Chàng Rể Kỳ Quái
Chương 11: Có Rắc Rối


Giang Hải tuy không để tâm tới lời của người phụ nữ kia, dù gì cái chính của những người này không ảnh hưởng tới anh, mục đích của anh là mua xe.
Cố Uyển Như cảm thấy những câu nói kia như muốn xúc phạm mình: "Đi thôi, chúng ta không cần xe."
Giang Hải nhẹ giọng với Cố Uyển Như: “Dù gì chỉ là chiếc xe, chúng ta không cần quan tâm người không đáng.”
“Làm thủ tục và hóa đơn cho tôi đi!” Giang Hải đưa thẻ cho cô nhân viên rồi nói.
Linh Kha gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, anh chị chờ tôi một chút, tôi sẽ xong nhanh thôi."
Linh Kha cầm chiếc thẻ, lòng cô ta vô cùng vui mừng, đây là gì? Chính là đơn hàng đầu tiên của cô đó nha, với một nhân viên mới như cô thì việc này quá mức vui mừng.
Nhưng Linh Kha chưa vui mừng được bao lâu, giám đốc tiêu thụ ngăn cô lại.
“Đưa đây, đơn hàng này cô nghĩ là của cô sao?”
Linh Kha bất ngờ, hơi ngẩn người.
“Tôi là người đón tiếp, cũng là người cho cô cơ hội thực tập thực tiễn, đừng nghĩ đó là công sức của mình chứ.”
“Nhưng mà, giám đốc, vị khách này là tôi…” Linh Kha vẫn muốn giải thích.
“Cô nên tự làm tốt việc của mình, đừng tranh giành công lao như thế.”
Linh Kha không biết phải làm sao, trong lòng vô cùng ấm ức.

Giám đốc tiêu thụ đang chuẩn bị đi làm thủ tục, lại bị Giang Hải ngăn cản.
“Khoan đã!”
Thái độ của vị Giám đốc tiêu thụ này thay đổi 180 độ, cười đon đả, niềm nở như lấy lòng.

Nhìn như muốn bán thân cho Giang Hải vậy.
Nụ cười giả tạo kia làm cho Giang Hải vô cùng chán ghét, một người bắt người mới, lại còn khinh người thế kia, thái độ xoay chuyển như chong chóng.

Bản chất vô cùng hèn hạ.
Giang Hải đưa thẻ tín dụng cho Linh Kha: “Thật ra tôi thấy cô nhân viên này rất tốt, dù tôi có nghèo hèn thì cô ấy vẫn không khinh tôi.

Còn xe của cô, tôi sợ mình không mua nổi xe của cô đâu.”
Linh Kha cầm thẻ kia, hơi bất ngờ.


Còn vị tổng giám đốc kia sắc mặt tái mét, chỉ có thể trừng mắt nhing Linh Kha.
Cố Uyển Như được hướng dẫn làm thủ tục cứ như người trên mây.

Có vẻ nhu Giang Hải quá nhiều tiền không biết để đâu cho hết thì phải, nào là nhà, còn có xe.
Anh ta là lái xe sao?
Khi lái thử xe, Giang Hải cũng hiểu tại sao Cố Uyển Như đã có bằng lái mà vẫn cần tài xế rồi.

Kỹ năng lái xe của cô thực sự là…
Giang Hải thở dài, nếu không phải anh phản ứng nhanh chắc chiếc xe này đâm vào đâu rồi cũng không biết nữa.

Thật sự không nên bán xăng cho phụ nữ a.
Vì vậy, Giang Hải vẫn phải lái xe, tốc độ rất chậm, dù đang lái xe vẫn không quên nắm tay Cố Uyển Như.
Cô thắc mắc: “Thật ra…anh làm gì?”
“Em muốn hỏi khi nào? Nếu là trước đó thì anh làm gì em biết rồi, còn giờ thì anh là rể của cha mẹ em.” Giang Hải dịu dàng nói.
Cố Uyển Như vẫn không từ bỏ: “Tôi cần sự thật.”
“Anh nói thật!”
“Thôi vậy” Cố Uyển Như cũng không tiếp tục chất vấn.
Tại Trung tâm thương mại lớn của Thành phố Giang Tư.
Cố Vân Lệ đang đẩy Lôi Nhân Hào đi mua sẵm, bao nhiêu thứ đồ đắt tiền, hàng hiệu.

Cố Vân Lệ sắm sửa cho Lôi Nhân Hào, mua thêm nhiều đồ thì số tiền kia vẫn chưa vơi đi bao nhiêu.
Thấy cửa hàng trang sức, Cố Vân Lệ muốn thử mua vài bộ trang sức cùng ít đồ cho Cố Uyển Như.
Nhân viên tư vấn đon đả: “Kính chào quý khách! Quý khách cần gì ạ.”
Nhìn giá cả, Cố Vân Lệ hơi suy nghĩ, thực sự rất cao, nhưng số tiền kia tiêu mãi không hết, dù gì bà chịu khổ bao năm, con gái cũng theo bà chịu khổ.

Cũng nên mua cho con gái với mình vài bộ nữ trang.
“Tôi muốn lấy bộ này, đây…và đây nữa.” Nhân viên kinh ngạc, bộ trang sức này giá đều nằm vài chục triệu, hai người khách chỉ mặc đồ bình thường.


Nhân viên suy nghĩ không biết làm sao hai người này có khả năng mua được những thứ này.
Nhưng khi thanh toán tính phí, Cố Vân Lệ lấy thẻ ra thì nhân viên lại vô cùng kinh ngạc.
Trên thẻ ghi rõ mệnh giá.

Vị khách kia lại dùng mua trang sức? Số lượng cũng không phải ít nha.
Nhân viên lúng túng: "Bà không có tiền cũng không nên trêu đùa thế, chúng tôi rất bận."
"Tôi đã xem rồi, tiền trong thẻ vẫn còn, mua xong vẫn có thể còn dư ra."
"Thẻ này sợ là không có đủ tiền đâu.” Nhân viên vứt thẻ qua bên cạnh.
Cố Vân Lệ lo lắng: "Trong đó có tiền mà."
Cả hai chị lấy tiền mua kính cho Lôi Nhân Hào, sau đó mua sắm ít thứ thì tới đây.

Tiền chưa tiêu hết, sao lại như thế?
Nhân viên thử kiểm tra thì số dư kia làm cho họ ngạc nhiên.
Nhân viên vẫn chưa bao giờ thấy trường hợp này, thẻ mua sắm giá trị lớn lại nằm trong tay vợ chồng những người bình thường kia sao? Vô lý!
Cố Vân Lệ quá bình thường, làm sao có thẻ này chứ? Bình thường những loại thẻ này dùng để tặng sếp hay trong việc làm ăn, thay vì tiền mặt thì họ dùng loại này.

Nhưng với hai vợ chồng này, làm sao có thể có thẻ này.
Nhân viên nghi ngờ họ là người lừa đảo.

Nghĩ đến việc nếu phá được vụ lừa đảo cũng xem như có công.
Hoặc nếu không lừa thì cũng là trộm.

Nhìn dáng vẻ nghèo hèn kia, sao có nhiều tiền được chứ.
Giang Hải chưa từng nghĩ sẽ có chuyện thế này xảy ra.
Nghĩ là làm, nhân viên kia đã âm thầm gọi bảo vệ tới, rồi hỏi Cố Vân Lệ: “Bà có thẻ này từ đâu?”
“Tôi trúng thưởng.” Cố Vân Lệ cảm thấy vô cùng vui vẻ khi nhắc lại sự kiện đó.

“Thắng thẻ mệnh giá cao này sao?” Nhân viên tỏ vẻ hiểu rõ, cho rằng Cố Vân Lệ đang lừa dối.
Lôi Nhân Hào tinh ý nhân ra có vấn đề: "Thôi, nếu không được thì chúng ta đi."
Cố Vân Lệ đang định lấy lại thẻ để đi, hôm khác mua cũng không vấn đề gì cả.

Nhưng một người mặc đồ trắng đến sau lưng họ.
Người này hỏi: “Là họ?”
Người này chính là giám đốc khu mua sắm này, thẻ do anh ta ký phát hành.

Mệnh giá mua sắm thế nào do anh ta nắm chi tiết, với mệnh giá kia anh ta chưa từng nghe qua.
"Thưa Giám đốc, chính là họ, thẻ này chắc chắn do ăn cắp.

Vì mệnh giá thẻ quá cao." Nhân viên giao dịch giải thích.
“Mời bà theo tôi.” Giám đốc Khương túm lấy Cố Vân Lệ.
Lôi Nhân Hào bật dậy: "Sao lại bắt vợ tôi?"
Lôi Nhân Hào tuy không tàn tật nhưng vì cơ thể quá yếu, đứng lên đột ngột làm ông ngã nhào xuống.
"Thì ra là giả vờ tàn tật." Giám đốc Khương lạnh mặt: "Đưa hết đến phòng bảo vệ."
Nhân viên bảo vệ lôi cổ Lôi Nhân Hào đi.
Cố Vân Lệ đẩy nhân viên bảo vệ ra, ôm lấy Lôi Nhân Hào: "Chúng tôi làm gì phạm pháp chứ? Cùng lắm tôi không mua nữa, sao lại làm thế với chúng tôi?"
“Bà xem đây là đâu?" Tên kia hét lớn: "Đem họ đi cho tôi."
Trung tâm thương mại là nơi đông người, chuyện này làm nhiều người bàn tán chỉ trỏ.
"Chúng tôi không làm gì sai.” Cố Vân Lệ như sắp khóc: “Oan cho tôi, tôi có làm gì sai trái chứ?”
Xung quanh là tiếng ồn ào, bàn tán, suy đoán linh tinh toàn là ý xấu xa.
"Trộm đồ sao? Ở đây nhiều camera thế cơ mà."
“Đúng là loại kinh tởm, nghèo hèn.”
“Nhìn họ khá hiền lành..."
“Lộng hành quá rồi.”
Nhân viên bảo vệ muốn tỏ ra được việc trước mặt sếp, nên hùng hổ đến túm Lôi Nhân Hào, tát Cố Vân Lệ.

Ra tay vô cùng hung ác.
Cố Vân Lệ đau điếng người, vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi.

Dù trước mặt Cố gia bà không có địa vị gì, bị sỉ nhục, thậm chí bị chế giễu, nhưng chưa bao giờ bị đánh cả.

"Sao các người lại đánh người?” Lôi Nhân Hào không thể thoát khỏi tay bảo vệ, bản thân ông quá mức suy yếu rồi.

Hai vợ chồng Cố Vân Lệ bị lôi đến phòng bảo vệ, sau đó còn bị họ ném mạnh xuống sàn.
Giám đốc Khương ngồi xuống nhìn hó: "Khai đi, thẻ này ở đâu?"
Lôi Nhân Hào nhìn dấu tay trên mặt vợ, lòng ông vô cùng đau đớn, là chống không bảo vệ được vợ, còn để vợ bị đánh
Ông biết nói gì cũng vô dụng: "Báo cảnh sát đi, đúng sai để cảnh sát xử lý, các người không có quyền."
Giám đốc Khương cười nham hiểm: “Không cần muốn vào tù nhanh vậy.

Khai hết ra cho tôi, nếu không các người đừng mong sống.”
Khi nghe thấy có kẻ lừa đảo dùng thẻ giả với số tiền lớn, Giám đốc Khương tháy đường phát tài rồi.

Ông ta muốn làm nhiều thẻ giả đổ lên đầu bọn lừa đảo, vừa có tiền lại vừa lập công.
Đây chính là cơ hội phát tài rồi.
Cố Vân Lệ không ngưng khóc, Lôi Nhân Hào không thể ngồi dậy.

Giám đốc Khương đạp vào Lôi Nhân Hào, nhưng Cố Vân Lệ ôm chân ông ta lại.
“Tôi nói…tôi nói…”
Ông ta hừ lạnh: “Biết điều sớm có phải tốt hơn không.”
“Chúng tôi mua nhà ở Hoàng Kim Giáp Lân, rồi còn trúng thưởng.”
Ở thành phố Giang Tư, Hoàng Kim Giáp Lân là nơi nào chứ? Chính là dành cho người có tiền, vô cùng có tiền.
"Mua Hoàng Kim Giáp Lân ?" Ông ta khinh bỉ: "Lại muốn nói dối?"
Lôi Nhân Hào vội vàng nói: "Các người tổn thất bao nhiêu tôi gọi người đem tiền đến."
Giám đốc Khương cảm thấy có lợi, vì tổn thất bao nhiêu là do ông ta nói sao?
Cảm thấy số tiền lừa đảo kia quá lớn, họ sẽ ngồi tù lâu dài nên sẽ không dám làm gì.
Lôi Nhân Hào gọi điện thoại cho Cố Uyển Như .
Lôi Nhân Hào nói: "Uyển Như, con đưa điện thoại cho Giang Hải, cha có việc gấp."
"Giang Hải ?" Cố Uyển Như khó hiểu.
Giang Hải mỉm cười: "Cha tìm anh à?"
"Cười cái gì?" Cố Uyển Như đưa điện thoại rồi rút bàn tay bị Giang Hải nắm từ lúc nãy.
"Cha..." Giang Hải lễ phép nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương