Nhưng dù đi xa hay hòa nhập thế nào, ai cũng tự hào, khi mua được cơ ngơi ở Tạ Gia Trang.

Cho nên, giá nhà Tạ Gia Trang, có thể so với khu vực trọng yếu nhất Kim Lăng, nói là tấc đất tấc vàng cũng không ngoa.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe di chuyển và dừng lại ở một nơi tên là Trung Nghĩa Đường.

Nơi này nhìn khí thế vô cùng hùng vĩ, chỉ cần nhìn đại môn kia, liền đủ để chứng minh khí thế ngày thường.

Mà tại lúc này, hai bên trái phải đại môn, có bốn người đàn ông mặc vest đang đứng, với phong thái uy nghiêm và bá khí.

Xe dừng lại, Bùi Nguyên Minh đẩy cửa xe ra đi xuống.

Mà Tạ Mộng Dao, cũng từ chỗ lái chính bước xuống.

Trong nháy mắt này, Bùi Nguyên Minh cảm giác được rõ ràng, không ít ánh mắt nhìn trộm cùng dò xét, ngay lập tức rơi xuống trên người mình.

Có vẻ như nhiều người ở Tạ Môn đã biết rằng, lần này Tạ Mộng Dao sẽ mang lão công chính mình trở về.

Người trong dòng chính thì chất vấn, người ngũ đại chi mạch, thì chán ghét từ đáy lòng.

Bởi vì một khi Tạ Mộng Dao, thật sự tìm được con rể cửa, đồng nghĩa với việc ngũ đại chi mạch vô vọng thượng vị.

Phát giác được những ánh mắt này, Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Mộng Dao, quả nhiên không có gặp mặt, yến tiệc cũng không tốt a.



“Về sau, nếu như có hoạt động kiểu này, muốn tôi tham gia.


“Ghi nhớ, cô phải trả thêm tiền a.


Tạ Mộng Dao nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Nếu như thêm tiền, liền có thể mời được Bùi Đại Thiếu anh đến đóng vai ở rể này.


“Như vậy Mộng Dao, có táng gia bại sản cũng không chối từ!”
Lời nói của Tạ Mộng Dao có ý tứ sâu xa, ánh mắt lấp lóe.

Bùi Nguyên Minh cười khổ một tiếng, đưa thay sờ sờ mũi.

Tạ Mộng Dao lúc này, đã khoác lên một chiếc áo choàng màu tím hồng, giữa yểu điệu động lòng người, lại nhiều hơn mấy phần quý khí khó tả.

Bùi Nguyên Minh đang cảm thán, ngươi thật là yêu nghiệt, nên cũng không dám nhìn nhiều.

Miễn cho một phút yếu lòng, thì đời trai của mình sẽ không thể vãn hồi.

“Hiện tại, chúng ta tới Trung Nghĩa Đường này, gặp gia gia của cô sao?”
Bùi Nguyên Minh chủ động chuyển đề tài, nhìn tòa nhà trước mặt.


“Cũng chưa tới lúc đó.


Tạ Mộng Dao thần sắc cổ quái.

” Bữa tối ở Tạ Môn Kim Lăng tiệc tối, chúng ta thường tổ chức vào lúc chín giờ tối.


“Hiện tại, còn có ba tiếng.


” Tôi sẽ dẫn anh đi thăm Trung Nghĩa Đường, nơi đây, có chân dung và tư liệu những người kiệt xuất của Tạ môn chủ mạch, chi mạch của chúng ta.


“Anh sớm thích ứng một chút, cũng coi là làm quen với thân phận của mình bây giờ một chút.


Bùi Nguyên Minh nghe vậy, lại lần nữa cười khổ, anh muốn than thở một câu, nhưng là sợ một hồi, Tạ Mộng Dao tiếp tục phóng xuất đại chiêu, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Tạ Mộng Dao bĩu cái miệng xinh đẹp, trong lòng mắng một câu, gia hỏa này, chưa bao giờ sợ cái gì…chỉ có sợ gái, thật phế vật, sau đó mới mang theo Bùi Nguyên Minh, đi vào Trung Nghĩa Đường.

Vừa đi, Tạ Mộng Dao một bên nói khẽ: “Bên trong Ngũ đại chi mạch, thế tử Tạ Trấn Hải một mạch hải ngoại, cùng thế tử Tạ Trấn Tài một mạch bên ngoài, đã đến.

.

.


.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương