Chàng Rể Đào Hoa
Chương 107


Nhìn thấy bóng lưng của Linh Minh Nguyệt lúc này đã đi xa, khóe môi của Tô Hỷ Lai không khỏi nhếch lên, lộ ra một cái nụ cười vô cùng đắc ý.
Kỳ thật, việc mà Tô Hỷ Lai muốn nhờ cũng không có thứ gì quan trọng.

Anh chỉ đột nhiên nhớ đến, tối hôm nay có buổi biểu diễn của Alina.

Mà nhìn bộ dáng lúc đó của cô, dường như việc anh xuất hiện ở buổi biểu diễn của cô có một ý nghĩ cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai nào có tâm trí để đến đó xem Alina ca hát.

Thế nên, anh mới nhờ đến Linh Minh Nguyệt, muốn đưa cho Alina một món quà đặc biệt.
Linh Minh Nguyệt đã rời đi, Tô Hỷ Lai cũng không hề chậm trễ, vội vàng lái xe chạy về hướng đường số 13, gần ngay ngã ba Đông Xuân.
Càng chạy, hai bên đường càng thêm vắng vẻ.

Tô Hỷ Lai cũng không rõ mình đã chạy đi bao lâu.

Nhưng khi trước mặt anh xuất hiện một khu biệt thự đã bị bỏ hoang nhiều năm, phía trên vách tường bám đầy dây leo.

Lúc này, Tô Hỷ Lai mới cẩn thận lái xe dừng lại.

Ngay sau đó, anh đẩy cửa bước xuống, đưa mắt quét qua bốn phía xung quanh.
Mặc dù vị trí ở nơi này khá vắng vẻ, nhưng thông qua hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo ở trong đầu, Tô Hỷ Lai không mấy khó khăn quét ra được, đang có không ít trạm gác ngầm đã được bố trí ở bốn phía xung quanh.
Advertisement
Tất nhiên, những kẻ bắt cóc cũng hoàn toàn không có ngờ đến, Tô Hỷ Lai có thể thông qua hệ thống, đem vị trí của bọn họ phát hiện.
Anh không dám phát ra tiếng động, ẩn thân vào một chỗ bóng tối, bắt đầu lần mò đi về phía khoảng cách trạm gác ngầm gần nhất.
Đối với Tô Hỷ Lai mà nói, việc đem những tên bắt cóc này xử lý, thật sự không tốn một chút công sức nào.

Không đến một phút, trạm gác ngầm đầu tiên đã bị anh vô hiệu hóa.

Hai tên bắt cóc ở bên trong cũng bị anh đánh cho ngất xỉu.
Đây không phải là vì Tô Hỷ Lai nhân từ.

Từ trước đến nay, anh đối với kẻ thù của mình chưa từng buông tha qua bất kỳ người nào.

Chỉ có điều, theo như những gì Linh Minh Nguyệt đã kể rõ, trên người của những tên bắt cóc này đều có một loại linh bài, có thể thông qua khí tức của từng người, để xác định vị trí của bọn họ.
Thứ đồ chơi này, so với vệ tinh định vị toàn cầu còn muốn chính xác hơn.

Hơn nữa, một khi chủ nhân của linh bài bị giết chết, thì lập tức linh bài sẽ phát ra tinh hiệu.

Đến lúc đó, kẻ giết người sẽ bị bại lộ hành tung ra ngoài.

Đây cũng là lý do vì sao, Tô Hỷ Lai chỉ đem hai tên bắt cóc này đánh cho ngất xỉu.
Đem trạm gác ngầm đầu tiên xử lý, việc tiếp theo của Tô Hỷ Lai càng thêm dễ dàng hơn.


Qua khoảng chừng hơn mười phút, toàn bộ trạm gác ngầm bên ngoài khu biệt thự bỏ hoang đều bị Tô Hỷ Lai xử lý triệt để.
Advertisement
Thế nhưng, ngay lúc Tô Hỷ Lai cho rằng, hành tung của mình không hề bị bại lộ, việc đột nhập vào trong biệt thự cứu con gái ra ngoài là hết sức dễ dàng.

Thì đúng vào lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến, để cho Tô Hỷ Lai hết sức giật mình.
“Hoan nghênh bằng hữu từ phương xa đã đến thăm.

Không biết, Phương mỗ có vinh dự được mời bằng hữu vào gặp mặt hay không?”
Lúc này, Tô Hỷ Lai nhìn thấy một người thanh niên hết sức trẻ tuổi, đang đứng ở trước mặt của mình mỉm cười.

Mặc dù nhìn bên ngoài, người này dường như rất bình thường, hoàn toàn không có một chút khí thế nào.

Nhưng từ trong sâu thẩm bên trong linh hồn của Tô Hỷ Lai, cùng với âm thanh cảnh báo của hệ thống.

Tô Hỷ Lai có thể xác định, kẻ này so với Linh Minh Nguyệt còn đáng sợ hơn.
Không phải là thực lực của hắn mạnh hơn Linh Minh Nguyệt, mà sát khí ẩn giấu ở sâu trong người của hắn, mới là thứ thật sự để Tô Hỷ Lai vô cùng kiêng kỵ.
Thế nhưng, lúc này Tô Hỷ Lai lại không có cách nào làm ra lựa chọn.

Con gái của anh hiện tại vẫn còn đang ở trong tay bọn chúng.

Trong khi đó, hành tung của anh lúc này cũng đã bại lộ.

Vì thế, Tô Hỷ Lai chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Vậy thì tôi xin phép được làm phiền!”
Thấy thái độ của Tô Hỷ Lai tỏ ra lạnh nhạt, cũng hoàn toàn không lộ ra một chút hoảng hốt nào, ngoài vừa rồi hơi có chút giật mình ra, ánh mắt của Nguyệt Phương không khỏi lộ ra một chút thâm trầm.
“Hoan nghênh bằng hữu của ta!”
Thế nhưng, sắc mặt của Nguyệt Phương lại hết sức tự nhiên, lộ ra một cái nụ cười hết sức chân thành, giống như một người bạn cũ lâu năm, chào đón Tô Hỷ Lai bước vào trong phòng.
Thấy dáng vẻ này của đối phương, trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm siết chặt.

Bởi vì, Tô Hỷ Lai có thể nhìn ra được, kẻ này so với ở trong tưởng tượng của anh càng thêm khó đối phó.
Bước theo Nguyệt Phương đi vào bên trong biệt thự.

Lúc này, ngoài Tô Hỷ Lai cùng với Nguyệt Phương ra, thì bên trong còn đứng đó một người đàn ông trung niên cùng một thiếu nữ hết sức trẻ tuổi.

Cả hai người này vừa nhìn thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện, ánh mắt đã không ngừng đảo quanh ở trên người anh.

Nhưng quan sát một hồi, cả hai vậy mà hơi khẽ nhíu mày một cái.

Nhất là cô gái trẻ tuổi kia, càng thêm lộ ra dáng vẻ khinh thường, khóe môi có phần vểnh lên, ánh mắt cũng nhanh chóng dời ra khỏi người của Tô Hỷ Lai.
Vốn dĩ, Tô Hỷ Lai cũng không để ý đến những người này.

Nhưng phía trên thông tin của hệ thống, đột nhiên xuất hiện một chút cảnh báo, để cho anh không khỏi híp mắt nhìn lại.


Chỉ có điều, mục đích của anh đến đây cũng không phải là gây sự.

Anh chỉ hy vọng, mình có thể tìm được cơ hội đem con gái cứu ra ngoài.
“Xin tự giới thiệu một chút, vị này tên là Nguyệt Hàn, là một vị luyện dược sư, rất có danh vọng ở trong tộc của ta.

Còn cô gái nhỏ này tên là Nguyệt Hân, vốn là em họ, bà con xa của ta.

Còn người này, ta không cần giới thiệu, chắc hai vị cũng biết rõ hắn là ai rồi phải không?”
Rất tự nhiên, Nguyệt Phương lúc này đứng ra đem ba người giới thiệu với nhau.

Thế nhưng, lúc giới thiệu đến Tô Hỷ Lai, trong âm thanh của hắn lại mang theo một chút ý vị sâu xa, để cho cả hai người Nguyệt Hàn, Nguyệt Hân đều không khỏi hướng ánh mắt lên, nhìn thêm Tô Hỷ Lai một vài lần.
Quả thật, mục đích của đám người này đến đây hết sức rõ ràng.

Bọn họ muốn lấy phương pháp điều chế nước thuốc đặc biệt từ trên người của Tô Hỷ Lai.

Thế nên, lúc này Nguyệt Phương mới đem theo Nguyệt Hàn, là một vị trưởng lão trong tộc, đồng thời cũng là một vị luyện dược đại sư, hết sức có danh vọng.
Nghe qua giới thiệu một hồi, trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng đã làm ra suy đoán.

Nhưng mà, anh không muốn để lộ ra bên ngoài, chỉ hơi hiếu kỳ, nhìn lấy ba người bọn họ một hồi.
“Nếu như tôi đoán không nhầm, thì các người hắn là đám người cổ tộc, đã ẩn cư cách đây rất nhiều năm?”
Đối với việc Tô Hỷ Lai có thể phát hiện ra thân phận của mình, cả ba người Nguyệt Phương đều không có một chút bất ngờ nào.

Thời gian gần đây, hầu như toàn bộ cổ tộc đều vận động lực lượng ngầm của mình, rời khỏi lĩnh vực không gian, tiến vào thế giới nhân loại.
Thế nên, việc thân phận của mình bị bại lộ, đối với nhóm người Nguyệt Phương mà nói, hoàn toàn không có một chút vấn đề gì.

Thậm chí, hắn còn rất có thâm ý, mỉm cười.
“Quả nhiên, người có thể điều chế ra được thứ nước thuốc đã bị thất truyền rất nhiều năm của cổ tộc, thật sự không hề tầm thường chút nào!”
Tô Hỷ Lai cũng không rõ, đây là tên Nguyệt Phương này đang khen mình, hay muốn tỏ ý để mỉa mai.

Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai chỉ lộ ra một bộ khiêm tốn, đồng thời hơi cố tỏ ý mịt mờ, nói ra.
“Thật sự là rất vinh hạnh được bằng hữu đây khen tặng.

Nhưng mà, phương thuốc bị thất truyền của cổ tộc gì đó, làm sao lại có liên quan đến tôi?”
Rất hiển nhiên, Tô Hỷ Lai chẳng qua là chỉ giả vờ.

Mà ba người Nguyệt Phương, Nguyệt Hàn, Nguyệt Hân đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.

Nhất thời, Nguyệt Hân hơi có chút bất mãn, bĩu môi nói ra.
“Hừ, chỉ là một kẻ phàm nhân mà thôi! Không biết đạp trúng vận khí gì, lại có thể có được phương pháp thất truyền của cổ tộc chúng ta.

Lúc này, ngươi còn muốn ở trước mắt chúng ta, giả vờ giả vịt như không biết chuyện gì xảy ra hay sao? Nếu ngươi không muốn nhì thấy con gái của ngươi bị giết chết, thì tốt nhất hãy đem phương pháp thất truyền đó giao ra đây cho chúng ta!”

Đối với Tô Hỷ Lai mà nói, việc bị người khác uy hiếp để cho anh cực kỳ khó chịu.

Nhưng lúc này, còn không đợi Tô Hỷ Lai lên tiếng tức giận, Nguyệt Phương đứng ở bên cạnh đã mở miệng quát lên.
“Không được vô lễ! Đây là khách quý của chúng ta, ai cho phép ngươi lên tiếng đe dọa?”
Mặc dù thái độ của Nguyệt Phương hết sức tức giận.

Nhưng trong lòng của Tô Hỷ Lai lại cực kỳ xem thường.

Rõ ràng, nhóm người này đã bày mưu tính kế, đem con gái của anh bắt cóc.

Lúc này, bọn họ còn giả vờ mèo khóc chuột, bày đặt ra trò thượng khách, giống như tất cả mọi thứ đều chưa có gì xảy ra?
Bọn họ cho rằng, anh chỉ là một đứa trẻ vừa mới lên ba hay sao?
“Thiếu chủ bớt giận! Vừa rồi Nguyệt Hân có chút lỗ mãng, xin thiếu chủ bỏ qua cho!”
Lúc này, đến phiên Nguyệt Hàn đứng ra, nói thay cho Nguyệt Hân.

Nhìn một màn này, Tô Hỷ Lai nhất thời cũng không biết nói gì.

Đây là, bọn họ còn muốn diễn kịch cho anh xem hay sao?
“Hừ, nếu như còn có lần sau, thì chớ có trách ta!”
Nói xong câu này, Nguyệt Phương còn tức giận phất tay một cái.

Sau đó, hắn quay sang nhìn Tô Hỷ Lai, trên khuôn mặt lộ ra mỉm cười.

Nhìn biểu hiện lúc này của Nguyệt Phương, Tô Hỷ Lai thật sự là hết sức bội phục.

Người này thay đổi sắc mặt so với lật bánh tráng còn muốn nhanh hơn.
“Bằng hữu của ta, vừa rồi người ở bên dưới không biết phải trái, đã để cho bằng hữu chê cười.

Hiện tại, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta có thể vào bên trong, ngồi xuống để tiếp tục nói chuyện có được hay không?”
Trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này cực kỳ nghi hoặc.

Anh không rõ, tên Nguyệt Phương này rốt cuộc muốn bày trò gì, vì sao sau khi đem con gái của anh bắt đi, sau đó để lời một cái lời nhắn.

Cuối cùng, đợi đến lúc anh đem mấy tên thuộc hạ của hắn đánh cho ngất xỉu, tiến vào bên trong căn biệt thự này.

Hắn lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, còn dùng thủ hạ của mình để thị uy, đối đãi với Tô Hỷ Lai như là một người khách quý thật sự?
Nếu như thật hắn chỉ muốn phương thuốc bị thất truyền, thì chỉ việc đem con gái ra áp chế, bắt anh giao ra phương thuốc là đủ rồi, cũng không nên bày ra nhiều trò như vậy mới phải?
Càng nghĩ, Tô Hỷ Lai càng cảm thấy rối rắm.

Cuối cùng, không có cách nào xác minh được ý định của Nguyệt Phương, Tô Hỷ Lai chỉ có thể tùy ý, đi theo hắn ta tiến vào bên trong.
Lúc này, ở trong phòng ngoài ba người Nguyệt Phương, Nguyệt Hàn và Nguyệt Hân, thì toàn bộ căn phòng đều trống rỗng, không có lấy một bóng người.

So với bố trí bên ngoài, thì nơi này còn thêm cô đơn, lạnh lẽo.
Thế nhưng, ngay khi bốn người bọn họ bước vào bên trong.

Thì lúc này, Nguyệt Phương đột nhiên phất tay lên một cái.

Ngay sau đó, trước mặt của hắn ta liền biến ra một cái bàn gỗ, bốn cái ghế gỗ.

Hơn nữa, những vật dụng bằng gỗ này hết sức tinh mỹ, giống như được bàn tay của một nhà điêu khắc cấp bậc đại sư nào đó khắc ra.

Chưa hết, vừa đem bàn gỗ, ghế gỗ biến ra ngoài.

Nguyệt Phương lúc này lại lần nữa đưa tay hất lên.

Ngay sau đó, trên bàn gỗ liền xuất hiện một cái ấm trà, cùng bốn cái chén nhỏ.
So với bộ bàn ghế gỗ vừa mới biến ra, thì bộ trà lúc này càng thêm tinh mỹ, càng thêm mấy phần vận vị, tinh xảo.

Rất rõ ràng, những thứ vật dụng này cũng không phải người bình thường có thể làm ra được.

Hơn nữa, ở ngay trước mặt của Tô Hỷ Lai, Nguyệt Phương lại cố tình bày ra thủ đoạn thần kỳ của mình.

Ở trong này, để lộ ra rất nhiều ý vị.
Mà người như Tô Hỷ Lai làm sao lại khong biết thâm ý ở bên trong đó.

Chỉ có điều, anh vẫn chỉ muốn giả ngu, đưa tay lên vỗ to một trận.
“Quả thật là thần kỳ! Không nghĩ đến, vị bằng hữu này còn biết cả ảo thuật!”
Lời này của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, cả ba người đều không khỏi đưa mắt nhìn về phía anh.

Nhất là Nguyệt Hân, cô đối với lời nói của Tô Hỷ Lai cực kỳ bất mãn.
“Hừ, đúng là đồ nhà quê! Ai nói đây là ảo thuật? Đây là pháp thuật, thần thông có hiểu không?”
Đối với vẻ mặt tràn đầy tức giận lẫn xem thường lúc này của Nguyệt Hân, Nguyệt Phương giống như không thấy, chỉ bình tĩnh ngồi xuống bàn trà.
Hiển nhiên, trong lòng của hắn ta lúc này cũng cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng, vừa rồi mình đã biểu hiện ra nhiều đồ vật thần kỳ như vậy, làm sao tên này không có một chút dao động nào?
Nguyệt Phương làm sao biết được, Tô Hỷ Lai đối với mấy trò vặt vãnh này của hắn, kỳ thật trong lòng cũng đã nhìn thấu.
Chỉ có điều, nhìn thấy hắn ta không có ý định tiếp tục nói ra, Tô Hỷ Lai cũng lười nói.

Anh mặc kệ bộ dáng như đang ăn phải con ruồi của Nguyệt Hân, rất nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện của Nguyệt Phương.
“Chậc chậc, mấy món đồ mỹ nghệ này thật sự là tinh xảo.

Không biết, vị bằng hữu này có đồng ý để lại cho tôi hay không? Chỉ cần anh ra một cái giá, tôi nhất định sẽ làm anh thỏa mãn.”
Lúc này, Tô Hỷ Lai lại bày ra bộ dáng nhà giàu mới nổi, hết sờ lên bàn gỗ rồi đến khay trà, một bộ giống như không nỡ buông tay.
“Nếu như bằng hữu ưa thích, thì ta có thể đem mấy món đồ vật này tặng cho bằng hữu!”
Vừa nói, Nguyệt Phương vừa tùy ý phất tay lên.

Ngay sau đó, ở trước mặt của Tô Hỷ Lai lại lần nữa xuất hiện một bộ tách trà y hệt như bộ ở trước mặt.

Trong lúc nhất thời, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi sáng lên.
Ngay sau đó, anh liền hướng về phía Nguyệt Phương, vui vẻ nói ra.
“Cảm ơn, cảm ơn! Tôi nhất định sẽ đem bộ ấm trà này đặt vào tủ kính, để ngày ngày chiêm ngưỡng!”
Nói xong, tay của Tô Hỷ lai cũng khẽ động.

Ngay lập tức, bộ tách trà ở ngay trước mặt của anh cũng biến mất.
“Cái gì?”
“Làm sao có thể?!”
Động tác này của Tô Hỷ Lai, nhất thời đều để cho cả ba người Nguyệt Phương đều trở nên giật mình.

Đồng thời, khóe môi của anh cũng hơi vểnh lên, lộ ra một chút đắc ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương