Chàng Rể Đại Gia
-
Chương 1162: Đêm trước trận chiến
Có sự trợ giúp của hội trưởng lão, tiên sư của thế giới nhỏ cũng đồng thời bước vào giới thế tục, triệu tập tất cả võ giả.
Cộng thêm các tiên sư của thế giới nhỏ vốn đều phục tùng theo sự sắp xếp của hội trưởng lão, lúc này cũng xem như toàn bộ lực lượng của thế giới siêu hình học đều đã tập hợp lại.
Trước mắt đã có hơn mười nghìn người đứng ở đó.
"Nhiều tiên sư cùng lúc xuống giới thế tục như vậy, chắc không có vấn đề gì chứ?", Chu Dương lo lắng hỏi.
Năm đó, Hoàng đế tiên sư mở ra thế giới nhỏ sau đó dẫn các tiên sư tới nơi này, mục đích thật sự là để mê hoặc đạo trời, để đạo trời cho rằng lực lượng của siêu hình học rất nhỏ và yếu.
Mặc dù cuối cùng có một tầng đạo trời đến thế giới nhỏ, nhưng quy luật chuyển động đại đạo của thế giới vẫn chưa được khởi động.
Khoảnh khắc vừa rồi, tất cả các tiên sư đều xuống giới thế tục, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của đạo trời.
Bát gia nhún vai, thờ ơ nói: "Theo cách nói của cậu, trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của nền văn minh siêu hình học chúng ta với đạo trời”.
"Bất kể ra sao đều đụng phải đạo trời, chạy cũng không thoát, chi bằng dứt khoát nhanh gọn một lần".
"Dù sao thành hay bại cũng là một lần thu hoạch".
"Nếu thành công thì nền văn minh siêu hình học có thể trường sinh không bao giờ biến mất, tiêu diệt đạo trời".
"Thất bại thì thế giới này sẽ không còn siêu hình học nữa, thứ còn lại chỉ có văn minh khoa học, nhưng đối với sự tiến bộ của nhân loại mà nói thực sự cũng không có khác biệt gì cả".
"Giống như trước đó, trêи thế giới này còn có các nền văn minh như văn minh Hy Lạp cổ đại, văn minh La Mã cổ đại, không phải cũng đã bị tiêu diệt sạch rồi đó sao?"
"Chúng ta phải tuân theo quy tắc này, tuy nhiên trước khi đối mặt với cái chết vẫn phải đấu tranh một chút mà thôi, không cần phải ôm hy vọng quá lớn".
Không ngờ rằng Bát gia lại nghĩ như vậy, nhưng nghĩ kỹ một chút, ngoài Bát gia ra, dường như cả hội trưởng lão và tất cả các tiên sư cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Thuận theo tự nhiên mà làm.
Hành sự do người thành bại do trời, con người chỉ cần cố gắng, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên, thành hay bại đều dễ dàng nhận thấy.
Chỉ cần cố gắng hết sức sẽ không hối hận.
"Là như thế sao", Chu Dương gật đầu đáp lại: "Nếu đã như thế, vậy thì tôi cũng không áp lực nữa, chúng ta bắt đầu công kϊƈɦ đi!"
"Nếu như mọi người có kế hoạch nào, tôi có thể theo đó mà điều chỉnh và chỉ huy".
Đối mặt với Hoàng đế tiên sư, thật sự Chu Dương không có kế hoạch tác chiến cụ thể gì.
Vừa rồi anh đột nhiên nghĩ ra.
Năm đó Chu Dương là người mạnh nhất thế giới, điều này không sai.
Nhưng anh không giỏi làm người thống trị, cũng không giỏi hợp tác với người khác.
Nói cách khác, trong thế giới siêu hình học này, tất cả mọi người đều là một con dao, mà Chu Dương lại là con dao sắc bén nhất.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, mặc dù anh sắc bén nhưng không phải là con dao đặc biệt.
Anh không thể tập hợp lại mọi người, nhưng hội trưởng lão lại làm được điều này.
Bây giờ trận chiến này không phải là trận chiến cá nhân nữa, vì vậy nếu như hội trưởng lão có yêu cầu gì, Chu Dương có thể phối hợp vô điều kiện.
"Tối thượng hoàng đế sao?", một ông lão trong hội trưởng lão trầm ngâm một lúc: "Cho dù cậu nói như vậy, nhưng hội trưỡng lão chúng tôi cũng không có kế hoạch tác chiến nào cả".
"Thậm chí chúng tôi còn chưa từng nghĩ tới, cách thức chiến đấu với đạo trời chính là nghệ thuật chiến đấu của con người".
"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Cứ như vậy xông qua đó sao?", nhìn thấy nhất thời không có ai làm chủ, mọi người nhao nhao lên hoài nghi.
Trận này phải đánh thế nào đây?
Hơn chục nghìn người bọn họ đã tập trung lại đứng trước cửa nhà người ta rồi.
Mà đối thủ của bọn họ chỉ có một người duy nhất ở bên trong căn nhà trước mặt mà thôi.
Bọn họ lại cảm thấy không biết phải ra tay như thế nào.
Đột nhiên mọi người ai nấy đều cảm thấy đau đầu.
Chu Dương trầm mặc một lúc sau đó nói: "Nếu như mọi người đã không có kế hoạch tác chiến đặc biệt tốt nào, vậy thì làm theo cách của tôi đi".
"Tôi đánh trận đầu để dụ tên đó ra ngoài".
"Những tiên sư có năng lực tấn công đường dài có thể đứng ở xa tập kϊƈɦ, còn người tấn công ở gần có thể ở một bên nghỉ ngơi, nhớ kĩ phải điều chỉnh trạng thái ở điều kiện tốt nhất".
"Tôi sẽ đi làm tiêu hao sức mạnh của tên đó, những người tấn công ở xa hỗ trợ tôi, đến cuối trận, những người tấn công ở gần sẽ bao vây tấn công lên".
Hơn mười nghìn người đánh một người, nếu như muốn phát huy sức mạnh của hơn mười nghìn người này đến mức lớn nhất, nhất định phải đánh phối hợp.
Mà phương án vừa rồi của Chu Dương chắc chắn là phương án tối ưu nhất.
Trước mắt, nhất định phải để cho người mạnh nhất đi tiêu hao sức mạnh của đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, bạn để người cực kỳ yếu đi qua đó, đối phương hoàn toàn không cần phí công sức, chỉ cần làm nóng người là có thể đè bẹp những kẻ yếu kia mà không quá tốn sức lực.
Để người mạnh nhất lên đầu, đối thủ sẽ phải tốn rất nhiều sức lực, mà khi bắt đầu sức lực này không đáng kể, nhưng đến lúc chiến đấu cuối cùng sẽ trở thành chìa khóa quyết định thắng bại.
Đề nghị này của Chu Dương đã có được sự đồng ý của tất cả mọi người.
"Nhất định phải cẩn thận đấy anh Dương, nhưng tôi vẫn còn một chỗ chưa hiểu, Hoàng đế tiên sư kia vốn dĩ là hóa thân của đạo trời, nếu như anh nói chúng ta dùng cách này để làm tiêu hao năng lực chiến đấu của hắn vậy thì đối với hắn mà nói có thật sự bị tiêu hao hay không?", Chu Minh ở một bên nói.
Tạo hóa của đạo trời, hắn hoàn toàn có thể dung hợp giữa tự nhiên và không gian lại với nhau, năng lượng của tự nhiên tương đương với sức mạnh của hắn, có thể nói sức mạnh của hắn là vô tận.
Muốn đánh tiêu hao năng lượng của người như vậy không phải là ngốc hay sao?
Nhưng Bát gia đã đưa ra một câu trả lời chính xác cho vấn đề này.
"Không cần lo chuyện này, mặc dù tên đó có thể dung hòa năng lượng không gian nhưng bên trong thế giới nhỏ này không gian mà hắn có thể điều khiển được không lớn".
"Mở không gian vốn là một loại lĩnh hội quy tắc của tự nhiên, hơn nữa lợi dụng cách thức quy tắc của tự nhiên, cậu đã hiểu chưa?"
"Vì thế nói, cách thức mở không gian vốn dĩ không phải là sự cho phép của đạo trời, dung hợp đạo trời vào trong cơ thể của Hoàng đế tiên sư, không gian mà hắn có thể mở ra thực sự rất hẹp, mà bên trong thế giới nhỏ này những không gian khác cơ bản đều là do những tiên sư chúng tôi mở ra".
"Ở bên trong không gian của chúng tôi, quy tắc hoàn toàn khác so với quy tắc của đạo trời".
"Năng lực mà hắn ta có thể lợi dụng chỉ giới hạn trong không gian riêng của hắn mà thôi".
Điều này có nghĩa là trong thế giới nhỏ này, năng lượng của đạo trời không phải là vô tận.
Chỉ cần không phải là vô tận thì dễ xử lý rồi, hơn mười nghìn người bọn họ ở đây lẽ nào không xử được một mình tên đó sao?
Trêи người Chu Dương dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Vào lúc này, bên trong vương phủ tiên sư đột nhiên vang lên tiếng động dữ dội.
Sấm chớp cuồn cuộn, trêи trời đột nhiên ngưng tụ một đám mây sấm sét, vô cùng khác thường.
Cộng thêm các tiên sư của thế giới nhỏ vốn đều phục tùng theo sự sắp xếp của hội trưởng lão, lúc này cũng xem như toàn bộ lực lượng của thế giới siêu hình học đều đã tập hợp lại.
Trước mắt đã có hơn mười nghìn người đứng ở đó.
"Nhiều tiên sư cùng lúc xuống giới thế tục như vậy, chắc không có vấn đề gì chứ?", Chu Dương lo lắng hỏi.
Năm đó, Hoàng đế tiên sư mở ra thế giới nhỏ sau đó dẫn các tiên sư tới nơi này, mục đích thật sự là để mê hoặc đạo trời, để đạo trời cho rằng lực lượng của siêu hình học rất nhỏ và yếu.
Mặc dù cuối cùng có một tầng đạo trời đến thế giới nhỏ, nhưng quy luật chuyển động đại đạo của thế giới vẫn chưa được khởi động.
Khoảnh khắc vừa rồi, tất cả các tiên sư đều xuống giới thế tục, e rằng sẽ thu hút sự chú ý của đạo trời.
Bát gia nhún vai, thờ ơ nói: "Theo cách nói của cậu, trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng của nền văn minh siêu hình học chúng ta với đạo trời”.
"Bất kể ra sao đều đụng phải đạo trời, chạy cũng không thoát, chi bằng dứt khoát nhanh gọn một lần".
"Dù sao thành hay bại cũng là một lần thu hoạch".
"Nếu thành công thì nền văn minh siêu hình học có thể trường sinh không bao giờ biến mất, tiêu diệt đạo trời".
"Thất bại thì thế giới này sẽ không còn siêu hình học nữa, thứ còn lại chỉ có văn minh khoa học, nhưng đối với sự tiến bộ của nhân loại mà nói thực sự cũng không có khác biệt gì cả".
"Giống như trước đó, trêи thế giới này còn có các nền văn minh như văn minh Hy Lạp cổ đại, văn minh La Mã cổ đại, không phải cũng đã bị tiêu diệt sạch rồi đó sao?"
"Chúng ta phải tuân theo quy tắc này, tuy nhiên trước khi đối mặt với cái chết vẫn phải đấu tranh một chút mà thôi, không cần phải ôm hy vọng quá lớn".
Không ngờ rằng Bát gia lại nghĩ như vậy, nhưng nghĩ kỹ một chút, ngoài Bát gia ra, dường như cả hội trưởng lão và tất cả các tiên sư cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Thuận theo tự nhiên mà làm.
Hành sự do người thành bại do trời, con người chỉ cần cố gắng, tất cả sẽ thuận theo tự nhiên, thành hay bại đều dễ dàng nhận thấy.
Chỉ cần cố gắng hết sức sẽ không hối hận.
"Là như thế sao", Chu Dương gật đầu đáp lại: "Nếu đã như thế, vậy thì tôi cũng không áp lực nữa, chúng ta bắt đầu công kϊƈɦ đi!"
"Nếu như mọi người có kế hoạch nào, tôi có thể theo đó mà điều chỉnh và chỉ huy".
Đối mặt với Hoàng đế tiên sư, thật sự Chu Dương không có kế hoạch tác chiến cụ thể gì.
Vừa rồi anh đột nhiên nghĩ ra.
Năm đó Chu Dương là người mạnh nhất thế giới, điều này không sai.
Nhưng anh không giỏi làm người thống trị, cũng không giỏi hợp tác với người khác.
Nói cách khác, trong thế giới siêu hình học này, tất cả mọi người đều là một con dao, mà Chu Dương lại là con dao sắc bén nhất.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, mặc dù anh sắc bén nhưng không phải là con dao đặc biệt.
Anh không thể tập hợp lại mọi người, nhưng hội trưởng lão lại làm được điều này.
Bây giờ trận chiến này không phải là trận chiến cá nhân nữa, vì vậy nếu như hội trưởng lão có yêu cầu gì, Chu Dương có thể phối hợp vô điều kiện.
"Tối thượng hoàng đế sao?", một ông lão trong hội trưởng lão trầm ngâm một lúc: "Cho dù cậu nói như vậy, nhưng hội trưỡng lão chúng tôi cũng không có kế hoạch tác chiến nào cả".
"Thậm chí chúng tôi còn chưa từng nghĩ tới, cách thức chiến đấu với đạo trời chính là nghệ thuật chiến đấu của con người".
"Vậy chúng ta phải làm sao đây? Cứ như vậy xông qua đó sao?", nhìn thấy nhất thời không có ai làm chủ, mọi người nhao nhao lên hoài nghi.
Trận này phải đánh thế nào đây?
Hơn chục nghìn người bọn họ đã tập trung lại đứng trước cửa nhà người ta rồi.
Mà đối thủ của bọn họ chỉ có một người duy nhất ở bên trong căn nhà trước mặt mà thôi.
Bọn họ lại cảm thấy không biết phải ra tay như thế nào.
Đột nhiên mọi người ai nấy đều cảm thấy đau đầu.
Chu Dương trầm mặc một lúc sau đó nói: "Nếu như mọi người đã không có kế hoạch tác chiến đặc biệt tốt nào, vậy thì làm theo cách của tôi đi".
"Tôi đánh trận đầu để dụ tên đó ra ngoài".
"Những tiên sư có năng lực tấn công đường dài có thể đứng ở xa tập kϊƈɦ, còn người tấn công ở gần có thể ở một bên nghỉ ngơi, nhớ kĩ phải điều chỉnh trạng thái ở điều kiện tốt nhất".
"Tôi sẽ đi làm tiêu hao sức mạnh của tên đó, những người tấn công ở xa hỗ trợ tôi, đến cuối trận, những người tấn công ở gần sẽ bao vây tấn công lên".
Hơn mười nghìn người đánh một người, nếu như muốn phát huy sức mạnh của hơn mười nghìn người này đến mức lớn nhất, nhất định phải đánh phối hợp.
Mà phương án vừa rồi của Chu Dương chắc chắn là phương án tối ưu nhất.
Trước mắt, nhất định phải để cho người mạnh nhất đi tiêu hao sức mạnh của đối phương.
Nguyên nhân rất đơn giản, bạn để người cực kỳ yếu đi qua đó, đối phương hoàn toàn không cần phí công sức, chỉ cần làm nóng người là có thể đè bẹp những kẻ yếu kia mà không quá tốn sức lực.
Để người mạnh nhất lên đầu, đối thủ sẽ phải tốn rất nhiều sức lực, mà khi bắt đầu sức lực này không đáng kể, nhưng đến lúc chiến đấu cuối cùng sẽ trở thành chìa khóa quyết định thắng bại.
Đề nghị này của Chu Dương đã có được sự đồng ý của tất cả mọi người.
"Nhất định phải cẩn thận đấy anh Dương, nhưng tôi vẫn còn một chỗ chưa hiểu, Hoàng đế tiên sư kia vốn dĩ là hóa thân của đạo trời, nếu như anh nói chúng ta dùng cách này để làm tiêu hao năng lực chiến đấu của hắn vậy thì đối với hắn mà nói có thật sự bị tiêu hao hay không?", Chu Minh ở một bên nói.
Tạo hóa của đạo trời, hắn hoàn toàn có thể dung hợp giữa tự nhiên và không gian lại với nhau, năng lượng của tự nhiên tương đương với sức mạnh của hắn, có thể nói sức mạnh của hắn là vô tận.
Muốn đánh tiêu hao năng lượng của người như vậy không phải là ngốc hay sao?
Nhưng Bát gia đã đưa ra một câu trả lời chính xác cho vấn đề này.
"Không cần lo chuyện này, mặc dù tên đó có thể dung hòa năng lượng không gian nhưng bên trong thế giới nhỏ này không gian mà hắn có thể điều khiển được không lớn".
"Mở không gian vốn là một loại lĩnh hội quy tắc của tự nhiên, hơn nữa lợi dụng cách thức quy tắc của tự nhiên, cậu đã hiểu chưa?"
"Vì thế nói, cách thức mở không gian vốn dĩ không phải là sự cho phép của đạo trời, dung hợp đạo trời vào trong cơ thể của Hoàng đế tiên sư, không gian mà hắn có thể mở ra thực sự rất hẹp, mà bên trong thế giới nhỏ này những không gian khác cơ bản đều là do những tiên sư chúng tôi mở ra".
"Ở bên trong không gian của chúng tôi, quy tắc hoàn toàn khác so với quy tắc của đạo trời".
"Năng lực mà hắn ta có thể lợi dụng chỉ giới hạn trong không gian riêng của hắn mà thôi".
Điều này có nghĩa là trong thế giới nhỏ này, năng lượng của đạo trời không phải là vô tận.
Chỉ cần không phải là vô tận thì dễ xử lý rồi, hơn mười nghìn người bọn họ ở đây lẽ nào không xử được một mình tên đó sao?
Trêи người Chu Dương dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Vào lúc này, bên trong vương phủ tiên sư đột nhiên vang lên tiếng động dữ dội.
Sấm chớp cuồn cuộn, trêи trời đột nhiên ngưng tụ một đám mây sấm sét, vô cùng khác thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook