Chàng Rể Cực Phẩm
-
Chương 1046: Khai chiến ở mọi mặt
Khi Lâm Ẩn nói ra câu này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khó tin nhìn anh, trong ba nhà có mười mấy cao thủ Nhân Tiên, hơn nữa còn có ba bốn cao thủ Nhân Tiên hậu kỳ không hề yếu hơn ông Lôi.
Mọi người thật sự không biết Lâm Ẩn lấy đâu ra can đảm, cho dù là cao thủ Nhân Tiên đỉnh phong, đối mặt với đội hình như thế cũng không dám nói có thể toàn thây trở ra.
“Lâm Ẩn, hôm nay dù anh có át chủ bài gì cũng vô dụng thôi, ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì sẽ còn một con đường sống”, Thanh Hàn nói, trong mắt hiện lên sự tham lam.
Hắn là dòng chính của nhà họ Thanh, đương nhiên có tư cách biết một vài chuyện, biết nghìn năm trước Long Phủ biến mất trong một đêm chỉ vì kinh Tọa Vong, tuy không biết vì sao kinh Tọa Vong lại hấp dẫn người khác như thế, nhưng nghĩ đến Lâm Ẩn còn nhỏ tuổi lại sinh ra ở thế giới thường, chắc chắn vì có công pháp thần kỳ này mới có thực lực thế này.
Thanh Hàn tự tin nhìn Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, cậu giết chết thiên tài của nhà họ Thanh tôi, đã gây ra họa lớn rồi, cậu trở về tiên cảnh với tôi, chịu đòn xin lỗi với chủ nhà, làm tôi tớ cho nhà họ Thanh tôi trăm năm, có lẽ còn có thể giữ lại một mạng!”
“Tuy cậu xuất thân từ Long phủ, nhưng dù sao cũng sinh ra ở thế giới thường, hoàn toàn không hiểu sự mạnh mẽ của vương tộc hoàng tộc chúng tôi, cậu cảm thấy mình có thực lực nên không sợ ai, nhưng cậu phải hiểu sự mạnh mẽ của cao thủ Địa Tiên thậm chí là Thiên Tiên, dù cậu không suy xét cho mình cũng phải suy xét cho người nhà bạn bè của mình đúng không, nếu cao thủ Địa Tiên trong tiên cảnh chúng tôi ra tay, cậu có thể chịu đựng được không?”, Kiền Húc đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Chuyện Long phủ bị hủy diệt vốn là do tiền bối của nhà họ Kiền và nhà họ Thanh làm, hơn nữa khi nãy thực lực Lâm Ẩn biểu hiện ra cũng khiến gã hơi kinh hãi, nếu thật sự đánh nhau, bên phía bọn họ cũng khó tránh khỏi thương vong.
Kiền Húc nói xong, sắc mặt những người vây xem đều xám như tro tàn, còn sắc mặt của những người có quan hệ tốt với Lâm Ẩn thì đều trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Qua khoảng thời gian này bọn họ cũng biết trong tiên cảnh có cao thủ trên Nhân Tiên, dù Lâm Ẩn có mạnh đến mức nào đi nữa, nhưng có thể đấu lại những cao thủ trên Nhân Tiên kia được sao?
“Đúng thế, Lâm Ẩn, làm tôi tớ trăm năm đã là hình phạt nhẹ nhất của anh rồi!”, Trịnh La cũng cười nói, hắn ta hoàn toàn không biết ý định của hai nhà Thanh Kiền, cho rằng chỉ là đang sỉ nhục Lâm Ẩn thôi.
Người của bí cảnh Côn Luân đứng sau lưng ba nhà đều trở nên vênh váo đắc ý.
Bây giờ bên phía bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa sau lưng gia tộc nào không có cao thủ Địa Tiên tọa trấn chứ, một Lâm Ẩn nho nhỏ sao có thể sánh bằng được, khi nãy bọn họ còn hơi kiêng dè nhà họ Bạch, nhưng bây giờ thấy không ai đứng về phía nhà họ Bạch, sự tự tin của bọn họ cũng quay trở lại.
“Không cần mấy cậu chủ Thanh Hàn ra tay, nếu Lâm Ẩn không biết tốt xấu, cụ ông nhà tôi nhất định sẽ hạ giới, giết chết cả nhà Lâm Ẩn!”, một dòng chính của gia tộc phụ thuộc nhà họ Thanh cười châm chọc nhìn Lâm Ẩn.
“Đê tiện!”
Sắc mặt mấy người cụ Tiền tái mét, tuy khó chịu nhưng vẫn không thể không thừa nhận thế lực đứng sau người trong bí cảnh Côn Luân quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải nhà họ Lâm bây giờ có thể đấu lại được.
“Đây không phải là đê tiện, mà là có năng lực, sao hả Lâm Ẩn, mau quyết định đi”, Thanh Hàn vung ống tay áo, đeo kiếm trên lưng, khí phách bất phàm.
Vào lúc những người vây xem lắc đầu thở dài, cho rằng Lâm Ẩn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Đầu tiên không nói đến cao thủ Địa Tiên muốn ra thế giới thượng từ trong bí cảnh Côn Luân khó khăn bao nhiêu, có thể đến mấy người. Nếu hôm nay tôi giết chết tất cả những người đối đầu với tôi, còn có ai đi báo cáo thay cho các người đây?”
“Anh có ý gì?”
Sắc mặt Thanh Hàn cứng đờ, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
“Tôi nói, nếu các người không thể trở về bí cảnh Côn Luân, tôi rất muốn nhìn xem ai sẽ báo thù thay cho các người. Cho dù với thực lực của hoàng tộc, muốn đưa Địa Tiên hạ giới cũng đâu phải chuyện đơn giản đúng không!”
Lâm Ẩn cười búng tay, hờ hững nói: “Hơn nữa thế giới thường là địa bàn của tôi, sao các người biết tôi có thủ đoạn đối phó với Địa Tiên hay không chứ?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn lại nói ra những lời như thế.
“Khoác lác!”
Trong mắt Thanh Hàn có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, tiến lên một bước quát to: “Chỉ dựa vào một mình anh cũng dám ngông cuồng nói có thể đấu lại biết bao nhiêu người chúng tôi à? Hơn nữa sức mạnh của Địa Tiên hoàn toàn không phải kẻ như anh có thể tưởng tượng được đâu, một Nhân Tiên như anh mà cũng nghĩ có thể đánh thắng Địa Tiên ư?”
“Chúng ta bắt Lâm Ẩn lại trước, mọi người xử lý hết những người không liên quan trong thế giới thường đi, nơi này chính là động phủ Sơn Hải Thiên Tiên để lại, sao có thể để đám người tầm thường này chen tay vào được!”
Thanh Hàn cười lạnh.
“Đúng thế, vừa nhìn thấy đám kiến ở thế giới thường này là tôi đã thấy khó chịu rồi, một đám kiến còn dám nói chuyện ngông cuồng với tiên nhân chúng ta!”, Trịnh La cũng lạnh lùng nói.
Cao thủ Thần cảnh của ba nhà phía sau bay đến chỗ người của giới võ đạo đang vây xem.
Đúng lúc này, giáo chủ Hồng Y Vernal cũng bước ra nói với Lâm Ẩn: “Tên này giết người của Tòa Thành tôi, chúng tôi cũng muốn giúp cậu Hàn một tay, nhưng thi thể của những cao thủ Thần cảnh trong thế giới thường này đều là nguyên liệu tốt, mong cậu Hàn có thể đưa cho chúng tôi”.
“Được thôi!”
Thanh Hàn gật đầu, hắn cũng không quan tâm vì sao Tòa Thánh muốn lấy thi thể của những cao thủ Thần cảnh này, nhưng bọn họ cũng có hiểu biết với Tòa Thánh phương Tây, dù có Thiên Tiên tọa trấn, nhưng thực lực vẫn kém hơn bí cảnh Côn Luân bọn họ rất nhiều.
“Cảm ơn!”
Giáo chủ Hồng Y gật đầu, sau đó mười mấy kỵ sĩ bước qua Vernal, bao vây lấy người trong giới võ đạo.
“Các người muốn làm gì?”
Nhìn thấy người của tiên cảnh và Tòa Thánh bao vây tới, rất nhiều người trong giới võ đạo đều biến sắc.
Khi nãy bọn họ còn có thể trông cậy vào Lâm Ẩn, nhưng bây giờ Lâm Ẩn còn khó bảo vệ được mình, có lẽ đã không thể quan tâm đến bọn họ nữa rồi.
“Ngăn bọn họ lại!”
Bạch Vũ la lên với hộ vệ ở sau lưng.
Lần này hắn ta chỉ đến để dự tiệc, chỉ dẫn theo một Nhân Tiên hậu kỳ để bảo vệ mình, ông lão sau lưng hắn ta vừa định hành động đã bị một Nhân Tiên của nhà họ Trịnh ngăn cản.
Sắc mặt Lâm Ẩn thay đổi.
Anh không ngờ đám người Thanh Hàn lại muốn giết những võ giả bình thường này, tuy đối mặt với biết bao nhiêu người anh vẫn không hề sợ hãi, nhưng anh thật sự không có cách nào bảo vệ bọn họ.
“Rút lui!”
Lâm Ẩn quát khẽ một tiếng, bay về phía những Thần cảnh muốn ra tay với võ giả bình thường, bây giờ anh chỉ có thể dùng hết sức kéo dài thời gian cho những võ giả bình thường này, sau đó mới có thể toàn lực ra tay.
“Đối thủ của cậu là tôi!”
Trên người ông Lôi còn dính máu tươi, đã lâu rồi lão ta chưa từng chịu thiệt thòi đến thế, bây giờ lão ta đã không còn dám coi thường Lâm Ẩn nữa, dốc hết sức đối phó.
“Kiền Lang, đi giúp lão ta!”, Kiền Húc nhẹ giọng dặn dò.
Có một người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng bên cạnh Kiền Húc, trông khí thế trên người chắc cũng là cao thủ Nhân Tiên hậu kỳ, ông ta giẫm nhẹ chân một cái, dưới chân xuất hiện một ngọn lửa nâng người ông ta lên. Sau khi đứng trong không trung, ngọn lửa trên người ông ta cháy bừng lên, cả người bao phủ trong ánh lửa tấn công Lâm Ẩn.
“Tự tìm đường chết!”
Trong mắt Lâm Ẩn hiện lên sự tàn khốc, ánh sáng trắng lấp lánh bao phủ quanh người, bồng bềnh như tiên, đứng từ xa duỗi tay muốn bắt lấy ông Lôi.
Mọi người thật sự không biết Lâm Ẩn lấy đâu ra can đảm, cho dù là cao thủ Nhân Tiên đỉnh phong, đối mặt với đội hình như thế cũng không dám nói có thể toàn thây trở ra.
“Lâm Ẩn, hôm nay dù anh có át chủ bài gì cũng vô dụng thôi, ngoan ngoãn bó tay chịu trói thì sẽ còn một con đường sống”, Thanh Hàn nói, trong mắt hiện lên sự tham lam.
Hắn là dòng chính của nhà họ Thanh, đương nhiên có tư cách biết một vài chuyện, biết nghìn năm trước Long Phủ biến mất trong một đêm chỉ vì kinh Tọa Vong, tuy không biết vì sao kinh Tọa Vong lại hấp dẫn người khác như thế, nhưng nghĩ đến Lâm Ẩn còn nhỏ tuổi lại sinh ra ở thế giới thường, chắc chắn vì có công pháp thần kỳ này mới có thực lực thế này.
Thanh Hàn tự tin nhìn Lâm Ẩn: “Lâm Ẩn, cậu giết chết thiên tài của nhà họ Thanh tôi, đã gây ra họa lớn rồi, cậu trở về tiên cảnh với tôi, chịu đòn xin lỗi với chủ nhà, làm tôi tớ cho nhà họ Thanh tôi trăm năm, có lẽ còn có thể giữ lại một mạng!”
“Tuy cậu xuất thân từ Long phủ, nhưng dù sao cũng sinh ra ở thế giới thường, hoàn toàn không hiểu sự mạnh mẽ của vương tộc hoàng tộc chúng tôi, cậu cảm thấy mình có thực lực nên không sợ ai, nhưng cậu phải hiểu sự mạnh mẽ của cao thủ Địa Tiên thậm chí là Thiên Tiên, dù cậu không suy xét cho mình cũng phải suy xét cho người nhà bạn bè của mình đúng không, nếu cao thủ Địa Tiên trong tiên cảnh chúng tôi ra tay, cậu có thể chịu đựng được không?”, Kiền Húc đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
Chuyện Long phủ bị hủy diệt vốn là do tiền bối của nhà họ Kiền và nhà họ Thanh làm, hơn nữa khi nãy thực lực Lâm Ẩn biểu hiện ra cũng khiến gã hơi kinh hãi, nếu thật sự đánh nhau, bên phía bọn họ cũng khó tránh khỏi thương vong.
Kiền Húc nói xong, sắc mặt những người vây xem đều xám như tro tàn, còn sắc mặt của những người có quan hệ tốt với Lâm Ẩn thì đều trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Qua khoảng thời gian này bọn họ cũng biết trong tiên cảnh có cao thủ trên Nhân Tiên, dù Lâm Ẩn có mạnh đến mức nào đi nữa, nhưng có thể đấu lại những cao thủ trên Nhân Tiên kia được sao?
“Đúng thế, Lâm Ẩn, làm tôi tớ trăm năm đã là hình phạt nhẹ nhất của anh rồi!”, Trịnh La cũng cười nói, hắn ta hoàn toàn không biết ý định của hai nhà Thanh Kiền, cho rằng chỉ là đang sỉ nhục Lâm Ẩn thôi.
Người của bí cảnh Côn Luân đứng sau lưng ba nhà đều trở nên vênh váo đắc ý.
Bây giờ bên phía bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa sau lưng gia tộc nào không có cao thủ Địa Tiên tọa trấn chứ, một Lâm Ẩn nho nhỏ sao có thể sánh bằng được, khi nãy bọn họ còn hơi kiêng dè nhà họ Bạch, nhưng bây giờ thấy không ai đứng về phía nhà họ Bạch, sự tự tin của bọn họ cũng quay trở lại.
“Không cần mấy cậu chủ Thanh Hàn ra tay, nếu Lâm Ẩn không biết tốt xấu, cụ ông nhà tôi nhất định sẽ hạ giới, giết chết cả nhà Lâm Ẩn!”, một dòng chính của gia tộc phụ thuộc nhà họ Thanh cười châm chọc nhìn Lâm Ẩn.
“Đê tiện!”
Sắc mặt mấy người cụ Tiền tái mét, tuy khó chịu nhưng vẫn không thể không thừa nhận thế lực đứng sau người trong bí cảnh Côn Luân quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải nhà họ Lâm bây giờ có thể đấu lại được.
“Đây không phải là đê tiện, mà là có năng lực, sao hả Lâm Ẩn, mau quyết định đi”, Thanh Hàn vung ống tay áo, đeo kiếm trên lưng, khí phách bất phàm.
Vào lúc những người vây xem lắc đầu thở dài, cho rằng Lâm Ẩn đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Đầu tiên không nói đến cao thủ Địa Tiên muốn ra thế giới thượng từ trong bí cảnh Côn Luân khó khăn bao nhiêu, có thể đến mấy người. Nếu hôm nay tôi giết chết tất cả những người đối đầu với tôi, còn có ai đi báo cáo thay cho các người đây?”
“Anh có ý gì?”
Sắc mặt Thanh Hàn cứng đờ, nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
“Tôi nói, nếu các người không thể trở về bí cảnh Côn Luân, tôi rất muốn nhìn xem ai sẽ báo thù thay cho các người. Cho dù với thực lực của hoàng tộc, muốn đưa Địa Tiên hạ giới cũng đâu phải chuyện đơn giản đúng không!”
Lâm Ẩn cười búng tay, hờ hững nói: “Hơn nữa thế giới thường là địa bàn của tôi, sao các người biết tôi có thủ đoạn đối phó với Địa Tiên hay không chứ?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn lại nói ra những lời như thế.
“Khoác lác!”
Trong mắt Thanh Hàn có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, tiến lên một bước quát to: “Chỉ dựa vào một mình anh cũng dám ngông cuồng nói có thể đấu lại biết bao nhiêu người chúng tôi à? Hơn nữa sức mạnh của Địa Tiên hoàn toàn không phải kẻ như anh có thể tưởng tượng được đâu, một Nhân Tiên như anh mà cũng nghĩ có thể đánh thắng Địa Tiên ư?”
“Chúng ta bắt Lâm Ẩn lại trước, mọi người xử lý hết những người không liên quan trong thế giới thường đi, nơi này chính là động phủ Sơn Hải Thiên Tiên để lại, sao có thể để đám người tầm thường này chen tay vào được!”
Thanh Hàn cười lạnh.
“Đúng thế, vừa nhìn thấy đám kiến ở thế giới thường này là tôi đã thấy khó chịu rồi, một đám kiến còn dám nói chuyện ngông cuồng với tiên nhân chúng ta!”, Trịnh La cũng lạnh lùng nói.
Cao thủ Thần cảnh của ba nhà phía sau bay đến chỗ người của giới võ đạo đang vây xem.
Đúng lúc này, giáo chủ Hồng Y Vernal cũng bước ra nói với Lâm Ẩn: “Tên này giết người của Tòa Thành tôi, chúng tôi cũng muốn giúp cậu Hàn một tay, nhưng thi thể của những cao thủ Thần cảnh trong thế giới thường này đều là nguyên liệu tốt, mong cậu Hàn có thể đưa cho chúng tôi”.
“Được thôi!”
Thanh Hàn gật đầu, hắn cũng không quan tâm vì sao Tòa Thánh muốn lấy thi thể của những cao thủ Thần cảnh này, nhưng bọn họ cũng có hiểu biết với Tòa Thánh phương Tây, dù có Thiên Tiên tọa trấn, nhưng thực lực vẫn kém hơn bí cảnh Côn Luân bọn họ rất nhiều.
“Cảm ơn!”
Giáo chủ Hồng Y gật đầu, sau đó mười mấy kỵ sĩ bước qua Vernal, bao vây lấy người trong giới võ đạo.
“Các người muốn làm gì?”
Nhìn thấy người của tiên cảnh và Tòa Thánh bao vây tới, rất nhiều người trong giới võ đạo đều biến sắc.
Khi nãy bọn họ còn có thể trông cậy vào Lâm Ẩn, nhưng bây giờ Lâm Ẩn còn khó bảo vệ được mình, có lẽ đã không thể quan tâm đến bọn họ nữa rồi.
“Ngăn bọn họ lại!”
Bạch Vũ la lên với hộ vệ ở sau lưng.
Lần này hắn ta chỉ đến để dự tiệc, chỉ dẫn theo một Nhân Tiên hậu kỳ để bảo vệ mình, ông lão sau lưng hắn ta vừa định hành động đã bị một Nhân Tiên của nhà họ Trịnh ngăn cản.
Sắc mặt Lâm Ẩn thay đổi.
Anh không ngờ đám người Thanh Hàn lại muốn giết những võ giả bình thường này, tuy đối mặt với biết bao nhiêu người anh vẫn không hề sợ hãi, nhưng anh thật sự không có cách nào bảo vệ bọn họ.
“Rút lui!”
Lâm Ẩn quát khẽ một tiếng, bay về phía những Thần cảnh muốn ra tay với võ giả bình thường, bây giờ anh chỉ có thể dùng hết sức kéo dài thời gian cho những võ giả bình thường này, sau đó mới có thể toàn lực ra tay.
“Đối thủ của cậu là tôi!”
Trên người ông Lôi còn dính máu tươi, đã lâu rồi lão ta chưa từng chịu thiệt thòi đến thế, bây giờ lão ta đã không còn dám coi thường Lâm Ẩn nữa, dốc hết sức đối phó.
“Kiền Lang, đi giúp lão ta!”, Kiền Húc nhẹ giọng dặn dò.
Có một người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng bên cạnh Kiền Húc, trông khí thế trên người chắc cũng là cao thủ Nhân Tiên hậu kỳ, ông ta giẫm nhẹ chân một cái, dưới chân xuất hiện một ngọn lửa nâng người ông ta lên. Sau khi đứng trong không trung, ngọn lửa trên người ông ta cháy bừng lên, cả người bao phủ trong ánh lửa tấn công Lâm Ẩn.
“Tự tìm đường chết!”
Trong mắt Lâm Ẩn hiện lên sự tàn khốc, ánh sáng trắng lấp lánh bao phủ quanh người, bồng bềnh như tiên, đứng từ xa duỗi tay muốn bắt lấy ông Lôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook