Chàng Rể Đào Hoa
-
Chương 101
Tiếng nổ này rất lớn, hơn nữa lại vô cùng bất ngờ.
Thế nên, cho dù là ai cũng không cách nào phản ứng kịp.
Chỉ có Tô Hỷ Lai là cau mày, nhìn về phía Trịnh Tố Trinh nói ra.
“Em ở đây, tranh thủ thời gian cho con gái của chúng ta uống thuốc.
Anh cần phải đi ra ngoài một chút!”
Nói xong, cũng không đợi cho Trịnh Tố Trinh đáp lại, thân hình của Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, trực tiếp theo hướng cầu thang, lao thẳng xuống phía dưới tầng trệt.
Nếu là lúc bình thường, Tô Hỷ Lai cũng không có gấp gáp như vậy.
Nhưng hiện tại, tình huống của con gái anh hơi có phần nguy hiểm.
Trong lúc như thế này, tuyệt đối không thể để cho có chuyện khác thường xảy ra.
Hơn nữa, vừa rồi từ bên trong vụ nổ Tô Hỷ Lai còn nghe được một tiếng hét lên thất thanh.
Dường như, bên trong bệnh viện đang có một nhóm khủng bố, muốn đem con tin ở trong bệnh viện khống chế.
Advertisement
Thế nên, lúc Tô Hỷ Lai nhảy xuống tầng trệt, chạy ra sân lớn của bệnh viện.
Lúc này, anh đã nhìn thấy một gã khủng bố mặc một bộ áo giáp, phía bên ngoài vây quanh một vòng thuốc nổ.
Hơn nữa, ở trong tay của hắn còn có một nữ con tin tóc vàng.
Nhìn bộ dáng của người phụ nữ này, dường như không phải là một nhân vật bình thường.
Chính vì thế, đám cảnh sát địa phương đang không ngừng hô hào, muốn để cho tên khủng bố đem con tin thả ra ngoài.
Thế nhưng, trong miệng của tên khủng bố lại không ngừng đọc kinh cầu nguyện.
Đồng thời hô lên mấy tiếng “Ala” vô cùng rõ ràng.
Ngay sau đó, ánh mắt của tên khủng bố lộ ra một vẻ điên cuồng.
Từ trên tay của hắn, cầm lấy một nút điều khiển thuốc nổ.
Ngay khi đám cảnh sát địa phương có thể kịp xông vào, chiếc nút điều khiển này đã bị hắn nhấn mạnh xuống.
Tức thì, khuôn mặt của người phụ nữ tóc vàng trở nên trắng bệch.
Trong ánh mắt của cô chỉ có vô tận sợ hãi.
Advertisement
Thế nhưng, trong lúc ai cũng cho rằng, người phụ nữ tóc vàng này sẽ cùng với tên khủng bố bị nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ.
Thì đột nhiên, một cái bóng người tức tốc lao tới, trực tiếp đem người phụ nữ tóc vàng ném ra ngoài.
Đồng thời, một bàn tay của người này nắm lấy tên khủng bố, ném thẳng lên không trung, cách xa mặt đất khoảng chừng hơn một trăm mét.
Nếu như một người bình thường, tuyệt đối sẽ không có sức mạnh để làm được việc này.
Nhưng mà, người hành động lúc này, lại là một người sở hữu sức mạnh đã hoàn toàn vượt qua phạm trù của một nhân loại bình thường.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cơ thể của tên khủng bố đều nổ tung ra thành từng mảnh vụn nhỏ.
Hơn nữa, thuốc nổ từ trên bầu trời phóng ra ngoài, tạo thành một trận pháo hoa vô cùng đẹp mắt.
Tuy nhiên, mọi người lúc này lại không có tâm trạng để thưởng thức loại cảnh tượng hiếm thấy này.
Ánh mắt của bọn họ, đều đang không ngừng đổ dồn, nhìn về phía một người đàn ông xa lạ châu Á, vừa mới đem tên khủng bố ném bay lên trời, còn thừa lúc cứu được cô gái tóc vàng ra khỏi lưỡi hái của tử thần.
Rất hiển nhiên, người đàn ông châu Á duy nhất có mặt ở trong hiện trường lúc này, chỉ có thể là Tô Hỷ Lai.
Nhưng mà, sau khi đem tên khủng bố giải quyết xong, anh cũng không có ý định dừng lại, mà trực tiếp xoay người, trở lại phòng bệnh của con gái mình.
“Này anh, tôi… tôi có thể biết tên của anh được không?!”
Rất đột nhiên, người phụ nữ tóc vàng lại sử dụng một câu tiếng Việt hết sức phổ thông.
Cho dù là Tô Hỷ Lai, lúc này cũng phải ngừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt hết sức lạ lẫm.
“Cô cũng là người Việt Nam?!”
“Không… không phải.
Tôi… tôi trước đây có học qua một ít tiếng Việt.
Tôi hoàn toàn không phải là người Việt Nam!”
Nghe cô gái tóc vàng này lẫn nữa khẳng định, hơn nữa nghe cách phát âm hơi có phần ngọng nghịu của cô, Tô Hỷ Lai cũng có thể xác định, người phụ nữ này quả thật không phải là người Việt Nam giống như anh tưởng tượng.
Lúc này, ánh mắt của Tô Hỷ Lai mới thu hồi lại.
Đồng thời, anh quả quyết lắc đầu nói ra.
“Vừa rồi chỉ là tiện tay mà thôi, cô cũng không cần để ý đến tôi!”
Nói xong, bước chân của Tô Hỷ Lai lại lần nữa rời đi.
Nhưng mà, cô gái tóc vàng dường như vẫn không có ý định bỏ cuộc.
Cô đuổi theo phía sau lưng của anh, còn lớn tiếng hô lên.
“Tôi tên là Alina, mấy hôm nữa tôi có một chuyến lưu diễn ở châu Á.
Thế nên, tôi nhất định sẽ đến Việt Nam tìm anh!”
Nghe được lời này, trong lòng của Tô Hỷ Lai chỉ cho rằng Alina cũng nói lấy lệ mà thôi.
Anh hoàn toàn không nghĩ đến, mấy ngày sau đó, Alina lại thật sự đến tìm mình.
Đương nhiên, chuyện này tương lai hãy nói đến.
Lúc này, từ chỗ sân lớn của bệnh viện, Tô Hỷ Lai một đường đi thẳng đến phòng bệnh của con gái mình.
Thế nhưng, ngay khi anh vừa mới bước chân vào tới hành lang, ở trên phòng bệnh lúc này đã vang lên mấy tiếng ồn ào.
Thông qua ngôn ngữ của bọn họ, anh có thể đại khái đoán ra được rằng.
“Lạy chúa, đây chính là kỳ tích, đây nhất định là kỳ tích!”
“Thật sự không thể nào tin được, thế giới này còn có một loại thuốc thần kỳ như vậy!”
“Tạ ơn chúa, chính ngài là người đã ban đến phước lành cho chúng con!”
Mặc dù không rõ bọn họ vì sao lại kích động như vậy, nhưng Tô Hỷ Lai cũng đã không có thời gian quan tâm.
Anh nhanh chóng đẩy cửa để bước vào.
Lúc này, ở phía trong phòng bệnh, đứa con gái mà nhiều năm anh chưa từng gặp mặt, sắc mặt của con bé đã trở nên hồng hào.
Hơn nữa, nhịp tim cùng với huyết áp của nó đều trở về bình thường.
Thậm chí, trên các đầu ngón tay của con bé đang bắt đầu động đậy.
Giống như, con bé sau khi tiêm thuốc đã bắt đầu tỉnh dậy.
“Anh Hỷ Lai, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Em nghe nói, bên ngoài có một nhóm khủng bố đang bắt cóc con tin?!”
Tô Hỷ Lai vừa mới bước vào trong phòng, Trịnh Tố Trinh từ trong vòng vây của nhóm bác sĩ bệnh viện, vội vàng chạy về phía người tình của mình, trên khuôn mặt lộ ra dáng vẻ tràn đầy lo lắng.
“Không có việc gì, chuyện ở bên ngoài đã được anh xử lý sạch sẽ rồi!”
Đối với Trịnh Tố Trinh, Tô Hỷ Lai nói chuyện hết sức nhẹ nhàng.
Đồng thời, anh cùng lộ ra một cái ánh mắt để cho cô có thể yên tâm.
Nhìn ra được chuyện bên ngoài đã thật sự được người đàn ông của mình xử lý ổn thỏa, trong lòng của Trịnh Tố Trinh không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Đồng thời, cô càng ngày càng đối với anh ta cảm thấy không có cách nào rời bỏ được.
“Anh Hỷ Lai, con gái của chúng ta đã có thể tỉnh lại rồi.
Vừa rồi em nhìn thấy, những đầu ngón tay của con bé đang bắt đầu động đậy.”
Sau khi hỏi thăm tin tức ở bên ngoài, Trịnh Tố Trinh lại bắt đầu nghĩ đến việc con gái của mình đang bắt đầu hồi phục.
Trong ánh mắt của cô, không chỉ là tình mẫu tử thiêng liêng, mà còn chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
“Anh đã biết rồi, em không cần phải lo lắng.
Con gái của chúng ta, nhất định có thể tỉnh lại!”
Vừa nói, Tô Hỷ Lai vừa cố gắng an ủi Trịnh Tố Trinh.
Nhưng lúc này, mấy nhân viên y tế cũng đã nhìn ra, người đàn ông châu Á đang đứng ở trong phòng, rất giống với kẻ đã đem tên khủng bố ở dưới lầu ném tung lên trời.
Nhất thời, toàn bộ đội ngũ y tế của bệnh viện, lúc này đều không khỏi nhao nhao hướng ánh mắt về phía anh nhìn lại.
Chỉ có điều, một âm thanh yếu ớt đột nhiên truyền đến, để cho bầu không khí bên trong phòng bệnh trở nên cực kỳ quỷ dị.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Âm thanh này phát ra từ trong miệng của đứa con gái mà cách đây không lâu vẫn còn đang hôn mê của Trịnh Tố Trinh.
Cô hơi có phần hốt hoảng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt của con gái đang hướng về phía mình, hai hàng nước mắt trên khóe mi của cô không cách nào kiềm được, trực tiếp lăn dài xuống hai bên gò má.
Ngay say đó, cả thân hình của Trịnh Tố Trinh cứ như thế lao đi, đem con gái của mình ôm chằm vào trong lòng ngực.
“Con của mẹ, rốt cuộc con cũng có thể tỉnh dậy rồi!”
Nhìn hai mẹ con bọn họ ôm nhau bật khóc, cho dù bản thân là một người đàn ông cứng cỏi, nhưng Tô Hỷ Lai cũng không có cách nào kiềm chế được cảm xúc, hai bên hốc mắt của anh cũng bắt đầu rưng rưng.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ cũng về với Kỳ Kỳ rồi.
Kỳ Kỳ rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ mẹ!”
Kỳ Kỳ vừa mới tỉnh dậy, được nhìn thấy mẹ ruột của mình xuất hiện ở trước mặt, cô bé lập tức nhịn không được, nhào vào bên trong lồng ngực của mẹ mình khóc lớn một trận.
Mà lúc này, hai mắt của Trịnh Tố Trinh cũng đã đỏ bừng.
Cô vừa ôm con gái, vừa nghẹn ngào kêu lên từng lời.
“Kỳ Kỳ, con đừng khóc, sau này mẹ sẽ không rời xa con nữa đâu.
Hơn nữa, mẹ đã tìm được cha con trở về rồi.
Từ đây về sau, cả nhà ba người chúng ta rốt cuộc đã có thể đoàn tụ, Kỳ Kỳ của mẹ sẽ không còn phải thiếu cha nữa!”
“Cha? Cha ở đâu?!”
Đối với cô bé Kỳ Kỳ, hình tượng người cha ở trong lòng cô bé cực kỳ mơ hồ.
Thế nên, lúc này nghe Trịnh Tố Trinh nhắc đến cha của mình, ánh mắt của cô bé không khỏi đảo qua, tìm quanh khắp phòng.
Cho đến lúc, cô bé nhìn thấy được Tô Hỷ Lai, đang dùng ánh mắt vô cùng từ ái nhìn về phía mình, cánh môi của cô bé mới rung rung, mấp máy ra thành lời.
“Cha… là cha có phải không?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook