“Quận chúa, chuyện này nếu truyền đi thì không được đâu.” Hạ Trúc hầu hạ chủ nhân mặc y phục không ngừng nhắc đi nhắc lại.

“Vậy chúng ta không để cho nó truyền đi là được rồi mà?” Lý Vũ Dương xoay người cười khẽ, nhìn vẻ mặt khổ sở của Hạ Trúc, cảm thấy hết sức thú vị.

Lúc này, Hạ Trúc đang rất không muốn nhưng cũng phải cầm lấy một bộ y phục tỳ nữ màu xanh thay cho nàng, trang phục như vậy đi ra ngoài, người nào biết được đây là Quận chúa chứ?

Hạ Vũ một bên nhìn tỷ tỷ cau mày chặt, còn chủ tử lại bày ra bộ dáng xấu xí nghịch ngợm, nhịn không được cười phá lên.

Hạ Trúc tức giận liếc muội muội một cái, giờ phút quan trọng này, nó còn cười được.

“Tỷ tỷ,” Hạ Vũ tự ở một bên hưng phấn đề nghị, “Nếu như tỷ lo lắng, không bằng chúng ta cùng theo Quận chúa xuất phủ đi?”

“Muội?!” Hạ Trúc cột tóc cho chủ tử, liếc xéo khuôn mặt cùng mình lớn lên giống nhau như đúc, không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Hay là tính thế này, mình tỷ đi là được. Nếu thật để muội theo Quận chúa ra ngoài, chỉ sợ vốn là không có chuyện gì cũng bị muội gây ra một đống.”

Gương mặt Hạ Vũ không khỏi xụ xuống.

“Muội ở lại đây, làm chút ít bánh hoa mai cho Quận chúa, tiện thể pha luôn ấm trà.” Hạ Trúc dặn dò, “Nếu Quận chúa trở về phủ mà đói bụng, có thể dùng ngay.”

“Muội biết rồi.” Hạ Vũ rất không nguyện ý xoay người đi ra ngoài.

“Quận chúa. . . . . . Chúng ta bàn lại việc này nhé?” Hạ Trúc bỗng nhiên nói.

Lý Vũ Dương soi mình trong gương, ánh mắt chạm phải Hạ Trúc trên đó, nàng nâng mi, “Sao cơ?”

“Chi bằng, nô tỳ thay thế Quận chúa xuất phủ một chuyến, đi ngay rồi trở về.” Hạ Trúc chưa từ bỏ ý định không muốn để chủ tử xuất phủ trong đầu.

Lý Vũ Dương nghe vậy cười một tiếng, mặc áo bông vào, sau đó đứng lên, đối mặt với nàng, “Hạ Trúc à, ngươi không cần lo lắng quá như thế, ta sẽ thận trọng mà. Chỉ là đi chợ lấy bức tranh chữ thôi, ngươi còn sợ ta sẽ gây náo loạn gì sao?”

Về điểm này, Hạ Trúc không chắc chắn chút nào. Cho dù nàng cùng Quận chúa lớn lên bên nhau từ bé, Quận chúa cũng chưa từng xem tỷ muội họ là người ngoài, nhưng dù sao chủ tớ có khác, nếu gặp chuyện thật, Quận chúa ra lệnh một tiếng, dù nàng cảm thấy không ổn cũng phải tuân theo.

“Trang phục của ta như thế này, người khác không nhận ra đâu.” Lý Vũ Dương đắc ý nói. Để tránh khỏi bị người khác mách chuyện trước mặt Linh di, nàng suy nghĩ kỹ càng, chọn cách giả trang thành tỳ nữ, mang theo Hạ Trúc xuất phủ một chuyến.

Hạ Trúc biết nhiều lời vô ích, thở dài, chỉ có thể yên lặng đi theo chủ tử từ cửa sau chuyên dành cho hạ nhân rời khỏi Vương phủ.

Vừa đến phố, chợ vẫn náo nhiệt như thường ngày, ánh mắt Lý Vũ Dương trong đám đông tìm kiếm quầy hàng của Liễu Nham Phong, nhưng hoàn toàn không thấy.

“Quận chúa, người đó chắc không tới đâu.” Hạ Trúc ở một bên nhẹ giọng nói.

Lý Vũ Dương không đáp, ánh mắt vẫn dáo dác trong đám đông. Nàng tin hắn sẽ đến, bởi vì hắn đã hứa với nàng, cho nên tuyệt đối sẽ đến!

“Cho ngươi.”

Một cuộn tranh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rất kinh ngạc, nàng vội vàng vươn tay tiếp đón, ngước mắt lên, chạm phải con ngươi đen sáng của Liễu Nham Phong.

Hắn vẫn như trong hồi tưởng của nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, mặc dù có chút phiêu dật tuấn lãng, nhưng trời lạnh như vậy, nàng rất lo hắn sẽ bị cảm lạnh.

“Ngươi đã đến rồi.” Nàng lộ ra cười yếu ớt.

“Ta nói thì ta sẽ làm.” Mặt hắn không chút thay đổi.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, thấy đầu mũi của nàng vì hàn khí lạnh đến nỗi đỏ cả lên, hắn không nhịn được đưa tay chạm gò má lạnh như băng ấy kia. Xem ra nàng đã ở trong tuyết đợi hắn một lúc rõ lâu.

“Không phải ngươi tới chậm, là ta đến sớm thôi.” Nàng không tránh né hắn đụng chạm, trong lúc mơ hồ dưỡng như thấy trong mắt hắn hiện lên một tia áy náy.

Hạ Trúc ở một bên thấy vậy trừng to mắt. Quận chúa là thiên kim lá ngọc cành vàng, nam tử này tại sao có thể tùy ý chạm vào mặt Quận chúa? Trong lòng nàng không khỏi nôn nóng.

“Ta mở ra xem nha?”

“Đấy đã là của ngươi.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

Lý Vũ Dương cẩn thận mở bức tranh trong tay, một rừng thông cùng với hạc bay đầy trời, còn có hàng chữ đề câu — Sống thọ ngang trời đất, tỏa sáng như nhật nguyệt (*).

“Bức tranh rất đẹp, câu đề cũng hay nữa!” Nàng không khỏi khen ngợi, xem ra vừa vui vẻ vừa bội phục, “Cám ơn ngươi, phụ vương ta chắc chắn sẽ rất thích.”

Lý Nhạc có thích hay không, Liễu Nham Phong hoàn toàn không quan tâm, chỉ là hắn muốn nhìn nàng nở nụ cười mà thôi.

Hạ Trúc âm thầm quan sát vị nam tử trẻ tuổi trước mắt. Trên gương mặt trắng trẻo là sống mũi thẳng tắp, con ngươi đen lấp lánh có thần, mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng khác biệt là khí thế cao ngạo, không thể nào phủ nhận rằng đây là một nam nhân anh tuấn. . . . . .Nhưng nguy rồi!

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của chủ tử, trong lòng Hạ Trúc vô cùng bất an, dù nói thế nào, đường đường là Quận chúa không nên có dính dáng tới dân thường. Nàng vội vàng thúc giục Lý Vũ Dương.

“Quận chúa, tranh đã lấy được rồi, chúng ta trở về phủ thôi.”

“Vất vả lắm mới xuất phủ một chuyến mà, cần gì gấp như vậy? Cầm lấy hộ ta một lát.” Lý Vũ Dương đem cuộn tranh lại, giao cho Hạ Trúc.

Hạ Trúc đón lấy, trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Ngày hôm nay là hội chợ cuối năm rồi, ai nấy bận rộn mua đồ tết, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt đi.” Lý Vũ Dương vội vã nói. Âm thanh chào mời hàng, người đông rộn ràng. Đôi mắt nàng tỏa sáng cầu khẩn Liễu Nham Phong. “Cùng đi với ta nha, được không?”

Hắn suy nghĩ một lát, gần như không xét kỹ mà gật đầu.

Vừa thấy hắn đồng ý, lập tức nàng hưng phấn mà lôi kéo hắn trên đường phố tấp hết gian hàng này đến gian hàng kia.

Đường đường là Vũ Dương Quận chúa của Cẩn Vương phủ, trên đường lôi kéo nam nhân như thế ra thể thống gì nữa? Hạ Trúc thấy cảnh tượng này, sợ tới mức hai mắt mở to, vội vàng đuổi theo.

“Mấy ngày trước trông thấy cái này, ta liền muốn mua về phủ cho đệ đệ.” Nàng cầm lấy một con búp bê đất sét, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Đáng tiếc đã bị những tên ác ôn kia làm hỏng mất.”

Hắn nhìn cái trán của nàng, “Còn đau không?”

Nàng lắc đầu, “Thuốc của ngươi rất thần kỳ, rõ ràng vừa mới bị thương, đắp thuốc thế đã lên da non rồi, xem ra thật không lưu lại sẹo đâu. Tiện thể ngươi nên đến thăm Linh di một chút –”

Ánh mắt hắn kiên định, “Không!” Một chữ đơn giản liền cắt ngang lời nàng.

Lý Vũ Dương không nhịn được bĩu môi.

“Quận chúa, ” Hạ Trúc ghé vào tai chủ tử nói nhỏ, “Chỉ là lang trung giang hồ, sao người có thể bảo hắn trị bệnh cho Vương phi? Nếu hắn tài như vậy, cũng không đến nỗi trời lạnh thế này chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc thế kia.”

Lời của Hạ Trúc không phải không có lý, Lý Vũ Dương nghe vậy ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Mặc dù chỉ có thể nói cùng hắn là tình cờ gặp gỡ, nhưng hắn vẫn cho nàng một cảm giác quen thuộc, làm nàng cho rằng hai người đã gặp nhau ở nơi nào đó, chẳng qua là nàng không tài nào nhớ ra nổi.

Liễu Nham Phong cầm lấy một con búp bê , đặt trên tay nàng.

Nàng khó nén vui mừng, “Tặng cho ta sao?”

Hắn gật đầu.

“Cám ơn ngươi trước, nhưng mà. . . . . .” Ánh mắt Lý Vũ Dương vừa chuyển, thấy cách đó không xa một gánh hàng, như tìm thấy mục tiêu, “Ta muốn trả lễ lại.” Dứt lời nàng liền đi tới.

Liễu Nham Phong không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn theo sau, không bao lâu, trên tay nàng khoác thêm một chiếc chăn lông. Hắn khó hiểu nhăn mày.

“Tặng cho ngươi. Buổi tối ngủ nhớ đắp lên.”

Hắn không đưa tay, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng. Thì ra là nàng lôi kéo hắn thăm thú chợ tết, tham gia náo nhiệt, mua đồ chơi tặng đệ đệ, còn chủ yếu vì nghĩ đến hắn mua một chiếc chắn lông giữ ấm.

“Đừng từ chối.” Nàng chăm chú nhìn hắn, chú ý đôi mắt đen ấy chuyển sang thâm trầm, nàng không khỏi lớn tiếng, “Ngươi cầm mau lên.”

Hắn như cũ không trả lời cũng không có hành động gì, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng.

Cho dù cách nhau một khoảng, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nan giải của hắn, thân thể của hắn tựa hồ căng thẳng, mặt mũi cũng nhìn không ra cảm xúc.

“Chỉ là một chiếc chăn lông thôi mà.” Nàng nhẹ giọng mở miệng, “Nham Phong. . . . . . Cầm lấy đi.”

Nàng gọi tên hắn nghe thật dễ chịu. . . . . . Liễu Nham Phong lúc này mới phát hiện, đã lâu không có ai gọi tên tên của hắn rồi, hắn lại ước mong cái cảm giác thân mật này.

Nhìn đôi mắt sáng ngời kia, hoàn toàn không phải là giả vờ, khóe miệng không khỏi giương lên.Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng ầm ĩ, tiếp đó là tiếng thở hổn hển hô lớn –

“Người phía trước mau tránh ra! Mau tránh ra! Con ngựa nổi điên rồi!”

Vốn ở chợ thì ồn ào, bây giờ bởi vì một con ngựa hoang trốn khỏi dây cương, càng bát nháo hơn nữa, giống nồi nước sôi ùng ục lên. Ngựa hoang nổi điên bất chấp ở trên đường tấn công loạn xạ, dọc đường đã đụng biết bao nhiêu người không kịp tránh né.

Lý Vũ Dương nghe tiếng rối loạn, tay cầm chiếc chăn, khuôn mặt nhỏ bé hoang mang ngó nghiêng, chỉ thấy một con ngựa màu rám nắng hung hăng, phi thẳng tới hướng nàng.

Đầu óc của nàng bỗng nhiên trống rỗng, biết mình nên mau tránh ra, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, thân thể của nàng hoàn toàn không cách nào phản ứng.

“Quận chúa!” Hạ Trúc thấy cảnh tượng như vậy, mặt cũng hoảng sợ đến trắng bệch.

Nhưng Liễu Nham Phong vẫn hoàn toàn bình tĩnh, sau đó phản xạ rất nhanh, nghiêng mình chặn trước người Lý Vũ Dương.

Nàng kinh ngạc nhìn hành động của hắn, vươn tay muốn đẩy ra, lại không ngờ tới ngược lại hắn cầm tay của nàng, thần sắc như thường kéo nàng đúng phía sau mình. Hắn nghiêng người, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng phía trước, trừng con ngựa hoang đang phi thẳng tới, vẫn bất động như núi.

Lý Vũ Dương nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn tiếp, bất kể trong lòng nàng khẩn cầu bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng đầu nàng cũng chỉ hiện lên cảnh này –

Chỉ thấy con ngựa nổi điên phi đến trước mặt Liễu Nham Phong, thế nhưng đột nhiên hí dài một tiếng, chồm thân lên, vó ngựa đạp trên không, còn chút xíu nữa bỗng đứng lại.

Cái chợ ồn ào trong nháy mắt yên lặng như tờ, không ai nghĩ được rằng chuyện bắt đầu như thế nào, kết thúc ra sao.

Mọi người kinh ngạc, duy có Liễu Nham Phong vẫn đạm mạc, tay hắn vỗ vỗ nhẹ con ngựa, nó cũng ngoan ngoãn tiếp nhận đụng chạm của hắn.

Bộ dạng hiền lành đó, thật là nhìn không ra một khắc trước nó còn đang chạy như điên đả thương người khác.

Người người chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi trầm trồ.

Đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là chủ nhân con ngựa, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh Liễu Nham Phong, nhanh chóng khoác dây cương cho nó, cột chặt lại. “Tiểu tử, ngươi làm được lắm!” Hắn vừa kéo ngựa, vừa không nhịn được tò mò, không chú ý hỏi: “Ngươi đến từ đâu vậy?”

Liễu Nham Phong không trả lời, nhìn bốn phía người tụ tập càng nhiều, sắc mặt khẽ biến thành lãnh.

“Ta bị con ngựa hoang làm cho phát điên,” nói đến đây, chủ ngựa vẻ mặt buồn rầu, “Vốn là hiếm khi gặp được tốt mã, đáng tiếc dã tính khó thuần phục, xem ra ta nhìn sai rồi.”

“Bản thân ta cảm thấy nó rất tốt.” Có lẽ là Liễu Nham Phong ở bên cạnh, Lý Vũ Dương dũng cảm đưa tay vỗ vỗ cổ con ngựa. Mà nó cũng nghe lời, còn liếm liếm tay nàng, làm nàng phát ra tiếng cười như chuông ngân. “Nó thật đáng yêu.”

Liễu Nham Phong thấy thế, đưa một ít bạc vụn cho chủ ngựa.

Hắn ta kinh ngạc nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, “Con ngựa này. . . . . . Ngươi muốn?”

Liễu Nham Phong nhàn nhạt quay đi. “Bạc này không đủ sao?”

“Đủ đủ đủ –” chủ ngựa không chần chờ đem mã giao cho họ, dù sao con ngựa hoang khó thuần phục đó hoang đối với hắn mà nói đã mất chỗ dùng, bây giờ có người chịu mua thật không còn gì tốt hơn.

“Hay quá!” Đáy mắt Lý Vũ Dương hiện lên tia sáng, giao chiếc chăn trong tay cho Liễu Nham Phong, lập tức kéo lấy chú ngựa. “Mã nhi, mã nhi, ngươi có chủ nhân mới rồi.”

Giờ phút này đây, nụ cười hiện trên mặt nàng giống như ngọn gió xuân thổi đến, làm Liễu Nham Phong tim đập thình thịch, nhưng hắn không để cho tâm tình biểu hiện ra.

Thấy người xung quanh vây xem, hắn kéo tay nàng, cúi đầu, rời đi nhanh.“Ngươi mạnh thật nha.” Một tay dẫn ngựa, nàng vừa đuổi theo bước đi của hắn, ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt chứa sự bái phục. “Làm sao ngươi làm được? Khiến cho ngựa dừng lại?”

Liễu Nham Phong không trả lời. Trời ban cho hắn năng lực khống chế vạn vật, nhưng hắn luôn cẩn thận, không cho năng lực xuất hiện, để che dấu thân phận. Vì trong lúc chỉ mành treo chuông, và vì nàng, hắn lại quên mất mà vận dụng hết năng lực của mình. . . . . .

“Phép thần thông này có thể dạy cho người không?” Ngữ điệu nàng nhẹ nhàng cộng thêm tò mò cùng cùng bội phục, “Nếu như được, ngươi có thể dạy cho ta, muốn ta bái ngươi làm sư cũng không có vấn đề gì.”

Hắn không có mở miệng, chẳng qua là đầu hờ hững khẽ lắc, nói rõ cự tuyệt.

“Ngươi thật làm tức chết người ta mà, rõ ràng y thuật thâm sâu không ra tay cứu người, võ công cao cường cũng không muốn truyền cho người khác!” Nàng có chút hờn dỗi nhìn hắn.

Sau trận kinh ngạc vì con ngựa điên và đến giờ là ánh mắt của Liễu Nham Phong, Hạ Trúc im lặng nhìn trừng trừng, rồi mới phục hồi tinh thần lại, gấp gáp cước bộ đuổi theo.

Ngay lúc này, nàng không thể không thừa nhận, vị nam tử thần bí này thật không đơn giản. Mặc dù y phục khó coi rất không xứng với Quận chúa, nhưng nếu nói về khí phách, nam nhân này thật không kém gì Vương gia.

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi,” Lý Vũ Dương chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói, “Nếu ngươi không đem công phu truyền cho đệ tử, ta e sẽ nó sẽ bị thất truyền .”

Đi thẳng đến góc đường không có người, Liễu Nham Phong mới thả chậm cước bộ của mình.

“Ngươi khônghiểu.” Hắn nhàn nhạt đáp.

“Ta có thời gian nghe ngươi nói thì sẽ hiểu, nhưng mà bây giờ. . . . . .” Nàng chỉ chỉ chiếc chăn trong tay hắn, “Ngươi nhận đi. Không cần băn khoăn, chỉ là một tấm chăn thôi mà.”

Hắn hạ mắt, cúi đầu nhìn vật đó trong tay, biết nàng đã quyết định rồi bèn gật đầu nhận.

Quá khứ đã trải qua khiến hắn khó có thể mở rộng tâm, tàn sát năm đó, giết hết tất cả mọi người, mẹ hắn chết thảm trong tay binh lính của triều đình, vì vậy hắn không có một thời thơ ấu trọn vẹn, trên vai đè nặng trách nhiệm.

Những năm qua, hắn buộc phải đóng chặt tình cảm của mình, bất luận đối mặt với bất kỳ tình huống nào, cũng không thể có một chút yếu đuối, nao núng hay bộc lộ buồn vui.

Chỉ là chiếc chăn lông thôi – thanh âm trong trẻo vọng trong tai, tay của hắn chần chừ rồi vuốt chiếc chăn đó, bằng một cách rất nhẹ nhàng. Sự xuất hiện của nàng, khiến tất cả của hắn đều rối loạn.

Bọn họ không thuộc cùng một cái thế giới, hắn rất hiểu, nhưng nàng vẫn không sợ hãi. . . . . .Bàn tay ấm áp nhẹ siết tay nàng, một suy nghĩ mãnh liệt hiện lên —— hắn muốn nàng!

Đột nhiên hắn nắm chặt làm Lý Vũ Dương cảm thấy chút kinh ngạc, nhưng nàng không không né tránh, chẳng qua là để lộ nụ cười dịu dàng nhìn hắn.

Hắn nhẹ lắc đầu, không mở miệng, nhìn nàng cười, trong lòng bắt đầu sinh ôn tình.

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện có ánh mắt theo dõi mình phía sau, không khỏi cau lên chân mày.

Hắn nghiêng người, con ngươi đen nhánh lơ đãng quét qua nơi con mắt chằm chằm đó, lạnh lẽo. Đối phương cũng bất vi sở động, vẫn trừng trừng hắn không tha.

“Sao thế?” Lý Vũ Dương nghiêng đầu hỏi, thấy hắn có vẻ khác lạ.

Liễu Nham Phong phân tâm quay sang nàng, lúc quay lại, đã thấy bóng dáng đó biến mất.

Không có gì.” Đưa tay vỗ mông ngựa, cho dù phát hiện có cái gì bất thường, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh.

Tên xuất quỷ nhập thần kia có thể xử lý sau, hiện tại trong mắt hắn chỉ có nụ cười long lanh của nàng —— nữ nhân duy nhất cuộc đời này chạm vào trái tim hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương