Chàng Rể Đào Hoa
-
Chương 103
“Cậu chủ, cậu muốn tìm tôi?”
“Ừm, tình hình dịch bệnh mấy ngày gần đây như thế nào rồi?”
Đang ngồi ở trong văn phòng làm việc, Tô Hỷ Lai vừa nhìn thấy Lương Tài tiến đến, anh đã vội ngẩng đầu lên để hỏi thăm.
“Thưa cậu chủ, hiện tại dịch bệnh đã được khống chế ổn định.
Một số nguồn lây bệnh đã được cách ly.
Với lại, dựa vào phương thuốc mà cậu vừa mới điều chế.
Hiện nay, hầu như toàn bộ mọi thứ đều có thể khống chế hoàn toàn.”
“Ừm, như vậy thì tốt…”
Advertisement
“Ông chủ, ông chủ! Không xong rồi, có chuyện lớn vừa mới xảy ra!”
Đang nói đến nửa chừng, đột nhiên âm thanh hớt ha hớt hải của Rose vang lên, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu nhẹ lông mày một cái.
“Chuyện gì?!”
“Ồ, Lương Tài, ông cũng ở đây sao?!”
Ban đầu bộ dáng của Rose hơi có vẻ vội vàng, nhưng ngay khi nhìn thấy trong phòng làm việc của Tô Hỷ Lai còn có Lương Tài, động tác của cô mới hơi ngừng lại một chút.
Sau đó, ánh mắt của cô bắt đầu nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
Advertisement
“Ông chủ, chuyện là như thế này…”
Lúc này, Rose mới đem đầu đuôi câu chuyện nói ra một cách rõ ràng.
Thì ra, từ mấy ngày gần đây theo như thông tin trên mạng mà Rose vừa mới nhận được, thì tập đoàn Trường Phát đột nhiên tung ra tin tức, nói rằng sản phẩm mà tập đoàn Tô Thị tung ra thị trường, là một loại hóa chất vô cùng độc hại, có thể dẫn đến thần kinh tê liệt, gây ra triệu chứng ảo giác.
Hơn nữa, nguyên nhân của bệnh dịch, theo thông tin nội bộ mà bên phía Trường Phát có được, thì nguồn lây bệnh rất có thể xuất phát từ trung tâm phòng thí nghiệm mà tập đoàn Tô Thị đã bí mật xây ở trên một hòn đảo, cách thành phố khoảng chừng hơn năm mươi kilômét về hướng bắc.
Đây cũng là nơi ca bệnh dầu tiên xuất hiện ở thành phố.
Với lại, trước khi dịch bệnh xảy ra, nhiều ngư dân trong lúc vô tình đi gần về phía hòn đảo, đã từng phát hiện rất nhiều sự kiện kỳ lạ.
Mà những sự kiện này, rất có thể có liên quan đến một loại thí nghiệm biến dị nào đó, có thể ảnh hướng trực tiếp đến cấu trúc gen của cơ thể con người.
Vì để chứng thực những thông tin này, con trai của chủ tịch tập đoàn Trường Phát, là Phạm Ngọc Thạch đã tự mình dẫn đội, bí mật lẻn lên đảo.
Nhưng sau đó, toàn bộ tin tức liên quan đến đội ngũ này đều hoàn toàn biến mất.
Cách đây mấy ngày, bọn họ mới tìm thấy xác chết của Phạm Ngọc Thạch nằm trôi nổi trên một nhánh sông hướng ra cửa biển, cùng với rất nhiều vật dụng có liên quan đến đội ngũ đã bí mật tiến lên đảo.
“Ông chủ, tất cả những chuyện này đều do một người phụ nữ tự xưng là người đại diện cho công lý, đồng thời cũng là người phát ngôn chính thức của tập đoàn Trường Phát, Phùng Thị Bích Trâm trực tiếp phát video nói chuyện ở trên mạng.
Việc này, anh muốn tôi phải xử lý như thế nào?!”
Nghe được toàn bộ tin tức mà Rose vừa mơi báo cáo, sắc mặt của Tô Hỷ Lai tức thì trở nên thâm trầm.
Trong khi đó, vẻ mặt của Lương Tài cũng trở nên cực kỳ khó coi.
“Chuyện này rốt cuộc xảy ra khi nào? Vì sao người ở phía dưới lại không báo cáo lên cho tôi?”
Lương Tài là người phụ trách vấn đề an ninh cũng như bảo mật của tổ chức.
Lúc này, một chuyện quan trọng như vậy lại không có ai phát hiện ra, để cho ông ta vừa tức giận, lại vừa cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Thật ra, chuyện này tôi cũng mới tình cờ phát hiện ra được.
Người phụ nữ tên Phùng Thị Bích Trâm này, trước đây mặc dù cũng đại diện cho tập đoàn Trường Phát để phát sóng trực tiếp.
Nhưng đề tài mà cô ta nói đến đều không có liên quan quá nhiều đến tập đoàn Tô Thị.
Chỉ vào lúc sáng nay, khi lượt người theo dõi trang cá nhân của cô ta đạt đến số lượng cao đến mấy triệu, thì cô ta mới đột nhiên đem chuyện này nói ra ngoài.
Hiện tại, phía bên ngoài trụ sở chính của tập đoàn Tô Thị, đang bị rất nhiều người vây quanh, đòi chúng ta cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng!”
Lần này, Lương Tài triệt để im lặng.
Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, vào lúc này lại có người cố ý đứng ra để bôi xấu danh dự của tập đoàn Tô Thị.
Đồng thời, cũng hướng về phía Tô Hỷ Lai và phòng thí nghiệm công kích.
Rất rõ ràng, những hành động này của bọn họ đều có dự mưu từ trước.
Hơn nữa, người đứng sau lưng cũng cực kỳ khôn ngoan, biết lợi dụng làn sóng cư mạng không có tính kiềm chế, đem sự việc đẩy lên một cách cao trào.
Nếu như lúc này bọn họ không xử lý phù hợp.
Rất có thể, toàn bộ công sức trước đó mà Tô Hỷ Lai đã bỏ ra, nhằm lấy lại uy tín cho tập đoàn Tô Thị đều sẽ đổ hết xuống sông xuống biển, làm một việc công cốc, không có một chút ý nghĩa nào.
“Hai người tạm thời lui ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh suy nghĩ một chút!”
Lúc này, Tô Hỷ Lai đưa tay xoa lên hai vầng thái dương.
Sau đó, anh phẩy tay ra hiệu cho hai người Lương Tài cùng với Rose đi ra ngoài trước.
Lúc đầu, Rose còn muốn ở lại, an ủi ông chủ của mình một phen.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng trầm tư, như đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ quan trọng nào đó.
Cuối cùng, Rose cũng chỉ có thể lắc đầu, đi theo Lương Tài bước ra ngoài.
Đợi cho hai người bọn họ đều rời đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn mỗi một mình Tô Hỷ Lai, ngồi tựa lưng trên ghế, hai tay đặt ở sau đầu.
Sâu trong não bộ của anh, lúc này hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo cũng đang hoạt động hết công suất, trợ giúp cho anh nhanh chóng nghĩ ra phương pháp ứng đối.
Vừa rồi, sở dĩ phải đem hai người bọn họ đuổi ra ngoài, Tô Hỷ Lai cũng vì suy tính sâu xa, không muốn đem bí mật ở trên người tiết lộ ra cho bất kỳ ai.
Mặc dù, trước đó chính Lương Tài đã đem hệ thống giao cho Tô Hỷ Lai.
Nhưng thực chất ngay cả ông ta cũng không biết bên trong đó là đồ vật gì.
Huống hồ, hệ thống lúc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi năng lực của một máy móc thật sự.
Nó hiện tại, không chỉ mang theo siêu năng lực của một siêu cấp trí tuệ mà con người khó có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, trong hệ thống của nó còn tồn tại rất nhiều bí ẩn, ngay cả chính Tô Hỷ Lai cũng không có cách nào hiểu thấu.
Nhất là, những chuyện liên quan đến thế giới cổ xưa, chưa từng lưu lại trong lịch sử của nhân loại.
“Ring… ring…”
Ngay lúc Tô Hỷ Lai đang tập trung tư tưởng suy nghĩ biện pháp ứng đối với tình huống khó khăn của tập đoàn Tô Thị, thì âm thanh của chuông điện thoại đột ngột vang lên, để cho anh hơi có một chút giật mình.
“A lô, tôi nghe đây!”
“Anh Hỷ Lai, anh còn nhớ em không?!”
Âm thanh này đã từng rất quen thuộc, nhưng lâu rồi Tô Hỷ Lai cũng không có dịp nghe đến, nên lúc này anh có chút ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại.
Thì lúc này, giọng nói hơi có vẻ hờn dỗi từ bên phía đầu kia điện thoại vang lên.
“Hứ, em biết ngay là anh sẽ không nhớ đến em mà! Em nghe chị họ nói, anh hiện tại đang rất oai phong.
Có phải, bây giờ anh cũng đã quên luôn người em gái này rồi có phải không?!”
Lần này, Tô Hỷ Lai rốt cuộc cũng nhớ ra, đây chính là em họ của Triệu Nhiễm Từ.
Cô bé tên là Triệu Mẫn.
Đúng vậy, đây là tên mà cha mẹ của cô bé đã dựa theo một nhân vật trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp vô cùng nổi tiếng của nước ngoài, để lấy tên cho con gái của mình.
Hơn nữa, tính cách của cô bé cũng hơi có phần giống với vị công chúa ở trong bộ tiểu thuyết kia.
Chỉ có điều, về thủ đoạn độc ác, tất nhiên là không thể nào so sánh được.
Với lại, tính cách của cô bé hết sức hoạt bát, để cho Tô Hỷ Lai vô cùng yêu thích.
Trước khi về ở rể cho nhà họ Triệu, Tô Hỷ Lai đã từng tiếp xúc với Triệu Mẫn rất nhiều lần.
Hơn nữa, chính cô bé là người đã nối mối lương duyên giữa Tô Hỷ Lai với Triệu Nhiễm Từ càng thêm trở nên gắn bó, thân thiết.
Đồng thời, cô bé còn hết sức xinh đẹp, so với người chị họ của mình cũng hoàn toàn không hề thua kém một chút nào.
“Xin lỗi, lâu rồi không có nghe được điện thoại của em, nên anh tạm thời không nhận ra được.
Nhưng mà, em hiện tại ở đâu, để tỏ lòng biết lỗi của mình, anh có thể mời em ăn một bữa ngon được không?!”
“Hì hì, anh rể vẫn là tuyệt vời nhất! Bây giờ, em tạm tha lỗi cho anh một lần!”
Tiếng cười như chuông bạc của cô bé, nhất thời để cho rất nhiều phiền muộn ở trong lòng của Tô Hỷ Lai nhanh chóng bay đi.
Ngay sau đó, anh cũng đem toàn bộ phiền phức liên quan đến tập đoàn Tô Thị cho hệ thống tự mình xử lý.
Còn bản thân anh thì đi ra ngoài, dự định cùng với Triệu Mẫn đi dạo phố một phen.
“Anh rể! Anh rể! Em ở đây này!”
Đứng ở bên lề đường, một cô bé khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Trên người mặc một cái váy màu hồng cánh sen, đỉnh đầu thắc lấy hai *** *** tóc vô cùng xinh đẹp, hướng về phía Tô Hỷ Lai đang đi trên chiếc xe gắn máy cà tàng của mình, vẫy tay liên tục.
“Anh rể, anh làm sao còn chạy con xe này? Chẳng phải, em nghe chị họ nói anh đã làm tổng giám đốc gì đó rồi sao?!”
Nhìn thấy chiếc xe của Tô Hỷ Lai dừng lại ở bên cạnh, Triệu Mẫn không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái.
Sau đó, mới nhóm ngó con xe gắn máy đã cũ kỹ đến sắp rớt các linh kiện ra ngoài của Tô Hỷ Lai, tỏ ra vô cùng ngờ vực.
Hiển nhiên, cô bé cũng không chán ghét chiếc xe mà Tô Hỷ Lai đang chạy.
Chẳng qua, cô nghe nói anh rể của mình đã thành tống giám đốc, ít nhất cũng nên lái một chiếc xe ô tô đến đón mình mới đúng.
Chẳng lẽ, chị họ lại nói dối mình?
“Thế nào? Em không thích ngồi trên chiếc xe cà tàng này của anh nữa sao?”
“Không phải, không phải! Chỉ là…”
Cô bé đột nhiên nghe được giọng nói hơi có chút thất vọng của Tô Hỷ Lai, nhất thời trong lòng trở nên hoảng hốt, lời nói cũng trở nên mấy phần lúng túng.
Tô Hỷ Lai biết rõ tính cách của cô bé này, nên vừa rồi anh chỉ muốn lên tiếng trêu chọc mà thôi.
Nhưng anh lại không nghĩ đến, thái độ của cô bé lại trở nên gấp gáp đến như vậy.
Ngay sau đó, anh mới vươn tay đưa ra, sờ lên trên đầu của Triệu Mẫn một cái.
“Em thật ngốc, anh chỉ trêu đùa em một chút mà thôi! Yên tâm đi, chiếc xe này mặc dù hơi cũ kỹ một chút.
Nhưng mà, buổi tối hôm nay, anh bao em ăn no, được chưa?!”
“Hì hì, anh rể vẫn là tuyệt vời nhất!”
Mấy lời nịnh nọt quen thuộc này từ trong miệng của Triệu Mẫn nói ra, quả thật là Tô Hỷ Lai không có cách nào kháng cự được, trực tiếp lộ ra một nụ cười tươi roi rói.
“Vì câu nói này của em, hôm nay anh nhất định sẽ tặng cho em một phần quà đặc biệt.
Em có muốn nhận hay không?”
“Có! Tất nhiên là có rồi!”
Mặc dù không rõ phần quà mà Tô Hỷ Lai nhắc đến là đồ vật gì, nhưng lúc này Triệu Mẫn lại hết sức lanh lẹ, gật đầu liên tục không ngừng.
Ngay sau đó, tiếng xe máy nổ lên, cả hai bắt đầu chậm rãi phóng xe trên phố, ghé vào tất cả các cửa hàng bán thức ăn dọc ở con đường ven biển, chơi hết sức vui vẻ.
Thế nhưng, ngay khi cái bụng của Triệu Mẫn đã ăn đến căng tròn.
Lúc này, sắc mặt của cô bé bỗng nhiên tái xanh, hai mắt bắt đầu mở trừng lên.
“Triệu Mẫn, em bị sao vậy?!”
Nhìn thấy bộ dáng của cô bé lúc này, Tô Hỷ Lai không khỏi hốt hoảng hô lên.
Nhưng mà, âm thanh của cô bé vừa mới phát ra tới cổ họng, bỗng dưng mắc nghẹn lại.
Ngay sau đó, thân thể của cô bé đột nhiên đổ gục xuống mặt đất.
“Triệu Mẫn, Triệu Mẫn! Em bị làm sao vậy?!”
Trong lòng Tô Hỷ Lai cực kỳ hốt hoảng.
Anh liên tục đem cơ thể của cô bé lay gọi, nhưng cô bé lúc này đã hoàn toàn không có một chút động tĩnh nào.
Trong lúc Tô Hỷ Lai tưởng chừng như sắp phải rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.
Thì lúc này, một âm thanh hết sức đột nhiên vang lên.
“Anh muốn cứu cô bé này tỉnh lại hay không?!”
Tô Hỷ Lai hết sức giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Nhưng khi thấy người xuất hiện ở trước mặt mình là một người phụ nữ thần bí, mặc trang phục màu đen.
Bên trong ánh mắt của cô ta, còn mang theo một loại cảm giác trầm tĩnh, lạnh lùng đến mức không có một chút cảm xúc nào.
Nhất thời, trái tim của Tô Hỷ Lai không khỏi lạnh ngắt.
Bởi vì, anh vậy mà thấy được hình bóng của mẹ mình ở trên người cô ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook