Chàng Rể Đào Hoa
Chương 99


Nhìn bóng lưng của Tô Hỷ Lai thản nhiên rời đi, Bùi Gia Toàn lúc này mới kịp thời phản ứng lại.

Thế nhưng, hai người bọn họ đã hoàn toàn biến mất.

Nhất thời, ông ta không khỏi nổi giận, trực tiếp vung tay đập mạnh lên trên bàn, khiến cho chiếc bàn được làm từ gỗ lim, lúc này cũng bị lún xuống, in rõ hình dạng một bàn tay năm ngón.
“Khốn nạn, thật sự là khốn nạn! Thằng oắt con đó, vậy mà dám uy hiếp Bùi Gia Toàn tôi?!”
Bùi Gia Toàn thật sự là rất nổi giận, hắn hoàn toàn không có nghĩ đến, Tô Hỷ Lai vậy mà khó chơi như vậy.

Hơn nữa, anh ta còn dám ở trước mặt của hắn, đem lời uy hiếp thả ra.
Đây rõ ràng là một hành động khiêu khích trần trụi.

Thậm chí, còn ác hơn việc đánh thẳng vào mặt của ông ta.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tao muốn giết chết cả nhà của mày!”
Sau khi phát tiết một hồi vẫn không có cách nào nguôi giận, Bùi Gia Toàn lúc này mới nhịn không được đem cả chiếc bàn bằng gỗ lim lật tung lên.

Sau đó, ông ta giống như một con sói đói, trực tiếp nhào tới trên người của nữ thư ký đang đứng bên cạnh, đem cô ta quẳng mạnh xuống mặt đất.
Advertisement
“Mẹ kiếp, cũng là cái thứ xui xẻo như mày mới khiến cho thằng khốn đó xem thường tao như vậy.

Bây giờ, tao muốn cho mày nhìn thấy, kẻ dám khinh thường tao, sẽ có hậu quả như thế nào!”
Nói xong, Bùi Gia Toàn thú tính sôi trào, trực tiếp đem quần áo ở trên người của nữ thư ký xé rách.

Hơn nữa, hắn còn ác độc dùng sức, đem cơ thể của cô bóp méo, biến thành đủ thứ hình dạng.

Cho dù khuôn mặt của nữ thư ký lúc này đã hoảng sợ đến trắng bệch, trong miệng của cô còn liên tục phát ra những tiếng cầu xin.

Thế nhưng, Bùi Gia Toàn chẳng thèm để ý đến, còn thô bạo đem đầu tóc của cô nắm chặt.
“Ha ha ha, kêu nữa đi! Mày thử kêu nữa đi! Ha ha ha!”

“Sếp, vừa rồi vì sao anh lại đổi ý?”
Sau khi rời khỏi khách sạn, lái xe trở về phòng làm việc của mình, trong lòng Rose hơi có mấy phần khó hiểu, hướng về phía Tô Hỷ Lai hỏi thăm.
Advertisement
Theo như dự kiến ban đầu của anh, lần này hai người bọn họ đến tìm Bùi Gia Toàn, sẽ thỏa thuận điều khoản trả nợ của Trương Tuyết Mai, tránh đi một số kiện tụng phiền phức không cần thiết.
Thế nhưng, không biết vì lý do gì, Tô Hỷ Lai lại đột nhiên thay đổi ý định của mình vào phút chót, còn muốn đe dọa, đem Bùi Gia Toàn giết chết.

Đương nhiên, việc Bùi Gia Toàn có bị giết hay không, Rose cũng chẳng thèm để ý.

Điều khiến cô quan tâm, chính là lý do vì sao Tô Hỷ Lai lại đổi ý.
“Cô không có phát hiện, hai người trẻ tuổi từ trong phòng làm việc của Bùi Gia Toàn đi ra, nhìn rất quen mắt hay sao?”
Lời này của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, nhất thời để cho Rose cảm thấy bừng tỉnh.

Quả thật, lúc đó cô chỉ để ý đến người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, đi cùng với người gã thanh niên kia.

Nhưng cô lại không lưu ý đến, thân phận của bọn họ thật sự cũng rất đặc thù.
“Ý anh là? Bùi Gia Toàn đến đây, ngoài việc đòi nợ, còn có mục đích khác?!”
“Thế nào? Cô suy nghĩ không ra?!”
Không biết vì sao, Tô Hỷ Lai lúc này lại muốn nổi lên ý định trêu đùa, muốn chọc giỡn Rose một phen.


Ngay lập tức, hai trong mắt của Rose không khỏi trợn trắng.

Cô cho rằng, Tô Hỷ Lai đang xem thường trí tuệ của mình.
“Khục khục, ông chủ, tôi có thể đi vào được không?”
Đúng vào lúc này, âm thanh của bác sĩ Suri đột nhiên vang lên, để cho cả Tô Hỷ Lai cùng với Rose đều cảm thấy vô cùng giật mình.

Nhất là bộ dáng của hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, thật sự rất dễ khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm.
“Ừm, cô vào đi!”
Bình thường cửa phòng làm việc của Tô Hỷ Lai cũng không khóa lại, thế nên việc bác sĩ Suri xuất hiện cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ có điều, nhìn biểu hiện của cô lúc này, thật sự để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy hơi có phần lúng túng.
Cũng may, bác sĩ Suri không có đem việc này nói phá ra, mà chỉ cầm lấy một tập hồ sơ đưa qua cho Tô Hỷ Lai.
“Ông chủ, đây là toàn bộ kế hoạch mà lần trước tôi đã đề xuất qua với anh.

Tôi dự định, sẽ tận dụng vị trí của hòn đảo nhỏ, nằm cách khu vực thành phố khoảng hai mươi hải lý, làm một trạm nghiên cứu với quy mô lớn.

Hơn nữa, từ vị trí này, chúng ta có thể dễ dàng đem đội tàu vận chuyển sang bắc bán cầu, tiếp tục thu thập thêm tài liệu từ đảo băng mà chúng ta đã thám hiểm lần trước.

Hiện tại, tôi đã tìm ra phương pháp, có thể để cho người của tổ chức, hoàn toàn khống chế toàn bộ hòn đảo này.

Cho dù là vệ tinh quốc gia, cũng không có cách nào đem nó tiếp cận, xâm nhập lên đảo.”
Đưa hồ sơ giao cho Tô Hỷ Lai, bác sĩ Suri liên tục nói ra kế hoạch của mình.

Chuyện này trước đó hai người đã có thông qua trao đổi.

Nhưng Tô Hỷ Lai cũng không nghĩ đến, năng lực làm việc của cô lại mạnh đến như vậy.

So với việc thanh trừ thế lực trong tổ chức được giao cho Lương Tài xử lý, thì bộ phận kế hoạch này của bác sĩ Suri phải nói hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thời gian cũng rất ngắn, nhưng mọi thứ đã được cô thu xếp vô cùng hoàn chỉnh.
Cho dù là Tô Hỷ Lai, sau khi xem qua một hồi, anh thật sự cũng không có cách nào để lên tiếng bắt bẻ.
“Ừ, cô làm việc rất tốt.

Vậy thì cứ tiến hành theo kế hoạch đi.

Hơn nữa, việc bảo vệ và giữ bí mật cho hòn đảo này, tôi cần phải sử dụng những người đáng tin nhất.

Với lại, những người này cần phải thông qua tôi tiến hành sàng lọc một lần.

Hiện tại, cô còn có ý kiền gì nữa không?”
Đem tập hồ sơ xem qua hoàn tất, Tô Hỷ Lai lúc này mới hài lòng nhìn về phía bác sĩ Suri gật đầu.

Đồng thời, anh cũng đưa ra một số yêu cầu của mình.
Đối với những yêu cầu này của Tô Hỷ Lai, bác sĩ Suri hoàn toàn không có một chút ý kiến nào.

Ngược lại, cô còn tỏ ra vô cùng hài lòng, cùng với anh phối hợp thực hiện.
Chỉ có điều, sau khi đem công việc xử lý xong xuôi, ba người lúc này lại có chút im lặng, nhìn nhau một hồi lâu.
“Được rồi, nếu như anh không có thêm ý kiến gì nữa, tôi xin phép đi về trước, không tiếp tục làm phiền đến thế giới của hai người nữa!”

Nói ra lời này, trong ánh mắt của bác sĩ Suri vậy mà hiện lên một chút ý cười, nhất thời để cho Tô Hỷ Lai xấu hổ đến đỏ mặt.

Mà Rose thì giống như bị giẫm phải đuôi mèo, nhanh chóng lộ ra móng vuốt của mình.
“Này, cô nói lung túng gì đấy? Chúng tôi là đang bàn đến công việc, cũng không phải giống như những gì cô đang nghĩ đâu!”
Kỳ thật, trong lòng của Rose rất rõ ràng, cô đối với Tô Hỷ Lai càng lúc càng nảy sinh một loại tình cảm không rõ ràng.

Nhưng lúc này, ở trước mặt của bác sĩ Suri, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận việc này.
Hiển nhiên, bác sĩ Suri cũng không nghĩ đến thái độ của Rose sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Tức thì, nụ cười trên khuôn mặt của cô càng trở nên sâu hơn.
“Ông chủ, tôi biết anh là người rất đào hoa.

Nhưng mà, có một số việc, tôi cũng xin nhắc nhở với anh trước.

Người có thể tin được, ngoài trừ chính anh, thì chẳng ai có thể tin được!”
Lời này không biết bác sĩ Suri là vô tình hay cố ý, nhưng Tô Hỷ Lai đã được nghe cô nhắc qua không ít lần.

Chỉ có điều, lần này dáng vẻ của cô lại cực kỳ nghiêm túc.

Giống như, cô đối với Rose hoàn toàn không có một chút tín nhiệm nào.
Mà sắc mặt của Tô Hỷ Lai lúc này cũng trầm xuống.

Anh không nghĩ đến, bác sĩ Suri sẽ đem lời này nói ra ở ngay trước mặt của Rose.

Mặc dù anh biết rõ, giữa hai người bọn họ nhất định là có mâu thuẫn gì đó.

Nếu không, hai người bọn họ sẽ không phải lúc nào cũng bảo trì trạng thái đối lập với nhau.
“Cô… cô nói cái gì?”
Đến lúc này, vẻ mặt của Rose đã hiện rõ sự tức giận.

Dù trước đây hai người vẫn thường hay xích mích, gây gổ với nhau.

Nhưng Rose tuyệt đối sẽ không nói xấu bác sĩ Suri ở phía sau lưng của cô.
Thế nhưng, hiện tại bị bác sĩ Suri nói xấu ngay trước mặt, thật sự để cho Rose không cách nào nhẫn nhịn được.
“Được rồi, việc riêng của tôi cũng không cần bác sĩ Suri phải quan tâm.

Hơn nữa, ai là người tôi có thể tin tưởng được, tự trong lòng của tôi sẽ phân biệt rõ ràng!”
Lời này của Tô Hỷ Lai nói ra, rõ ràng là muốn nhắc nhở bác sĩ Suri, không nên vì nhận được sự tin tưởng của anh, lại gây ra một số hành vi không cần thiết.

Hơn nữa, anh cũng muốn khẳng định, mình đối với Rose vẫn tuyệt đối tin tưởng.
Nghe vậy, bác sĩ Suri cũng không bày tỏ bất kỳ thái độ gì.

Cô chỉ nhún nhún vai, rồi lắc đầu nói ra.
“Thành thật xin lỗi, tôi chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi.

Còn việc anh có tin hay không, thì đó là chuyện của anh.


Hiện tại, tôi xin phép phải đi về trước, còn có một số chi tiết vẫn chưa được hoàn chỉnh, tôi muốn tự mình chỉnh lý lại!”
Biết tính cách của bác sĩ Suri vốn dĩ lạnh nhạt, hơn nữa cô thường không muốn bày tỏ thái độ của mình ở trước mặt ai.

Nhưng hiện tại, đây là thời điểm mà Tô Hỷ Lai cần dùng người.

Anh cũng không thể vì câu nói của cô, lại đi nghi ngờ một cách vô cớ đối với Rose.

Thế nên, sau khi nhìn thấy bóng lưng của bác sĩ Suri rời đi, anh chỉ có thể lắc đầu thở dài.
“Rose, cô cũng không cần để ở trong lòng.

Lời này của cô ấy đã nói với tôi rất nhiều lần.

Có thể, ở trong mắt của cô ấy, ngoài mấy nghiên cứu khoa học, thật sự cũng không có thứ gì để cho cô ấy có thể tin tưởng được!”
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để bụng!”
Mặc dù ngoài miệng nói ra như vậy, nhưng rõ ràng thông qua ánh mắt của Rose, Tô Hỷ Lai có thể thấy được, bộ dáng của cô lúc này hơi có vẻ xa cách.

Giống như, cô muốn quay trở về với thái độ trước đây, khi mới lần đầu xuất hiện ở trước mặt anh.
Trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Tô Hỷ Lai cũng không biết phải tiếp tục nói chuyện với cô như thế nào.

Đúng vào lúc này, âm thanh điện thoại đột nhiên vang lên, để cho Tô Hỷ Lai nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Nhưng sau khi thấy rõ là số điện thoại do Trịnh Tố Trinh gọi đến, anh mới nghi hoặc, mở điện thoại lên nghe.
“Anh Hỷ Lai, anh có thời gian hay không? Hôm nay em vừa mới xuất viện, em muốn hẹn anh đi ra ngoài ăn tối!”
Nghe được giọng nói của Trịnh Tố Trinh vang lên, Tô Hỷ Lai mới sực nhớ đến, mấy ngày nay sức khỏe của Trịnh Tố Trinh đã hoàn toàn khôi phục lại.

Hơn nữa, nhờ có nước thuốc mà anh đưa tặng cho cô, thế nên bộ dáng của cô lúc này so với trước đây còn muốn tốt hơn trước rất nhiều.
Hơi do dự một chút, Tô Hỷ Lai vẫn quyết định cùng với Trịnh Tố Trinh hẹn nhau ra ngoài ăn tối.

Dù sao, chuyện giữa hai người cần một cái cơ hội để nói cho rõ ràng.

Tô Hỷ Lai cũng không muốn, vì mình dây dưa với cô, lại khiến cho Triệu Nhiễm Từ hiểu lầm, lại sinh ra xung đột gì đó.
Mấy hôm trước, sau khi trở về nhà, anh cùng với Triệu Nhiễm Từ đã gặp mặt nói chuyện với nhau khá lâu.

Lúc đó, thái độ của Triệu Nhiễm Từ không có biểu hiện ra khác thường gì.

Nhưng thông qua ánh mắt của cô, anh có thể thấy được trong lòng của cô vô cùng cô đơn.

Thế nên, hôm nay ăn tối với Trịnh Tố Trinh, Tô Hỷ Lai cũng muốn đem việc này giải quyết triệt để, tạm thời để cho cả hai có thời gian suy nghĩ một cách cẩn thận.
Quyết định xong chuyện này, Tô Hỷ Lai liền tự mình lái xe đi ra ngoài.

Còn Rose thì quay trở lại biệt thự, nơi người nhà của Triệu Nhiễm Từ đang ở.

Ban ngày, cô có thể ra ngoài theo Tô Hỷ Lai làm việc.

Tối đến, cô lại làm vệ sĩ, bảo vệ cho cả nhà ba người Triệu Nhiễm Từ an toàn.

Có thể nói, ngoại trừ Rose ra, thật sự không có ai làm việc chu đáo và cẩn thận được như vậy.

Hiển nhiên, trong lòng cô có ý nghĩ riêng nào đó hay không, thật sự không ai có thể đoán trước được.
Lúc này, chiếc xe của Tô Hỷ Lai đã lái vào trong một khách sạn sang trọng, nằm ở trục đường chính của thành phố.

Từ phía bên trong, mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh biển về đêm vô cùng đặc sắc.
Lần này, Trịnh Tố Trinh trong trang phục của một nàng công chúa vô cùng lộng lẫy, xinh đẹp.


Cô ngồi ở trên bàn ăn, với vẻ mặt thất thần, liên tục nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Trong ánh đèn lung linh của bờ biển, từng vệt tia sáng hắc lại, tạo thành một thứ cảnh sắc vô cùng đặc biệt.
“Xin lỗi, em đã chờ anh có lâu không?”
Vừa mới đi đến chỗ ngồi, Tô Hỷ Lai liền hướng về phía Trịnh Tố Trinh, hơi tỏ ra một chút áy náy.

Kỳ thật, Tô Hỷ Lai cũng không có đến trễ, mà do Trịnh Tố Trinh đến sớm hơn giờ hẹn hơn nửa tiếng.
“Hì, anh đã đến rồi sao? Em đã chọn sẵn thức ăn, tất cả đều là những món mà anh thích nhất.

Bây giờ anh vừa tới, cũng kịp lúc để cho nhà hàng chuẩn bị đồ ăn!”
Nói xong, Trịnh Tố Trinh liền đứng dậy, hướng về phía nhân viên phục vụ của khách sạn vẫy tay.

Tô Hỷ Lai còn không kịp lên tiếng ngăn cản, nhân viên phục vụ đã rời đi, chuẩn bị mang theo thức ăn đưa lên.
“Anh…”
“Anh không cần phải nói gì hết.

Tất cả những gì anh muốn nói, em đều biết.

Thế nhưng, hôm nay hai người chúng ta chỉ là ăn tối với nhau mà thôi.

Còn những việc khác, tạm thời không cần phải nhắc đến, có được không?”
Nói ra lời này, từ trong hốc mắt của Trịnh Tố Trinh, ngân ngấn nước mắt, để cho hai mắt của cô lúc này cũng trở nên đỏ hoe.

Nhất thời, Tô Hỷ Lai không biết phải nói thêm lời gì, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Thế nhưng, Trịnh Tố Trinh lại lần nữa mỉm cười.

Hơn nữa, nụ cười trên môi của cô còn vô cùng ngọt ngào.
“Cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì trong thời gian qua đã chăm sóc cho em.

Hơn nữa, còn để em sử dụng nước thuốc vô cùng quý giá.

Em biết, chuyện giữa hai người chúng ta đến một lúc nào đó cũng cần phân ra một cách rõ ràng.

Anh là người đã có gia đình, còn em chỉ là một cô gái không thân không phận, làm sao có thể chen ngang vào cuộc sống gia đình của anh? Thế nhưng mà, anh không biết được đâu.

Cứ mỗi lần được nhìn thấy anh, trái tim em lại vui đến lạ thường.

Dẫu biết rằng, thời gian để hai người chúng ta ở bên nhau sẽ vô cùng ngắn ngủi.

Nếu như… nếu như năm đó em không có lựa chọn rời xa anh.

Có phải… có phải anh sẽ không rời bỏ em, đúng không?”
Lần này, nước mắt của Trịnh Tố Trinh rốt cuộc cũng không thể nào kiềm chế được, nhanh chóng tuôn rơi, lăn xuống hai bên gò má.

Tô Hỷ Lai thì cứ ngồi đến sững người.

Rốt cuộc, anh cũng không biết mình phải làm ra lựa chọn như thế nào.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Trịnh Tố Trinh đột nhiên lại vang lên.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy dãy số gọi đến cho mình, vẻ mặt của cô vậy mà trở nên đổi sắc.

Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai nhìn thấy bộ dáng của cô vô cùng hốt hoảng, nói ra.
“Bà… bà nói cái gì? Con… con gái của tôi bị bắt cóc?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương