Chàng Rể Kỳ Quái
194: Đùa Thôi Mà


Cao Ngọc ngay lập tức đứng thẳng người, một cảm giác không ổn dần dần xuất hiện.
Tôn Trạch ở bên cạnh đã run rẩy.
Người trước mặt thật sự rất mạnh mẽ.
Thành phố Giang Tư, sao lại có một người có sức mạnh như vậy tồn tại được chứ?
Người mà anh ta nhìn thấy là Thất Hồn.

Nhưng là Thất Hồn cố tình làm lộ hơi thở ra để khiến bọn họ cảm nhận được.
“Anh có phải là Giang Hải không?” Cao Ngọc từ từ lùi lại.
Tôn Trạch ngay lập tức kéo Cao Ngọc lại với vẻ bất lực, cái đồ đần này.
Nếu đã gặp một cao thủ, thì cứ nói mình đi nhầm chỗ không được sao? Nếu hỏi như vậy chẳng khác nào nói cho đối phương biết, mặc dù anh rất mạnh nhưng chúng tôi tới chỉ là để vạch lá tìm sâu.
Thất Hồn chậm rãi lắc đầu.
Tôn Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, hóa ra là không phải, chúng tôi đi nhầm rồi, bây giờ sẽ đi chỗ khác ngay.”
Cao Ngọc cũng hiểu ý, gãi gãi đầu một cái, rồi ngông nghênh chắp tay một cái, nói sau này có duyên sẽ gặp lại.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ quay người, lại phát hiện ra một nhóm người đang đứng trong bóng tối.
Người đứng đầu, tóc nhuộm màu xanh lá cây cực kỳ chói mắt.
Một đôi mắt giống như con chồn đói nửa tháng mới nhìn thấy một con chim trĩ nhỏ.
Giống như một tên ngốc gặp một cô gái làng chơi.
"Không phải tôi, là anh ấy..." Thất Hồn nhìn cách đó không xa.
Giang Hải nắm lấy tay Cố Uyển Như đi về phía xe của mình, không quan tâm đến tình hình ở bên này.
Cao Ngọc lên tiếng nói: “Chúng tôi là đến...”
“Đến làm gì không quan trọng.” Thất Hồn không muốn nghe chút nào.
“Quan trọng là mấy người đã đến rồi.”
Kim Thâu mỉm cười và tiến lên một bước: “Nào, ra tay đi.”
“Ra tay?” Lúc này có hơn trăm người đứng phía sau Kim Thâu, nếu như ra tay không phải là sẽ bị đám người đó đè chết hay sao?
“Không ngờ lại có người dám đến thành phố Giang Tư gây rối, rõ ràng là không coi chúng ta ra gì mà.” Kim Thâu chậm rãi đi tới, dáng vẻ ngông nghêng, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.
Trong khoảng thời gian khắc khổ luyện tập này, Kim Thâu và những người này đã có một bước nhảy vọt về thể chất.
Lúc này, bọn họ muốn tìm một đối thủ vừa tầm để đối đầu.
Thực chiến là cách tốt nhất để kiểm chứng sức mạnh.
“Xoạt...” Kim Thâu trực tiếp xé rách áo sơ mi của mình.
So với mấy tháng trước, bây giờ anh ta cơ bắp cuồn cuộn hoàn toàn giống như là hai người khác nhau.
Một người nữa cũng đứng ra, đó là Chu Khải, cũng đồng thời xé bỏ quần áo trên người mình.

“Mỗi người một tên, tôi muốn tên xấu xí kia.”
“Không, không, không, anh vẫn nên chọn tên nhìn giống người kia thì hơn.”
Cao Ngọc và Tôn Trạch nhìn nhau, lúc này bọn họ cũng không biết ai xấu hơn ai.
“Vậy thì không cần phải phí lời nữa, ai tóm được là của người đấy.”
Cao Ngọc cũng tức giận, mặc dù khí thế của Thất Hồn khá mạnh, nhưng mà đám người Kim Thâu này thì anh ta lại không sợ.

Bị người khác coi như đồ chơi, ngay cả tượng đất thì cũng có ba phần là bản tính của đất.
Ngạo mạn!
Tự cao!
Ép người quá đáng!
“Các người, các người rốt cuộc là ai?”
Kim Thâu cười nói: “Là người muốn đánh nhau với bọn mày.”
“Nào, mau đến đây, tao sẽ nhường bọn mày ba chiêu.”
Vừa nói, Kim Thâu vừa nhào tới.
Mục tiêu của anh ta chính là Cao Ngọc.
Tuy nhiên, Chu Khải ở một bên còn lại cũng nhảy ra và lao về phía Cao Ngọc.
Bọn họ có thể nhận ra kỹ năng của Cao Ngọc có vẻ tốt hơn.
Khuôn mặt hai người hung hãn.
Ánh mắt dữ tợn.
Đồng thời vồ tới.
Vô cùng kiêu ngạo.
“Tìm chết!” Cao Ngọc tức giận, cho dù có cao thủ phía sau, nhưng đám người Kim Thâu quả thật là quá khinh thường hai người họ rồi.
Bọn họ đến từ phía Bắc, đại diện cho nhà họ Triệu.

Hơn nữa, sư phụ của bọn họ là Húc Thiết.
Ở phía Bắc, không ai dám coi thường bọn họ, họ rất tự hào vì là đệ tử xuất sắc của Húc Thiết.
Giơ nắm đấm lên rồi tung ra một cú đấm.
Về phần đám người Kim Thâu, bọn họ cũng không nghĩ tới việc trốn tránh, mà trong ánh mắt lại còn hiện lên vẻ hưng phấn.
Quả thực, như bọn họ nghĩ, người này ẩn chứa một sức mạnh không hề nhỏ.
“Đừng có giành với ông đây!”
Kim Thâu lại rống lên, đồng thời một cú đấm tương tự được phát ra, mà cánh tay bên kia lại ra sức đẩy Chu Khải sang một bên.

“Fuck!” Chu Khải đành phải chuyển hướng, lao thẳng về phía Tôn Trạch.
Đây có phải là một kẻ mất trí không?
Bao gồm cả Thất Hồn, tất cả mọi người đều không ai ngờ được Kim Thâu vì muốn giành một con mồi mà ra tay với cả người của mình.
"Thịch..." Hai nắm đấm va chạm vào nhau phát ra một âm thanh chắc nịch..
Kim Thâu lùi lại mấy bước, chấn động khớp xương.
Cú đấm này mạnh đến mức khiến cả cánh tay anh ta tê dại.
Cao Ngọc cũng lùi lại vài bước, vẻ mặt u ám, có vẻ không bị ảnh hưởng gì.
Ở phía bên kia, Tôn Trạch đang đấu với Chu Khải.
Vừa va chạm, Tôn Trạch đã cẩn thận lắc người lùi lại phía sau.
Cao Ngọc và Tôn Trạch lúc này sáp lại một chỗ.
Tôn Trạch nói: “Anh Cao, đánh không lại đâu.”
Cao Ngọc đã sớm có ý định rút lui rồi, thành phố Giang Tư có nhiều cao thủ như vậy, nếu nhà họ Triệu ở phía Bắc biết chuyện, có phải cũng sẽ có một cơn chấn động không?
Đây là thế lực mà ngay cả những thế gia có truyền thừa lâu đời cũng không dám coi thường.
“Đi!” Cao Ngọc gầm nhẹ một tiếng, bỏ chạy trước.
“Muốn chạy, quá muộn rồi!”
Kim Thâu quát một tiếng, lao ra với tốc độ nhanh hơn cả hai người Cao Ngọc.
Trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, nắm đấm xé gió tung ra, sát ý vô cùng tàn nhẫn.
Bọn họ dám gây chuyện ở thành phố Giang Tư, còn tới tòa nhà trụ sở của tập đoàn Uyển Như, không phải tự tìm đường chết thì là cái gì?
Thật sự cho rằng thành phố Giang Tư không có ai sao?
Cho rằng thành phố Giang Tư chỉ là quả hồng mềm, muốn bóp lúc nào thì bóp sao?
Thực sự nghĩ thành phố Giang Tư chỉ một địa điểm du lịch, muốn đến lúc nào thì đến muốn đi lúc nào thì đi sao?
Kể từ khi Giang Hải thống trị mảnh đất thành phố Giang Tư này, những kẻ đến gây rối kiếm chuyện phải chết nhiều không đếm xuể, số người bị thương thì càng không cần phải bàn.
Có điều, những người này đều có một điểm chung, đó là bọn họ không thể đi mà không để lại một thứ gì đó.
Hoặc là tiền hoặc là mạng sống.
Đây là quy tắc của thành phố Giang Tư.
“Bùm bùm bùm bùm...”
Không đến ba giây sau, Kim Thâu đã đuổi tới, sau đó hai bên cũng nổi lên một trận chiến hung tàn.
Tay đấm chân đá, tràn ngập sát khí.
Thất Hồn ở cách đó không xa lạnh lùng quan sát cục diện, ánh mắt bình tĩnh.
Đám người Cao Ngọc còn không có đủ tư cách để anh ta nhìn, thậm chí còn không xứng dể anh ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường.

Hai người Kim Thâu mạnh nhất trong trăm người.
Tuy nhiên, Cao Ngọc dù sao cũng là đệ tử của Húc Thiết, đi theo ông ta cũng nhiều năm, cũng là một cao thủ.
Sau vài lần di chuyển, Kim Thâu đã bộc lộ rất nhiều khuyết điểm.
Cao Ngọc nhìn thấy được kẽ hở, dùng chân đá Kim Thâu bay sang một bên, ngã xuống đất, làm miệng dính đầy bùn đất.
“Mẹ kiếp...” Kim Thâu đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững, Chu Khải đã bị một cú đấm cho ngã ngữa, rồi bay tới.
Hai người bị rơi vào cùng một chỗ, vô cùng nhếch nhác.
Bọn họ thất thế, nhưng cũng không chấp nhận chịu thua, lau vết máu chảy trên mũi rồi đứng dậy chiến đấu một lần nữa.
“Được rồi, hai người đã chết rồi.”
Nếu như không có Thất Hồn đứng một bên quan sát, hai người Kim Thâu quả thực đã chết trong tay Cao Ngọc từ lâu rồi.
Vì sự xuất hiện của Thất Hồn, Cao Ngọc cũng không dám ra tay tàn độc chuốc thêm thù hận nữa.
Kim Thâu nghiến răng, khịt mũi rồi miễn cưỡng bước sang một bên.
Thất Hồn còn chưa kịp nói gì thì hai người khác đã ngay lập tức lao ra.
Đồng tử Cao Ngọc co rút lại, trong lòng thầm rủa, cậy đông hiếp yếu!
Đánh một lúc hai người càng thêm kinh hãi, không thể tin nổi.
Lẽ nào, một trăm người trước mặt đều có sức mạnh ngang với tên tóc xanh kia sao?
Nếu đúng như vậy, lực lượng này thật sự quá khủng khiếp.
Rốt cuộc là ai, là ai lại có thể cùng lúc huấn luyện ra môt trăm người, hơn nữa mỗi người lại mang hơi thở vô cùng dũng mãnh như vậy.
Vẻ mặt của bọn họ viết lên hai chữ, kinh hoàng.
Đừng nói đến tôn đại thần như Thất Hồn, cho dù chỉ có đám lâu la Kim Thâu này, bọn họ muốn lấy tiền của Giang Hải cũng là chuyện không thể nào.
Bọn bọ, làm sao họ có thể đánh bại cả trăm người như vậy chứ.
Chẳng mấy chốc, hai người Cao Ngọc đã bò trên mặt đất, mặt mũi bầm tím, chảy máu mũi dài.
“Mang đi!” Kim Thâu lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, cả hai bị đưa đến một sân tập, sân tập này đủ rộng cho hai trăm người có thể huấn luyện cùng một lúc.
Vào lúc này, ở giữa đã được thiết kế thành sàn đấu.
“Hai người, ai sẽ lên trước?” Kim Thâu đứng trên sân khấu, máu mũi đã ngừng chảy, nhưng Kim Thâu vẫn không phục, anh ta muốn khiêu chiến thêm một lần nữa.
Cao Ngọc và Tôn Trạch liếc mắt nhìn nhau, lúc này, cuối cùng bọn họ đã hiểu được mục đích nhóm người Kim Thâu đưa bọn họ tới đây để làm gì?
Đây chẳng phải là muốn biến bọn họ trở thành bao cát để tập luyện sao?
Bắt bọn họ, việc trước tiên không phải là nên hỏi rõ thân phận của bọn họ là gì sao?
Kim Thâu không quan tâm đến những điều này, điều mà anh ta quan tâm đến chính là, đám người Cao Ngọc kia rốt cuộc có khả năng kháng cự đến mức nào.
Trong sân tập huấn luyện ra một một cặp cao thủ như vậy, sau khi tập luyện so tài một trận, cũng đừng quá vui mừng.
Chu Khải hừ lạnh: “Kim Thâu, anh mau xuống đây cho tôi, lần này, tới lượt tôi khiêu chiến.”
“Xếp hàng xếp hàng…” Kim Thâu rất nóng nảy, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Cao Ngọc.
Lúc trước bị Kim Thâu đẩy một cái, trong lòng Chu Khải đã cảm thấy rất khó chịu: "Sao nào, anh lại muốn chơi xỏ có phải không, nếu không thì chúng ta thử lại lần nữa xem?”
“Đệch, ông đây mà sợ cậu sao? Thử thì thử, vừa rồi không biết là ai bị ông đây cho một đấm lăn sang một bên?”
“Móe, vừa rồi là ai bị đá văng xuống vũng bùn hả?”
Lúc này, Tần Hiên cũng đi tới, ánh mắt u ám và lạnh lùng.

“Câm miệng hết lại đi.”
Kim Thâu muốn cãi chày cãi cối, nhưng nghĩ đến mấy lời của Giang Hải, vừa mở miệng lại phải nuốt mấy lời định nói vào trong.
Tần Hiên đứng trước mặt Cao Ngọc: “Mấy người là ai?”
Cao Ngọc tự đắc: “Chúng tôi là người của nhà họ Triệu ở phía Bắc.

Mấy người gặp rắc rối to rồi.

Ngay cả tôi mà cũng dám đánh.”
“Tôi khuyên anh một câu, vẫn là nên biết điều thả bọn tôi ra, nhà họ Triệu có thể sẽ không truy cứu trách nhiệm mấy người.”
“Trách nhiệm? ” Tần Hiên cười chế nhạo.
“Kim Thâu, giao cho các cậu.”
“Nhớ đừng đánh đứt tay đứt chân, đừng đánh vỡ não, đừng…”
“Được rồi được rồi, chúng tôi nhớ cả rồi, không ai đánh chết bọn họ đâu, giữ bọn thêm vài ngày, chúng ta sẽ có trò tiêu khiến để chơi.”
Tần Hiên nhìn bọn họ một ánh mắt thương hại rồi quay đi.
Một tiếng hoan hô vang lên, tất cả đám người bọn họ đôi mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào hai người Cao Ngọc đầy hứng thú.
“Mấy người… mấy người muốn làm gì?”
Một đám người chậm rãi vây quanh lấy hai người bọn họ.
Cao Ngọc kinh hãi nuốt nước bọt dữ dội: “Sư phụ của tôi là Húc Thiết, một trong những võ giả giỏi nhất phía Bắc…”
“Húc Thiết?”
“Không quen.”
Trong sân tập đồng thời vang lên tiếng hét lớn.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh...”
“Ahhhhhhhhhhhhhhhh.”
Tiếng thét thấu tận trời xanh.
Hai người Cao Ngọc nằm mơ cũng không thể ngờ, sau khi đến thành phố Giang Tư lại thảm đến mức này.
Cả đêm, hai người Cao Ngọc không rời sàn đấu.

Từng người một lần lượt lên sàn, thay nhau nện vào mặt bọn bọn.
“Mau thả chúng tôi ra, nếu không các người sẽ phải hối hận...”
“Đắc tội với nhà họ Triệu ở phía Bắc, mấy người...”
“Để Giang Hải tới gặp tôi, tôi muốn gặp Giang Hải...”
Kim Thâu châm một điếu thuốc ngăn đám người vẫn đang bao vây lấy bọn họ.
“Được rồi, đừng đánh chết bọn nó.”
“Phục vụ đồ ăn thức uống, chăm sóc tốt một chút, rồi đánh tiếp.”
“Nhớ kỹ, thức ăn cho ‘chó’ phải đầy đủ dinh dưỡng....”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương