa?”

Cô ta nói ngay: “Vẫn chưa, nghe nói người đó lái xe điện BenThanh Linhey, tôi đã quan sát một lúc lâu, không có xe nào đến.”

An Minh Khải gật đầu, cũng không tỏ vẻ gấp gáp, chỉ cười nói với Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương à, không bằng chúng ta cùng vào bên trong phòng ngồi chờ một chút?”

Lúc này Trịnh Tuyết Dương cũng không yên lòng, gật đầu tùy ý.

Dù Thanh Linh rất muốn cô kết giao làm quen với An Minh Khải, nhưng cô luôn cự tuyệt, nhất là sau việc bị bắt cóc làm con tin kia, Trịnh Tuyết Dương phát hiện ra thái độ của mình đối với Bùi Nguyên Minh đã tốt hơn trước nhiều, đôi khi không nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cô còn có chút nhớ nhung.

Vậy nên, cô vẫn chưa từng nhắc đến chuyện ly hôn.

Hôm nay cô đến đây là vì cô nghe An Diệu Linh nói anh họ mình có quen với người cấp cao trong công ty Bùi thị, hôm nay tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ đến đây để tham quan.

Trịnh Tuyết Dương rất tò mò về vị tổng giám đốc này, cô muốn xem xem người đó là ai, còn chưa biết mặt ngang mũi dọc ra sao đã yêu cầu cô cầm hợp đồng.

Đương nhiên, Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa biết hợp đồng bên phía nhà họ Trịnh đã bị hủy rồi, nếu cô biết thì chắc chắn cô sẽ tò mò hơn nữa.

Tuy nhiên, Trịnh Tuyết Dương không hề biết rằng, An Minh Khải không quen với tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Bùi thị.

Kể cả ngày hôm nay, cũng là do Bùi Nguyên Minh đột nhiên này ra ý tưởng này nên mới đến tham quan, An Minh Khải nhận được điện thoại mới vội vàng chạy đến đây để chuẩn bị đón tiếp.

Còn việc nói với An Diệu Linh về chuyện này, đều do An Minh Khải cố ý, anh ta muốn nói khoác khoe khoang với em họ một chút, ra vẻ mình có bản lĩnh, nâng cao giá trị bản thân mình, hòng có thể tiếp cận được Trịnh Tuyết Dương.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh chỉ cười tự giễu một tiếng, anh không hề có ý định nhượng bộ, trực tiếp đi thẳng đến.

Tổng giám đốc Khải? cái người mà trước đó đã gọi vô số cuộc điện thoại, cầu xin anh đầu tư vào hay sao?

“Chà, tôi đã bảo anh rồi cơ mà, sao anh còn chưa đi?” Thấy Bùi Nguyên Minh lại gần, người quản lý kia tỏ vẻ không hài lòng, tên khố rách áo ôm này có mắt nhìn không vậy? Đây là lúc mà anh ta có thể xuất hiện được à?

An Minh Khài nhìn lướt qua Bùi Nguyên Minh, cũng chỉ cho rằng đây là một người vở vẩn cố tình chạy vào đây để chụp ảnh đem đi khoe bạn bè mà thôi, lập tức nhíu mày: “Không phải tôi đã dặn các người rồi sao? Những người không đàng hoàng như thế này cứ chặn ngay ở ngoài cửa cho tôi, cho vào đây để làm gì? Hạng người này còn không mua nổi một cái bánh xe!”

“Hơn nữa chỉ trong chốc lát nữa thôi là tổng giám đốc mới nhậm chức của Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ đến, nghe nói người đó tuổi trẻ tài cao, cô để hạng người này lượn lờ ở đây làm bẩn mắt người ta, cô có chịu trách nhiệm được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương