Trong viện của nội cung, trăng sáng vằng vặc, ngôi sao lóe sáng.

Đúng như Lí Vũ Dương nói, thân phận của nàng là trở lực, nhưng cũng có thể là trợ lực, nếu không có nàng, Liễu Nham Phong muốn vào cung một chuyến chỉ có thể xông vào lúc đêm khuya , ngộ nhỡ bị phát hiện, việc này quan hệ trọng đại. Bây giờ bọn họ cầm lệnh bài của Cẩn vương phủ , có thể quang minh chính đại ngồi ở trong xe ngựa, dưới sự dẫn dắt của thị vệ thuận lợi đi vào Đông cung.

Liễu Nham Phong hoàn toàn trầm mặc, tâm tư mâu thuẫn, đã nhiều năm, từ tình cảnh ngày hôm đó hắn không nghĩ tới việc cùng phụ thân gặp mặt.

Hình như nhìn ra trong lòng hắn có cảm xúc khó lý giải , Lí Vũ Dương đem bàn tay nhỏ bé để vào trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cười chịu dàng với hắn.

Xe ngựa dừng ở trước cung điện Đông cung , bọn họ xuống xe, leo lên bậc thang, đi vào trong cung điện.

Tàn đèn ở bên trong, Liễu Nham Phong thấy rất nhiều rèm cửa bay bay theo gió, Đông cung to như vậy lại không bày biện nhiều đồ, ngọn đèn dầu chập chờn, chợt sáng chợt tắt , không khí mang theo một chút âm trầm kinh khủng.

Hắn đang trong tình trạng mất hồn,thì một nam tử gầy trơ xương đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt thật thà, sau khi nhìn thấy người vào thì thay đổi.

"Đi ra ngoài!" Hắn hướng bọn họ rống to, "Nương tử của ta đang ngủ, các ngươi sẽ ầm ĩ đến nàng, toàn bộ đi ra ngoài!"

"Thái Tử Gia, " vẫn lẳng lặng đứng ở một bên, mấy năm nay chăm sóc cuộc sống của Lý Hạo là thái giám Ngô Đạo : "là quận chúa Vũ Dương của Cẩn vương phủ và Quận mã gia cầu kiến!"

"Cẩn vương phủ. . . . . ." Lý Hạo lẩm bẩm , mấy chữ này hắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ."Cẩn vương phủ?"

"Đúng vậy , Cẩn vương phủ, " Ngô Đạo ý bảo bọn họ tiến lên, "Là hoàng đệ của Thái Tử Gia ! Hôm nay người tới là con rể của Vương Gia , là Quận mã gia nhưng cũng là đại phu có y thuật giỏi.”

"Đại phu?" Lý Hạo có chút mê mang, ngồi ở trên ghế hỏi: "Đại phu. . . . . . Tại sao muốn đại phu?"

Suy nghĩ trong đầu như chớp lóe sáng, hắn giống như trở lại mười năm trước, một màn trên đại điện —— nương tử bị trói chặt bị kéo lên điện, cả người là máu, một hơi thoi thóp . . . . . .

"Xin cứu nương tử của ta. Đại phu, ngươi có thể cứu nương tử sao?" Lý Hạo đột nhiên quỳ đến trước mặt Liễu Nham Phong , bắt lấy áo của hắn , "Cứu nàng! Cầu xin ngươi cứu nàng! Nàng chảy rất nhiều máu. . . . . ."

Cảnh tượng này như sét đánh trúng đầu hắn, mặt hắn tái nhợt, đầu óc trống rỗng, nhìn cha quỳ trên mặt đất hướng mình dập đầu , không biết làm sao.

Trong trí nhớ cha hắn đã từng phóng khoáng sảng lãng, thần thái phấn khởi , tại sao lại biến thành bộ dáng này? Thời gian dài bị nhốt, đem đem sinh lực của hắn mang đi tất cả.

"Thái Tử Gia, ngài đứng lên đi ." Ngô Đạo luống cuống tay chân đỡ chủ tử lên , "Thái Tử Gia đừng nóng vội, Quận mã gia nhất định sẽ cứu."

Lý Hạo mặt mày tiều tụy bị thái giám đỡ ngồi trên ghế, hai mắt đăm đăm, tinh thần hoảng hốt.

Ngô Đạo phái người lập tức đốt lại ánh nến sắp bị gió thổi tắt, ánh sáng chiếu sáng bên trong căn phòng mờ mờ, cũng mang đi một tia âm lãnh.

Ở dưới ánh đèn, mọi người nhìn dáng người mảnh dẻ của Lý Hạo, Liễu Nham Phong khó nén rung động trái tim .

Vũ Dương đứng bên cạnh hắn, mặc dù cũng bị giật mình, nhưng nàng chưa từng quên mục đích của chuyến đi này, nàng tiến lên khẽ kéo vạt áo của hắn.

Tinh thần của hắn lặp tức trở về, bước lên phía trước, ngồi vào cái ghế bên cạnh Lý Hạo.

Ngô Đạo ngạc nhiên, nhìn Nham phong gần như này, dáng dấp người này thật tuần tú, rất có phong thái của thái tử lúc trẻ tuổi.

ÁNh mắt của hắn nhìn về phía Liễu Nham Vân đã dẫn bọn họ đến đây, biết người này là ai, cúi đầu tỏ lễ.

Năm đó hắn đi theo thái tử đến Linh sơn, cầu xin thần y TRịnh Tây Tử xuống núi chẩn bệnh cho Thái hậu , cho nên mới ở nơi nào đó gặp được Nhược Tuyết, một giai nhân như nước uyển chuyển thanh tao, cũng làm trái tim của thải tử rung động.

Từ đầu tới cuối, hắn đều đứng một bên, nhìn mối lương duyên đến rồi đi, nhưng phát triển cuối cùng lại nhìn thấy hắn đau khổ ở trong cung.

Ước chừng ba năm trước , Liễu Nham Vân đã từng xông vào Đông cung lúc đêm khuya, vẫn đợi cả đêm ở trong này. Đêm hôm đó, hắn đã cùng đại thái giám nói chuyện rất nhiều, biết được sự cố nắm đó, thở dài phong vân khó lường trong cung này —— hôm nay giàu có, ngày mai cả nhà bị tịch thu tài sản thành kẻ phạm tội,ai cũng không đoán trước được phía trước sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu đổi lại bối cảnh, thái tử có thể tự do tự tại cùng với Nhược Tuyết làm một đôi vợ chồng bình thường, chỉ tiếc hắn là thiên tử tương lai, mặc dù hắn cam tam tình nguyện bỏ ngôi vị, nhưng vẫn có người nghĩ mọi biện pháp bắt hắn.

Vì vậy, cuối cùng xảy ra một cảnh tượng đẫm máu trong đại điện.

Ngô Đạo nhìn Nhược Tuyết cô nương bị thương nặng ở đại điện, bị một kiếm của quốc sư đánh gục ở trước mặt của thái tử, lúc chết biến thành nguyên hình của Bạch Hồ, còn bị mọi người róc xương lóc thịt, chết không toàn thây.

Đáng thương hơn là một con hồ tinh đắc đạo nghìn năm, quay đầu lại thành một cái xác của yêu hồ.

Mà một màn kinh hoàng như vậy cũng làm cho thái tử bị bệnh điên, mười năm trôi qua, người sống điên cuồng như vậy giữa chốn nhân gian.

"Ngô công công, " Liễu Nhược Vân xoay người, nhàn nhạt bỏ lại một câu, "Hắn là con của Nhược Tuyết ."

Nghe được câu này,thân hắn cứng đờ. Đó không phải là con của thái tử sao ? Nhìn hắn chuyên chú bắt mạch cho thái tử, trái tim hắn kích động.

Năm đó thái tử biết rõ đứa bé của mình và Nhược Tuyết sẽ không được sự đón nhận của hoàng thất cho nên lựa chọn cùng với Nhược Tuyết mang đứa bé đi, sống tự tại ở nhân gian như đôi vợ chồng bình thường, không cần vinh hoa phú quý, chỉ là cuối cùng tạo hóa trêu ngươi. . . . . .

Hành động diệt tộc hồ của quốc sư hắn cũng có nghe nói, còn tưởng rằng đứa bé này bị thái sư giết chết rồi, không ngờ còn sống rất tốt, hơn nữa còn hiên ngang mạnh mẽ. Nếu có một ngày thái tử phục hồi trí nhớ, vậy cũng may mắn có đứa con như này.

"Nham Phong, thái tử giao cho cháu cậu chờ ở bên ngoài." Liễu Nhược Vân đi ra ngoài điện. Không khí nơi này. Làm hắn sầu não, nhìn thấy Lý Hạo, nghĩ sẽ để cho hắn mối tình ngọt ngào nhưng cuối cùng muội muội lại chết thảm.

"Hắn. . . . . ." Liễu Nham Phong đè nén kích động trong lòng, không nhịn được hỏi : "Bộ dạng này đã bao lâu?"

"Chừng mười năm." Ngô Đạo cung kính trả lời.

Hắn sửng sốt, "Mười năm?"

"Dạ, sau khi Nhược Tuyết chết, Thái Tử Gia liền thay đổi thành bộ dáng này. Thái Tử Gia thân phận cao quý, tin hắn bị bệnh vì thế nên không nói ra, chỉ sợ dao động đến quốc thể của đất nước, không ai dám loạn ngôn, chỉ sợ đưa tới họa sát thân. Nhược Tuyết cô nương nếu trên trời có linh. . . . . . Thấy Thái Tử Gia tình cảm sâu đậm như vậy với nàng, cũng coi như không uổng cuộc đời này.”

Nghe được tên của Nhược Tuyết , trên mặt thật thà của Lý Hạo đột nhiên xuất hiện mấy nét dịu dàng , hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía nội đường, trong miệng thì thầm lẩm bẩm : "Nương tử của ta đang gọi ta rồi. Nương tử, ta tới đây, ngươi đừng vội. . . . . . Từ từ đi, cẩn thận bị thương. . . . . ."

Ngô Đạo lập tức bảo hai thái giá theo sau.

"Nếu không tức giận, Thái Tử Gia sẽ có bộ dạng này." Nói như vậy hắn không nhịn được liền thở dài, "Hắn cho rằng cô nương không có chết, còn có thể thi thơ đối câu với hắn, cùng nhau đánh đàn…..”

"năm mà Nhược Tuyết cô nương mất đi, thật ra thái tử gia mấy lần đi tự tử, nhưng đều được cứu, có một lần, Thái Tử Gia bị cụng đầu vào cột, sau khi tỉnh lại, người không hề tìm đến cái chết nữa, nhưng lại biến thành bộ dạng này, cho là Nhược Tuyết chưa chết. Có lẽ chỉ có như vậy, Thái Tử Gia mới có thể tìm được khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc thôi."

Trong lòng của Nham Phong như bị đục một cái hố. Thì ra muốn nói đến chân tướng cha hắn không phải là không muốn hắn, mà là đã quên mất hắn. Bởi vì lòng của cha sớm đã đi theo mẹ….

Vũ Dương không nói được lời nào, lặng lẽ rơi lệ.

Ngô Đạo ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Nham Phong, thật sự không biết xưng hô thế nào với người có cùng huyết mạch với hoàng đế. Nhớ tới Cùng Trác, hắn cũng lo lắng cốt nhục của Thái tử bị phát hiện, sẽ đưa tới họa sát thân.

"Quận mã gia, " cuối cùng hắn chọn một cách gọi an toàn, "Đừng hận Thái Tử Gia , người cũng chỉ là người đáng thương. Năm đó Thái Tử Gia tuân lệnh hồi cung, không phải là không muốn Nhược Tuyết , mà là người có trách nhiệm ở đây, phải hồi cung dặn dò một tiếng, nào biết người sẽ bị giam lỏng, không ra được hoàng cung. . . . . . Hiện tại, người bị biến thành bộ dáng này, nếu muốn ra cung tìm quận mã gia. . . . . . Chỉ sợ cũng không tìm được đường."

Nham Phong không biết nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nhìn Lý Hạo, giống như đã từng quen biết nhưng cũng rất xa lạ.

Ngô Đạo hít thở sâu, mong đợi hỏi: "Quận mã gia, Thái Tử Gia . . . . . . còn cứu được chứ?"

Liễu Nham Phong nói không ra lời, ánh mắt nhìn cha cách đó không xa, nụ cười dịu dàng, cha giống như đang nói chuyện với nương tử ở một thế giới khác.

Trong lòng hắn nóng lên, mũi cay cay, đó là một loại khổ sở, đồng thời cũng là thoải mái.

Hắn đã từng hận cha hắn không bảo vệ được mẹ, nhưng quay đầu lại mới phát hiện, cha chỉ là một con cờ, tiến không được lùi cũng không xong, khổ sở gấp trăm lần so với hắn.

Hắn im lặng đứng lên, dắt Vũ Dương đang rơi lệ ra khỏi hoàng cung lạnh lẽo.

Nơi này vinh hoa phú quý, nhưng thực tế lại cất giấu nhiều chua sót , đây là nơi mẫu thân ra đi, cũng là nơi cha không tìm thấy lối ra.

Gió đêm thổi tới, thổi qua nước mắt chưa khô trên mặt hắn, nhìn cung đình rông lớn, chỉ cảm thấy cô đơn, trống vắng.

Trong xe ngựa ba người không có tiếng thở mạnh, một mình đi về phía bên ngoài cung điện , bên ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió gào thét và tiếng vó ngựa.

Lí Vũ Dương biết hắn có nỗi buồn khó nói, tay nàng cầm chặt tay cưa hắn, cho hắn sự an ủi không tiếng động.

Xe ngựa đang muốn lái ra cổng Võ MÔn thì đột nhiên dừng lại.

Thân thể nàng lung lay, Liễu Nham Phong vội vàng vịn nàng.

"Thần Cùng Trác cầu kiến!"

Nghe thấy âm thanh này, ba người trên xe ngựa mặt biến sắc.

Liễu Nhược Vân nét mặt hết sức khó coi, "Cậu không thể thấy hắn, hắn sẽ nhận ra cậu.”

Lí Vũ Dương nghe vậy, con ngươi hơi thu lại.

Liễu Nham Phong lây lại tinh thần trước, đưa tay vỗ vỗ nàng, "nàng đợi ở chỗ này." Rồi sau đó không đợi nàng phản ứng , vẻ hắn trông như vẻ mặt không có gì xuống xe

Đối với người này, tâm lý của nàng chán ghét, tất cả nguyên nhân của sự bất hạnh đề do bản thân hắn gây ra, vọng tưởng ham vinh hoa, nghĩ đến đấy, nàng liến siết chặt quả đấm.

Liễu Nham Phong lẳng lặng nhìn thị vệ ngăn bước đi của mình, nam tử trung niên khí thế dũng mãnh thân mặc trường y đứng trước mặt hắn, chính là CÙng Trác.

Đáy mắt hắn thoáng qua tia lạnh lùng, một thân đối phương tôn quý, tựa như thông báo thiên hạ sự tôn quý của mình, nhưng hắn có được ngày hôm nay, là dùng vô số huyết lệ mà đổi được , trong đó còn bao gồm cha mẹ của hắn.

"Vị này, phải là rể hiền của Cẩn vương gia chứ?" Cùng Trác quan sát Liễu Nham phong, quả nhiên giống với tin tức của Cẩn vương phi, dáng dấp hết sức giống thái tử.

Có thể sao? Hắn nghĩ thầm. NGhiệt chủng của thái tử năm đó không chết?

Ánh mắt của Nham Phong cách hắn có một chút, trong mắt rõ ràng đầy sự lạnh lùng.

Mang theo thị vệ Kim Khôi Ngân Giáp , CÙng Trác hơi cao ngạo chào một cái, "Thần Cùng Trác, bái kiến Quận mã gia. Vi thần cả gan xin hỏi . . . . . Quận mã gia đêm khuya vào cung thăm Thái tử vì chuyện gì?"

Ngồi trong xe ngựa, Lí Vũ Dương lạnh lùng mở miệng, "Quận mã gia bồi Bản Quận chủ vào cung xem thái tử một chút, cũng không được sao?"

"Thần không dám." Cùng Trác nhìn hướng xe ngựa nói: "Chỉ là thái tử bệnh nặng, không nên tiếp kiến người."

"Bản Quận chủ cảm thấy Thái Tử Gia tốt vô cùng." thanh âm của nàng không lớn, "Ta mệt mỏi, phải về phủ, xin quốc sư nhường một chút thôi."

"Gần đây yêu tà làm loạn, vì an nguy trong cung , thần phải lục soát trong xe, để tránh không nên xuất hiện người lạ trong cung."

Lí Vũ Dương giận dữ nói: "Quốc sư đang ám hiệu Bản Quận chủ sẽ làm loạn cung đình sao?"

"Thần không dám." Cùng Trác nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng nói cao ngạo, cho thấy trong mắt không có người, "Chỉ là thần cẩn thận, sợ có người lạ lạc vào."

Một cái chớp mắt tiếp theo , Liễu Nham Phong bắt được tay hắn đang tính kéo màn xe.

"Quận mã gia, đây là chức trách của thần, xin đừng làm khó hạ thần." Ánh mắt hắn lạnh lẽo, đang định phản kích, nhưng động tác dừng lại vì thấy Vũ Dương xuống xe.

"Lớn mật!" Nàng giận dữ mắng mỏ một tiếng, mặt kiều mỵ cho thấy không vui."Còn không ngừng tay?"

Cùng Trác thấy giai nhân xuất hiện trước mặt, cặp mắt không khỏi nhíu lại, nàng nhìn thấy cặp mắt long lanh như nước của hắn như nói rõ, ở trên người nàng, hắn nhìn thấy giai nhân phương nam uyển chuyển dịu dàng khiến người khác rung động, cảm giác này rất quen thuộc, giống như THủy Tâm đã chết đi—— cuộc đời này người hắn muốn lấy nhất nhưng lại không được.

"Người ——" hắn không khỏi nhìn ngây dại.

Ánh mắt của hắn làm cả người nàng không thoải mái, chân mày cau lại, "Càn rỡ! Còn chưa tránh ra!"

"tránh, thần dĩ nhiên tránh. . . . . ." mặc dù miệng nói như vậy, nhưng mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng không tha.

Vẻ mặt Nham Phong lạnh lẽo, tiến lên chặn lại tầm mắt của hắn.

Cùng Trác cảm thấy không thích nhìn thấy hắn.

"NHìn chằm chằm quận chúa như vậy, có phải là thân phận của quốc sư." Thanh âm lành lạnh của hắn trong đêm tối khẽ giương lên.

Mặt mũi Cùng Trác có chút không nhịn được, rủ mắt thấp xuống, "Tin đồn quận chúa quốc sắc thiên hương, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Vũ DƯơng đã là thê tử của Liễu mỗ, quốc sư xin tự trọng."

"Dĩ nhiên."Ánh mắt rũ xuống của Cùng Trác khẽ lóe lên một tia âm đ*o, "Đây là dĩ nhiên."

"Ta và quận chúa đã mệt mỏi, muốn về phủ nghỉ ngơi, quốc sư có thể hay không nhường lối?" Giọng nói của Nham Phong đã nhàn nhạt hỏa khí.

Cùng Trác đang muốn mở miệng, nhưng lại bị Lí Vũ Dương vượt lên trước một bước .

"Đêm đã khuya, Bản Quận chủ không muốn gây chuyện, nếu truyền vào trong tai hoàng thượng, quấy nhiễu thánh giá, đối với quốc sư vậy không có chỗ tốt, cho nên chúng ta không bằng đều thối lui một bước, như thế nào?"

CÙng Trác cười một tiếng với nàng , "Quận chúa đã mở miệng, thần như thế nào lại không cho Quận chúa mặt mũi ? Được rồi, các ngươi đi thôi."

Mặc dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại khiến nàng cảm thấy không thoải mái, đột nhiên nàng cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó thân thể lảo đảo ngã xuống.

Liễu Nham Phong nhanh mắt nhanh tay đỡ nàng, "Vũ Dương?"

"Không có việc gì." Nàng không muốn phức tạp, nếu hắn phát hiện sẽ không tốt, "Chúng ta đi thôi." Rõ ràng ánh mắt của hắn khóa chặt trên người nàng, nhưng nàng không có ý định suy nghĩ nhiều.

Người này không tốt. . . . . . Nhớ tới lời nói của Linh di, nàng thình lình rùng mình một cái, nên tránh người này càng xa càng tốt, nhưng nàng lại đụng phải đối phương, kết quả là bình yên vô sự hoặc là tai họa buông xuống, nàng cũng không biết đáp án.

Mặt Nham Phong lạnh đi đem nàng lên xe, nơi này là cấm địa hoàng cung , cho nên hắn chỉ có thể nhịn tức, không so đo ánh mắt mơ ước của CÙng Trác với nàng.

Ánh mắt của hắn vẫn dừng lại trên người Vũ DƯơng, khi nàng lên xe ngựa sự chú ý của hắn lại đặt trên sự lóe sáng dưới ánh trăng của dây bạc.

Dây bạc này. . . . . . Hắn nheo lại ánh mắt dò xét cẩn thận, cho dù Nham Phong không khác khí ngăn hắn lại, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm như cũ.

Đây là thánh vật của Hắc tế tự, nhưng lại ở trên người của Vũ Dương? Như vậy, điều này đại biểu một chuyện. . . . . .

Khóe miệng hắn khẽ nâng lên, rõ ràng sau khi đeo thánh vật này lên, người nọ có năng lực tiên đoán cũng mất hết. Chỉ là không vấn đề gì, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp bỏ dây bạc này xuống.

Lúc này,hắn không khống chế được sự kích động ngửa đầu cười to, đã sớm không còn quan tâm Nham Phong có phải là nghiệt chủng của mười năm trước không. Dù sao lão hoàng đế bệnh sắp chết, thái tử điên điên khùng khùng, mà Nham Phong tám phần không có thành tựu gì lớn, cho nên hắn không ngại đợi Vũ Dương quay lại rồi dọn dẹp hắn.

Quận chúa giai nhân tuyệt sắc, hắn muốn chắc rồi!

Đêm đã khuya, Lí Vũ Dương không hề buồn ngủ, nàng mất hồn ngồi ở trước gương đồng,hồn nhiên không cảm thấy thời gian bất giác trôi qua.

Liễu Nham Phong đi tới phía sau nàng, tay nhè nhẹ đặt trên vai nàng.

Nàng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn hắn, chậm rãi lộ ra một cái mỉm cười.

"Thế nào còn chưa ngủ?"

"Chờ chàng." Nàng nói nhẹ một câu, kéo hắn ngồi xuống, "Chàng cũng mệt mỏi rồi?"

Hắn lắc đầu.

"Cậu và chàng nói cái gì?"

Hắn yên lặng một lát, mới nói: "Cậu hi vọng ta có thể ra tay, để cho phụ thân khôi phục trí nhớ.”

Nàng dịu dàng nhìn khuôn mắt tuấn mỹ của hắn, "Có phải chàng không muốn?"

"Làm khó?" Đáp án này làm nàng có chút ngoài ý muốn.

"Phụ vương nếu sống trong thế giới của mình cảm thấy vui vẻ, ta sao phải gắng kéo người ra ngoài? Đúng như Ngô công công nói, hắn mấy lần tìm cái chết, cuối cùng vì bị điên mà tìm được một đường sống, một khi tỉnh táo, người phải tiếp nhận tất cả, tiếp nhận cái chết của mẹ ta, tiếp nhận ngôi vua mà người tránh.”

Người đời lấy lập trường của mình để nhìn vào người khác, nhưng lại không nghĩ tới, chỗ họ coi trọng lại không chắc là chỗ trân bảo trong mắt người ta. Một ngôi vị thái tử có thể thay đổi càn khôn, hô mưa gọi gió đối với phụ vương mà nói, có lẽ chỉ là gánh nặng.

"Cùng Trác trong nhiều năm đã cắm rễ, bố cục ở nhiều nơi, hiện tại rễ đã sâu lá đã tốt, cậu cho là con đường duy nhất ngăn hắn, là để cho phụ thân khôi phục trí nhớ, đi nhận chức thái tử, lúc đó không lo không có cơ hội giết hắn."

"Suy tính của cậu không phải không có đạo lý, chỉ là thiếp cảm thấy có vấn đề. . . . . . Thái tử bị điên, đáng lẽ nên phế bỏ ngôi vị, nhưng chuyện này lại giữ kín không nói ra, ngay cả phụ vương cũng không nói với thiếp. . . . . . Nếu hắn thật muốn lên ngôi, tại sao một cơ hội phế thái tử tốt như vậy, hắn lại không làm?"

"Quốc có quốc pháp, nếu hắn xưng đế làm bậy, tội mưu phản sẽ rơi trên đầu hắn, hắn muốn phản phải nhân cơ hội để khởi nghĩa, không bằng hắn chờ thời cơ đến, để ngồi mát ăn bát vàng.”

"Thái tử phi mười năm trước từng sinh hạ một nam tử, cũng là cháu ngoại của hắn, nếu phế thái tử, vậy tương lai ngôi vị sẽ không ở trên đầu hắn. Đương Kim Thánh Thượng tuổi già bệnh cũ tái phát, nếu mấy ngày cuối cùng , thái tử bị điên, hắn có thể thuận thế điều khiển ngôi vị mà đứa bé ngồi lên, lúc đó, mặc dù hắn không xưng đế, thiên hạ giống như bị hắn đùa cợt trong lòng bàn tay.”

"Phụ vương của nàng lúc ấy nên dự đoán đến này điểm, nếu không cũng không chọn đi biên cương, nhắm mắt làm ngơ, đáng tiếc cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong đó, tiếp nhận an bài cưới biểu muội của hắn. Nói dễ nghe là thân càng thêm thân, thật ra cũng chỉ là một loại để củng cố thế lực."

"Khó trách phụ vương thiếp không hòa thuân với Đại vương phi, tất cả là do hắn, chỉ vì tâm địa của mình, làm cho tử thương vô số, hắn thật đáng chết. Một ngày nào đó, thiếp nhất định giúp chàng tự tay giết hắn !"

Nghe được lời nói phẫn nộ lúc tức giận của nàng, hắn không tự chủ khẽ nhếch khóe miệng lên.

Nhìn nụ cười hiện lên trên mặt hắn, nàng cũng nâng lên khóe môi. Nàng vươn tay ôm chặt lấy hắn, "Đừng cười ,thiếp nói thật."

"Nàng?" Hắn không nhịn được cười ra tiếng, "Tỉnh lại đi."

"Chớ xem thường thiếp."

"Nàng có tâm ý này, vi phu đã rung động sâu trong lòng."

"Đừng quên hôm nay thiếp ra mặt, hắn đã để chúng ta đi rồi."

Nhắc tới chuyện này, trong lòng hắn cũng nghi ngờ, nếu hắn có công lực mà trưởng lão đã nói, vậy hắn sớm biết có cậu trên xe ngựa, cho nên mới chặn đường bọn họ, nhưng cuối cùng lại vì nàng ra mặt mà buông tay? Đây là có vấn đề gì?

Nàng đấm nhẹ trên vai hắn, "Chỉ vì cha mẹ và tộc nhân của chàng, có cơ hội thiếp nhất định giết hắn , còn có bè phái của hắn năm đó, một người cũng không bỏ qua.”

Hắn không đáp lời, chỉ nhìn dáng vẻ căm phẫn của nàng mà lắc đầu.

"Về phần chữa trị cho thái tử. . . . . ." thanh âm của nàng đột nhiên trầm xuống, "Chàng sợ thái tử nhớ tới quá khứ, nhớ tới mẹ chàng, sẽ dâng lên khổ sở trong đáy lòng. . . . . . Nếu thiếp là chàng, xác thực cũng sẽ có cảm giác khó cả đôi đường. Chỉ là, coi như toàn thiên hạ đều cho chàng biết làm việc lớn phải có sự hy sinh, nhưng hy sinh có đáng giá hay không, quyết định là ở chàng, chàng nói chữa là chữa, không chữa là không chữa, mặc kệ người trong thiên hạ nói gì, thiếp vĩnh viễn đều đứng về phía của chàng.”

Thanh âm kiên định của nàng truyền vào trong tai hắn, nàng tựa sát hắn nói, "Nhưng kỳ thật phát triển như vậy , có lẽ là tình huống tốt nhất ."

Hắn không hiểu nhướng mày với nàng .

"Cậu không có chết, điều này cho thấy chàng có thể không cần làm hồ chủ. . . ." Nàng khó nén hưng phấn, thân thể mềm mại nương tựa hắn, "mà trong lòng cha của chàng , mẹ chàng cũng không còn chết, cho nên chúng ta có thể khẳn đinh cha rất vui vẻ . Đến lúc đó, chúng ta sẽ chờ cơ hội giết Cùng Trác, nhìn hắn báo ứng, sau đó có thể mang cha rời đi cung đình hiểm ác, giống như vợ chồng bình thường , nhàn nhã thanh bình, trước hoa dưới trăng, cuộc đời lãng mạn này. . . . . . Oa! Cuộc sống đến đây, chàng còn có đòi hỏi gì?"

Nhìn bề ngoài sôi động của nàng đã ảnh hưởng sâu sắc đến hắn, mặc dù trong lòng vẫn có vấn đề chưa loại bỏ được, tâm tình còn loạn , nhưng cậu chưa chết, phụ thân cũng không phải là người phụ tâm, hai chuyện này quả thật trấn an hắn không ít, cũng buông xuống một phần gánh nặng.

"Chỉ là. . . . . . Nếu như chàng lưu lại, có thể được làm hoàng đế. chàng thật sự không cần sao?

Hắn thâm tình nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Cuộc đời này chỉ cần có nàng, liền đã đầy đủ."

"Quận chúa!" Hạ Vũ vội vàng chạy vào trong chuồng ngựa, "Việc lớn không tốt rồi !"(bánh bao: hóa ra hai anh chị tâm sự trong chuồng ngựa @@ mặn nồng quá ha.

Vũ Dương, Nham Phong :……)

Lí Vũ Dương nhướng mày, vỗ vỗ cổ của con ngựa. Vào kinh được một lúc rồi, cũng không có biện pháp mang nó đi chạy mấy vòng, nhìn qua nó đang có chút phiền não, "Chuyện lớn gì mà không xong?"

"Thái tử phi phái người tới truyền Quận chúa và Quận mã gia vào cung."

Lí Vũ Dương nghe vậy sửng sốt. Nàng cùng thái tử phi vốn không quen nhau, hơn nữa đối phương là muội muội của CÙng Trác, nàng cũng không có hứng thú đi chào hỏi, bất đắc dĩ người trong giang hồ, thân bất do kỷ, nàng một ngày là quận chúa, có vài người không thể không đi ứng phó.

Sẽ không phải là đêm hôm qua , chuyện nàng cầm lệnh bài của phụ vương mang Quận mã gia vào cung xem bệnh cho thái tử truyền ra ngoài chứ?

Bất quá Cùng Trác không truy cứu, thái tử phi có cần thiết truyền bọn họ sao?

Hạ Vũ trừng mắt nhìn, "Hiện tại Quận mã gia không có ở trong phủ phải làm thế nào? Người trong cung vẫn ở bên ngoài chờ người đấy.”(bánh bao: hóa ra không phải anh chị tâm sự ở chuồng ngựa à =)) hiểu nhầm hiểu nhầm, ngại quá!!

Nham Phong, Vũ Dương : *ánh mắt coi thường*

Bánh bao:…..)

"Chờ Quận mã gia trở lại, kêu hắn vào cung là được. Ta về phòng thay quần áo trước" vẻ mặt Lí Vũ Dương ngược lại bình tĩnh. Nàng đi ngay, ngồi đoán, có gì tốt, sao phải e ngại?

DƯới sự hướng dẫn của thị vệ trong cung phái tới, chở Quận chúa trong xe ngựa chạy qua cửa cung, đi tới chỗ của thái tử phi.

Thái tử phi ngồi ở đường thượng , yểu điệu cung nữ đang chậm rãi đ Vũ Dương tiến đến, không khỏi ngây dại. Mắt to mà trong suốt , miệng anh đào đỏ thắm,phối hợp cùng trang phục diễm lệ, cô gái nhỏ nhắn dáng người uyển chuyển, có vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu.

Trong vương phủ có giai nhân tuyệt sắc như vậy, khó trách thứ vương phi ghét người xuất thân không cao quý này , và cả nghĩa nữ thu nuôi, đều tức trong lòng.

"Đứng lên đi." Thái tử phi nói dịu dàng với Vũ Dương đang quỳ dưới đất, “Ban thưởng ngồi."

"Tạ nương nương." Lí Vũ Dương ngẩng đầu lên, nhìn thái tử phi một cái.

Vốn nàng không ấn tượng tốt với người một nhà của Cùng Trác, nhưng vị thái tử phi này xem ra hình như có điểm không giống nhau, không chỉ có tướng mạo đẹp, hiền thục, phong cách như không tranh quyền thế, giống như không liên quan đến việc đời.

"Đêm qua, nghe nói ngươi mang theo Quận mã gia vào Đông cung?"

"Vâng" nàng cung kính gật đầu.

"Quận mã gia nói thế nào?" Thái tử phi giọng của có chút mong đợi, "bệnh của Thái Tử Gia . . . . . . Có thể có cách cứu?"

Lí Vũ Dương trầm mặc. Liễu Nham Phong có thể cứu cũng không nguyện cứu, lời như này cũng không thể nói ra.

Thái tử phi thấy nàng không nói, thở dài một tiếng.

Nghe thấy âm thanh than nhẹ, nàng ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của thái tử phi .

"Nương nương, " cung nữ bên cạnh nàng an ủi: "hãy thoải mái, bảo trọng thân thể."

"Bổn cung hiểu." Thái tử phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Có lẽ đây chính là số mạng của Thái Tử Gia . Mặc dù biết bây giờ người đang vui vẻ , nhưng lòng của Bổn cung vẫn như cũ muốn người tỉnh táo lại."

Lí Vũ Dương sợ run lên, nhìn khuôn mặt chân thành của thái tử phi, nhất thời không trả lời được.

Đến đây đi, đứa nhỏ." Thái tử phi đứng lên, vươn tay với nàng , "Ngươi khó vào cung một chuyến, không bằng hãy theo Bổn cung đi dạo một chút."

Đông đi xuân tới, cả nước đều là sắc xanh của mùa xuân, thành tường xa xa cách trở hai thế giới. Nơi này là vườn hoa của hoàng cung , người không ở trong này tràn đầy tò mò, muốn dùng mọi cách để vào, nhưng người ở trong, lại muốn dùng mọi cách để đi ra.

Lí Vũ Dương và thái tử phi bước lên đường mòn, bước đi chậm lại ở cây cầu nhỏ,nước chậm chãi chảy vào, đầu óc của nàng vẫn nhớ tới lời nói của vương phi."Nương nương rất để ý đến thái tử có tỉnh táo hay không?"

Lời của nàng hỏi đường đột, nhưng thái tử phi không có tức giận, ngược lại đơn giảntrả về một câu, "Thái tử là phu quân của Bổn cung ."

"Nương nương. . . . . . Chẳng lẽ không oán giận?" Gả cho thái tử gần mười năm, nàng luôn một mình, thật sự có thể thản nhiên như thế, không dương dương tự đắc?

"Oán?" Thái tử phi cười cười, "Bất kỳ một nữ nhân nào đều một dạng, hi vọng lấy được phu quân chung ái, nhưng Bổn cung biết người là thái tử cao quý, tầm mắt không thể nào vĩnh viễn dừng lại trên một nữ nhân. Bổn cung là người đầu tiên, tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, có bao nhiêu người trông mong cũng trông mong không đến được vinh hoa phú quý, nên biết thỏa mãn."

Lời nói của nàng êm ái, lại mang theo một tia phiền muộn.

"Chỉ là, Bổn cung hoàn toàn không ngờ đến sau đám cưới của ta và thái tử, nhưng ánh mắt của hắn chưa bap giờ ở trên người của bổn cung. Lòng người là thật, Bổn cung không cách nào lừa mình dối người, nói không oán hận chuyện thái tử mê luyến một cô gái là vô lý , chẳng qua sự kiện phát triển cuối cùng ở nắm đó, lại làm Bổn cung không thể không đồng tình với thái tử, cũng đồng tình với người đã đi về cõi tiên."

Lí Vũ Dương từ những hàng chữ của Thái tử phi, đã rõ ràng biết người con gái hiền thục này không phải là người xấu."Nương nương thật là tốt bụng ."

Thái tử phi nghe vậy chỉ cười. Tài phú cùng địa vị nàng đều có, nhưng hôm nay. . . . . . cũng không quan tâm, biết được trên thế gian tất cả đều như mây trôi.

Mười năm trước, nàng bị bức gả về cung, thái tử bị giam lỏng, người chẳng thèm ngó tới nàng, vì vậy tinh thần nàng chán nản, nhưng huynh trưởng luôn luôn bảo nàng nhẫn nại, nói cuối cùng sẽ có một ngày thái tử quay đầu. Không ngờ, cuối cùng người lại vì một nữ nhân mà mắc bệnh. . . . . .

Tình cảm này đã rung chuyển sâu đậm tới nàng, cũng làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, cuộc đời này nàng nhất định không cách nào oán thái tử, bởi vì lòng của người, đã theo con hồ yêu kia đi mất rồi.

"Nương nương đừng quên, " cung nữ bên cạnh an ủi sự cô đơn của nàng "Ngài còn có một vị tiểu vương gia tuấn tú."

Nói tới con của mình, thái tử phi mở miệng kín đáo, "Còn có đứa bé. . . . . . Có đứa bé là hy vọng."

Nhưng vào lúc này, Lí Vũ Dương thấy Liễu Nham Phong dưới sự hướng dẫn của hai thái giám đi tới, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt.

"Nương nương, Quận mã gia tới."

Thái tử phi lấy lại tinh thần, ánh mắt giống nàng cùng nhìn về một hướng, Liễu Nham hong càng đến gần, thân thể thái tử phi cũng càng ngày càng cứng ngắc.

"Nương nương." Liễu Nham Phong đứng trước mặt nàng, cúi đầu hành lễ.

Nàng dò xét cẩn thận hắn, "Bổn cung nghe thấy Quận mã gia dường như giống thái tử, vốn cho là nói quá sự thật, hôm nay vừa thấy, mới biết lời đồn đãi không sai."

Liễu Nham phong thu lại hai mắt , không có phản ứng quá lớn .

"Nương nương, tướng công của Vũ Dương không thích nói chuyện" Lí Vũ Dương lôi kéo tay của hắn, nhẹ nhàng mà nói: "Kính xin nương nương thứ tội."

"Không sao." Ánh mắt của nàng không rời khỏi hắn một giây nào. Gương mặt này. . . . . . Trí nhớ của nàng nhẹ lay động, chậm rãi nói: "Bổn cung khuyên ngươi một câu, sớm ngày rời Kinh Thành đi, để tránh đưa tới họa sát thân cho mình ."

Ánh mắt Liễu Nham Phong lạnh lẽo, nhìn về vẻ mặt bi thương của thái tử phi , suy tư vai trò thân phận của nàng trong bi kịch này.

"Bên trong hoàng cung như bình tĩnh, kì thực khắp nơi cất giấu nguy cơ." Thái tử phi dời đi tầm mắt trên người của hắn, ngược lại nhìn vào nơi xa nhất trên hoàng cung, "Nếu muốn bo bo giữ mình, thì phải hiểu giấu ánh sáng."

"Giấu mười năm. . . . . . Chẳng lẽ còn không đủ?" Liễu Nham Phong phản bác lạnh lùng , "Nương nương nếu thật sự từ bi, sao không gò bó huynh trưởng của mình?"

Đáy mắt nàng khẽ thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó che giấu. Những năm gần đây vì sinh tồn, nàng để cho mình sống như người mù, bị huynh trưởng mang tới nơi nào liền đi tới nơi đấy, không suy ngẫm lỗi của mình, lừa mình dối người cho rằng huynh trưởng làm đều vì nàng.

"Ngươi. . . . . ." ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hắn, "Là con thân sinh của thái tử ?"

Lí Vũ Dương đang muốn mở miệng phủ nhận, nhưng Liễu Nham Phong lại vượt lên trước trả lời, "Vâng"

Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Tay của hắn nắm chặt tay nàng, không tiếng động trấn an, cho nàng yên lòng.

Thái tử phi nhìn hắn, thật lâu không nói một câu nào , cuối cùng bỗng nhiên thở dài, "Vốn tưởng ràng đã sớm lìa đời, không ngờ ngươi. . . . . đi được bao xa hãy đi bấy nhiêu, đây vốn là lời khuyên duy nhất bổn cung có thể cho ngươi.”

"Hôm qua quốc sư đã nhìn thấy ta, nương nương cho là ta còn có thể đi được sao?"

Tâm của nàng chấn động. Chẳng lẽ là ý trời?

Một thái giám phía trước bẩm báo, "Nương nương, quốc sư ở cung điện cầu kiến."

Sắc mặt của nàng biến hóa, chậm rãi xoay người, bước lên phía trước, "Các ngươi lui ra đi." Theo bản năng, nàng muốn Liễu Nham Phong lập tức rời đi, không đối mặt với huynh trưởng, nhưng nàng vẫn chậm một bước.

Bóng dáng của Cùng Trác cùng tiếng cười từ xa đến gần. Hắn sớm đoán được muội muội phân vân lưỡng lự, vì vậy khi tai mắt trong cung nói nàng truyền Quận mã gia và Quận chúa vào cung thì hắn cũng lập tức chạy tới.

Thái tử phi dừng bước , vẻ mặt phức tạp nhìn huynh trưởng của mình .

Ánh mắt của hắn liếc nhìn khí thế hiên ngang của Nham Phong một cái, sau đó liền rơi trên người của Vũ DƯơng.

Vũ Dương bị hắn nhìn không được thoải mái, trực giác cho biết nên lui một bước, co lại sau lưng Liễu Nham Phong .

"Bổn cung đã mệt mỏi, các ngươi đều lui đi." Thái tử phi phất phất tay, muốn Liễu Nham Phong mang theo Lí Vũ Dương lui ra, "Quốc sư, bồi Bổn cung bãi giá hồi cung."

Hắn nghe thấy tiếng cũng không phản đối, chỉ lạnh lùng lại nhìn Nham Phong một cái, liền đi theo muội muội rời đi.

Cho dù hắn thật là con trai trưởng của thái tử điên điên, nhưng dù sao cũng là do người và yêu kết hợp, không thể nào là người Hoàng thất. Huống chi, hắn có công trừ yêu đã được ban chức vị quốc sư đương triều, chỉ cần mở miệng sẽ có được trăm người, căn bản không nên đem tạp chủng này để trong mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương