Chàng Rể Đào Hoa
-
Chương 92
Từ lúc Tô Hỷ Lai tỉnh dậy, cho đến hôm nay đã trôi qua mười ngày.
Nhưng tâm trạng của anh vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Bởi vì, trong khoảng thời gian anh và thành viên của thủy thủ đoàn tiến hành ra đảo, vợ anh suýt chút nữa là bị ám sát.
Còn Trịnh Tố Trinh, hiện tại đang rơi vào tình huống vô cùng nguy kịch.
Nếu như không phải người của Lương Tài xuất hiện kịp thời, rất có thể cô đã bị giết chết ở trong bệnh viện.
Biết được việc này, Tô Hỷ Lai đã vô cùng nổi giận.
Nhưng vì tránh cho tình huống có thể xấu hơn, anh chỉ có thể cố nén giận trong lòng.
Hôm nay, rốt cuộc đoàn tàu của Tô Hỷ Lai cũng sắp sửa cập bến.
Nhìn lên khung cảnh quen thuộc dần dần hiện ra trước mắt, không hiểu vì sao, trong lòng của anh lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm dị thường.
Advertisement
Quả thật, trong khoảng thời gian mười ngày lên đênh trên biển, tâm trạng của Tô Hỷ Lai vô cùng đè nén.
Lúc này, nhìn phía trên bến cảng đang đứng đầy người, ngoài mấy người Lương Tài và các thành viên của tổ chức đứng tản mác ở bốn phía xung quanh.
Từ trong đám đông, Tô Hỷ Lai có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ nhìn về phía mình.
Khuôn mặt của cô so với một tháng trước đây, dường như đã trở nên gầy gò, tiều tụy đi rất nhiêu.
Cũng không rõ là vụ ám sát hụt lần trước khiến cô lo lắng, hay vì nghĩ đến anh mới để cô thay đổi nhiều đến như vậy.
“Anh Hỷ Lai!”
Vừa bước xuống tàu, âm thanh nhẹ nhàng của Triệu Nhiễm Từ cất lên.
Cũng không giống như những gì mà Tô Hỷ Lai tưởng tượng, ngoài ánh mắt quan tâm, xen lẫn với sự lo lắng, ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ rất bình tĩnh, đứng ở một bên quan sát anh.
Thế nhưng, khi nhìn thấy hai người phụ nữ đi bên cạnh Tô Hỷ Lai, sắc mặt của cô vậy mà hơi có vẻ trầm xuống.
Cũng may, Tô Hỷ Lai lúc này không có để cho cô có thời gian suy nghĩ nhiều.
Anh trực tiếp tiến tới, đem cô ôm vào trong ngực.
Advertisement
“Nhiễm Từ, em không có việc gì chứ?”
Nghe được giọng nói ấm áp, tràn đầy quan tâm của anh truyền đến, Triệu Nhiễm Từ vậy mà nhịn không được, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Chỉ có điều, biểu hiện của cô cũng không quá đột ngột, chỉ nhẹ nhàng khẽ “ừ” lên một tiếng.
Sau đó, hai người đứng ở trên bến cảng, ôm nhau một hồi rất lâu.
Đứng ở phía xa quan sát, trong ánh mắt của Rose lơ đễnh, hiện ra một chút ghen ghét.
Nhưng cô là vệ sĩ của Tô Hỷ Lai, cô đối với cảm xúc của mình che giấu rất nhanh.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc Tô Hỷ Lai và Triệu Nhiễm Từ cũng buông nhau ra.
Sau đó, anh quay đầu nhìn về phía Lương Tài, giọng nói hơi có mầy phần trầm thấp.
“Đem tất cả mọi người tập hợp lại.
Tôi có việc cần phải tuyên bố với các anh!”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng lúc này của Tô Hỷ Lai, Lương Tài biết được là sắp có chuyện lớn xảy ra.
Thế nên, ông ta vô cùng nghiêm túc, gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa cậu chủ!”
Ngay sau đó, Tô Hỷ Lai đi theo đám người Lương Tài đến trụ sở tạm thời của bọn họ đặt ở khu biệt thự Long Điền, đây là một khu biệt thự có đẳng cấp cao nhất của thành phố.
Sau lần trước, trụ sở của bọn họ đột nhiên bị công kích, hiện tại Lương Tài quyết định đem cơ sở bí mật của mình dời đến nơi này.
Đồng thời, ông ta cũng cho dọn dẹp một số thành phần có ý định phản bội lại tổ chức.
Trong khi đó, Rose có trách nhiệm lái xe, đem Triệu Nhiễm Từ trở về nhà riêng của bọn họ ở phía bắc thành phố.
Hiện tại, cha mẹ của Triệu Nhiễm Từ cũng được dọn vào sống ở trong khu biệt thự dành riêng cho lãnh đạo cao cấp của thành phố.
Bởi vì tránh cho sự việc lần trước có thể xảy ra, ở xung quanh biệt thư lúc này được bố trí rất nhiều trạm gác ngầm.
Lúc Rose lái xe chạy đến, lập tức có người đứng ra ngăn cản lại.
Nhưng sau khi thấy rõ người ngồi ở trong xe là Triệu Nhiễm Từ, những vệ sĩ này mới nhanh chóng lui lại, để cho chiếc xe ô tô của hai người chạy vào bên trong.
Lúc này, ngồi ở trong phòng họp của khu biệt thự Long Điền, ánh mắt của Tô Hỷ Lai khẽ quét qua bốn phía xung quanh.
Hơi dừng lại ở trên người của Lương Tài, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng.
“Nói đi, rốt cuộc là ai đã ra tay với người nhà của tôi? Còn việc bố trí vệ sĩ ở trong bệnh viện bảo vệ cho Tố Trinh, rốt cuộc làm sao lại xảy ra vấn đề?”
Vừa mới bắt đầu cuộc họp, đã bị Tô Hỷ Lai lên tiếng chất vấn, sắc mặt của Lương Tài quả thật là tỏ ra vô cùng khó coi.
Nhưng ông ta biết rõ, thái độ của Tô Hỷ Lai lúc này đã có thể coi là cực kỳ ôn hòa.
Nếu như lúc trước, ông ta cũng không biết chắc Tô Hỷ Lai có thể nổi điên hay không?
“Thưa cậu chủ, chuyện lần này toàn bộ là do sai sót của tôi.
Tôi thật sự không có nghĩ đến, đám người kia lại lén lút làm ra hành động.
Hơn nữa, bọn họ còn nhắm về phía người nhà của anh.”
Lương Tài vừa nói, vừa đứng lên hướng về phía Tô Hỷ Lai cúi đầu nhận lầm.
Nhưng Tô Hỷ Lai chỉ im lặng nhìn lấy ông ta, sau đó đưa tay gõ lên trên mặt bàn.
Rầm!
Rất đột ngột, Tô Hỷ Lai đột nhiên đập mạnh lên trên mặt bàn, làm cho tất cả các thành viên có mặt ở trong phòng họp đều không khỏi giật lên nảy mình.
“Tôi không cần biết bọn họ là ai, cũng không cần biết các anh dùng đến biện pháp gì.
Trong thời gian mười ngày, không, trong vòng ba ngày, tôi muốn toàn bộ bọn họ đều phải trả giả.
Chỉ cần là người có liên quan đến chuyện này, tôi đều muốn bọn họ biến mất khỏi thế giới này.
Nếu ông không thể làm được việc này, vậy thì chính tôi sẽ bắt đầu xử lý từ ông!”
Ầm!
Lần này quả thật là Tô Hỷ Lai đã thật sự rất nổi giận.
Anh không nghĩ tới, tổ chức trước đây do mẹ anh sáng lập, vậy mà dám âm thầm ở trong bóng tối ra tay với anh.
Hơn nữa, bọn họ còn hướng đến người nhà của anh, muốn dùng tính mạng của bọn họ để uy hiếp anh.
Đây là chuyện mà Tô Hỷ Lai không thể nào chấp nhận được, anh muốn đem toàn bộ thành viên của tổ chức vây quét một lần.
Cho dù người đó là ai, trước đây có từng được mẹ anh coi trọng như thế nào.
Biết Tô Hỷ Lai đã thật sự nổi giận, nên Lương Tài chỉ có thể nghiêm túc đứng thẳng người dậy, hướng về phía Tô Hỷ Lai bảo đảm.
“Vâng, thưa cậu chủ! Lần này tôi xin lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, tôi sẽ đem toàn bộ bọn họ xử lý sạch sẽ!”
“Được, vậy thì tôi chờ lấy tin tức tốt lành của ông!”
Nói xong lời này, Tô Hỷ Lai trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, đồng thời còn hướng về phía bác sĩ Suri hô lên.
“Suri, cô đi với tôi đến bệnh viện!”
Lần này trở về, ngoài mục đích đem đám người của tổ chức ở phía sau thao túng mọi chuyện giải quyết một cách triệt để.
Tô Hỷ Lai còn rất lo lắng cho tính mạng của Trịnh Tố Trinh.
Lúc anh rời đi, mặc dù tình trạng sức khỏe của cô đã hoàn toàn ổn định.
Nhưng hiện tại, sau khi bị ám sát hụt, tình huống của cô càng thêm trở nên nghiêm trọng.
May mắn, trong khoảng thời gian mười ngày trên biển, anh cùng với bác sĩ Suri, đồng thời dưới sự hỗ trợ của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, rốt cuộc cũng điều chế thành công ra một loại thuốc mới, có thể lợi dụng năng lượng của nó, đem cơ thể con người tái tạo lại.
Đương nhiên, loại thuốc này cũng không phải là thuốc biến dị mà tổ chức muốn dùng đến.
Chẳng qua, đây chỉ là một loại thuốc được cải tiến, có tác dụng ôn hòa hơn rất nhiều.
Đối với một người đã rơi vào tình trạng hôn mê sâu như Trịnh Tố Trinh, Tô Hỷ Lai tin tưởng cô có thể nhanh chóng hồi phục lại.
Mà sau khi đi đến bệnh viện, Tô Hỷ Lai cũng không có thời gian chờ đợi, trực tiếp cùng với bác sĩ Suri đi vào bên trong phòng bệnh của Trịnh Tố Trinh.
Lúc này, ở trong phòng ngoài mấy nhân viên y tế đang bận rộn làm việc, thì còn có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở phía trong.
Khi nhìn thấy hai người này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai hơi có phần nhíu chặt lại.
Nhưng anh cũng không muốn gây ra xung đột với bọn họ, thế nên liền yên lặng đi tới bên cạnh của Trịnh Tố Trinh.
“Mày muốn làm gì? Mày làm hại con gái của tao như vậy còn chưa đủ sao?”
Hóa ra người đàn ông trung niên này lại chính là cha của Trịnh Tố Trinh, Trịnh Tuấn Hưng.
Chỉ có điều, nhìn sắc mặt của ông ta lúc này dường như đã có nhiều ngày không được ngủ ngon, hai mắt đều tràn đầy tơ máu, tinh thần cũng vô cùng sa sút.
Thế nhưng, đối mặt với Tô Hỷ Lai, vẻ mặt của ông ta lại vô cùng dữ tợn, giống như một con chó dữ, sẵn sàng đem kẻ thù của mình xé nát.
Mà ngồi ở bên cạnh của ông ta lúc này, chính là chị gái cùng cha khác mẹ của Trịnh Tố Trinh, Trịnh Hồng Ngọc.
Lần trước bị bắt cóc, suýt chút nữa thì bị làm hại, hôn mê rất nhiều ngày.
Hiện tại, dường như tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, ánh mắt của cô khi nhìn về phía em gái của mình đang nằm trên giường bệnh cùng với gã đàn ông đã từng cứu cô hai lần hơi có vẻ phức tạp.
Nghe được tiếng quát tháo của Trịnh Tuấn Hưng, Tô Hỷ Lai cũng không có phản ứng gì.
Anh chỉ khẽ đánh mắt, nhìn sang bác sĩ Suri.
Hiểu được ý đồ của anh, bác sĩ Suri cũng không có nói thêm lời nào, mà trực tiếp đi tới, bắt đầu tiến hành kiểm tra cho Trịnh Tố Trịnh.
“Các người đang muốn làm gì? Bác sĩ đâu, bác sĩ ở nơi nào? Tôi không muốn để cho đám người rác rưởi này chạm đến cơ thể của con gái tôi!”
Thấy bác sĩ Suri đi về phía con gái của mình, Trịnh Tuấn Hưng vô cùng tức giận, hướng về phía bên ngoài rống to lên.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã đi tới, đem cổ áo của ông ta xách lên.
“Tốt nhất là ông nên im lặng cho tôi! Nếu như ông còn gây ra ồn ào như vậy thêm một lần nào nữa, tôi sẽ đưa ông ném ra bên ngoài!”
“Mày…”
Trịnh Tuấn Hưng không có ngờ đến, Tô Hỷ Lai lại làm ra hành động như vậy.
Nhưng lúc này, mấy nhân viên y tá cũng bắt đầu hướng về phía ông ta giải thích.
“Thưa ông, đây là bác sĩ Suri, là tiến sĩ của viện nghiên cứu khoa học hàng đầu châu Á.
Có cô ấy kiểm tra, con gái của ông nhất định sẽ không có việc gì!”
Mặc dù không biết bác sĩ Suri là ai, nhưng nghe cô là một vị tiến sĩ, ánh mắt của Trịnh Tuấn Hưng không khỏi lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Thế nhưng, lúc này cũng không đợi cho ông ta lên tiếng ồn ào, âm thanh lạnh nhạt của bác sĩ Suri đã lần nữa vang lên.
“Ông chủ, tình huống của cô ấy tạm thời không có gì nguy hiểm.
Chỉ cần sử dụng phương thuốc mà tôi với anh vừa mới nghiên cứu thành công, nhất định có thể để cho cô ấy nhanh chóng hồi phục trở lại!”
Nghe vậy, Tô Hỷ Lai liền an tâm, gật đầu.
“Tốt, vậy liền tiến hành đi!”
Nói xong, bác sĩ Suri liền đem lọ thuốc đã đựng sẵn ở trong túi áo, bắt đầu hướng về phía cánh tay của Trịnh Tố Trinh, chậm rãi tiêm vào.
“Các người…”
Tuy rằng đã có các nhân viên y tế ở trong bệnh viện khẳng định, biết được bác sĩ Suri chính là một vị tiến sĩ, hơn nữa còn là viện trưởng danh dự của trung tâm nghiên cứu khoa học cấp quốc gia.
Thế nhưng, thấy động tác đột ngột của cô lúc này, cùng với một lọ dung dịch không biết rõ tác dụng là gì, sắc mặt của hai cha con Trịnh Tuấn Hưng đều trở nên hốt hoảng.
Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt của Tô Hỷ Lai nghiêm túc liếc qua, không biết vì sao cả hai đều không dám mở miệng ra nói thêm câu nào.
Ừng ực…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook