Chàng Rể Đào Hoa
-
26: Say Rượu
“Bác sĩ, bác sĩ! Tình trạng sức khỏe của vợ tôi như thế nào rồi?”
Ngồi chờ ở bên ngoài hành lang bệnh viện, sau khi nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra ngoài, Tô Hỷ Lai gấp gáp chạy đến, lên tiếng hỏi thăm về tình huống của vợ mình.
Nhưng vị bác sĩ này vừa nhìn thấy anh ta, liền lắc đầu thở dài.
“Rất xin lỗi, mặc dù chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Nhưng tình trạng sức khỏe của vợ anh không được tốt, hơn nữa còn té ngã nhiều lần, tạo ra chấn động mạnh.
Thế nên, cái thai trong bụng của vợ anh không thể nào giữ lại được!”
Nghe được tin tức này, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi chấn động.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền vội vã nói ra.
“Vậy… vậy còn vợ tôi thì sao? Cô ấy, cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì chứ?”
“Vợ anh chỉ hơi chấn động tâm lý một chút, nên hiện tại tinh thần của cô ấy không được ổn định.
Tôi thấy, sau này anh hãy nên chăm sóc tốt cho vợ mình, cũng đừng để cho cô ấy tức giận hay suy nghĩ quá nhiều!”
Vị bác sĩ nhanh chóng đáp lại, sau đó liền rời đi.
Một lúc sau, Tô Hỷ Lai mới hồi phục tinh thần, rồi nhanh chóng đi vào bên trong phòng bệnh.
Nhưng anh ta chỉ vừa mới đẩy cửa bước vào, còn chưa nhìn thấy được mặt vợ, thì âm thanh tràn đầy tức giận của Triệu Nhiễm Từ đã vọng ra ngoài.
“Anh cút đi, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Anh hãy cút đi! Hãy cút đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kích động của Triệu Nhiễm Từ, đồng thời trông thấy ánh mắt của mấy nhân viên y tá nhìn về phía mình.
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Anh ta cũng không rõ, vợ mình làm sao lại đột nhiên trở nên như vậy.
Nhưng nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ, Tô Hỷ Lai chỉ có thể cười gượng, vừa lui về phía sau vừa nói.
“Được rồi, em đừng tức giận, để anh đi ra ngoài!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền xoay người bỏ đi.
Nhưng lúc này, âm thanh của Triệu Nhiễm Từ vẫn không ngừng truyền đến.
“Anh cút đi, tốt nhất là hãy cút đi thật xa với tình nhân của anh đi.
Tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh, tôi cũng không muốn gặp lại anh thêm bất kỳ một lần nào nữa! Hu hu hu…”
Nghe được những lời này của cô, bước chân của Tô Hỷ Lai không khỏi ngừng lại.
Nhưng lúc này, mẹ vợ của anh ta lại vừa vặn đi tới.
Bà ta dường như cũng nghe được âm thanh của con gái mình.
Thế nên, ánh mắt của bà ta lúc nhìn về phía Tô Hỷ Lai tràn đầy tức giận.
“Thằng khốn, rốt cuộc mày đã làm chuyện gì có lỗi với con gái tao? Tại sao bây giờ nó lại thành ra như vậy?”
Vừa nói, bà ta vừa vung tay lên, định tát thẳng vào mặt của Tô Hỷ Lai.
Vốn dĩ, với năng lực bây giờ của anh ta, cú tát này của mẹ vợ không thể nào làm khó được.
Nhưng lúc này, không hiểu vì sao anh ta lại cứ đứng ngây ra một chỗ, không hề có ý định phản kháng chút nào.
Bốp!
Một thanh âm giòn tan vang lên.
Sau khi tát xong, vẻ mặt của bà Mẫn cũng trở nên sững sờ, bà ta không hề nghĩ đến cú tát này của mình sẽ đánh trúng lên người của Tô Hỷ Lai.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của bà ta có hơi chút biến đổi.
Nhưng điều làm bà ta ngạc nhiên nhất chính là, lúc này Tô Hỷ Lai cũng không có tức giận, mà chỉ cúi thấp đầu xuống, ủ rủ nói ra một câu.
“Con xin lỗi!”
Nói xong, bước chân của Tô Hỷ Lai liền nhanh chóng rời đi, đi ra khỏi bệnh viện.
…
“A lô, anh Hỷ Lai, anh đang ở đâu? Sao giờ này anh còn chưa tới?”
Ngồi ở bên trong quán rượu, Tô Hỷ Lai vừa uống rượu, vừa nghe điện thoại của Trịnh Tố Trinh gọi tới.
Cũng không biết anh ta đã uống được bao lâu, nhưng trên bàn lúc này đang có rất nhiều vỏ chai nằm lăn ở một bên.
Còn bộ dáng của anh ta thì đã có vẻ hơi ngà ngà say.
“Hức, Tố Trinh đấy à? Em gọi anh có việc gì vậy? Anh đang ngồi uống rượu ở quán… hức…”
Phía bên kia điện thoại, sau khi nghe được giọng lè nhè của Tô Hỷ Lai, âm thanh của Trịnh Tô Trinh cũng ngưng lại.
Nhưng sau đó, tiếng nói chuyện của Trịnh Tố Trinh lại truyền đến.
“Được rồi, anh hãy ở yên đó, ít phút nữa em sẽ lái xe đến đón anh!”
Nói xong, Trịnh Tố Trinh liền tắt điện thoại, mà Tô Hỷ Lai vẫn ngồi một mình uống rượu, anh ta dường như cũng không để ý đến, rốt cuộc Trịnh Tố Trinh có đến đón mình hay không.
Qua chừng hơn mười phút sau, ở bên ngoài quán rượu vang lên một tiếng động cơ ô tô.
Sau đó, những người có mặt ở trong quán rượu nhìn thấy một người phụ nữ giàu có, xinh đẹp, trong bộ trang phục lễ hội vô cùng lộng lẫy, từ phía trên một chiếc Audi A7 bước xuống.
Người phụ nữ này tất nhiên là Trịnh Tố Trinh.
Cô ta sau khi xuống xe, liền đi thẳng một mạch đến chỗ ngồi của Tô Hỷ Lai.
“Anh làm sao vậy? Tại sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây?”
Ngửi được rượu nồng nặc ở trên người của Tô Hỷ Lai, hai đầu lông mày của Trịnh Tô Trinh không khỏi nhíu lại.
Nhưng cô chỉ khẽ nhíu mày một cái, sau đó liền lấy từ bên trong ví tiền đeo ở trên người, đặt xuống mấy tờ polyme mệnh giá năm trăm nghìn.
Rồi sau đó, cô mới cúi thấp người xuống, kẹp lấy cánh tay của Tô Hỷ Lai, đem anh ta kéo lên.
“Đi thôi, đi đến buổi tiệc với em!”
Mặc dù đang trong tình trạng say khướt, nhưng Tô Hỷ Lai vẫn đi theo Trịnh Tố Trinh bước ra ngoài, còn nhìn cô khẽ cười một tiếng.
“Tố Trinh, em đến rồi đấy à, hức ợ…”
Nhìn bộ dáng của Tô Hỷ Lai lúc này, Trịnh Tô Trinh không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Nhưng sâu bên trong ánh mắt của cô, vẫn không thể che giấu được sự đau lòng.
Sau một hồi, cô cũng đưa được Tô Hỷ Lai lên xe, rồi lái thẳng một mạch đến khách sạn Diamon, nơi diễn ra buổi tiệc liên hoan của công ty.
“Anh Hỷ Lai, rốt cuộc là anh có chuyện gì? Làm sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Vừa lái xe, Trịnh Tố Trinh vừa xoay người lại hỏi thăm Tô Hỷ Lai.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã nằm ngủ ở trên xe, cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Mãi cho đến khi chiếc xe Audi A7 của cô dừng lại ở trước cửa của khách sạn Diamon, thì cô mới lắc tay, đánh thức Tô Hỷ Lai tỉnh dậy.
“Đến rồi sao?”
Hai mắt của Tô Hỷ Lai đột nhiên mở ra, trên người của anh ta bỗng dưng tuôn ra một cỗ khí thế vô cùng kỳ dị, làm cho Trịnh Tố Trinh suýt chút nữa là giật mình, nhảy dựng lên.
May là, ngay sau đó Tô Hỷ Lai cũng khôi phục lại bộ dáng bình thường của mình.
Hơn nữa, mùi rượu trên người của anh ta cũng biến mất không còn lưu lại một chút gì, dáng vẻ trở nên thanh tỉnh hơn trước rất nhiều.
“Anh…”
Đang tính hỏi cái gì đó, nhưng Trịnh Tố Trinh còn chưa lên tiếng, thì Tô Hỷ Lai đã bình tĩnh bước xuống xe, còn nhìn cô mỉm cười.
“Được rồi, anh không có việc gì, chúng ta vào thôi!”
Nhìn thấy biểu hiện của Tô Hỷ Lai lúc này, trong lòng của Trịnh Tô Trinh không khỏi dâng lên ý nghĩ kỳ quái.
Nhưng lúc này, một chiếc xe ô tô vô cùng sang trọng đột nhiên chạy đến, dừng ở trước mặt của hai người bọn họ.
Ngay sau đó, từ trên xe đi xuống một gã đàn ông to cao vạm vỡ, trên người mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm sậm màu, phía dưới còn mang theo giày da.
Thế nhưng, người đàn ông này cũng không có dừng lại lâu, mà anh ta sau khi xuống xe liền vội vàng chạy về phía bên kia, đem cửa xe mở ra, còn cung kính cúi thấp người xuống, hô khẽ một tiếng.
“Cậu chủ, đến nơi rồi!”
Ngay sau đó, từ trong xe bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, chỉ chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi gì đấy.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người này trông rất sạch sẽ, tri thức.
Bất quá, khi người này vừa mới bước xuống, ánh mắt của hắn đã tập trung nhìn về phía thân ảnh của Trịnh Tố Trinh đang đứng đối diện với mình.
“Ồ, Trinh Trinh, không ngờ đến anh lại có thể gặp em ở đây?”
Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này, sắc mặt của Trịnh Tố Trinh lập tức biến đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook