Chàng Rể Kỳ Quái
-
222: Có Gì Đó Không Ổn
Doãn Bằng, là cậu chủ nhà họ Doãn, đi đến đâu đều thành đối tượng người ta muốn theo đuổi cung phụng.
Nhưng ở tiệc tập đoàn Uyển Như, Giang Hải thế mà dám đối xử với anh ta như vậy.
Việc này làm cho Doãn Bằng mất hết thể diện.
“Tôi muốn Giang Hải chết, một phút cũng không thể chờ đợi được.”
Lập tức rút điện thoại ra, gọi đàn em tới.
Trên mặt tên đàn em đang bôi cồn sát khuẩn, chỉ cần hơi động vào lớp da mặt, sẽ có cảm giác rát buốt đau đớn không thôi.
“Liên hệ với hai cao thủ kia, bảo bọn chúng nhanh lên.”
Giang Hải không chết, Doãn Bằng không thể nào ngủ ngon được.
Còn có Cố Uyển Như, giả vờ thanh khiết gì chứ, chờ khi vào tay mình rồi, nhất định phải dạy dỗ tử tế, làm cô ta sống không bằng chết, thành loại gái đê tiện nhất.
Không chỉ có Cố Uyển Như, đợi đến khi hai cao thủ tới, anh ta còn muốn cả Lan Kiều.
Cô gái này quả thực mê người, so với Cố Uyển Như lại là hai loại khẩu vị hoàn toàn trái ngược.
Đương nhiên, Doãn Bằng tự nhiên cũng không thể quên Uyển Thuần, cô gái này làm anh ta thương nhớ ngày đêm…
Doãn Bằng muốn tất cả mọi thứ của Giang Hải.
“Từ đã……”
Tên đàn em mới vừa xoay người, Doãn Bằng gọi lại: “Lập tức liên hệ những thế gia kia ở thành phố Giang Thanh, nói cho họ, nhà họ Doãn đồng ý hợp tác cùng bọn họ, có thể nắm chắc cơ hội lần này hay không, thì phải xem bọn họ có bao nhiêu thành ý.”
“Còn nữa, đi loan tin nhà họ Doãn muốn thống nhất thế lực ngầm ở thành phố Giang Tư và cả tỉnh Hải Đông!”
“Vâng!”
Nghe xong cái mệnh lệnh này, tên đàn em biết ngay giờ đây có thể báo thù mối thù mà bản thân phải chịu đựng rồi.
Trên mặt không giấu nổi hưng phấn, bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Xoay người chạy đi, đi hoàn thành nhiệm vụ mà Doãn Bằng giao.
Lúc này, tâm trạng trở nên vui vẻ, Doãn Bằng lại cảm giác có chút đói bụng.
Gọi một suất cơm mang lên phòng, vừa hưởng thụ sự phục vụ của cô nàng mặc yếm, vừa ăn uống thỏa thích.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Doãn Bằng đã rời đi sớm.
Đi thành phố Giang Thanh.
Trong một gian phòng họp của khách sạn, Doãn Bằng ngạo mạn ngồi trên ghế đầu.
Ánh mắt lạnh lùng, giống như rắn độc hay dò xét nhìn xung quanh.
Hai bên đều là đại biểu của tập đoàn nhà họ Sử thành phố Giang Thanh.
Đã là các ngành sản xuất đều không ngoại lệ, những gia tộc này đều có quan hệ cạnh tranh với tập đoàn Uyển Như.
“Tôi không muốn nhiều lời……”
Doãn Bằng cuối cùng cũng mở lời, nói bằng giọng điệu cấp trên giao việc.
“Hôm nay mời mọi người tới đây vì chuyện gì, hẳn là mọi người đã biết.”
Dò xét bốn phía, phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Hiện tại ở trước mặt mọi người chỉ có hai con đường.”
“Thứ nhất là chấp nhận số mệnh.
Tập đoàn Uyển Như cướp mất thị trường của mọi người, khiến cho các người tổn thất nghiêm trọng, cạnh tranh không được, vậy thì chỉ có mặc cho số phận.”
“Thứ hai là phản kháng.
Bọn họ lấy của mọi người bao nhiêu, thì cứ tính cả vốn lẫn lời mà đòi lại.”
“Nếu ai muốn mặc cho số phận, nhà họ Doãn Danh Quận cũng không bắt ép, ngay bây giờ có thể rời đi.”
Nói xong, lại lần nữa quét mắt nhìn mọi người.
Không một người rời đi.
Chỉ có một người tương đối đặc biệt là Đường Tu Văn.
Giờ phút này, Đường Tu Văn thấy vô cùng khó xử, đi cũng không được, ở cũng không xong.
Ông ta lại không giống người khác, hiện tại đã là bên hợp tác với tập đoàn Uyển Như.
Nếu đối địch với tập đoàn Uyển Như, đứng bên cạnh nhà họ Doãn, thì lại mất đi tập đoàn Uyển Như, cái cây hái tiền này.
Chỉ được chọn một thứ duy nhất, bất luận Đường Tu Văn chọn như thế nào, đều là làm ăn không có lời.
Ánh mắt Doãn Bằng cuối cùng cũng dừng ở trên mặt Đường Tu Văn.
“Đường tổng, chẳng lẽ ông còn có suy nghĩ nào khác sao?”
Uy hiếp?
Chính là uy hiếp.
Đường Tu Văn hơi giật mình, không có chút nào do dự.
“Tôi sao có thể có ý tưởng khác, có thể hợp tác cùng nhà họ Doãn, đó là vinh hạnh cho chúng tôi.”
Không trâu bắt chó đi cày, thật sự ngoài khả năng, Đường Tu Văn không có lựa chọn khác.
Đắc tội nhà họ Doãn, ông ta cũng xui xẻo như vậy.
Sau khi so sánh, ông ta cũng chỉ có thể đứng ở bên phía nhà họ Doãn.
“Các vị, có một câu, tôi cho rằng, trước tiên vẫn phải nói cho rõ.”
Ánh mắt như rắn độc kia, rốt cuộc cũng rời khỏi người Đường Tu Văn.
“Nếu có ai chơi nước đôi, âm thầm trao đổi tin tức cùng tập đoàn Uyển Như, hoặc là ăn cây táo, rào cây sung……”
“Tôi có thể bảo đảm, hàng hóa của người đó, vĩnh viễn cũng không ra được khỏi tỉnh Hải Đông.”
“Cứ tính là trong tỉnh Hải Đông, cũng sẽ không bao lâu, sẽ bị nhà họ Doãn khống chế.”
“Cũng không ngại nói cho mọi người biết, thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông, nhà họ Doãn sẽ nắm trong tay sớm thôi.”
Thế giới ngầm?
Hiện giờ, thế giới ngầm tỉnh Hải Đông có thể nói chính là một vùng trống không.
Sau khi trải qua vài lần thanh tẩy, rồi quy ẩn, những người rửa tay gác kiếm cũng không hề ít.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt sửng sốt.
Trên mặt tất cả đều tỏ ra sợ hãi.
Nhà họ Doãn, đây là muốn ăn cả trắng lẫn đen?
Hàng hóa của bọn họ nếu không ra được khỏi tỉnh Hải Đông, vậy công ty, gia tộc triệt để coi như xong rồi.
Không bao lâu cũng sẽ bị nuốt chửng không còn một mảnh.
Cũng như vậy, nếu nhà họ Doãn khống chế thế giới ngầm tỉnh Hải Đông, nơi này có thể nói bị khống chế hoàn toàn rồi.
Đao, đều đã kề trên cổ mọi người.
Chọn tập đoàn Uyển Như, là đắc tội nhà họ Doãn.
Chính là chết.
Chọn nhà họ Doãn, đắc tội tập đoàn Uyển Như.
Cũng chính là chết.
Trừ phi có một bên dùng cách thức nhanh nhất để nuốt trọn bên còn lại, nếu trận đối chiến này diễn ra chậm chạp, bọn họ tiêu hao sức lực cũng không thể gượng dậy được.
Mà một khi đã chọn sai, kết quả chính là tự hủy hoại bản thân.
“Cậu Doãn, cái này…… có phải có chút……”
Hai mắt Doãn Bằng nheo lại, ánh mắt sắc bén, chứa đầy sát ý.
“Ông rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Người kia nói: “Hiện giờ, chúng tôi còn có một chút không gian mà sinh tồn, nhưng…… nếu…… một khi đối địch với tập đoàn Uyển Như……”
“Vừa rồi tôi nói, nhà họ Doãn cũng không bắt buộc, không đồng ý có thể rời đi.”
Rời đi?
Tương đương muốn chết.
“Cậu Doãn, tôi còn đang hợp tác cùng với tập đoàn Uyển Như ……”
“Rầm……”
“Pengg……”
Doãn Bằng vỗ thật mạnh lên bàn, quét ngang cánh tay, chén trà rơi vãi xuống mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Khuôn mặt hung dữ, ngũ quan vặn vẹo.
“Chẳng lẽ các ông còn chưa thấy rõ?”
“Nhà họ Doãn và tập đoàn Uyển Như, cuối cùng chỉ một thứ có thể tồn tại.”
“Các ông muốn hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như, tôi không ngăn cản.
Chỉ có điều, đó chính là đối địch với nhà họ Doãn.”
“Chọn ai là các ông tự do chọn.”
“Nhưng tôi cảnh cáo các ông, nếu chọn sai, phải tự gánh lấy hậu quả.”
Lời nói trắng trợn đầy sự uy hiếp.
Mọi người ở đây ai nấy đều biến sắc.
Doãn Bằng không hề quan tâm những người này đang nghĩ gì, anh ta không cần biết quá trình, mà là kết quả.
Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, nhìn qua từng người, nhìn rõ mỗi một khuôn mặt, mỗi một biểu cảm của bọn họ.
Nếu trong đám người có ai muốn đứng về phe tập đoàn Uyển Như, nhà họ Doãn tự nhiên sẽ giết gà dọa khỉ, diệt trừ đầu tiên để uy hiếp những người muốn rục rịch hành động.
“Nhà họ Doãn, cho dù là một con chó, cũng cao quý hơn Giang Hải, cũng quý trọng hơn nhiều so với tập đoàn Uyển Như.”
“Các ông muốn chọn thế nào?”
“Bây giờ tôi chỉ cần kết quả, nếu không muốn đứng cùng chỗ với nhà họ Doãn, vậy thì bây giờ có thể rời đi.”
“Tôi đảm bảo sẽ chơi đến cùng với gã ta!”
Điên cuồng.
Doãn Bằng đã điên cuồng đến cực điểm.
Nhưng nhà họ Doãn, vốn đã điên cuồng.
Chính xác thì không ai hoài nghi thực lực nhà họ Doãn, càng không có người đi khiêu chiến uy quyền nhà họ Doãn.
Sắc mặt Đường Tu Văn âm trầm bất định.
Bây giờ cứ tính là vẫn hợp tác với tập đoàn Uyển Như, mặc kệ trước đây tốt thế nào, anh ta cũng không thể tiếp tục.
Trên một góc bàn khác, một người phụ nữ béo mập đang ngồi, chính là Ung Tiểu Ni.
“Anh Doãn, anh cũng đừng vội trách mọi người có suy nghĩ như vậy, nếu như hôm nay chúng tôi đã tới đây, khẳng định đều muốn thiết lập mối quan hệ tốt với nhà họ Doãn.”
“Mọi người chỉ đang lo lắng, lợi ích thu về liệu có bị tổn thất.”
“Nếu…… Tôi là nói nếu như.”
“Nếu anh có thể nói ra kế hoạch của nhà họ Doãn, cũng coi như liều thuốc trấn an cho mọi người.”
Ung Tiểu Ni nói ra tiếng lòng của mọi người, sự tình liên quan đến hưng vong gia tộc, đồng thời cũng liên quan đến sự tồn tại của phân xưởng, nhà máy trong công ty, không thể không cẩn thận.
Đằng sau đám người có một người tuổi trẻ người chậm rãi đứng lên.
“Cậu Doãn, tôi nghe nói, Giang Hải kia thân thủ bất phàm, ngay cả Húc Thiết của nhà họ Triệu phương Bắc cũng không phải đối thủ, hơn nữa chỉ một chiêu đã đánh bại.”
“Lời này có thật không?”
“Là sự thật!” Doãn Bằng nhếch mép cười, cứ tính là thật thì thế nào, rất nhanh thôi, Giang Hải sẽ trở thành một kẻ tàn phế.
Doãn Bằng đã dặn dò, không cần giết Giang Hải, Doãn Bằng muốn đánh gãy chân tay Giang Hải, khiến cho Giang Hải phải trơ mắt nhìn gã ta chơi đùa Cố Uyển Như cho đến chết.
“Tập đoàn Uyển Như có đội quân bảo vệ thân thủ không tầm thường, điều này cũng là thật sao?”
“Tự nhiên cũng là thật.” Doãn Bằng vẫn như cũ không phủ nhận.
Người trẻ tuổi kia nói: “Vậy, nhà họ Doãn, làm sao có thể bảo vệ được cho những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi đây?”
Làm chó giữ nhà cho nhà họ Doãn thì có thể, trông vườn coi nhà, những lúc tham gia chiến đấu đều là bọn họ.
Nhưng ngay đến thức ăn cho chó cũng không cho thì không được rồi.
“Giang Hải, rất nhanh thôi, sẽ biến thành tàn phế.”
“Cao thủ của nhà họ Doãn, vài hôm nữa sẽ tới thành phố Giang Tư.
Một khắc cũng sẽ không dừng lại, Giang Hải sẽ bị đánh thành tàn phế.”
“Tôi đại diện cho nhà họ Doãn nói! Có ai? Không tin?”
Không khí trong nháy mắt chững lại, không ai có thể tưởng tượng được nhà họ Doãn lại bá đạo như vậy.
Ngoài sáng trong tối cùng hợp lực, không chỉ có muốn thâu tóm tập đoàn Uyển Như, còn muốn phế Giang Hải.
“Tất cả những thứ này, đều là tư thù của nhà họ Doãn và tập đoàn Uyển Như, không hề có quan hệ nào với tôi.”
Đột nhiên, một câu không nóng không lạnh từ một phía truyền đến.
Nói lời này là một người trung niên tóc cắt bằng, mặt chữ điền, mũi cao, môi dày.
“Chúng tôi không oán không thù với tập đoàn Uyển Như, vì sao phải mang doanh nghiệp gia tộc mình ra đặt cược.”
“Chúng tôi và nhà họ Doãn, cũng không phải hay qua lại, càng không có giao tình gì, vì cái gì mà nhất quyết bắt chúng tôi chỉ được chọn đứng một bên?”
Doãn Bằng tìm xem người phát ra âm thanh là ai, ánh mắt lạnh băng đến đáng sợ.
Cẩn thận nhìn người đàn ông trung niên này, không có gì ấn tượng, lần này người tới cũng rất nhiều, Doãn Bằng cũng không nhớ được ai với ai.
“Ông muốn duy trì vị trí trung lập?”
“Tôi thấy ông nghĩ nhiều rồi.”
“Tổ rớt liệu trứng có còn an toàn được không?”
“Toàn bộ tập đoàn Uyển Như, toàn bộ thành phố Giang Tư, thậm chí, toàn bộ tỉnh Hải Đông, sẽ phải trở thành sản nghiệp của nhà họ Doãn.”
“Ông có cơ hội lựa chọn đã tốt lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn mặc cả?”
Người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên: “Đúng vậy, tôi lựa chọn trung lập.
Ân oán của các anh, không liên quan tới tôi.”
Nói xong thì cất bước đi ra ngoài.
Doãn Bằng cũng không ngăn lại, chỉ nhìn người đàn ông trung niên đó.
Nhưng sắc mặt anh ta âm trầm đáng sợ, ánh mắt càng dữ tợn.
“Nếu rời đi, gia tộc của ông cũng không cần thiết tồn tại nữa.”
“Công ty của ông cũng không cần tiếp tục kinh doanh nữa.”
Người trung niên dừng bước, quay đầu lại, biểu tình trước sau vẫn bình tĩnh như nước.
“Sao? Hối hận rồi?”
“Chỉ có điều, giờ phút này ông hối hận, cũng đã muộn.”
“Công ty của ông và tập đoàn Uyển Như, cùng nhau chờ chết đi.”
“Ngay cả ông, không bao lâu nữa, cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Người đàn ông nọ chỉ thở dài, mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Nhà họ Doãn, thế mà lại cử một đứa trẻ con đến tỉnh Hải Đông tác oai tác quái.
Những người này, cũng thật là không có cốt cách!
Người đàn ông trung niên rời đi, Doãn Bằng chậm rãi đứng lên, vòng quanh chiếc bàn dài, chậm rãi đi lại.
Đột nhiên dừng lại, giọng điệu lạnh lùng, điên cuồng gào lên.
“Còn…… Có…… Ai?”
“Ai nếu muốn đi, hiện tại vẫn còn kịp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook