Chàng Rể Kỳ Quái
-
232: Nhổ Cỏ Tận Gốc
Nếu Doãn Thư tới, Giang Hải tự nhiên không thể ngồi yên không để ý đến.
Đối thủ như thế này, đám người Chu Khải khó có thể đối phó được.
Mà đám người Thất Hồn rất nhanh sau đó sẽ phải rời đi cùng Tiền Nhất.
Giang Hải phải bảo đảm an toàn cho Cố Uyển Như.
"Cô ta ở đâu rồi?"
Mặt mũi Giang Hải thâm trầm, trong đôi mắt kèm theo sát ý nồng nặc.
Cô gái tên Doãn Thư này, cực kỳ tàn nhẫn.
Người mà bị ả ta nhắm vào, không một ai ngoại lệ, đều bị nhổ cỏ tận gốc.
Chuyến này Doãn Thư tới, không chỉ là muốn giết Giang Hải, ả rất có thể còn muốn ra tay với Cố Uyển Như.
Giang Hải không cho phép loại tai họa ngầm này xuất hiện.
Tần Hiên nói: "Cô...!Cô ta lúc này đang ở Lan gia."
"Hửm?" Điều này quả thật khiến cho Giang Hải bất ngờ.
Xem ra, Doãn Thư không chỉ là tới báo thù cho Doãn Bằng, mà mục đích của cô ta, còn là vì tập đoàn Uyển Như.
Lan gia là một cổ đông lớn của tập đoàn Uyển Như, nếu như bên phía Lan gia xảy ra chuyện gì, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới kinh doanh và sự phát triển của tập đoàn.
"Đi, đến Lan gia một chuyến."
Giờ phút này, ở Lan gia, bầu không khí căng thẳng đến nỗi làm người ta nghẹt thở.
Doãn Thư muốn gặp Lan Thương, người cao ngạo như cô ta làm sao có thể đứng ở ngoài cửa mà chờ được chứ, một đường đánh thẳng vào trong.
Sắc mặt của Lan Thương khó coi tới cực điểm.
Doãn Thư nhìn như có vẻ yếu đuối, nhưng vừa vào đến cửa đã đánh cho mấy người tàn phế.
Một lời không hợp lập tức động thủ, chẳng khác nào người điên, là nữ ma đầu.
"Này cô, không biết Lan gia đã đắc tội với cô chỗ nào?"
Lan Thương chắp tay chào, trong lòng rất hoảng sợ.
Từ sau khi Lan gia đầu tư toàn bộ tài sản vào tập đoàn Uyển Như, Lan Kiều rất nhanh sau đó cũng lui về phía sau, rất ít lộ diện.
Lan gia làm sao có thể đắc tội với một nhân vật mạnh mẽ đến như vậy
"Ông là chủ của Lan gia sao?" Vẻ mặt Doãn Thư rất ngạo mạn, nghênh nghang ngồi xuống.
"Phải, tôi là chủ nhà."
"Tốt lắm, tôi có một bản hợp đồng, ông ký tên đi."
Doãn Thư ném vào người Lan Thương một tập hợp đồng.
Lan Thương khom người nhặt lên từng tờ một.
Lan Thương biết, mình tuy là chủ Lan gia, nhưng đối mặt với một võ giả, chỉ đành phải khom lưng khụy gối, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng.
Một võ giả, cũng có thể hủy diệt Lan gia dễ như trở bàn tay.
Nhưng ông ta lại không biết, Doãn Thư không phải là võ giả, mà là cổ võ giả.
Chỉ hơn nhau có một chữ thôi mà khác biệt như trời với đất.
"Nhà họ Doãn, dùng mười triệu, muốn mua toàn bộ cổ phần của Lan gia ở tập đoàn Uyển Như."
Động tác khom người của Lan Thương cứng đờ ở giữa không trung.
Cả người chấn động một cái, đồng tử co rút lại.
Thì ra, Lan gia không phải là đắc tội gì với Doãn Thư, mà là, bị người ta đến để cướp.
Hôm nay, cổ phần của Lan gia ở tập đoàn Uyển Như, ít nhất cũng phải có giá trị trên mười tỉ.
Nếu như cẩn thận đánh giá lại, không chỉ là mấy con số này thôi đâu.
Mười triệu, Doãn Thư muốn dùng mười triệu để lấy đi tất cả của Lan gia.
Lan Thương, dù chết cũng sẽ không đồng ý.
Của cải của Lan gia, là mấy đời mới tích lũy được, Lan gia làm sao có thể để mất ở trong tay ông ta được.
Lan Thương từ từ ngồi dậy, trong mắt không có sợ hãi, thay vào đó là quật cường.
Nguyện chết không nhượng bộ.
Nhưng, người giảo hoạt như Lan Thương sẽ không chọn lấy cứng đối cứng, chậm rãi nói: "Chuyện lớn như vậy, tôi dù sao cũng phải thương lượng cùng người nhà một chút.
Chờ chúng tôi thương lượng xong, sẽ trả lời cô, có được không?"
"Vậy cũng được, cho Lan gia chút cơ hội trả giá." Doãn Thư cười gằn, cánh tay vịn ở góc bàn, cũng không thấy dùng sức, đã dễ dàng bóp vỡ một miếng gỗ.
Ngón tay vân vê, mạt gỗ bay xuống.
Lan Thương sợ nói không ra lời, thân thể cứng đơ, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Đây là loại gỗ quý, thực sự rất cứng rắn.
Nhưng ở trong tay Doãn Thư, giống như ở bóp một lát đậu phụ.
Doãn Thư thành công chấn nhiếp Lan Thương.
Lan gia có thể cự tuyệt, nhưng cũng sẽ phải nhận lấy hậu quả không lường được.
Lan Thương hoảng sợ tái mặt, sững sờ tại chỗ.
Ông ta chết không có gì đáng tiếc, nhưng cho dù ông chết, lại như thế nào.
Con trai con gái của ông, Lan Thương cùng Lan Kiều, làm sao có thể đối mặt được với đối thủ mạnh như vậy.
Thực lực nhà họ Doãn quá mạnh mẽ.
Lan Thương biết, Lan gia không thể đấu lại.
Đây là một thế lực mạnh đến mức có thể khiến Lan gia biến mất trong vòng vài phút đồng hồ.
Nhưng, Lan gia, tại sao lại bị nhà họ Doãn ở Danh Quận nhắm vào chứ?
Lúc này, Lan Kiều đã trở lại.
Thấy đám bảo vệ ở trong sân kêu rên không ngớt, lập tức hoảng hốt.
Nhìn vào trong nhà.
"Cô...!chắc là Lan Kiều phải không?"
Doãn Thư khẽ nhướn mày, đánh giá một chút người con gái được mệnh danh là đẹp nhất Thành phố Giang Tư này.
"Cũng đẹp đấy."
Lan Kiều nhìn về phía Lan Thương, dùng ánh mắt như hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lan Thương ngắn gọn nói ra yêu cầu của Doãn Thư, sắc mặt của Lan Kiều trở nên xám như tro.
Giữa ban ngày ban mặt, nhà họ Doãn ở Danh Quận lại không chút nào kiêng nể, dám ra tay cướp đoạt.
Có điều, Lan Kiều chỉ mỉm cười một tiếng.
"Cô Doãn, bản hợp đồng này tôi có thể ký.
Có điều, không có bất kỳ tác dụng nào."
"Trước khi mua lại cổ phần của tập đoàn Uyển Như, Lan gia đã sớm ký xong một hiệp nghị với Giang Hải, cổ phần của Lan gia không thể chuyển bán cho người khác, cho dù chúng tôi có ký hợp đồng này cũng vô dụng."
"Cho dù, cô giết hết tất cả người Lan gia, cổ phần cũng chỉ có thể rơi vào tay của Giang Hải mà thôi."
"Điều kiện hà khắc như vậy, Lan gia cũng đáp ứng sao?" Doãn Thư cười nhạt: "Coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?"
"Lan gia tự nhiên có cân nhắc của Lan gia." Lan Kiều chậm rãi nói: "Tôi là vợ chưa cưới của Giang Hải."
"Cái gì?"
"Vợ chưa cưới?"
Khóe miệng Doãn Thư khẽ há ra, hơi cau mày.
Chợt nhớ lại, trong tài liệu liên quan tới Giang Hải, hình như là có một điểm như vậy.
"Sao tôi lại nhớ rằng, Giang Hải đã là một gã đi ở rể rồi cơ mà?"
Lan Kiều nói: "Điều này với việc anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, có gì mâu thuẫn sao?"
"Tất cả mọi thứ của Lan gia, đều là sính lễ."
"Nếu như nhà họ Doãn muốn lấy, thì phải hỏi qua Giang Hải một tiếng."
Bên cạnh, khóe miệng Lan Thương hơi nhếc lên, trong chớp mắt này, ông ta đã hiểu được mục đích của Lan Kiều.
Trong lòng âm thầm cảm thán, mình đúng là già rồi, ngay cả đầu óc cũng không theo kịp con gái mình rồi.
Lan Kiều làm một nước cờ đẩy về phía Giang Hải, cũng là một kế hoãn binh.
Mặc kệ nhà họ Doãn ở Danh Quận có thể lấy được tập đoàn Uyển Như hay không, ít nhất, việc này sẽ giữ được bình yên cho Lan gia.
Nếu như, Giang Hải không phải đối thủ của nhà họ Doãn, như vậy Lan gia sớm muộn cũng bị nuốt chửng.
"Cô muốn gả cho một gã đã đi ở rể nhà người khác?"
Lan Kiều nửa thật nửa giả nhún nhún vai: "Đấy là điều đương nhiên."
Trên mặt Doãn Thư xuất hiện vẻ khinh bỉ.
Lan Kiều, được gọi là nữ Gia Cát của Thành phố Giang Tư, tài sắc vẹn toàn, không ngờ, lại cam tâm gả cho một gã đã đi ở rể nhà người khác, gả cho Giang Hải, bản thân trở thành kẻ lệ thuộc, không những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn cảm thấy rất tự hào.
Doãn Thư cười nhạt: "Vậy, tôi giết chết Cố Uyển Như giúp cô nhé.
Cái gã đi ở rể đó mất vợ rồi thì liền có thể cưới cô thôi."
Lan Kiều sửng sốt một chút, sợ hết hồn.
Nếu như Cố Uyển Như xảy ra chuyện không may, Giang Hải không nổi điên lên mới là lạ.
Nếu như Cố Uyển Như xảy ra chuyện, mình cũng khó tránh khỏi liên quan, Giang Hải, thật có thể khiến cô và gia đình cô ngọc ngói cùng tan.
Lan Kiều rõ ràng nhất, một khi động đến điểm giới hạn của Giang Hải, chuyện kinh khủng nhất sẽ xảy ra.
Hậu quả đó, vô cùng nghiêm trọng.
Cô gái trước mắt này, cũng được xem là người đẹp, hơn nữa, nhìn có vẻ rất là dịu dàng.
Nhưng, trong lòng lại có những suy nghĩ biến thái như vậy.
"Không, cô không thể giết Cố Uyển Như." Lan Kiều vội la lên.
Cô cũng không hiểu được suy nghĩ trong đầu của Doãn Thư, cô ta rốt cuộc là muốn tập đoàn Uyển Như, hay là muốn giết người?
"Tại sao cô lại muốn giết Cố Uyển Như? Cô muốn lấy được tập đoàn Uyển Như sao? Sợ là cô có giết cô ấy cũng vô dụng."
Có điều Lan Kiều không biết, một người phụ nữ luôn bị đàn ông áp bức, sẵn sàng liều hết tất cả để có thể đứng ở trên đầu đàn ông, sẽ biến thái đến nhường nào.
Chuyện mà Doãn Thư thích làm nhất, chính là giúp những người phụ nữ hoàn thành tâm nguyện của mình, giẫm đàn ông ở dưới chân, hung hãn dày xéo.
Thích nhất là nhìn thấy cảnh đàn ông quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Doãn Thư đã từng thấy Cố Uyển Như, theo cô thấy, Cố Uyển Như chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của Giang Hải mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Loại đàn bà này, chết cũng được.
Còn sống cũng là làm mất đi thể diện của phụ nữ.
"Tôi giúp cô, tại sao cô lại từ chối?"
Sắc mặt Doãn Thư trở nên hết sức khó hiểu.
Cô ta không hiểu, tại sao phụ nữ đều phải tự nhẫn nhục như vậy.
Nếu muốn có được Giang Hải, tại sao không tranh thủ giành lấy?
Nếu như đổi lại là Doãn Thư, thích, vậy thì sẽ giành giành lấy.
Vẫn biết là dưa chín ép sẽ không ngọt? Vậy cũng phải thưởng thức qua mới biết là có ngọt hay không chứ.
Nếu không thích, vứt đi cũng được.
Nếu đàn bà đều là đồ chơi của đàn ông, vậy tại sao, đàn ông lại không thể là đồ chơi của đàn bà chứ?
Bên ngoài cửa Lan gia, xe của Giang Hải chậm rãi dừng lại.
Vừa xuống xe, Giang Hải đã thấy mấy chiếc xe mang biển số của Danh Quận cách đó không xa.
Bên trong sân, người bị thương nằm đó không ai tới cứu chữa, có hai người đã ngất đi.
"Các cậu ở bên ngoài, chăm sóc người bị thương một chút, mình tôi đi vào là đủ rồi." Giang Hải phất tay ra hiệu, rồi cất bước đi vào.
Đi vào đến cửa, chậm rãi rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
"Xoạch..."
"Phù.."
Âm thanh bật lửa, hút thuốc vang lên, Giang Hải rất hưởng thụ hít một hơi thật sâu.
Khẽ cau mày, nín một hồi rồi mới thở ra một hơi khói thuốc nồng nặc.
Bên trong căn phòng, mọi ánh mắt cùng nhau không hẹn nhìn tới.
"Nghe nói, có người ở xa ngàn dặm đến Thành phố Giang Tư tìm tôi, không biết, người này, có ở đây hay không?"
Ánh mắt dừng lại ở trên người Doãn Thư.
Vóc người nhỏ nhắn, nhìn hết sức yếu đuối.
Mặt trái xoan, mũi thẳng.
Mày kiếm mắt sáng, mang theo khí phách anh hùng.
Trang phục trên người rất gọn gàng, người cũng không tính là to khỏe gì, bộ quần áo ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai.
Giang Hải cau mày, cũng không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy Doãn Thư.
Mà là, người anh đang nhìn thấy, không phải là Doãn Thư.
"Cậu là ai?"
"Nhà họ Doãn ở Danh Quận, Doãn Thư!"
"Vậy sao?" Giang Hải cười nhạt: "Doãn Thư tự lúc nào lại biến thành một người đàn ông rồi?"
Lời của Giang Hải giống như một tiếng sấm bên tai
Mọi người ở đây không khỏi khiếp sợ.
Đàn ông?
Không, người con gái yếu đuối trước mắt này, là một người đàn ông sao?
Không thể nào, dù là ngoại hình, hay là cử chỉ, điểm nào cũng không thể nhìn ra, đây là một người đàn ông.
"Anh tin hay không, không quan trọng." Cô gái cười nhạt, nhưng ánh mắt lúc này lại ánh lên một tia khác thường.
Khiếp sợ, hoảng sợ, thậm chí sợ hãi.
Giang Hải, làm sao mà phát hiện ra, cô ta không phải là Doãn Thư.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị lộ tẩy.
"Doãn Thư thật, ở đâu rồi?" Giọng của Giang Hải lạnh như băng.
Giờ phút này, Giang Hải cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, không phải người trước mắt này khiến anh có cảm giác đó, mà là, đây dường như là kế điệu hổ ly sơn.
"Tôi chính là Doãn Thư." Cô ta đứng lên, có chút sợ hãi nhìn thẳng vào Giang Hải, nhưng, bây giờ vẫn phải tiếp tục giả vờ.
"Lột ra nhìn một cái là biết ngay có phải thật hay không thôi mà."
Vừa nói, Giang Hải vừa có hành động, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt cô ta, níu lấy hai vạt áo, giật mạnh một cái sang hai bên.
"Soạt..."
Vải vóc như một tờ giấy, bị Giang Hải xé ra.
Nhưng, cảnh tượng tiếp theo, khiến cho khóe miệng Giang Hải co quắp lại.
Mình nhìn lầm rồi sao, chuyện này...!làm sao có thể chứ.
Coi như trên đời này gặp phải một bậc thầy về ngụy trang, giở mọi thủ đoạn ngụy trang ra, cũng đừng hòng qua mắt được Giang Hải.
Nhưng, cảnh tượng trước mắt này, lại khiến cho Giang Hải có chút khó xử.
Dưới tà áo, là hai cái bánh bao xinh đẹp.
Mặc dù đầu rất nhỏ, nhưng, chắc chắn là phụ nữ không thể nghi ngờ.
Không đúng...
Mặt mũi Giang Hải trở nên cổ quái, rất nhanh lại xé quần của Doãn Thư.
"Aaaaaa..."
Một tiếng kêu sợ hãi rất là chói tai vang lên.
Khóe miệng Giang Hải cũng hơi run rẩy.
Cái này… anh, vẫn là lần đầu tiên nhìn nó ở khoảng cách gần như vậy luôn đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook