Chàng Rể Kỳ Quái
-
252: Căng Thẳng
Diệp Thụy Nguyệt không khách sáo đi thẳng vào vấn đề, thậm chí còn có chút lo lắng.
Giang Hải cau mày: “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Sức khỏe ông cụ Diệp làm sao à?”
“Không, chỉ là nói chuyện trong điện thoại không tiện, anh có thể dành chút thời gian đến Diệp gia một chuyến không?”
Trong giọng điệu của Diệp Thụy Nguyệt không có chút nhớ nhung, khiến Giang Hải cảm thấy có gì đó không ổn.
Giang Hải có một dự cảm không lành, tuy nhiên, anh không thể nói ra vấn đề rảy ra ở đâu.
“Được, làm xong chuyện ở đây tôi sẽ đến!”
Giang Hải nghiêm túc nói.
“Vậy bây giờ cô nói cho tôi biết, rốt cuộc thì rảy ra chuyện gì?”
“Thiên Thọ… em ấy…”
Đệ tử của Giang Hải?
Đồng tử co lại dữ dội, nếu Tạ Sưu Mộ rảy ra chuyện thì chính là chuyện lớn.
“Ông Hắc nói, chỉ có anh mới có thể cứu em ấy.”
Cứu? Điều này chứng tỏ Tạ Sưu Mộ đang gặp nguy hiểm.
Nhưng, đây rốt cuộc là vì cái gì?
“Tôi sẽ đến sớm nhất có thể.”
Nói xong, Giang Hải cúp máy.
Đầu dây bên kia, Diệp Thụy Nguyệt thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Tạ Sưu Mộ đang nằm trên giường, mặt trắng như tờ giấy.
Ban đầu, Diệp Thụy Nguyệt nghĩ rằng Tạ Sưu Mộ là con của Giang Hải.
Sau chuyện này, cô ta mới biết, đứa trẻ này thực sự là đệ tử của anh.
Truyền thừa Đế vương, điều kiện cực kỳ nghiêm khắc.
Tạ Sưu Mộ đúng lúc có linh căn phù hợp để kế thừa.
Tuy nhiên, tương lai Tạ Sưu Mộ có thể trở thành Đế vương hay không, thì vẫn chưa biết trước được.
Trong thời gian này, nếu Giang Hải gặp được người thích hợp thì anh vẫn có thể nhận thêm đệt tử.
Cũng giống như sư phụ của anh, có hơn mười đệ tử, cuối cùng lại chọn anh.
“Đi! Đến nhà họ Doãn!”
Trong ánh mắt của Giang Hải lóe lên một tia sát khí.
Từ đầu đến giờ, Doãn Thư không hề có ý định chạy trốn, điều đó cho thấy trong tay Doãn Thư vẫn còn cầm một con át chủ bài.
Tuy nhiên đối với Giang Hải thì cũng chỉ là nhiều thêm một vài thi thể mà thôi.
Kim Thâu và những người khác hoan hô, xắn tay vén áo.
Trước đây toàn là người khác đến thành phố Giang Tư gây sự, đây là lần đầu tiên bọn họ đến nhà người ta gây sự, thì làm sao mà không hưng phấn cho được.
“Hôm nay, chúng ta sẽ san bằng Danh Quận.”
“Giết sạch người nhà họ Doãn!”
Sĩ khí lập tức tăng vọt.
Ngồi trong xe, Giang Hải lạnh lùng nói: “Cao thủ thì có thể giết, nhưng những người bình thường thì đừng gây khó dễ cho họ.”
Giang Hải không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp.
Trong sân vườn nhà họ Doãn, đốt một vài đống lửa.
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt mọi người, trông có chút hung dữ.
Bọn họ đang đợi Giang Hải đến.
Đợi anh ‘chui đầu vào chỗ chết’.
“Cô Doãn, hay là Giang Hải không dám đến nữa rồi?”
“Chắc không đâu.” Doãn Thư cười: “Anh ta nhất định sẽ đến, nhất định!”
“Tôi e là anh ta đã chạy trốn rồi, đến đây chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao.”
Giọng nói của Phàn Cương lạnh nhạt, bàn tay vươn ra sau lưng Doãn Thư, nhào nặn bộ phận đầy đặn.
Cho dù Doãn Thư có cảm thấy kinh tởm thì cô ta vẫn giả vờ uốn éo, mỉm cười quyến rũ, dụ dỗ Phàn Cương tiến vào sâu hơn nữa.
Vào lúc này, Phàn Cương rất hi vọng Giang Hải sẽ làm con rùa rụt đầu.
Điều này rất có lợi cho anh ta.
Doãn Thư càng sợ hãi và hoảng sợ, anh ta càng có thể đưa ra nhiều điều kiện cao hơn, Doãn Thư không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tôi làm sao có thể trốn được.”
“Tuy nhiên….
có vài điều anh nói đúng.”
“Tôi quả thực là tự chui đầu vào chỗ chết, nhưng tôi có chết hay không thì còn phải xem các người có đủ bản lĩnh hay không?”
Đột nhiên, giọng nói của Giang Hải từ ngoài cổng vọng vào.
Sau đó rầm một tiếng, cách cửa bị đá mở tung ra.
Cánh cửa làm bằng đồng vừa dày vừa nặng va vào tường phát ra tiếng động rất lớn, cả cánh cửa đều đang rung lên.
Biểu cảm của Doãn Thư thay đổi, ánh mắt tràn ngập thù hận.
Dù Giang Hải có biến thành tro cô ta cũng nhận ra, giọng nói của Giang Hải như là cái búa làm chThái Lanng tâm trí của Doãn Thư.
Cô ta đoán Giang Hải chắc chắn sẽ đến, nên không hề ngạc nhiên.
Nhưng, khi Giang Hải thực sự đến rồi, trong lòng cô ta lại cảm thấy hoảng sợ khó tả, như thể cô ta sắp đối mặt với cái chết chỉ trong vài giây nữa.
Biểu cảm của Phàn Cương cũng thay đổi, ánh mắt khát máu nhìn về phía cửa.
Giang Hải thực sự đã đến.
Anh ta làm sao dám đến, chẳng lẽ Giang Hải không biết, chỉ cần anh ta dám đến thì chắc chắn sẽ chết so?
“Cô Doãn, tôi đến rồi, không biết cô có rượu ngon tiếp đãi tôi không?”
Giang Hải nở nụ cười rất dịu dàng, giống như người bạn thân đã lâu không gặp, hoàn toàn không có một chút cảm xúc đối địch nào.
Sau lưng Giang Hải là Kim Thâu với quả tóc xanh chói mắt.
Giang Hải chỉ đưa theo vài chục người.
Tuy nhiên, những người này, nhìn ánh mắt của họ giống như là sói đói nhìn thấy miếng thịt mỡ thơm phức.
Phương pháp kết hợp tấn công của ‘giáo sư’ Giang Hải dạy kia, sau thời gian phối hợp rèn luyện, thực lực của Kim Thâu và những người khác đã được nâng cao, có thể nói là vô cùng lợi hại và hoàn toàn khác so với trước đây.
Ngay cả khi đối mặt với một đối thủ mạnh, Kim Thâu cũng có tự tin có thể chiến thắng!
Giang Hải thong thả, chậm rãi bước vào.
Ánh mắt nhìn xung quanh với vẻ ngưỡng mộ.
Anh rất hài lòng với phong cách cổ kính, chân thực và nguyên bản trong sân vườn này.
Chắp hai tay sau lưng, anh bước đi một cách chậm rãi, giống như là đang đi trong sân nhà mình.
Quả thực là kể từ khi Giang Hải dự định đến Danh Quận, nơi đây đã không còn thuộc về nhà họ Doãn nữa rồi.
Nhà họ Doãn sẽ sớm nhà tan cửa nát.
Còn cần một nơi rộng thế này sao?
Có cần một nơi rộng như thế không?
Có xứng đáng ở một nơi rộng thế này không?
“Cô Doãn, chẳng lẽ không có gì tiếp đãi khách từ thành phố Giang Tư xa xôi đến sao?”
“Ngay cả chén trà cũng không có à?”
Doãn Thư cười gằn, bất giác lùi về phía sau nửa bước, trong lòng cô ta vẫn có chút sợ Giang Hải.
Bằng cách này, Phàn Cương bên cạnh cô ta giống như nhân vật chính.
“Hahah….”
“Giang Hải, thật không ngờ mày thực sự dám đến.”
“Ngày nay năm sau sẽ là ngày giỗ của mày.”
Giang Hải thực sự nghĩ rằng bản thân cô địch sao?
Ở đây là Danh Quận, là thiên hạ của nhà họ Doãn.
Một chút thủ đoạn của Giang Hải mà dám lên mặt, không biết trời cao đất dày.
Giang Hải thì đã làm sao, lúc này Doãn Thư có những cao thủ như Phàn Cương, anh ta nhất định sẽ gặm Giang Hải đến cái xương cũng chẳng còn.
“Giang Hải, anh có biết đây là ai không?”
Doãn Thư bật cười điên dại.
Cô ta hận Giang Hải đến tận xương tủy.
Hôm nay, không phải Giang Hải chết thì là cô ta chết, cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Giang Hải sẽ chết thảm như thế nào.
“Ranh con họ Giang kia, nếu mày đã tự mình chủ động tìm chết, cũng coi như giúp tao tránh được một phiền phức.”
“Anh? Là ai?” Giang Hải quay đầu lại, chú ý đến Phàn Cương, cổ võ giả, gần đến cổ võ giả đại thành.
Người này, không hề đơn giản.
Tuy nhiên, Giang Hải không quan tâm, Phàn Cương chẳng qua cũng chỉ là con kiến có tí sức mạnh mà thôi.
“Tao là ai, mày không cần phải biết, đi mà hỏi diêm vương.”
Phàn Cương liên tục cười chế nhạo, Giang Hải trẻ như vậy, xem ra cũng bình thường thôi.
Cho dù là có chút năng lực, theo anh ta thấy, có thể thắng Doãn Thư, nhưng cũng chỉ là hạng xoàng mà thôi.
Không ngờ Doãn Thư lại cầu xin mình giết một con gà thế này.
“Đừng có nhiều lời, ranh con, xem ra mày không phục, hay là chúng ta đấu một trận?”
Kim Thâu đứng sau Giang Hải có chút tức đến đứng không vững.
Kiêu ngạo, đúng là không biết giới hạn, lại còn dám nói với anh Giang những lời này.
Đúng là không sợ chết.
“Mày, không xứng!”
Phàn Cương vẫy tay nhìn 10 người anh ta mang tới.
Lần này Giang Hải đến chỉ đưa theo 30 người.
Thật là nực cười, chẳng lẽ chỉ cần 30 người này có thể đấu với gần trăm người của bọn họ sao?
Càng buồn cười hơn nữa là Kim Thâu và những người khác, vừa nhìn đã biết chỉ là mấy tên xã hội đen lèo tèo không làm được trò trống gì.
“Móa mày….”
Kim Thâu nổi giận mắng một câu, chuẩn bị xuông ra.
Giang Hải biết Kim Thâu không phải là đối thủ của anh ta và còn lâu mới đủ khả năng.
Ngay cả khi có sử dụng chiêu kết hợp tấn công, mấy người cùng nhau xông lên, trước mặt Phàn Cương cũng chỉ như chó gà đánh nhau.
Phàn Cương hừ một tiếng: “Giết hết 30 cái đầu lợn này, anh em cần đến 10 phút không?”
Anh ta nhìn mười người cao thủ, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Một phút là đủ!”
Trong số mười người, một người nói, mặt không biểu cảm nhìn Giang Hải như đang nhìn người chết.
Phàn Cương ôm chặt Doãn Thư, cười nói: “Doãn Thư, đừng quên chuyện chúng ta đã thương lượng với nhau.”
Doãn Thư chuyển động cơ thể, khóe môi nở nụ cười quyến rũ: “Nếu anh có thể đánh Giang Hải đến tàn phế rồi giao cho em, em sẽ tăng gấp đôi điều kiện cho anh!”
“Thật sao?”
Phàn Cương hít sâu một hơi, anh ta hận không thể đẩy cô ả này xuống, sau đó làm một số chuyện vui vẻ ngay tại đây.
“Em nói rồi, chỉ cần bắt sống anh ta rồi giao cho em.”
Doãn Thư vô cùng căm hận Giang Hải, nếu có thể, cô ta muốn bắt nhốt Giang Hải, rồi sẽ hành hạ và giày vò anh.
Để Giang Hải chết thì dễ cho anh quá.
Bắt được Giang Hải, cô ta sẽ đi bắt Cố Uyển Như lại, để Cố Uyển Như nhìn Giang Hải bị làm nhục.
Và để Giang Hải thấy, Cố Uyển Như sẽ biến thành một người phụ nữ mà ai cũng có thể cưỡi lên được.
Cũng giống như….
Giống như, Giang Hải đối xử với cô ta khi đó.
Cho cô ta uống thuốc khiến cô ta mất đi lí trí, chìm trong ham muốn dục vọng.
Hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn.
“Được, vậy anh sẽ xử lý nó trước, rác rưởi còn lại thì giao cho bọn họ xử lý!”
Nói những lời này, bàn tay của Phàn Cương cũng không ngừng cấu véo lên mông của Doãn Thư, làm cô ta đau điếng người.
Doãn Thư cười to, mặc dù lúc này cô ta bị Phàn Cương làm nhục, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì Giang Hải sắp chết.
Khác với sự bình tĩnh của Phàn Cương và những người khác.
Trong ánh mắt của Kim Thâu và những người còn lại lại mang theo vẻ phấn kích.
Xắn tay áo lên chỉ đợi Giang Hải ra lệnh.
Giang Hải vẻ mặt bình tĩnh, chắp tay sau lưng, đứng im lặng nhìn Doãn Thư.
Vừa bước vào anh đã phát hiện ra, Doãn Thư đã biến thành một người khác.
Trước kia cô ta là một cô gái không thần thục, không liên quan gì đến thực lực của bản thân.
Bây giờ, Doãn Thư đã là một quả đào chín mọng, véo một cái đã ra nước, hơn nữa bộ ngực cũng đầy đặn hơn nhiều.
Mới bao lâu đâu chứ, vậy mà đã hoàn toàn kích hoạt được cái gen dâm đãng trong người Doãn Thư rồi.
Doãn Thư lớn tiếng nói: “Giang Hải, nếu hôm nay tôi giết được anh, ngày mai tôi sẽ cho người đến san bằng thành phố Giang Tư.”
“Tôi sẽ chờ.”
“Tôi sẽ bắt Cố Uyển Như để cô ta xem anh sẽ chết như thế nào.
Và để anh thấy cô ta biến thành con đàn bà đê tiện thế nào!”
“Cũng giống như tôi đã từng đối xử với cô à?” Giang Hải cười lạnh nhạt, trong ánh mắt hiện lên một luồng sát khí.
Ai nhằm vào anh cũng được.
Tuy nhiên, nếu dám nhằm vào Cố Uyển Như thì Giang Hải tuyệt đối không bỏ qua.
Cố Uyển Như là một người rất lương thiện, chỉ cần ai có mưu đồ với cô ấy thì đều đáng chết!
“Anh Phàn, đã đến lúc anh ra tay rồi.”
Phàn Cương không hành động, nở nụ cười: “Còn gọi anh Phàn cơ à?”
“Anh yêu… bắt sống anh ta cho em đi.” Doãn Thư ưỡn ẹo, một tay đặt lên ngực Phàn Cương vẽ vòng tròn, dần dần lướt xuống dưới cho đến khi chạm đến dưới thắt lưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook