Chàng Rể Đào Hoa
Chương 93


Thời gian có thể trôi qua rất dài, cũng có thể chỉ vừa trôi qua không được bao lâu.

Nhưng cơ thể của Trịnh Tố Trinh lúc này cảm giác vô cùng dễ chịu.

Vết thương ở trên ngực trái của cô, hiện tại đã hoàn toàn bình phục, ngay cả vết sẹo cũng nhạt đi rất nhiều.
Hơn nữa, cô có cảm giác toàn bộ cơ thể của mình lúc này tràn đầy sinh lực.

Giống như có một luồng năng lượng dồi dào nào đó, không ngừng đem từng cái tế bào của cô bùng nổ, để cô có chút nhịn không được, chỉ muốn mở miệng ra hét to lên một tiếng.
Nhưng đúng vào lúc này, bên tai cô đột nhiên truyền đến một chút âm thanh nhẹ nhàng.

Mà âm thanh này, để cô cảm giác vô cùng quen thuộc.
Advertisement
“Tố Trinh, em đã tỉnh rồi sao?”
Nghe được giọng nói của người đàn ông quen thuộc, hai mí mắt của Trịnh Tố Trinh không ngừng mở ra.

Khi thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, nước mắt của cô không cách nào kiềm chế được, tự nhiên rơi xuống.
“Anh… anh Hỷ Lai.”
Trong miệng của cô khô khan phát ra từng tiếng kêu khẽ.

Nhưng âm thanh của cô quá mức nghẹn ngào, để cho người bên cạnh khó có cách nào nghe rõ.

Tô Hỷ Lai biết, nước thuốc mà mình cùng với bác sĩ Suri tốn công điều chế ra, hiện tại đã phát huy ra tác dụng của nó.

Nhất thời, trong lòng của anh vô cùng mừng rỡ, đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của Trịnh Tố Trinh.
Advertisement
“Tốt, tốt quá rồi! Rốt cuộc em cũng có thể tỉnh dậy!”
Vừa nói, anh vừa đưa tay lên lau vội nước mắt ở trên khuôn mặt của cô.

Đồng thời, trên tay anh còn cầm lấy một ly nước, đem đầu của Trịnh Tố Trinh nâng lên, sau đó đút cho cô uống từng chút một.
“Cảm… cảm ơn anh!”

Mặc dù âm thanh của cô lúc này vẫn còn suy yếu, nhưng nụ cười trên mặt của cô lại vô cùng hạnh phúc.

Có thể nói, sau lần tai nạn bất ngờ ở bờ biển, cùng với lần ám sát hụt ở trong bệnh viện, để cho cô giống như tìm được sự sống trong cõi chết.

Thế nên, cô đối với tình cảnh hiện tại, cực kỳ coi trọng.
Mà Tô Hỷ Lai vì Trịnh Tố Trinh cũng lưu lại ở trong bệnh viện suốt một ngày một đêm.

Cho dù Triệu Nhiễm Từ tỏ ý phàn nàn, còn gọi điện trách mắng anh một trận.

Nhưng hiện tại, Tô Hỷ Lai thật sự không có cách nào rời khỏi bệnh viện.
Đến sáng sớm ngày hôm, Tô Hỷ Lai mới trở về trụ sở làm việc tạm thời của mình ở khu biệt thự Long Điền.

Lúc này, ngồi ở bên cạnh anh chỉ có một mình Rose.

Còn Lương Tài, vì lo xử lý chuyện phản bội ở trong nội bộ tổ chức, cả ngày hôm qua ông ta đều bận đến tối mắt tối mũi.

Cho đến sáng sớm hôm nay, ông ta cũng không có cách nào trở về lại biệt thự.
Đương nhiên, đối với việc này Tô Hỷ Lai cũng không có ý kiến gì.

Hiện tại quyền lực của anh có được ở trong tổ chức, đã so với trước đây mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Dù sao, trong chuyến hành trình trên đảo, anh đã thể hiện được thực lực đáng sợ của mình.

Đồng thời, anh còn có thể trợ giúp cho bác sĩ Suri trực tiếp điều chế ra nước thuốc biến dị.
Đối với các thành viên tầng dưới của tổ chức mà nói, anh lúc này chẳng khác nào Thần ở trong lòng của bọn họ.
“Sếp, đây là toàn bộ hồ sơ liên quan đến tài chính của tập đoàn Tô Thị mà thu lĩnh đã gửi đến hôm qua.

Anh có thể tự mình xem qua.”
Cách xưng hô của Rose đối với Lương Tài vẫn tỏ ra vô cùng kính trọng.

Dù sao, trước đây cô đã từng là thủ hạ dưới trướng của ông ta.


Hơn nữa, Lương Tài đối với thuộc hạ của mình, thật sự rất quan tâm.
“Ừm!”
Ánh mắt của Tô Hỷ Lai chỉ khẽ liếc qua tập hồ sơ một chút.

Sau đó, anh đột nhiên xoay người, nhìn về phía Rose.
“Nhìn hai mắt của cô thâm quần, đen như gấu trúc, là hôm qua không có ngủ được sao?”
Đột nhiên bị Tô Hỷ Lai chăm chú nhìn đến, trên khuôn mặt của Rose không khỏi lộ ra mấy phần lúng túng.

Nhưng sau đó, cô rất nhanh liền điều chỉnh lại tư thế của mình, rồi lắc đầu nói ra.
“Cũng không phải vậy, là do không có thói quen ngủ ở bên cạnh người khác mà thôi!”
Vừa nói, Rose vừa cố ý tránh đi ánh mắt của Tô Hỷ Lai.

Kỳ thật, vì tối hôm qua phải ở bên trong bệnh viện chăm sóc cho Trịnh Tố Trinh, nên Tô Hỷ Lai mới dặn dò để Rose ở lại bên trong biệt thự, bảo vệ an toàn cho Triệu Nhiễm Từ.

Nói như thế nào, hiện tại Rose cũng xem như là người thân tín nhất ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai.

Chính vì thế, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của cô, anh mới cố ý hỏi thăm.
Nhưng mà, thấy cô không muốn nhắc đến việc này, anh chỉ có thể âm thầm lắc đầu, rồi bắt xem lấy hồ sơ ở trước mặt mình.
Chỉ có điều, sau khi đem tập hồ sơ này lật ra, chỉ xem được vài trang sắc mặt của Tô Hỷ Lai tức thì trở nên trầm xuống.

Sau đó, anh đột nhiên đập mạnh tay lên trên mặt bàn, để cho Rose đang có chút mất tập trung, làm ra một cái động tác giật mình, còn suýt chút nữa ngã nhào xuống ghế.
“Sếp, anh làm sao thế?”
Vừa nói, ánh mắt của Rose vừa lộ ra mấy phần u oán.

Nhất thời, ánh mắt của cô để cho Tô Hỷ Lai chịu đựng không được, vội vàng ho khan lên hai tiếng.
“Khụ khụ, xin lỗi, vừa rồi tôi hơi có chút kích động đã khiến cô giật mình.”
Nói xong, anh lại đem tập hồ sơ, đẩy qua cho Rose.
“Cô có thể tự mình xem qua một chút đi!”

Mặc dù không biết vì sao Tô Hỷ Lai lại trở nên tức giận như vậy.

Nhưng nhìn thấy tập hồ sơ được đưa đến trước mặt, cô cũng không có do dự, trực tiếp đem hồ sơ lật ra, xem qua.
Nhưng cũng giống như Tô Hỷ Lai vừa rồi, mới xem được vài trang, sắc mặt của cô liền biến đến cực kỳ khó coi.

Hơn nữa, cô còn tức giận, đem tay đập mạnh lên trên bàn một cái.
“Thật sự là quá đáng, bọn họ vậy mà để cho tài chính của tập đoàn thâm hụt nhiều đến như vậy? Bọn họ nghĩ, tất cả chúng ta đều là đồ ngốc hay sao?”
Kỳ thật Rose cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô không hề nghĩ đến, tài chính của tập đoàn Tô Thị lại thiếu nhiều đến như vậy.

Hơn nữa, hai mẹ con của Trương Tuyết Mai chẳng phải tìm đến Tô Hỷ Lai để cầu xin giúp đỡ hay sao? Bọn họ làm vậy, chẳng khác nào tự dồn mình vào được chết.

Với lại, sô tiền của tập đoàn Tô Thị rốt cuộc đã được đưa đến nơi nào?
“Ha ha ha, chỉ là mấy ngàn tỷ mà thôi, tôi còn không đến mức phải tức giận như vậy.

Nhưng mà, bà ta dám giở trò với tôi.

Vậy thì, tôi sẽ cho bà ta biết, chọc giận Tô Hỷ Lai này, sẽ có kết quả như thế nào?!”
Nói xong lời này, Tô Hỷ Lai đột nhiên đứng bật dậy, hướng về phía Rose phất tay nói ra.
“Đi, cùng với tôi đi đến khách sạn gặp hai mẹ con bọn họ.

Để tôi nhìn xem, bọn họ sẽ giải thích với tôi như thế nào về chuyện này!”
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Hỷ Lai, không hiểu vì sao trong lòng của Rose lại có một chút thương hại đối với hai mẹ con Trương Tuyết Mai.

Bởi vì, cô có thể nhìn ra được, trên khuôn mặt điềm nhiên này của anh, ẩn giấu bên trong là vô tận phẫn nộ.
Đúng vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai thật sự rất tức giận.

Anh không hề nghĩ đến, ban đầu hai mẹ con Trương Tuyết Mai tìm đến ép mình phải hiến tủy cho con trai của bà ta.

Hiện tại, bọn họ còn rút lấy tài chính của tập đoàn Tô Thị, đem một khoản nợ mấy ngàn tỷ bỏ lên trên lưng của anh.
Nếu như là trước đây, nhất định anh sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng khó khăn, thậm chí là sẽ vì khoản nợ này mà ngồi tù.

Thế nhưng, lúc này anh không chỉ có được thực lực cường đại.

Mà phía sau lưng của anh, còn có một hệ thống tổ chức vô cùng khổng lồ.
Đừng nói chỉ dựa vào số thuốc mà anh và bác sĩ Suri vừa mới nghiên cứu ra, tuyệt đối có thể khiến cho toàn bộ thế giới chấn động.


Hiện tại, tài khoản ở trong ngân hàng nước ngoài của anh đã lên đến con số vài mấy chục tỷ.

Đối với người bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một con số trên trời, ai cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng theo như lời của Lương Tài, thì đây chẳng qua chỉ là một phần trong số tài khoản của mẹ anh để lại cho anh mà thôi.
Chính vì thế, lúc này biết được mình bị hai mẹ con Trương Tuyết Mai lừa gạt, Tô Hỷ Lai thật sự cũng không đến mức vội vàng.

Hiện tại, anh để cho Rose lái xe đưa mình chạy đến khách sạn Hamilton, nơi mà hai mẹ con Trương Tuyết mai hiện tại đang ở lại.
“Thưa anh chị, không biết anh chị có cần giúp đỡ gì không ạ?!”
Vừa bước vào bên trong khách sạn, nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đã hướng về phía Tô Hỷ Lai và Rose khom người xuống chào hỏi.

Nhưng vì không muốn kinh động đến hai mẹ con Trương Tuyết Mai, anh chỉ đơn giản hỏi thăm một chút phòng ở của hai người bọn họ.
Nhưng mà, khi biết Tô Hỷ Lai tìm đến khách hàng ở lại trong khách sạn, sắc mặt của nữ lễ tân khách sạn, liền có phần cứng ngắt.

May mắn, Rose đối với loại tình huống này, cực kỳ quen thuộc.
Chính vì thế, còn không đợi cho nữ nhân viên lễ tân khách sạn kịp phản ứng, từ trên người của cô đã rút ra một tấm thẻ màu đỏ, phía trên in hình của bản thân, cùng với con dấu chìm của cảnh sát hình sự quốc tế.

Sau đó, vẻ mặt của cô lộ ra hết sức nghiêm nghị, nhìn về phía nhân viên lễ tân khách sạn nói ra.
“Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế.

Tôi có nhận được thông tin, trong khách sạn của các cô có chứa chấp một nhóm tội phạm rửa tiền quốc tế.

Chính vì thế, tôi đề nghị khách sạn của các cô phối hợp, trợ giúp cho chúng tôi điều tra tội phạm.

Nếu như cô cố ý cản trợ, hoặc để cho tội phạm chạy trốn.

Tôi sẽ đem vụ việc này báo cáo lên cấp trên.

Nói rõ, khách sạn của các cô cố ý chứa chấp tội phạm truy nã.

Mà người có liên quan trực tiếp giống như cô, có thể bị truy tố về trách nhiệm hình sự!”
Những lời này của Rose nhất thời dọa cho sắc mặt của nhân viên lễ tân khách sạn trở nên trắng bệch.

Ngay cả Tô Hỷ Lai, nếu không phải biết rõ thân phận thật của Rose, anh cũng bị điệu bộ vừa rồi của cô làm cho tin tưởng, cô chính là một nữ cảnh sát.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương