Chàng Rể Đại Gia
-
Chương 36: Tôi đảm bảo với mọi người
Chương 36: Tôi đảm bảo với mọi người
“Hoàng Bân, cậu nói lại lần nữa xem!”
Chu Dương vẫn chưa kịp phản ứng, Ngưu Xuyên đột nhiên trừng mắt nhìn Hoàng Bân, khua nắm đấm, tư thế chuẩn bị xông tới.
“Hừ! Chẳng lẽ tôi nói sai sao, Chu Dương chẳng qua cũng chỉ là một thằng ở rể, các người đi theo nó làm gì? Theo bám đuôi sao, haha!”
Hoàng Bân cười khinh bỉ.
“Mẹ nó, anh Xuyên, anh Dương, tôi đi cùng các anh!”
Nhưng đúng lúc này, có giọng nói dõng dạc bỗng nhiên vang lên.
Một nhân viên bảo vệ cường tráng trực tiếp xé rách bộ đồng phục đang mặc, ném xuống đất, gào to một tiếng, rồi tiến tới trước mặt Ngưu Xuyên và Chu Dương.
“Tôi cũng đi cùng!”
“Còn tôi nữa, sớm đã không chịu nổi Hoàng Bân rồi, việc gì cũng không hiểu còn thích khoe khoang!”
Có người dẫn đầu, lập tức vang lên hai giọng nói nữa.
Chu Dương nhận ra ba người này, trước đây từng ăn cơm, uống rượu với nhau, có một chút giao tình.
Nhân viên bảo vệ đưa ra quyết định đầu tiên tên là Triệu Binh, là một quân nhân chuyên nghiệp, tính cách có chút kϊƈɦ động, Chu Dương đã từng giúp đỡ anh ấy giải quyết vài chuyện phiền phức.
Hai người còn lại, đều là những thanh niên thô lỗ không biết ăn nói, thân hình rắn rỏi cao to, một người tên Trần Thắng, một người tên là Trần Lợi, là hai anh em ruột.
“Lão Vương, Lão Phương, Lão Chương, còn các anh?”
Ngưu Xuyên rất vui mừng, có người đồng ý đi cùng làm anh rất thỏa mãn.
Nhưng ba người còn lại vẫn chưa hề lên tiếng.
“Xuyên tử, anh cũng biết phía sau chúng tôi còn có gia đình, già có trẻ có, để có được một công việc thật không dễ dàng gì, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì coi như chấm hết rồi.”
Ba người này có chút lớn tuổi, những người đến tuổi trung niên có nhiều điều kiêng dè, đây là chuyện thường tình, Chu Dương và Ngưu Xuyên đều có thể hiểu vì vậy cũng không nói gì nhiều.
“Được! Ba người là lũ vong ơn, không muốn làm nữa đúng không? Được, lương tháng này cũng đừng nghĩ đến nữa! Cút cho tôi!”
Hoàng Bân liền thở gấp, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Ngưu Xuyên nên không dám quá quyết liệt.
“Không cần chính là không cần, một chút tiền đó để đuổi ăn mày à.”
Triệu Binh tính cách nóng nảy, đã đưa ra lựa chọn, căn bản sẽ không quay đầu lưu luyến.
“Đợi chút, Hoàng Bân phải không, tiền lương của họ, mày không những không được khấu trừ mà còn phải thanh toán toàn bộ.”
Mọi người đều không nghĩ sẽ lấy được tiền lương, nhưng Chu Dương đột nhiên lại lên tiếng.
Bọn họ không cần tiền, vì nhất thời kϊƈɦ động, hay vì điều gì khác, Chu Dương cũng không rõ.
Nhưng anh biết, không thể khiến ba người này vì mình mà gặp phải bất kì tổn thất nào.
“Haha, nực cười! Tôi không đưa, các người muốn cướp phải không?”
Hoàng Bân có chút kiêng dè với ba người Ngưu Xuyên, lùi ra sau một bước lập tức gọi điện thoại.
“Alo, Đao ca, bên em xảy ra chút chuyện, đúng, tiểu khu bên này có người gây sự.”
“Cái gì? Anh muốn đích thân đến? Vậy thì tốt quá, có anh ở đây, nhất định sẽ dọn dẹp sạch bọn chúng!”
Hoàng Bân hết mực cung kính đối với người đầu dây bên kia, từ lúc bắt đầu giọng điệu vô cùng dè dặt nhưng nghe thấy đối phương muốn tự mình đến liền vui mừng phấn khích.
Mặc dù không biết tại sao Đao Ca hôm nay có chút vội vã, nhưng chỉ nghĩ tới việc hắn đến, sẽ khiến hai người Chu Dương và Ngưu Xuyên khϊế͙p͙ sợ, Hoàng Bân liền không nhịn được mà bật cười.
Do bật loa ngoài, Chu Dương và Ngưu Xuyên cũng nghe được giọng nói của Đao ca, hai người liếc nhìn nhau , đều cố nhịn cười.
“Được, vậy chúng ta ở đây đợi, xem xem Đao ca là người thế nào”
Chu Dương cười nhẹ, cuối cùng tìm đến một cái ghế và ngồi xuống.
“Hừ. Cho các người các người đắc ý thêm một chút.”
Chưa tới mười phút, một tiếng ồn lớn vang tới.
“Đao ca tới rồi.”
Hoàng Bân kϊƈɦ động chạy tới phòng bảo vệ tự mình nghênh tiếp.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Bân dẫn một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy người Chu Dương.
Còn Đao Ca nhìn thấy Chu Dương, Ngưu Xuyên, sắc mặt liền thay đổi, vô cùng u ám .
“Đao ca, chính là bọn chúng…”
“Bụp! “
Hoàng Bân còn muốn nói điều gì, nhưng lại nhận trọn một bạt tai của Đao Ca vung tới, cơ thể đứng không vững, trực tiếp ngã lộn xuống đất.
“Đao ca, là bọn chúng kiếm chuyện, sao lại đánh em?”
Hoàng Bân ngây người, sững sờ nhìn Đao ca, căn bản không biết vừa xảy ra chuyện gì.
“Thì ra cậu là Đao Ca, chẳng trách Hoàng Bân hung hăng ngạo mạn đến vậy.”
Chu Dương không đứng dậy mà cười nhạt nhìn Đao Ca, nói vu vơ.
Ngay lúc đầu nghe thấy tiếng gầm thét của Đao Ca, anh và Ngưu Xuyên liền nghĩ đến Tiểu Đao, hiện giờ gặp mặt, quả nhiên là như vậy.
“Chu tiên sinh, xin lỗi, là tôi không quản tốt thuộc hạ của mình, gây rắc rối cho ngài rồi.”
Tiểu Đao mặt hối lỗi, một chân đem Hoàng Bân đạp về phía trước.
“Xin lỗi Chu tiên sinh! Nếu không, mày về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện làm ăn ở đây nữa.”
Đao Ca rất cung kính với Chu Dương, nhưng lúc quay qua Hoàng Bân lại lạnh lùng khác thường.
“Chu tiên sinh cái gì, Đao ca, hắn chẳng qua chỉ là thằng ở rể, anh sao lại phải đối xử với hắn như vậy.”
Hoàng Bân che mặt, căn bản không dám tin việc bản thân đang chứng kiến.
Nhìn Đao Ca cự kỳ oai phong, vậy mà lại cung kính với Chu Dương như vậy.
Trong thâm tâm Hoàng Bân, vốn là chuyện không thể tưởng tượng.
“Không sai, tôi chính xác là một người ở rể.”
————————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook